Tumgik
#đi tù
guihangair · 1 year
Text
Tìm hiểu chi tiết dịch vụ gửi hàng đi Mỹ từ Cần Thơ
Có thể nhận thấy rằng Mỹ là một trong những quốc gia đích đến của hàng hóa với số lượng ấn tượng. Gửi hàng đi mỹ từ Cần Thơ nhận được sự quan tâm rất lớn của doanh nghiệp. Vậy dịch vụ này có ưu điểm gì nổi trội? Cần lưu ý gì trong quá trình gửi hàng hóa sang Mỹ? Hãy cùng khám phá câu trả lời cho những vấn đề trên tại bài viết hôm nay của chúng tôi.
1.Ưu điểm vượt trội của dịch vụ gửi hàng đi mỹ cần thơ
Theo khảo sát của chúng tôi, phần đa doanh nghiệp xuất nhập khẩu tại Cần Thơ có nhu cầu chuyển hàng đi Mỹ đều lựa chọn dịch vụ trọn gói thay vì tự liên hệ với hãng vận chuyển. Vậy nguyên nhân là do đâu?
Đó là bởi dịch vụ này mang đến sự tiện ích, tiết kiệm thời gian và sức lực mà mức giá cước cũng vô cùng hợp lý. Cụ thể khi lựa chọn dịch vụ gửi hàng đi Mỹ tại Cần Thơ, doanh nghiệp sẽ được hưởng những lợi ích như sau:
Tư vấn miễn phí về dịch vụ từ khâu giao nhận hàng, đóng gói, vận chuyển đến thông quan hàng hóa.
Doanh nghiệp có thể lựa chọn đa dạng dịch vụ phù hợp với nhu cầu và khả năng tài chính của mình.
Miễn phí đóng gói hàng hóa đúng theo quy chuẩn, hạn chế tối đa tình trạng hỏng hóc trong quá trình vận chuyển.
Có dịch vụ nhận hàng tận kho, giao hàng tận nơi tại Mỹ cho người nhận.
Hỗ trợ thực hiện khai báo hải quan, thông quan hàng hóa và xin cấp giấy chứng nhận có liên quan như: Giấy CO, chứng chỉ hun trùng, chứng chỉ vệ sinh an toàn thực phẩm, giấy phép xuất khẩu,...
Hàng hóa được theo dõi 24/7 thông qua Tracking Number nên khách hàng hoàn toàn có thể nắm được tình hình mọi lúc, mọi nơi.
Hàng hóa được mua bảo hiểm, hạn chế tối đa tình trạng rủi ro, thất thoát trong quá trình vận chuyển.
Lịch trình vận chuyển đa dạng, đảm bảo hàng hóa được giao tới nơi nhanh chóng nhất.
2.Lưu ý gửi hàng đi mỹ cần thơ
Để đơn hàng vận chuyển đến Mỹ suôn sẻ, doanh nghiệp cần lưu tâm đến quy định về gửi hàng. Những nội dung này đặc biệt quan trọng, nếu làm sai thì hàng hóa có thể bị giữ lại tại cửa khẩu, không được nhập vào Mỹ:
Kiện hàng cần có giấy tờ chứng minh nguồn gốc sản phẩm. Nên để giấy tờ này trong thùng và sử dụng băng keo dán chắc chắn để không bị rơi hoặc bỏ sót.
Dùng nilon bóng khí bao bọc xung quanh và chèn hàng hóa. Sử dụng thùng carton để đóng gói bên ngoài. Cẩn thận hơn thì sử dụng pallet bằng gỗ cho chắc chắn.
Đối với hàng hóa là chất lỏng khi đi máy bay cần dán kín nắp chai và dùng nilon để bịt kín nắp lại, tránh chất lỏng chảy ra ngoài.
Hàng điện tử nên dùng túi bóng khí bao bọc cẩn thận, chèn thêm chống sốc để đảm bảo hàng không bị va đập trong quá trình vận chuyển.
Nếu hàng hóa gồm nhiều sản phẩm khác loại thì nên đóng gói riêng biệt.
Điền đầy đủ và chính xác thông tin về hàng hóa. Không được gửi hàng khác với thông tin đã khai báo với cơ quan Hải quan.
Mỗi bang của Mỹ có luật lệ vận chuyển khác nhau nên trước khi chuyển hàng, doanh nghiệp nên tìm hiểu thật kỹ.
Hàng có có khối lượng càng lớn, đơn hàng càng giao nhiều thì chính sách ưu đãi và giá cước gửi hàng sẽ thấp hơn so với gửi hàng lẻ.
3.Gửi hàng đi Mỹ đường biển hay đường hàng không?
Hình thức gửi hàng đi Mỹ từ Cần Thơ thường là gửi đường biển hoặc gửi đường air (đường hàng không). Mỗi hình thức đều có ưu và nhược điểm riêng.
Doanh nghiệp thường gửi hàng đường biển khi:
Hàng hóa gửi sang Mỹ có số lượng lớn, hàng siêu trường, siêu trọng.
Hàng không cần phải gửi nhanh.
Chi phí gửi hàng tiết kiệm.
Hàng hóa được gửi bằng đường hàng không trong những trường hợp sau đây:
Hàng cần phải giao nhanh chóng, đặc biệt là hàng có giá trị cao, quà tặng, giấy tờ quan trọng, hàng dễ bị hư hỏng.
Hàng hóa có trọng lượng dưới 250kg.
Xem thêm: Dịch vụ khai hải quan Alphatrans
4.Danh mục hàng hóa gửi đi Mỹ
Hàng hóa được gửi sang Mỹ phổ biến nhất bao gồm các sản phẩm trong danh mục dưới đây:
Máy móc, thiết bị, dụng cụ, phụ tùng: máy vi tính, laptop, điện thoại di động, loa đài, tivi, đồ điện gia dụng, nồi cơm điện,...
Đồ gia công
Sắt thép và kim loại khác
Các sản phẩm từ sắt thép
Vật liệu xây dựng
Đồ gia công
Khoáng sản
Xe đạp, ô tô, xe máy và linh kiện, phụ tùng
Dược phẩm (thuốc nam, thuốc bắc,....)
Nông sản
Thủy sản
Thực phẩm khô: đồ ăn vặt, bánh tráng trộn, cơm cháy, khô bò, khô gà, cá khô, mực khô, mì tôm,...
Quà tặng
Đồ lưu niệm
Hành lý
Quần áo, giường tủ, chăn ga, gối, nệm
Hồ sơ, tài liệu, chứng từ, hợp đồng, giấy tờ cá nhân
Hàng mẫu
Hàng trưng bày
Hàng hư hỏng hoặc gửi đi quốc tế bảo hành,...
Doanh nghiệp có thể gửi hàng đi Mỹ ở Cần Thơ đơn giản chỉ bằng một cuộc gọi hoặc một cú nhấp chuột. Các đơn vị dịch vụ luôn sẵn sàng phục vụ với đội ngũ chuyên viên giàu kinh nghiệm và giỏi về nghiệp vụ. Doanh nghiệp có thể an tâm rằng mình sẽ tìm thấy dịch vụ đáp ứng đúng nhu cầu và mục đích gửi hàng. Quý khách hàng xin liên hệ theo hotline chúng tôi để biết thêm thông tin chi tiết về gửi hàng đi Mỹ từ Cần Thơ.
Nguồn: https://guihangair.com/blog/tim-hieu-chi-tiet-dich-vu-gui-hang-di-my-tu-can-tho.html
0 notes
hoangpnd · 2 months
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Năm 1969: Ông ngoại mình đạp xe từ Trường Đại học Sư phạm I Hà Nội về Trường Học sinh miền Nam Đông Triều thì thấy từ trẻ con đến người lớn ôm mặt khóc. Hỏi ai bị làm sao đấy thì chừng đó người òa lên Bác Hồ mất. Không một phút chần chừ, ông quay xe đạp thẳng về phía Hà Nội. Ghé vào Trường Đại học Sư phạm I Hà Nội thì đoàn của trường đã di chuyển xếp hàng chờ vào viếng Bác. Ông lại phóng xe để kịp nhập đoàn. Các đoàn cứ nhích dần vào, đói thì gặm bánh mỳ. Chưa bao giờ, ông thấy mọi người khóc nhiều như thế. Ông cũng khóc, tận trước khi ông đi ông vẫn giữ hình bóng của Bác bên mình.
Năm 2013: Mình nhớ rõ mọi người bàng hoàng thế nào khi nghe tin bác Giáp mất. Ngồi học trên lớp mà đầu óc cứ thơ thẫn, về nhà lục đọc mọi ngõ ngách trên mạng và rồi thừ người ra. Hôm cuối, lớp học thể dục về trễ không xem kịp toàn bộ. Ông ngoại ngồi trên ghế đang theo dõi tới đoạn hạ huyệt. Đông nghẹt người đứng bao quanh, họ đều nghẹn. Chắc là vậy, chẳng ai không nghẹn.
2024: Và rồi hơn một thập kỷ sau, bác Trọng lại về với bác Hồ, bác Giáp, với hàng triệu liệt sỹ và người có công qua các thời kỳ. Nghĩ về thời gian thật tàn nhẫn với đời người dù biết không ai ở lại mãi với đời. Xem phóng sự, xem người khác ngồi đọc tin khóc, tự dưng thấy mình cũng khóc, khóc to là đằng khác. Mấy lần ngồi nói chuyện với ông ngoại rằng bác Trọng đốt lò thích quá ông nhỉ. Ấy vậy mà ông mình cũng về mới mây trời rồi. Thế hệ những người cộng sản đi qua chiến tranh đang ít dần đi, mấy chục năm nữa khi mình già đi thì họ còn trong ký ức nhưng di sản mọi người để lại là bất diệt.
Mình lớn lên trong vòng tay của ông bà, những người cộng sản kiên trung bất khuất từ trong lao tù đứng lên. Ý thức về Đảng lớn lên trong mình từ câu chuyện của ông bà kể, về niềm vinh dự được đứng trong hàng ngũ của Đảng.
Mình muốn kể các bạn nghe một kỷ niệm như sau. Có lần cô giáo trong một tiết học thời cấp một hỏi gia đình các em theo đạo nào. Các bạn nói đủ thứ đạo tới lượt mình thì ai cũng nín thinh vì mình trả lời nhà em không có đạo, nhà em chỉ theo Đảng. Trên gian thờ cao nhất là bác Hồ. Ông em đã đề nghị phải dành cho bác vị trí trang trọng nhất. Không có bác, có Đảng, đời ông mãi kiếp làm trâu ngựa cho địa chủ, cho cường hào ác bá.
Từ lần đó thôi thúc mình phấn đấu để vào Đảng và ngay lúc này, giữa lúc đang viết lý lịch để kết nạp thì nghe tin bác Trọng mất. Điều này thành sự thật rồi, không còn đồn đoán nữa. Mình rất kính trọng bác. Một đời liêm khiết, tận hiến tới giây phút cuối cùng. Sự nghiệp của Đảng vẫn còn đó. Bác mất đi song tinh thần của bác vẫn còn đó, bất diệt.
Vĩnh biệt bác Nguyễn Phú Trọng thân yêu của chúng ta.
15 notes · View notes
towanoyuu · 4 months
Text
[18TRIP Main Story] Chained up Scarlets - Side A / Chương 1: Vua của Hòn đảo
Tumblr media
Dịch bởi Jeiru.
Cảm ơn Tenshi và Mũi Voi đã giúp mình beta!!!!
Nếu có vấn đề gì về bản dịch thì mọi người cứ thoải mái đưa ra góp ý với mình nhé (≧∀≦)
Bản dịch nằm dưới đường kẻ.
──────────────────────
*Hồi tưởng của Tao*
Tao: Cậu đang ghi âm gì vậy.
???: Không có gì đâu, tớ muốn ghi lại giọng hát của Tao thôi. Tiếp theo sẽ hát gì đây?
Tao: Vậy thì cũng ghi âm lại cả giọng hát của cậu nữa đi, Kinari—.
Ngày hôm ấy, ai đó đã nói với tôi.
Rằng thời khắc hoàng hôn là thời điểm duy nhất mà Chúa sẽ biến mất khỏi thế giới này.
Bởi vậy mà khi ấy, những cảm xúc cô đơn, khổ đau, buồn bã, yếu đuối dễ dàng xâm chiếm lấy trái tim con người.
Nếu Chúa thực sự tồn tại, tôi muốn thử hỏi Người.
Rằng tại sao tôi lại được sinh ra, và liệu bây giờ tôi vẫn còn sống chứ.
Trong một thế giới vô thực tựa như một trò chơi, nếu như không có lấy một lý do để sống, thì cũng chẳng tồn tại lý do để chết đi, có phải không.
Hay là, chỉ cần sống sót bằng cách nào đó—
Thì tới một khoảnh khắc nào đó, ta sẽ nắm được trong tay thứ gọi là ý nghĩa sống, hay vẫn sẽ chẳng có gì cả…
Chẳng hạn như, liệu tôi có thể tìm được một điều gì đó quan trọng đến mức có thể đem trái tim trống rỗng này dâng trọn cho nó không.
*Hết hồi tưởng*
Tù nhân A: Nhìn kìa! Là nó đấy, “Monkey Cage”...
Tù nhân B: Một hòn đảo nhà tù nơi chẳng thể vượt ngục à…
Tao: …Mình sẽ bị bỏ tù ở đó sao.
(Một hòn đảo chỉ có nhà tù… Có phải trong game hồi xưa mình từng chơi cũng có kiểu dàn dựng bối cảnh như này không nhỉ. Viễn tưởng trong thực tế ấy)
(Không biết có phải mình có đang ở trong thế giới game không? …Nếu thực sự là vậy thì mình có thể ấn nút khởi động lại rồi thoát ra mà)
*Tàu đáp Hòn đảo nhà tù*
Kodama: Mau dàn hàng theo thứ tự! Tôi là Kodama - quản ngục tại đây, đồng thời cũng đảm nhận vai trò quản giáo các cậu!
Tôi sẽ ban cho các cậu một ân huệ, đó là sẽ quản lý và dạy dỗ các cậu thật nhẹ~~ nhàng! Nhớ mặt tôi cho kỹ vào đấy.
Bắt đầu từ hôm nay tên của các cậu sẽ được thay bằng số trên thẻ tù nhân, sau khi được gọi thì hãy biết lịch sự mà đáp lại!
Tao: (Số trên thẻ tù? À… Là số hiệu được đính trên đồng phục tù nhân sao. Mình là… 500010)
Tumblr media
Kodama: Đã hiểu chưa, mấy tên cặn bã của xã hội. Thẻ tù này được đính kèm với xác thực sinh trắc học. Các cậu đi đâu làm gì phía quản ngục đều nắm rõ hết đấy. Thậm chí đừng cố mà gỡ nó ra, vì ngay tại thời điểm đó chuông cảnh báo sẽ kêu lên.
Cũng đừng có nghĩ đến chuyện vượt ngục. Nội việc các cậu chạm vào bức tường cao ơi~ là cao~ kia thôi, hệ thống tại trụ sở chính cũng sẽ nhận được tin báo rằng có tên nào đã chạm vào nó, và đương nhiên, cơ hội lên được tàu là bằng không!
Bởi vì ngay trước khi đặt chân lên được tàu thì các cậu đã bị chặn lại rồi.
Tù nhân A: …Chậc, tàu không được thì đành ra biển vậy…
Kodama: Đừng có mà nghĩ đến việc bơi qua biển đấy nhé!? Vùng biển này có rất nhiều cá mập ăn thịt người bơi xung quanh.
Thời điểm các cậu nhảy xuống là xác định cái chết rồi đấy! Hahaha!
Tao: (Ra là vậy… Quả nhiên là không thể vượt ngục ha)
Kodama: Nhưng mà? Nếu các cậu cư xử ngoan ngoãn thì biết đâu lại có điều gì đó hay ho xảy ra trong buổi diễn văn nghệ (*)– Mà, còn tùy thuộc vào việc các cậu vùng vẫy tại đây như thế nào nữa.
Được rồi! Viên quản ngục nhân từ tôi đây sẽ chỉ trả lời 1 câu hỏi thôi! Số 500017! Có thắc mắc gì thì nói đi!
500017: …Người có số tù 500017 được hiển thị là tôi.
Tumblr media
Tù nhân A: Ồ, nhìn gương mặt của số 500017 kìa. Bé búp bê-chan sao?
Tù nhân B: Trông đáng thương thế kia thì sẽ trở thành con mồi thôi.
Tao: …!
(Gương mặt đó, cậu ấy là…!?)
500017: Vẫn đang trong quá trình thu thập dữ liệu. Không có hiệu chỉnh điểm bất thường nào trong dữ liệu hiện tại.
Kodama: Hả? Cậu nói cái gì đấy? Mà thôi không có thắc mắc gì là được.
Mau chia thành từng nhóm rồi đi về phòng! Giải tán!
Tao: A… Đợi chút, Kinari (**), à không, 500017.
Kodama: Số 500010! Cậu đang làm gì đấy, nhanh chóng đi về phòng được chỉ định mau!
Tao: …
*Chuyển cảnh về phòng tù*
Tù nhân A cùng phòng: Này số 10, cậu phạm tội gì mà lại vào đây thế.
Tao: …Chỉ là tội trộm cắp thôi ạ.
Tù nhân B cùng phòng: Cậu nói đùa đấy à, làm sao mà vào đây chỉ vì một tội nhỏ như thế được. Nếu là thật thì cậu xui quá rồi đấy.
Tù nhân C cùng phòng: Này mấy tên mới đến, mau đi ngủ đi. Tụi mày nói chuyện nãy giờ như vậy quản ngục mà tới kiểm tra thì rắc rối lắm đấy.
Tao: (Thực sự là tội trộm cắp mà nhỉ. Ý là, cũng vì có tội mà mình mới bị bỏ tù mà)
(Xui xẻo quá sao? Cũng đến nước này rồi. Dù gì thì kể từ lúc sinh ra mình cũng đã phải chịu đựng số phận xui xẻo rồi mà)
(Mà dù sao thì, ở nhà tù cũng có một mái ấm. Giường hơi cứng nhưng vẫn có thể nằm ngủ được… Cũng không tệ đến mức đó)
(Nếu so với cuộc sống của mình từ trước đến giờ thì, ngược lại có khi đây lại là vận may cũng nên. Khi ngủ còn nghe được tiếng sóng biển vỗ trong đêm nữa, cũng chẳng còn cách nào khác….)
Số 500017 ban nãy… Nhìn thế nào trông cũng giống cậu bạn học cùng lớp với mình nhỉ?
*Hồi tưởng của Tao*
???: Bài hát này ấy, là bài hát gửi tới những người đã ra đi đó.
Tao: Quả nhiên là vậy sao? Lời ca nghe đau buồn thật nhỉ.
???: Nhưng mà này, tớ cứ nghĩ về điều này mãi. Có khá nhiều bài hát gửi tới những người đã sang thế giới bên kia, vậy mà lại chẳng có bài hát nào của họ cả.
Tao: Cái đó thì, chẳng phải là do sau khi mất đi thì họ không thể viết lời nhạc được sao?
???: Phải rồi ha… Nhưng tớ nghĩ có lẽ họ cũng có những lời muốn gửi tới những người sẽ chết đi đó.
Tao này, nếu như ngày mai cậu chết đi… Cậu sẽ muốn gửi gắm điều gì tới những người vẫn đang còn sống?
Tumblr media
*Hết hồi tưởng*
Tao: (Tại sao khi đó, cậu ấy lại hỏi mình như vậy nhỉ…)
*Chuyển cảnh đến sáng hôm sau tại quảng trường*
Loa thông báo: Các tù nhân, vui lòng khẩn trương tham gia các hoạt động tại nhà tù của hôm nay. Tôi xin nhắc lại…
Tao: (Nhiệm vụ của mình hôm nay là dọn dẹp quảng trường à. Kể ra cũng khá may khi nhận được một nhiệm vụ thoải mái thế này)
Mặc dù nếu đây là game thì có vẻ sẽ kiếm được khá ít điểm… Hửm?
A… Này, Ki… Không phải, 500017!
500017: ?
Tao: Chúng ta được xếp làm chung một nhiệm vụ đó, tôi muốn nói chuyện với cậu… Cậu tới đây từ khi nào vậy?
500017: Thời gian tôi bị bỏ tù tại đây là hôm qua, vào lúc 6 giờ 18 phút 23 giây buổi chiều…
Tao: Không phải vậy, mà là cậu tới thời đại này từ… Mà, cậu có nhớ tôi không đã? Tôi là Kinouchi Tao, bạn cùng lớp với cậu.
500017: …Tôi đã phân tích dữ liệu, nhưng cái tên này chưa được đăng ký. Xâu chuỗi cuộc hội thoại này không phải là việc ưu tiên, nên tôi sẽ rời đi.
Tao: Ể? Này?
…Gì vậy nhỉ, cậu ấy, mất trí nhớ sao?
Tù nhân A với cơ bắp cuồn cuộn: Ô~ Đây rồi đây rồi, công chúa vừa mới tới đây ngày hôm qua.
Tù nhân B với cơ bắp cuồn cuộn: 500017, công, chúa? Khuôn mặt em dễ thương quá nhỉ. Ra đây với tôi một chút đi.
500017: …
Tao: (C… Có phải cậu ấy đang bị vây quanh bởi mấy tên to con không vậy?)
Tù nhân A với cơ bắp cuồn cuộn: Nào, lại đây nào. Chơi đùa với nhau một chút nhé.
500017: Tôi từ chối. Dựa trên tình hình hiện tại, hoạt động lao động cho nhà tù được đánh giá là ưu tiên hàng đầu.
Tù nhân B với cơ bắp cuồn cuộn: Hả!? Nói cái gì cơ!
Tao: Đ-đợi một chút! Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều đang bị ghi hình lại trên camera giám sát! Không lý gì mà nhiều người lại tụ tập vào bắt nạt một người như vậy phải không….?
Tù nhân B với cơ bắp cuồn cuộn: Cái gì cơ, ngươi cũng là tên mới tới đây vào hôm qua sao. Hay là cùng dạy cho nhau một bài học không!?
Tao: (Urg, thôi xong. Bảo vệ người khác là tốt nhưng mình đâu có giỏi chiến đấu tay đôi…)
???: Hừm, quả là một cảnh tượng không đẹp đẽ xíu nào. Nhìn vào trông không có chút nào dễ chịu cả.
Tumblr media
Tao: (! Ai vậy?)
Tù nhân A với cơ bắp cuồn cuộn: Urgh, ngươi là…
???: Bắt nạt những kẻ mới đến là một thông lệ tại nhà tù, nhưng đời người ngắn ngủi lắm. Là tôi thì tôi sẽ dành thời gian cho những việc thú vị hơn ha?
Tù nhân B với cơ bắp cuồn cuộn: Chậc, tên đó mà xuất hiện rồi thì chỉ tệ hơn. Rời đi thôi.
Tao: (...Có lẽ nào mình vừa được cứu giúp?)
Ừm, cảm ơn… anh ạ. Anh là…
???: Không có gì đâu. Tôi ấy hả? Tôi là Kitakata Raito.
Đại loại thì… tôi là người được gọi là Vua trên hòn đảo này.
Note của người dịch:
(*): Từ gốc là 遊戯会 - một buổi cho trẻ em mẫu giáo diễn kịch, diễn văn nghệ hoặc trình bày bài tập của tụi nhỏ.
(**): Ở đây khi Tao gọi tên Kinari, chữ Ki được viết bằng chữ Hán 生 (Sinh) thay vì chữ 幾 (Ky) như trong tên hiện tại của Kinari.
──────────────────────
Chương tiếp
15 notes · View notes
lemd · 10 months
Note
Hello anh, có thể anh đọc được cái này hoặc không! Em vừa bước chân qua tuổi 28 với một công việc văn phòng nhàn hạ, nhưng càng làm em càng thấy bản thân mình trở nên tù túng và thiếu động lực, năm ngoái em nhận được thông báo sa thải khỏi một công việc sau hơn 4 năm gắn bó, cũng không trách cấp trên gì cả vì đó là sự thay đổi mà nđt mới vào muốn, và em chấp nhận. Không biết có ai cũng như em không khi luôn muốn gắn bó với 1 công ty lâu dài, nhưng khi bắt đầu tìm việc mới, những thứ gọi là kinh nghiệm kia lại không giúp gì đc cho em khi sang công ty mới. Vì tuổi trẻ không kiểm soát tài chính cũng như quyết định nghỉ học ĐH nên giờ em bị đắn đo giữa việc tiếp tục đi làm trả nợ và học thêm về các ngành khác. Bắt đầu lại ở tuổi 28 liệu có còn là lựa chọn tốt cho em nếu như để học xong khoảng 2 năm mới có đc mức lương hiện tại? Em cảm ơn anh đã lắng nghe!!
Em thân mến,
Mỗi người có mỗi một hoàn cảnh khác nhau, phải không. Nhưng dù hoàn cảnh gì thì lúc nào cũng có thể bắt đầu lại, bắt đầu mới, hay thậm chí bắt đầu 1 cái cũ nghĩ từ lâu mà chưa làm.
02 năm cuộc đời thực ra trôi qua nhanh lắm. Em còn sống tận mấy lần 20 năm nữa cơ mà. Nếu mà xét về mặt logic là cả cuộc đời thì 02 năm này chỉ là một cái chớp mắt mà thôi. Rồi em có khi còn chẳng nhớ mình đã từng phải làm những điều như vậy, hoặc toàn bộ 02 năm khổ sở cũng chỉ gói gọn lại trong 01 kí ức thôi, 01 hình ảnh nào đó chẳng hạn, rồi em lại bước tiếp.
Không chỉ có ri��ng em, những người khác cũng đã, đang, và có thể sẽ rơi vào hoàn cảnh của em. Anh nghĩ rằng em, và các bạn, rồi cũng sẽ có cách nào đó để vượt qua. Có thể hơi vất vả một chút. This too shall pass.
Có 1 điểm anh không hẳn là đồng ý với em khi em nói "kinh nghiệm" của em không có ích cho công việc mới. Anh nghĩ anh và em định nghĩa về "kinh nghiệm" hơi khác. Có lẽ thứ mà em nghĩ là "kinh nghiệm" ấy chỉ đơn thuần là các thói quen hoặc kiến thức để xử lý công việc cụ thể thôi. Và khi thay đổi môi trường, thay đổi quy trình làm việc thì em sẽ không áp dụng được thói quen cũ và kiến thức của 1 hệ thống khác vào chỗ mới. Đấy chưa phải là kinh nghiệm. Kinh nghiệm phải là những khả năng tư duy, khả năng xử lý vấn đề, cộng với kiến thức tích lũy được về ngành nghề, về lĩnh vực, về ứng xử với con người để giúp em đạt được mục đích của mình.
Anh thực ra cũng là 1 người non kinh nghiệm. Và ở tuổi 35 anh cũng phải ra khỏi sự thoải mái của mình để bắt đầu một môi trường mới - và anh cũng như em thôi - sẽ còn lâu anh mới có thể quay lại được với sự thoải mái mà mình đã từng tận hưởng 4 năm trước đây. Anh cũng khổ sở chẳng khác gì em đâu. Anh cũng là con người mà.
Anh em mình cùng cố gắng nhé! ^^
36 notes · View notes
krellatotti · 3 months
Text
“cảm ơn em,
nghìn thuở cảm ơn em
đã theo chân anh về những ngôi nhà
anh đã ở,
gọi tái sinh những huyễn mộng của đời anh.”
-Vào hứa địa, Tô Thùy Yên
“thank you,
i'd like to say it thousands of time
for following me to the houses
where i lived,
to resurrect the dreamlike ones of my life.”
cho những gì chúng ta đã trải qua,
từ những ngày chúng ta còn non trẻ, những hoài bão đã được ươm mầm. giấc mơ cũ hằn khắc trong ký ức anh đã không còn được phủi bụi. và vốn dĩ anh cũng chẳng thiết tha nhắc lại chúng lại gì - những thứ từ lâu đã trôi vào dĩ vãng, không một chút hy vọng, đến cả một tia sáng lẻ loi cũng khéo léo khước từ. 
anh chán ghét vạn vật nhàm chán hiện tại, bị cái guồng quay xấu xí của xã hội này đánh thuốc mê cho đến mức chẳng thể tỉnh lại. con người ta cứ mụ mị dần đi, cứ sống mà chẳng biết đích đến của mình là gì. chỉ đơn giản là sống đến hết phần đời của mình thôi, rồi cứ thế lặng lẽ chọn cho mình một phần mộ nhỏ im lìm trong nghĩa trang, bên cạnh là vài khóm hồng trắng héo úa rụng cánh nhoe nhoét bùn đất và nước mưa. sống lặng lẽ, và chết cũng lặng lẽ. 
thật đáng buồn, khi chính anh cũng là một phần của thứ xấu xí ấy, có nghĩa là anh xấu xí, bị nó cuốn vào và gần như vô phương cứu chữa. như một nô lệ yếu ớt không chút kháng cự, tuân theo mọi quy tắc đã sắp đặt mà không một lời oán than mở miệng rủa đời. tâm hồn bị tẩy sạch, hỉ nộ ái ố cứ thế phôi phai dần từ lúc nào không hay. kỉ niệm là thứ mà đáng lẽ phải được cất gọn ở một nơi thật đẹp trong hồi hải mã thì lại phải nhường chỗ cho mọi nỗi lo lắng bất an, những điều đáng sợ lôi kéo khối óc và tâm tưởng của con người ta đi. 
mọi thứ chỉ thật sự kết thúc khi em đến, rất may mắn khi thứ kết thúc không phải cuộc đời anh mà lại là vạn vật xấu xí kia. anh không tài nào khám phá ra được câu thần chú hay loại pháp thuật thần kỳ mà em đã áp dụng để dừng cái guồng quay đó lại, ít nhất là nó không còn đánh bùa mê thuốc lú lên anh được nữa.
em nhẹ nhàng vươn tay ra, như một nàng tiên từ vườn địa đàng, cứu rỗi anh khỏi cái ngục tù u tối kia - nó không phải kiểu song sắt có khóa, nó vô hình níu chặt lấy chân anh, che đi đôi mắt vốn đã vô định của anh, rồi cứ kéo dần, cho đến khi mà sức cùng lực kiệt, buộc anh phải ngoan ngoãn nằm trong xó xỉnh tăm tối và chật chội trong cái nhà tù gắn mác “thực tại" kia. 
em vẫn ở đó, đôi mắt sáng rực lên, chẳng nói lời nào, nhưng đủ khiến anh hiểu được em sẽ giúp được anh, cũng không biết bằng cách nào. 
cảm xúc hỗn loạn tột độ. mọi thứ mơ hồ và chói lòa, mí mắt chớp giật liên hồi, tựa hồ như vừa tỉnh ngủ dậy sau một giấc ngủ dài. anh nặng nhọc chống tay lên đầu gối đứng dậy, đầu óc quay cuồng, choáng váng, thân thể run lên thành từng đợt dài, tai ù ù không nghe rõ. thuốc ngủ liều cao thực sự đã phát huy hết công dụng, đáng tiếc thứ dao găm sắc lẹm âm thầm cứa vào bộ máy thần kinh trung ương của anh lại không phải là đối thủ của em.
dịu dàng cầm tay anh lên, em đặt đôi môi đỏ mềm như lụa lên mu bàn tay anh. cái cảm giác xao xuyến lạ kỳ, trái tim khẽ rung rinh, người anh như phát sốt, không biết phải phản ứng ra sao, chỉ là một thứ lạ lùng mà chưa từng tiếp xúc bao giờ. nó cũng quấn chặt lấy linh hồn mục rữa của anh như cái ngục tù ấy, nhưng ấm áp và nhẹ nhàng hơn, và anh hiểu rằng, anh đã được nàng cứu rỗi. 
“nhà"
em không nói, và anh cũng không biết là ai nói, chỉ là thứ âm thanh đó đột ngột vang lên trong đầu anh, rất nhanh thôi, và không quay trở lại. em vẫn nắm chặt lấy tay anh, không mở lời nhưng đôi mắt lại ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh, đồng tử giãn to, đăm đăm không chớp. anh cũng đủ hiểu ra rằng anh phải trở về nơi ấy, cái nơi mà hoài bão của anh đã ươm mầm. khi mà anh nhận ra rằng anh bị thao túng quá lâu đến mức chẳng biết trời trăng gì nữa, quên mất đi mình là ai và sống vì điều gì, em tới và cùng anh đi tìm câu trả lời. thực ra nó vẫn luôn hiện hữu ở đâu đó, rất rõ ràng, không cao xa hoa mỹ, không cầu kỳ phức tạp như những mớ tư tưởng hỗn độn đầy ảm đạm nhồi nhét trong đầu anh những ngày đã qua. nó vừa dõi theo từng bước chân người đi vừa chờ đợi người đến phát hiện ra nó hoặc chỉ đơn giản là ngoảnh đầu lại. 
áng mây trắng, bầu trời xanh ngát, luống hoa dại mọc ven đường, ngọn gió thổi từ các triền núi xuống. là lần đầu tiên anh thấy hay anh đã bỏ quên nó quá lâu?
cảm ơn em.
chạm vào bức tường đầy rêu, nhớ lại những ngày anh lớn lên, những ngày vô lo vô nghĩ, những ngày mà thế giới trong anh còn tươi sáng, mọi thứ đã hồi sinh. vâng, câu trả lời anh cần tìm, không phải là anh tìm thấy nó hay nó tìm thấy anh, chỉ đơn giản là nó hồi sinh những thứ đã “chết” trong trí nhớ của anh, những thứ đã vụn vỡ, mờ nhạt, đã từng đẹp đẽ như bong bóng tan vào nước biển, là tàn dư của một thời niên thiếu sáng lòa đã hết thời từ lâu.
nhưng giờ thì sao? nó đã ban tặng anh một cơ hội mới để “sống", một cách để thay da đổi thịt và đi lại những bước mà anh đã đi sai. một thứ chết chóc vừa chết đi, và mở ra một trang giấy mới, viết về cuộc đời của anh, những huyễn mộng tưởng đã héo quắt trong ký ức của anh, cái trang “yếm thế" trong tâm tưởng của anh đã bị xé bỏ, thay vào đó cái trang của tình, tình trong đời, tình giữa em và anh, cũng như là tình giữa anh và thế giới xung quanh. anh biết tại sao mình lại sống và giá trị anh đem lại cho cuộc đời này.
anh cũng nhận ra rằng cái guồng quay mà anh cho rằng là xấu xí và đáng sợ này thực ra không xấu xí và đáng sợ đến mức ấy. chỉ là qua lăng kính của anh, nó đã từng là như thế. 
và giờ em đến cùng những giấc mơ đó, ân cần lau sạch lăng kính đầy bụi đen của anh. 
anh cảm ơn em.
anh, ngàn vạn lần cảm ơn em.
written by krellatotti.
Tumblr media
7 notes · View notes
nhungcuonsachhay · 1 year
Text
Tumblr media
Nhà Văn Nam Cao & Những Trích Dẫn Hiện Thực Cuộc Sống.
1. “Yên thân như vậy để làm gì? Làm để có ăn, ăn để sống, sống để đợi chết.. cả cuộc đời chỉ thu gọn vào bằng ấy việc thôi ư? Và có sung sướng gì cái kẻ suốt đời chỉ biết chúi mũi vào cái cối xay bột, chẳng bao giờ dám nhìn xa hơn một chút, thu hẹp cuộc sống và sự hiểu biết của mình vào trong cái phạm vi nhỏ hẹp của mảnh đất con con của mình!...”
(Sống mòn)
2. “Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu? Khi người ta khổ quá thì người ta chẳng còn nghĩ gì đến ai được nữa. Cái bản tính tốt của người ta bị những nỗi lo lắng, buồn đau ích kỷ che lấp mất...”
(Lão Hạc)
3. Nghệ thuật không cần là ánh trăng lừa dối, nghệ thuật không nên là ánh trăng lừa dối; nghệ thuật có thể chỉ là tiếng đau khổ kia, thoát ra từ những kiếp lầm than, vang dội lên mạnh mẽ trong lòng..."
(Trăng sáng)
4. “Kẻ mạnh không phải là kẻ giẫm lên vai kẻ khác để thỏa mãn lòng ích kỉ. Kẻ mạnh chính là kẻ giúp đỡ kẻ khác trên đôi vai mình.”
(Đời Thừa)
5. “Chao ôi! Ðối với những người ở quanh ta, nếu ta không cố tìm mà hiểu họ, thì ta chỉ thấy họ gàn dở, ngu ngốc, bần tiện, xấu xa, bỉ ối... toàn những cớ để cho ta tàn nhẫn; không bao giờ ta thấy họ là những người đáng thương; không bao giờ ta thương..."
(Lão Hạc)
6. "Sự đời không thể mù mịt mãi thế này đâu. Tương lai phải sáng sủa hơn. Một rạng đông đã báo rồi. Một mặt trời mới sẽ mọc lên bên trên nấm mồ anh và bên trên đầu hai đứa con côi anh để lại. Một bàn tay bạn bè sẽ nắm lấy bàn tay chúng và dắt chúng cùng đi tới một cuộc đời đẹp hơn..."
(Điếu văn)
7. “Thứ nhất sợ kẻ anh hùng, thứ hai sợ kẻ cố cùng liều thân.”
(Chí Phèo)
8. “Những kẻ chỉ suốt đời tính toán là những kẻ tự làm khổ thân suốt đời..."
(Giăng sáng)
9. "Thì ra lòng khinh, trọng của chúng ta có ảnh hưởng đến cái nhân cách của người khác nhiều lắm; nhiều người không biết gì là tự trọng, chỉ vì không được ai trọng cả; làm nhục người là một cách rất diệu để khiến người sinh đê tiện…"
(Tư cách mõ)
10. “Không được! Ai cho tao lương thiện?”
(Chí Phèo)
11. “Sự thật ở bên ngoài to lớn quá, mạnh mẽ quá, ăn hiếp hẳn cuộc đời tưởng tượng, hiện hình bằng giấy trắng mực đen..."
(Sống mòn)
12. "Trên những bãi sông kia, có biết bao người sống như y, nhưng không bao giờ cưỡng lại đời mình. Đời họ là một đời tù đày. Nhưng cũng như một con trâu, họ vẫn cắm cúi kéo cày, ăn cỏ, chịu roi. Ở bên kia những cánh đồng bùn lầy, là rừng xanh, cuộc sống tự do, cỏ ngập sừng. Con trâu có lẽ cũng biết vậy, nhưng chẳng bao giờ dám đi, chẳng bao giờ nó dám dứt đứt sợi dây thừng. Cái gì giữ con trâu lại đồng bằng và ngăn người ta đến một cuộc đời rộng rãi hơn, đẹp đẽ hơn? Ấy là thói quen, lòng sợ hãi sự đổi thay, sợ hãi những cái gì chưa tới. Ấy thế mà trên đời này lại chẳng có cái gì tới hai lần. Sống tức là thay đổi..."
(Sống mòn)
33 notes · View notes
letranminhquang · 4 months
Text
1, Người giàu chưa chắc sung sướng, nhưng người nghèo chắc chắn khổ. Tiền không cho bạn tất cả nhưng cho bạn nhiều thứ.
2, Tất cả những chàng hoàng tử và nàng công chúa trong truyện cổ tích hồi nhỏ đều đang bận sống hạnh phúc mãi mãi về sau trong trang giấy rồi. Họ sẽ không bước ra ngoài thế giới thật đâu. Thế nên là: Ảo tưởng ít thôi!
3, Tiền thì mua được đồ ăn. Nhưng tiền lại không mua được tình yêu. Trớ trêu thay, tình yêu lại là thứ không ăn được!
4, Ngay cả khi bạn nỗ lực nhất, sẽ vẫn luôn có những người khác nỗ lực hơn cả thế. Sự nỗ lực không bao giờ là đủ, là nhiều, thế nên đừng bao giờ ngừng cố gắng trong bất cứ chuyện gì. Tôi không nói bạn nỗ lực rồi sẽ thành công, nhưng muốn thành công bạn bắt buộc phải nỗ lực.
5, Đừng nói rằng ai đó may mắn khi họ thành công khi bạn không hề biết câu chuyện của họ.
6, Khi bạn ch.ết, bạn sẽ không nhận thức được điều đó mà chỉ có những người xung quanh biết và chịu đựng thôi…. và khi bạn ngu cũng vậy.
7, Tất cả mọi người đều có những câu chuyện của riêng mình, đều có những nỗi buồn, những lo lắng, không dưới cách này thì cách khác. Bạn không phải người duy nhất, tôi không phải người duy nhất. Thế nên có thể thôi ngay cái suy tưởng rằng mình là kẻ bất hạnh xui xẻo mỗi khi gặp vấn đề gì đi.
8, Đừng mong đợi cỗ xe bí ngô bí đỏ nào đó sẽ đỗ trước cổng nhà đợi bạn, hãy kiếm tiền và tự mua cho mình một cái xe, xe đạp, xe máy, xe hơi, miễn là bạn tự làm ra nó. Vì trông đẹp vậy thôi, chứ xe bí ngô có lẽ cũng xóc lắm!
9, Làm Tấm cũng được, làm Cám cũng được, nhưng đừng làm con cá bống chỉ há miệng chờ cho ăn.
10, Đừng cảm thấy buồn nếu bạn sinh ra không phải con của tỷ phú, hãy làm sao để con bạn sinh ra là con của tỷ phú. Hoặc triệu phú thôi cũng được rồi.
11, Nếu ước mơ của bạn không thành, vậy thì mơ ước mơ khác là được rồi. Nếu tình yêu kết thúc, vậy thì yêu tình yêu khác là được rồi. Vì dù thế nào Trái Đất vẫn quay và cuộc sống vẫn tiếp tục đã bao giờ ngừng lại được đâu.
12, Pháo hoa lấp lánh rực rỡ là vậy nhưng rồi sẽ tan ngay đi. Nhưng ít nhất, thà một lần được tỏa sáng còn hơn mãi vô hình trong bóng tối.
13, Cuộc đời có hai loại người đáng sợ nhất: kẻ có tất cả mọi thứ trong tay, và kẻ không còn gì để mất
14, Nếu phải lựa chọn giữa tình cảm và tiền bạc, tôi sẽ chọn tình cảm vì tình cảm có thể giúp bạn vay tiền, còn tiền thì không bao giờ mua được tình cảm thật sự
15, Nếu thế giới này không có tiền bạc và phụ nữ thì nhà tù sẽ trở nên vô dụng
16, Đừng tin vào những câu triết lí của người khác, hãy tự tìm lẽ sống cho riêng mình. Vì cuộc đời không phải là khuôn mẫu, nó là sự thiên biến vạn hóa.
17, Đừng bao giờ sống cuộc đời của người khác. Vì sao ư? Vì bạn không làm được như người ta đâu, thế nên đừng có cố.
18, Bạn nghĩ rằng tiền bạc là vạn năng ư? Vậy là bạn đang suy nghĩ đúng hướng rồi đấy.
19, Những kẻ ngu ngốc thường suy sụp sau thất bại, những người mạnh mẽ thì sẽ học được nhiều thứ sau thất bại, còn những kẻ thông minh thì sẽ cố gắng học hỏi từ thất bại của người khác.
20, Sẽ thật nguy hiểm khi bạn nghĩ mình là cái rốn của vũ trụ, nhưng còn nguy hiểm hơn khi bạn tự coi mình là rác rưởi của xã hội.
21, Tiền bạc không làm cho bạn hạnh phúc, chính cách bạn tiêu tiền mới làm cho bạn hạnh phúc. Người nào có tiền mà không hạnh phúc là do họ chưa biết cách tiêu tiền.
22, Trong một cuộc tranh luận với sếp. Chỉ có hai khả năng có thể xảy ra: thứ nhất là bạn sai, thứ hai là sếp bạn đúng.
23 , Tất cả mọi khó khăn chỉ là thử thách?. Dĩ nhiên !. Khổ nỗi không phải thử thách nào bạn cũng có thể vượt qua được.
24, Chấp nhận tốt hơn oán trách nhiều, đối với những sự thực không thể thay đổi, ngoài chấp nhận ra, không có cách nào tốt hơn cả.
25, Đừng có lúc nào cũng cảm thấy mình bất hạnh, thế giới này có nhiều người đau khổ hơn chúng ta nhiều.
26, Người ngốc nghếch, một mực muốn người khác hiểu mình. Người thông minh, lại nỗ lực hiểu chính mình.
27, Thay đổi phương hướng, đường cùng sẽ trở thành đường bằng phẳng.
28, Một số người giống như tôm vậy. Không ruột, không xương sống, đầu thì đầy chất thải, nhưng mà giá thị trường thì lại cao.
29, Lương tâm trong sạch thường là dấu hiệu của trí nhớ kém.
30, Ánh sáng di chuyển nhanh hơn âm thanh. Có phải đó là lý do vì sao mọi người đều trông có vẻ rất thông minh cho đến khi họ mở miệng không?
31, Nếu bạn cảm thấy mình vừa nghèo vừa dốt. Đừng buồn. Ít nhất khả năng nhận xét của bạn là chính xác.
……….
3 notes · View notes
lithpham · 5 months
Text
* Tác phẩm chứa tình tiết tự sát nên bạn nào có vấn đề tâm lý cần cân nhắc
"Nghe nói vô số người mong hắn chết đi, còn hắn vật lộn trong chiếc hộp nhỏ này để chống lại những lời nguyền rủa ấy..."
Đó là lời giới thiệu về nhân vật chính trong Gã tù nhân trong khu vườn tiểu cảnh - một truyện ngắn trong Tôi và tôi của Mizu Sahara. Cuốn sách này gồm ba mẩu chuyện tách biệt với nhau nhưng đều kể về những con người phải hứng chịu sự nghiệt ngã của số phận.
Những nhân vật đó là ai mà lại đau khổ đến vậy? Trong Gã tù nhân trong vườn tiểu cảnh, đó là một kẻ bị xã hội và gia đình ruồng bỏ nên giấu mình trong góc nhỏ của căn nhà rộng rãi, và một học sinh gồng mình kiếm tiền trang trải cho cả một gia đình sống trong căn phòng sáu chiếu. Trong Nàng công chúa móc ngoéo, đó là một cô gái bị coi là túi tiền để những kẻ đào mỏ bòn rút và bội bạc. Trong Tôi và Tôi (truyện ngắn cùng tên), đó là hai cô bé, một người bị miệt thị ngoại hình nhưng có gia đình ấm êm và một người xinh đẹp nhưng lại phải sống cùng người cha nghiện game, mẹ tự sát vì uất ức.
Khác với Cô Itsuya và Chiếc đuôi heo (hai tác phẩm khác của Mizu Sahara) mang không khí dịu dàng khi có một nhân vật đóng vai trò cứu rỗi cho người còn lại, Tôi và tôi mang đậm sự bi thiết và u ám vì các nhân vật đều đang lần mò tìm lối thoát cho sự bất hạnh của đời mình. Thế nên hành động của họ nhiều lúc rất sần sùi và xấu xí. Họ gây tổn thương nhau rồi gây tổn thương chính mình như một cách để trả thù cho tất cả những bất công bản thân đang gánh chịu.
Nhưng Mizu Sahara viết Tôi và Tôi vẫn là Mizu Sahara lúc viết những tác phẩm ấm áp kia, nên tập truyện này dù đau đớn vẫn không hề tuyệt vọng. Những con người trong truyện đã sai lầm, cũng đã từ bỏ chính mình nhưng họ lại là những người khát khao đến tột cùng một cuộc sống bình yên. Vì đã hiểu quá rõ mùi vị cay đắng của thế giới này, họ chọn cách yêu lấy nhau và rìu nhau đến quãng đời tươi đẹp hơn.
Thế nên cậu đừng đi đâu cả nhé... Xin cậu đừng giết chết một tớ khác mà... Cố gắng lên!! Tớ yêu cậu lắm!!
Tumblr media
3 notes · View notes
Text
Không bằng lái phạt bao nhiêu theo quy định mới?
Việc điều khiển phương tiện giao thông khi không có bằng lái xe là hành vi vi phạm pháp luật và có thể bị phạt tiền hoặc phạt tù. Mức phạt cụ thể sẽ tùy thuộc vào loại phương tiện, lỗi vi phạm và tình tiết cụ thể.
Xử lý vi phạm hành chính với người không có bằng lái xe máy
Hành vi vi phạm
Điều khiển xe máy mà không có Giấy phép lái xe.
Người điều khiển xe đã bị tước giấy phép lái xe.
Mức phạt
Phạt tiền từ 4.000.000 đồng đến 6.000.000 đồng.
Người điều khiển xe cơ giới chưa đủ 18 tuổi thì sẽ bị áp dụng hình phạt hành chính tương đương với người đã đủ 18 tuổi, đồng thời có biện pháp giáo dục tại gia đình, trường học, cơ sở giáo dục nghề nghiệp hoặc cơ sở giáo dục khác.
Xem tất cả tại: không bằng lái phạt bao nhiêu
Một số quy định khác
Trường hợp không có bằng lái xe mà gây tai nạn giao thông, thì tùy theo tính chất và mức độ nghiêm trọng của vụ tai nạn mà người điều khiển phương tiện có thể bị xử phạt hành chính hoặc bị truy cứu trách nhiệm hình sự.
Nếu người không có bằng lái xe đang điều khiển xe máy bị bắt, thì chiếc xe máy đó sẽ bị tạm giữ cho đến khi có quyết định xử phạt của cơ quan có thẩm quyền.
Mức phạt của người lái ô tô không có bằng lái xe
Hành vi vi phạm
Điều khiển xe ô tô mà không có Giấy phép lái xe.
Người điều khiển xe đã bị tước giấy phép lái xe.
Mức phạt
Phạt tiền từ 6.000.000 đồng đến 8.000.000 đồng.
Người điều khiển xe cơ giới chưa đủ 18 tuổi thì sẽ bị áp dụng hình phạt hành chính tương đương với người đã đủ 18 tuổi, đồng thời có biện pháp giáo dục tại gia đình, trường học, cơ sở giáo dục nghề nghiệp hoặc cơ sở giáo dục khác.
Một số quy định khác
Trường hợp không có bằng lái xe mà gây tai nạn giao thông, thì tùy theo tính chất và mức độ nghiêm trọng của vụ tai nạn mà người điều khiển phương tiện có thể bị xử phạt hành chính hoặc bị truy cứu trách nhiệm hình sự.
Nếu người không có bằng lái xe đang điều khiển xe ô tô bị bắt, thì chiếc xe ô tô đó sẽ bị tạm giữ cho đến khi có quyết định xử phạt của cơ quan có thẩm quyền.
Dùng giấy phép lái xe photo có được không?
Quy định của pháp luật
Theo quy định của pháp luật, người điều khiển phương tiện giao thông phải mang theo giấy phép lái xe do cơ quan có thẩm quyền cấp và phải xuất trình khi có yêu cầu của người có thẩm quyền.
Giấy phép lái xe photo được coi là không có giá trị pháp lý. Vì vậy, sử dụng giấy phép lái xe photo khi điều khiển phương tiện giao thông là hành vi vi phạm pháp luật.
Mức phạt
Phạt tiền từ 500.000 đồng đến 1.000.000 đồng.
Một số lưu ý
Người điều khiển phương tiện giao thông không được sử dụng giấy phép lái xe photo để thay thế cho giấy phép lái xe gốc.
Trường hợp người điều khiển phương tiện giao thông không mang theo giấy phép lái xe gốc thì có thể bị xử phạt theo quy định.
Câu hỏi thường gặp
Tôi có thể điều khiển xe máy điện mà không cần bằng lái xe không?
Trả lời: Không, bạn không được phép điều khiển xe máy điện mà không có bằng lái xe. Xe máy điện cũng là một loại xe cơ giới, do đó, người điều khiển xe máy điện phải có bằng lái xe.
Tôi có thể điều khiển xe ô tô mà không cần bằng lái xe không?
Trả lời: Không, bạn không được phép điều khiển xe ô tô mà không có bằng lái xe. Xe ô tô là một loại xe cơ giới, do đó, người điều khiển xe ô tô phải có bằng lái xe.
Tôi không có bằng lái xe nhưng tôi có thể thuê xe ô tô để đi du lịch được không?
Trả lời: Bạn không được thuê xe ô tô để đi du lịch nếu bạn không có bằng lái xe. Việc thuê xe ô tô mà không có bằng lái xe là hành vi vi phạm pháp luật và có thể bị phạt tiền.
Tôi có thể sử dụng giấy phép lái xe photo để thay thế cho giấy phép lái xe gốc không?
Trả lời: Không, bạn không được sử dụng giấy phép lái xe photo để thay thế cho giấy phép lái xe gốc. Giấy phép lái xe photo không có giá trị pháp lý và sử dụng giấy phép lái xe photo khi điều khiển phương tiện giao thông là hành vi vi phạm pháp luật.
Tôi bị bắt vì điều khiển phương tiện giao thông mà không có bằng lái xe thì sẽ bị phạt như thế nào?
Trả lời: Mức phạt đối với người điều khiển phương tiện giao thông mà không có bằng lái xe sẽ tùy thuộc vào loại phương tiện, lỗi vi phạm và tình tiết cụ thể. Mức phạt cụ thể sẽ được quy định trong các văn bản pháp luật có liên quan.
Kết luận
Việc điều khiển phương tiện giao thông khi không có bằng lái xe là hành vi vi phạm pháp luật và có thể bị phạt tiền hoặc phạt tù. Mức phạt cụ thể sẽ tùy thuộc vào loại phương tiện, lỗi vi phạm và tình tiết cụ thể. Vì vậy, để đảm bảo an toàn cho bản thân và cho những người khác, bạn nên tuân thủ luật giao thông và chỉ điều khiển phương tiện giao thông khi đã có bằng lái xe hợp lệ.
4 notes · View notes
thegoshoboysvn · 3 months
Text
Kaito: Có phải tôi đang đi quá xa không?
Shinichi: Ồ không không. Cậu đã đi quá xa từ tầm 7 tiếng trước rồi. Giờ cậu đang đi vào tù.
3 notes · View notes
noxinrus · 6 months
Text
Dạ vũ
Tumblr media
immersed in an imaginary world, I'm a fool waiting for you to give me that sincere love.
***
Satan không thích những bữa tiệc rỗng tuếch nhạt nhẽo, nhưng voilà, ngay lúc này hắn đang biếng nhác nhận lấy một ly champagne đế cao trên chiếc khay bạc chạm khắc dây leo cổ điển từ người phục vụ vừa đi ngang qua, dự định giết thời gian trong khi chờ đợi sự xuất hiện của hậu duệ nhiều đời thuộc dòng dõi Bá tước, đối tác làm ăn của hắn và đồng thời là chủ nhân bữa tiệc mùa hè thường niên này. Xung quanh hắn, âm nhạc du dương lấp đầy những bức tường cẩm thạch sáng loáng, tất cả quyện hoà trong một không gian xa hoa hữu hạn; ríu rít tụ hội dưới chóp đuôi nhọn của chiếc đèn chùm khổng lồ lơ lửng thả treo từ chính giữa mái vòm với bức tranh tường thủ công xa xỉ khảm vàng ròng.
Hắn rũ mắt lắc lư ly rượu trong tay ở một góc khuất tối tăm bên bàn tiệc đứng trải satin, trông theo từng cặp đôi lần lượt cúi chào rồi bắt đầu điệu nhảy mở màn dưới ánh đèn pha lê lấp lánh trong suốt gần như hổ phách. Dưới gót giày hắn, mặt sàn lát đá hoa cương bóng loáng mơ hồ in dấu vô số bóng hình cao quý dát đầy vàng ngọc, những người từng xuất hiện trên muôn vàn tờ tạp chí lớn nhỏ, có tên trên nhiều bài đăng khác nhau trôi nổi khắp internet và được tung hô xưng tụng là giới thượng lưu - theo cái cách truyền thông thường gọi tầng lớp cao cấp nh��t trong xã hội. Tuy nhiên bản thân giới thượng lưu cũng luôn ngấm ngầm phân chia lại những cấp bậc của riêng nó; và bữa tiệc mà hắn đang ép mình tham dự một cách cực kỳ uể oải này vốn chỉ dành cho một bộ phận rất nhỏ đang đứng trên đỉnh nhọn của một tam giác vàng thực chất vô hình.
Satan thoáng nhăn mũi sau khi nâng ly nhấp một ít champagne hảo hạng. Hắn hờ hững đưa tay nới lỏng nơ bướm trên cổ, chuẩn bị quay người rời khỏi gian phòng tù túng giả tạo này để ra xem thử ban công rộng mở hướng về phía đài phun nước cẩm thạch lấp lánh dưới ánh trăng tháng sáu; dẫu vậy một tiếng gọi quen thuộc đã đường đột níu lấy bước chân hắn:
“Satan? Thật bất ngờ vì anh cũng đang ở đây.”
Người phụ nữ mỉm cười với hắn trong bộ váy dạ hội ôm sát đính ruby đỏ rực như ngọn lửa. Mái tóc nàng búi gọn, vài lọn tóc mai xoăn nhẹ buông rủ hờ hững rơi trên bờ vai thon thả dường như cứ thế toả sáng lung linh dưới ánh đèn rọi từ đèn chùm pha lê treo trên vòm trần.
“Sao thế? Anh bất ngờ khi gặp em à?” Nàng hỏi lại vì thấy hắn mãi chỉ im lặng.
Satan nhìn đôi mắt trong veo lấp lánh như thể in dấu muôn ánh sao trời của người phụ nữ lộng lẫy đứng phía đối diện hắn chỉ cách vài bước chân, quyết định nhấp thêm một ít champagne rồi đặt đế ly xuống bàn tiệc: “Không. Dĩ nhiên em sẽ tới đây, em là một đại minh tinh kia mà.”
Nàng bật cười trước lời nói không biết là châm biếm hay khen ngợi đó: “Thôi nào, làm gì đến mức ấy.”
“Darling, đừng khiêm tốn như vậy chứ,” Satan cười, “dáng vẻ kia sao có thể thuộc về một người vô danh tầm thường.”
Nói đoạn, hắn vẫy vẫy tấm thiệp mời vàng trên tay rồi bổ sung: “Hơn nữa những kẻ tầm thường cũng chẳng thể nào xuất hiện ở đây.”
“Lâu rồi mới nghe anh gọi em như thế,” nàng nghiêng người nhìn hắn, “kiểu biệt danh ngả ngớn ấy đấy, mặc dù chúng ta chẳng là gì của nhau cả.”
Nàng biết rồi hắn sẽ tìm ra cách thức nào đó để khôn khéo né tránh khỏi chủ đề này. Thật đúng như dự đoán, cuối cùng Satan chỉ nháy mắt với nàng: “Nếu darling thích, tôi có thể gọi em như thế suốt buổi tối nay.”
Mặt hồng ngọc đỏ rực trên dây chuyền vàng dường như càng làm tôn lên nước da xinh đẹp trắng ngần, đường xương quai xanh rõ nét và cần cổ thanh nhã thon dài. Người phụ nữ yên lặng đáp lại Satan bằng một ánh nhìn xa xăm: “Còn anh, trông anh như thể không hề thuộc về nơi này. Những chuẩn mực đó, anh biết đấy, anh vốn dĩ đâu hề thích thú những thứ như thế.”
Hắn không trực tiếp đáp lời mà chỉ nhún vai: “Sau bao nhiêu năm, rốt cuộc em vẫn là người hiểu tôi nhất đấy nhỉ.”
“Phải,” nàng nói vậy nhưng tỏ ra không hài lòng, “người hiểu anh nhất trong số người không hiểu nổi anh.”
Chẳng rõ vì sao Satan cảm thấy chiếc vòng ruby xa hoa trên cổ nàng hơi nhức mắt, hắn thoáng ngả người về phía trước, chống tay lên bàn tiệc thở dài: “Em nên tự xem lại mình đi, chim hoàng yến trong lồng vàng của tôi.”
Nói đoạn, hắn xoa cằm ngẫm ngợi một lát rồi bật cười cảm thán: “Đại minh tinh và trùm băng đảng, tôi nghĩ hai ta khá ngang nhau đấy chứ.”
Dù vậy, hắn không thể phủ nhận rằng nàng đã đúng. Nếu không vì chủ nhân của bữa tiệc này, người đã tự tay gửi thiệp mời dát vàng đến dinh thự của Satan kèm theo một lời đề nghị béo bở mà hắn không thể chối từ, hắn đã chẳng đời nào đặt chân đến một nơi sáo mòn như thế. Ông ta biết hắn ghét tham gia những bữa tiệc thừa thãi vớ vẩn, song lợi ích công việc lại thuộc về phạm trù hoàn toàn khác. Như loài hoang dã không bao giờ buông tha con mồi ngờ nghệch sa bẫy của nó, trong lãnh địa của mình, hắn cũng có thể tự nhận bản thân là kẻ săn mồi thành thục, khát máu và thực dụng bậc nhất, kẻ có thể giẫm đạp lên mọi chướng ngại vật trên đường đi của nó và tận hưởng cuộc chiến đến tận giây phút cuối cùng.
Nàng nhìn người đàn ông khoác trên người bộ Âu phục xám đặt may từ một thương hiệu lâu đời chỉ dành cho giới thượng lưu ở Italy đang hờ hững chống cằm bên bàn tiệc đứng, thở dài: “Sao anh lại ở đây?”
“Chuyện làm ăn ấy mà.”
Điệu nhảy đầu tiên kết thúc, trên mặt sàn lát đá hoa cương, các cặp đôi đang lịch thiệp cúi người với nhau thay cho lời chào và chậm rãi dắt tay rời khỏi quầng sáng lung linh toả rạng từ muôn vàn ánh đèn pha lê nhân tạo. Nàng vờ vĩnh cầm trên tay ly champagne mà Satan vừa đặt xuống, chợt nghĩ đến những mùa hè trước kia của họ; và rồi ký ức ấy cứ thế thả trôi về một mùa hè nào đó rất lâu về trước, khi họ còn trẻ trung, mơ mộng, bồng bột, khi họ còn mãi ảo tưởng về khả năng phá vỡ giới hạn của bản thân, khi họ cùng nhau bỏ trốn đến Vienne trên một chiếc Mustang mù tạt cổ lỗ sĩ mà chẳng đem theo bất cứ gánh nặng nào.
Đại minh tinh và trùm băng đảng, nàng nghĩ, đúng là hai ta rất ngang bằng.
Chẳng có bất kỳ ai đến Vienne kiếm tìm nàng hay Satan để chia cắt họ như trong những vở bi kịch tình yêu cổ điển, cho tới tận giây phút cuối cùng, chính cả hai đã tự chọn cách quay trở về với số phận của mình và từ dạo đó không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc mong manh chỉ bằng cú đập cánh chớp loé của loài bướm đêm ngoài cửa sổ, đối diện với đôi mắt của gã đàn ông hay đùa cợt bên vô lăng chiếc xe Mustang mù tạt dưới bầu trời thưa sao lập loè ánh sáng, nàng đã hiểu được tất cả khi nhận ra ngọn lửa nổi loạn kia vừa tự nuốt trọn, tự chôn vùi bản thân như một hố đen vừa huỷ hoại chính nó. Tất cả còn lại chỉ là tàn tro nguội lạnh, những tàn tích rải rác mãi mãi không thể khôi phục và điều gì đó dường như mất mát bất thành.
Dàn nhạc đang chuẩn bị bài hát tiếp theo, điệu nhảy thứ hai sắp sửa bắt đầu.
Nàng nâng ly champagne bên vành môi, cạn sạch rồi nói: “Satan, nhảy với em đi.”
Satan nhìn nàng uống champagne từ ly rượu của hắn: “Em không sợ tôi à?”
Nàng không đáp. Satan cầm lấy ly rượu trên tay nàng đặt trở lại mặt bàn, ánh mắt lướt qua bờ môi đỏ mọng chẳng rõ ẩn chứa điều gì: “Như em vừa nói, em cảm thấy tôi không thuộc về bữa tiệc này.”
Nàng biết mình cũng đâu thuộc về bữa tiệc này. Dù vậy sau rất nhiều năm, rốt cuộc hai người vẫn gặp lại ở nơi mình vốn chẳng hề thuộc về đấy thôi. Dường như số phận đã định đoạt tất cả ngay từ giây phút mọi thứ bắt đầu, và dù nàng hay Satan có là ai đi chăng nữa, họ chỉ là những quân cờ cách biệt không ngừng di chuyển trên một bàn cờ rộng lớn vô hình.
“Lẽ ra em nên sợ tôi,” hắn nhếch môi, “em biết bản thân quý giá nhường nào, còn tôi là kẻ sinh ra để tước đoạt những thứ quý giá vào trong tay mình.”
Nàng quá đỗi hoàn hảo, hoàn hảo đến mức một kẻ sinh ra trong bóng tối và chỉ thuộc về bóng tối như hắn nào có thể với tới.
“Không sao đâu,” nàng nhoẻn cười, “vì lần này là điệu Les Valse de Vienne.”
“Ồ, thì ra là Les Valse de Vienne.”
Khi vài cặp đôi đã cùng bước lên sàn nhảy chờ đợi điệu thứ hai bắt đầu, nàng từ tốn ngửa lòng bàn tay đưa ra trước mặt hắn. Ánh mắt Satan khẽ run lên, sau chẳng biết bao lâu tưởng như hàng thế kỷ, hắn thở dài nắm lấy bàn tay thon thả ấy và cất bước vào vầng hào quang của nàng. Họ bên nhau trên mặt sàn hoa cương sáng loáng, mái tóc nàng dường như lấp lánh dưới ánh đèn và đôi mắt nâu dường như toả rạng. Khoảnh khắc những nốt nhạc đầu tiên của bản Les Valse de Vienne ngân vang khắp gian phòng rộng lớn, hắn ôm nàng trong vòng tay dưới vòm trần vàng ròng với bức tranh tường nổi tiếng thời Phục hưng, dẫu vậy mọi chi tiết ngoại cảnh dư thừa đều đã nhoà nét, tan đi, mơ hồ chìm vào dáng vẻ vô thực của người phụ nữ trong chiếc váy dạ hội đỏ rực.
Satan thở hắt ra khi những ngón tay hắn chạm lướt qua tấm lưng trần. Nàng đã luôn thật tàn nhẫn. Những người phụ nữ xinh đẹp và tàn nhẫn thường ẩn chứa hiểm hoạ khủng khiếp nhất thế gian này, hắn nghĩ rằng có lẽ nàng cũng là một người phụ nữ như thế. Bản thân Satan từng bị thu hút bởi khối mâu thuẫn khổng lồ nơi quý cô kiêu kỳ đang cất bước trong vòng tay hắn như một con thiêu thân lao vào ngọn đèn đốt cháy chính mình, khi ấy nàng thậm chí chưa phải một minh tinh màn bạc, và nghĩ rằng hắn sẽ chẳng bao giờ có thể từ bỏ người phụ nữ này trong suốt cuộc đời. Người phụ nữ lộng lẫy với vầng hào quang bao trùm lên bóng tối bất chấp sự thật lạ thường rằng chính con người nàng đang nằm trọn trong màn đêm tĩnh mịch, thu thập tất cả và thiêu đốt tất cả để tạo thành ánh sáng của bản thân; thời điểm đối diện với nàng, đã có lúc hắn nghĩ hai người thật giống nhau biết mấy. Họ đã lăn lộn trong bóng tối quánh đặc suốt nhiều năm tháng cuộc đời và cùng tìm cách vượt bỏ nó, dẫu vậy mọi nỗ lực cuối cùng đều trở nên vô vọng bất thành.
Giờ đây còn nhiều chuyện chưa hề thay đổi, đại minh tinh và trùm băng đảng, dường như hai ta vẫn quá ngang bằng.
“Anh còn nhớ những ngày ta ở Vienne?” Giọng nàng nhẹ tênh, “Bên quảng trường, dưới ánh trăng một đêm hè tháng sáu.”
Hai người chạm mắt, nàng lả lướt xoay mình trong vòng tay của hắn: “Thật kỳ lạ, một minh tinh màn bạc như em lại tưởng nhớ quãng thời gian vụn vặt đó đến tận bây giờ.”
“Dĩ nhiên là thế.” Nàng khẽ cười. Điệu vũ kéo hai người kề cận rồi xa cách, giữa những bước chân nhịp nhàng quấn quyện, Satan cảm thấy dường như mặt sàn hoa cương sáng loáng kia tự bao giờ đã loãng tan ra và cóng đông lại, phủ đóng thành lớp băng phẳng lặng trên mặt hồ mùa đông tiêu điều nào đó ở miền ngoại ô xa xôi nước Áo. “Khi ấy em nào phải một đại minh tinh.”
Vạt váy dạ hội satin đỏ rực của nàng lướt qua mu bàn tay hắn giữa điệu Valse, thổi bùng lên ngọn lửa quét qua cõi lòng hắn chỉ để lại tàn tro nguội lạnh. Satan nhướng mày. Hắn biết nàng thật quyến rũ. Quý cô của hắn lặng thầm nhưng táo bạo, nàng bừng sáng lộng lẫy tựa thái dương toả rạng song ẩn chứa đầy bí mật như góc khuất tăm tối của vầng trăng. Nàng đối với hắn vẫn giống như rất nhiều năm về trước; thậm chí cả khoảng thời gian dài sau đó. Từng chuyển động rất nhẹ, chân mày, ánh mắt, khoé môi, cánh tay vươn lên và cặp chân lả lướt. Quý cô trong vòng tay hắn lại trượt ra xa, sau vài nhịp, hắn kéo nàng trở về và chào đón nàng với một cái nhếch môi hời hợt.
“Darling,” Chóp mũi Satan chạm nhẹ lên gò má ửng đỏ và như có như không sượt qua đuôi mắt xinh đẹp của nàng, “em đã từng nghe câu chuyện về con tàu Theseus chưa?”
Nàng hơi ngây ngẩn nhưng vẫn trả lời: “Theseus có một con tàu đặt theo tên mình, ngày qua ngày, dần dà người ta thay thế tất cả bộ phận của nó. Cuối cùng, liệu đó có còn là con tàu gốc nữa không, hay phải chăng đã trở thành một con tàu hoàn toàn khác?”
“Giỏi lắm,” gã đàn ông bật cười. Theo những bước chân xoay vòng của điệu Valse, một lọn tóc bạch kim bất chợt buông rủ trước vầng trán hắn làm đôi mắt xám bạc kia dường như càng thêm sâu thẳm giữa lằn ranh sáng tối tương phản mơ hồ: “Vậy em có biết, đối với tôi, con tàu Theseus chưa bao giờ tồn tại.”
Nàng cầm tay hắn, những ngón tay chậm rãi đan vào rồi lại đường đột tách ra.
“Ý anh là sao?”
“Con tàu Theseus không bất biến hay thay đổi. Nó vốn dĩ chưa bao giờ tồn tại,” hắn bật cười, chiếc răng nanh nhọn lấp ló dưới vành môi, “mọi ý niệm về nó ấy mà, my darling, đều nằm trọn vẹn trong tâm tưởng của người khác mà thôi.”
Nàng nhìn hắn. Ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi nàng suốt buổi tối nay và có lẽ vẫn vẹn nguyên như thế sau gần thập kỷ hai người quen nhau. Chính đôi mắt lạnh lẽo xa thẳm ấy của Satan là thứ làm người khác dè chừng hắn, bất kể những câu đùa vô nghĩa hắn thỉnh thoảng thốt ra hoặc những lời chòng ghẹo sáo rỗng nực cười. Sự trống rỗng vô hồn ấy hiện lên như một dấu hiệu, một điềm báo bất thường chẳng kẻ nào có thể bỏ qua, làm nàng nghĩ tới một lời sấm truyền âm u cho ngày tận cùng của thế giới hoặc tấm biển báo vùng nước xoáy nguy hiểm chông chênh dựng trên vách đá thẳng đứng bên lòng biển.
Satan không phải một đứa trẻ. Hắn chưa bao giờ là một đứa trẻ - kẻ được ban cho cái tên của ác quỷ và khẩu Glock ngay từ khi ra đời chắc chắn không thể trở thành một đứa trẻ.
“Cuộc đời ấy mà, em biết đấy,” Satan ngâm nga trong cổ họng những thanh âm trầm thấp và khàn khàn, “không thể là một ván cược mà em luôn giành được chiến thắng.”
Đỏ bạc thì đen tình, ái tình là một cuộc chơi mà hắn chưa bao giờ giành được phần thắng. Satan nhớ về mối tình đầu ngắn ngủi ngổn ngang mà hắn từng lướt qua trong đời, bởi hắn quá sợ hãi sự mất mát nên chẳng thể nào ép bản thân rơi vào một tình yêu thực sự. Gã đàn ông bật cười bất chấp đôi mắt xám bạc lạnh cóng, kẻ được huấn luyện kể từ khi sinh ra chỉ để sát phạt như hắn lại e ngại phải đánh mất những gì đang có trong tay mình.
Hắn lắc đầu: “Nếu vậy thì chán lắm. Cuộc đời kịch tính hơn thế nhiều.”
Đầu ngón tay nàng lướt qua lòng bàn tay hắn mát rượi: “Anh nghĩ sao nếu cuộc đời có thể chỉ là một trò Russian Roulette.”
“Russian Roulette ấy à?” Hắn huýt sáo, “Smith&Wesson ổ quay, sáu lượt bắn và một viên đạn. Cuộc đời cuối cùng chỉ là một trò may rủi phụ thuộc vào xác suất”
“Anh có tin vận may của mình không?” Nàng hỏi.
“Có chứ.” Hắn thoáng nghiêng đầu rồi bình thản bổ sung, “Có lẽ em không tin, nhưng bẩm sinh tôi đã luôn là một kẻ may mắn.”
Từ thời điểm nào không còn nhớ rõ, tâm trí Satan đã tự động khắc ghi rằng sắc đỏ là dành riêng cho mình hắn. Thứ màu sắc loang lổ, chói mắt, mênh mang và đầy hiểm hoạ ấy, bản thân nó tượng trưng cho thịnh nộ và tội lỗi, khao khát và máu tanh - những gì đã định sẵn sẽ gắn liền với số phận trớ trêu nực cười của hắn. Dẫu vậy, vào khoảnh khắc đối diện người phụ nữ lộng lẫy trong bộ váy dạ hội đỏ rực giữa gian phòng vũ hội xa hoa và nắm tay cùng nàng nhảy một điệu Valse lả lướt dưới ánh đèn pha lê lấp lánh, hắn chợt nhận ra thậm chí màu đỏ ấy cũng đâu hề thuộc về mình.
"Satan, anh có biết không, em đang quay một bộ phim mới." Nàng thì thầm khi cất bước trong vòng tay hắn giữa điệu Valse.
"Vậy à?" Satan cười, "Bộ phim nói về điều gì?"
Nàng nháy mắt với hắn: "Shh... Bí mật."
Ánh sáng lấp lánh từ ngọn đèn chùm lơ lửng trên vòm trần cứ thế nhạt nhòa chảy xuống bờ vai mảnh khảnh của người phụ nữ vận chiếc váy dạ hội đỏ rực. Dẫu vậy người phụ nữ ấy đã ngoảnh mặt khỏi tầm nhìn của hắn tự lúc nào, đồng thời mang theo mọi dấu vết hữu hình mà vốn dĩ hắn có thể lợi dụng để dò đoán những suy nghĩ hỗn loạn của nàng.
"Trong bộ phim điện ảnh đó, em sẽ sắm vai một nữ diễn viên trẻ." Nàng bắt đầu kể thật chậm rãi giữa điệu Les Valse de Vienne, "Cô ta cứ mãi đắm chìm trong những thước phim mà mình đóng, đến nỗi không thể phân biệt nổi đâu mới là hiện thực được nữa."
"Tôi có thể hiểu vì sao cô ấy lại trẻ," Satan thoáng siết lấy những ngón tay nàng, "thật thiếu kinh nghiệm quá."
Nàng bật cười khúc khích khi khẽ xoay mình nhẹ nhàng như cánh bướm: "Đúng thế. Cô ấy cực kỳ non trẻ và thiếu kinh nghiệm."
Trong vòng tay người đàn ông mới gặp lại sau hơn nửa thập kỷ, tâm trí nàng mơ màng trôi về khung cảnh miền ngoại ô nước Áo nào đó, những đêm sáng trăng cạnh ô quảng trường và chiếc Mustang mù tạt cũ kỹ giờ đây đã bị bán cho một xưởng phế liệu.
"Nếu không vì anh cũng còn nhớ, Satan ạ," nụ cười trên môi nàng đã tắt, "thì em hẳn đã nghĩ rằng mình đang mơ."
Thực ra trong kịch bản của bộ phim đó, nhân vật nữ diễn viên kia chẳng qua chỉ thấp thoáng xuất hiện ở phân cảnh ngắn ngủi khi nam chính tưởng nhớ về người đàn em cùng khoa của mình. Thông thường một ngôi sao màn bạc như nàng sẽ không bao giờ chấp nhận loại vai diễn nhỏ nhoi mờ nhạt như thế; và nếu không vì khoảnh khắc này bản thân nàng cũng đang mờ hồ lướt đi trong một giấc mơ trống trải vụn vỡ, thì lời mời đoàn phim kia gửi tới sẽ chẳng thể nào lọt vào mắt xanh của nàng.
Lòng bàn tay hai người đường đột rời nhau, nàng tách khỏi vòng tay Satan và lướt đi thật xa.
"Satan, em đã quyết định từ bỏ những ảo tưởng của mình."
Satan đã không thể nghe thấy những gì nàng nói như bao lâu nay hắn vẫn thế. Còn nàng, rốt cuộc nàng sẽ phải ra đi cùng những ước vọng ngờ nghệch thời tuổi trẻ về một tình yêu đích thực của mình.
Chẳng biết bao lâu Les Valse de Vienne kết thúc, họ gật đầu với nhau thay cho lời chào. Bầu không khí tan đi rất nhanh khi xung quanh gian phòng được thắp sáng trở lại, thứ ánh sáng bão hoà làm mọi thứ đồng loạt trở nên quá đỗi nhạt nhoà.
Satan dắt tay đưa nàng trở về bàn tiệc đứng ban nãy: “Điệu Valse em muốn đã kết thúc rồi. Qua đêm nay tôi sẽ bay, hẳn đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau.”
“Giờ thì thứ lỗi cho tôi,” hắn nhấc một ly vang đỏ trên chiếc khay bạc từ người phục vụ đặt trước mặt nàng, “tôi còn công việc với chủ nhân của bữa tiệc này.”
Nàng không nhìn hắn: “Em sẽ chờ anh. Chúng ta vẫn còn chuyện cần nói.”
Hắn chỉ bật cười quay đi mà chẳng đáp lời, dẫu vậy gần hai tiếng sau, họ đã gặp lại nhau bên cánh cổng lớn phủ vàng khắc dây leo dẫn vào phòng vũ hội.
Nàng đang mải ngắm nhìn giàn hoa cao ngất ở gần đó, vừa trông thấy hắn thì chớp mắt: “Dù thế nào anh vẫn quay lại nhỉ.”
“Tôi chỉ tiện đường đi qua,” Satan cười, “em đừng nghĩ nhiều.”
Dẫu vậy hắn vẫn nán lại chờ nghe những điều nàng muốn nói. Đại minh tinh đứng dưới ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn chùm, nàng khoanh tay nhìn hắn: “Satan, anh biết là chúng ta giống nhau.”
“Phải,” hắn bổ sung, “nhưng cũng không quá giống.”
Tất cả dường như lại trở về mùa hè rất nhiều năm trước trong chiếc Mustang mù tạt cũ mèm dưới lác đác sao trời ở ngoại ô Vienne, hai người đã hiểu ra tất cả dù chỉ mãi nhìn vào đôi mắt nhau mà chẳng hề lên tiếng. Dẫu vậy Satan biết, cũng như con tàu của Theseus trong bộ thần thoại kia, những ảo tưởng vô nghĩa ấy chỉ có thể yên lặng nằm lại trong một khoảng tâm trí mơ hồ của hắn.
“Em biết đấy, chúng ta đều đã có những vị trí của riêng mình. Những vị trí định sẵn hoàn toàn khác biệt, tôi không thuộc về vị trí của em và cả em cũng vậy.”
Người phụ nữ không đáp. Hình như nàng đã quên mất những gì bản thân định nói, hoặc vốn dĩ ngay từ khi bắt đầu nàng đã chẳng có lời cần nói nào cả. Satan đứng đối diện nàng chỉ cách vài bước chân hệt như hai tiếng trước đây trong điệu dạ vũ, khoảng cách giữa họ vỏn vẹn chưa đầy nửa mét song dường như vĩnh viễn không thể nào vượt qua, tựa mặt sáng của vầng trăng với chính vùng bóng tối của bản thân nó chẳng bao giờ chạm tới ở nơi lưng chừng vũ trụ.
Nàng thở dài: “Phải. Có lẽ khi nãy em nói vậy chỉ vì muốn thử lòng anh.”
“Thử lòng tôi?” Satan nghiêng đầu, “Vậy giờ em đã có được câu trả lời mình muốn chưa?”
Đại minh tinh gượng cười, dẫu vậy ánh mắt nàng nhìn hắn xa xôi như thể ngàn rặng rừng sẫm tối trong màn đêm thưa sao ở ngoại ô nước Áo, sâu thẳm hơn rãnh Mariana vùi mình dưới đáy đại dương hun hút hay cả vũ trụ mênh mông vô tận chẳng ngừng giăng mắc giữa họ.
“Em đã có câu trả lời, mặc dù đó không phải là điều mà em muốn.”
Satan yên lặng nhìn nàng. Đầu ngón tay hắn khẽ cựa quậy, dẫu vậy sau cùng hắn quyết định khép hờ đôi mắt, đứng thẳng người và thả lỏng hai cánh tay dọc bên thân mình.
“Em phải thấy bản thân may mắn mới đúng chứ.” Hắn nói. “Tôi sẽ chia cho em một phần vận may thiên phú của mình.”
Satan cong môi nhìn người phụ nữ lộng lẫy trong bộ váy haute couture đỏ rực như ngọn lửa đang đứng lặng thinh dưới quầng sáng chói lọi từ những ngọn đèn ngoài hành lang, và rồi hắn chậm rãi đưa tay vén một sợi tóc mai ra phía sau vành tai nàng: “Em là điều quý giá duy nhất mà tôi để lại trên cõi đời này.”
Rất lâu sau đó, rốt cuộc người phụ nữ cũng cất lời: “Chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại, có phải vậy không?”
Satan gật đầu. Nàng bật cười lùi về sau vài bước: “Vậy thì thật bất công với em. Anh có thể nhìn thấy em ở bất kỳ đâu, nhưng em lại chẳng thể nào nhìn thấy anh.”
Một chiếc siêu xe thể thao đen tuyền vừa dừng lại trước thềm dinh thự. Satan mỉm cười ngửa lòng bàn tay đưa ra trước mắt nàng, và khi bàn tay hai người áp sát vào nhau lần nữa trước khi hơi ấm của ngày hôm nay vơi cạn, hắn nghiêng mình cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ nhàng như cánh bướm lên những đốt ngón tay của nàng.
“Vĩnh biệt, my darling.”
Đúng thế,tôi là kẻ sinh ra để tước đoạt những thứ quý giá vào trong tay mình, và em là điều quý giá duy nhất mà tôi để lại trên cõi đời này.
Người tài xế già nhanh nhẹn xuống mở cửa xe cho hắn. Khi màn mây mờ từ từ che lấp ánh trăng và ngọn gió đêm mùa hạ cuộn thổi, Satan rời đi mà chẳng hề ngoảnh lại; dưới dàn hoa chỉ còn một nữ minh tinh trong bộ váy đỏ mãi đứng lặng dưới những ánh đèn sáng rực, ánh mắt vô định dõi theo hình dáng chiếc xe đang khuất dần vào trong lòng bóng tối.
***
Les Valse de Vienne,
những khúc hát đã tan
tình ta nhạt màu
hoà vào dĩ vãng
ngọn sóng cuốn đi hạt bụi khói
trong cơn say
bên dòng sông
tình ta trôi theo khúc hát…
____________
Writer: Eilonwy
3 notes · View notes
memory131 · 1 year
Text
Điều gì để mọi người có động lực hàng ngày đi làm chốn công sở vậy? Chen chúc nhau từ chỗ để xe, đến thang máy, rồi chấm công, rồi vào đến bàn làm việc không khác gì nhà tù nhỏ. Tại sao phải sống đời robot vô cảm, nhạt nhẽo ấy?
7 notes · View notes
hoangpnd · 5 months
Text
Tumblr media
Bạn có bao giờ tự hỏi hay tin ngày 07/05/1954 trong nhà tù Côn Đảo mọi người như thế nào không?
Tất nhiên là rất vui rồi. Ông ngoại mình trong số hàng hàng lớp lớp người đã chịu đựng đòn roi của bè lũ thực dân Pháp và tay sai. Lúc đó ông đã nghĩ vậy là có cơ hội về với mẹ rồi, mình sống rồi. Nhưng chúng ta lại tiếp tục hai mươi mốt năm ròng đánh Mỹ, ông chưa về với mẹ mà ở lại đất Bắc làm công tác. Ở quê nhà Hội An, tất cả đã nghĩ ông hy sinh thật rồi nhưng ông đã về với mẹ vào ngày toàn thắng. Căn nhà xưa đó, ông đi thẳng ra mặt trận và về với thương tật trên mình.
Cuộc đời ông mình như bao người khác thôi dẫu rằng hôm nay vắng bóng ông. Mình vẫn hằng tự hào vì được làm cháu ông, một người tù bất khuất.
Chúng ta không quên, không thể quên họ.
3 notes · View notes
towanoyuu · 3 months
Text
[18TRIP Main Story] Chained up Scarlets - Side A / Chương 2: Con át chủ bài kẹt dưới đường hầm (*)
Tumblr media
Dịch bởi Jeiru.
Cảm ơn Jasu của blog Trà chiều đã giúp mình beta!!!!
Nếu có vấn đề gì về bản dịch thì mọi người cứ thoải mái đưa ra góp ý với mình nhé (≧∀≦)
Bản dịch nằm dưới đường kẻ.
──────────────────────
Tao: (Nơi cần dọn dẹp hôm nay là quanh khu giam giữ những tên tội phạm nguy hiểm sao… Mình muốn nhanh nhanh hoàn thành việc hôm nay quá)
(Mà dù vậy thì cái người hôm qua được gọi là Vua…)
*Hồi tưởng của Tao*
500017: Kitakata Raito. 
…Theo dữ liệu thu thập được, hiện đang là người đứng đầu của những người có thế lực lớn tại Hòn đảo Nhà tù.
Người sáng lập ra cộng đồng Metaverse, một doanh nhân và là một nhà đầu tư. Trong 9 năm liên tiếp luôn đứng thứ hạng cao trong bảng xếp hạng những người bạn muốn là người yêu của mình trên toàn nước Nhật.
Raito: Cậu biết nhiều phết nhỉ.
500017: Dựa theo kết quả quét cơ thể, chiều cao là 182cm, cân nặng là…
Tao: N-Này. Đột ngột như vậy là thất lễ đó. 
Raito: Ahaha, người mới đến thật là thú vị. 
Đúng như cậu số 17 nói, tôi đang tập hợp một nhóm tại nhà tù này… Hay nói đúng hơn là đang tạo ra phe phái. Mặc dù cũng có những phe phái khác nữa…
Ban nãy, nếu hai cậu muốn bảo vệ bản thân khỏi những kẻ đi chọc ghẹo thì nên thuộc về một phe nào đó. Còn tôi thì tôi rất hoan nghênh các cậu gia nhập phe của tôi.
Tao: Phe phái… sao.
Raito: Ừm, phe của tôi có thế lực lớn nhất, nhưng cũng có một phe khác chống lại.
Tuy nhiên thì… Tôi không khuyên các cậu gia nhập bên đó lắm. Vì người đứng đầu có hơi rắc rối một chút.
Nhìn bề ngoài thì cả số 10 lẫn số 17 đều trông giống những tù nhân kiểu mẫu nên có thể sẽ không hòa hợp với tên đó lắm.
500017: Tôi xin từ chối lời mời gia nhập phe phái.
Tumblr media
Raito: Vậy à, tôi có thể hỏi lý do được không?
500017: Hệ thống chỉ thị từ quản ngục đã được thiết lập. Việc có nhiều hệ thống mệnh lệnh sẽ gây ra nguy cơ gây chậm trễ trong quá trình xử lý và tính toán.
Raito: Xử lý và tính toán…??
Vậy còn số 10, cậu thì sao? Nhân tiện thì hai cậu có thể cho tôi biết tên luôn được chứ.
500017: Azekawa Kinari.
Tao: (! Đúng là Kinari thật… Hai cái tên giống nhau)
T-Tôi là Kinouchi Tao.
Raito: Kinari và Tao nhỉ. Theo thần số học thì số của hai cậu lần lượt là 8 và 1 đó. Hai con số rất đẹp.
Tao: (Thần số… Ể, gì cơ?)
Raito: Mà, hai cậu không cần phải trả lời luôn đâu. Phương châm sống của tôi là đưa ra quyết định ngay lập tức, nhưng hai cậu thì vẫn còn thời gian phải không? 
Tao: ? H-Hả…
(Thời gian thì… Chẳng phải Raito-san cũng có sao?)
Raito: Trước mắt thì tôi sẽ cho hai cậu một số lời khuyên, kẻ đứng đầu phe đối địch của phe tôi là…
Phải rồi, nếu tôi là Vua trong trò euchre thì kẻ đó có thể được coi là Lính. (**)
Đó là một người nguy hiểm, nên các cậu hãy cẩn thận.
Tumblr media
*Hết hồi tưởng*
Tao: (Trò euchre, là trò chơi sử dụng lá bài trong bộ bài Tây phải không nhỉ)
(Quân Lính trong trò euchre… là một con át chủ bài. Ý của anh ấy là một người sẽ thay đổi tình hình chiến trận ngay lập tức… nhỉ?)
(Raito-san trông có vẻ là một người tốt, nhưng mình vẫn khá do dự việc gia nhập phe phái…)
(Dù sao sau khi tới đây rồi thì mình cũng muốn cố không dính líu tới người khác lắm…)
Haa… Phiền thật đấy.
???: Fiú (***) tóc đen, tiếng thở dài vừa rồi là sao đó?
Tumblr media
Tao: ! Ể, à không.
(Nơi này là sao vậy, là phòng giam mà cửa vẫn mở!?)
???: Fufufu, nhìn trộm cũng không sao đâu. Cứ thoải mái quan sát lâu đài của tôi nhé, Fiú.
Tao: (Fiú là gì vậy?)
Ừm, xin lỗi anh, tôi chỉ tới dọn dẹp thôi ạ…
???: Dọn dẹp à? Dẹp mấy việc vô nghĩa đó sang một bên đi, thay vào đó trò chuyện với tôi thì sao?
A… Cậu là cậu nhóc mới vào đây hôm qua nhỉ. Số 500010. Quả là một con số hoàn hảo. Tôi có nên dành tặng cậu một điệu valse để chào mừng không nhỉ. 
Tao: (N-Người này có ý gì vậy? Mà người trong phòng giam kia có phải là quản ngục không vậy… Tại sao anh ấy lại đang mát-xa cho người này!?)
???: À, cậu tò mò về anh chàng này à?
Mấy cậu quản ngục này là những sinh vật tội nghiệp, vốn ban đầu chỉ có ý định đứng quan sát bên ngoài chiếc lồng giam, vậy mà không biết tự lúc nào họ đã bị giam cầm trong đó rồi…
Ít nhất thì để an ủi, tôi đã cho phép chạm vào cơ thể đẹp đẽ và quý giá này.
Quản ngục mềm yếu (****): Cảm ơn ngài, Kuguri-san…!
???: Thoải mái lắm, cậu giỏi mát-xa đấy. Fiú, cậu có muốn thử không?
Tao: K-Không, tôi xin phép từ chối ạ…
(Hửm? Có khi nào người này là…)
???: Tôi biết mà, cậu là cậu nhóc được Vua mời vào hôm qua. Nhưng cậu vẫn chưa gia nhập phe của cậu ta đúng không?
Tôi là Doumeki Kuguri. Hoàng đế của hòn đảo này. Và là một người vượt trội hơn vị Vua kia. (*****)
Tumblr media
Tao: (! Doumeki Kuguri! Phải rồi, là người mà hôm qua Vua… Raito-san bảo nguy hiểm!)
Ừm… Xin lỗi anh ạ, về chuyện phe phái thì tôi…
Kuguri: Fiú, trong ánh mắt cậu có chứa nỗi tuyệt vọng. Nếu cậu về phe của tôi, tôi nghĩ nỗi tuyệt vọng ngọt ngào ấy sẽ tỏa sáng đó.
Tao: Haha… Không phải đâu ạ, chẳng phải là những ai tới đây đều mang trong mình nỗi tuyệt vọng sao ạ.
Kuguri: …
Tao: Dù sao thì, tôi vẫn cần dọn dẹp nên là… Xin lỗi anh ạ!
Kuguri: Hể… Cậu ta là bé gấu bông nhỉ. (******)
Trông có vẻ sẽ giúp ta giết thời gian đây.
Note của người dịch
(*): Tên chương là “Ace in the Hole”, vốn là một thành ngữ tiếng Anh, có nghĩa là con át chủ bài đang được ẩn đi để đến thời điểm cần thiết nhất sẽ được tung ra. Ngoài ra, tên chương cũng có ref tới phim “Ace in the Hole” (1951). Bản dịch được dịch dựa theo tên tiếng Việt của phim.
(**) Vua ở đây là King (Quân K), Lính ở đây là Jack (Quân J) trong bộ bài Tây.
(***): Fiú trong tiếng Hungary là chàng trai.
(****): Từ gốc được dùng là 骨抜き, nghĩa gốc là dụng cụ dùng để rút xương cá. Mình nghĩ ở đây có thể là từ được rút ngắn lại của cụm 骨抜きにされる, nghĩa bóng của cụm này được hiểu là bị rút mất hết căn cốt tinh thần, không còn là chính bản thân và trở nên mềm yếu.
(*****): Hoàng đế ở đây được viết bằng chữ Hán 皇帝, còn với Raito là Vua thì được viết bằng chữ Katakana キング.
(******): Kuguri gọi Tao là Maci, nghĩa là gấu bông trong tiếng Hungary.
──────────────────────
Chương trước | Chương tiếp
3 notes · View notes
micamicachu · 1 year
Text
Tumblr media
" Chị có ổn không?"
Sau 1 quãng thời gian mình nghĩ mọi thứ đã ổn hơn rồi thì hôm nay, kết thúc một ngày với mọi thứ chỉ như trực trào hết ra.
Chả biết đã bao lâu chưa có ai hỏi mình câu "Có ổn không?", những người xung quanh mình chỉ đơn giản giấu sự tò mò đi, sự quan tâm có hay không cũng không nói ra và mặc định mọi thứ với mình là ổn. Giống như kiểu sống không thật lòng với nhau vậy, cuộc đời có nhiều mặt nữa là con người. Có chăng như thế nên hôm nay, sau khi gặp lại thằng em xưa làm chung hỏi câu này, mọi thứ mình xây lên để bảo vệ bản thân như sụp đổ theo. Mình đã nghĩ đến bây giờ mọi thứ mình trải qua thật sự nhẹ nhàng lắm rồi, nhưng hình như không phải vậy. Mình đã trải qua nó rất khó khăn, thực sự khó khăn và giờ mình nghĩ muốn có 1 người ngồi nghe mình kể, nghe mình khóc, nghe mình tâm sự cũng thật là khó.
33 tuổi mình có gì ? à không, đã trải qua những gì mới đúng
Là 1 người chồng nghiệp ngập đỏ đen cá cược
Là 2 lần nghe chồng báo tin vỡ nợ lên cỡ vài tỉ
Là những khoản vay giúp chồng trả nợ
Là 1 tờ giấy li dị vào 26 Tết âm, kết thúc 5 năm lấy nhau
Là sự đấu tranh, giành giật nuôi 2 đứa con thơ bé bỏng
Là bố mẹ chồng khó ưa, đổ lỗi cho mình
Là hay tin chỗng cũ đi vào con đường tù tội
Là những dị nghị từ đồng nghiệp ở công ty
Là những lời ra tiếng vào của họ hàng
Là những khó khăn khi nuôi con 1 mình
Là áp lực của gia đình
...
Mình mới 33 tuổi thôi nhưng mình đã nghĩ ông trời chắc đang sợ mình chưa đủ khó khăn nên đang tạo thêm cho mình.
Bạn mình nó bảo theo thần số học thì mình là số 1. Số 1 là tự lập, là 1 mình. Lúc đầu nghe mình cũng hơi sợ nhưng giờ thì mình ko thấy sợ nữa vì mọi việc xảy ra đúng như vậy, chắc ông trời sắp đặt.
Nhưng nhiều khi mình cũng sẽ cố đơn, rất cô đơn. Mình không hề vui vẻ như bề ngoài mình tạo ra đâu, mình cũng có lúc yếu lòng chỉ vì 1 câu nói, nhiều khi mình cũng cần 1 người để chia sẻ, để không phải 1 mình...
Hôm nay mình rất buồn, chỉ muốn viết hết nỗi lòng ra đây, nơi không ai biết mình là ai, nơi mình có thể trải lòng và giấu đi.
Hi vọng mọi thứ sễ ổn sau những ngày giông bão.
21.06.2023
10 notes · View notes
juneborngia · 1 year
Text
Hôm nay em đã xoá ig, và có lẽ sẽ không đụng đến nó trong một thời gian. Em đã không nói trước với anh về việc này nhưng có lẽ anh cũng chẳng quan tâm. Em biết mình dốt và kém cỏi lắm, em ước gì mình có thể đi đâu đó thật xa, xa đến nỗi chẳng ai biết em đang ở đâu. Đây không phải là lần đầu tiên em nghĩ đến điều này, nó đã nhiều lần xuất hiện kể từ khi em bắt đầu nhận thức được cuộc sống mình tệ đi. Em nói, giống như một tên giết người bị kết án tù chung thân, rằng em phải sống, để thay đổi cuộc sống của mình tốt hơn và để mọi người thấy em là một con người, và để niềm tin vào những điều tốt đẹp sẽ luôn đến. Nhưng sống đã là một điều khó khăn. Em vẫn luôn như vậy đó, có thể hôm qua em vẫn còn vui vẻ và nghĩ rằng mình rất may mắn nhưng hôm nay mọi thứ như tối sầm lại và em chẳng còn tin vào bản thân nữa.
Em ước mình có thể chia tay anh, em ước mình sẽ xuất chúng hơn. Mà thôi bây giờ em không ước nữa, em sẽ coi nó là mục tiêu của em. Em phải thật xuất chúng, và tạo ra giá trị cho Tổ Quốc… Còn chia tay anh thì để hoàn cảnh đưa em đi.
13 notes · View notes