Tumgik
#lao động nước ngoài
vc24h · 1 year
Text
TUYỂN LAO ĐỘNG LÀM VIỆC TẠI SLOVAKIA
Công ty NHÂN LỰC QUỐC TẾ 360 thông báo TUYỂN LAO ĐỘNG LÀM VIỆC TẠI SLOVAKIA với mức lương hấp dẫn như sau: THÔNG TIN TUYỂN DỤNG: Công Ty Tuyển Dụng: Lear Corporation Seating Slovakia s.r.o. Ngành nghề: SẢN XUẤT GHẾ CHO CÁC HÃNG Ô TÔ Nội dung công việc: SẢN XUẤT GHẾ CHO CÁC HÃNG Ô TÔ. Tốt nghiệp đại học các chuyên ngành: Cơ điện tử, điện, điện công nghiệp, điện tử … có ít nhất 1,5 năm kinh…
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
hoicodo · 2 months
Text
Thị trường tài chính toàn cầu chao đảo
Chứng khoán, tiền số đồng loạt lao dốc trong phiên đầu tuần trước lo ngại về khủng hoảng kinh tế Mỹ và rủi ro địa chính trị leo thang. Hôm nay đi vào lịch sử chứng khoán Nhật Bản như một ngày đen tối chưa từng có. Mở cửa phiên giao dịch chiều nay, Nikkei 225 giảm 13%, vượt mức kỷ lục “Thứ Hai đen tối” hồi năm 1987. Tại thị trường Hàn Quốc, các chỉ số chính như Kosdaq hay Kospi mất gần 11%. Những…
0 notes
iambep · 1 year
Note
Anh Bep ơi. Em trai em nó đã báo nợ 2 lần rồi số tiền cũng không nhiều nhưng dường như chưa có dấu hiệu dừng lại. Bố em mất sớm 3 mẹ con nương tựa vào nhau. Em định không trả thêm nợ nữa nhưng nếu vậy nó phải đi làm những công việc lao động tay chân nguy hiểm để gánh nợ, em không nỡ.
Cho em lời khuyên nhé
Anh nghĩ em nên trao đổi rõ cho em trai mình là sẽ giúp nó trả nợ lần này là lần cuối cùng. Sau đó, nếu nó còn dính mắc vào nợ nữa thì toàn bộ tai họa nó sẽ phải chịu. Tất nhiên, nói là một việc, còn theo kinh nghiệm của anh thì những đứa thế này chưa biết sợ chừng nào nó chưa chạm đáy, chưa ăn những trận đòn nó ko tưởng tượng nổi hoặc phải đi cọ rửa chất bẩn bị người ta vứt vào nhà đâu. Cờ bạc chính là con ma. Thư trước em gửi anh bảo em trai em khôn ngoan, cái gì cũng biết. Chính vì nghĩ mình khôn và cái gì cũng biết nên mới nợ đó em. Cho nó đi lao động chân tay là phương án tốt để nó hiểu cách kiếm 17k - 20k/ tiếng khác với một cú click chuột bay 17 - 20 triệu nhiều lắm. Anh đặc biệt ghét những đứa cờ bạc nợ nần đi vá víu linh tinh. Cuộc đời chỉ loanh quanh với mấy thằng bạn xấu, mấy thằng chủ nợ. Coi những lời người trong gia đình nói là rác rưởi và nghe những lời mấy thằng anh ngoài xã hội như sấm truyền. Đời này ko có cái chuyện kiếm tiền dễ dàng đâu. Những thứ miễn phí rơi từ trên trời xuống chỉ có nước mưa và cứt chim. Những công việc ngồi im cũng có tiền, gửi 1 được 10 chỉ là câu chuyện cổ tích vẽ ra để cho những người "biết nhiều" vào rọ thôi. Còn với trách nhiệm là anh trai, OK em sẽ ko bỏ nó được mà ko giúp. Nhưng có điểm dừng em ạ. A nghĩ chắc là hơi muộn rồi và theo những gì em nói thì em trai sẽ còn mang thêm nợ về tiếp thôi. Đây là bản tính phải sửa. Hy vọng em trai em nó có bản lĩnh. Anh mong em giữ vững tinh thần và sức khỏe. BeP
38 notes · View notes
khong-ai-ca · 6 months
Text
"Mùa hè đó, tôi đã dốc toàn bộ sức lực để học nấu ăn.
Tôi không sao quên nổi cái cảm giác ấy, cái cảm giác dường như các tế bào đang được nhân lên ở trong đầu.
Tôi mua về ba quyển sách, gồm phần cơ sở, phần lí thuyết và phần ứng dụng, rồi làm theo từng quyển một. Tôi đọc phần lí thuyết trong xe buýt hoặc trên chiếc giường sofa, thuộc lòng các chỉ số calo, nhiệt độ và nguyên liệu. Và rồi sau đó, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi, tôi lại lao vào chế biến các món ăn ở trong bếp. Ba cuốn sách gần như rách tả tơi ấy, giờ đây tôi vẫn giữ gìn cẩn thận. Và lúc này, từng trang sách với những gam màu của các bức hình minh họa lại hiện lên trong trí óc tôi, giống như những cuốn sách tranh mà tôi vô cùng yêu quý thời thơ ấu.
"Mikage bị điên rồi mẹ ạ!" "Đúng thế thật!". Yuichi và cô Eriko đã bao lần trò chuyện với nhau như thế. Trên thực tế, suốt cả một mùa hè, tôi đã nấu ăn, nấu ăn và nấu ăn hăng hái như một người điên. Tôi đổ toàn bộ số tiền kiếm được từ việc làm thêm vào cái ham muốn ấy. Thất bại thì làm lại, cho tới khi nào thành công mới thôi. Khi thì nổi khùng, khi thì buồn bực, có lúc lại cảm thấy ấm áp. Cứ thế tôi nấu ăn trong muôn vàn tâm trạng.
Bây giờ ngẫm lại, có lẽ nhờ thế mà cả ba chúng tôi thường được ăn cơm cùng với nhau. Một mùa hè tuyệt diệu.
Tôi hay nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chút tàn dư của bầu trời oi ả đang trải ra xanh nhạt trong cơn gió chiều tràn qua tấm cửa lưới, và ăn thịt lợn luộc, món nguội Trung Hoa cùng với món xa-lát dưa hấu. Tôi nấu tất cả những món ấy cho cô Eriko, người luôn hào hứng với mọi thứ mà tôi làm và cho Yuichi, người luôn im lặng và ăn rất nhiều.
Để làm được những món như trứng ốp-lết cuộn với nhiều thức khác ở bên trong, hay nhưng món ninh bắt mắt, hoặc món Tempura 8, tôi đã phải mất khá nhiều thời gian. Trở ngại lớn nhất chính là cái tính đại khái của tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại tác động xấu đên món ăn đến thế. Tôi không thể chờ cho nhiệt độ lên đủ cao, hoặc là thường bắt tay luôn vào việc chế biến khi mà hơi nước chưa bốc đi hết. Những chi tiết tưởng chừng vặt vãnh ấy lại phản ánh rất rõ lên màu sắc cũng như hình dáng của kết quả, khiến tôi thực sự bất ngờ. Chính vì thế mà cho dù đã quen với những bữa cơm chiều của một bà nội trợ, tôi vẫn không thể có được cho mình những món ăn đẹp như in trong sách.
Tôi đành phải hết sức chú tâm để làm mọi thứ thật cẩn thận. Lau kĩ càng chiếc bát tô, đóng lại nắp của lọ gia vị mỗi lúc mở nó ra, bình tĩnh suy nghĩ về các bước chế biến, nghỉ tay và hít thở thật sâu khi nào cảm thấy sốt ruột và bắt đầu điên tiết. Ban đầu, tôi đã tuyệt vọng vì sự nóng vội của bản thân. Nhưng rồi khi tất cả bỗng nhiên có kết quả, tôi đã lạc quan tưởng rằng: Hình như ngay cả tính cách của mình cũng đã thay đổi! Chỉ là tôi khoác lác vậy thôi.
Để được làm phụ tá cho cô giáo dạy nấu ăn nơi tôi đang làm việc hiện nay, hình như là một việc khó khăn lắm thì phải. Cô không chỉ bận rộn ở trên lớp, mà còn là một người phụ nữ khá nổi tiếng với rất nhiều công việc được biết đến rộng rãi trên truyền hình và các tờ tạp chí, nên tôi phải tham dự một kì thi. Nghe đâu số thí sinh nhiều không thể tưởng tượng nổi. Những chuyện đó, về sau này, tôi được nghe người ta kể lại. Tôi cho rằng mình đã quá may mắn và cảm thấy đôi chút vui sướng, vì một kẻ mới tập tành vào nghề như tôi, chỉ học trong vỏn vẹn một mùa hè mà lại vào được một vị trí như thế. Nhưng khi quan sát những cô gái tới trường học nấu ăn, tôi đã hiểu vì sao. Cơ bản thì sự chuẩn bị về tinh thần của họ khác với tôi.
Những cô gái đó, họ sống trong hạnh phúc. Dù cho có học hành nhiều thế nào đi chăng nữa, họ vẫn được dạy dỗ để không bao giờ vượt ra khỏi cái biên giới của sự hạnh phúc ấy. Có lẽ, những bậc cha mẹ rất mực thương con đã làm như vậy. Và họ chẳng bao giờ được biết tới niềm vui thực sự. Đằng nào tốt hơn? Họ không thể lựa chọn. Con người ấy được sinh ra chỉ để sống một mình. Hạnh phúc, nghĩa là một cuộc đời để không bao giờ phải cảm thấy rằng, thực ra ta chỉ có một mình. Tôi cũng thấy như thế thật là tốt. Họ mang trên mình chiếc tạp dề, miệng cười tươi như hoa, họ học nấu ăn, đầy trăn trở, đầy băn khoăn, và rồi vào giữa lúc đó thì họ bắt đầu yêu và sẽ đi lấy chồng. Điều ấy sao mà tuyệt diệu. Đẹp đẽ và dịu ngọt. Còn tôi, vào những lúc vô cùng mệt mỏi, những lúc trên mặt mình mọc mụn hay vào những đêm cô độc, tôi cố gắng gọi điện thoại đến khắp mọi nơi cho bạn bè, nhưng rốt cuộc tất cả bọn họ đều đi vắng. Những khi như thế tôi luôn cảm thấy căm ghét cuộc đời mình, cả việc tôi được sinh ra, những sự nuôi nấng, dạy dỗ ấy, tất tần tật. Tôi luôn thấy hối hận vì tất cả.
Nhưng vào cái mùa hạ tột cùng hạnh phúc ấy, và ở trong căn bếp ấy, những vết bỏng, và những vết đứt tay đều không làm tôi nao núng. Cả việc phải thức trắng đêm, cũng không làm tôi thấy nhọc nhằn. Ngày nào cũng vậy, tôi luôn phấp phỏng chờ cho đến hôm sau, để lại có thể được đương đầu và thử sức. Trong món bánh cà rốt mà tôi đã làm nhiều tới mức thuộc làu công thức ấy, có trộn lẫn cả những mẩu linh hồn của tôi. Và những quả cà chua đỏ mọng tôi tìm thấy trong siêu thị, bao giờ cũng làm tôi say đắm đến quên đi cả sinh mệnh của mình.
Bằng cách đó, tôi đã biết thế nào là niềm vui, và tôi không thể nào quay đầu lại đuợc nữa.
Dẫu sao, tôi vẫn muốn tiếp tục cảm thấy rằng, rồi một mai mình sẽ chết. Không làm thế, tôi không nhận thấy được mình đang sống.
Và kết quả là tôi đã có một cuộc đời, giống một kẻ rón rén men đi trong bóng tối, bên mép vực dốc đứng, cuối cùng cũng tới được con đường lớn, và bật ra một tiếng thở phào nhẹ nhõm."
- Kitchen | Yoshimoto Banana
5 notes · View notes
halyyhpa · 16 days
Text
Tớ có một ngày mưa tồi tệ…
Tớ không phải là ghét ngày mưa, mà ngược lại, tớ có một niềm yêu thích nho nhỏ đối với ngày mưa. Nhưng ấy là khi tớ ở một chỗ khô ráo, thoải mái, ví như là khi nằm trên chiếc giường, cuộn tròn trong chăn và nghe âm thanh tí tách bên ngoài kia. Còn khi ở dưới trời mưa thì hoàn toàn khác, tớ cảm thấy thật sự rất bất tiện. Và sự bất tiện ấy đáng ghét hơn bao giờ hết vào hôm nay.
Cơn bão Yagi vừa đi qua đã để lại biết bao hậu quả về cả vật chất lẫn tinh thần cho đời sống sinh hoạt của miền Bắc, và giờ đây, nó để lại “dấu vết” của mình là những cơn mưa xối xả, kéo dài. Hôm nay tớ đã trải qua một cơn mưa như vậy khi vừa tan học.
Mưa to khiến nước dâng lên ngập đến mắt cá chân. Vừa bước ra khỏi cổng trường, từ đôi giày đến đôi tất của tớ đều ướt nhẹp. Tớ mất 10 phút để ra trạm xe bus.
Cùng thời điểm ấy lại đang có rất nhiều người đứng dưới mái che của trạm dừng, không còn chỗ cho tớ đứng nữa nên tớ chỉ có thể đứng ở cạch dìa để đợi xe. Ấy thế mà đợi mãi xe bus không thấy đâu trong khi cơn mưa lại càng thêm dữ dội. Mặc dù tớ có ô, tớ vẫn bị ướt, thậm chí là bị ướt đầu. Cơn mưa hắt vào tớ, nước thấm vào quần áo và rồi là cơ thể tớ, lại thêm chiếc giày đang ướt sũng. Tớ bắt đầu cảm thấy lạnh buốt. Tớ nhìn xung quanh và cảm thấy ai cũng có chung cảm giác như tớ.
Tớ đành nép vào phần mái che nhỏ của máy bán hàng tự động. Khi ấy tớ mở cặp ra kiểm tra. Một phần sách vở của tớ đã bị ướt. Nếu không có một người bạn cùng lớp đứng dưới mưa cùng, chắc tớ sẽ cảm thấy thảm hại mà khóc lên mất.
Phải hơn 30 phút sau, chiếc xe tớ đợi mới đến. Tớ vội vàng lao lên xe mà bỏ quên người bạn đã đứng cùng tớ. Chiếc xe khi ấy chật ních đến nỗi tớ chỉ có thể đứng ở dưới bậc thềm cửa ra vào. Mọi người ai cũng nhớp nháp mồ hôi lẫn nước mưa mà chen lấn, xô đẩy trên một chiếc xe.
Ngày trời mưa, di chuyển khó khăn, nhìn đâu cũng cảm thấy ngột ngạt, ngoài đường thù tắc nghẽn, trong xe thì chen chúc, hạt mưa thù nặng trĩu. Tớ cảm thấy rất mệt và lạnh. Tớ muốn về nhà càng nhanh càng tốt. Hôm nay thế này là quá đủ.
Mất một lúc láu tớ mới có thể đứng lên trên và mọi người không còn dính lấy nhau nữa mà đã dần nới ra. Nhưng tâm trạng tồi tệ, mệt mỏi của tớ vẫn không thể lỏng ra.
Cuối cùng tớ cũng đến được nơi mình cần xuống. Vớt vát được phần nào sự u uất của tớ chính là bố tớ đã đi bộ đến đón tớ. Bố tớ còn mang cho tớ một chiếc áo mưa.
Nhưng tâm trạng tồi tệ ban đầu sớm quay lại khi tớ phải lội nước hết con đường về nhà. Ôi đôi giày của tôi, tớ thầm nhủ, vâng và thêm chiếc quần nữa.
Sau gần 2 tiếng, tớ mới về đến nhà. Tớ cảm thấy quá mệt mỏi rồi…
Tumblr media Tumblr media
3 notes · View notes
dichvulamvisatnm-blog · 2 months
Text
Xin Vietnam e-visa cho người nước ngoài gấp
Chúng tôi cung cấp dịch vụ làm Vietnam e-visa, hay dịch vụ làm visa điện tử Việt Nam gấp giúp khách hàng xin cấp visa điện tử nhanh, nhập cảnh vào Việt Nam dễ dàng.
Tumblr media
Visa điện tử hay Electronic Visa (e-visa)  là xu hướng của thế giới. Nhiều quốc gia trên thế giới cấp visa điện tử giúp cho khách du lịch có thể nhập cảnh nhanh chóng và dễ dàng. Việt Nam cũng đã cấp visa điện tử Việt Nam (Vietnam e-visa) cho hơn 80 quốc gia giúp cho du khách đi du lịch Việt Nam dễ dàng hơn. Đến 15/08/2023, Việt Nam quyết định cấp Vietnam e-visa cho tất cả các quốc gia trên thế giới và Vietnam e-visa có hiệu lực đến 90 ngày. Bạn muốn xin cấp Vietnam e-visa hãy liên hệ ngay đến dịch vụ làm Vietnam e-visa gấp của chúng tôi.
Dịch vụ làm Vietnam e-visa, Vietnam e-visa services giúp quý khách xin cấp Vietnam evisa nhanh chong, dễ dàng và tiện lợi. Người nước ngoài có thể sử dụng Vietnam evisa để đi du lịch, công tác ngắn hạn tại Việt Nam tối đa 90 ngày và không được phép chuyển đổi loại visa khác.
1. MỘT VÀI LƯU Ý SỬ DUNG VIETNAM E-VISA
Người nước ngoài có thể sử dụng Vietnam e-visa để nhập cảnh vào Việt Nam cần lưu ý:
Xin Vietnam e-visa cho mục đích đi du lịch: người nước ngoài có thể dùng Vietnam e-visa để đi du lịch có thời hạn tối đa 90 ngày, có thể xin nhiều lần.
Xin Vietnam e-visa cho mục đích đi công tác ngắn hạn: công tác ngắn hạn bao gồm: làm việc với đối tác, ký kết hợp đồng mua bán, hội họp, tham gia hội hội nghị, hội chợ, nghiên cứu thị trường, hoạt động thương mại và đầu tư… và không được làm các công việc phức tạp chuyên môn cao, thử việc, xin cấp giấy phép lao động, hay đi ra các điểm đặc biệt kinh tế (giàn khoan, hầm mỏ,…).
Không được phép chuyển đổi loại Vietnam e-visa. Nếu muốn xin loại visa Vietnam khác cần phải xuất cảnh, rồi nhập cảnh Việt Nam để được cấp loại visa khác.
Doanh nghiệp muốn bảo lãnh người nước ngoài vào Việt Nam để làm việc, rồi xin cấp Work permit (giấy phép lao động Việt Nam) không nên xin cấp Vietnam e-visa mà nên liên hệ đến dịch vụ làm công văn nhập cảnh Việt Nam gấp.
2. CÁC LOẠI DỊCH VỤ LÀM VIETNAM E-VISA GẤP
Chúng tôi cung cấp dịch vụ làm Vietnam e-visa gấp như sau:
Normal service: Xin Vietnam e-visa từ 5-7 ngày, đơn giá 50 USD/khách (gồm 25 USD tem visa)
Urgent service: Xin Vietnam e-visa từ 1-2 ngày, đơn giá 80 USD/khách (gồm 25 USD tem visa).
Rush service: xin Vietnam e-visa từ 1-2 giờ, đơn giá 190 USD/khách (gồm 25 USD tem visa).
3. HỒ SƠ XIN CẤP VIETNAM E-VISA BAO GỒM:
1 ảnh 4x6 cm, phông nền trắng, chụp gần nhất.
Bản photo của trang ID của hộ chiếu.
Lịch trình đi du lịch Việt Nam.
4. DỊCH VỤ HỖ TRỢ KHÁC
Dịch vụ làm Vietnam e-visa mang đến giải pháp tốt nhất giải quyết các vấn đề liên quan đến câp visa Việt Nam, thị thực Việt Nam. Ngoài ra chúng tôi cung cấp dịch vụ fast track tại sân bay Việt Nam cho người nước ngoài làm thủ tục nhập cảnh tại sân bay nhanh hơn.
Dịch vụ Fast track tại sân bay giúp khách hàng làm thủ tục nhập cảnh tại sân bay nhanh, đưa khách hàng qua lane ưu tiên, check-in hành lý và đưa ra xe ô tô.
Dịch vụ làm Vietnam e-visa và Fast track tại sân bay giúp khách hàng có được những trải nghiệm tốt nhất khi nhập cảnh vào Việt Nam. Những trải nghiệm thú vị này giúp cho khách hàng có được chuyến đi đến Việt Nam an toàn, tiện ích và trọn vẹn nhất.
Thông tin liên hệ:
Ms Ngọc – Viber, Zalo, Whatsapp +84.988.512.577 – Email: [email protected]
Ms Hạnh – Viber, Zalo +84.903.709.178 – Email: [email protected]
CÔNG TY TNHH TMDV DU LỊCH THANH NIÊN MỚI
Địa chỉ: 212/29 Nguyễn Thái Bình, Phường 12, Tân Bình, Tp Hồ Chí Minh.
Rất hân hạnh được phục vụ quý khách!
2 notes · View notes
thptngothinham · 2 months
Text
Có ý kiến cho rằng những bài ca dao than thân mở đầu bằng cụm từ thân em và bài Bánh Trôi Nước cũng có những nét tương đồng, em hãy làm sáng tỏ thông qua Những câu hát than thân đã được học Đề bài: Từ những câu hát than thân, em hãy liên hệ đến bài thơ Bánh trôi nước của Hồ Xuân Hương để thấy cảnh ngộ và thân phận người phụ nữ trong xã hội phong kiến xưa -/- Bài số 1 Văn học dân gian là nguồn thi liệu sinh động, phong phú của thơ ca bác học. Các nhà thơ, các học giả đương thời đã tìm thấy trong kho tàng ca dao những “hạt vàng mười” của ngôn từ, của cách diễn đạt, biểu hiện tư tưởng, tình cảm. Không chỉ vậy, giữa ca dao và thơ ca bác học cũng có những giây phút gặp gỡ nhau về quan niệm, về cách nhìn những vấn đề trong đời sống. Thật vậy, ta có thể cảm nhận điều đó qua sự tương đồng về cảm xúc giữa những câu hát than thân trong chương trình Ngữ văn 7 và bài thơ Bánh trôi nước của Hồ Xuân Hương. “Bánh trôi nước” của Hồ Xuân Hương mượn hình ảnh viên bánh trôi để nói về thân phận người phụ nữ trong xã hội phong kiến. Số phận người phụ nữ trong xã hội đương thời cũng là một đề tài quan trọng của ca dao tục ngữ. Và “Bà Chúa thơ Nôm” đã học ở dân gian cách biểu đạt tư tưởng khá độc đáo. Điều đầu tiên dễ nhận thấy là nét tương đồng trong việc sử dụng cách mở đầu tác phẩm bằng cụm từ “Thân em…”. Ca dao có nhiều câu: – Thân em như dải lụa đào Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai. – Thân em như hạt mưa sa Hạt vào đài các, hạt ra ruộng cày. – Thân em như trái bần trôi Gió dập sóng dồi biết tấp vào đâu. – Thân em như giếng giữa đàng Người khôn rửa mặt, người phàm rửa chân. Và “Bánh trôi nước” cũng vậy: “Thân em vừa trắng lại vừa tròn”. Sử dụng từ “Thân em…” để mượn lời người phụ nữ tự nói về thân phận mình tác giả dân gian và nữ sĩ Xuân Hương đều muốn nói lên cái bé nhỏ, bẽ bàng, cô độc của người phụ nữ trong xã hội xưa. Hai từ “Thân em…” mang ý nghĩa “thân phận của em” và cũng có thể là “tấm thân của em”, hai từ ấy vang lên đầy hờn tủi, đầy xót xa. Không chỉ vậy, cùng hướng ngòi bút về người phụ nữ, dân gian và Hồ Xuân Hương đều thấy được vẻ đẹp sáng ngời trong dáng dấp bên ngoài và những đức tính tốt đẹp bên trong của người phụ nữ. Ca dao ngợi ca họ là những “dải lụa đào” mềm mại, thanh nhã; là giếng khơi mát lành, trong trẻo; là “hạt mưa” rào giữa cơn khát của nhân gian… Còn “Bánh trôi nước” thì vô cùng trân trọng cái vẻ đẹp “vừa trắng lại vừa tròn” rất mực xinh xẻo, đáng yêu của họ. Không chỉ vậy, họ còn là người có công lao sánh ngang tầm non nước “Bảy nổi ba chìm với nước non”. Đặc biệt, dầu cuộc đời khó khăn, nhọc nhằn họ vẫn mang “tấm lòng son” chung thủy. Người phụ nữ trong xã hội xưa quả thực rất vẹn toàn về dung nhan và phẩm hạnh. Tuy nhiên, nhắc đến người phụ nữ, sau những hình ảnh rất đẹp để ngợi ca họ, ca dao lại ngậm ngùi nhắc đến thân phận bọt bèo, bé nhỏ của họ giữa cuộc đời. Họ chỉ là “hạt mưa sa”, là “giếng giữa đàng”, là dải lụa đào giữa chợ… Không chỉ bé mọn mà họ còn không được tự chủ số phận của mình. Cuộc sống của họ là phần dành cho người khác: “Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”, “Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử”. Ta cũng gặp tiếng thở dài ấy trong bài thơ của Hồ Xuân Hương: “Bảy nổi ba chìm với nước non Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn”. Đời người phụ nữ vốn đã nhọc nhằn với bao việc bếp núc, chợ búa, con cái,… để mưu sinh, để tồn tại. Thành ngữ “bảy nổi ba chìm” dùng để diễn tả sự long đong, lận đận ấy. Nhưng xót thương nhất là họ không có quyền quyết định số phận mình. May hay rủi, hạnh phúc hay bất hạnh đều là do người khác: “Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn”. Vậy là, dù thuộc hai dòng văn học khác nhau, chọn những hình thức thể hiện khác nhau song giữa những bài ca dao và bài thơ “Bánh trôi nước” của Hồ Xuân Hương đều có sự tương đồng về cảm xúc khi cảm nhận về thân phận người phụ nữ trong xã hội cũ: đó là những người đẹp người đẹp nết nhưng số phận lại vô cùng mong manh, bé nhỏ. Hình ảnh người phụ nữ hiện lên qua chùm ca dao “Thân em…” và bài thơ “Bánh trôi nước” của Hồ Xuân Hương là một biểu hiện quan trọng của tinh thần nhân đạo trong văn học Việt Nam.
↪ Xem thêm bài văn mẫu: Phân tích tác phẩm Bánh trôi nước ↪ Xem thêm:  Soạn bài Bánh trôi nước Bài số 2 Bài thơ Bánh trôi nước của tác giả Hồ Xuân Hương viết về thân phận và cuộc sống của những người phụ nữ phong kiến trong xã hội xưa. Bài thơ thể hiện sự cảm thông, đồng cảm sâu sắc với thân phận của những người phụ nữ. Trong ca dao xưa cũng đã có rất nhiều bài nói về những người phụ nữ có vẻ đẹp về ngoại hình cũng như phẩm chất nhưng số phận long đong, nổi trôi đầy bất hạnh. Hồ Xuân Hương là nhà thơ nữ viết về phụ nữ nên ngòi bút của bà hướng đến sự trân trọng, đồng cảm với số phận của những người phụ nữ có vẻ đẹp toàn diện nhưng số phận lại phải phụ thuộc vào người khác. Mở đầu bài thơ, tác giả đã ca ngợi vẻ đẹp của những người phụ nữ thông qua hình ảnh của chiếc bánh trôi nước: “Thân em vừa trắng lại vừa tròn Bảy nổi ba chìm với nước non Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn Mà em vẫn giữ tấm lòng son” Ở trong bài thơ này, tác giả Hồ Xuân Hương đã mượn hình ảnh của những chiếc bánh trôi để nói về thân phận của những người phụ nữ, đây là một sự liên tưởng đầy độc đáo, sáng tạo, thể hiện được tài năng cũng như cá tính sáng tạo của nhà thơ. Về ý nghĩa tả thực, ta có thể thấy được hình dáng của những chiếc bánh trôi, đó là những chiếc bánh được làm từ bột gạo nếp, có hình tròn, màu trắng và bên trong có nhân, khi mang luộc bánh sẽ chìm còn khi chín nó sẽ nổi lên mặt nước. Từ hình dáng và cách thức chế biến của bánh trôi, tác giả hồ Xuân Hương đã gợi ra hình ảnh của những người phụ nữ xưa, đó là những người phụ nữ có vẻ đẹp về nhan sắc, ngoại hình “thân em vừa trắng lại vừa tròn”, cái vẻ tròn trịa của chiếc bánh trôi lại gợi ra vẻ đẹp đầy phúc hậu ở người con gái. Tác giả đã thể hiện sự trân trọng, lời ngợi ca đầy chân thành đối với vẻ đẹp của những người con gái xưa. Tuy đẹp nhưng những người phụ nữ này lại có số phận chìm nổi, một cuộc sống không tự định đoạt mà lại bị chi phối bởi người khác “Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn”. Tuy có cuộc sống long đong, chịu nhiều bất hạnh nhưng trong hoàn cảnh nào thì những người phụ nữ cũng giữ được vẻ đẹp về phẩm tiết, đức hạnh”…mà em vẫn giữ tấm lòng son” Trong ca dao xưa cũng có rất nhiều bài ca dao nói về thân phận người phụ nữ, mà điển hình nhất là những bài ca dao được bắt đầu bằng cụm từ “Thân em” “Thân em như tấm lụa đào Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai” Bài ca dao này cũng hướng đến ca ngợi vẻ đẹp của người phụ nữ, so sánh vẻ đẹp ấy với tấm lụa đào, một vẻ đẹp đầy duyên dáng, rạng ngời. Nhưng người phụ nữ này lại có số phận hẩm hiu, tựa như một món hàng được bày bán ở ngoài chợ. Không biết người mua là ai cũng đồng nghĩa với việc không biết người chồng tương ai của mình như thế nào,. Nếu may mắn gặp được người tốt thì sẽ hạnh phúc, ngược lại nếu gặp phải những kẻ vũ phu, độc ác thì sẽ chịu cuộc sống bất hạnh, đau khổ. “Thân em như củ ấu gai Ruột trong thì trắng vỏ ngoài thì đen Ai ơi nếm thử mà xem Nếm rồi mới biết rằng em ngọt bùi” Nếu ở câu ca dao trên nói về vẻ đẹp ngoại hình thì ở câu ca dao này lại nói về vẻ đẹp tâm hồn, vẻ đẹp bên trong phẩm chất của người con gái. Câu ca dao cũng là lời yêu cầu chân thành, tha thiết đối với những người chồng tương lai của mình, rằng hãy biết trân trọng những vẻ đẹp ấy. Như vậy cả Hồ Xuân Hương và các tác giả dân gian đều hướng sự quan tâm của mình đến số phận cũng như cuộc sống của những người phụ nữ trong xã hội phong kiến. Tuy cách biểu hiện có sự khác nhau nhưng đều thể hiện được tinh thần nhân văn sâu sắc của các tác giả. Trên đây là một số bài văn mẫu về những nét tương đồng của những bài ca dao than thân và bài Bánh Trôi Nước mà THPT Ngô Thì Nhậm muốn gửi tới các em tham khảo, đừng quên xem thêm một số bài văn mẫu 7 chọn lọc liên quan tới đề tài này nữa em nhé: Phát biểu cảm nghĩ về Những câu hát than thânPhân tích các bài ca dao than thân Thân em
2 notes · View notes
24newslive · 4 years
Text
Giám đốc công ty "thổi giá" thiết bị y tế ở BV Bạch Mai sở hữu nhiều doanh nghiệp khác
Phạm Đức Tuấn, Chủ tịch HĐQT kiêm Giám đốc Công ty BMS, còn là người đại diện pháp luật của 3 công ty khác, tạo nên các liên danh để tham gia đấu thầu cung cấp thiết bị, vật tư y tế nhiều cơ sở y tế trong cả nước với tổng giá trị hàng trăm tỉ đồng.
Hiện nay, Cơ quan Cảnh sát điều tra (C03), Bộ Công an đang điều tra, mở rộng vụ án "thổi giá" thiết bị y tế để đưa vào hợp đồng liên doanh, liên kết tại Bệnh viện Bạch Mai.
Đáng chú, sau khi đối tượng Phạm Đức Tuấn (SN 1979, Chủ tịch Hội đồng quản trị, Giám đốc Công ty Cổ phần Công nghệ y tế BMS - Công ty BMS) bị khởi tố, bắt giam về tội Lừa đảo chiếm đoạt tài sản đã "hé lộ" nhiều thông tin cho thấy Tuấn còn sở hữu một số doanh nghiệp trong lĩnh vực thiết bị y tế khác.
Theo tìm hiểu của phóng viên, Công ty BMS được thành lập vào năm 2005. Trụ sở doanh nghiệp được đặt tại Khu Trung Hòa Nhân Chính, phường Nhân Chính, quận Thanh Xuân, Hà Nội. Phạm Đức Tuấn giữ chức vụ Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm Giám đốc Công ty.
Tuy nhiên sau khi PHạm Đức Tuấn bị khởi tố, bắt giam, thay mặt đại hội đồng cổ đông của Công ty BMS, bà Cao Thị Chuyên đã bổ nhiệm bà Phạm Thị Thanh Thủy giữ chức vụ Giám đốc - người đại diện pháp luật cho công ty.
Ngoài Công ty BMS, Phạm Đức Tuấn còn là Giám đốc Công ty Cổ phần đầu tư Tuấn Ngọc, thành lập từ năm 2008. Có địa chỉ đóng tại đường Thụy Khuê, phường Thụy Khê, quận Tây Hồ, Hà Nội. Doanh nghiệp này có vốn điều lệ 50 tỉ đồng.
Ngành nghề đăng ký kinh doanh chính của Công ty Cổ phần đầu tư Tuấn Ngọc là: Buôn bán các trang thiết bị y tế; Bán buôn tân dược; Bán buôn dụng cụ y tế: bông, băng, gạc, dụng cụ cứu thương, kim tiêm…; Bán buôn máy, thiết bị y tế loại sử dụng trong gia đình như: máy đo huyết áp, máy trợ thính…
Đến 16-3-2020, Phạm Đức Tuấn tiếp tục thành lập Công Ty TNHH Energy and Life Value, với vốn điều lệ 20 tỉ đồng. Công ty này có địa chỉ đăng ký trùng với Công ty BMS nêu trên, do Tuấn làm giám đốc. Doanh nghiệp này đăng ký nhiều ngành nghề kinh doanh, nhưng ngành nghề chính là sản xuất thiết bị, dụng cụ y tế, nha khoa, chỉnh hình và phục hồi chức năng.
Mới đây nhất, vào ngày 15-7-2020, Công ty Cổ phần Khoa học Công nghệ mới BMS được thành lập, người đại diện pháp luật tiếp tục là Phạm Đức Tuấn. Với vốn điều lệ 80 tỉ đồng, công ty gồm 3 cổ đông sáng lập là bà Cao Thị Chuyên (nắm giữ 36,9%), ông Phạm Đức Tuấn (nắm giữ 62,5%) và ông Phạm Hồng Nghĩa (nắm giữ 0,6% VĐL). Doanh nghiệp này tiếp tục đăng ký kinh doanh với lĩnh vực khá rộng, trong đó có bán buôn máy móc, thiết bị y tế…
Các công ty nêu trên đã tham gia đấu thầu nhiều gói thầu cung cấp vật tư và trang thiết bị y tế hàng loạt gói thầu lớn tại các cơ sở y tế trong cả nước với tổng giá trị lên đến hàng trăm tỉ đồng., không chỉ riêng Bệnh viện Bạch Mai.
Đặc biệt, các công ty do Tuấn làm người đại diện pháp luật đã liên danh để tham gia đấu thầu, trúng hàng loạt gói thầu cung cấp thiết bị y tế có giá trị lớn. Trong đó có thể kể đến liên danh Công ty BMS - Công ty cổ phần Đầu tư Tuấn Ngọc trúng gói thầu Vật tư thay thế thuộc dự án Phê duyệt dự toán, kế hoạch lựa chọn nhà thầu mua vật tư y tế năm 2020 của Bệnh viện Thể thao Việt Nam với giá trúng thầu lên tới 68,4 tỉ đồng. Thực chất 2 công ty này đều do Tuấn làm giám đốc.
Công ty BMS liên tiếp trúng nhiều gói thầu cung cấp thiết bị y tế, vật tư tại các địa phương như Hải Phòng, Thái Bình, Nghệ An.
Trước đó, vào ngày 31-8, Báo Người Lao Động đã đưa tin, Cơ quan Cảnh sát điều tra (C03), Bộ Công an quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can, lệnh khám xét và bắt tạm giam Phạm Đức Tuấn (42 tuổi, chủ tịch HĐQT, giám đốc Công ty cổ phần Công nghệ y tế BMS) và Ngô Thị Thu Huyền (37 tuổi, Phó giám đốc BMS) để điều tra về tội Lừa đảo chiếm đoạt tài sản.
C03 cũng khởi tố và cấm đi khỏi nơi cư trú với Trần Lê Hoàng (42 tuổi, thẩm định viên Công ty cổ phần Thẩm định giá và dịch vụ tài chính Hà Nội (VFS) về cùng tội danh.
Trả lời báo chí tại cuộc họp báo Chính phủ mới đây, Thiếu tướng Tô Ân Xô, Chánh Văn phòng Bộ Công an, cho biết cơ quan cảnh sát điều tra đang tập trung lực lượng làm rõ các vi phạm của các bị can, đồng thời mở rộng điều tra, xác định sai phạm của các tổ chức, cá nhân liên quan, xử lý nghiêm theo quy định.
2 notes · View notes
muahexanhla204 · 4 months
Text
THE 8 SHOW
Tumblr media
Tôi không biết phải gọi ký hiệu màu đỏ trên Poster của bộ phim là số 8 hay dấu vô cực vì dù có chọn thế nào cũng trở nên chính xác. Tám nhân vật tương ứng với số tầng mà họ chọn lựa khi bắt đầu cuộc chơi. Con số đó cũng là cái tên mới của họ trong thế giới giả lập này. Họ quyết định không hỏi sâu gì về nhau vì ai cũng mang trên mình một quá khứ đầy sẹo. Họ đồng thời cũng không muốn dính dáng gì nhiều đến nhau bởi cuộc chơi này là những trò chơi vô cảm bất tận mà mỗi người đều muốn quên đi.
BẢN SAO CỦA SQUID GAME?
Khán giả khó tránh khỏi đặt lên bàn cân giữa The 8 Show và một bộ phim đình đám thuộc thể loại sinh tồn của Hàn Quốc trước đó – Squid Game. Từ trailer mở đầu đã cho thấy dáng dấp của Squid Game đâu đó, tuy nhiên cuộc chơi giữa hai bộ phim hoàn toàn khác nhau. Squid Game thiên về kỹ năng sinh tồn, The 8 Show nặng về tâm lý nhân vật, mô tả những đấu tranh nội tại của mỗi người. Mặt khác, trong khi Squid Game đưa ra một luật lệ bắt buộc người chơi phải tuân theo (nếu không, sẽ bị quản trò giết), The 8 Show đơn giản cho phép người chơi được sống theo cách mà họ mong muốn chỉ cần họ không vượt quá khuôn khổ (nếu không, chỉ bị phạt trừ tiền). Tính dân chủ được đề cao trong tinh thần của The 8 Show. Bạn sẽ dễ dàng nhận ra tất cả những đau đớn ở thế giới giả lập đó không phải do những người tạo lập gây ra, mà đều bắt nguồn từ chính quyết định của cộng đồng nhỏ gồm 8 con người này.
Tumblr media
Viễn cảnh diễn ra khi tuỳ mỗi tầng lầu mà từng nhân vật ở sẽ được trả tiền cho từng phút mà họ tồn tại trong trò chơi. Số tầng càng cao thì số tiền nhận được càng lớn. Độ chênh lệch khủng khiếp. Tầng 1 kiếm được 10,000 Won mỗi phút; Tầng 3 nhận gấp 3 lần; 130,000 Won cho tầng 6; Tầng 7 – 210,000 Won và tầng cao nhất - 340,000 Won (gấp 34 lần số tiền của tầng 1). Khi người chơi nhận ra điều này, họ bị sốc nặng, cảm thấy bất mãn và nãy sinh lòng đố kỵ.
SỐ PHẬN CON NGƯỜI ĐÃ ĐƯỢC ĐỊNH ĐOẠT?
Tumblr media
Những người “sinh ra” ở tầng lớp trên, không chỉ hưởng thụ nguồn thu nhập cao ngất ngưỡng mà nơi ở của họ cũng được mặc định rộng rãi không kém. Một lần, cả bọn cùng nhau lên phòng của Tầng 8 và họ mở to mắt, mồm há hốc. Tầm nhìn căn phòng với nhiều dãy ô kính hình chữ nhật được lắp đầy một mặt tường nhìn ra mảng cây xanh có thể là công viên, một cây cầu bắt qua hai thành phố với nhiều toà nhà cao tầng, xa xa là những dãy núi nhấp nhô và tia nắng lấp lánh.
Tumblr media
Khung cảnh đó khiến Tầng 1 buồn nôn và thở dốc như lên cơn hen suyển, anh ta phải chạy ra ngoài để nạp oxy vào dù căn phòng còn tràn ngập không khí hơn bên ngoài. Anh ta có lý do cho điều đó vì căn phòng của anh nằm tít phía dưới. Diện tích không chỉ nhỏ hơn (tôi đoán chỉ bằng 1/34 diện tích căn phòng của Tầng 8 - dựa theo tỉ lệ tiền nhận được tương ứng), mà độ cao trần nhà còn thấp tè chỉ vừa đụng đầu người, có một ô cửa nhà xíu xiu ở chính giữa mà cũng không nhìn ra được đâu do bị một mảng tường che mất hai phần ba tầm nhìn.
PHÂN CÔNG XÃ HỘI HAY BỐC LỘT GIAI CẤP?
Tumblr media
Ban đầu, mọi người trong “xã hội nhỏ” đều an phận với mức thu nhập mà họ kiếm được. Vấn đề nãy sinh khi họ nhận ra có cách thức tích trữ thời gian để tồn tại trong trò chơi bằng nhiều cách khác nhau. Ban đầu họ chạy bộ lên xuống cầu thang. Anh chàng tầng 1 bị tật ở chân nên gặp khó khăn dùng thang bộ đã xung phong nhận túi phân và nước tiểu của mọi người để ở phòng mình thông qua một cái thang máy nhỏ duy nhất nối 8 căn phòng với nhau. Đấy là cách bộ phim mô tả loài người tạo ra phân công lao động - một guồng máy xoay vòng bất tận, những ai trật "đường ray" sẽ bị xã hội đào thải không thương xót.
Thế rồi một hôm, dù họ có chạy tiêu tốn bao nhiêu lít mồ hôi đi chăng nữa thì thời gian cũng không tăng lên được bao nhiêu. Họ nhận ra rằng những người quan sát qua camera đã thấy chán với trò thể chất trẻ con của họ và bàn với nhau cách thức khác để nuông chiều những người này. Từ đây, tính người của họ bắt đầu bị thách thức thông qua những trò chơi tàn ác như thời kì diệt chủng của Polpot hay Holocaust, như cách tầng 4 tâm sự: khi bước vào trò chơi này, cô đã quên mình là một con người, như thế mới có thể sống được và kiếm tiền.
Giai cấp cũng bắt đầu được hình thành.
Tumblr media
Phân đoạn khiến tôi sởn gai óc chính ngay lúc cô nàng Tầng 8 thủ dâm trong khi nhìn lên màng hình chiếu cảnh 7 người tầng dưới bị tra tấn từ thể xác đến tinh thần, đau đớn của đồng loại mang lại khoái cảm cho cô.
Ngoài ra, Tầng 8 còn ra lệnh cho đồng bọn nẹp mắt các tầng dưới không cho họ nhắm lại trong nhiều ngày liền, dưới cổ bố trí sẵn một thau nước để nếu người nào gục thiếp ngủ đi sẽ bị sặc nước ngay lập tức. Ngày này qua ngày nọ mất ngủ sẽ khiến người ta suy kiệt và điên loạn, người mạnh mẽ nhất như Tầng 2 cũng trở nên yếu đuối van xin tha mạng.
“Chúng ta đã đổ mồ hôi, đổ máu. Bị đánh, bị đấm, bị đâm rồi bị chích điện. Xúi giục, lừa dối, phản bội, cướp đoạt. Đi lừa rồi bị lừa . Có lẽ chúng ta đã làm gần hết những chuyện con người có thể làm với con người rồi.” – Tầng 8 thừa nhận.
NHỮNG PHÁT SÚNG CỦA CÁCH MẠNG
Tumblr media
Sẽ là thiếu sót nếu không đề cập đến những cuộc cách mạng, đó là dấu chấm hết cho một giai đoạn và cũng bắt đầu một giai đoạn. Người ta hay bảo nhau: đừng dồn con chó đến chân tường vì nó sẽ cắn bạn. Kẻ thống trị thực hiện áp bức để cai trị; kẻ bị trị ngoan ngoãn tuân theo cho đến khi bị dồn đến ngõ cụt.
Những tầng bên dưới đã thực hiện ba lần cuộc nỗi loạn như vậy trong bộ phim. Kẻ bị trị trở thành kẻ thống trị. Chúng ta hay trách móc những người nắm trong tay quyền lực; thế nhưng có chắc rằng khi đứng ở vị trí của họ ta sẽ làm khác không?
Tumblr media
Nhưng cuộc cách mạng thứ ba ở cuối phim không phải để lật đổ một tầng lầu cụ thể nào cả. Đó là cuộc cách mạng để giữ lại chút tính người còn sót lại. Khi Tầng 1 hấp hối, Tầng 3 vội vàng chạy đến cửa thang máy nhấc điện thoại gào lên: "Tôi mua ngay thứ gì có thể kết thúc chương trình. Thứ gì đắt nhất ở đây? ... Khốn kiếppp" . Lập tức con số nhảy lên 1,440 giờ đồng hồ tương đương 60 ngày được cho không như thách thức tất cả rằng khi đưa ra lựa chọn đi vào đã không có ngày trở ra.
Không còn cách nào khác, Tầng ba đã bắn hạ tất cả camera để những người quan sát không thể theo dõi diễn biến nữa. Anh bịt mắt tất cả lại nhưng cũng không cứu được Tầng 1. Cánh cửa cuối cùng cũng chịu mở ra, tám tầng lầu được giải thoát. Tuy vậy, câu hỏi của Tầng ba vẫn chưa được ai giải đáp...
"Thứ gì là đắt nhất ở đây?".
Dù là gì tôi nghĩ họ đã mua được nó nhưng không phải bằng tiền, đó là chút ấm áp trong trái tim - chút tình thương còn sót.
MỘT CÁI KẾT "TRÔI QUÁ"
Tumblr media
Bộ phim đã phản ảnh một lối sống vô cảm của con người hiện đại với sự bùng nổ của mạng xã hội. Cuộc sống nằm gọn trên cái màn hình điện thoại, như những ô kính trong phòng mỗi tầng lầu dù đẹp hay tồi tệ thế nào cũng chỉ là tấm đèn led vô nghĩa.
Bộ phim cũng châm biến nỗi ám ảnh của thế hệ trẻ Hàn Quốc nói riêng và thế giới nói chung nói chung về nền công nghiệp giải trí, thứ đã phát triển vượt bậc đưa một số người đến đỉnh cao danh vọng nhưng cũng đồng thời nhốt họ trong cái nhà tù tai tiếng đó.
Tumblr media
Dạo quanh nhiều diễn đàn tôi bắt gặp phần lớn các bình luận thất vọng về một cái kết nhàm chán của bộ phim. Điều đó không khó hiểu vì bộ phim khơi dậy quá nhiều sự bực tức, bất mãn của người xem, khiến họ xót xa khi chứng kiến những bạo lực của những kẻ thống trị mà kết phim chưa đem lại một cán cân công lý như mong đợi, nhưng cuộc sống vốn là như vậy.
“Dù chúng ta nỗ lực sống tốt, liệu có tạo ra khác biệt không?” - Tầng ba đã nhận ra điều đó.
Tumblr media
KHỔ ĐAU LÀ HẠNH PHÚC?
Cuối cùng khi trò chơi chấm dứt, đáng lẽ hạnh phúc sẽ mỉm cười nhưng ánh mắt Tầng 3 lại cho thấy sự trống trải. Anh ta dù trong túi có một khoản tiền kết xù vẫn chọn sống trong một căn phòng tồi tàn, chật hẹp và cũng có một cửa sổ y hệt như căn phòng số 3 ám ảnh đó. Anh đã cố gắng chịu đựng tất cả tủi nhục để lấy số tiền mà anh không dám mơ tưởng tới đó, nhưng khi cằm trên tay rồi anh lại cảm thấy thật vô nghĩa.
Tám người bọn họ tuy đã tự do vẫn thật sự không muốn gặp lại nhau ngoại trừ tại một ngày đám tang mà Tầng 3 tổ chức cho Tầng 1. Anh làm vậy vì sự thương cảm hay chỉ là một hành động mang tính hình thức nhằm giải phóng họ khỏi sực mặc cảm tội lỗi? 
Tumblr media Tumblr media
Không hiểu sao tôi lại có cảm giác cái thế giới đớn đau mà họ vừa may mắn trốn ra lại là nơi mà họ cảm thấy được yêu thương và sống có ý nghĩa nhất. Ngay cả bó hoa kính viếng của Tầng 6 (một tên côn đồ) dường như cũng thay mặt sự hiện diện cho nỗi buồn và sự ân hận của anh ta. Cảm giác như Tầng 6 cũng đang nhớ về tám người bọn họ...
Cách cô em gái Tầng 4 nhìn người chị Tầng 6 lần cuối, ánh mắt nhìn xuống của Tầng 3 hay nét dịu dàng lần đầu Tầng 2 chịu bộc lộ khi âm nhạc vang lên thật buồn. Tôi thấy hình ảnh này thật giống buổi chia tay cuối cấp 3, mọi người cũng buồn như vậy, những lời động viên, hỏi thăm và rồi đường ai nấy đi.
Dù có nỗ lực đến đâu, cuộc sống sẽ đảm bảo không ai có thể tìm thấy đường quay trở lại.
Nhân Trần
23/05/2024
4 notes · View notes
hanoiboutique · 6 months
Text
BAO NHIÊU NƯỚC MẮT CHO VỪA…
Mẹ gọi điện cho dì, hắt vào máy điện thoại những tiếng gắt gỏng:
- Để bà ở bên ấy thêm một tuần nữa thì đã sao? Rồi thì tôi trông bà bù hai tuần. Liền hai tuần được chưa? Tôi có việc nếu không tôi chẳng phải tốn hơi nhờ dì!
Dì chắc chắn có gắt gỏng lại. Tính dì nóng nảy hơn mẹ nhiều. Từ trước đến nay dì chưa thua mẹ miếng nào. Kể từ khi bà bước sang tuổi 90, không tự chăm sóc bản thân được nữa, dì và mẹ thỏa thuận với nhau mỗi người trông nom bà một tuần.
Cũng kể từ đó bà như quả bóng bị đá từ đầu sân này sang đầu sân kia và ngược lại. Mẹ và dì nói nhau trong điện thoại suốt nửa tiếng đồng hồ. Mặt mẹ đỏ phừng phừng, hai hàng lông mày của mẹ rướn lên hết cỡ. Mẹ nhắc lại một số lỗi lầm điển hình của dì. Rồi mẹ kết luận:
- Mày chỉ được cái mồm!
Bố theo dõi cuộc trò chuyện của hai chị em mẹ, lẩm bẩm “Chị em mà như chó với mèo”. Mẹ chưa rảnh tay để hục hặc với bố ngay lúc ấy. Kết thúc cuộc điện thoại mẹ quay sang bố dằn từng tiếng: “Việc chị em tôi không bận gì đến ông!”. Bố im lặng. Bố im lặng nghĩa là bố thây kệ, mọi chuyện muốn ra sao thì ra. Dù có biết điều gì đó nên nói bố cũng chẳng thèm hé răng.
Một tuần trôi qua. Việc bận của mẹ là việc đi chùa theo kiểu đi “tua”. Đi mười bảy chùa trong một tuần. Ăn chay toàn diện. Thành tâm cúng lễ. Tối chủ nhật mẹ mới về nhà. Không ăn uống, chỉ tắm rửa qua quýt mẹ lăn ra ngủ.
Bố thây kệ.
Bố không nói với mẹ rằng sáng thứ hai, sau khi mẹ đã lên xe đi cùng đoàn hành hương, dì gọi điện tới, cáu gắt, nói rằng mẹ nhất định phải sang đón bà, vì dì cũng bận. Và vì tuần đó là phiên mẹ trông bà. Dì không đời nào chịu bị buộc chân ở nhà trong khi mẹ cố tình trốn tránh trách nhiệm. Mẹ ích kỷ, còn dì không phải là người dễ nhân nhượng trước sự ích kỷ.
Đấy là tất cả những gì bố biết được qua cú điện thoại bố buộc phải nghe trong lúc mẹ vắng nhà. Bố vẫn nhớ những lời dì nói trong điện thoại. Nhưng bố kệ, không nói lại cho mẹ biết.
Ngày thứ hai của tuần tiếp theo, bắt đầu phiên mẹ trông bà và mẹ sẽ trông bà hai tuần liền để bù cho cả tuần trước mẹ đi chùa.
Đến tận tối vẫn chưa thấy dì đưa bà sang nhà mẹ.
Mẹ vẫn tức dì, không gọi điện sang nhà dì hỏi tại sao như vậy. Cũng có khi mẹ nghĩ cứ để dì trông bà được bao lâu thì trông, khi nào dì đưa bà sang thì đến lượt mẹ, việc gì phải lăn tăn.
Một tháng rưỡi trôi qua. Bà chưa được đưa sang nhà mẹ. Mẹ và dì vẫn giận nhau, không ai gọi điện cho ai.
Thế rồi một hôm trước cổng nhà mẹ xuất hiện cậu con cả của dì. Cậu ta sinh sống ở nước ngoài, lần này đưa vợ chưa cưới về ra mắt gia đình.
- Chào bác, cháu đưa một nửa của cháu sang chào bà và hai bác đây ạ. Cậu ta vừa cười vừa nói với mẹ trong lúc mẹ mở cổng. Mẹ gật đầu chào, hơi hé miệng cười lấy lệ.
- Bà đâu hả bác?
Mẹ cười thành tiếng.
- Thằng này, đi Tây về biết hỏi nỡm nhỉ?
- Bà ở trên gác ạ? Không phải gọi bà xuống đâu ạ. Chúng cháu lên chào bà. Cậu ta nói, cầm tay vợ chưa cưới kéo lên cầu thang...
Mẹ đứng khựng lại như người bị sét đánh.
- Bà vẫn ở bên ấy mà? Bên nhà cháu chứ đâu.
- Hì hì, bác cứ đùa.
- Không, bà vẫn ở bên ấy mà.
Mẹ đứng ở chân cầu thang, nhìn quanh ngơ ngác như người mất trí.
Thế rồi bốn cái máy di động cùng hoạt động một lúc. Tiếng bấm máy tít tít. Mẹ kêu trời bằng giọng thất thanh. Cậu con cả nhà dì dắt bạn gái lao ra cổng. Chuông điện thoại reo. Tiếng dì kêu khóc ở đầu dây bên kia nghe váng cả óc.
- Ôi giời ơi là giời. Mẹ tôi đi đâu hả giời? Sáng thứ hai đó, mẹ xách túi quần áo đi ra ngõ, bảo “Mẹ về bên kia đây. Chị cả mày đón mẹ ở ngoài ngõ kia rồi”. Tôi đang bận trông chảo cá rán, chẳng ngó ra được. Cứ ngỡ mẹ được đón sang bên ấy rồi. Ai ngờ! Ối mẹ ơi, giờ này mẹ ở đâu, mẹ ơi...”
Suốt nửa năm trời người của hai nhà chúng tôi đi tìm bà khắp nơi. Chúng tôi đăng tin tìm bà trên nhiều tờ báo giấy, báo điện tử, đăng cả trên truyền hình. Chẳng ai biết bà đang ở đâu.
Cách đây hai tuần, bỗng nhiên có một người đàn ông tìm đến nhà tôi gặp mẹ. Ông ấy đưa cho mẹ xem một tờ báo có đăng tin bà tôi mất tích. Rồi ông ấy lấy từ trong chiếc ba lô đã cũ ra một chiếc túi vải.
Mẹ tôi trông thấy chiếc túi vải, bật khóc nức nở. Chiếc túi vải đó là túi đựng quần áo của bà.
Chính tay người đàn ông đó đã đặt bà vào chiếc quan tài mà ông tự bỏ tiền ra mua sau khi phát hiện bà tôi nằm còng queo trước cổng nhà ông, không động cựa và không còn thở.
Chiều muộn hôm đó, tại một nghĩa trang cách nhà chúng tôi gần 60km, mẹ tôi và dì - hai đứa con gái của bà tôi - khóc ngất trước nấm mộ phủ đầy cỏ xanh rì.
Một người đi xe máy trên đường, dừng lại bên rìa nghĩa trang nhìn cảnh dì và mẹ tôi khóc vật vã, bùi ngùi nói: “Thương quá! Mồ mẹ cỏ đã xanh nhường kia mà các con vẫn khóc ngất. Thương quá!”.
(Nhà văn Nguyễn Bích Lan)
2 notes · View notes
vc24h · 1 year
Text
TUYỂN KỸ SƯ - KỸ THUẬT VIÊN ĐIỆN CÔNG NGHIỆP E73 TẠI HÀN QUỐC
Công ty nhân lực quốc tế 360 thông báo TUYỂN KỸ SƯ ĐIỆN CÔNG NGHIỆP – KỸ THUẬT VIÊN ĐIỆN CÔNG NGHIỆP E73 TẠI HÀN QUỐC với mức lương hấp dẫn như sau: Thông tin tuyển dụng Ngành nghề: TUYỂN KỸ SƯ ĐIỆN CÔNG NGHIỆP VISA E7-3 Nội dung công việc: Thợ Điện công nghiệp tàu thuỷ. (visae73) Tốt nghiệp đại học các chuyên ngành: Cơ điện tử, điện, điện công nghiệp, điện tử … có ít nhất 1,5 năm kinh…
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
maybaynongnghiepdrone · 7 months
Text
Top 4 ưu điểm khi sử dụng máy bay phun thuốc
Nông dân ngày nay, càng quan tâm và sử dụng công nghệ thông minh vào trong canh tác nông  nghiệp. Việc áp dụng đã mang nhiều hiệu quả tích cực cũng như gia tăng năng suất, tiểu điểm nhất là ứng dụng máy bay phun thuốc trừ sâu. Hãy cùng chúng tôi tìm hiểu ưu điểm của máy bay phun thuốc qua bài viết sau đây.
TỐI ĐA HIỆU QUẢ DIỆT TRỪ SÂU BỆNH TRÊN CÂY TRỒNG:
Máy bay nông nghiệp sử dụng công nghệ phun ly tâm cắt nhỏ hạt thuốc thành kích thước siêu nhỏ, thấm nhanh qua các tán lá cây. Thiết bị bay còn giúp nông dân quản lý giai đoạn phun theo cây trồng một cách nhanh chóng. So với phương pháp thủ công, cơ giới việc sử dụng máy bay phun thuốc hiệu quả nhanh hơn từ 15 đến 35%  phòng trừ sâu bệnh, dập dịch nhanh chóng.
Tumblr media
Thiết bị bay còn nổi bật với ứng dụng lưu trữ bản đồ diện tích cần phun, dùng lại lần sau. Phun chính xác và đồng đều trên cây trồng và tự động đo lường lượng thuốc trong bình khi gần hết. Ngoài việc phun thuốc trừ sâu, bón phân, gieo sạ máy bay nông nghiệp còn hoạt động cả ngày lẫn đêm.
TIẾT KIỆM CHI PHÍ SẢN XUẤT, Ô NHIỄM MÔI TRƯỜNG:
Với công nghệ phun thuốc bằng thiết bị máy bay không người lái đã tiết kiệm đến 30% dư lượng thuốc bảo vệ thực vật, tiết kiệm 90% lượng nước tiêu thụ so với phương pháp truyền thống, giảm đáng kể một phần chi phí sản xuất. Theo nhiều nông dân chia sẻ, sử dụng máy bay nông nghiệp mang nhiều tiện lợi cho bà con về việc phun thuốc nhanh, loại trừ sâu bệnh trên cây trồng kịp thời, an toàn sức khoẻ so với phun trực tiếp bằng tay.
PHUN THUỐC BẰNG MÁY BAY RẺ HƠN SO VỚI THÊU NHÂN CÔNG PHUN THUỐC:
Lao động trẻ và trung niên ngày càng khan hiếm, giá thuê nhân công ngày càng cao vì tốn khá nhiều công sức, thuốc trừ sâu có hại cho sức khoẻ con người. Đặc biệt, người trẻ không muốn phun thuốc trừ sâu đa phần tập trung vào các khu công nghiệp, thành phố lớn. Máy bay không người lái phun thuốc có thể vận hành từ xa tranh nguy hiển cho nông dân không tiếp xúc trực tiếp với thuốc, đảm bảo an toàn hoạt động phun. Ngoài ra, thời gian làm việc nhanh thiết bị có thể hoạt động cả ngày lẫn đêm, giá thành thuê phun rẻ hơn giá thuê nhân công.
Tumblr media
TỰ ĐỘNG HOÁ TRONG CANH TÁC, SẢN XUẤT NÔNG NGHIỆP:
Sự chuyển dịch phát triển nông nghiệp, trang trại quy mô lớn sẽ ngày càng nhiều sẽ tác động lớn đến ngành trồng trọt sẽ tăng lên. Áp dụng công nghệ máy bay phun thuốc có diện tích hoạt động trong ngày lên đến 80ha, hiệu quả làm việc gấp đôi so với phương pháp thủ công. Hoạt động của máy thông qua điều hướng và điều khiển các chuyến bay hoạt động. Trước khi phun, thông tin được định vị GPS các loại cây trồng đất nông nghiệp thu thấp và tuyến đường được lên kế hoạch. Nông dân dễ dàng quản lý diện tích đất nông nghiệp, giai đoạn phát triển của cây trồng. Những ưu điểm trên máy bay phun thuốc trừ sâu sẽ là một công cụ đắc lực cho bà con nông dân trong thời đại nông nghiệp 4.0. Cho nông dân tăng được hiệu quả công việc, đảm bảo kinh tế lâu dài về sau.
2 notes · View notes
hunglai86 · 8 months
Text
Nhan sắc đúng là rất quan trọng. Nhưng chỉ với nhan sắc mà ko có sự kết nối tâm hồn, thì cũng giống như ngắm nhìn những vẻ đẹp của cuộc sống nhưng ko thể chạm vào nó. Cũng ko muốn chạm vào nó. Bởi vì hiểu rằng nó ko thuộc về mình, ko phù hợp với mình. Với những người thích chinh phục, thích tranh đoạt, thì họ sẽ tìm mọi cách để đạt được mục đích. Nhưng họ ko hiểu rằng nếu như nó đã ko phù hợp với mình, thì đoạt được nó cũng chỉ làm cho nó héo tàn. Tình yêu của ta ko phải là nhìn nhau 1 cách triều mến. Ko phải là những hành động lãng mạn. Mà cảm nhận về nhau bằng tâm hồn, bằng tri thức.
Với con nhỏ cao ngạo này thì ta cảm thấy tâm hồn của nó rất xấu xí. Nhưng có 1 điều mà ta cảm nhận được giống như là nó có 1 chút gì đó thật sự yêu ta. Là yêu luôn chứ ko phải là thích nữa. Chính vì vậy mà ta mới có sự rung động. Và ta đã thử tìm cách để có thể nói chuyện với nó. Ta muốn biết nhiều cái hơn về nó, và cũng muốn chia sẻ nhiều cái của mình với nó. Nhưng mà nó lại ko thể nói chuyện với ta 1 cách bình thường. Có thể nó sợ với lại cũng ngại. Nhưng vấn đề ở đây là nó lại tìm đủ trò để trêu chọc ta. Làm ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống xung quanh. Ta là 1 người chí công vô tư, ko thể vì tình mà hành xử khác đi được. Cho nên ta phải cự lại thôi. Còn nó thì lại bộc lộ cái bản chất ngang ngược, cao ngạo. Ta ko thể chấp nhận 1 người bạn đời ngang ngược, cao ngạo và thiếu tôn trọng với mình như vậy. Tình cảm của ta nó được biểu hiện trong những cái bình dị thường ngày chứ ko phải là sự theo đuổi nhiệt tình. Con nhỏ này nó ko biết cảm nhận. Hoặc là nó đang có âm mưu gì đó với ta. Bởi vì ta cũng cảm nhận được sự mập mờ, toan tính. Ta rất ghét những kẻ mập mờ. Cứ việc nói thẳng ra. Trên đời này ko có bất cứ thứ gì mà không thể thỏa thuận được. Chỉ có quá ích kỷ muốn chiếm đoạt lợi ích cho riêng mình mới ko thể nói rõ. Ví dụ như này: Vì muốn ta làm tổng thống mà khiến cho cuộc đời của ta nó lăng lộn trong đau khổ. Khiến cho cho ta phải uống phí 1 kiếp làm người. Và cho rằng như vậy là tốt cho ta. Tốt cho ta ở chỗ nào? Tốt cho ta hay tốt cho thanh danh của họ? Họ yêu ta hay yêu bản thân họ? Nếu như họ cho rằng những gì họ làm là đúng, là tốt nhất, vậy thì đúng ra là họ có năng lực nhiều hơn ta. Sao họ ko tự làm lấy đi?
Còn nói về cái việc giúp cho ta có địa vị để có thu nhập cao để xây dựng gia đình ấy. Thì phải suy nghĩ rằng những kẻ kia có thật sự đáng tin hay ko? Muốn xây dựng gia đình bằng tình yêu thì quan trọng là bản thân mình phải có năng lực. Chỉ có những kẻ ko có năng lực mới phải dựa vào đồng tiền, tìm mọi cách để kiếm tiền, và bị xoáy vào cái việc chạy theo đồng tiền. Cũng giống như việc mua trả góp. Họ muốn có trước, muốn ăn trước rồi trả sau. Còn ta thì khác. Ta nhẫn nhịn cho đến lúc thật sự đủ khả năng thì mới nhận lấy. Nếu thật sự là tình yêu thì phải có sự đồng lòng cùng nhau hướng về 1 phía. Mặc dù trên đời nhiều người thất bại vì nhiều người đàn ông ko suy nghĩ mà ăn chơi ko tính toán. Nhưng quan trọng là bản thân mình phải có lập trường của mình chứ? Đủ can đảm để ngang ngược cao ngạo, mà lại ko đủ bản lĩnh để giữ mình hay sao? Cứ cho là sự cám dỗ nó quá lớn đi. Nhưng tại sao ko nhìn thấy năng lực của ta? Tại sao ko cảm nhận được đường đi nước bước của ta qua những gì mà ta chia sẻ? Chỉ vì quá tin tưởng những thông tin bên ngoài mà ko dám tin vào cảm nhận của bản thân mình. Và chính bản thân mình cũng ko có năng lực. Hoặc cũng muốn ăn trước trả sau. Nói chung là kém cỏi.
Tình yêu của người phụ nữ ngu dốt nhất là ko trao đổi với người mình yêu. Ko bắt buộc là phải tin tưởng. Nhưng mà phải có sự trao đổi, có sự tôn trọng. Chứ ko phải độc đoán tự ý làm theo suy nghĩ của mình mà ko cần biết người kia nghĩ gì. Tự cho rằng mình là chân lý. Nhưng thực tế mình toàn bị xoáy vào những chiêu trò lừa lọc của cuộc đời. Bởi vì chính cái tâm của mình nó cũng như vậy. Ham mê những thứ hào nhoáng. Sợ nghèo. Sợ lao động. Chứ nếu ko phải như vậy thì bản thân mình hoàn toàn có thể tạo ra được điều kiện, tại sao lại ko làm? Cùng nhau làm ko phải sẽ càng dễ hơn là một mình hay sao? Hay là muốn những thứ sẵn có? Cái gì cũng có cái giá của nó hết.
2 notes · View notes
motcuocdoimoi · 9 months
Text
Dạo gần đây tôi bắt đầu nghĩ về ý nghĩa của cuộc sống này. Mỗi ngày thức dậy, sửa soạn đi làm, tôi bỗng tự hỏi mình, đây có phải là cuộc sống mình mong muốn? Mình có đang thực sự hạnh phúc với những gì mình đang làm?
Tôi không biết hạnh phúc với những gì mình đang làm là như thế nào. Vì cũng dễ hiểu, từ lúc còn rất trẻ, đã mải mê kiếm tiền vì không có lựa chọn nào khác. Vòng xoáy cơm áo gạo tiền cùng nhiệt huyết của tuổi trẻ khiến tôi cứ lao về một phía trước như một mũi tên mà chưa một lúc nào kịp dừng lại để tự hỏi rằng, mình có đang thực sự hạnh phúc hay không? Cuối cùng thì cuộc sống này có ý nghĩa gì?
Một người chưa từng biết được hạnh phúc thật khó để định nghĩa hạnh phúc. Nhưng không có nghĩa là người đó không thể biết mình không hạnh phúc. Cảm giác mệt mỏi, kiệt quệ rõ ràng chồng chất mỗi ngày khi công việc chỉ là công cụ để kiếm tiền. Sự toxic của môi trường làm việc, sự gay gắt sân si của bản thân như đang nhấn chìm tôi trong vũng bùn lạc lối mỗi ngày. Tiền nhà, tiền cơm, tiền điện, tiền nước cùng những thói quen tiêu xài của bản thân là sợi dây vô hình nhưng đầy mãnh lực trói tôi lại với công việc này. Tôi không hạnh phúc, ngay lúc này tôi biết rõ là như vậy. Tôi phải làm gì để hạnh phúc hơn, đâu mới là công việc hạnh phúc? Thu nhập 8 con số VNĐ hàng tháng rõ ràng không làm tôi hạnh phúc. Nhưng nếu rời bỏ nó tôi sẽ trở nên bất hạnh mà khả năng cao lên đến 90%. Không có tiền có thể hạnh phúc được sao? Không có tiền tức là không có quyền chọn lựa. Nhưng đó mới là bản chất của cuộc đời, tôi không thể làm gì khác hơn ngoài việc:
- Tập biết ơn với những gì mình đang có. Sự vô ơn có khi lại là nguồn cơn của việc khiến cho tôi cảm thân bất hạnh? Biết ơn vì tôi có một thân thể lành lặn, có đủ tiền để có quyền lựa chọn một dung mạo khác đẹp hơn, hoàn hảo hơn. Biết ơn vì tôi có một đầu óc vừa đủ, có thể lao động kiếm tiền ở một vị trí tương đối. Biết ơn vì s��p, vì những đồng nghiệp dù rằng đôi lúc thật đáng ghét, nhưng chính họ là những người phần nào đã giúp tôi có được vị trí này cộng với sự nỗ lực tự thân. Đây không phải là công việc tôi thực sự yêu thích nhưng nó là một công việc tốt, giúp cho gia đình tôi có cuộc sống đủ đầy, con của tôi có thể đến trường và sống thoải mái. Đúng, sự vô ơn chính là nguồn cơn của nỗi bất hạnh. Chỉ cần nhún nhường một chút trong cuộc đời, bỏ bớt đi cái tôi, sẽ cảm thấy nỗi bất hạnh không còn nhiều như trước nữa. Trên đời này, ngoài chuyện sinh tử, còn lại những câu chuyện khác hay những giận dữ ganh đua đố kị nhất thời rồi một ngày sẽ trở thành một câu chuyện tầm phào mà ta sẽ nhìn lại và bật cười lúc trà dư tửu hậu.
- Phát triển bản thân để có cơ hội công việc tốt hơn, thu nhập tốt hơn. Rồi một ngày có thể làm được việc mình thích. Việc mình thích có khi là việc không làm gì cả. Hoặc có quyền lựa chọn một công việc nào đó ý nghĩa hơn, vui vẻ hơn.
Cảm ơn sự xuất hiện của người chồng tương lai của tôi, một người đàn ông tuy nhỏ hơn tôi một tuổi, nhưng lại thông tuệ hơn tôi rất nhiều. Chính anh ấy là người đã dạy cho tôi việc phải biết ơn những thứ mình không thể mua được bằng tiền. Chính anh ấy đã ảnh hưởng tốt đến tôi, giúp tôi nhìn nhận cuộc đời này bằng sự bao dung hơn tôi đã từng.
Tumblr media
6 notes · View notes
vietnamjournal · 1 year
Text
Thông tin mới nhất về lao động Việt Nam trong vụ cháy tại Đài Loan (Trung Quốc)
BNEWS Cục Quản lý lao động ngoài nước (Bộ Lao động-Thương binh và Xã hội) thông tin mới nhất về tình hình lao động trong vụ cháy nổ Đài Loan, Trung Quốc. Tối 23/9, thông tin mới nhất từ Cục Quản lý lao động ngoài nước (Bộ Lao động-Thương binh và Xã hội) cho hay, Ban Quản lý lao động (Văn phòng Văn hoá-Kinh tế Việt Nam tại Đài Bắc, Đài Loan (Trung Quốc) đã gửi thông tin báo cáo liên quan đến vụ…
Tumblr media
View On WordPress
2 notes · View notes
nlbk1994 · 2 years
Text
[Truyện ngắn chưa đặt tên]
Tác giả: Khương Nguyễn
********
- Cô làm gái phải không?
Nó ngước mắt nhìn thằng đàn ông vừa hỏi. Mặt non choẹt, chạy chiếc xe wave Trung quốc còn khá mới, quần tây áo sơ-mi cũ, mắt lờ đờ, người nồng nặc mùi rượu.
- Ừ, thì sao...
- Tôi muốn chơi cô... - Hắn trả lời một cách không thể thẳng thắn hơn được nữa.
Nó nhìn hắn... nhìn không chớp mắt, rồi nó cười, ôm bụng cười sặc sụa, gập người ngồi xuống đường mà cười. Trời ạ, lần đầu tiên nó gặp một thằng khách nói trắng trợn vào mặt nó là: "Tôi muốn chơi cô..."
- Cô cười cái gì? Cô làm gái, tôi muốn chơi gái... Được ko?
- Được, được. Được chứ. Tôi làm gái. - Nó nói mà vẫn còn cảm thấy buồn cười.
- Bao nhiêu tiền?
- 200, tiền phòng anh tự trả.
Hắn mò mẫm các túi quần, rồi nói với nó.
- Tôi còn một trăm rưỡi thôi, được không... Còn tiền phòng thì... về chỗ trọ của tôi đi...
Trời đất ơi... Đi chơi gái mà trả giá... Nó lại ôm bụng mà cười, đâu ra cái thằng cha khùng này vậy trời. Nhưng bỗng dưng nó lại muốn ngủ với thằng khùng này. Là đĩ, nó đã ngủ với không biết bao nhiêu đàn ông. Nhưng một thằng khùng ăn nói thật thà như thằng cha này, thì nó chưa từng thử qua.
- Về nhà ông, ông giết tôi rồi sao???
- Ờ... thì... cô không tin thì thôi... Tôi tìm người khác.
- Thôi được rồi ông kẹ... Đưa tiền trước đi.
- Không, chơi xong tôi đưa, đưa trước rồi cô bỏ chạy rồi sao.
Nó vừa cười vừa lắc đầu, leo lên chiếc xe wave tàu của hắn ta và băng qua những con đường Sài gòn vẫn còn sáng đèn mặc dù đã hơn 2h sáng.
Căn phòng trọ của hắn nằm trong dãy phòng bình dân, nhìn vẻ bề ngoài của mấy căn phòng, nó đoán rằng đây là khu dành cho những người cũng vất vả mới kiếm được tiền để chu toàn cuộc sống. Khu phòng trọ nó đang thuê cũng vậy.
Hắn nhẹ nhàng dắt xe vào phòng trọ, tránh gây ồn vì cũng đã hơn 2h sáng. Căn phòng nhỏ, không có nhiều vật dụng và khá gọn gàng so với 1 thằng thanh niên sống 1 thân 1 mình như hắn. Hắn chỉ tay vào chiếc nệm mỏng đặt dưới sàn nhà.
- Cô... ngồi đó đi. - Rồi quay qua rót cho nó ly nước. Bỗng dưng nó thấy cảm động, hình như đây là lần đầu tiên có một thằng khách làng chơi rót cho nó 1 ly nước trước khi hành sự.
Nó đưa tay nhận ly nước từ hắn, khẽ nói:
- Anh... cởi đồ ra đi.
- Ừ, ừ nhĩ. - Hắn hơi bối rối và mắc cỡ. Nó cảm nhận được rõ ràng là cái quyết định kiếm 1 con đĩ của hắn chỉ xuất phát khi hắn say rượu, và bây giờ khi hơi men tan đi, hắn bắt đầu thấy rằng quyết định của mình là quá mạo hiểm. Nhưng đã phóng lao thì phải theo lao...
Nó đứng dậy, để ly nước lên bàn, rồi nhẹ nhàng giúp hắn cởi bỏ những chiếc nút của cái áo sơ mi sờn cũ. Nó và hắn bắt đầu cuộc mua bán của mình. Hắn vụng về. Rất vụng về. Với kinh nghiệm của một con đĩ, nó lờ mờ đoán rằng, có thể đây là lần đầu tiên hắn chạm vào thân thể của một người đàn bà. Tại sao người đó lại là nó???
Cuộc mua bán diễn ra chóng vánh và ngắn ngủi. Với một người không nhiều kinh nghiệm như hắn, điều này cũng dễ hiểu thôi. Nó ngồi dậy, hỏi hắn:
- Anh có thể chở tôi lại chỗ hồi... - Câu hỏi ngưng lại, vì nó thấy hắn đã ngủ tự lúc nào. Có lẽ hơi men và hơi tình đã làm cho hắn quá mệt mỏi rồi. Nó đưa mắt nhìn quanh căn phòng trọ mình đang ngồi. Rồi bỗng dưng nó mỉm cười, nằm xuống bên cạnh hắn và quàng tay qua ôm ngang bụng người đàn ông vừa "chơi" nó.
Hắn là người khách duy nhất đêm nay của nó.
...
Sáng tỉnh dậy, nó thấy nét mặt lúng túng của hắn khi nhìn nó. Rõ ràng là hắn vẫn nhớ đêm qua mình đã làm gì, nhưng hình như hắn không ngờ một việc như vậy lại có thể xảy ra.
- Xin lỗi cô... Tôi... tôi ngủ quên, để tôi chở cô về liền.
- Anh ăn bánh, mà chưa có trả tiền đó. Tính xù hả?
- Tôi... quên mất, của cô đây. - Hắn lục lọi túi mình rồi móc ra 150 ngàn đưa cho nó. Nó cầm tiền, rồi lấy tờ 50 ngàn đưa lại cho hắn.
- Hôm qua tui khuyến mãi, giảm giá đặc biệt cho anh đó. Lần sau... nhớ ghé ủng hộ tui nữa nha. - Nó nói rồi phì cười. - Tui tự về được rồi. Chỗ này cũng gần chỗ của tui.
Nó bỏ đi khi hắn vẫn còn đứng ấp úng không biết phải nói gì. 20 ngàn tiền xe ôm từ chỗ hắn về nhà nó. Lần đầu tiên nó đi khách với giá 80 ngàn... Đĩ ơi, mày mất giá dữ vậy sao???
...
Lần thứ 2 nó gặp hắn.
Vẫn chiếc xe wave Tàu còn khá mới, vẫn bộ đồ sờn cũ. Và nó nhận ra hắn.
- Ah, anh muốn "chơi" tui nữa hả?? - Nó hỏi hắn, không giấu nụ cười.
- Cô vẫn còn... đứng đây àh.
- Tui là gái đứng đường, không đứng đây thì đứng đâu.
- Có mấy lần, tui ghé kiếm cô, nhưng không gặp. Tưởng cô đi chỗ khác rồi.
- Cái gì??? Anh kiếm tui hả? Chi dạ?
- Thì ... tôi muốn gặp cô.
- Vậy hôm nay gặp rồi đó. Rồi anh tính sao?
- Nhưng, ừm... hôm nay tôi hết tiền rồi, còn có 100 ngàn thôi. Nên tôi muốn cô đi ăn với tôi thôi. Được không?
Cái gì vậy??? Một thằng khách làng chơi quay trở lại mời một con đĩ đi ăn. Đây đâu phải tiểu thuyết diễm tình. Nhưng tại sao chuyện này lại xảy ra với nó???
- Ừ, thì đi. Tui cũng đói bụng rồi.
Nó leo lên xe hắn ta và 2 người tấp vào một quán hủ tiếu gõ ven đường gần đó. Nó ăn 2 tô, hắn ta 2 tô, 15 ngàn một tô, 60 ngàn cho bữa ăn của 2 người.
- Cô uống gì không?
- Có thùng trà đá kìa, bày vẻ làm cái gì cho tốn tiền.
Hắn chở nó lại chỗ cũ, trước khi chia tay, hắn xin số điện thoại của nó.
- Anh tính nâng cấp tui từ gái đứng đường lên gái gọi đó hả??? - Nhưng rồi nó cũng để cho hắn nâng cấp.
...
Lần thứ 3 nó gặp hắn.
Vẫn trong căn phòng trọ của hắn. Vấn với giá 150 ngàn. Nhưng khác ở chỗ: Hắn không say.
Hắn ý thức được mình đang làm gì, sẽ làm gì và phải làm gì. Hắn làm những việc đó một cách từ tốn và nhẹ nhàng với nó. Nó tự hỏi, phải chăng đấy là bản năng của một thằng đàn ông khi ngủ với đàn bà. Tự khắc nó sẽ biết phải làm gì mà không cần ai chỉ dạy.
Đã từ lâu, nó quên cảm giác yêu thương khi phải quan hệ thân xác. Đó là công cụ kiếm sống của nó. Để lo cho bản thân, để lo cho bà ngoại nó và cả đứa con thơ đang ở quê nhà. Nó không yêu công việc này, nhưng đó là thứ duy nhất nó có thể làm để kiếm ra tiền. Nói đúng ra, nó là một con đĩ không yêu nghề.
Nhưng lần này, sự nhẹ nhàng và nâng niu của hắn làm cho nó có cảm xúc yêu thương. Hắn như một cơn mưa, làm tươi mát khu vườn đang khô úa của nó. Bất chợt, nó kéo hắn ta và hôn hắn ta thật nồng cháy.
- Cho em xin điếu thuốc. - Nó bảo hắn ta, và nó thấy hắn hơi ngạc nhiên khi nghe nó thay đổi cách xưng hô.
Nó đốt thuốc, rồi nhả khói và nói chuyện cùng hắn. Lần đầu tiên nó nói nhiều như vậy với một thằng khách làng chơi.
"Em làm gái được 3 năm nay rồi. Quê em ở Tân Hồng, vùng sâu vùng xa chắc anh không biết đâu. Nhà em còn bà ngoại em... và con em. Con gái, nó 6 tuổi rồi. Anh đừng có trố mắt nhìn em. Nó không có cha. Trong lòng em, thằng cha khốn nạn của nó chết rồi. Năm em vừa 18 đôi mươi, thằng sở khanh đó cưa cẩm em, rồi sau khi ngủ với em xong, nó lặn mất tâm. Khốn nạn... Khi biết mình mang bầu, em nhất quyết giữ đứa con, vì dù gì, đó cũng là một phần máu thịt của em. Ba má em mất khi em còn nhỏ, tai nạn giao thông, bà ngoại nuôi em từ đó tới giờ... Nhà em nghèo lắm. Sau khi sinh con được 3 năm, em quyết định lên Sài gòn kiếm sống, chứ không thể ở dưới đó ôm nhau mà chết đói được. Lúc đầu em lên đây ở với một con nhỏ bạn cùng quê. Nó làm gái. Cũng nó dẫn em đi làm đó. Lúc đầu em phân vân lắm. Nếu em là một con nhỏ còn trinh trắng, chắc em không làm đâu, nhưng mà... còn cái gì để mất nữa. Bạn em đâu àh? Nó bị hốt đi cải tạo rồi. Đợt đó may mà em chạy kịp, chứ không, anh cũng không gặp được em đâu..."
...
Lần thứ 4. Nó và hắn gặp nhau. Vẫn là 150 ngàn.
Lần thứ 5 nó và hắn gặp nhau. 150 ngàn.
"Anh tốt nghiệp Đại học được 2 năm nay rồi, nhưng cầm tấm bằng đi đâu xin việc cũng không ai thèm nhận. Dân tỉnh lẻ, ngoại ngữ không giỏi, lúc đi học thì chỉ lo cắm đầu mà học, không đi làm ở đâu cả, tới khi tốt nghiệp rồi, cầm tấm bằng trên tay, mới thấy là mình thiếu kinh nghiệm thực tế một cách dã man. Nếu anh là chủ, anh cũng không thuê 1 thằng như anh. Đói thì đầu gối phải bò, anh ra chạy xe ôm để kiếm sống qua ngày, và kiếm tiền để tiếp tục trụ lại cái đất Sài Gòn này xin việc. Anh không muốn về quê. Đúng là nơi đó là quê hương anh, nhưng... anh sợ cái nghèo khổ của nó. Và anh sợ làm ba má anh mất hi vọng. Dù cho là nằm mơ, họ vẫn mơ là anh sẽ học hành thành tài và kiếm được việc làm tại đất Sài Gòn này. Em hiểu cái cảm giác mơ ước của người khác đè nặng lên vai mình thế nào không???"
- Cả em và anh... Chúng ta đều sống vì người khác, vì gia đình... Sao ta không sống cho bản thân ta.
- Thử hỏi, ai có thể tự sống theo ý mình muốn???.
Lần thứ 6... 150 ngàn.
- Em đang thuê nhà bao nhiêu tiền 1 tháng?
- 700, điện nước luôn chừng 800, mà con mẹ chủ nhà đang đòi tăng giá theo giá xăng.
- Bên này cũng 700, nhưng được cái bao điện nước... nếu em không ngại thì... ừ, dọn qua đây ở chung với anh đi. Cho đỡ tiền thuê nhà.
- Từ gái đứng đường, anh nâng cấp em thành gái gọi, giờ tính thành gái bao luôn hả??? Đại gia thì anh không phải rồi đó... Mặc dù có tiến bộ, nhưng "đại du" anh cũng chưa phải đâu cưng... - Nó nói rồi bật cười.
- Bao cái gì mà bao, sao em lúc nào cũng chọc anh vậy. Chẳng qua là... góp gạo thổi cơm chung. 1 mình anh chịu tiền nhà cũng oải quá.
- Anh tính mở cửa rước đĩ vào nhà đó... xui lắm, anh không sợ àh.
- Sợ cái gì mà sợ, em suy nghĩ đi.
- Ah, hay tính kiếm gái chơi chùa??? Không có dễ đâu nha cha. Tui tính tiền đủ hết đó.
- Em nói nhảm quá.
1 tuần sau, hắn chở nó dọn đồ về ở chung với hắn.
...
Nó và hắn sống chung với nhau đã hơn 2 tháng. Có những thứ tình cảm từ từ lớn lên trong lòng cả hai mặc dù đôi bên đều không muốn nhắc tới nó. Hắn vẫn ngày ngày chạy xe ôm, không quên mua tờ báo xem mục tuyển người và bộ hồ sơ xin việc để sẵn trên xe. Nó vẫn đêm đêm ra đứng ở gốc cây quen thuộc. Nhiều khi là hắn chở nó ra chỗ đó, đôi khi hắn chở nó tới nhà của một người nào đó, rồi sáng hôm sau nó tự về nhà.
- Tự nhiên bây giờ anh thành 1 thằng ma cô dắt mối cho em luôn àh. - Nó gắp thức ăn cho nó và nói, hai người đang ngồi bên mâm cơm đạm bạc thường ngày.
Hắn đưa mắt nhìn nó... ánh mắt như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại im lặng và cúi xuống ăn cơm tiếp.
- Ăn cơm đi, em nói nhảm quá.
Tối đó hắn lại chở nó tới căn nhà lần trước hắn từng chở nó tới. Nó xuống xe bên đường, đã vào căn nhà đó rồi, nhưng hắn vẫn chưa quay xe về. Kiếm một góc đường, hắn dựng xe và chăm thuốc hút, mắt vẫn nhìn vào căn nhà kia.
6h sáng... Nó bước ra khỏi nhà, nhìn có vẻ rất mệt mỏi. Đang đứng lóng ngóng kiếm xe ôm thì hắn chạy lại trước mặt nó.
- Lên xe đi, anh chở về.
- Anh... anh đứng đây đợi từ tối qua tới giờ àh. Anh rãnh quá vậy.
Hắn im lặng và chở nó về nhà...
...
- Hay... em đừng đi làm nghề này nữa được ko?
Nó trâng trâng nhìn hắn.
- Không làm cái nghề này thì làm cái gì. Tốt nghiệp Đại học như anh còn thất nghiệp, vừa học xong lớp 9 như em thì biết làm cái gì. Anh biết là đất Sài Gòn này đâu phải dễ tìm việc.
- Vậy thì em đừng đi làm, ở nhà đi, anh chạy xe thêm ban đêm, kiếm thêm tiền lo cho em.
- Anh đừng có điên. Hôm nay học đâu ra cái thói anh hùng như vậy hả???
- Anh... anh không muốn em đi làm nữa. Anh không... không chịu nổi cảm giác em ngủ với một người nào khác ngoài anh. Em hiểu không?
- Anh ghen... Anh làm ơn nhớ dùm em, anh và em không là cái gì của nhau cả, đừng có ghen tuông vớ vẩn ở đây, được không?
- Người ở căn nhà đó là ai... Sao mấy lần gần đây em chỉ tới mỗi căn nhà đó.
- Là khách của em, em không thích nói cho anh biết và anh không cần quan tâm. Bỏ đi, đừng nhắc tới chuyện này nữa.
...
Hình như giữa nó và hắn có một cái gì đó ngăn cách, những ngày sau đó, nó và hắn nói chuyện ít hơn, cũng không còn vui vẻ như thời gian trước nữa. Trong buổi cơm chiều hôm ấy, đang ăn dỡ bữa, điện thoại nó reo. "Ừ, em biết rồi, em sẽ tới ngay."
Nó dừng bữa, đứng dậy và thay đồ.
- Lại là người đó kiếm em?
- Ừ, thì sao?
- Em đừng đi.
- Không, ông ta là một người khách sộp, mỗi lần như vậy, ông ta cho em 500 ngàn. Chưa kể là ông ta rất thích em. Khó khăn lắm mới kiếm được một người khách như vậy.
- Em đừng đi.
- Không. Em phải đi.
- Anh vừa phỏng vấn ở một công ty kia 2 lần rồi, 1 tuần nữa sẽ có kết quả. Nếu như được nhận vào làm, anh có thể lo cho cả em, em cho anh 1 tuần đi...
- Không... Em xin lỗi.
- Anh... anh thật sự... anh...
- Anh cái gì??? Anh yêu em đúng không? Ngay cả việc yêu em, anh cũng không dám thừa nhận. Em biết, anh không muốn thú nhận rằng anh yêu một con đĩ. Điều đó rất kinh tởm, bản thân anh cũng khó chấp nhận được. Đúng, em có cảm tình với anh, nhưng tình cảm đó không đem ra ăn được khi đói, không nuôi được bà ngoại và con em. Nên bây giờ, em sẽ đi làm. Dù cho là một con đĩ, em vẫn phải làm 1 con đĩ yêu nghề và có trách nhiệm với công việc của mình.
Nó đóng cửa rồi bước đi thật nhanh, đưa tay lau hai giọt nước mắt đang chực trào. Không được khóc. Bèo nước gặp nhau, hợp rồi tan thôi... Không được khóc. Mày không xứng đáng với ảnh, ảnh còn cả tương lai phía trước và sẽ có người tốt hơn mày xứng với ảnh. Không được khóc. Buồn cười thay khi nó từng nghĩ mình là 1 con đĩ không yêu nghề, nhưng hôm nay lại khẳng định trước mặt hắn rằng, nó là một con đĩ yêu nghề.
...
- Cậu có được 1 thứ mà bây giờ tôi ít gặp ở những người trẻ. Đó là sự thật thà và chân thành. Nếu như là một người khác, họ sẽ ghi trong hồ sơ của mình rằng đã làm ở nhiều công ty để chứng tỏ khả năng, mặc dù điều đó là nói láo. Nhưng cậu không như vậy. Tôi đánh giá cao đức tính này của cậu, vì đằng nào, khi vào công ty, cậu cũng sẽ được huấn luyện chuyên môn từ đầu. Viết vào 1 tờ giấy trắng đôi khi dễ hơn viết vào 1 tờ giấy đã kín chữ hay bị bôi xóa lung tung. Về mức lương cậu yêu cầu, chúng tôi nghĩ không thành vấn đề. Cậu có thể ra về và thứ 2 tuần sau bắt đầu thử việc. Nếu trong 2 tháng cậu không chứng tỏ được khả năng của mình thì dù là có cảm tình tốt với cậu, tôi vẫn cho cậu thôi việc. Cứ vậy nhé. Chào cậu.
Hắn bước ra khỏi công ty, trong lòng vui hơn bao giờ hết, cuối cùng thì hắn cũng đã tìm được việc làm cho mình. Mặc dù con đường phía trước sẽ còn nhiều chông gai, nhưng đây có thể coi là một khởi đầu tốt. Vậy là hắn có thể thực hiện được mơ ước của cha mẹ. Về nhà hắn sẽ gọi ngay cho cha mẹ báo tin. Và còn phải báo tin cho nó nữa. Hắn tự tin rằng mình có thể thuyết phục nó ở lại bên mình.
Căn phòng im lặng đến đáng sợ, tất cả mọi đồ đạc lại quay trở về như lúc hắn sống 1 mình. Nó đã dọn đồ đi. Không 1 lời từ biệt. Hắn gọi cho nó, nhưng không liên lạc được. Hắn thẩn thờ nhìn căn phòng của mình. Trước đây nó không cảm thấy, nhưng sao hôm nay, cũng căn phòng này, nhưng lại trống trải quá...
Bỗng dưng hắn chú ý trên bàn nước có 1 bao thư nhỏ, vội mở ra coi, hi vọng là nó có để lại cho hắn vài lời. Nhưng bên trong chỉ có tiền. 690 ngàn.
---------------------------------
1 năm sau...
Nó vẫn đứng ở gốc cây đó...
Thoáng có bóng xe chạy qua, một chiếc xe tay ga đắt tiền, người ngồi trên đó là hắn, dù có hóa thành tro nó cũng nhận ra, đằng sau hắn là 1 cô gái trẻ, đang vòng tay ôm hắn.
Nó nhìn hắn, hắn thấy nó... Họ nhìn nhau... Rồi hắn quay mặt đi, như chưa từng quen biết, hay hắn sợ rằng nó sẽ kêu tên hắn...
Tiếng nhạc của quán cafê bên đường vọng sang...
"Nếu như trong lòng anh vẫn chưa từng có em... Đến với em chỉ như khách qua đường ghé thăm... Thì dù sao em cũng vơi đi cô độc... giữa bóng đêm..."
Một mùa mưa, Sài gòn.
Tumblr media
6 notes · View notes