Tumgik
#ichikawatakuji
kumakura-kumi · 3 years
Text
“Trên đời này đâu đâu cũng có những người yêu đơn phương, số đó nhiều hơn những cặp tình nhân có thể ở bên nhau nhiều lắm.”
“Đúng vậy, trên đời này toàn là yêu đơn phương. Ngoài ra, những cặp nam nữ ở bên nhau vì thỏa hiệp và tính toán cũng nhiều hơn những kẻ yêu đơn phương nhiều lắm.”
Nơi em quay về có tôi đứng đợi | Ichikawa Takuji
115 notes · View notes
timbrel-blog1 · 4 years
Photo
Tumblr media
Nơi em quay về có tôi đứng đợi - Ichikawa Takuji Bạn có tin vào phép màu không? Tựa như một cái rễ cắm sâu vào lòng đất như cảm giác hưng phấn và dư vị để lại khi ta dùng một món ăn yêu thích. Tình yêu luôn màu nhiệm và rực rỡ với bảng âm sắc của riêng mỗi người. Tôi tin. Tin vào phép màu và càng tin vào tình yêu của Satoshi và Yuko. Chúng ta không có quyền níu kéo thời gian, không được quyền thay đổi vận mệnh nhưng chúng ta có quyền được yêu thương, nhớ nhung, luyến tiếc, giữ trái tim trọn vẹn một người. Các tác phẩm của Ichikawa Takuji đều là những câu chuyện tình yêu đơn giản chỉ là ẩn sâu trong mỗi câu từ, qua từng hình ảnh cho đến khi kết thúc nó đều mang một nét rất riêng. Tôi nhớ về Yuko nghĩ về nàng từ một cô gái 23 tuổi bị thu nhỏ dần thành một đứa trẻ. Nhớ về Satoshi chàng trai ít nói luôn trước sau như một hết mực chăm lo cho vợ. Họ chấp nhận mọi chuyện bằng tình yêu vô ngàn cùng nhau tạo ra lấp đầy cơ thể tâm trí bằng kí ức về nhau những điều đẹp đẽ gọi là CHÚNG TA là GIA ĐÌNH. Nàng tan biến trong hơi ấm, chàng thức giấc trong hương thơm còn vươn cùng kỉ vật. Cuốn nhật kí với những trang ghi lại chiều cao, căn nặng và số đo khiến ta đau lòng cho đến những trang cuối là bí mật mà nàng đã cất giữ, một bí mật đầy phép màu. Chúng ta sẽ gặp lại nhau, Yuko sẽ xuất hiện ở khu rừng trong công viên tự nhiên, chúng ta rồi sẽ lại là một gia đình phải không!? Một cái kết mở cho chúng ta có thể mặc sắc tưởng tượng, cái kết khung cảnh của một chuyện tình tuyệt đẹp. Chiều với cơn gió lạnh dong chơi cùng mưa lớn, bạn có muốn một tách trà ấm cùng thưởng thức cuốn sách này... _ âm sắc mà mình thu thập được trong cuốn sách này là thanh âm của lá( đôi lúc lặng đôi lúc xào xạc như nỗi lòng nhân vật) và màu sắc của tinh tú( một thứ đẹp nhất nơi vũ trụ tựa như tình yêu vậy)- #books #nhanambooks #booksreview #bookstagramvn #1998Cam #noiemquayvecotoidungdoi #IchikawaTakuji #sachnhanam https://www.instagram.com/p/CDacAFMgm9O/?igshid=1rqd2o1d9ftd6
1 note · View note
duahauhattim · 5 years
Photo
Tumblr media
"Con người khi biết trước giới hạn sự sống của mình quả thực chẳng có gì vui vẻ cả." Đó là điều mà Satoshi và Yuko đã phải chịu đựng trong suốt cuộc đời này. Tình yêu giữa hai con người có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ có thể chạm vào nhau. Nhưng chỉ nhờ một sự tình cờ đã khiến họ gắn kết với nhau cả đời. Đối với tôi, một tác phẩm được viết với ngôi xưng "tôi-em" luôn là một điều gì đó buồn man mác, lại mang vẻ cưng chiều dịu dàng. Sự nuối tiếc và đau khổ nhất trong mỗi cuộc tình không phải là không yêu nữa, mà là một bên chợt biến mất khỏi thế gian này. Có người từng nói "Sẽ chẳng ai có thể chết chỉ vì thiếu một người nhưng khoảng thời gian đó quả thực rất đau lòng." Đúng vậy, Satoshi yêu Yuko nhau biết nhường nào? Giữa hai người luôn gắn kết với nhau bằng một sợi dây hồng mỏng manh. Hai con người họ, đã phải đau khổ, đã vượt qua biết bao chồng gai và phải sợ hãi biết nhường nào khi biết rõ kết cục sẽ chẳng thế ở cạnh nhau thêm nữa? Nếu là bạn? Biết rõ giới hạn sự sống của bản thân mình thì sẽ cảm thấy như thế nào? Bạn có hoảng loạn không? Có sợ hãi không? Có tuyệt vọng muốn chết ngay lập tức đi không? Có rất nhiều cảm xúc mà chúng ta chẳng thể nào hiểu được nếu chẳng thể nào trải qua. Mang trong mình nỗi dằn vặt vì cái chết của đứa con còn chưa kịp chào đời, luôn ấp ủ mong muốn được một lần gặp lại nó giữa cuộc đời này để rồi khi phép màu xảy ra, thì Yuko lại phải một cái giá rất đắt. Còn đối với Satoshi, anh đã phải sợ hãi đến thế nào khi người vợ mình yêu từng ngày từng ngày một thay đổi và sẽ phải rời xa mình bất cứ lúc nào? Trong câu chuyện có rất nhiều câu nói hay nhưng khiến tôi xúc động nhất chính là đoạn mà Satoshi thì thầm với Yuko: "Tôi chợt nghĩ, phải chăng số lượng hơi thở của một đời người đã được quyết định từ khi họ sinh ra? Một người nào đó mà chúng ta không thể nhìn thấy được (có thể là tử thần hoặc là thiên sứ) cứ lặng lẽ đếm. Khi đếm đến con số được định trước, bọn họ sẽ mang linh hồn của người ấy đi. Tôi thì thầm nói với Yuko đang say ngủ: Thở chậm một chút nữa. Đừng để người khác mang linh hồn em đi. Đừng vội vàng. Chầm chậm thôi. … Bởi vì anh vẫn cần có em." Ngay cả khi biết được kết cục của cuộc tình bi thương của câu chuyện này, tôi vẫn chọn để đọc, nghiền ngẫm từng câu chữ. Một kẻ chẳng tự tin vào tình yêu của con người như tôi cũng thấy ngưỡng mộ. Cho dù đó là một câu chuyện hư cậu cũng được, trong tất cả các mối quan hệ, sự tin tưởng và thật tâm luôn sẽ nhận được một món quà đặc biệt mà Thượng Đế ban tặng. Kết truyện là một cái kết mở sau khi Satoshi phải đau khổ sống trong cô độc suốt 10 năm và luôn chờ đợi Yuko quay trở về. Và rồi Thượng Đế sẽ trao trả Yuko có anh, hay là anh sẽ lại tiếp tục chờ đợi? "
51 notes · View notes
huynhlevophi · 5 years
Photo
Tumblr media
Trong quá tình tích lũy kinh nghiệm từ nhiều mối tình đơn phương, tôi đúc kết ra một điều rằng yêu đơn phương cũng là một kiểu quan hệ hoàn chỉnh giữa con người với con người. Không phải chỉ những mối tình đơm hoa kết trái mới có ý nghĩa. Tình đơn phương tự bản thân đã là một phần ngoại truyện hoàn mỹ trong cuộc đời. Dù cho tình yêu không thành, thì hãy giữ tình cảm ấy trong tim mình. Tôi luôn nghĩ vậy.
1 note · View note
ke-fantasy · 2 years
Photo
Tumblr media Tumblr media Tumblr media
1 note · View note
Photo
Tumblr media
Format pemesanan: Nama: Alamat lengkap: No. Telp.: Buku yang dipesan: Kirim ke nomor WA : 0812-1417-4211 Atau melalui DM @abyatinabookstore_1 Atau @agityunita Selamat Berbelanja Buku 📚📚📚 #bukubaru #bukubagus #bukuori #bukumurah #jualanbuku #motivasi #novel #fiksi #nonfiksi #campuran #jualanonline #tokobukuonline #abyatinabookstore #bewithyou #ichikawatakuji #penerbitharu https://www.instagram.com/p/CQ-MjohFI7E/?utm_medium=tumblr
0 notes
februarysping · 4 years
Photo
Tumblr media
#ichikawatakuji #ichikawatakujisbook #myfavoriteauthor https://www.instagram.com/p/B-jlU_SpOtw/?igshid=ojlz250hue1q
0 notes
duonghoangle · 6 years
Text
Đọc Ichikawa Takuji xong, lần nào cũng day dứt chực đến như tan ra.
Tại sao anh không nói yêu cô ngay khi cảm thấy điều ấy lớn lên trong mình?
Tại sao cô nhẫn nhịn lạ thường khi anh lần này đến lần khác khù khờ phủ nhận cô?
Tumblr media
0 notes
ngochien17 · 8 years
Photo
Tumblr media
1. Tôi Vẫn Nghe Tiếng Em Thầm Gọi - Ichikawa Takuji - Rate: 7 “Tôi Vẫn Nghe Tiếng Em Thầm Gọi” là tác phẩm đầu tay của nhà văn Nhật Bản ưa thích của mình - Ichikawa Takuji. Đây là cuốn sách mà theo mình, ít được bạn đọc yêu thích nhất, nhưng lại là cuốn sách mà chính tác giả đã thừa nhận, một cuốn sách thể hiện rõ ràng nhất ý niệm, nét đặc trưng trong các tác phẩm của ông. Đó là sự đồng điệu trong tâm hồn, nỗi bất an, sự lạc lõng của những người trẻ, cái chết, sự chia ly và mong muốn được hòa làm một với người mình yêu. Inoue Satoru có thể nghe được giọng nói trong tim của Igarashi Yuko. Tự dưng viết đến đoạn này mình dừng lại rất lâu và cảm thấy chẳng muốn viết gì nữa, có lẽ là đủ rồi nhỉ? Chỉ cẩn nhớ, họ đã từng có những kí ức rất êm đẹp bên nhau, dù rằng có cách xa nhau đến mấy, Yuko vẫn sẽ thầm gọi tên Satoru, và Satoru vẫn nghe được tiếng nàng thầm gọi. Nếu so sánh với ba cuốn tiểu thuyết đã được xuất bản ở Việt Nam của nhà văn Ichikawa Takuji là “Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa”, “Nếu Gặp Người Ấy Cho Tôi Gửi Lời Chào” hay “Nơi Em Quay Về Có Tôi Đứng Đợi” thì “Tôi Vẫn Nghe Tiếng Em Thầm Gọi” là cuốn tiểu thuyết u ám và buồn nhất. Vì vậy hãy nghĩ kĩ trước khi khởi đầu một năm đọc bằng cuốn này giống như mình nhé Thực ra mình còn muốn nói thêm về cảm giác tương đồng của bản than với Satoru và Yuko(Satoru nhiều hơn) nhưng thôi, đó là vấn đề cá nhân của mình, hem nên nói haha #thửtháchđọcsách #readingchallenge2017 #silv3rspoonreading #reading #ichikawatakuji #book
1 note · View note
duahauhattim · 6 years
Text
Tôi chợt nghĩ, phải chăng số lượng hơi thở của một đời người đã được quyết định từ khi họ sinh ra? Một người nào đó mà chúng ta không thể nhìn thấy được (có thể là tử thần hoặc là thiên sứ) cứ lặng lẽ đếm. Khi đếm đến con số được định trước, bọn họ sẽ mang linh hồn của người ấy đi.
Tôi thì thầm nói với Yuko đang say ngủ:
Thở chậm một chút nữa.
Đừng để người khác mang linh hồn em đi.
Đừng vội vàng.
Chầm chậm thôi.
...
Bởi vì anh vẫn cần có em.
Nơi em quay về có tôi đứng đợi - Ichikawa Takuji
Via: duahauhattim tumblr
Tumblr media
63 notes · View notes
huynhlevophi · 5 years
Photo
Tumblr media
Tôi thầm nhủ, xét cho cùng, con người luôn sống cô độc trên thế giới này, hoặc có thể nói, mọi người đều sống trong thế giới khép kín của riêng mình. Vì vậy, trái đất này có sáu tỷ thể giới nhỏ chồng chéo lên nhau, giữa chúng chẳng có bất cứ mối quan hệ nào cả.
2 notes · View notes
stay194ever · 7 years
Photo
Tumblr media
[Review] [Nơi em quay về có tôi đứng đợi - IchikawaTakuji] Chẳng hiểu từ đâu mà tác giả lại nghĩ ra một cốt truyện đau lòng đến xót xa như vậy… Chẳng hiểu vì đâu, mà dù không quá nhiều những câu từ thê lương, không quá nhiều cảnh tượng chia lìa, sách lại khiến tôi khóc đến giàn dụa…. Từ những điều nhỏ bé, những câu chuyện nhỏ góp nhặt từ ký ức, những ngày họ ở bên nhau, những câu chữ chẳng - gì - to - tát họ nói cùng nhau lại khiến lòng tôi như quặng thắt. Một nỗi đau chẳng phải can tâm liệt phế nhưng day dứt, xót xa, khiến tôi chẳng thể nào thở nổi. Để rồi nhận ra, hợp rồi tan, bên nhau rồi chia lìa, đến cùng cũng chỉ còn lại ký ức, hạnh phúc và nỗi đau. Dù ở lại hay ra đi, ai cũng mang trong mình một nỗi niềm khó tả. Đến tột cùng đó chính là tình yêu.. Thứ tình cảm ban sơ, thiêng liêng mà người ta sẵn sàng đánh đổi mọi thứ, không hối tiếc.. Thứ tình cảm dù đến cùng có thế nào, người ta cũng sẽ chấp nhận trải qua cùng nhau, để được bên. Mãi mãi là bao xa không còn quan trọng nữa. Từng giây từng phút chính là mãi mãi đối với họ. Chính là thế. Bời vì yêu, vì còn có nhau, nên mọi nơi họ đi qua đều trở thành hạnh phúc, nơi để họ trở về. Góc sân trường, phòng thể thao, con đường trong công viên, góc đình nhỏ, quảng trường, gốc cây anh đào và cả hai chiếc bàn được xếp trước sau năm 15 tuổi, không là suốt những năm cấp ba mới đúng. Nơi anh nắm tay em lần đầu, nơi em đứng đợi anh trong khu rừng nhỏ, nơi mình hôn nhau lần đầu, nơi mình ôm nhau lần đầu…. Tất thảy đều đẹp đến lạ lùng, như thể chúng không thuộc về thế giới này, chúng đều được khắc lên từ một bức phù điêu sinh động, chúng đến từ xứ sở thần tiên và nơi đó có em. Và vì em không thuộc về thế giới này nên có lúc em phải đi xa. Nhưng em tin, tôi tin, em sẽ quay lại, và nơi đó có tôi đứng đợi… “ Tặng em, người con gái dù có thể nào vẫn luôn ở cạnh không rời xa anh”.
1 note · View note
Text
Mình đã tìm lại tình yêu với sách như thế nào
Ngày đầu tiên của năm 2018, quyết định làm cái việc mà mình vẫn muốn làm đó là viết lại cuộc hành trình mình đã “yêu sách lại từ đầu” như thế nào. 
Sách hay nói đúng hơn là thư viện, cô thủ thư đã từng là một phần quan trọng trong kí ức của mình từ hồi học tiểu học cơ. Hồi đó vì mẹ mình cũng làm ở trường luôn và trường chưa có bán trú nữa nên cứ ăn xong ở căn tin là mình vào thư viện xin ngủ ké. Nằm trên một dãy bàn thư viện vừa dài và trên đầu quạt trần mát nữa, lúc đó thư viện có dáng vẻ rất buồn ngủ chứ không hề thu hút, mình thường xuyên đọc đi đọc lại câu trích dẫn của một bác rõ là nổi tiếng mà mình chả thế nhớ nổi tên: “Dẫu có bạc vàng trăm ngàn lượng, không bằng kinh sử một vài pho”.
Bẵng đi một thời tiểu học, thời cấp 2 thì thư viện trường nhỏ tuy nhiên năng động hơn, mang dáng vẻ trẻ trung vì mình nhớ mang máng lúc vào đó mình toàn mượn báo Mực tím. Nhi Đồng, Hoa học trò đọc không à, sách thì chẳng nhớ gì mấy cả. Sau đó 2 năm mình chuyển trường về một trường gần nhà hơn, có thể đạp xe ngày ngày tung tăng đi học thì lại chẳng có kí ức nào về thư viện ở đây, hình như hồi đó trường Trần Phú Q10 không có thư viện nhỉ?
Rồi sau đó, cấp 3 là một bước chuyển mình quan trọng, Nguyễn Thượng Hiền đúng với kì vọng là một ngôi trường đầy những điều mới lạ với với một thư viện quy mô và đồ sộ, nhưng quan trọng hơn ở đó có một cô thủ thư rất biết cách truyền cảm hứng cho những đứa trẻ bình thường thích nói chuyện với cô trở nên yêu sách hơn. Nên cô lúc nào cũng để tụi mình thử nghiệm với vai trò thủ thư, tìm sách, ghi nhận sách mượn, trả sách,...và truyền cả ấp ủ về một thư viện điện tử nữa. Nơi mà chỉ cần quẹt mã vạch và lên hệ thống tra là biết sách đó đứa nào đã mượn và đã trả chưa....
Mình yêu cái ngành đó luôn, thành ra lúc đi thi đại học cũng lăm le đăng kí Thư viện thông tin. Xong rồi mới biết là ngành đó thực sự không dễ kiếm việc làm lương cao cao, thế rồi may sao được truyền cảm hứng từ câu chuyện của một bộ phim và muốn học Communication :)) đó là một câu chuyện khác sẽ được sớm kể với các bạn.
Rồi bẵng đi quảng thời gian sinh viên, mình hầu như chỉ đọc một số ít truyện Ngôn Tình trên mạng, sách anh mình mua của Murakami mà hồi đó mình chẳng đời nào thích nổi, một số cuốn về Đắc nhân tâm, Hiểu về Trái Tim của tác giá Minh Niệm cũng là một tác giả do anh mình giới thiệu. Thế giới sách lúc đó thực sự chỉ là thế giới mà mình biết thông qua anh mình và một số chuyện sến súa trên mạng mà thôi.
Rồi quãng đời đi làm đến, vô cùng nhiều thăng trầm và nước mắt, cũng thú vị và vui vẻ, cảm động nữa. Mình gặp được chị Nghi Nghi là sếp mình. 2 chị em thời còn làm chung thì không thân lắm đâu, chắc tại tính mình không biết lanh lợi với sếp và làm đẹp lòng sếp gì cả. Nên 2 chị em chẳng chia sẻ gì ngoài công việc.
Tuy nhiên từ khi mình qua công ty mới, chị Nghi qua team mới, có một thời gian 2 chị em thân hơn, chia sẻ nhiều hơn và gặp nhau được khá thường xuyên, và đúng lúc đó thành phố mở đường sách ở con đường nhỏ Nguyễn Văn Bình. Thế là thiên thời địa lợi nhân hòa sao mà sếp mình đã dẫn mình chính thức vào thế giới của “mọt sách” chỉ với câu nói: chị thích truyện Ngôn Tình của Nhật, tác giả của “Em sẽ đến cùng cơn mưa” là tác giả mà chị mình thích nhất thời điểm đó, rồi còn bảo mình là “Trust me, sách này hay lắm, em sẽ không thất vọng đâu.”
Tumblr media
Chị Nghi Nghi mua tặng mình cuốn đầu tiên của cuộc đời đọc sách lại từ đầu: “Em sẽ đến cùng cơn mưa” và rồi sau đó mình nghiện tác giả này và bắt đầu mở ra một thế giới mới văn học Nhật Bản với Murakami và Banana Yoshimoto. Rồi con đường sách, vì nó quá gần công ty và hồi đó thứ 3 nào mua sách cũng được giảm 30% nên mình cứ thế mà mua về nhà cơ man nào là sách. Tình yêu từ đó nảy sinh và đã gần 2 năm rồi càng yêu nhiều hơn. Mình đã biết cách chọn chủ đề sách, tác giả và nhà xuất bản phù hợp với mình hơn, rồi nhân duyên kéo theo nhân duyên, mình còn gặp 1 tác giả Nhật nữa viết về cảm nhận ước mơ mình rất thích, không phải kiểu hô hào sáo mà không làm gì được, rồi mình gặp những tác giả viết tiểu thuyết mà như “đọc cả tâm hồn mình” mình gặp những con người dạy cho mình triết lí “sống chân thực không cần bù đắp” trong “Cafe đợi một người” của Cửu Bả Đao, và mình đọc về những trăn trở của một xã hội tốt đẹp hơn trong “Ngầm” của Murakami. 
 Từng chút một, sách để thay đổi thế giới quan của mình, con người mình, và giúp mình lại một lần nữa bắt đầu tình yêu mà dường như mình đã đánh mất.
Cảm ơn cuộc đời này luôn có những cuộc gặp gỡ mà lúc đầu tưởng là đau thương nhưng khúc cuối ông trời mới cho lòi ra cả 1 thế giới mới. Nếu mình không từng intern ở U, không từng là lính của chị Nghi, thì liệu sách có đến với cuộc đời mình 1 lần nữa không? Gặp gỡ là có lí do, cuộc đời lun ủ mưu dạy chúng ta điều gì đó phải ko :)  
Cảm ơn chị Nghi Nghi đã xuất hiện trong đời em và tặng em cuốn sách “reconnecting book” và lời chia sẻ về sách đã khiến em không thể không tò mò mún thử, và tèn ten, mọi thứ còn hơn thế nữa ^^
Còn bạn thì sao? Kể cho mình nghe câu chuyện tình với sách của bạn nhóa.
#Saigon #1stJan2018
#Book #IchikawaTakuji 
0 notes
februarysping · 5 years
Photo
Tumblr media
Có thói quen đọc sách theo tác giả, và những tiểu thuyết của nhà văn Ichikawa luôn nằm trong top yêu thích của cá nhân mình. Cuốn " Tấm ảnh tình yêu và một câu chuyện khác " vẫn viết theo cách kể của nhân vật nam chính về cảm nhận tình yêu, sự chờ đợi của một trái tim mềm yếu, những lần ngắn ngủi hạnh phúc chợt vụt qua. Để thấy :" Chúng ta đều là những sinh vật chưa hoàn thiện để có thể thấu hiểu trái tim người khác ." #ichikawatakuji #tấmảnhtìnhyêuvàmộtcâuchuyệnkhác (tại Hanoi) https://www.instagram.com/p/BzeqZrbFRmR/?igshid=bz3ebbuza63n
0 notes
duahauhattim · 6 years
Quote
"Ví dụ, như con John nhé." "Vâng." "Giờ nó già lắm rồi, không lâu sau sẽ chết, thân xác trở về với đất." "Vâng." Yuko cúi đầu đáp. "Khi nghĩ như thế, em có thấy ngực đau thắt không?" "Có ạ." "Đấy chính là xót xa." ... "Nếu con John đã chết, em nghĩ đến nó, sẽ cảm thấy trong lòng có một chỗ trống rất lớn, rất là đau buồn...đây chính là thê lương."
Nơi em quay về có tôi đứng đợi - Ichikawa Takuji
Via: duahauhattim tumblr
45 notes · View notes