Tumgik
#Chuyện Tình Thời Thanh Xuân
ngay-xua-khong-ve-nua · 2 months
Text
Tumblr media
Có những hôm mình ra đường ngửi bụi. Đi đông đi tây. Không xa lắm nhưng gần thì không phải. Tìm chút gì thoải mái. Ngồi quán lề đường hít thở cuộc đời qua. Có những hôm một mình trên phố lê la. Nhìn người. Nhìn cảnh. Nhìn xô bồ đâm sầm vào ngày tháng. Đôi lần thấy nản. Muốn lên chùa tu cho thanh thản một kiếp đời. Có những lần đùa bỡn buông lơi. Em í ạ. Ứ ừ anh í ạ. Chẳng qua là giả. Trai gái nhìn nhau qua mặt nạ da người. Rất nhiều lần chả biết khóc hay cười. Nhìn gương vỡ mặn nụ cười méo mó. Muốn làm cơn gió. Cứ thế vi vu, cười khóc chẳng bận lòng.
[Trần Phan Thanh] 
 #trầnphanthanh #Thanhơi #chuyệncủaThanh
13 notes · View notes
lacyen · 6 months
Text
Những bình luận nổi bật trên Võng Dịch Vân âm nhạc (phần 5)
1. “如果只是友情的话,能好好做朋友那就好好做朋友。不要太贪心,爱情这东西太极端,一但打破,要么一生,要么陌生。”
"Nếu như chỉ có thể làm bạn, vậy thì hãy làm bạn với nhau thật tốt. Đừng tham lam, tình yêu là một thứ cực đoan ấy, nếu như phá vỡ nó rồi, vậy thì cả đời này sẽ trở nên xa lạ."
Bài hát 《最美的期待》
2. 世界上哪来的那么多一见如故和无话不谈。不过是因为我喜欢你,所以你说的话题我都感兴趣,你叫我听的歌我都觉得有意义, 你说的电影我都觉得有深意,你口中的风景我都觉得好美丽,不过是因为我喜欢你.
Thế giới này làm gì có nhiều cái gọi là vừa gặp đã thân hay kể mãi không hết chuyện. Chẳng qua là bởi vì tớ thích cậu, vì thế nên mọi chủ đề cậu nói tớ đều hứng thú, mọi bài hát cậu bảo tớ nghe tớ đều thấy ý nghĩa, hay những bộ phim cậu nói tớ đều thấy hay, những phong cảnh mà cậu kể tớ đều cảm thấy rất đẹp, chẳng qua là bởi vì tớ thích cậu.
Bài hát 《往后余生》
3. 电影太仁慈
总能让错过的人重新相遇
生活不一样
有的人说过再见就再也不见
Phim ảnh quá nhân từ rồi
Luôn để những người bỏ lỡ nhau có thể một lần nữa tương phùng
Cuộc sống chẳng như thế
Bỏ lỡ rồi thì nhất định sẽ không bao giờ gặp lại.
Bài hát 《空白格》
4. "在年轻的时候 如果你爱上了一个人 请你 请你一定一定要温柔地对待他, 长大了以后 你才会知道 在蓦然回首的刹那 没有怨恨的青春才会了无遗憾 如山冈上那轮静静的满月”
Nếu như cậu thích một ai đó khi còn trẻ, vậy thì nhất định nhất định phải đối xử dịu dàng với đối phương, bởi vì khi trưởng thành rồi cậu mới nhận ra, chẳng may có ngoảnh đầu nhìn lại thanh xuân không oán trách mới không hối tiếc, giống như trăng tròn an tĩnh ở trên đồi.
Bài hát 《年少有为》
5. 我从来不相信,一个人一辈子只会爱一个人,但我肯定,总有那么一段岁月,你会碰见一个想用一辈子去爱的那个人.
Từ trước đến giờ tôi không bao giờ tin rằng, một người cả một đời có thể yêu một người, nhưng tôi khẳng định, luôn có một đoạn thời gian nào đó, cậu sẽ gặp được một người mà cậu muốn cả đời chỉ yêu người ấy.
Bài hát 《永不失联的爱》
6. 如果痛苦这件事,他有尽头的话,其实我是愿意等的,我愿意等到灯火通明的那一天
Nếu như nỗi đau có thể nhìn thấy đáy, vậy thì tôi nguyện ý đợi, tôi nguyện ý đợi cho đến một ngày ánh đèn rực sáng.
Bài hát 《后来的我们》
7. 这两天听到最温柔的两句话: 人在异乡,不要生病; 好好吃饭,就不会想家
Hai câu nói ấm áp nhất mà tôi nghe hai ngày nay:
Những người xa quê, đừng ốm nhé
Hãy ăn uống đàng hoàng, rồi sẽ không nhớ nhà nữa.
8. 有的人比较幸运,想你就能直接告诉你,有的人比较不幸,想你只能听歌,喝酒,走夜路。
Có người khá may mắn, nhớ cậu liền có thể trực tiếp nói cho cậu biết, có người không may mắn được như vậy, nhớ cậu chỉ có thể nghe nhạc, uống rượu, đi bộ đêm khuya.
Bài hát 《明明》
9. “长大其实是一瞬间的事情,根本不用等到你十八岁成人,你只需要经历一件难忘的事,或者遇见一个难忘的人。”
Trưởng thành kì thật là một chuyện xảy ra trong một khoảnh khắc, chẳng cần phải chờ đợi cậu mười tám tuổi đâu, cậu chỉ cần trải qua một chuyện khó quên, hay gặp một người không thể quên.
Bài hát 《遗憾》
10. 我假装无所谓,却发现你是真的不在乎
Tớ giả vờ không sao, liền phát hiện ra cậu thật sự không để ý.
Bài hát 《戒烟》
Lạc Yến dịch
164 notes · View notes
baosam1399 · 8 months
Text
Radio Nhụy Hy ngày 25.12.2023 : Khi cuộc sống của con người tốt đẹp hơn, họ sẽ quên đi rất nhiều chuyện
(Hoài Vũ Vũ/baosam1399 dịch)
Tumblr media
〔Bài dịch số 1130〕 ngày 19.01.2024 :
Bạn có cảm thấy mâu thuẫn giữa người với người đặc biệt không công bằng không, rõ ràng người làm sai không phải bạn nhưng cuối cùng, người không buông bỏ được lại chính là bạn.
Tumblr media
Ngày hôm đó tôi nhìn thấy một đoạn văn, nói rằng trong lòng chúng ta đều đang chứa đựng rất nhiều những mảnh vỡ.
Tuổi thơ nghèo khổ, thanh xuân không được thấu hiểu, bạn bè từng phản bội và sự lạnh nhạt của cha mẹ, còn cả những người nói yêu bạn nhưng thực chất đâm bạn lại đau hơn ai hết. Chúng giống như từng mảnh vỡ nhỏ kẹt lại trong năm năm tháng tháng bạn trưởng thành, mỗi một lần nhớ tới, đều không nhẫn nhịn được phải suýt xoa một lần.
Có những khi ngồi rảnh rỗi nói về cuộc sống của nhau, liền phát hiện ra cô bạn ấy cực kì để ý chuyện tiền nong. Cô ấy nói tiền có thể cho cô ấy cảm giác an toàn, bởi vì sống trong một gia đình trọng nam khinh nữ, mỗi một đồng tiền cô ấy kiếm ra đều khiến cô ấy có cảm giác tự tin có thể được giải thoát khỏi cảm giác bị đè nén.
Còn một cậu bạn chơi thân nhiều năm với tôi, cho tới hiện tại vẫn chưa từng đi hát karaoke hay đi chơi với chúng tôi lần nào, bởi vì cậu ấy nói, cậu ấy từng ở đó tỏ tình cũng từng ở đó chia tay, từng ở đó khóc lóc, cũng từng ở đó đòi sống đòi chết, cậu ấy sẽ không bao giờ quay lại đó nữa.
Dường như sau mỗi một chầu bia rượu, mọi người lại có thể kể lại những câu chuyện xưa cũ, về câu chuyện cậu ấy không bao giờ có thể tha thứ cho chuyện ngoại tình, về câu chuyện cô ấy bị ba mẹ sửa đổi nguyện vọng trong ngày cao khảo, cùng những lạnh lùng và bàng quan khi bản thân gặp chuyện của những người xung quanh.
Đối với thế giới mà nói, "tổn thương" có thể chỉ là một từ trung tính, nhưng đối với những người luôn sống tình cảm như chúng ta mà nói, nó giống như cơn ác mộng không thể giải thoát dẫu bao năm trôi tháng rời.
Tumblr media
Trong điện thoại tôi có một bài hát mà tôi đã từng nghe ngàn vạn lần hồi còn hơn 20 tuổi tên 《Tha Thứ》. Cách đây không lâu tôi tình cờ nghe lại bài hát này, rồi tôi chợt nhận ra rằng hóa ra tôi đã vượt qua tất cả những trở ngại mà tôi đã nghĩ tôi không thể vượt qua được trong những năm tháng trước đó.
Vì là con một trong nhà, từ nhỏ tới lớn tôi từng hỏi rất nhiều lần, tại sao lại là tôi.
Vì sao chuyện hôn nhân của ba mẹ không tốt, tới cuối cùng tôi lại sợ bị tổn thương, cảm thấy bản thân mình là người không đáng. Vì sao tôi đã cực khổ lớn lên, t��i cuối cùng người bị ruồng bỏ trong tình yêu vẫn là tôi.
Trong mỗi ngóc ngách của cuộc sống, tôi từng trách ba mẹ, từng oán cuộc sống, từng hận những người bỏ rơi tôi. Nói thực lòng, có những khi khóc tơi mức muốn chết, câu thường hay nói nhất là "Thế Giới này rồi sẽ khồng tốt đẹp được đâu."
Tôi kéo mình vào mớ hỗn độn đó và tiến về phía trước từng chút một, cho đến một ngày, tôi cuối cùng cũng kiếm đủ tiền để nhìn ra thế giới rộng lớn hơn và tâm lý tôi cuối cùng cũng cho phép tôi tự lập. Cuối cùng sau khi vòng đi vòng lại tôi cũng đã gặp được người đáng để dựa vào.
Khoảnh khắc ấy tôi mới hiểu, khó khăn vốn dĩ không phải là những thứ trước mắt bạn mà là bạn bất lực với tất cả bao gồm bản thân. Mà cái gọi là tha thứ, là bạn đã gặp được điều tốt hơn sau khi đã cật lực cố gắng.
Tumblr media
Thầy Trần Minh từng nói trong bài phát biểu của mình rằng : " Điều thật sự hạn chế bạn không phải là môi trường khách quan hay gia đình bạn mà là bạn của ngày hôm qua, chính con người của ngày hôm qua đã lôi kéo bạn, khiến bạn quên đi hôm nay bạn phải đi đâu."
Thực ra mỗi một thương tổn đều tồn tại một sự thật, nó chính là quá khứ.
Chúng ta của quá khứ năng lực không đủ, tâm thế không vững, góc nhìn cuộc sống cực đoan, chúng ta đã quen coi những điều tồi tệ nhất thời là ngõ cụt của cuộc đời, có những chuyện rõ ràng là phải trải qua mới có thể hiểu được, nhưng lại cứ ép bản thân phải hiểu rõ nó trong một đêm.
Dẫu cho đời này gặp phải khổ nạn cũng được, phải chịu tổn thương cũng được, thời gian rồi sẽ cho ta câu trả lời.
Điều chúng ta có thể làm là thâm nhập vào cuộc sống, nỗ lực kiếm tiền, sống thật tốt, sau đó tiến về phía trước và không ngừng cố gắng.
Giống như cô bạn tiết kiệm tiền ấy, kế hoạch dài kì của cô ấy là mua một căn nhà cách bố mẹ rất xa, sau đó định nghĩa lại ngôi nhà chỉ thuộc về bản thân.
Còn cả cậu bạn không quên được cô người yêu cũ, tôi nghĩ có một ngày cậu ấy sẽ phát hiện, có đi hát karaoke hay không thực sự không quan trọng, quan trọng là sau này khi gặp được người mà cậu ấy thích, cậu ấy vẫn sẽ hát cho cô ấy nghe.
Nói cho cùng, để đạt được hai chữ "tha thứ" từ thế giới này, không có chuyện nào là dễ dàng hết. Nhưng tôi vẫn tin tưởng rằng, đợi khi chúng ta đã trở nên tốt đẹp rồi quay đầu nhìn lại những chuyện không tốt đẹp ấy, quá khứ thật ra chỉ là điều không đáng nhắc tới.
109 notes · View notes
benha123 · 4 months
Text
Em biết không, có nhiều thứ vốn đã được chọn lựa ngay lúc đầu. Anh từng nghe một câu chuyện, về việc chọn lựa, và cuối cùng anh cảm thấy thứ chúng ta thiếu nhất ấy chính là thời gian. Tại sao ? Anh quen một người con gái, cô ấy chọn lựa giữa hai thứ: tình yêu và vật chất. Và, cô ấy chọn vật chất. Đúng, chẳng ai muốn sống khổ cả. Vật chất không đem lại hạnh phúc. Nhưng con đường hạnh phúc lại dễ dàng được mở ra bằng vật chất. Chỉ là, người kia, sau năm năm, mười năm nữa, rồi cũng có những thứ vật chất ấy. Cô ấy, chỉ đơn giản là không muốn đặt cược. Đặt cược hết cả thanh xuân của mình vào một thứ mù mờ gọi là tương lai. Đặt cược hết chân thành của mình vào một thứ chưa biết hình thù thế nào. Chẳng ai trách được cô ấy. Chỉ là, thời gian đi qua, cô ấy nhận ra một điều. Vật chất, người ta có thể có được theo thời gian. Còn tình cảm, lại chẳng thể được như vậy. Người có tình cảm, sau này có thể có thêm vật chất. Người không có tình cảm, đến cuối cùng, chỉ còn hai chữ "đạo nghĩa" mà thôi.
-Vu Ngoc Anh
14 notes · View notes
ian98m55 · 10 months
Text
Một câu nói tuyệt vời mà bạn lưu giữ bấy lâu nay?
1. Bởi Thượng Đế yêu cậu, nên Người mới cắn cậu một miếng. (Mình là người câm)
2. Tôi tôn trọng LGBT, tôi hiểu về trầm cảm, tôi sẽ cho những chú mèo hoang dưới lầu ăn, sẽ nhường chỗ ngồi cho cụ ông, cụ bà, sẽ nói cảm ơn với nhân viên cửa hàng... Mặc dù, tôi chẳng gì nổi bật, ngoại hình phổ thông, hay nổi nóng, từng thất bại, đau lòng, từng tuyệt vọng, buồn bã, từng nhận hết cái khổ ở đời... Nhưng tôi vẫn vậy, vẫn muốn cố gắng trở thành một con người lương thiện.
3. Điều mang lại sức mạnh tràn đầy trên thế giới này chẳng phải tôn trọng cùng bình đẳng, mà là được thiên vị. - Nhóc Maruko
4. Tôi phải mua một chiếc váy mặc vào mùa xuân đây, chỉ vậy mới có thể vượt qua những tháng ngày tràn sắc xuân này.
5. Ý nghĩa về sự tồn tại của cha mẹ chẳng phải mang lại dễ chịu thoải mái cùng cuộc sống giàu sang cho con cái, mà là để khi bạn nghĩ về mẹ cha của bạn, bạn sẽ thấy tràn đầy sức mạnh trong tim, sẽ thấy thực ấm áp, từ đó có can đảm cùng khả năng để vượt qua những khó khăn, cuối cùng, bạn sẽ thu hoạch được sự tự do cùng vui thú thực sự ở đời.
6. Tất cả những gì mất đi rồi sẽ trở về bằng một cách khác. - Cảnh Soái
7. Khi bạn vui vẻ, bạn nghe thấy âm nhạc. Khi bạn đau lòng, bạn bắt đầu hiểu từng lời ca. Đây chính là thứ mà người ta hay nói: "Mới nghe chưa hiểu ý nghĩa khúc hát, khi nghe lại đã trở thành người trong ca khúc ấy."
8. Em chẳng cố gắng dành trọn tâm trí mình để nhớ về người. Bởi em hiểu, gặp gỡ được nhau thì nên cảm ơn, hai vai ngang qua thì nên buông bỏ. Chỉ là, trong rất nhiều khoảnh khắc em chợt nhớ đến người, chẳng hạn như xem một bộ phim, nghe một điệu nhạc, nhẩm một lời ca, băng qua đường cái, cùng vô số những khoảnh khắc nhắm lại đôi mắt này. - Nhớ tháng ngày xưa cũ | Trương Tiểu Nhàn
9. Bản thân tôi là một kẻ tỏ vẻ thanh cao, chán ghét chuyện đời, chỉ ước cuộc sống này chỉ còn gió và trăng. Nhưng một ngày nào đó, tôi bắt đầu muốn cùng người trải qua sự lãng mạn trần tục ở đời, để cùng chúc mừng mỗi ngày vốn bình thường như vậy.
10. Bạn phải dành dụm sự đáng yêu nơi bạn, chăm sóc cho lương thiện lớn khôn, trở nên dũng cảm. Khi thế giới này ngày càng tồi tệ, chỉ mong bạn ngày càng tốt đẹp.
11. Tôi băng qua 120 nghìn cây số, trải qua vô số ngày đêm cùng sao trời, băng qua khói bom cùng lửa đạn... Người ở đâu, tôi bước đến gặp người. - Gửi năm tháng xa xôi | Lục Diệc Ca
12. Khi bạn có thể làm bất cứ chuyện gì, bạn rất ngầu. Nhưng khi bạn không làm chuyện bạn chẳng muốn làm sẽ càng ngầu hơn.
13. Trong tất cả những lời tạm biệt, tôi thích nhất câu "Ngày mai gặp."
14. Cậu chẳng phải kẻ tép riu gì cả, với tôi, cậu là thời tiết cùng tất cả tâm tình.
15. "Ở nơi sâu thẳm của tuyệt vọng, nở một đoá hoa đẹp nhất trần đời." 5 năm trước nhìn thấy câu này trong phòng thi lên Thạc sỹ.
16. Xe lửa ngừng ở trạm mùa xuân một tiếng đồng hồ, trong phút cuối cùng, em bước vào toa xe của tôi. - Xá Mạn
17. Đăng sinh dương toại hỏa, Trần tán lý ngư phong. (Dùng đá lửa thắp sáng ngọn đèn kia, gió thu thổi bay tất cả bụi trần. Nôm na rằng tất cả đau buồn rồi cũng nhạt nhoà theo thời gian) - Lương Giản Văn Đế
18. Tôi hi vọng em có thể vẫn mãi thích tôi, tình này không gục ngã trước hiện thực, cũng không bị người hay vật cám dỗ bản thân, hai ta có thể đồng hành bước đến hôn nhân, cùng nhau sinh con đẻ cái. Câu này không chỉ nói với em, còn nói với chính bản thân tôi nữa.
19. Trách nhiệm của bạn là san phẳng gồ ghề, chẳng phải lo nghĩ thời gian. Việc bạn làm vào tháng 3, tháng 4, đến tháng 8, tháng 9 ắt có câu trả lời. - Dư Thế Tồn
20. Dịu dàng là có người yêu em, không phải vì có được em. Mà em, lại cảm nhận được tấm chân thành ấy.
21. Một đoá hoa úa tàn chẳng làm mất cả mùa xuân, một lần thất bại cũng chẳng lãng phí cả cuộc đời. Bạn không kém cỏi chút nào đâu, chỉ cần bạn muốn bắt đầu thì có thể lên đường ngay thôi.
22. Trong lòng mỗi người đều giấu một con diều, dù cho nó mang ý nghĩa gì, xin hãy can đảm đuổi theo. - Người đua diều | Khaled Hosseini
23. Xin em hãy tự tin mà tự cho rằng. Tất cả những trời đêm đầy ánh sao trăng, những con suối róc rách mát lành, hay là mật ong cùng bơ đường... Tất cả những gì tuyệt đẹp trên thế gian này mà tôi nói chỉ vì hình dung về em.
24. Trên đời này chẳng tồn tại lời tha thứ chân chính đâu, những con đường ta bước qua đều lưu lại dấu chân. Nhưng tôi vẫn sẽ cảm ơn, bởi trên đoạn đường khúc khuỷu nhất đời người, cái thiện kéo theo cái ác cùng bước đi, tình yêu đồng hành cùng tội lỗi. Chờ cho đến khi bước qua mảnh rừng đầy bụi gai này, quay đầu nhìn lại, hay rằng thật - giả, thiện - ác đều là trái tim ta. - Nhẫn Đông | Twentine
25. Anh đến rồi, vậy thì chẳng cần sự ghé thăm của mùa xuân nữa.
26. Kẻ gặp ai cũng yêu kỳ thực chẳng yêu ai. - Thất lạc cõi người | Dazai Osamu
27. Bạn cầu xin Thượng Đế ban ân, chứng tỏ bạn tin tưởng Người. Nếu Thượng Đế không giúp bạn, chứng tỏ Người tin tưởng bạn.
28. Muối là nỗi tương tư của biển cả bao la khi dòng sông kia chảy qua khắp mọi miền.
29. Mong cho những nơi bạn đặt chân chẳng phải miền đất lạnh, mong cho những người bạn gặp gỡ đều ôm trong mình trái tim lương thiện.
30. Cha mẹ chính là người luôn dõi theo bóng lưng bạn với vẻ mừng rỡ lại đau thương, muốn đuổi theo ôm bạn vào lòng lại chẳng dám biểu lộ. - Dear Andreas | Long Ứng Đài
Tranh minh hoạ: Jungho Lee
Weibo | Linh Lung Tháp
31 notes · View notes
iam-annhien · 4 months
Text
Tumblr media
Bạn có biết vì sao có người yêu nhau nhiều năm không đến được với nhau, sau đó vài tháng thì họ kết hôn với người mới, mặc cho người ta nói rằng họ tệ bạc không?
Chị đó có nói với mình thế này: “suốt 7 năm chị yêu một người, dành hết thanh xuân cho người ta mà người ta coi đó là điều hiển nhiên khi yêu phải chấp nhận. Người ta chưa từng nhắc đến chuyện kết hôn với chị, cũng cho rằng nhường nhịn và hi sinh là đức tính cần có. Trong nhiều năm, chị quen dần với kiểu tình yêu này, mọi thứ trở thành một thói quen, tự lo cho mình cũng là thói quen, chị nghĩ rằng tất cả mọi người đều sẽ như thế. Cho đến một ngày chị cùng bạn thân đi thử váy cưới, chị thấy chồng của bạn thân khóc khi lần đầu thấy bạn chị mặc váy cưới, ảnh nói ảnh khóc vì giấc mơ của ảnh đã thành hiện thực. Rồi chị thấy chồng bạn chị cởi áo khoác ra che mưa cho bạn chị ngay cả khi hai người không phải một cặp đôi mới yêu. Chị mới nhận ra rằng thì ra có người yêu nhau không giống như tình yêu của chị, họ coi việc cam kết với nhau là một điều thiêng liêng, họ coi việc có trách nhiệm với tình yêu của nhau là một chuyện đẹp như giấc mơ. Và chị quyết định chi tay.”
Sau đó vài tháng thì chị kết hôn, sẽ có người nói chị ấy quá vô tình, yêu nhau nhiều năm như vậy lại không cho người ta cơ hội, cũng không dành thời gian ngẫm lại trước khi đến với người mới. Nhưng mà bạn biết không, khi một cái cây thiếu nước sắp chết, một ai đó tưới nước cho cây, việc của nó là hút nước thật nhanh để sống. Khi một chú mèo bị bạo hành, bị bỏ rơi, một người chủ nhân mới đối xử tốt với nó, không quan trọng nó đến vào thời điểm nào, không quan trọng nó có phải giống mèo đắt tiền hay không. Thì một điều mà ngay cả một chú mèo cũng làm được đó là biết ơn người mới để tử tế và yêu thương nó. Vì vậy không thể trách người ta đã vội bỏ đi, vội yêu người mới, vì người ta đã chịu đựng đủ rồi.
Khi yêu càng lâu, càng đậm sâu, người ta sẽ càng dễ từ bỏ một người. Đáp án chỉ duy nhất có một, đó là sự thất vọng cùng cực. Đủ thất vọng người ta sẽ không còn luyến tiếc điều gì, bởi người ta đã bỏ thời gian, cũng đã trao hết tình yêu, sự cố gắng cũng đã làm hết sức. Nếu như đối phương không làm gì đó chứng minh rằng họ xứng đáng. Vậy ở lại chỉ càng thêm đau khổ.
Ở lâu trong một tình yêu, người ta dần tự lừa dối bản thân mình đây là điều hiển nhiên. Nhưng mà một khi đã quyết tâm bước ra khỏi một mối quan hệ vốn dĩ không dành cho mình, người ta dễ dàng nhận ra rằng thế giới ngoài kia tốt đẹp biết bao, và tình yêu cũng tuyệt vời đến nhường nào.
một trái tim nhiều vết xước và tổn thương suốt một thời gian dài, nếu như gặp gỡ được ai đó chân thật với mình, cam kết với mình, đối xử tốt với mình, dịu dàng với mình. Đương nhiên một người được yêu quá ít trước đây khi gặp một người như vậy sẽ dễ phải lòng họ.
Cách yêu một người cũng cần phải học, và một ngày bạn sẽ hiểu rằng: Bạn luôn xứng đáng ở trong một mối quan hệ thúc đẩy bạn trở nên tốt hơn, yêu thương bạn bằng tất cả những gì họ có và việc họ ở bên bạn khiến bạn hiểu ra giá trị của chính mình.
- Nguồn: FB An -
8 notes · View notes
oohniee · 2 years
Text
[5]Tổng hợp các câu hỏi và câu trả lời mà mình thích từ douyin của thầy Tuệ Hải 慧海
“一个人最可悲的就是为了别人的看法一味的改变自己,到了最后,做不成别人,也找不回自己”
Người đáng thương nhất là người vì cách nhìn nhận của người khác mà liên tục thay đổi bản thân, đến cuối cùng, không được như người khác, cũng không tìm lại được chính mình.
Tumblr media
Đại sư, làm thế nào để quên đi một người?
Buông bỏ và quên đi thực ra là hai chuyện, có rất nhiều người không phải để quên đi, mà là để nhắc nhở bản thân đừng bao giờ vấp ngã tại cùng một chỗ lần nào nữa.
Tumblr media
Sư phụ, con không buông bỏ được cô ấy làm sao bây giờ?
Đáng tiếc cô ấy sẽ không vì con buông không được mà quay lại tìm con, không phải sao.
Tumblr media
Đại sư, gần đây cuộc sống luôn không được vừa ý, thân thể thì mỗi lúc một kém đi, con cảm thấy mệt mỏi quá.
Một ly nước, nóng bỏng không chịu thấu cũng đừng dễ dàng buông tay, bởi vì vào thời điểm buông lỏng tay, thứ con mất đi không chỉ là nước, mà còn là cái ly đó; một đoạn đường, có gập ghềnh khó đi, cũng đừng dễ dàng bỏ cuộc, bởi vì lúc bỏ cuộc, thứ con đánh mất không chỉ là lối đi, mà còn có phong cảnh ở ven đường.
Tumblr media
Sư phụ, cần bao lâu mới có thể buông bỏ được một người?
Khi mà con không còn hỏi về vấn đề này nữa.
Tumblr media
Sư phụ, người mới và thời gian, điều gì mới có thể cứu rỗi được con?
Con người ấy à, luôn hy vọng vào lúc tăm tối nhất sẽ có người kéo lấy bản thân, nhưng người đó chỉ có thể là chính mình.
Tumblr media
Đại sư, con yêu thầm một người, cái cảm giác lo được lo mất đó khiến con rất khó chịu, như vậy có đáng hay không?
Con đã chọn không muốn để người ấy biết đến phần tâm ý này của con, vậy thì con cần phải chịu được cái sự lo được lo mất ấy.
Tumblr media
Sư phụ, nếu đã định trước là chia ly, vậy chúng ta gặp nhau còn có ý nghĩa gì?
Thế giới này ở mỗi lần ly biệt, đều là vì có thể gặp được sự gặp gỡ tốt hơn, hoặc là gặp được một người khác tốt hơn, hoặc là gặp gỡ một bản thân tốt hơn.
Tumblr media
Đại sư, làm thế nào mới có thể khiến cho những nhớ mong trong lòng được như ý nguyện?
Thả bồ câu bay đi, có thể bay trở về thì mới là của con.
Tumblr media
Đại sư, làm sao thay đổi được tính tình gắt gỏng của mình?
Nếu con đúng, con không cần phải nổi nóng, nếu con sai, con không có tư cách để nổi nóng.
Tumblr media
“小时候,她教我读了千万次勇敢,可她从来没说过,接受她老去这件事最难。”
"Lúc còn nhỏ, bà ấy từng dạy tôi học hàng ngàn lần dũng cảm, nhưng bà ấy chưa từng nói qua, tiếp nhận bà ấy già đi mới là việc khó khăn nhất."
Đúng vậy, con mới là tên trộm đã lấy mất đi thanh xuân của bà ấy.
Con không phải là kẻ trộm đã lấy cắp thanh xuân của mẹ, mà con là thanh xuân thứ hai của bà ấy.
Cre: [Douyin | 释慧海]
oohniee
310 notes · View notes
thuyenvienxusblog · 8 months
Text
Tumblr media
[Góc khóc thuê]
Mình có một cô bạn cũ, chơi thân từ hồi lớp 5 cho đến hết năm nhất đại học, sau đợt kì hai năm nhất ở nhờ nhà nó, bởi tính cách không hợp nên hai đứa bớt thân dần, thi thoảng vẫn nhắn tin hỏi han này nọ nhưng tình cảm thì không bằng một phần mười như xưa. Tính nó hơi dị, hướng nội, tâm hồn nghệ sĩ không thích giao tiếp quá nhiều với thế giới bên ngoài, từ nhỏ đã có khiếu vẽ tranh nên năm ấy đăng kí khối V thi khoa kiến trúc trường Kiến trúc Hà Nội- khoa mà có các anh con giai lãng mạn nghệ sĩ đàn hay vẽ đẹp, từng là giấc mơ suốt thời thiếu nữ và thanh xuân của mình.
Năm ấy nó học thêm vẽ của một anh chàng hơn bọn mình hai tuổi, người nhỏ con thấp thấp thôi nhưng vẽ đẹp thôi rồi, manly lắm, thế là cái con mồm ngoác ra thề thốt không yêu đương không lấy chồng, lại là con có người yêu sớm nhất trong đám bạn chơi cùng mình, năm ấy bọn mình mười bảy hơn xíu.
Năm ấy nhà nó giàu, mua nhà trên HĐ, kì hai năm nhất mình ở nhờ nhà nó cùng người yêu nó (một cách bí mật). Đó là quãng thời gian làm bóng đèn điện sáng trưng, ngày ngày chứng kiến tình yêu thanh xuân mặn nồng của đôi trẻ, là những ngày giúp nó giấu diếm việc hai đứa ở chung, là những ngày mà một đứa con gái độc thân đang ôm mối tình đơn phương suốt 6 năm trong nước mắt, nhìn mà chỉ biết hâm mộ rồi tủi cho chính mình.
Thế rồi bẵng đi mấy năm sau đấy, khi tụi mình đã tốt nghiệp và đi làm, vô tình trong một lần hỏi thăm, mình biết hai đứa nó chia tay, sau bảy năm gắn bó, bảy năm thanh xuân. Phản ứng đầu tiên của mình là sốc, sốc thực sự, rồi hoài nghi có phải do bố mẹ nó ngăn cấm không (vì suốt 7 năm ấy bố mẹ nó đã luôn ngăn cản do hai người không môn đăng hộ đối, thậm chí bố nó còn doạ sẽ cho giang hồ xử ông anh kia), nhưng hoá ra đó cũng chỉ là một phần, phần lớn là do cả hai không còn có thể hoà hợp, những khác biệt về suy nghĩ, về gia đình về các mối quan hệ khiến cho cả hai dần xa nhau. Bạn mình bảo nếu không phải do có nguyên nhân từ phụ huynh tác động khiến cho chuyện chia tay đến nhanh như vậy, thì sớm muộn cũng sẽ phải buông nhau ra thôi. Mình cứ buồn mãi buồn hoài suốt tối hôm ấy, mình thấy nuối tiếc, còn bạn mình thì không, nó thấy bản thân được giải thoát, được là chính mình, được tự do với cá tính của riêng mình. Mình ngơ ngác rồi bừng tỉnh, ồ hoá ra người cố chấp như nó cũng từng vì tình yêu mà thu liễm đến vậy.
Tua nhanh thì một thời gian nhau anh chàng kia cũng có ngỏ lời muốn quay lại, nhưng bạn mình said no, bạn mình quay ra yêu trai 2D, thảnh thơi với sự nghiệp vẽ dạo, hết tiền thì nhận job mà còn tiền thì chỉ vẽ “chồng yêu”. Anh kia sau một khoảng thời gian vô vọng thì cũng move on và hôm bữa vừa lấy vợ, tuy (bằng suy nghĩ hl cá nhân mình) mình thấy bạn mình với ảnh vẫn đẹp đôi hơn 🥲🥲🥲 và tóm lại thì sau khi biết chuyện ấy mình suy mất một hôm, còn bạn mình thì mình biết thừa nó chẳng có tí cảm xúc gì 😩 tại nó đang chết mê chết mệt chồng yêu 2D của nó rồi!
Nói tóm lại thì với một đứa nhạy cảm xàm lòn như mình, mình hay suy vì những cuộc tình tan vỡ dở dang người khác, tuy chuyện moé liên quan đến mình, chắc tại mình bị dở người, vậy thôi!
7 notes · View notes
nguyendovinhphong · 6 months
Text
Tumblr media
Tạm biệt, Bay Resort Hoi An!
Ngày đầu đặt chân đến Bay Resort Hoi An, tôi đã xem đây như một gia đình. Trên công trường, trong ngổn ngang những vật liệu xây dựng, giữa những hành lang dẫn lối hun hút, tôi có cảm tưởng như mình đang lạc trong một khu chung cư thân thuộc ở Hà Nội. Cái cảm giác nhẹ nhõm dễ chịu len vào trong óc, khi được nhìn thấy những dây cúc tần Ấn Độ (lúc này) vẫn còn khá cũn cỡn nhưng rồi đây sẽ phủ xanh những hành lang rất "tình", rất đẹp.
Bay Resort Hoi An có một tầm nhìn về phía Phố Cổ không thể đẹp hơn. Khi tôi đặt bút viết USPs cho khu nghỉ dưỡng, cái "view" vàng này là một trong những thứ đầu tiên tôi hí hoáy đưa lên giấy. Từ hồ bơi của khu nghỉ dưỡng, nhìn về phía ốc đảo của Hoi An Night Market, hoàng hôn lúc nào cũng tô đỏ bầu trời. Trong một mẩu quảng cáo báo giấy, tôi tự tin sử dụng câu tagline "Nơi ngắm hoàng hôn đẹp nhất Miền Di Sản". Ở cái hồ bơi với gió sông lồng lộng thổi đó, chúng ta có thể thả diều, ăn kem cắt từ chiếc xe gỗ với tiếng chuông leng keng của khu nghỉ dưỡng, đọc thật chậm The Quiet American, hay với gọi một bạn barterder phục vụ cho mình ly cocktail "Rừng dừa bảy mẫu".
Bay Resort Hoi An rất đẹp. Cứ giương máy lên là chúng ta có hình đẹp. Và đôi khi cái sự đẹp này đưa tôi rơi vào thế khó xử. "Sao ông cứ làm thiết kế cho Hội An đẹp vậy?", trước câu hỏi của đồng nghiệp, tôi chỉ biết cười trừ. Tôi đâu cố tình làm nên cái đẹp này, mọi thứ ở đây diễn ra hết sức tự nhiên, như nó vốn phải thế. Người đi nhiều như nhiếp ảnh gia Đỗ Sỹ còn không tiếc lời khen cho khu nghỉ dưỡng kia mà.
Trái với vẻ hoài cổ bên ngoài, phòng khách ở Bay Resort Hoi An rất xinh xắn, lịch thiệp. Hai cái villa đúng nghĩa "biệt thự", vì tụi nó "bự thiệt" và dịch vụ kèm theo thì miễn bàn. Bạn có thể nằm lười xem Netflix, thi thoảng ngó bâng quơ ra khoảng sân đầy nắng và mảnh sông Thu Bồn, nơi tiếng tàu gỗ phành phạch vang lên mỗi chiều nắng dội. Khi làm phim quảng cáo cho Bay Resort Hoi An, tôi nghĩ nhiều đến phim L'Amant (1992), với nhiều cảnh quay trên dòng Mekong.
Dân copywriter thường sử dụng "Best of both worlds" để chỉ những thứ pha trộn sự tốt đẹp của hai điều khác nhau, lắm khi tương phản. Ở Bay Resort Hoi An, bạn có thể tận hưởng trọn vẹn sự huyên náo của Phố Cổ (chỉ cách resort 5 phút đi bộ) lẫn những phút giây thanh bình trong khu nghỉ dưỡng. Nếu đây không là "Best of both worlds", tôi chẳng biết điều gì mới là ví dụ cho phải lẽ.
Giờ thì tôi phải tạm biệt nơi đã cho mình nhiều lưu luyến. Sẽ nhớ mãi món pasta với xốt quế tây, bông atisô, ô liu và ớt của chef Huy Phạm. Và công việc dang dở "promote" chef Huy vươn đến vị thế tương xứng, tôi xin nhường lại cho người khác. Đành tạm biệt anh EAM lừng danh Brian Nguyên một thời gian. Không còn những giờ tha thẩn ở Breathe Spa, trò chuyện với khách Âu khách Hàn. Sẽ nhớ những buổi cà phê vội với người đàn ông có gương mặt khá cau có, nhưng nhiệt huyết công việc thì có thừa: anh Trung M&S. Chocolate chị Thúy cho ăn thử hình như ngon hơn ngoài tiệm. Tôi vẫn không hiểu sao Hưng Quy có thể làm việc với những con số trong phong thái điềm đạm như vậy. Vi hát hay như Lệ Quyên. Dàn lễ tân tài năng bắn tiếng Anh tiếng Trung như thể sắp tham gia "presidential debate" đến nơi. Đội F&B lúc nào cũng hồ hởi thăm hỏi khi tôi uống cà phê muối. Chị Tina với bầu năng lượng khủng khiếp. Đội Sales uy tín dạn dày kinh nghiệm và cái phòng làm việc dưới hầm bao giờ cũng tạo ra một không khí khẩn trương, nghiêm túc. Chị Lệ quản lý nhân viên bằng "tình thương". Chị Sương chỉ cười một nụ là chiều hôm đó bookings đổ về như... sung rụng. Chị Phương với tấm lòng "cơm bưng nước rót" vào mỗi giờ trưa. Anh Trịnh hát giọng còn trầm hơn Xuân Hảo... (Xin đừng phiền lòng nếu tôi thiếu sót, quên cảm ơn một anh chị nào đã cùng làm nên phần đời này...)
Vì quá hiểu nghề, anh chị em Bay Resort Hoi An đạt đến cảnh giới mới trong công việc, họ làm cùng nhau ăn ý như thể Scholes chuyền cho Ryan Giggs mà không cần nhìn. Họ làm ung dung (trông là vậy!) nhưng hiệu quả thì vượt trội.
Những buổi chiều tà và hoa trong vườn mãi "nhiệt tình" khoe sắc. Cầu Cẩm Nam. Cô bán nước. Nắng xuyên qua các ô họa tiết vẽ lên tường những hình thù Đông Dương. Con gà trống nhà hàng xóm. Ông khách Úc bị chó cắn. Sự cố nửa đêm trên Naver. Những bữa trưa trong chợ Hội An. Tiệc liên hoan cuối năm... Thật vui vì tất cả giờ này trở thành những kỷ niệm đẹp.
Tôi viết thế này khi giới thiệu về Bay Resort Hoi An: "Bay Resort Hoi An is like a train, carrying you back to the prime era of the historic port town of Hoi An, brimming with memories." (Bay Resort Hoi An là một chuyến tàu, chở chúng ta về thời hoàng kim của Phố Hội) Chuyến tàu ấy đã lăn bánh rồi, nó sẽ trôi về quá vãng để nhường chỗ cho những chuyến tàu tươi mới hơn, chở khách về phía trước. Sự thay đổi là tất yếu nhưng chúng, dĩ nhiên, cũng sẽ mang đến những nuối tiếc không tên.
Sau này, nếu có ngày trở lại, tôi hình dung mình sẽ tần ngần một hồi lâu bên cổng resort, hít một hơi thật sâu, trước khi bước vào để đón nhận những sự đổi mới ngay tại nơi mình từng gọi là nhà.
Đà Nẵng, 22.03.2024
5 notes · View notes
thaithanhnguyen · 4 months
Text
CHÁNH NIỆM VỀ TRI THIÊN MỆNH Thái Thanh Nguyên Cổ nhân thường nói “ngũ thập tri thiên mệnh”. Trong chuỗi lịch sử phát triển nhân văn lại có đức ông Khổng Tử nước Lỗ thời Xuân Thu đã kết tập nên sách Luận Ngữ, trong đó cũng có nêu vấn đề “ngũ thập nhi tri thiên mệnh”. Thiên mệnh là gì? Thiên mệnh có quyết định gì cho một con người và thật sự ảnh hưởng đến toàn cục xã hội hay không? Mỗi chúng ta hãy tự hệ thống những tư liệu đã từng đọc qua xem sao nhé.
Tuy Khổng Tử chỉ là một triết gia, nhưng vào thời thế giới chưa có nhiều triết gia thì triết luận của Ông đã kịp ảnh hưởng một phần địa cầu. Rất nhiều người từ thời đó cho đến bây giờ đã xem Ông như một giáo chủ lừng lẫy không kém đức Thích Ca hay đức Jésus Christ. Như vậy, ta cũng nên mượn bố cục bảy mươi năm đời người của Khổng Tử kết hợp với lẽ nhân sinh tứ khổ của đức Thích Ca để làm cơ sở cho việc phân tích được xuyên suốt.
Con người lúc trong bào thai cho đến khi sinh ra vốn là một hành trình khó khăn chứ không phải đơn giản như nhiều loài sinh vật khác. Tuy nhiên, chưa chắc các loài sinh vật khác sinh sản dễ dàng như ta tưởng, bởi lớn có cái khó của lớn, nhỏ có cái khó của nhỏ. Hơn nữa, cái khó đó, không chỉ ở bản thân chính người ra đời mà là cái khó cộng chung của rất nhiều nhân tố khác như mẹ, cha, bà đỡ, anh chị, ông bà, họ hàng… Tương tự, ai cũng phải trải qua một thời kỳ khó khăn của chính bản thân cùng với một số người khác. Lại thêm hoàn cảnh ra đời của đứa trẻ nữa! Sinh vào nhà giàu hay nghèo? Có truyền thống hiếu học hay thất học? Sinh quán là trung tâm thị thành hay một miền sơn dã quạnh hiu? Qua đó, bước đầu ta đã thấy chỉ là chuyện từ sinh đến trưởng của một con người thôi mà đã khéo sắp đặt thành một nhóm nhân vật liên quan, âu không phải do hên xui hay ngẫu nhiên mà có chứ?
Tiếp đến là quãng đời thập hữu ngũ nhi chí vu học. Thời xưa, Khổng Tử quan sát rằng trẻ em dưới mười tuổi cần được ép hay khuyến khích đi học, học được vài năm sau thì may ra mới tự ham học tiếp. Nếu chuyên học, mười lăm tuổi khả dĩ đã thông suốt chữ nghĩa của dân tộc mình, hiểu đủ nghĩa vụ cơ bản với gia đình, biết cư xử giao tiếp trong xã hội theo giáo trình hiện hành và thông thạo các thao tác hoạt động cần có của một con người. Tuy nhiên, nếu sự học và nhận thức của ai ai cũng tiến triển đồng đều y như một thì ta công nhận Vũ Trụ sinh diệt hoàn toàn do bởi công thức định luật của Tạo Hóa. Sự thật là mỗi con người tiến triển hoàn toàn khác biệt, không hề có ai giống hệt nhau kể cả sinh đôi. Như vậy, ta thấy ra thêm một vấn đề là Vũ Trụ tuy vận động bởi Tạo Hóa nhưng vẫn còn sự tham gia xoay chuyển của một thế lực khác.
Quãng đời tiếp nối là tam thập nhi lập mỗi người cũng mỗi khác. Có người không chỉ học bấy nhiêu mà còn tìm tòi nghiên cứu thêm bao nhiêu sự cao rộng nữa. Có người học một hiểu mười, có kẻ học lại hoài vẫn không thấu một. Có người nhờ vào trình độ học vấn ít nhiều mà tạo dựng được cơ ngơi gia thất tương ứng với sở học của mình. Lại có người vô học nhưng giàu có, cũng có người bác học mà luôn thất bại. Như vậy, do Tạo Hóa chăng hay do may rủi chăng?
Thế rồi, đến tứ thập nhi bất hoặc thì thật sự có bất hoặc chăng? Nếu ai có học thức khá đủ, dù là học trường lớp hay học trường đời mà đều được thông suốt, không bị trắng đen điên đảo, không bị thị phi mê hoặc… thì quả là hoàn toàn do công thức của Tạo Hóa rồi. Rõ ràng, rất nhiều người đã học hết đại học, làm việc hơn mười năm từ vị trí này đến số má nọ mà vẫn bị dắt mũi trong ăn uống thuốc men trang phục, thậm chí đến cả tầm nhìn và tư tưởng. Đa số, bị rơi vào tình trạng không chủ kiến mà chỉ nghe người khác du thuyết, khích tướng rồi chấp nhận nối đuôi. Họ tự an ủi hay ảo tưởng đó là chính kiến. Trong thẳm sâu, họ vẫn biết đó không phải là chính kiến, cũng không khái niệm được thế nào là chính kiến rồi cứ sống khuất lấp tạm thời, mãi rồi hình thành tập tính cố hữu.
Trạng thái đó nếu kéo dài đến năm mươi tuổi thì có thể ngũ thập nhi tri thiên mệnh được chăng? Nếu lúc đó vẫn chưa tri thiên mệnh nghĩa là sẽ vẫn tiếp tục trạng thái sống mơ hồ như vậy cho đến sáu mươi bảy mươi. Do sống không chính kiến, do tưởng nhầm mình có chính kiến, do giả vờ có chính kiến… mà con người phải xung đột nhau ở nhiều mức độ, xung đột với nhiều đối tượng kể cả người thân nhất, say mê xung đột dai dẳng suốt mấy mươi năm thì sao đạt được trạng thái an nhiên tương tự như lục thập nhi nhĩ thuận! Từ quá trình đó cơ thể hao mòn bệnh tật, ý chí suy nhục, bản thiện lệch lạc, bướng bỉnh khôn nguôi… dĩ nhiên là thấy sống khổ, bệnh khổ, già khổ. Đến lúc nhắm mắt xuôi tay, họ vẫn đang nghe tâm thức toàn khổ. Có ai muốn lăn trải cả một đời người mà bị khổ nhiều hơn được vui chăng?Như thế là một kiếp sống thất bại, chớ mong chi có ngày đắc được thất thập nhi tùng tâm sở dục bất du củ. Đến bảy mươi chưa được tự tại, nói ra thì con cháu bất tuân, mang kinh nghiệm trao truyền thì mọi người bất phục… Có ai muốn như vậy chăng! Thật ra cũng có một tỷ lệ nào đó sớm hay muộn cũng được thành đạt trong chân thiện đồng thời cũng thật sự được an nhiên tự tại và thông tuệ; còn đại đa số vẫn rơi vào tình trạng bi hài như trên. Vì sao Tạo Hóa sinh Vũ Trụ, không khiến Vạn Vật luôn tươi đẹp mà lại có Tứ Khổ? như Châu Du xưa đã thống thiết kêu gào: “Trời đã sinh Du sao lại còn sinh Lượng!”
(Vui lòng nghe tiếp)
3 notes · View notes
halyyhpa · 2 months
Text
Tuy chưa có một mảnh tình vắt vai nhưng tui đã hiểu thế nào là cảm giác lưu luyến tình cũ.🥹
Tui thích sách từ năm lên cấp 2. Nhưng khi ấy còn nhỏ, không thể tự mua sách được nên phải đợi anh chị tặng cho, hay mấy dịp đặc biệt, bố mẹ dẫn đi hiệu sách nhưng mỗi lần chỉ dám lấy một hai quyển. Lúc ấy cũng không tìm hiểu nhiều về sách nên cái thích cũng chỉ dừng ở việc hơi có cảm tình thui.
Ấy vậy mà một bước ngoặt đã đến vào 3 tháng đầu tiên năm 2023. Đầu xuân tui đi phố sách và mua được 3 quyển sách, trong đó có một quyển của Nhã Nam. Vài ngày sau, tui đến hiệu sách Nhã Nam và mua được một tiểu thuyết kinh điển. Và mối lương duyên của tui với công ty sách này cũng bắt đầu từ đó.
Nhân dịp sinh nhật tròn 13 tuổi của tui, chị dâu tặng tui 4 quyển sách do chính tui đã chọn. 4 quyển sách này tui chọn một cách ngẫu nhiên. Khoảng thời gian ấy sách của Nhã Nam xuất hiện khá nhiều trong cuộc sống của tui nên như có sức hút, tui vào trang chủ của công ty để tìm. Ngẫu nhiên ở đây là về nội dung sách, tui chọn mà không biết một tí gì về cốt truyện cả, nhưng ngẫu nhiên của tui không nằm ở việc chọn bìa sách, tất cả quyển tui gửi cho chị đều có màu xanh nước biển, màu tui thích:) (Tui cũng theo chủ nghĩa “bìa đẹp tên hay là chọn” cũng được một thời gian thì bỏ, vì có vài quyển hình thức đẹp nhưng nội dung lại không hợp với tui, sau vài lần như thế nên chừa rồi). Thế mà trong 4 quyển ngẫu nhiên ấy lại có một quyển trở thành “one of the most my favorite book” đấy, chính là Namiya của bác Keigo nha (chội ôi siu mê, không không phải là “best” chứ không phải là “one of the most”, bữa nào tui nói về quyển này nha). Trộm vía có 3/4 quyển tui đọc cảm thấy hợp, quyển còn thì í ẹ như chính tên của nó☺️. May sao đọc quyển đó đọc đầu tiên, 3 quyển còn lại tui dồn để hè sau.
Đến thời điểm vào hè, anh trai lại gửi tui một vài quyển sách, lần này hầu hết là do anh chọn, tui chọn có 1 quyển. Nhưng những quyển để lại cho tui ấn tượng nhất lại là những quyển của Nhã Nam. Hè năm ấy, số sách tui đọc chiếm phần lớn là sách Nhã Nam, tui và công ty cũng bước đến gia đoạn “tìm hiểu nhau” từ đó.
Thực ra khi qáy ấy, tui vẫn chưa rõ lắm tình cảm mình dành cho Nhã. Nhưng đến khi vào năm học, tui được xếp chỗ ngồi sau bạn lớp trưởng, thật trùng hợp thế nào, bạn ấy chính là một fan chân chính của nhà Nhã. Hầu hết ngày nào bạn cũng cầm trên tay một cuốn sách của Nhã, bạn thường săn sale sách Nhã trên sàn S, biết tui hay đọc sách nên bạn cũng hay nói chuyện về chủ đề này. Vậy là tui dần thích Nhã hơn, cũng bắt chước bạn tập tành săn sách trên S. Dân gian có câu “Học thầy không tày học bạn” quả chẳng sai, nhờ việc ngày nào cũng tiếp xúc với bạn ấy mà tui không chỉ biết được Nhã Nam có rất nhiều đầu sách hay mà còn biết cách săn sách rẻ trên livestream nữa (Đâu có dừng lại ở vấn đề về sách, bạn ấy còn giúp tui trong học tập nữa. Bên lề một xíu là bạn ấy có học lực đứng đầu lớp thì tui đứng thứ hai. Có một điều thú vị nữa là tui và bạn đều có cùng sinh nhật với nhau). Bạn ấy chính là cầu nối giúp tui và Nhã gần nhau hơn.
Cuối tháng 9, Nhã Nam tổ chức hội sách Chào Thu 2023, phải nói rằng tui rất háo hức, mong chờ đến ngày ấy. Tui vẫn hôm ấy là một ngày thứ bảy. Vào buổi chiều, tui có một bài kiểm tra đánh giá năng lực để được chọn vào lớp đào tạo học sinh giỏi, thi cấp quận, thành phố môn Văn. Làm bài xong, bố đến đón tui nhưng không về nhà ngay mà đi thắng đến Học viện Thanh thiếu niên, nơi có hội sách. Buổi chiều hôm ấy là một buổi chiều rất đẹp, đặc biệt là lúc hoàng hôn buông xuống, khi không khí thì trong lành, những tia nắng ấm áp đang dần tụ lại phía chân trời, mang theo một buổi chiều tháng 9, còn cái gió thì hiu hiu, se lạnh, là đặc trưng của những ngày thu. Trong cái thời tiết dễ chịu, mơn mởn như vậy, lại được đứng trong không gian ngập tràn sách, khi thu quyện vào mùi sách tạo nên một mùi hương thật xao xuyến, khó tả. Đén bây giờ khi ngồi viết những dòng này, trong lòng tui dội lên bao cảm xúc bồi hồi, nhớ nhung. "Cuộc tình" giữa tui và Nhã cũng bắt đầu từ ngày hôm ấy.
Đến gần Tết cổ truyền 2024, tui đi hội sách Xả kho đón Tết của Nhã Nam. Lần này tui không đi một mình mà đi cùng với nhóm bạn thân của tui (Lần trước không hẳn là một mình vì còn có cô bạn lớp trưởng cũng tới nữa nhưng chỉ vô tình gặp mặt ở đó chứ không pahỉ cùng đi, cùng về). Ngày hôm ấy, mưa xuân lớt phớt, bố tui đưa cả nhóm tui đến hội sách. Phải nói là đi đâu cùng nhóm này cũng rất vui nên lần này cũng không phải ngoại lệ. Khi này tui dành tình cảm Nhã Nam một cách rất nồng nhiệt nên vung tay mua gấp đôi lần trước, 8 quyển, các bạn còn lại tuỳ vào sở thích và tiền mang theo mà có những lựa chọn riêng. Hôm ấy tui còn được bao một cốc trà sữa, chụp ảnh cho. Hẳn là một kỉ niệm đẹp nhỉ? Nhớ lắm...
Tui gắn bó sâu sắc với Nhã Nam từ tháng 10, 2023 đến tháng 3, 2024. Khoảng thời gian ấy, tuy là thời điểm ôn thi cấp 3, nhưng ngày nào đến trường tui cũng phải mang theo một quyển sách để đọc, thà bớt sách giáo khoa chứ không có chuyện bớt sách Nhã Nam (từ từ, ngày mang có quyển thôi chứ không mang nhiều hơn nha, không có đọc kiểu song song được). Từ ngày biết vụ sale sách trên livestream nên trưa nào cũng vừa ăn cơm vừa chăm chú vào điện thoại nghe giới thiệu sách, thấy giá hời là "chốt đơn". Có những đêm, thời kì chưa ôm thi căng thẳng, tui nămg trên giường, lén trùm chăn lên rồi đọc sách (phải có đèn rồi chứ). Rồi khi ăn cơm xong, không đi ngủ ngay luôn mà phải nằm dọc sách cái đã. Lén lén lút lút những cảm giác rất thú vị. Khi ấy tui sống cùng sách Nhã Nam, yêu cùng yêu, ghét cùng ghét, vui cùng vui, buồn cùng buồn. Thời gian ấy những sách tui đọc tất cả đều là sách Nhã và hầu hết là những sách rất hay, rất được ưa chuộng. Trên kệ sách, tui dành cho Nhã vị trí dễ nhìn nhất, sắp xếp, bày biện cũng ưng mắt nhất, khoa học nhất. Có lúc thấy áy náy với những ngăn sách khác, với sách của nhà khác vì xếp đặt không đẹp bằng hay là ít ưu ái, chú ý đến. Nhưng mà nỗi ăn năn sớm qua đi bởi vì chỉ cần nhìn vào ngăn sách Nhã Nam, dù có áp lực vì học tập đến mấy, tui cảm thấy ngập tràn sự phấn khích, sự tự hào và hạnh phúc vô cùng. Sao lại có thể yêu đến thế? Khi thời điểm dần phải chia xa những cuốn sách để tập trung 100% vào ôn thi chuyển cấp, tui cũng hơi luyến tiếc nhưng săn được sách có giá phù hợp thì vẫn mua rồi thầm nhủ rằng: "Thôi để hè rồi đọc, có khi lúc ấy vui quá mình lại mua thêm chục quyển nữa, khéo có khi phải thành 2 ngăn Nhã Nam, hí hí, phải cố gắng nào".
Ấy vậy mà niềm vui ấy chưa kịp đến thì biến cố lại tới...
Nếu như những dòng chữ trên kia tui viết ra với vẻ hoài niệm bao thì đến đây tui lại chẳng muốn viết bấy nhiêu.
Giữa tháng 4, 2023, tác giả G, một tác giả gắn bó rất lâu với Nhã Nam, lên bài thông báo dừng hợp tác với công ty. Tin đồn cho rằng CEO, ông A, của công ty qrtd một nhân viên nữ, nhưng thái độ của những nhân viên khác là chọn cách bao che. Có lẽ vì lí do đó mà những bài viết gần đây của tác giả G thường về qrtd ở nơi công sở, rồi đi đến quyết định dừng hợp tác. Trả lời cho những tin đồn này, Nhã Nam lại có cách sử lí rất bất lịch sự, coi thường thậm chí thách thức độc giả của mình. Mấy ngày hôm sau, vào lúc đêm khuya, ông A lên page chính thức của Nhã Nam đăng bài xin lỗi nhưng mà là nhận lỗi cho có chứ sự hối lỗi thì không thể cảm nhận được.
Tui cảm thấy rất buồn và bạn lớp trưởng cũng vậy. Vốn ở môi trường tri thức, lại là người làm về sách mà lại có những hành động, lời nói không thể nào chấp nhận được như vậy.
Nhanh chóng cùng ngày hôm đó, Nhã nam đã lên bài xoa dịu dư luận. Thông báo cách chức của ông A, dừng hợp tác với tác giả G xin lỗi nạn nhân, điều đáng chú ý nhất là sẽ điều tra làm rõ hành động qrtd của ông A.
Tui và bạn lớp trường như cảm thấy an lòng hơn, thêm hi vọng, niềm tin vào công tin Nhã Nam.
Nhưng đợi mãi, ngày đến tuần, tuần đến tháng mà vẫn không thấy một thông báo nào nữa đến từ công ty Nhã Nam.
Tui vẫn cố chấp, mòn mỏi chờ đợi, vẫn nuôi hi vọng, vẫn tự an ủi, rồi sẽ có một ngày...Bởi tui còn yêu lắm, còn nặng lòng lắm, giữa Nhã Nam và tui có rất nhiều kỉ niệm, khoảng khắc đẹp đã đi vào tiềm thức của tui kia mà? Buổi trưa tui vẫn xem livestream, nhưng thưa hơn, vẫn cố đặt một quyển sách với mong muốn Nhã Nam sẽ hiểu rằng, có độc giả đang đợi. Người ta dần "chia tay" còn tui vẫn lưu luyến, cố níu giữ
Thời gian thấm thoát thoi đưa, một tháng rồi hai tháng, vẫn không có phản hồi gì cả, tui lại thời gian ôn thi căng thẳng nên chẳng quan tâm nữa, chẳng nuối hi vọng nữa. Tui unfollow page Nhã Nam. Nói vậy chứ khi page Nhã Nam xuất hiện với nhiều "phẫn nộ" được thả tui vẫn cảm thấy chua xót hay khi thấy bài đăng về sách Nhã Nam trên tiktik thì tui vẫn tim.
Niềm tin chỉ tụt hẳn khi công ty Nhã Nam kiện lại chính người nói lên sự việc, tác giả G. Thật nực cười làm sao. Lần này thì tui quyết định "bỏ hẳn "chia tay" hẳn, không dùng dằng nữa.
Nhưng nói gì thì nói, khoảng thời gắn bó sâu sắc nhất với Nhã Nam luôn là một khoảng thời gian đẹp trong thời niên thiếu của tui. Tui vẫn trân trọng, vẫn cảm thấy hạnh phúc, bồi hồi khi nhớ về những kỉ niệm ấy.
Người ta nói rằng "Sách không có tội". Đúng, thứ tui "chia tay" là công ty phát hành, có bản quyền sách nhưng còn sách thì tui vẫn quý, vẫn yêu, vẫn thương. Chỉ là khi nhìn logo, lòng tui không còn tràn ngập vui vẻ như trước nữa.
P/s: Bây giờ chỉ có thể lại mua, mượn lại sách cũ của Nhã Nam để đọc thôi. Tui thì vẫn ưu tiên mua cũ hơn là mượn nhưng quá trình ấy hơi khó khăn mà tui lại muốn đọc nhiều quyển nữa.
Tumblr media Tumblr media
2 notes · View notes
nhimxubmt · 5 months
Text
Mình nghĩ các bạn gái trẻ tuổi hãy dành thời gian tận hưởng thanh xuân, đừng vội lập gia đình làm gì cả. Trước đây, khi độc thân, mình nghĩ có gia đình thật là tốt. Ở bên cạnh một người đàn ông, thật là tốt. Không cần anh ta giàu có, chẳng cần anh ta nuôi mình, nhưng nhà có hai người chẳng phải vẫn hơn là thui thủi một mình sao?
Nhưng mà sau nhiều chuyện, được cuộc đời dạy dỗ lại một cách chỉn chu và kín đáo... Thì mặc dù vẫn rất tôn trọng người đàn ông đã cùng mình xây dựng gia đình, mình vẫn cảm thấy tự do tốt biết bao.
Cuộc sống hai người quả thật rất phức tạp, tình yêu thôi là chưa đủ.
Lắm lúc bạn sẽ cảm thấy mệt mỏi cực kỳ ấy. Nếu có một mình bạn sẽ bớt đi rất nhiều suy nghĩ thừa thãi, lo toan có vụn vặt cỡ nào cũng chỉ một mình bạn là đủ rồi, chẳng phải sao?
Người đàn ông sau khi có vợ, họ vẫn là đàn ông thôi.
Người phụ nữ sau khi có chồng, được dán nhãn lên nhiều thứ lắm. Và sau khi có con... lại còn nhiều hơn...
Thế nên đừng vội vã các bạn gái ơi, mình cứ thảnh thơi được ngày nào hay ngày đó. Cô đơn một mình không đáng sợ, bằng thứ cô đơn khi gọi tên có hai người đâu.
Cuộc đời mà...
Hạnh phúc tính tháng tính ngày.
Buồn vương lại thường tính bằng cả đời người cơ đấy.
“Năm tháng xoay vòng người sống được bao nhiêu,
Sao cứ tranh nhau nếm vị đau tình ái?”
Trong nhóm kín Bạn Thanh Dọn Nhà mình có viết một truyện dài, tên là “Mẹ Đơn Thân”.
Viết được mấy phần rồi mà bận rộn, chưa viết tiếp hết... Không biết làm đàn ông có sướng không, nhưng kiếp này làm phụ nữ... vui chẳng bao nhiêu, còn buồn nhiều không, thì chưa dám nói.
Chỉ mong quãng đời tiếp sau này, vì mình cố gắng mà ông trời ghi nhận. Mong ổng tha cho mình. 🙏🏼
4 notes · View notes
thiendoanng · 3 months
Text
0623 /. LÒNG ĐAU XÓT ,
XA TÌNH PHỤ MẪU …
( Cảm tác vần thơ ” Tiếng Mẹ Chiều Đông ”
của Nữ Thi Sỹ Nguyễn Thanh Vy )
Nàng Bân rét mướt lan dần xơ xác ,
Lá mạ oằn mình đọng hạt sương mai .
Chân lấm tay bùn cặm cụi miệt mài ,
Thương quá mẹ cha khổ hoài năm tháng …!
Căm căm lạnh trời mây chiều chạng vạng ,
Mắt mơ hồ gió thoáng giữa đêm đông .
Của thời con gái chăm bón ruộng đồng ,
Suốt đời chắt chiu vun trồng tuổi trẻ .
Thắt thẽo đói no nhìn cha nhỏ lệ ,
Tiễn đưa người bóng xế chiều hôm .!
Cô đơn đeo đẵng chiếc bóng vô hồn ,
Ra đi biệt vắng trống trơn cảnh nhà …
Não nề mắt lệ nhoà nhấp nhoáng ,
Chỉ một mình quờ quạng canh hôm.
Gió mưa ướt dẫm thổi dồn ,
Thời gian cách trở mỏi mòn chờ mong …
Vào buổi cuối năm lòng con bối rối ,
Xa mẹ hiền tức tưởi tuôn rơi !
Nghiêng vai gồng gánh thân yếu rã rời ,
Vẫn cố nai lưng chịu đời sao thấu…!
Lòng đau xót , xa tình phụ mẫu ,
Vì phận nghèo bám vấu bôn ba .@
Quê cha quạnh quẽ cảnh @nhà ,
Con về cùng mẹ chan hoà yêu thương ….
Nguyễn Doãn Thiện
Antioch,California Ngày 27 tháng 01 năm 2018
&. &. &. &. &.
TIẾNG MẸ CHIỀU ĐÔNG
Cái rét nàng Bân vẽ màu mắt phố
Cây mạ quê mình cóng hạt sương đông
Thương mẹ tay bùn chân lấm gieo neo
Đời mẹ quạnh hiu bếp nghèo năm tháng…
Tháng chạp căm căm rít chiều gió vãng
Mắt mẹ mỏi mòn từ thuở cài hoa
Yếm áo thơm hương lúa đòng con gái
Vun vén cả đời đắp đổi con xa
Chuyện từ một ngày nắng đổ mưa sa
Tiễn bóng cha đi mùa không trở lại
Lạnh suốt xuân thu mẹ buồn xa ngái
Cha nghiệp không thành lặng khóc… bao năm!
Tháng chạp lại về con vẫn xa xăm
Thương mẹ từng đêm thị thành con khóc
Rét buốt mong manh mùa đông khó nhọc
Lầm lũi lưng gầy tay cấy mẹ run
Những ngày tháng này nỗi nhớ đầy đong
Phiên chợ làng xa gánh gồng trơn trợt
Giò chã chuối xanh nếp mềm ngâm vớt
Hương áng bàn thờ ai giúp mẹ tay?!
Tháng chạp mẹ ơi rét lắm chiều nay
Đừng có đồng xa cóng bàn tay cấy
Xin đợi con về ngày vui ấm lại
Bên bếp lửa hồng vang tiếng mẹ kêu!
Nguyễn Thanh Vy ______ Buôn Hồ 17/01/2018
Tumblr media
2 notes · View notes
baosam1399 · 1 year
Text
Tumblr media
〔Bài dịch số 1072〕 ngày 10.08.2023 :
1. “你热闹万分 你孤身一人 你开怀大笑 你泪流成河 你若无其事 你跌跌撞撞 你平静无比 你竭嘶底里 你假装光芒万丈 你内心一片废墟” - Một bạn rất náo nhiệt, một bạn rất đơn côi, một bạn vui vẻ cười to, một bạn khóc lóc đau lòng, một bạn thản nhiên như không, một bạn vấp ngã đứng dậy, một bạn vô cùng bình tĩnh, một bạn gào thét trong lòng, một bạn giả vờ tỏa sáng, trái tim của bạn bị đè nát trong đống hoang tàn.
📌 Trích từ phần bình luận trong bài hát 《失踪人口 - Người Mất Tích》 trên NetEase Music
2. “人在年轻的时候,莫不是希望这一生就是琴棋书画诗酒花。可终究,还是逃不过柴米油盐酱醋茶” "Thời còn son trẻ, con người hẳn là đều hy vọng cuộc đời mình là những nốt nhạc, quân cờ, thư họa, vần thơ. Nhưng tới cuối cùng, vẫn không thoát khỏi tình cảnh củi, gạo, dầu, muối, nước tương, dấm, trà!"
📌 Trích từ phần bình luận trong bài hát 《茶酒伴 - Tà Tửu Phán》 trên NetEase Music
3. “这个世界上 有一些客观存在 永远无法改变的现实 水永远冰 玫瑰永远红 我们永远不能在一起” Thế giới này có một số hiện thực khách quan không bao giờ có thể thay đổi được, ví như nước luôn lạnh, hoa hồng luôn đỏ, chúng ta mãi mãi không thể bên nhau!
📌 Trích từ phần bình luận trong bài hát 《战 - Chiến》 trên NetEase Music
4. “你是一场北风,我是四海为家的浪子,相伴举杯赏雪,一起醉到立春,你走以后,我的醉意却停留一季又一季,经了万水和千山” Người là bức phong cảnh, tôi là kẻ lãng tử phiêu du bốn bể, cùng nhau nâng cốc thưởng tuyết rơi, cùng nhau say túy tới xuân về, sau khi người đi, cơn say của tôi lưu lại từng mùa lại từng mùa, vượt qua cả vạn dặm sông núi!
📌 Trích từ phần bình luận trong bài hát 《???》 trên NetEase Music
5. “我真的好喜欢听喜欢的人每天和我嘀嘀咕咕分享一些看似没有营养的废话,起的太早了好困哦,今天太冷了风太大了,刚才吃的饭不好吃,我想喝奶茶,你看外面的月亮好圆啊,太好了明天又是晴天” Mình thực sự rất thích người mình thương líu ríu chia sẻ với mình những mẩu chuyện nho nhỏ thường ngày, ví như dậy sớm quá buồn ngủ, hôm nay quá lạnh gió quá to, cơm vừa ăn không ngon, mình muốn uống trà sữa, cậu nhìn trăng bên ngoài tròn chưa kìa, tốt quá, ngày mai lại là một ngày nắng!
📌 Trích từ phần bình luận trong bài hát 《山河星光 - Sơn Hà Tinh Quang》 trên NetEase Music
6. “在年轻的时候 如果你爱上了一个人 请你 请你一定一定要温柔地对待他 长大了以后 你才会知道 在蓦然回首的刹那 没有怨恨的青春才会了无遗憾 如山冈上那轮静静的满月” Khi bạn còn trẻ, nếu như bạn yêu một người, xin bạn, xin bạn nhất định phải đối xử với người ấy thật dịu dàng, khi bạn lớn rồi, bạn mới biết được rằng, trong một khoảnh khắc tôi chợt nhìn lại, nếu như thanh xuân không có oán hận thì sẽ không có tiếc nuối, giống như vầng trăng rằm lặng lẽ đứng trên núi đồi.
📌 Trích từ phần bình luận trong bài hát 《年少有为 - Niên Thiếu Hữu Vi》 trên NetEase Music
7. “男人这辈子最喜欢做的两件事:第一,拖好女人下水,第二,劝坏女人从良。女人,这辈子最喜欢做的两件事:第一,跟渣男人谈恋爱,第二 把好男人当作备胎。” Hai việc mà con trai thích làm nhất trên đời : Đầu tiên, làm chuyện xấu với người con gái tốt; Thứ hai, khuyên người con gái xấu hoàn lương. Hai việc mà con gái thích làm nhất trên đời : Đầu tiên, yêu đương với trai xấu; Thứ hai : Đem trai tốt làm lốp dự phòng!
📌 Trích từ phần bình luận trong bài hát 《开始懂了 - Bắt Đầu Hiểu Ra》 trên NetEase Music
8. “只有爸爸和女儿才是世上最坚固的情人 他喜欢你素颜不化妆 喜欢你长发扎马尾 他教育你不要乱花钱然后递上银行卡 他从来没说过我爱你却又比谁都爱你 他在电话里听见你哭泣的时候 会沉默然后说回来吧 我养你” Chỉ có bố và con gái mới là tình nhân kiên cố nhất trong cuộc đời này, bố thích gương mặt mộc của bạn, thích tóc đuôi ngựa của bạn, bố dạy bạn không được tiêu tiền lung tung sau đó lại đưa thẻ cho bạn, bố chưa từng nói yêu bạ nhưng lại yêu bạn hơn bất kì ai, bố nghe thấy bạn khóc trong điện thoại chỉ trầm mặc rồi nói rằng "quay về đi, bố nuôi con!"
📌 Trích từ phần bình luận trong bài hát 《That Girls》 trên NetEase Music
9. “聚散无常,来来往往,学会感谢每个陪你走过一段时光的人,无论好坏悲喜,都要心存感激,也希望离开的人不经意想起我的时候,能够面带微笑” Tan hợp vô thường, đến rồi lại đi, học cách cảm ơn mỗi một người đi qua cuộc đời bạn, bất luận là vui buồn hờn dỗi, đều phải cảm kích ngôn nguôi, cũng hy vọng những người đã rời xa tôi ấy trong một khắc nào đó khi nghĩ về tôi, có thể đượm một nụ cười trên môi.
📌 Trích từ phần bình luận trong bài hát 《你只是经过 - Hắn Chỉ Là Lướt Qua》 trên NetEase Music
10. “想来也真怂 那么想你 也不敢打扰你” Nghĩ cũng thấy thật ngốc nghếch, nhớ anh như vậy nhưng lại không dám làm phiền anh.
📌 Trích từ phần bình luận trong bài hát 《嘿亲爱的 - Này Anh Yêu》 trên NetEase Music
- (Vũ Thu Hoài/baosam1399 dịch)
263 notes · View notes
khuyet-danh · 2 years
Photo
Tumblr media
Em đã từng nghe vô số câu chuyện thế này, trong đó chỉ có hai nhân vật, không có người thứ ba, không phải vì mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, không phải bởi hai người thay đổi, nhưng kết quả cuối cùng vẫn chỉ là chia tay. Em đã từng nghe vài câu chuyện, có hai người rất yêu nhau, họ yêu nhau rất lâu, qua cả tuổi trẻ ngông cuồng, rồi tiếp tục qua quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp, đến khi họ đến tuổi kết hôn, lại chẳng phải là người ấy nữa. Em đã từng nghe rất nhiều câu chuyện về việc khi bình yên người ta thường quên đi lời thề trong bão tố. Đã có quá nhiều việc chắc chắn như Mặt Trời mọc ở đằng Đông và lặn ở đằng Tây nhưng cuối cùng lại chỉ như một lời nói đùa thoáng qua. Đã có quá nhiều mối tình có hẹn nhưng chẳng thể tới nơi. Đã có quá nhiều đoạn tình yêu gặp nhau quá sớm, bên nhau quá lâu nhưng lại phải xa nhau cả đời. Không phải bởi họ đã hết yêu, điều đau lòng nhất đối với con người có lẽ là việc lòng còn yêu nhưng lại phải rời xa nhau mãi mãi.
Các câu chuyện vẫn thường xảy ra như vậy, người ở bên nhau 5 năm, 10 năm, 15 năm, chúng ta rời xa bọn họ. Sau đó, cùng với một người mới quen có mấy tháng bước vào lễ đường. Ta quên đi lời thề 10 năm đó, nhưng lại cùng với một người khác thề thốt trọn đời trọn kiếp. Người cùng em đi hết quãng đời còn lại, lại không phải là anh. Mà em sẽ không buồn, chỉ là trong những đêm không ngủ, sẽ thường hoài niệm về anh mà cảm thấy đau lòng.
Một đoạn tình yêu dài đằng đẵng, lại kết thúc trước hôn nhân của em. Một đoạn tình yêu khác, lại bắt đầu sau hôn nhân. Chúng ta mỗi người một lối đi. Những ngày tháng đã qua trở nên rất mơ hồ, mà thường là con gái rơi lệ. Còn cánh đàn ông lại hết lần này đến lần khác đảm bảo rằng sẽ không rời đi.
Em nhớ rằng, có một buổi sáng sớm, em ngồi trong lòng anh, hai tay ôm lấy cổ anh, mặt dán vào mặt anh.... Em không hề muốn mất đi những ngày như vậy. Những năm tháng của em bởi vì có anh, mà có niềm vui. Em cố gắng khiến mình sống tốt hơn, để anh khỏi cần bận tâm lo lắng. Mà anh lại khiến em cảm thấy mình không phải là một cô gái lang thang phiêu bạt, bởi vì có một bờ vai rộng để cho em dựa vào.
Chúng ta cùng nhau trải qua những năm tháng gập ghềnh khó khăn, mà lại chẳng thể cùng nhau đi nốt phần đời còn lại. Chúng ta đều là những quân cờ đáng thương, phải chịu sự sắp xếp của số phận.
Thật ra, em không hề sợ cuối cùng anh không cưới em. Em tình nguyện để anh phụ em, chứ em không có cách nào để phụ anh. Những năm tháng cùng anh, là những năm tháng em không muốn mất đi nhất. Nếu như một ngày có người cùng anh đi qua thảm đỏ, không phải là em. Em nghĩ, em sẽ bình tĩnh mà nhìn anh. Có lẽ khuôn mặt xinh đẹp dưới cái mạng che mặt kia, ánh mắt anh nhìn cô ấy giống như thuở ban đầu khi anh lướt qua gương mặt em. Em sẽ xiết chặt lấy anh chàng đứng cạnh em, nhẹ nhàng thì thầm vào tai anh ấy, lễ phục màu trắng không hợp với bọn em, thử chọn màu Champagne xem. Kết thúc buổi lễ có thể em sẽ tiến lại bắt tay anh chúc mừng, chứ không đợi đến phần ném hoa rồi mới rời đi. Em sẽ lịch sự cho đến phút cuối. Em sẽ mỉm cười, dù thế nào chăng nữa!
Ở bên nhau một năm, hai năm, ba năm, bốn năm.... Cùng nhau đi qua vô số xuân hạ thu đông, nếm qua vô số hỉ nộ ái ố, trải qua bao tiểu nạn đại nạn. Cuối cùng người cùng anh nắm tay bước qua thảm đỏ, lại không phải là em. Mà người đàn ông đứng bên cạnh em, cũng không phải là anh.
Đứng bên cạnh anh ấy khúc khích cười, quên đi anh và cô dâu xinh đẹp của anh, thời khắc đó em không hề buồn. Em từng nói với anh khi chúng mình kết hôn, không cần phải tổ chức hôn lễ thật hoành tráng, phải váy cưới thật lộng lẫy, tiền mừng thật nhiều hay là lời chúc phúc của thật nhiều người, chỉ cần tay nắm tay nhận lấy giấy kết hôn, sau đó bắt đầu cuộc sống hôn nhân bình thường như những cặp vợ chồng nơi miền quê là em đã mãn nguyện lắm rồi. Anh còn cười hỏi lại em: "Người ta đều là hoàng tử và công chúa, tại sao đến chúng ta lại trở thành nông phu nông phụ rồi?"
Rất đơn giản, bởi vì từ lâu em đã không tin vào những câu chuyện cổ tích rồi!
Em cũng nghĩ sau này của sau này, chúng ta sẽ thường vì những chuyện nhỏ nhặt mà xảy ra cãi vã. Anh sẽ nói em thay đổi rồi, em cũng sẽ trách anh không còn quan tâm dịu dàng với em nữa. Thế nhưng dù là lúc khóc, em vẫn muốn dựa vào bờ vai anh.
Em đã từng nói với anh: Không có anh, chỗ nào em cũng chẳng muốn đi.
- Chỉ cần có anh, em không sợ cái gì hết.
- Cho dù như thế nào đi chăng nữa, xin anh đừng buông tay em ra, đừng bỏ em lại một mình.
- Nếu như tính bướng bỉnh của em khiến anh không cách nào dạp tắt được, xin anh hãy ôm em một cái, chỉ cần ôm em một cái là đủ rồi.
Và nói với anh: Anh là người đầu tiên và cũng là người duy nhất em muốn lấy.
Em từng nói rất nhiều rất nhiều, nhưng anh không hề nhớ, em phải làm sao đây?
...
Anh của ngày hôm nay đứng dưới ánh đèn của lễ đường, nắm lấy tay cô dâu của anh đọc lời thề trước mặt toàn thể khách khứa—-hứa cùng cô ấy ở bên nhau tới già. Lời tuyên thệ quen thuộc ấy, đột nhiên lướt qua bên tai em.
Và như lần đầu anh nhìn thấy em nhiều năm trước, khuôn mặt dịu dàng của anh vẫn nổi bật như ngày nào. Trong tiệc cưới, anh đến mời rượu em, em bình tĩnh nói lời chúc mừng anh.
Anh của trước đây, biết em sợ tối, sợ côn trùng, sợ tiêm......sợ rất nhiều. Nhưng lại không hề biết: điều em sợ nhất, là cuối cùng không được gả cho anh.
27 notes · View notes
libertedaisy · 10 months
Text
Tumblr media
Hi! Lâu rồi mới ngồi lại viết, và như những lần trước, tớ lại viết về crush. Dạo này tớ đã đưa ra một quyết định: UNCRUSH. Ngay từ đầu, khi mới bắt đầu thích người ấy, tớ vẫn luôn linh cảm rằng mối quan hệ lãng mạn sẽ chẳng đến, nhưng vì đó là crush đầu tiền của tớ, người đầu tiên tớ thích suốt 18 năm cuộc đời, người đầu tiên tớ có loại tình cảm đặc biệt, tớ không muốn từ bỏ. Nhưng có lẽ chưa phải duyên, tớ cảm thấy mình không biết cách theo đuổi người ta. Tớ cứ như thế không nhắn tin không trò chuyện, tớ sợ người ta phiền, mà tớ cũng có công việc riêng. Thêm vào đó cuộc sống tớ gần đây thực sự rất mệt mỏi, tớ thậm trí còn không yêu nổi bản thân trong khoảng thời gian này cơ mà. Tớ vốn đã uncrush, nhưng tớ vẫn nhớ người ta, vẫn cảm thấy không muốn bỏ lỡ người ta. Có lẽ lại chờ thêm một khoảng thời gian nữa, khi mà tinh thần của tớ ổn định lại, có lẽ tớ sẽ tiếp tục theo dõi anh ấy từ phía xa. Gửi đến vũ trụ: cảm ơn vì đã cho con lại gần anh ấy hơn, dù cho sau này cũng chỉ có được đến đó thôi, con cũng cảm ơn vì đã để anh ấy nhớ tên con là gì. Cảm ơn món quà năm 18 tuổi người dành tặng con, nó thực sự rất ý nghĩa. Con thực sự biết ơn điều đó! Gửi đến DLV: cảm ơn anh vì đã đến, dù rằng không biết chúng ta có thể nắm tay nhau cùng đi hay không, nhưng sự xuất hiện của anh là một thành công lớn trong thanh xuân này của em.
Cre ảnh: pinterest
3 notes · View notes