Cuối cùng thì hình bóng tôi là thế nào, là hư ảnh hay rõ nét. Sau tận cùng, tôi là thứ sai số gì thế?
0 notes
Lần đầu tiên trong đời, tôi muốn về biển. Biển, không phải đại dương. Tôi nhớ biển, với vách đá và sỏi. Không nói đến cát. Là biển?
0 notes
Ít người biết con người này ở tôi riêng biệt thế nào. Lẽ vì quá ít người trong cuộc sống, hay vì chẳng ai nhìn thì tôi không rõ. Vài người sẽ biết tôi ích kỷ và ngặt nghèo thế nào với mảnh không gian của mình.
Có lẽ vì cái gông guồng tôi tự thêu dệt nên cho chính thân mình, lại vì nỗi sợ sệt cùng cực chẳng thể nhờ ai nói cho hay.
Căn phòng, chăn ga nệm giường, kệ sách của một người chẳng bao giờ tách rời được với chủ nhân. Có những sợ tơ nhiều màu, bán trong, cắt chẳng đứt, nối giữa người và vật. Để lần mò về nhau.
Mỗi dịp mà tôi chẳng thể trông thấy mặt bàn. Khi từng vật phủ trên mặt bàn là mỗi một mảnh người c��a tôi. Lúc mà mọi thứ như mô phỏng lại nguyên sơ, như một khu rừng của những thứ đến từ tôi. Sự bừa bộn khoảnh ấy lại nùng tình, lại thanh thoát đến nhường nào.
0 notes
Cảm thấy thế gian này thật kinh diễm, tự màu hỉ đỏ rực lẫn với lục diệp man mát.
Muốn lưu giữ thật nhiều qua từng lần đặt bút lưu luyến dải mực,
Lại đột nhiên nhớ lại, mọi sự rồi hoá hư vô.
Ngờ nghệch thế nào, lại nhẹ lòng.
2 notes
·
View notes
Dẫu tôi biết để tồn tại là làm con nợ của dòng đời, tựu lưu luyến bịn rịn dính dáng với người. Tôi vẫn sợ thấu tim cái nguy cơ nợ nần người đời, chăng vì vậy mà tôi sợ hoài sự đỡ đần và yêu thương người khác dành cho thân này.
Mây trong sương, hoa trong trăng. Vậy mà yếu nhược là tôi vẫn hoài mong khắc níu áo, dựa dẫm người.
Chỉ khoảnh khắc này, tôi ngỏ lời xin phép tạm rời bỏ tấm lưng thẳng tắp xưa nay, xin nhờ mong người bảo hộ tôi; ý muốn yếu đuối, gục ngã một lần.
3 notes
·
View notes
Tình rồi chẳng tứ, tự hoá hư vô, vậy mà ta vẫn muốn gặp người một lần.
0 notes
“Ta đợi chàng về, được không?”
2 notes
·
View notes
Mình nhớ, nhớ, nhớ cậu ấy, nhớ bầu trời hôm đó, nhớ từng con chữ. Nhớ mọi điều. Mình nhung nhớ quá khứ dẫu cho con tim đang mong chờ bình minh ngày hôm nay cách dữ dội.
2 notes
·
View notes
Dù chỉ trong khoảnh khắc này, cuối cùng, mình cũng được về nhà.
2 notes
·
View notes
Chúc người năm mới thanh minh tầm phương, đêm về giấc giấc an an.
2 notes
·
View notes
Đôi khi em thích cái kiệt sức cùng mệt mỏi, lúc còn cả tuyệt vọng nơi mình. Vì cuối cùng, người cho em cái cớ để không phải đứng thẳng nữa.
Tựa tấm tơ, phủ mình nương thân ghế.
4 notes
·
View notes
The Average Fourth Grader Is a Better Poet Than You (and Me Too) by hannah gamble
238 notes
·
View notes
Đột nhiên mình mong mỏi chút lời yêu thương mùi mẫn từ người lạ mặt, một chút sữa ấm để được lãng quên trong giấc ngủ.
Một hai lời âu yếm và cái xoa đầu, sự ủi an trong lời ngủ ngon.
1 note
·
View note
Nhiều đêm em muốn chui về góc nhỏ ấm áp chật hẹp, vùi đầu vào ấy mà cách rời mọi người không chút nhắn nhủ.
Rằng em không cần ai nhìn em nữa cả.
Nhưng em hay sự—thử ra, em phải về với cái bến ấy. Rằng em còn mong cầu nhiều hơn thế đây ở đơn thân ở chiếc hồn này. Vì em vẫn chẳng biết mình muốn gì.
2 notes
·
View notes
Mình yêu màu đỏ của máu, dù ẩm ướt rực nóng hay ấm áp ửng đỏ trên da.
0 notes
warawara 🤍 insta
2K notes
·
View notes