Tumgik
#giương
gac-nho-cua-mach · 6 months
Text
Tumblr media
Buông bỏ một người, là một quá trình lặp đi lặp lại. Chỉ hạ quyết tâm một lần thì không có tác dụng, mà phải cắt bỏ những vấn vương ấy mỗi một lần dao động, mỗi một lần quan tâm, cuối cùng mới có thể thật sự buông bỏ được.
{Một thuyền chìm, trăm buồm giương | Nhãn Kính Thoái Nhi}
---
Gửi mấy bạn hay hỏi tui làm thế nào để buông bỏ một người...
170 notes · View notes
iam-annhien · 3 months
Text
Con người ta là một loài động vật kỳ lạ. Biết sai mà chẳng buồn sửa, chẳng buồn động đậy né tránh. Chỉ giương mắt nhìn những sự vụ chông chênh đang tấp vào cuộc sống mình!
12 notes · View notes
yingpariss · 1 year
Text
Chào cô gái tháng 4 _ ✨✨
Năm nay chúng ta lại gặp nhau .
Tôi chúc cô sinh nhật vui vẻ
Chúc cô mỗi ngày đều vui vẻ, ngày càng mạnh mẽ để không cần ai bảo vệ, Chúc cô học được cách mỉm cười, dịu dàng đối xử với thế gian, Chúc cô xem nhẹ thiệt hơn được mất, không phải dây dưa vương vấn,
Chúc cô học được cách dũng cảm, chẳng còn phải ngần ngại e dè. Chúc cô cuối cùng rồi sẽ giương cánh bay cao, không còn sầu muộn. Chúc cô quãng đời còn lại luôn bình yên vui vẻ bên những người cô yêu thương. 🎂🎂
Tôi mong mỗi năm sinh nhật đều có thể viết một lời chúc tốt đẹp gửi tới cô.
Chúc cô một đời hạnh phúc.
Sanh thần vui vẻ .🖤❤️
Tumblr media
50 notes · View notes
nguyendovinhphong · 6 months
Text
Tumblr media
Tạm biệt, Bay Resort Hoi An!
Ngày đầu đặt chân đến Bay Resort Hoi An, tôi đã xem đây như một gia đình. Trên công trường, trong ngổn ngang những vật liệu xây dựng, giữa những hành lang dẫn lối hun hút, tôi có cảm tưởng như mình đang lạc trong một khu chung cư thân thuộc ở Hà Nội. Cái cảm giác nhẹ nhõm dễ chịu len vào trong óc, khi được nhìn thấy những dây cúc tần Ấn Độ (lúc này) vẫn còn khá cũn cỡn nhưng rồi đây sẽ phủ xanh những hành lang rất "tình", rất đẹp.
Bay Resort Hoi An có một tầm nhìn về phía Phố Cổ không thể đẹp hơn. Khi tôi đặt bút viết USPs cho khu nghỉ dưỡng, cái "view" vàng này là một trong những thứ đầu tiên tôi hí hoáy đưa lên giấy. Từ hồ bơi của khu nghỉ dưỡng, nhìn về phía ốc đảo của Hoi An Night Market, hoàng hôn lúc nào cũng tô đỏ bầu trời. Trong một mẩu quảng cáo báo giấy, tôi tự tin sử dụng câu tagline "Nơi ngắm hoàng hôn đẹp nhất Miền Di Sản". Ở cái hồ bơi với gió sông lồng lộng thổi đó, chúng ta có thể thả diều, ăn kem cắt từ chiếc xe gỗ với tiếng chuông leng keng của khu nghỉ dưỡng, đọc thật chậm The Quiet American, hay với gọi một bạn barterder phục vụ cho mình ly cocktail "Rừng dừa bảy mẫu".
Bay Resort Hoi An rất đẹp. Cứ giương máy lên là chúng ta có hình đẹp. Và đôi khi cái sự đẹp này đưa tôi rơi vào thế khó xử. "Sao ông cứ làm thiết kế cho Hội An đẹp vậy?", trước câu hỏi của đồng nghiệp, tôi chỉ biết cười trừ. Tôi đâu cố tình làm nên cái đẹp này, mọi thứ ở đây diễn ra hết sức tự nhiên, như nó vốn phải thế. Người đi nhiều như nhiếp ảnh gia Đỗ Sỹ còn không tiếc lời khen cho khu nghỉ dưỡng kia mà.
Trái với vẻ hoài cổ bên ngoài, phòng khách ở Bay Resort Hoi An rất xinh xắn, lịch thiệp. Hai cái villa đúng nghĩa "biệt thự", vì tụi nó "bự thiệt" và dịch vụ kèm theo thì miễn bàn. Bạn có thể nằm lười xem Netflix, thi thoảng ngó bâng quơ ra khoảng sân đầy nắng và mảnh sông Thu Bồn, nơi tiếng tàu gỗ phành phạch vang lên mỗi chiều nắng dội. Khi làm phim quảng cáo cho Bay Resort Hoi An, tôi nghĩ nhiều đến phim L'Amant (1992), với nhiều cảnh quay trên dòng Mekong.
Dân copywriter thường sử dụng "Best of both worlds" để chỉ những thứ pha trộn sự tốt đẹp của hai điều khác nhau, lắm khi tương phản. Ở Bay Resort Hoi An, bạn có thể tận hưởng trọn vẹn sự huyên náo của Phố Cổ (chỉ cách resort 5 phút đi bộ) lẫn những phút giây thanh bình trong khu nghỉ dưỡng. Nếu đây không là "Best of both worlds", tôi chẳng biết điều gì mới là ví dụ cho phải lẽ.
Giờ thì tôi phải tạm biệt nơi đã cho mình nhiều lưu luyến. Sẽ nhớ mãi món pasta với xốt quế tây, bông atisô, ô liu và ớt của chef Huy Phạm. Và công việc dang dở "promote" chef Huy vươn đến vị thế tương xứng, tôi xin nhường lại cho người khác. Đành tạm biệt anh EAM lừng danh Brian Nguyên một thời gian. Không còn những giờ tha thẩn ở Breathe Spa, trò chuyện với khách Âu khách Hàn. Sẽ nhớ những buổi cà phê vội với người đàn ông có gương mặt khá cau có, nhưng nhiệt huyết công việc thì có thừa: anh Trung M&S. Chocolate chị Thúy cho ăn thử hình như ngon hơn ngoài tiệm. Tôi vẫn không hiểu sao Hưng Quy có thể làm việc với những con số trong phong thái điềm đạm như vậy. Vi hát hay như Lệ Quyên. Dàn lễ tân tài năng bắn tiếng Anh tiếng Trung như thể sắp tham gia "presidential debate" đến nơi. Đội F&B lúc nào cũng hồ hởi thăm hỏi khi tôi uống cà phê muối. Chị Tina với bầu năng lượng khủng khiếp. Đội Sales uy tín dạn dày kinh nghiệm và cái phòng làm việc dưới hầm bao giờ cũng tạo ra một không khí khẩn trương, nghiêm túc. Chị Lệ quản lý nhân viên bằng "tình thương". Chị Sương chỉ cười một nụ là chiều hôm đó bookings đổ về như... sung rụng. Chị Phương với tấm lòng "cơm bưng nước rót" vào mỗi giờ trưa. Anh Trịnh hát giọng còn trầm hơn Xuân Hảo... (Xin đừng phiền lòng nếu tôi thiếu sót, quên cảm ơn một anh chị nào đã cùng làm nên phần đời này...)
Vì quá hiểu nghề, anh chị em Bay Resort Hoi An đạt đến cảnh giới mới trong công việc, họ làm cùng nhau ăn ý như thể Scholes chuyền cho Ryan Giggs mà không cần nhìn. Họ làm ung dung (trông là vậy!) nhưng hiệu quả thì vượt trội.
Những buổi chiều tà và hoa trong vườn mãi "nhiệt tình" khoe sắc. Cầu Cẩm Nam. Cô bán nước. Nắng xuyên qua các ô họa tiết vẽ lên tường những hình thù Đông Dương. Con gà trống nhà hàng xóm. Ông khách Úc bị chó cắn. Sự cố nửa đêm trên Naver. Những bữa trưa trong chợ Hội An. Tiệc liên hoan cuối năm... Thật vui vì tất cả giờ này trở thành những kỷ niệm đẹp.
Tôi viết thế này khi giới thiệu về Bay Resort Hoi An: "Bay Resort Hoi An is like a train, carrying you back to the prime era of the historic port town of Hoi An, brimming with memories." (Bay Resort Hoi An là một chuyến tàu, chở chúng ta về thời hoàng kim của Phố Hội) Chuyến tàu ấy đã lăn bánh rồi, nó sẽ trôi về quá vãng để nhường chỗ cho những chuyến tàu tươi mới hơn, chở khách về phía trước. Sự thay đổi là tất yếu nhưng chúng, dĩ nhiên, cũng sẽ mang đến những nuối tiếc không tên.
Sau này, nếu có ngày trở lại, tôi hình dung mình sẽ tần ngần một hồi lâu bên cổng resort, hít một hơi thật sâu, trước khi bước vào để đón nhận những sự đổi mới ngay tại nơi mình từng gọi là nhà.
Đà Nẵng, 22.03.2024
5 notes · View notes
jib-d · 1 year
Text
Tumblr media
Tháng tư, mình đâu cần thêm lời nói dối.
Hôm rồi thành phố mưa dầm, trận mưa đầu mùa hạ cứ trút xuống như thác. Thành phố lặng yên nghe mưa rơi bên thềm, gối chăn cuộn mình, không muốn làm điều gì khác. Tưởng như nơi xô bồ này bỗng hoá thành chú mèo nhỏ, nằm im trong góc phòng, giương mắt nhìn đời như một kẻ bên lề thời gian.
Anh ước mình cũng có thể là một kẻ bên lề như thế. Không trói buộc vào ai, không bị ràng buộc với điều gì.
Nhưng việc ấy rõ ràng là không thể, chúng mình bị trói buộc giữa những cảm xúc của mình và của người. Yêu người này, ghét người nọ. Đôi lúc là nỗi nhớ đã thuộc về thời rất xa. Chúng luôn trói buộc anh, khiến anh mắc kẹt giữa hạnh phúc và đau khổ, không cách nào thoát được.
Anh là cá đã mắc lưới, sau một thời vùng vẫy mệt nhoài thì chỉ còn thoi thóp chờ, giương mắt nhìn từng khoảnh khắc trôi qua. Mà nỗi nhớ thì cứ lại giăng đầy, lưới tình càng thêm chặt, anh như bị phủ lấp khỏi thế giới này, không ai tìm thấy mình, anh cũng không tìm thấy gì ngoài dáng hình đã xa.
Còn nhớ tháng tư năm nào mình hứa sẽ đi cùng nhau, qua hết những vùng trời từng ao ước đặt chân, qua hết những trận mưa dầm cùng trú dưới hiên nhà nào đấy. Mà anh biết rồi, tháng tư có một ngày để nói dối, nên câu hứa không được tính là thật. Thì giờ cách xa anh cũng đâu trách được gì, có trách mình ôm hoài thương nhớ, để mình bị trói buộc với hoài niệm qua bao tháng năm.
Tháng tư có một ngày nói dối, anh nghĩ mình sẽ quên được thôi, vài chuyện dằn vặt mình suốt tháng năm dài cuối cùng sẽ buông bỏ được. Anh sẽ sống một cuộc đời thật khác, sẽ là cá nhỏ bơi giữa lòng đại dương, sẽ là mèo già nằm yên trong góc, không còn vướng bận bởi ai.
Tháng tư mình cũng không cần thêm một ngày để nói dối
khi những bờ môi đã sớm xa nhau rồi.
25 notes · View notes
phuongdg · 11 months
Text
Tổng hợp STT hay khi đăng ảnh trẻ con, vui, buồn, đi chơi câu like
STT hay cap đăng ảnh chất, ngầu, ý nghĩa sẽ thu hút sự chú ý của người thân và bạn bè. Bạn đang tìm kiếm STT hay khi đăng ảnh cho bé, đăng ảnh vui, buồn, đi chơi hay câu like? Tham khảo ngay những gợi ý dưới đây của chúng tôi nhé!
STT hay khi đăng ảnh trẻ con ngắn
Có thể nói cuồng con là “căn bệnh” chung của tất cả các ông bố bà mẹ. Vậy nên bạn chắc chắn không thể bỏ lỡ những stt hay khi đăng ảnh trẻ con hài hước và dễ thương mà chúng tôi đã tổng hợp dưới đây.
Tumblr media
STT khi đăng ảnh con - Cánh diều có gió, cá heo có biển còn mẹ có con. Con chính là tình yêu lớn nhất của mẹ. - Tiếng khóc chào đời của con như một bản tuyên ngôn sức sống mạnh mẽ. Bức hình đầu đời là hình ảnh trước tiên của sự sống. Chào mừng con đến với ba mẹ. - Thế giới có thêm con còn ba mẹ có thêm một thế giới. Con chính là thế giới thu nhỏ mang theo niềm hạnh phúc lớn lao của ba mẹ. - Cười lên nào bé yêu. Nụ cười của con chính là bản nhạc sống động, vui tươi nhất mà mẹ từng được nghe trên thế giới này. - Chào con, thiên thần đáng yêu của mẹ. Chẳng cần con phải tài giỏi hơn người hay vĩ đại với thế giới chỉ mong con sống một đời an yên. - Những năm tháng trong cuộc đời của mẹ trở nên ấm áp vì có con. Con chính là món quà ngọt ngào nhất mà Thượng Đế dành tặng cho mẹ. - Mong cuộc sống của con luôn bình yên, ấm áp. Mong những tháng ngày sau này cuộc đời luôn dịu dàng với con. - Cha mẹ mong rằng con sẽ luôn giương cao cánh buồm sáng tạo, hướng đến sự trưởng thành và tìm được đam mê của mình trong cuộc sống. - Tình yêu của mẹ chính là đại dương bao la cho con thỏa sức bơi lội. Mong con luôn khỏe mạnh và một đời bình an, hạnh phúc. - Thật hạnh phúc khi gia đình bé nhỏ có con. Bé yêu của cha mẹ mong con một đời bình an, vui vẻ và hạnh phúc.
STT hay khi đăng ảnh câu like
Để bức ảnh của bạn nhận được nhiều like thì cần có những stt hay, chất và ngầu . Hãy thử ngay những stt hay khi đăng ảnh dưới đây nhé.
Tumblr media
STT câu like khi đăng ảnh - Xung quanh đây bốn bề là thính. Bình tĩnh như em được mấy người. - Chỉ cần em sống tốt, trời xanh tự khắc sẽ an bài. - Cơn gió tháng 7, mùa mưa tháng 8, có một em gái thích một anh trai, anh còn chưa đến em sao dám già! - Có nắng, có núi, có hơi sương. Có những thứ hoang đường người đời gọi là chuyện yêu đương.  - Chút nắng gắt đâu làm nên mùa hạ. Một thoáng nhìn chưa hẳn đã là yêu. - Ông trời tạo ra địa chấn. Và cái bụng mỡ của em chính là điểm nhấn. - Thanh xuân như một ly trà. Ăn vài miếng bánh hết bà thanh xuân. - Ế là xu thế, nên hãy sống tử tế và tỏa sáng nhé các chế. - Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Mỗi mình dễ thương. - Em đây như búp trên cành. Dễ ăn dễ ngủ lại còn dễ thương.
Tumblr media
STT hay khi đăng ảnh câu like - Ngây thơ thêm chút bơ phờ. Phẩy thêm một cái dại khờ dễ thương. - Ngày nay đất nước thái bình. Đội ơn ba má đẻ mình cute. - Bao nhiêu năm học địa lý. Vẫn chưa tìm được vị trí người yêu. - Trăm năm trong cõi ngân hà. Tuy em hơi béo nhưng mà cute - Gọi e là ô ma chi. Vì em ngon không cưỡng nổi! - Tôi có thể cưỡng lại tất cả mọi thứ…trừ sự cám dỗ. - Ông trời cho tôi gương mặt xinh xắn, đáng yêu. Nhưng ông trời lại lấy đi người công nhận đó. - Tình online là tình nhiều thiên tai. - Tình yêu em dành đến anh cũng giống như giá xăng ngày càng tăng và tăng càng nhiều. - Dẫu biết rằng đường đời nhiều sỏi đá. Chỉ mong rằng vấp ngã vẫn còn răng.
STT hay khi đăng ảnh đi chơi
Những bức ảnh cực chất sau chuyến đi chơi, đi du lịch thì cần phải có thêm những stt đăng ảnh hay thì mới “xứng tầm”. Bạn không cần phải là người của công chúng, chỉ cần một câu stt  hay khi đăng ảnh đi chơi vẫn có thể giúp bạn lan tỏa những bức ảnh xinh đẹp của mình đến rất nhiều người dùng khác trên mạng xã hội.
Tumblr media
STT khi đăng ảnh đi chơi - Nghe nói chăm đi du lịch sẽ gặp được “chân ái” đời mình. - Em yêu Đà Lạt không chỉ bởi khung cảnh hữu tình mà còn bởi nơi này có anh. - Đường còn dài, xăng còn rẻ và đời còn trẻ thì tội gì mà không đi. - Đi đâu không quan trọng mà quan trọng là đi với ai? - Đi tới đâu cũng được miễn là có nhau. - Tôi thích cảm giác được là một kẻ “vô danh” giữa một thành phố xa lạ - Có những con đường mà giày cao gót không thể đi đến, có những con người mà bạn sẽ chẳng bao giờ gặp được ở những toà nhà văn phòng. - Vì cuộc đời là những chuyến đi, nên hãy cứ trải nghiệm khi còn có thể. - Đi bằng phương tiện gì không được, miễn là có bạn có tôi, thỏa lòng đam mê cháy bỏng trong trái tim này. - Tuổi còn trẻ, xăng lại quá rẻ. Cứ đầy bình thì mình đi thôi.
STT hay khi đăng ảnh cute
Nếu như bạn muốn xây dựng hình tượng một người dễ thương, cute trên mạng xã hội để tương xứng với phong cách đời thực của mình thì đừng bỏ lỡ những câu stt đăng ảnh cute cực hay dưới đây nhé.
Tumblr media
STT khi đăng ảnh cute - Năm trăm dải ngân hà, tuy em hơi ngáo nhưng mà cute - Nam quốc sơn hà Nam Đế cư. Đáng yêu như vậy lại seen không rep ư? - Hai con người lì tính ở cạnh nhau sẽ tạo nên một cuộc tình hợp lý - Thay vì là cô gái đợi anh thì em chọn là cô gái “đợi ăn” - Tham ăn không phải là xấu, chỉ là thể hiện sự ủng hộ với người nấu mà thôi - Gọi em là “Omachi” vì em ngon không cưỡng nổi - Cà chua thì tốt cho tim mạch, còn cà khịa lại giúp cuộc đời thêm vui - Dẫu biết rằng ăn nhiều sẽ béo nên dặn lòng “cố mập sẽ cute” - Người con trai đẹp nhất là người con trai nấu ăn ngon - Em đây như búp trên cành, dễ ăn dễ ngủ lại còn dễ thương
STT hay khi đăng ảnh vui ngắn gọn
Ai cũng có những lúc vui vẻ, có những câu chuyện hay muốn chia sẻ với mọi người. Một câu nói hay đầy niềm vui sẽ sẽ giúp điều ấy được lan tỏa xa hơn. Đồng thời nó còn giúp bạn nhận được nhiều tương tác trên mạng xã hội hơn. Những stt dưới đây chắc chắn sẽ khiến nhiều người thích thú khi bạn đăng ảnh vui lên mạng xã hội đấy.
Tumblr media
STT khi đăng ảnh vui - Ông trời tạo ra địa chấn. Và cái bụng mỡ của em chính là điểm nhấn. - Thanh xuân như một ly trà. Ăn vài miếng bánh hết bà thanh xuân - Độc thân không phải là ế mà đang tìm người tử tế để yêu. - Một phụ nữ toàn diện là: Sáng diện, trưa diện, chiều diện, tối diện… - Đừng yêu người chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt, hãy yêu người nấu đồ ngon ngọt cho bạn ăn. - Con đường ngắn nhất để đi từ một trái tim đến 1 trái tim là con đường truyền máu. - Để có thể nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm, thường là phải trả thêm tiền. - Xin bạn hãy dành ra vài giây để đọc hết câu này, đọc tới đây thì cũng mất vài giây rồi, cảm ơn bạn. - Nhiều người hỏi tôi yêu hay ăn quan trọng hơn, tôi không trả lời vì tôi đang bận nhai. - Trời chỉ đẹp khi trời còn nắng. Em chỉ vui khi em còn anh. - Em không còn là một cô gái đợi anh nữa. Giờ em là cô gái đợi ăn. - Nếu anh chịu nấu cơm cho em ăn một đời, em sẽ yêu anh cả kiếp. - Người con trai đẹp nhất trong lòng em là người nấu ăn ngon. - Em vừa yêu bầu trời xanh hy vọng vừa hy vọng được yêu anh. - Nhà em có bán rượu không mà nói chuyện với em anh say quá.
STT hay khi đăng ảnh buồn
Nếu như bạn đang có một ngày mà tâm trạng không mấy vui vẻ thì có thể tham khảo những stt đăng ảnh buồn dưới đây.
Tumblr media
STT khi tâm trạng buồn - Người thương bạn thật lòng chỉ sợ lo cho bạn không đủ. Kẻ không thương bạn chỉ sợ bạn đòi hỏi quá nhiều. - Có hai thứ cả đời này cũng không nên tùy tiện giao vào tay người khác chính là hy vọng và cơ hội. Hy vọng càng nhiều thì tổn thương càng sâu. - Có những người dễ dàng quên đi bao lần ta giúp đỡ nhưng lại sẵn sàng nhớ mãi một lần ta từ chối họ. - Lúc anh học được cách trân trọng thì cũng là lúc em không còn bên anh nữa Lúc trái tim anh có em thì cũng là lúc trái tim em đã vỡ vụn. - Trong lòng cả một bầu trời tâm sự. Chẳng biết nói cùng ai. - Sự tin tưởng giống như một miếng dán. Tháo nó ra một lần có thể dán lại nhưng nó sẽ không dính chặt như ban đầu nữa. - Vẫn biết rằng cố quên là sẽ nhớ, nên dặn lòng cố nhớ để mà quên. - Tự dưng yêu, cũng có thể tự dưng hết yêu, có gì mà khó hiểu. - Ai từng chia tay mà không sợ bóng đêm. Bởi khi màn đêm buông xuống cũng là lúc kí ức ùa về, màn đêm tĩnh lặng khiến ta nhớ về cuộc tình đã qua. - Hóa ra chỉ cần rời xa thì cho dù quen thuộc đến mấy cũng thành xa lạ. Có thể bạn quan tâm: Tổng hợp STT hài hước thú vị, câu like, về cuộc sống hiện đại Cap thả thính, STT hay đáng yêu “thả là dính” Trên đây là tổng hợp những STT hay khi đăng ảnh vui, buồn, câu like hay khi đăng ảnh trẻ con... Hy vọng sẽ giúp bạn có được những caption ưng ý, thu hút sự chú ý của mọi người. Bạn cũng đừng quên theo dõi các bài viết mới nhất của chúng tôi để có thêm những thông tin thú vị, hữu ích! Read the full article
6 notes · View notes
vanlam · 2 years
Text
*Mình save draft bài này hồi 29-11, bây giờ nằm đọc lại vẫn thấy nhớ Gấu nhiều quá.*
| Có mấy bữa mình nhớ Gấu nhiều đến mức, cảm giác giống như cái bong bóng xà phòng, chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ tung ra |
Tumblr media Tumblr media
Gấu là một bước ngoặt lớn trong cuộc sống của mình. Ngày trước, ngoài vài tiếng đi học trên trường, hay mấy lúc đi làm thêm, thời gian trong ngày còn lại của mình hầu như chỉ dành cho Gấu. Lúc mới ẵm về Gấu còn nhỏ xíu xiu, lông lá thì xoăn tít thò lò như tô mì hảo hảo. Mình tập cho Gấu từng tí một, tập Gấu đi vệ sinh đúng chỗ, tập Gấu không được cắn đồ bậy trong nhà. Tập cho Gấu “up” là nhảy lên giường, “go to bed” là đi vô chuồng ngủ khò, “eat” là lúc được ăn.
Nhớ thời gian đó cực lắm. Ngày đầu Gấu lạ chỗ cứ khóc ư ử, mình quyết tâm phải giữ tinh thần sắt đá: không mở cửa chuồng, không ẵm Gấu lên giường ngủ chung. Vậy mà Gấu cũng từ từ quen, cứ tới giờ ngủ là sẽ chui tọt vô cái lồng nằm nhìn mình. Bữa nào mình thương quá, mình đập đập cái nệm kêu”up, up” là bả mừng quính nhảy lên ngủ với mình. Bữa nào mình im re là Gấu bùm buồn hiu nằm trong chuồng ngủ mình ên.
Mà Gấu ngoan lắm. Hồi nhỏ mấy hôm mình đi đâu xa về, lúc mở cửa ra là Gấu mừng loạn xạ dưới chân. Nhưng mình lạnh lùng dữ lắm, không ẵm là không ẵm. Sợ cưng nựng riết rồi Gấu quen tật đâm hư. Sau này Gấu hiểu chuyện, tuy vẫn lắn quắn điên cuồng dưới chân mình một lúc, nhưng một hồi Gấu sẽ ngồi im, giương hai mắt lên nhìn mình chờ đợi. Lúc đó mình sẽ ẵm Gấu lên và khen “Good good” làm Gấu ta khoái chí. Hehe
Có những câu chuyện, những mảng kí ức của mình chỉ duy nhất một mình Gấu hiểu. Mình không cần phải làm gì để có được tình cảm của Gấu, bởi Gấu luôn yêu thương mình một cách vô điều kiện. Mình tự hào về Gấu. Một em bé xíu xiu nhưng ngoan ngoãn và tự lập vô cùng.
Nếu sự may mắn trong cả quãng đời về sau của mình là 10, mình muốn chia cho Gấu một nửa. Mong mọi bình an sẽ thay mình vỗ về và bên cạnh “tô mì hảo hảo” thơm ngon nhất này.
19 notes · View notes
et-ese · 1 year
Text
Thật sự rất muốn đi ngủ sớm, nhưng sợ tâm tình tan đi lúc nào không hay, nên mình lại phải gắng mở mắt mà đánh chữ. Để lưu giữ, để bỏ lại.
Có lẽ mình chẳng nên và chưa từng là văn nhân. Câu này nghe gượng nhỉ, nhưng giờ thì mình chỉ biết nói thế thôi.
Cảm xúc của mình trôi đi rất nhanh, rất nhanh. Cứ như một thói quen, hình thành qua từng lần thoát hiểm và giương khiên. Tựa một cơ chế phòng vệ. Vì việc che giấu trở nên quá khó khăn, tớ bắt đầu chặn đường những gì cần đưa đi.
Nên mình mà không tranh thủ lưu giữ lại thì quên mất. Và rồi sẽ chẳng ai, cả mình, biết chặng dừng ở đâu. Và chuyến tàu ấy sẽ đi mãi, đi mãi mà chẳng gặp trạm dừng nào. Dù đi lùi cũng không được nữa rồi.
Lại lạc đề rồi.
Nhưng mình cũng quên mất rồi. Mình cũng chẳng muốn xem là vì ai nữa. Muốn nói là tất cả chúng ta quá đi, nhưng mà không nên chút nào. Bám víu vào từng chút, từng chút những gì ghé ngang. Mỗi vị khách vãng lai, từng giọt nước lưng chừng chum. Mình không thấy chân trời đâu nữa, chỉ biết rằng không thể bỏ qua.
Mình vẫn luôn là một đứa trẻ ngỗ nghịch.
30.5.2023
14 notes · View notes
it-raining · 1 year
Text
KIẾP ẤY
Tsangyang Gyatso (Thương Ương Gia Thố) - dựa trên bản tiếng Anh #transcreation #nguyenthienngan Khắc ấy, Ta giương cờ phong mã, Cầu nguyện chi đâu, Chỉ ngóng Người. Hôm ấy, Ta miệt mài xây tháp đá Tu đức gì đâu, Chỉ toan ném một viên khuấy động hồ Người. Đêm ấy, Ta nghe tiếng kinh thời Có màng chi chứng ngộ, Chỉ lần tìm theo vết một làn hương. Mùa trăng ấy, Ta xoay kinh luân Chẳng phải vì siêu độ, Chỉ mong sao khẽ chạm ngón tay Người. Năm ấy, Ta rạp mình trên sơn lộ, Đâu phải để hành hương, Chỉ hòng cận kề hơi ấm đó còn vương. Kiếp ấy, Ta băng sông vượt núi, Chẳng tha thiết tái sinh, Chỉ cầu được thấy lại nhau trong vô lượng hành trình.
6 notes · View notes
mstorysposts · 2 years
Text
7 “𝐔𝐏” cần thiết cho cuộc sống của bạn, của chúng ta...
𝐖𝐚𝐤𝐞 𝐔𝐩 (Thức dậy): Hãy nghĩ là mình có một ngày mới tốt đẹp, hãy chuẩn bị một tâm trạng vui vẻ cho một ngày mới mà bạn được ban tặng.
𝐃𝐫𝐞𝐬𝐬 𝐔𝐩 (Chải chuốt): Cách tốt nhất để bạn chải chuốt là hãy mỉm cười. Nụ cười là cách vừa không tốn tiền lại vừa giúp bạn xinh đẹp lên, cả về vẻ ngoài lẫn trái tim.
𝐒𝐡𝐮𝐭 𝐔𝐩 (Suỵt): Hãy nói những điều tử tế và học cách lắng nghe. Chúng ta có hai cái tai và một cái miệng, tức là chúng ta phải nghe nhiều gấp đôi nói. Có một câu ngạn ngữ rất hay là “Listen to advice, accept instruction and the end, you will be wise” (Hãy lắng nghe những lời khuyên, nhận lấy sự hướng dẫn và cuối cùng bạn sẽ thông thái).
𝐒𝐭𝐚𝐧𝐝 𝐔𝐩 (Đứng lên, mạnh mẽ): Vì những gì bạn tin tưởng và vì mục đích của bạn. Hãy stand up vì mục đích mà bạn hướng đến, nếu không bạn sẽ ngã vì bất cứ điều gì.
𝐋𝐨𝐨𝐤 𝐔𝐩 (Ngước lên, tôn kính): Đối với những người lớn tuổi và những người bạn có thể học ở họ điều gì đó. Mỗi người đều có cái hay để bạn học tập, đừng bỏ phí bất cứ cơ hội học hỏi nào.
𝐑𝐞𝐚𝐜𝐡 𝐔𝐩 (Với tay lên): Luôn với lên, thậm chí với những thứ bạn tưởng như quá tầm đối với bạn. Bạn sẽ thấy mình còn rất nhiều khả năng. Đừng quá dễ thỏa mãn.
𝐋𝐢𝐟𝐭 𝐔𝐩 (Giương cao): Những ước mơ của bạn. Đừng lo lắng! Thay vì lo lắng bất kì điều gì, hãy nhớ rằng chỉ có ước mơ mới giúp bạn vươn tới thành công.
(𝐕𝐢𝐞𝐭 𝐍𝐠𝐮𝐲𝐞𝐧)
11 notes · View notes
shin-lady · 1 year
Text
"Chúng ta ở lang bạt kỳ hồ ôm hôn, ở trong thế giới thanh tỉnh oanh oanh liệt liệt giương oai.
Cuối cùng lại qua loa mà tan rã.".
2 notes · View notes
mildswing · 2 years
Video
undefined
tumblr
Về Worlds 2022 của đội Tê
Một tuần trôi qua và câu chuyện ván 5 trận chung kết vẫn còn tắt nghẽn trong đầu. Không dám xem một cái video nào về lol. Thề.
Khi hai đội đang tranh chấp Rồng ngàn tuổi thì cuộc gọi của má từ Mỹ về, màn hình đứng sựng, cảm giác như có điềm rồi, não đơ vài giây, miệng niệm thần chú “Gumayusi” cầu cho đội Tê thắng giao tranh.
Nhưng khi bấm “từ chối cuộc gọi” để quay trở lại trận đấu là m���t rồng, backdoor thất bại, con Aatrox đang bổ tạch tạch, màn hình xám xịt, đầu đếm số và con Varus của Gumayusi đơn độc phòng thủ nhà chính trong bất lực.
Thần chú “Gumayusi” không linh, nhà chính đội Tê nổ tung, hai tay run bần bật, mặt mũi nóng hầm hập. Run tay thả điện thoại xuống gường xong lại phải nhặt lên lại, không thể bỏ tụi nó lại được, cầm lên thấy em Keria lại càng đau lòng :((
Lúc mũi tên của Varus trong tay Gumayusi cướp được Baron, tôi đã hi vọng rất nhiều :((( Thất bại với quá nhiều “Nếu…”, “giá như…”.
Trong một năm có tổng 4 giải mà đội Tê được tham gia cả 4, rồi lại đi đến tận 4 trận chung kết. Thắng 1 - thua 3. 1 chức Vô địch và 3 lần Á quân. Tự tin nên đắng lòng. Con Gwen nớ, con Aatrox nọ, ban đi là xong mà.
Năm nay, Rồng Xanh ở LCK hễ gặp đội Tê là thua trắng. Nhưng đến Worlds lại là Miracle run của kẻ được chọn, seed 4 hoá thần đi lên từ Vòng loại khu vực và Play-in.
Còn đội Tê, vòng bảng thắng 2-0 trước Đương kim VĐTG (EDG), Tứ kết thắng 3-0 trước Đương kim Vô địch MSI (RNG), Bán kết thắng 3-1 trước Đương kim Vô địch LPL (JDG). Kẻ huỷ diệt LPL, một mình chống cả thiên triều. Cảm tưởng lần này chức Vô địch trong tầm tay rồi, không phải lúc này thì là lúc nào, mọi thứ đều sẵn bên rồi, tự tin sẽ thắng 3-0, cờ giương sẵn chỉ chờ gió lên. Chính vì sự tự tin đó mà cảm giác như từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Anh F thua nhưng vững như núi, như cái cách anh nói về thất bại của đội, anh bảo anh không buồn vì cả đội đã làm việc vất vả, anh khen đồng đội, anh học hỏi từ sân khấu Worlds và lời hứa trở lại mạnh mẽ hơn.
Tụi nó hùa anh F hết thời, giải nghệ vào quân đội đi. Hết thời mà như anh ông nào chả muốn =)) Nhưng thôi, anh bảo “I’ll be back”. Không biết anh back ở nơi nào để tôi lót dép chờ. Chấp niệm với line-up Ze-On-Fa-Gu-Ke này cũng quá lớn nhưng mà anh F đi đâu tôi theo đó thôi.
Đội Tê có anh F vs Gen có Ruler. Nhưng bom nổ và Ruler rời Gen rồi. Còn tuần nữa là anh hết hợp đồng nhưng hôm nay anh stream ở công ty thì hẳn là anh ký tiếp anh hỉ, thêm năm nữa đi, tôi mua oxy về hopium :)))
Tính không share đâu, lười biếng lắm, nhưng mà cũng ngồi gõ vài dòng cho chút cảm xúc này.
Video tôi tải đâu đó trên facebook, châm chước cho tôi đăng với nha.
4 notes · View notes
Text
[Writing Commission] Where sakura blooms for eternity
Tumblr media
Kiếm sắc không biết nói dối, 
Là những kẻ cầm kiếm, chúng ta cũng không lừa gạt. 
Trên con đường của Tu la, chúng ta sẽ cùng nhau chiến đấu như là Phó trưởng ma quỷ và Đứa con của quỷ, lần nữa…
Lần nữa và mãi mãi… 
.
.
.
i.
 Cuộc hội đàm kết thúc khi ánh ngày đã lụi tàn, nhường lối cho sương giăng và bóng tối đặc quánh. Tiết trời đêm mùa đông không tuyết như sắt lại, siết chặt từng hơi thở trong cuống họng khô khan. Bước chân trên hành lang gỗ lạnh ngắt, Hijikata gần như nghe được tiếng lớp vải tabi cọ sát với mặt sàn gỗ bạc nước thời gian. Sự yên ắng không mấy lạ thường. Cũng như những lời từ chối thỉnh cầu gặp mặt lẫn các báo cáo quân tình không mấy khả quan mà y thường xuyên phải đối mặt gần đây. Cùng với những cánh quân khác dưới quyền Mạc Phủ, Shinsengumi cũng phải lui về Edo sau sự biến đầu năm. 
Mạc Phủ bại trận. 
Đó đã không còn là một trong số ít khả năng xấu nhất họ dự tính, mà trở thành một sự thật cần chấp nhận. Cuộc đụng độ trực tiếp với liên quân Sat-Chou tại Toba và Fushimi chỉ diễn ra trong 4 ngày đã buộc những đại danh của phe phái Mạc Phủ rời khỏi nơi đã từng là biểu tượng quyền lực một thời, lâu đài Osaka. Phải đối mặt với sự tàn khốc của cuộc chiến hay hành động lật mặt tráo trở của các phiên thuộc, tất cả đối với y đều không bằng khi thông tin Chinh di Đại tướng quân Tokugawa Yoshinobu rời khỏi chiến trường lui về Edo được đưa đến. 
Tướng quân, giữa bao người, Ngài ta lại là kẻ bỏ chạy! 
Nghe như giấc mộng trở thành một Samurai của Hijikata đã vỡ tan cùng những cánh tàn quân buộc phải lui khỏi chốn kinh kỳ.
Trước kia, khi rời khỏi Edo, bứt mình ra khỏi vòng tay của gia đình để tiến bước lên Kinh đô, y và những người khác đã có một giấc mơ về giới võ sĩ, về tầng lớp được mang theo bên mình thanh kiếm dài đại diện cho niềm kiêu hãnh. Tinh thần của kẻ võ sĩ như thanh trường kiếm nhuốm ánh sao trong tay, thành thật, kiên cường và bất khuất. Những kẻ ấy đại diện cho lẽ phải, cho một chữ “Thành” trên cờ hiệu Shinsengumi chọn để giương cao. Mộng ước ấy trở thành kim chỉ nam dẫn dắt nhóm người vốn từ một võ đường nhỏ Edo thuở xưa bước chân vào con đường mưa máu gió tanh không lối về để chạm tới danh vị samurai cao quý. 
Shinsengumi được thành lập, cùng với ước vọng tập hợp những con người chung chí hướng. Không phân biệt xuất thân, Shinsengumi đón nhận tất thảy, chỉ cần họ là những con người mang trong mình tinh thần quả cảm, bất khuất. Suốt những năm tháng đó, đi từ một nhóm lang sĩ nhỏ, những người đứng đầu Tân Soạn Tổ luôn trui rèn cho thành viên của mình theo hình mẫu một võ sĩ hiên ngang, hình mẫu trong mộng ước của chí lớn thời đại. 
Nhưng một giấc mơ có thể tan vỡ trước cả khi nó kịp thành hình. 
Đại diện cho tầng lớp võ sĩ, người mang danh vị Shogun cao quý nhất đó lại nằm trong những kẻ đầu tiên bỏ chạy khỏi chiến trường để mặc đám tàn quân hoang mang. Trong phút chốc, những kẻ phụng sự Thiên hoàng đã trở thành kẻ chống đối cần phải tận diệt. Cán cân tình thế đảo chiều cũng nhanh như người với người lật mặt. Giấc mộng vì thế mà bị bóp méo trước bước chuyển xoay bất ngờ của thời đại. Nếu phải mô tả, Hijikata sẽ dùng hai chữ “bội tín”. Toàn bộ Shinsengumi và y đã bị phản bội bởi chính hình ảnh họ dựng lên để theo đuổi. 
Mải chìm trong những suy nghĩ về chuỗi sự kiện đã xảy ra gần đây, từ lúc nào không biết, bước chân y đã dừng lại thật lâu bên ngưỡng cửa phòng. Lớp giấy bồi trên cánh cửa mỏng manh nhưng vẫn đủ ngăn ánh trăng vằng vặc bên ngoài tràn vào. Bóng y đổ lan một khoảng thẫm tối trên lớp chiếu tatami trải sàn, vừa vặn chạm tới chân giá gác thanh kiếm. Kiếm, niềm tự hào của những võ sĩ, và nó cũng chưa từng dối gạt y. Chỉ có thời thế đổi thay, lòng người bạc bẽo dối gạt y. Thứ y và những người khác từng tôn phù có thể là niềm tin vào ảo ảnh ngây thơ do họ vẽ ra, thứ ảo ảnh mau chóng vỡ nát trước khốc liệt của thực tại. Thế nhưng mẫu hình họ muốn trở thành, kể cả từ nay về sau cũng sẽ không khác đi. Tinh thần võ sĩ kẻ khác vứt đi, Shinsengumi thì không. Danh dự của những chiến sĩ Shinsengumi đối với Hijikata chưa bao giờ dễ dàng vứt bỏ chỉ bởi vì một mộng ước không thành, bởi một hình ảnh tưởng tượng vỡ tan. 
Y đã là Cục phó Hijikata Toshizo của Shinsengumi, trước đây như vậy sau này cũng phải như vậy! 
.
.
.
Hijikata đã quen với vòng quay công việc hầu như không có điểm dừng, kéo dài cả đến khuya. Nhiều khi sự tĩnh lặng của màn đêm khiến y có thể tập trung hơn so với ban ngày nhộn nhạo nhiều hoạt động ngoại giao. Không gian lặng lẽ đến nỗi y tưởng mình nghe được cả âm thanh của tuyết rơi ngoài thềm. Cho đến khi chúng bị khuấy động bởi tiếng ho khan. Chuỗi âm thanh bị đè nén, bật ra không đều, lặng đi một lúc rồi lại dấy lên khiến cho y chú ý. 
Không mất nhiều công sức để y xác định được nguồn cơn của chúng. Đứng trước cửa phòng Souji, Hijikata bỗng chốc do dự. Phần vì tiếng ho dứt hẳn khi y bắt đầu bước chân đến góc hành lang rẽ sang đây, phần vì nửa đêm vào phòng một cô gái cũng không phải chuyện hay ho gì cho cam. Cho dù đối với y, Souji không giống với những nữ lưu bình thường đi chăng nữa. 
Không phải lần đầu y chú ý đến những tiếng ho bất thường của Souji. Khi còn ở Kyoto, y đã nhiều lần đề nghị cô gặp bác sĩ, nhất là sau sự kiện ở quán trọ Ikedaya. Nhưng lúc ấy, cô vẫn hay gạt đi, nói mình không sao, có chăng chỉ là nhiều việc dồn dập khiến cô hơi chững lại, nhưng mọi người không cần phải lo lắng cho cô. Okita Souji, đội trưởng đội một của Shinsengumi, không phải người yếu đuối như thế. 
Trong mắt Hijikata, Okita Souji chưa từng là người yếu đuối, y đã muốn nói vào lúc ấy. Nhưng rồi lại thôi, cũng như bây giờ, sau một lúc không còn nghe tiếng ho khan đứt quãng, y quay bước trở về phòng. 
Đêm càng sâu. 
Công việc quấn thân không cho phép Hijikata có nhiều thời gian, ngay cả lệ ăn cơm chung với những thành viên Shinsengumi cũng sớm không còn là thói quen như hồi còn ở Kyoto. Cho đến một ngày sau đó không lâu, y bắt gặp Souji luyện quân về đến cửa, cô vừa đi vừa cười nói với mấy người bên cạnh. Đứng từ xa, y ngừng bước chân, để chợt thảng thốt nhận ra đã thật lâu chưa nhìn thấy nụ cười trong trẻo đó. 
Đó là trước khi dáng vẻ mảnh mai của người thiếu nữ khựng lại trước bậc thềm. Souji bỗng nhiên khuỵu gối, chống thanh kiếm xuống đất, một tay bưng kín miệng. Những tiếng ho khan bật ra khỏi cổ họng cô, hoà cùng với dòng máu đỏ tươi. Xung quanh cô nhốn nháo tiếng gọi tên cũng không ngăn được những tiếng ho khan càng lúc càng nhiều. Máu nhỏ xuống như những đóa bỉ ngạn nở rộ trong lòng tuyết trắng, nổi bật đến nhức nhối. Hijikata vội vàng tiến đến rẽ đám người vây quanh, đỡ cô dậy. Souji đưa tay quệt đi vệt máu còn chảy bên khoé miệng, cô cứng nhắc mỉm cười. 
“Tôi không sao mà…” 
“Không sao cái gì chứ!”
Trước khi nhận ra, y đã thấy mình quát lên. Souji vẫn cười, cô dịu giọng, nói như thể an ủi. 
“Tôi không sao thật mà, mọi người không cần lo lắng thế đâu.”
Hijikata nhìn chằm chằm vào màu máu đỏ trên nền tuyết. Gió đông cùng lúc với hơi thở của nhận thức phả vào lòng y cơn tê buốt. 
Souji ho ra máu, đó chẳng phải là… 
Tức giận sôi trào trong lồng ngực, chẳng rõ là tức giận vì cô gái bướng bỉnh trước mặt mình hay vì chính bản thân y đã chẳng hề quan tâm, chẳng hề hay biết trong suốt thời gian dài như vậy. Trong vô thức, bàn tay y siết chặt trên bờ vai mảnh của người thiếu nữ đứng chưa chạm đến bờ vai mình này. Trong tai y, những lời hỏi han dồn dập của người xung quanh cũng nhạt nhòa đi, chỉ còn lại duy nhất thanh âm trong trẻo của Souji đáp lời. Tiếng cô mỏng như thể sương đang tan dần trong nắng đổ. 
“Xin lỗi… Xin lỗi đã khiến mọi người lo lắng.” 
“Okita Souji, kể từ giờ cô không phải chấp hành bất kỳ nhiệm vụ nào nữa. Lập tức chuyển đến bệnh xá của ngài Matsumoto dưỡng bệnh. Tôi sẽ chuyển lời tới ông ấy ngay.” 
Souji giật mình ngẩng lên, trong mắt cô là sự bàng hoàng thấy rõ. 
“Không được, Phó trưởng. Tôi muốn ở lại đây cùng mọi người, tôi vẫn có thể chiến…” 
“Đây là mệnh lệnh!” 
Giọng đanh thép của y cắt đứt mọi tiếng xôn xao sau quyết định vừa rồi, bao gồm cả những lời cự cãi còn chưa thoát ra khỏi cổ họng cô gái trẻ. Cô mím môi, bàn tay nắm chặt bất nhẫn. 
Im lặng… Cơn yên lặng lơ lửng trong không khí suốt một khoảng thời gian dài trước khi cô gái buông thõng cánh tay. Đôi môi nhợt nhạt khẽ hé mở. 
“Tuân lệnh, Phó trưởng.” 
Cho đến khi nghe Souji nói vậy, Hijikata mới buông ra hơi thở đã giữ suốt trong lồng ngực. Bàn tay y đổ mồ hôi lạnh dẫu tiết trời buốt giá. Buốt giá như cõi lòng y lúc này. 
Vào ngày Souji rời khỏi đội đến bệnh xá, tuyết rơi trắng xóa cả khoảng trời âm u. Hijikata đứng trong tuyết lạnh, tránh ánh mắt cô gái kể từ khi đưa ra mệnh lệnh buộc cô phải rời khỏi đội, cũng không tiễn cô đi. Y để người khác đưa cô tới bệnh xá, một lời chào cũng không nói. 
Bởi y biết rõ, như cách những dấu chân để lại trên nền tuyết, trong cõi lòng y cũng là những khoảng trống tênh vào ngày Souji rời khỏi.  
ii.
 Hijikata đã đứng bần thần một lúc lâu trước cửa bệnh xá. Trời bắt đầu đổ về khuya, ánh trăng vằng vặc im lìm trước cánh cửa gỗ đóng kín. Từ lúc dứt mình khỏi công việc chuẩn bị cho hành trình rời khỏi Edo, bước chân y quả quyết dẫn tới đây. Vậy mà khi thực sự đứng trước nơi này, y lại do dự. Mặc dù vẫn giữ liên lạc đều đặn với vị bác sĩ là chủ nhân y quán để hỏi thăm tình hình sức khoẻ của Souji, thế nhưng y chưa một lần ghé thăm. Đến tận khi nhận thức được, trận chiến trước mặt sẽ đưa cả Shinsengumi và y rời khỏi Edo không hẹn ngày trở lại, cảm giác muốn gặp người trỗi dậy không gì ngăn cản được. 
Y sắp phải rời đi mà không có Souji. 
Thở ra một hơi dài, Hijikata ngẩng cao đầu, dứt khoát bước về phía trước. Có những khoảng lặng nhỏ giữa những chuỗi âm thanh hồi đáp, rồi cánh cửa mở ra. Bước chân người dẫn đường cho y nhẹ và mau, chẳng mấy chốc đã đến khu nhà sau, nơi được sắp xếp cho những bệnh nhân lưu trú dài ngày. 
“Từ đây anh tự đi vào nhé, Okita-san đã đợi sẵn rồi.” 
Chẳng để Hijikata kịp hỏi lại điều gì, người dẫn đường đã cúi mình rời đi ngay. Nhưng y cũng không cần phải thắc mắc, bởi âm thanh loạt soạt của guốc gỗ trên sỏi rải vườn đã ở rất gần. Đi vượt qua khúc quanh hành lang, y đã thấy Souji ngồi chờ mình ở dưới hàng hiên. Người thiếu nữ đầu hơi cúi, hai tay chống bên cạnh, đặt sự chú ý cả vào phía dưới chân, nơi đôi guốc gỗ nghịch nền đất trải sỏi. Chẳng biết trò chơi nhỏ ấy có gì vui, bên môi cô chợt nở nụ cười, tựa một đứa trẻ. Ánh trăng hắt nghiêng qua thềm, phản chiếu trên bộ đồ sáng màu cô đang mặc lớp lân quang mờ mờ. Chúng tạo ra thứ ảo ảnh như thể cô chỉ là một cánh bướm mong manh, chạm vào sẽ thoạt vỡ tan thành những bụi sáng. Bước chân Hijikata chợt sững lại. 
“Hijikata-san, anh đến rồi đấy à? Mau lại đây ngồi đi!” 
Giọng Souji hồ hởi phá tan khoảng lặng đêm thâu, cũng đẩy lui những ngổn ngang do dự của người đàn ông nãy giờ vẫn đứng yên chưa biết nên tiến hay lùi. Hijikata rốt cuộc cũng tiến tới, ngồi xuống bên cạnh người thiếu nữ. Y là kẻ đến đây đường đột, ấy thế mà cô gái này lại không có vẻ gì là ngạc nhiên. Cô hỏi thăm liền một mạch từ Cục trưởng đến những người quen trước kia, y chỉ việc trả lời từng câu một. Không khí chỉ chốc lát đã mất đi vẻ ngượng ngùng, đưa lại cho y cảm giác của những ngày cũ khi họ còn ở bên nhau, có thể cùng nhau nói chuyện phiếm. 
“Thật tốt, mọi người đều còn khoẻ mạnh. Từ khi chuyển tới đây, tôi lúc nào cũng nhớ mọi người.” 
Souji nói như bâng quơ, giọng cô nhẹ đi trong gió đêm lành lạnh. Hijikata nhìn theo ánh mắt cô ra khoảng sân nhỏ ngập ánh trăng. Những lời giữ trong lồng ngực từ đầu buổi đến giờ tự nhiên tràn ra đầu lưỡi. 
“Sắp tới có lệnh điều quân…”
“Hijikata-san này, hay chúng ta đấu một trận đi?” 
Souji đột ngột ngắt lời, làm như không nghe thấy câu nói dang dở của y. 
“Ở đây tôi chỉ có thể tập một mình, chán lắm. Thật nhớ hồi xưa ở kinh đô còn có thể chia đội đối kháng với nhau.”
“Souji, cô đang…” Hijikata cau mày.
“Trước nay tôi nhớ mình chưa thua ai bao giờ đâu! Kể cả là Phó trưởng tôi cũng sẽ không nhường anh!” Cô gái ngẩng đầu, nụ cười càng mở rộng hơn trên khuôn mặt rạng rỡ. 
Nếp nhăn giữa hai đầu mày Phó trưởng trong lời thiếu nữ giãn ra. Y lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt một lát rồi gật đầu, thanh âm trầm trầm nhả khẽ. 
“Được.” 
Không biết có phải đã chuẩn bị từ trước hay không, chỉ một loáng sau Souji đã đặt vào tay y thanh kiếm trúc, trên tay cô cũng cầm một thanh tương tự. 
“Dốc toàn lực, đừng do dự!” 
Giọng cô thoáng chốc đanh lại, làm y thực sự nhớ đến những lần tổ chức so tài chiến đấu hồi họ còn đóng quân ở chùa Tây Bản Nguyện. 
Đêm cuối đông, anh đào vừa kịp nở hé những cánh đầu tiên, đưa đến trong gió hương thơm thanh lạnh hoà lẫn với sương. Trong ánh trăng bạc phếch chiếu nghiêng, y nhìn dáng vẻ mảnh mai hai tay nắm chặt cây kiếm trước mặt mình. Thốt nhiên, thời gian như trôi ngược về mấy năm trước, khi cô gái kia vẫn còn là một đứa trẻ đứng tập chăm chỉ trong võ đường. Vẫn là dáng vẻ kiên định nắm lấy thanh kiếm, đôi mắt sáng rực chứa đựng nhiệt huyết và lòng quả cảm khiến y thầm khen ngợi.
Hô khẽ một tiếng, Souji lao vút lên. Động tác nhanh nhẹn, lại nhẹ như gió. Đầu mũi kiếm xé toạc không khí, đâm lên một đường hiểm hóc. Y lùi lại nửa bước đà, kiếm trong tay giữ thế thủ gạt ngang. Không đến một nhịp thở, thanh kiếm trong tay cô gái xuất liền ba chiêu tấn công liên tiếp. Và chúng càng ngày có xu hướng tăng tốc, bức lui thế kiếm chỉ thủ không công của y. 
Dáng vẻ chiến đấu của Souji so với trước không hề đổi khác. Dẫu chỉ là kiếm trúc thiếu đi hàn quang của tấc sắt, từng đường tấn công sắc nét vẫn tràn đầy sát khí. Nếu không phải là y, chỉ e thời gian đối kháng không kéo dài được bao lâu. Quả nhiên là đội trưởng đội một của Shinsengumi, xứng danh “Quỷ chi tử” mà kẻ khác khiếp sợ truyền tai. Một khi cầm kiếm lên nghiêm túc chiến đấu giống như hóa thành quỷ Tu la, ý thức để kiểm soát sát khí cũng trở nên mơ hồ. Ý nghĩ ấy khiến trái tim y chợt nhói. 
Đứa trẻ này… 
Hai người quen nhau cũng chẳng phải ngày một ngày hai. Hijikata đã chứng kiến Souji lớn lên, từ khi còn là một đứa bé thiên tài kiếm thuật ở võ đường đến thiếu nữ tay nhuốm máu tanh bao kẻ đất kinh đô. Theo chân Cục trưởng và y, Souji đã bước lên con đường đầy chông gai vì một ước vọng vỡ tan vào lúc thời đại xoay vần. Thế nhưng y chưa từng nghe cô than vãn điều gì. Ngay cả bây giờ, một mình nơi bệnh xá chống chọi với căn bệnh quái ác, cô vẫn luyện tập, để trở lại với Shinsengumi.
Hijikata vẫn luôn biết, trước cả khi trận đấu của hai người bắt đầu, về lẽ sống để chiến đấu và sát cánh bên đồng đội luôn rực cháy trong người thiếu nữ kiên cường này. Và ngọn lửa ấy, khiến y đau lòng hơn bao giờ hết. 
Xao nhãng khi đối đầu với một trong những kiếm khách xuất sắc là điều không bao giờ nên làm. Ý thức về cuộc đấu trở lại trong Hijikata chậm hơn tốc độ đường kiếm. Y chỉ kịp nhận thấy bóng thiếu nữ dưới trăng mờ nhoà đi, trước khi cổ tay phải nhói lên. 
Tiếng khô khốc của thanh kiếm trúc bị đánh văng ra xa vang trong tai y. Đầu mũi kiếm của Souji đã kề sát bên cổ. Thậm chí cả đầu vai trái, vai phải của y đều truyền đến cảm giác tê rần rần. Cô gái kiêu hãnh ngẩng đầu, nụ cười luôn phảng phất trên môi không đổi. 
Mumyou Sandanzuki, Hijikata nghĩ với một cái cau mày rất khẽ. Kiếm chiêu thành danh của Souji mà có lần cô đã đùa là nó được lấy cảm hứng từ Hirazuki của y. 
“Phó trưởng, anh thấy không? Ngay cả bây giờ tôi vẫn có thể thắng được anh. Chắc chắn tôi sẽ trở lại với mọi người sớm thôi! Anh cứ đi trước, hẹn gặp lại ở lâu đài Kofu nhé!” 
“Đừng đi, Souji! Cô nên…” 
Chỉ một thoáng, những từ ngữ còn lại tắt lịm trên môi Hijikata. Ngược sáng, ánh mắt y sâu hun hút như nuốt cả bóng tối vào trong. Nụ cười giữ trên môi thiếu nữ cũng chẳng chạm đến được đáy mắt cô. 
Khoảng yên lặng tràn đến, ngột ngạt. 
Y không cần phải hỏi tại sao Souji hẹn gặp ở lâu đài Kofu. Cô chắc chắn vẫn luôn theo dõi Shinsengumi từng chút một. Thế nhưng chỉ trong một khoảnh khắc kia y lỡ lời, và ánh trăng lịm sau mây mù bất chợt.  
“Souji, muộn rồi. Cô nên vào nghỉ đi.” 
Hijikata dứt khoát quay đi, chỉ còn lời nói truyền lại qua vai. Đáp lại y vẫn chỉ là một khoảng thinh lặng. 
Thinh lặng kéo dài hết đêm, không cả lời từ biệt. 
iii. 
Nắng mùa hè cháy gắt. 
Cái nóng úp xuống như chảo lửa chiến tranh hừng hực trên mảnh đất đảo phương Bắc. Trên thân con ngựa rảo những bước gấp gáp, Hijikata không ngừng ra roi. 
Y phải đến kịp! 
Quân đội của Thiên Hoàng vây hãm Benten Daiba. Dù luôn tin rằng những người theo mình đến tận đây, những phần còn lại của Shinsengumi, không dễ dàng gì bị khuất phục thế nhưng đó không phải lý do để cho y được thong thả. 
Đã hơn một năm trôi qua kể từ cái ngày y quay lưng rời khỏi bệnh xá, đến cả một câu từ biệt cũng không thể nói. Những sự biến dồn dập mà y đã không còn đếm, những thất bại liên tục dồn chân y đến tận Hakodate, tất cả chúng cho dù y đều đối mặt bằng lý trí tỉnh táo của mình. Thì sâu trong tâm khảm, y luôn biết đã có những thứ sụp đổ và vỡ nát đến bất khả vãn hồi. 
Tiếng súng nổ trong trận Toba-Fushimi là lần đầu tiên Hijikata ý thức được thế giới lý tưởng y bảo vệ bắt đầu sứt mẻ. 
Chúng vỡ vụn thành từng mảnh sau mọi cố gắng cứu lấy Cục trưởng của y chỉ giống như đá ném hồ sâu. 
Lần nữa, chúng hầu như đã sụp đổ khi bức thư báo tin Souji chết vì bệnh lao tại bệnh xá đến được tay y vào một ngày giữa mùa đông. 
Y nhìn thấy được phía trước mặt mình hố sâu tuyệt vọng, cuộc chiến y dấn thân vào tựa một đầm lầy không có lối thoát. Những người ở Edo năm ấy, đã không còn ai bên cạnh y. Dù là Cục trường hay Souji, đều là do y vùng vẫy bao nhiêu cũng chẳng thể bảo vệ được họ.
Cho nên bây giờ, cuộc chiến trước mắt Hijikata đã không còn là chiến thắng mà y ham muốn. Tất cả lý trí thúc giục y chiến đấu đều là vì thứ y mà y liều chết cũng phải bảo vệ. 
Shinsengumi. 
Súng đạn không ngăn được bước tiến của con người danh xưng một thời lừng lẫy, Phó cục trưởng ma quỷ. Bước vào con đường Tu la không có đường lùi, Hijikata Toshizo rõ ràng không phải chỉ là một con quỷ trong lời đồn đại, hữu danh vô thực. 
Nắng hè sạm màu vì khói thuốc súng chẳng mấy chốc được nhuộm lên cháy gắt bởi máu đỏ không ngừng tuôn ướt mặt đất bằng. Chiến địa vốn đã chẳng khác hoả ngục nhân gian nay bùng nổ trước cơn cuồng nộ của loài quỷ. Thanh kiếm trong tay ánh lên tựa vệt sáng ánh sao ban ngày liên tục luân chuyển những vòng cung chết chóc. Kiếm vung đến đâu, những mạng sống bị tước đi đến đó, chẳng khác gì lưỡi hái của Tử thần. Khói lửa giao tranh hun đúc một bóng hình giữa vòng vây kẻ địch. 
Những người trở lại từ trận đụng độ năm ấy kể về một con quỷ cuồng nộ trên chiến trường. 
Cho đến lúc chết. 
.
.
.
Những gì diễn ra trong trận chiến cuối cùng vào mùa hè năm đó đã trở thành một vệt mờ trong tâm trí Hijikata. Điều y biết tiếp theo là bản thân đã có mặt ở Chaldea. Theo những gì kẻ khác giải thích, y bằng cách nào đó đã trở thành một Anh Linh để tiếp tục những cuộc chiến không hồi kết. 
Thế nhưng những điều đó không phải vấn đề quá lớn đối với y, miễn là y sẽ tiếp tục đấu tranh với kẻ thù của mình. 
Điều khiến y bất ngờ hơn cả lại là Souji. Y thực sự gặp lại cô thiếu nữ năm nào mình chưa kịp nói cả một lời tạm biệt. Okita Souji cũng đã trở thành một Anh Linh, mãi vung thanh kiếm trên chiến trường bên cạnh những người cô gọi là đồng đội, như ý nguyện ngày xưa. 
“Cuối cùng chúng ta lại được chiến đấu bảo vệ điều trân quý với bản thân, cô đã thỏa nguyện chưa, Souji?” 
Hijikata lẩm bẩm một mình, mắt dõi theo bóng lưng người thiếu nữ giữa những cánh anh đào không tàn phai. Nụ cười bất giác đến trên môi y. 
Mãi mãi…
Là lúc này.
~ Hoàn thành ~
4 notes · View notes
thptngothinham · 3 days
Text
Sơ đồ tư duy Phú sông Bạch Đằng của Trương Hán Siêu, hệ thống kiến thức về bài Phú sông Bạch Đằng bằng sơ đồ tư duy ngắn gọn, dễ hiểu. Để nắm được các kiến thức cơ bản về tác phẩm Phú sông Bạch Đằng, mời các em tham khảo hệ thống kiến thức và sơ đồ tư duy Phú sông Bạch Đằng của Trương Hán Siêu do THPT Ngô Thì Nhậm biên soạn. Hy vọng rằng tài liệu này giúp các em nắm nội dung bài học một cách khoa học và đầy đủ nhất. ****** Sơ đồ tư duy Phú sông Bạch Đằng Sơ đồ tư duy phân tích bài Phú sông Bạch Đằng Luận điểm 1: Cảm xúc của nhân vật khách trước sông Bạch Đằng Luận điểm 2:  Các bô lão kể về những chiến tích trên sông Bạch Đằng và lời suy ngẫm, bình luận của các bô lão về những chiến công Luận điểm 3: Suy ngẫm về hưng vong của đất nước Phú sông Bạch Đằng là một bài phú có bố cục chặt chẽ, nhịp điệu thay đổi linh hoạt phóng khoáng, lời văn cô đọng, dồi dào cảm xúc, khi thì xót thương nhớ tiếc, khi thì vui sướng tự hào. Tác giả lại rất giỏi phân thân thành những nhân vật khác nhau để vừa kể vừa phụ họa thêm… làm cho bài phú giàu chất thơ khiến người đọc xúc động tự hào về non sông đất nước hùng vĩ, về chiến công lừng lẫy và đường lối giữ nước tài tình của quân dân nhà trần mà cũng là của dân tộc ta bảy thế kỉ trước. Xem dàn ý chi tiết và các bài mẫu hay: Phân tích bài Bạch đằng giang phú Sơ đồ tư duy phân tích nhân vật khách trong Phú sông Bạch Đằng Luận điểm 1: Hình tượng khách với những cuộc ngao du. Luận điểm 2: Hình tượng khách qua những cảm xúc trước cảnh sông Bạch Đằng Luận điểm 3: Hình tượng khách và niềm tự hào về những chiến công của quá khứ Luận điểm 4: Hình tượng khách qua sự suy ngẫm về hưng vong của đất nước Nhân vật trữ tình hiện lên với hình ảnh của một tráng trí có tâm hồn phóng khoáng thích du ngoạn để thưởng thức vẻ đẹp thiên nhiên. Dường như với người khách nhàn tản ấy thì không gì bằng việc chơi vơi trên sống nước, mải miết nhặt ánh trăng vàng, thả hồn với thiên nhiên, thắng tích cùng một tâm hồn đong đầy gió trăng. Thế nhưng cái thú tiêu dao đối với khách không chỉ là để thưởng thức vẻ đẹp của đất nước mà còn là nghiên cứu cảnh trí và bồi bổ tri thức. Người xưa có câu: “Nuốt tám chín cái đầm vân mộng vào bụng để đo chí làm trai”. Vậy mà du khách lại nói: “Đầm vân mộng chứa vài trăm trong dạ cũng nhiều / Mà tráng chí bốn phương vẫn còn tha thiết”. Có thể thấy rằng, nhân vật khách mang một khát vọng lớn lao, hoài bão cháy bỏng được đi nhiều nơi, trải nhiều điều. Tráng trí bốn phương, học vấn uyên thâm và ước vọng đó đồng thời cũng là của Trương Hán Siêu. Điều đó được gợi lên qua hai loại địa danh: loại đi qua bằng sách vở, trí tưởng tượng như Cửu Giang, Nguyên Tương, Vũ Huyệt… và loại đi qua bằng thực tế trải nghiệm như Đông Triều Bạch Đằng, Đại Than… Nhân vật khách học theo Tư Mã Thiên, coi những cuộc du ngoạn như để mở mang trí thức cho bản thân và lịch sử nước nhà. Khách không chỉ đến thăm danh lam thắng cảnh mà còn đặt chân đến những nơi được coi là chứng tích lịch sử để rồi được cảm nhận lịch sử trong một ko gian thực tế, khoáng đạt. Đó chính là minh chứng cho tình yêu thiên nhiên, thích du ngoạn của khách. Giống như Tản Đà từng viết: “giang hồ mê chơi quên quê hương”. Hơn nữa các không gian mà khách nói đến là những nơi rất rộng lớn, mênh mông, tự do và khoáng đạt khiến họ giương buồm giong gió lướt bể chơi trăng mải miết mà vẫn chưa thỏa. Qua đây, tác giả càng làm nổi bật cốt cách thanh cao của kẻ sĩ: yêu thiên nhiên, sống tự do chan hòa, coi thường địa vị tiền tài phù phiếm của đời người. Tìm hiểu về Trương Hán Siêu và Phú Sông Bạch Đằng I. Tác giả Trương Hán Siêu - Trương Hán Siêu hiện chưa rõ năm sinh, mất năm 1354, tự là Thăng Phủ - Quê quán: làng Phúc Am, huyện Yên Ninh (nay thuộc thành phố Ninh Bình) - Ông là môn khách (khách trong nhà) của Trần Hưng Đạo, từng giữ nhiều chức vụ quan trọng: Hàn lâm học sĩ (dưới đời Trần Anh Tông), Tham tri chính sự. Khi mất, ông được vua tặng tước Thái bảo, Thái phó và được thờ ở Văn Miếu (Hà Nội). - Trương Hán Siêu tính tình cương trực, học vấn uyên thâm, được các vua Trần tin cậy, nhân dân kính trọng.
- Sự nghiệp sáng tác: Tác phẩm của ông hiện còn lại không nhiều, trong đó có bài Phú sông Bạch Đằng. >> Tham khảo thêm: Thuyết minh về tác giả Trương Hán Siêu và bài Bạch Đằng giang phú II. Tác phẩm Phú sông Bạch Đằng 1. Hoàn cảnh sáng tác - Bạch Đằng là một nhánh sông đổ ra Biển Đông, nằm giữa Quảng Ninh và Hải Phòng, nơi ghi dấu nhiều chiến công lịch sử giữ nước của dân tộc. - “Phú sông Bạch Đằng” được viết từ cảm hứng hào hùng và bi tráng. Trương Hán Siêu trong một lần dạo chơi đã viết bài phú này. Chưa rõ bài phú được viết năm nào, có lẽ khoảng 50 năm sau cuộc kháng chiến chống giặc Mông – Nguyên thắng lợi. 2. Thể phú - Phú là một thể văn có vần hoặc xen lẫn văn vần và văn xuôi, dùng để tả cảnh vật, phong tục, kể sự việc, bàn chuyện đời… - Một bài phú thường có bố cục 4 phần: đoạn mở, đoạn giải thích, đoạn bình luận và đoạn kết. - Phú được chia làm hai loại là phú cổ thể và phú đường luật. 3. Bố cục (4 phần) - Phần 1 (từ đầu đến “luống còn lưu”): Cảm xúc lịch sử của nhân vật khách trước cảnh sắc của sông Bạch Đằng. - Phần 2 (tiếp đó đến “nghìn xưa ca ngợi”): Lời của các bô lão kể với khách về những chiến công lịch sử trên sông Bạch Đằng. - Phần 3 (tiếp đó đến “chừ lệ chan”): Suy ngẫm, bình luận của các bô lão về những chiến công xưa. - Phần 4 (còn lại): Lời ca khẳng định vai trò và đức độ của con người. 4. Giá trị nội dung Qua những hoài niệm về quá khứ, Phú sông Bạch Đằng đã thể hiện lòng yêu nước và niềm tự hào dân tộc trước chiến công trên sông Bạch Đằng, đồng thời ngợi ca truyền thống anh hùng bất khuất, truyền thống đạo lí nhân nghĩa của dân tộc Việt Nam. Tác phẩm cũng chứa đựng tư tưởng nhân văn cao đẹp qua việc đề cao vai trò, vị trí của con người trong lịch sử. 5. Giá trị nghệ thuật - Cấu tứ đơn giản, hấp dẫn với bố cục chặt chẽ. - Lời văn linh hoạt. - Hình tượng nghệ thuật sinh động, vừa có giá trị gợi hình vừa giàu ý nghĩa biểu tượng. - Ngôn từ trang trọng, tráng lệ, lắng đọng và giàu suy tư. - Điển cố được sử dụng chọn lọc, giàu sức gợi. Xem thêm tài liệu tham khảo về bài thơ Phú sông Bạch Đằng: Tuyển tập các đề văn về bài Phú sông Bạch Đằng của Trương Hán SiêuSoạn bài Phú sông Bạch Đằng ******* Trên đây là sơ đồ tư duy Phú sông Bạch Đằng củaTrương Hán Siêu do THPT Ngô Thì Nhậm biên soạn. Hy vọng đây sẽ là tài liệu hữu ích giúp các em học và ôn tập môn Văn tốt hơn. Đừng quên tham khảo thêm nhiều bài văn mẫu 10 được cập nhật đầy đủ tại doctailieu.com em nhé. Chúc các em luôn học tốt.
0 notes
nomadinthefate · 4 days
Text
Họ nói tôi ích kỉ, chí biết nghĩ cho bản thân.
Tumblr media
Nhưng họ nào nghĩ đến cái cảnh họ đã từng giương mắt nhìn tôi chật vật giữa vũng lầy...
1 note · View note
summeraintme · 24 days
Text
có những điều anh chưa biết về em
chẳng hạn như là
dường như nỗi buồn của em quá u uất
và sẽ có ngày nỗi u uất đó
lớn đến mức anh phải ấp ôm trong lòng
nhưng cho đến giây phút đó
nguyện cho ánh mắt em
giương cao nơi chân trời
ngang tầm với ánh đèn rực rỡ
của những tầng nhà bờ biển phố Long Beach
chẳng hướng đến địa đàng
hay mơ màng, phục sinh
em mang niềm tin với loài người
dầu điều đó kì lạ, vào những giờ phút này
chẳng phải vì em tìm thấy
ấm áp ửng lên mắt nâu của anh
mà vì trong em,
vững tin về thật thà em mang
đủ vững trãi để em cắm lên một ngọn cờ
hay một nụ hồng
hoặc dựng xây trang mới đời em.
Tumblr media
0 notes