Tumgik
#tết quê
banmaihong · 8 months
Text
Nơi đáng đi nhất có lẽ là trở về, bên thềm nhà ta có đủ đầy
Đôi lần tôi dằn vặt, thật ra nơi đáng đi nhất có lẽ là đi về, bởi bên thềm nhà ta có đủ đầy tất cả. Ta còn được mấy thanh xuân, mẹ ta còn ngồi đó đợi ta thêm được mấy mùa cải vàng rực rỡ. Xuân này ta còn có mẹ, bông cải đẹp nhất vẫn chưa bỏ ta bay về trời thì ta phải về thôi…! Trên đường về quê nhà, cái nắng trải dài như mật trên khắp các bãi bồi ven sông. Nàng xuân thực sự thức giấc khi những…
Tumblr media
View On WordPress
8 notes · View notes
chieclamauxanh · 7 months
Text
mấy chiếc film chụp loanh quanh nhà.
là cuộn film chụp dở sau chuyến đi cuối năm ngoái. chả hiểu sao cả chuyến đi chụp không hết một cuộn ba sáu kiểu, rồi cũng ráng lạch cạch vác máy về nhà chụp cho hết film để ít hôm xuống lại sài gòn còn mang đi tráng. nhận ảnh lâu rồi, mà thiệt khờ, lúc đó chỉ chú ý tới mấy tấm của chuyến đi thôi, có màng gì tới mấy tấm cuối cuộn "chụp đại cho hết" này đâu.
mấy ngày sau tết, sài gòn dần trở lại nhịp sống đông đúc vốn có, lê lết về phòng trọ rồi nằm dài mà nhìn lên trần nhà sau một ngày quần quật, trời ơi nhớ nhà kinh khủng. mới vào lại sài gòn có mấy hôm mà cảm giác đâu lâu lắm rồi không về. mở drive check mấy file dự án rồi tự nhiên thấy mấy ảnh này, tự thắc mắc ủa có mấy tấm này luôn hả ta, lật đật lưu lẹ để gửi mẹ xem, đố mẹ nhìn biết ở đâu á, cái trò cà rỡn vẫn hay làm với mẹ từ nhỏ giờ, "đố mẹ" dẫu biết là mẹ thừa biết hihi.
ở cái tuổi không có gì là không dám thử, hơn một lần nghĩ tới chuyện sau này sẽ thử sống ở một thành phố khác (ngoài sài gòn), rồi cũng thật nhiều lần tự mình bác bỏ suy nghĩ đó vì quá lụy quê hương. làm sao chống chọi lại nỗi nhớ nhà, làm sao để có thể bay thẳng về nhà mỗi khi yếu lòng để dẫu có khóc cũng được sụt sùi trong chiếc chăn thơm mùi nắng mẹ giặt.
"Thế giới có 2 nửa, nửa muốn bôn ba, nửa muốn về nhà".
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
22 notes · View notes
vanlam · 7 months
Text
Tumblr media
Hồi tết về quê anh chở đi coi tàu lửa
mình đang đứng ở khúc đằng xa xa chỗ cánh đồng lúa chờ anh chạy xe qua cái đoạn gập ghềnh này,
Về ngoại lúc nào lòng cũng nhẹ tênh
19 notes · View notes
clarkkent2111 · 2 years
Text
Tết về quê cũng vui, chỉ là.. chạnh lòng vì những câu hỏi “Đi làm một tháng lương được bao nhiêu conn?..”
Không một ai, chả một ai hỏi “đi làm có mệt không?” cả, bản thân thì cũng không tự ti về thu nhập mấy dù vậy thì tinh thần với mình vẫn luôn được trân quý hơn mấy thứ vật chất rác rưởi
Say!
Tumblr media
141 notes · View notes
antruongnguyenthuy · 1 year
Text
Tumblr media
Như cốc nước ấm lúc nửa đêm về sáng, như bình minh sau cơn mưa, như quê nhà chiều 30 Tết, như hoàng hôn rơi trên mặt biển, như Sài Gòn vào thu,… Tự nhiên hôm nọ, mình ngồi mất cả buổi chỉ để tìm kiếm những ví von chân thật nhất để mô tả về sự hiền lành, của một người.
— AN TRƯƠNG
68 notes · View notes
hotwife3110 · 22 days
Text
Câu chuyện số 2: Giao thừa 2023
Chào mọi người, cám ơn mọi người đã đọc bài viết đầu tiên của mình, tuy hơi dài, nhưng mình cảm thấy được giải tỏa phần nào khi viết ra được những cảm xúc của bản thân.
Câu chuyện thứ 2 mình muốn chia sẻ cũng khá dài, và đây cũng là câu chuyện mà mình muốn tâm sự với ai đó nhưng chưa dám. Mong các bạn cùng chia sẻ với mình.
Đêm giao thừa năm 2023, hội bạn của chồng mình tổ chức tiệc tất niên để cho có không khí Tết Việt Nam. Hôm đó có tổng cộng 12 người, có cả cặp đôi, cả những người độc thân.
Mọi người quây quần bên bếp cuốn nem, bóc bánh chưng, chuẩn bị cho bữa tất niên được đầy đủ nhất có thể. Ai cũng có việc, tất bật, trông không có vẻ gì là nơi đất khách quê người. Bữa ăn hôm đó gần như có tất cả các món ăn ngày Tết, và không khí trở nên ấm cúng hơn bao giờ hết.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, mọi người quây quần vào và nâng ly chúc mừng 1 năm 2022 như c.ứ.t và chuẩn bị tinh thần làm lại vào năm 2023, một năm đầy hứa hẹn. Ai cũng uống rượu và cố gắng nói ra những khó khăn, cũng có người mượn rượu để chửi sau lưng những thằng sếp hãm tài, hay kể về hoàn cảnh nợ nần đang có. Mỗi người 1 câu chuyện, nhưng ai cũng lắng nghe đến cuối vì mọi người hiểu, ở nơi đất Nhật, không có gia đình người thân, chỉ có những người bạn như thế này để giải tỏa.
Mọi người ăn uống từ 8h tối đến 11h đêm, ai cũng say hơi men nhưng sau khi kết thúc bữa tiệc, mọi người nhanh chóng dọn mâm để chuẩn bị đón giao thừa. Tiếp đến chắc chắn là công việc bày mâm ngũ quả. Ở Nhật thì chắc chắn sẽ không có 1 bàn thờ tử tế để cúng bái, nhưng nghi thức phong tục thì vẫn nên làm, nên ai cũng háo hức trang trí mâm ngũ quả theo phong cách của mình. Không khí rất vui.
Và đồng hồ điểm 12h đêm, ai cũng mỗi người 1 điện thoại, gọi về gia đình, mặc dù còn lèm bèm vì rượu uống nhiều quá, nên vẫn say, nhưng ai cũng cố gắng chúc mừng ông bà, bố mẹ ở nhà, rồi dặn dò năm mới phải thế này thế kia, có người còn sang cả mấy năm rồi vẫn khóc. Nói chung, dù đi đâu chăng nữa, mọi người vẫn hướng về gia đình.
Sau nửa tiếng chúc Tết qua điện thoại, mọi người bắt đầu đặc sản ngày Tết, đó là "Đan quạt". 2 bộ bài chuẩn bị sẵn đc mang ra chia 2 team, bên chơi phỏm, bên chơi 3 cây, tất nhiên là ăn tiền :))) Ai cũng háo hức để có thể thắng lớn vào ngày mồng 1 Tết để đỏ cả năm, nên mọi người xác định overnight, còn thở còn gỡ.
Cuộc đan quạt diễn ra ác liệt như tích chất vốn có của nó, có ng thua, có ng thắng, cờ bạc mà. Nhưng thời gian càng trôi, nhiệt huyết càng bớt đi vì ai cũng mệt. Có người nhà gần đó thì xin về trc, ai nhà xa thì chờ đến khi tàu chạy chuyến đầu (khoảng 6h sáng). Dần dần, chỉ còn có cặp chủ nhà, 1 cặp đôi nữa và 3 đứa con trai và nhà mình vẫn đang mải mê đan quạt.
Đến khoảng 3h sáng, mình thấy mệt quá nên mượn phòng ngủ của bạn để vào nằm, và đây cũng chính là bắt đầu của câu chuyện mà mình đã giấu kín mấy năm nay.
Vì mệt quá nên mình vừa đặt lưng xuống là đã thiếp đi, tuy nhiên những người đang đánh bài nói quá to nên lúc tỉnh lúc mê, không thể ngủ yên giấc. Khi mình vào khoảng một lúc thì bỗng mình thấy có tiếng kéo cửa, mình nghĩ là chồng mình vì mình đang quay mặt vào tường, và cũng không nghe thấy tiếng chồng mình bên ngoài nữa. Vậy là mình bảo "nằm xuống đây cạnh em đi", thì tay ông ý bắt đầu sờ vú và mân dần xuống dưới, mình có bảo là "em cũng đang nứng lắm nhưng đợi về nhà nhé", nhưng ông ý vẫn đưa tay xuống dưới và finger, và mình để yên vì lúc đó ướt nhẹp rồi, vì ở nhà bạn nên k làm gì được thôi. Được khoảng 10p sau, khi ông ý vừa kéo đầu mình qua định hôn thì bỗng mình nghe tiếng chồng mình nói to: chiến tiếp đê. Lúc này mình mới giật mình quay lại thì nhận ra đó không phải chồng, mà là 1 trong 3 người bạn còn độc thân .. Và đây cũng là ng mà đã nhiều lần đi quá giới hạn với mình như vỗ mông, bóp đùi, hoặc quệt khuỷu tay vào ngực.
Mình định thần lại và nhận thấy tay nó vẫn đang ở phía dưới, mình hỏi nó tại sao lại làm thế này, nó bảo nó muốn làm tình với mình từ lâu rồi, và hôm nay nó muốn chớp cơ hội này. Lúc đó mình nghĩ đã để cho nó mân mê hơn 10p rồi nên đâm lao thì theo lao, nhưng vẫn sợ nhỡ chồng vào hoặc có ai đó vào phòng. Nhưng khả năng chồng mình vào không cao vì có vẻ ông ý đang thắng to. Sau một lúc nó năn nỷ mình thì mình đã cho nó tiếp tục, và bất ngờ là lần này nó lật mình lại và bắt đầu 4 lù. Nó cởi quần lót ra và vén váy lên rồi ngấu nghiến như con chó đói.
Sau màn oral của nó thì nó hỏi là mình bj cho nó đc không. Và mình cũng đồng ý vì muốn có qua có lại. Khi nó cởi quần ra thì mình bị choáng ngợp vs cc đó, làn đầu tiên thấy có ng ngang chồng mình (vì của chồng mình to vl). Mình bj cho nó 1 lúc r bảo nó ra ngoài đi, nhưng nó muốn được làm tình, dù chỉ 1 chút. Lúc đó mình xem không khí ngoài phòng và thấy có vẻ vẫn chưa lắng xuống nên mình đã đồng ý cho nó làm tình nhưng yêu cầu nó ra càng nhanh càng tốt.
Vậy là nó nhét cc vào làm mình suýt kêu lên và nhấp mạnh trong khi mình không thể rên được. Được khoảng 5 phút thì mình bảo nó ra đi. Và nó nghe lời. Nó bắn lên mông mình nhưng hơi mạnh nên dính 1 chút vào váy, dù có lau cũng để thành vệt trắng vì váy đen. Sau đó nó ngồi finger mình thêm 1 chút và mình yêu cầu dừng lại.
Mình đã yêu cầu nó trốn trong phòng ngủ để mình đi ra trước đánh lạc hướng những ng kia, sau đó nó mới được ra, và khoảng 20p sau khi mn quên sự tồn tại của nó, nó mới thò mặt ra với gương mặt thoả mãn. Trong khi mình ngồi cạnh chồng, lòng còn cấn cấn khi vừa làm tình với bạn của chồng.
Kết thúc ngày Tất niên, 6h sáng ngày mồng 1, mình đi về nhà vs chồng, và vừa về đến nhà chồng liền lôi lên giường. Vừa cởi quần ra thấy nước dính bết ở quần, ông ý hỏi sao nhiều nc thế này, lúc đó hơi giật mình, nhưng mình nói là rượu vào nên nứng quá, thế là 2 vợ chồng làm tình rồi ôm nhau ngủ đến trưa.
Khoảng 2 tháng sau đó, thằng bạn kia có nhắn tin cho mình muốn thêm 1 lần nữa nhưng ở khách sạn, và mình cũng đã đồng ý vì muốn thử cc đó 1 cách trọn vẹn hơn. Và nó đã không làm mình thất vọng.
3 notes · View notes
baosam1399 · 2 years
Text
Tumblr media
Mỗi một năm Tết đến, chúng ta lại không còn chờ mong nó nữa nhỉ?
Đây là cảm nhận trực quan nhất của mình những ngày cận Tết, năm nay ở lại làm việc tới 30 mới được về, những ngày cận Tết mình như một con quay, quay mòng mòng tại nhà hàng, có những ngày phải mài mặt ở nơi làm việc 14-15 tiếng, cảm thấy cơ thể rệu rã nhưng tinh thần thì lại tỉnh táo hơn bao giờ hết, khi về tới nhà thì mệt nhoài, ngồi thở hồng hộc. Khi mình chạy thì không có cảm giác gì, nhưng khi ngồi yên thì mới dần dần cảm nhận được cái thấm mệt nó xâm lấn đến từng tế bào. Lại lặp lại những công việc như tẩy trang, giặt quần áo, skincare, đọc một vài trang truyện, sáng sớm hôm sau lại phải tỉnh dậy tiếp tục chiến đấu với công việc.
Mình chẳng mong chờ Tết nữa, giống như những người bạn tại nhà hàng ngồi trò chuyện với nhau những ngày Tết đến rồi than thở rằng về quê phải mua nhiều đồ thế nào, phải đổi tiền lẻ để mừng tuổi ra sao, tiền tết nhằng cái đã hết rồi, còn phải đóng tiền này tiền kia nữa kìa..., nhưng thái độ của mọi người giống nhau ở chỗ, ai ai cũng là những người con xa nhà, sau một năm bận bịu quay gồng với nhịp sống hối hả, họ mong chờ ngày được về nhà đoàn viên hơn bao giờ hết, mình cũng ngồi ngẩn ngơ nhẩm nghĩ; haiz... cuộc sống quả nhiên là càng lớn, điều phải bận tâm lại càng nhiều!
Giống như mình từng đọc trong một quyển truyện rằng, Tết là thời điểm chúng ta nhận rõ sự lão hóa của mình, là thời điểm khiến chúng ta biết từng ngày trôi qua, từng năm trôi qua nhanh như thế nào, cả nỗi vui buồn hợp tan khi xum vầy hay chia xa.
Về tới nhà mình rất ít khi tỉnh táo, người lúc nào cũng trong trạng thái lơ ngơ buồn ngủ, bố mẹ từng mắng mình nếu về nhà chỉ để ngủ thì thôi đừng về nữa, mắng mình phải ra ngoài nhiều hơn, chơi với bạn bè nhiều hơn.. Mình cười cười cũng chẳng hiểu tại sao lại vậy, nhưng đầu óc thì cứ chập mạch ngẩn ngơ, cứ nằm xuống giường là lại ngủ như chết. Mặc dù bố mẹ ngoài miệng thì mắng đấy nhưng cứ thấy mình ngủ ngon là cũng mặc kệ mình ngủ tới mấy giờ thì dậy...
Tumblr media
Mỗi lần về nhà mình thường chỉ ở nhà, đúng thế, ý mình là mình không ra ngoài, thi thoảng sẽ lục lại vài quyển truyện cũ rồi ngồi ngẩn ngơ ngoài sân ngồi phơi nắng để đọc. Mà thực ra thời gian được về nhà cũng ít ỏi. Mỗi lần về chỉ khoảng 1 ngày. Có dạo sáng mình về, tối lại vội vội vàng vàng đi, mình biết bố mẹ lúc nào cũng mong ngóng mình về, lúc nào cũng than rất nhớ con gái. Đột nhiên nghĩ tới việc sau này khi tiến tới hôn nhân, mình không thể tùy tiện đến đến đi đi nữa, rồi sẽ thế nào?
Tumblr media
Thực ra trong trí nhớ của mình, trong mắt con trẻ thì ai ai cũng thích Tết, xúng xính áo quần đẹp đẽ, mình thích nhất việc đi về làng để chúc tết ông bà bác trong làng. Mình sẽ được đi từng nhà từng nhà, gặp gỡ rất nhiều anh chị em trong nhà, thích việc mọi người đều đang dành lời khen cho mình, thích ngắm lại ngôi nhà cũ của ông bà nội. Hồi còn nhỏ, tất cả cô chú bác trong nhà đều chỉ sinh con trai, chỉ có bố mẹ mình là sinh một trai-một gái, nên từ hồi còn bé cô dì chú bác đều rất thương yêu mình, họ hay ôm mình vào lòng hoặc cho mình rất nhiều thứ. Sau này khi trưởng thành, gia đình gặp một biến cố lớn, tự mình đã mặc định rằng thái độ của họ với mình hay với mọi người trong nhà đều đã thay đổi. Hoặc giả như, nó chỉ là suy nghĩ áp đặt của mình, vì vốn dĩ mình đã lớm, cũng không phải là cô bé cần mọi người bao bọc nữa, phần tình cảm ấy, họ đã giành lại cho những người cháu/người em kế tiếp kế tiếp của thệ hệ các anh/chị/em/con cháu khác rồi.
Dần dần phải học cách chấp nhận mọi việc. Hơi nhọc lòng thật!
Thời khắc sắp bước sang năm mới có ước nguyện gì không nhỉ? Có chứ, rất nhiều rất nhiều rất nhiều, nhưng những ước nguyện ấy cần mình quyết tâm thực hiện chứ không thể chỉ mù quáng ước ao, nhưng cái mình cần nhất vẫn chỉ cầu : cầu cho năm tháng yên bình, dịu dàng đối em...
54 notes · View notes
chilacaiten · 8 months
Text
Mấy chuyện nhảm, không nhân dịp gì hết.
Hôm qua mới thi học kì xong, vậy là coi như xong học kỳ I. Năm 1 là năm duy nhất không có đồ án xuyên Tết nên coi như tạm nghỉ dưỡng được mấy ngày. Thực ra thì học kì mới bên 1 trường khác cũng mới bắt đầu nên mình cũng không có nhiều ngày nghỉ lắm. Mà cứ tiếp thôi, nghe thì nặng chứ so với trước giờ mình vẫn làm thì cũng cỡ đó.
Sáng mai thi xong chắc là lấy cọ, lấy màu ra vẽ. Thèm vẽ lắm rồi. Nguyên học kì cũng vẽ mà toàn vẽ đồ án chứ không có vẽ gì thêm. Vài bạn cùng khoá, vừa thi xong là về nhà căng giấy ra vẽ rồi. Vào một môi trường cùng tần số làm cho mình có cảm giác được cộng hưởng, có nhiều năng lượng để làm nhiều thứ.
Không có nhiều thời gian quan tâm chuyện thế sự cũng tốt. Trong lúc đang ngồi vẽ, chạy deadline thì thiên hạ làm đủ trò, tới lúc rảnh tay thì chuyện cũng xong, cũng qua mấy ngày rồi. Đỡ phiền.
Mình không lí tưởng hoá bất cứ điều gì, vì tới tầm này cuộc đời mà còn tin vào một cái lí tưởng nào đó, thì hoặc là lời dối trá, hoặc là còn non nớt với sự đời. Mình đơn giản là có vài mục tiêu phải làm, và những thứ mình đang làm đều sẽ có một chút cho mình, một chút cho mục tiêu đó. Ví dụ như hôm nay mình có nói với một bạn cùng lớp là mình học kiến trúc vì mình mỗi ngày chứng kiến những công trình lâu đời ở thành phố này bị tháo dỡ, nên mình cảm thấy có một trách nhiệm gì đó, không gọi nó bằng những từ ngữ lớn lao, chỉ là cảm giác cần tìm hiểu và lưu giữ lại dấu ấn của một thời. Có thể nói là sự gắn kết của mình với thành phố này, vừa cũng là quê hương của mình, là cảm hứng cho nhiều việc mình đang làm. Mình sưu tầm, lặn lội ở mấy tiệm sách cũ mỗi ngày cũng là để gìn giữ được ngôn ngữ của tiền nhân. Mình học tiếng Pháp cũng là vì để hiểu được văn hoá, để đọc các tài liệu mà không bị người dịch dắt đi bằng câu chữ của họ. Chỗ này giải thích thì dài dòng mà cũng không thể đủ ý, nhưng mà chắc là bạn bè biết mình lâu thì cũng hiểu.
Trước giờ mình thích cái gì, ghét cái gì thường có phần thể hiện ra mặt chứ khó giấu. Mình giả bộ dở lắm, nhìn sượng, nên có sao sống vậy cho dễ. Cách mình dùng câu từ có vài chỗ hơi lộn xộn hoặc từ ngữ lạ lạ một phần là vì có một số câu từ thuộc về những kí ức muốn quên nên mình hết sức né đi, tìm câu chữ tương đương, hoặc đơn giản là có nhiều câu chữ không có vấn đề gì nhưng trước giờ không bao giờ dùng thì cũng không dùng thật.
Tuổi tác, thật là một sự ám ảnh. Nó làm mình mắc kẹt giữa những thế hệ, những thế giới khác nhau. Cuối cùng có vẻ như mình cũng không thuộc được về bên nào. Nhiều buổi lạc lõng, đi dạo một vòng, không tha thiết ghé vào đâu, không biết có thể gặp/hẹn được ai nên thôi rồi lại về với cuộc sống của mình.
10 notes · View notes
phuongdg · 11 months
Text
[Update mới 2023] Cap thả thính, STT hay đáng yêu “thả là dính”
Tumblr media
Thả thính là một nghệ thuật và người thả thính lại là một nghệ sĩ. Giới trẻ hiện nay thường sử dụng các stt, cap thả thính để chinh phục trái tim của crush. Dưới đây là các cap thả thính hay, siêu chất mà bạn có thể tham khảo.
Cap thả thính sang chảnh
Cap thả thính sang chảnh là một trong những trào lưu được nhiều bạn trẻ yêu thích. Đảm bảo rằng với những câu thả thính sang chảnh dưới đây sẽ làm crush dính thính cực nhạy.
Tumblr media
Thả thính với 2 câu thơ - Bầu trời xanh, làn mây trắng. Em yêu nắng hay là yêu anh? - Ba mươi chưa phải là Tết. Không làm bạn đâu phải là hết, còn có thể làm người yêu mà. Đúng không nào? - Trời đổ mưa rồi sao anh chưa đổ em? - Sao anh cười mãi thế? Làm da của em đen rồi này. - Trái tim em còn chỗ không? Anh muốn chuyển nhà mà chưa tìm thấy chỗ. - Dạo này em có thấy mỏi chân không? Sao em cứ đi trong tim anh mãi vậy. - Nhờ có nắng, ta mới thấy cầu vồng. Nhờ có anh, em mới thấy màu hạnh phúc. - Xin lỗi, em gì ơi! Em đánh rơi người yêu là anh này. - Anh thích em còn nhiều hơn muối ở biển. - Em độc thân. Anh cũng độc thân. Chắc không phải là ngẫu nhiên đâu nhỉ? - Em sắp chuyển nhà rồi. Chuyển hộ khẩu vào trái tim của anh!
Tumblr media
Câu thả thính sang chảnh - Núi non phong cảnh hữu tình. Liệu em có muốn chúng mình nên duyên? - Nếu có thể hãy để anh một lần được yêu em! - Em không muốn ngủ muộn, chỉ là đang chờ ai đó chúc ngủ ngon thôi. - Tuổi tác đối với chị không quan trọng, vấn đề là em đã có bằng lái chưa? - Có phải cuộc sống quá bon chen nên anh mãi vẫn chưa tìm đến em? - Nếu ngoài kia có quá nhiều bão tố thì hãy về đây với em. - Say rượu say bia làm gì? Anh hãy say em đi này. - Cây đa, giếng nước sân đinh. Khi nào em hết một mình đây anh? - Em có muốn con mình sau này có ADN của anh không?
Cap thả thính ngầu và cực chất
Thả thính đã trở thành trào lưu được nhiều cô nàng và anh chàng yêu thích. Tuy nhiên nếu như bạn mất hàng giờ mà vẫn không thể nào tự nghĩ ra được một stt hay cap thả thính để dụ chàng/nàng dính thính thì đừng quá lo lắng. Hãy tham khảo ngay những cap thả thính cực ngầu, cực chất dưới đây. Biết đâu rằng nhờ một vài câu thả thính mà chàng và nàng sẽ thuộc về nhau thì sao? - Em ơi! Trái đất hình tròn. Nếu trời có sập thì còn có anh. - Chỉ cần em nói một câu thôi, anh sẽ bám theo em suốt cuộc đời. - Soái ca là của ngôn tình. Còn anh thì chỉ của mình em thôi. - Giữa cuộc đời hàng ngàn cám dỗ. Em chỉ cần bến đỗ là anh thôi. - Bồ công anh bay khi có gió. Em chỉ cười vì ở đó có anh.
Tumblr media
Câu thơ thả thính cực chất - Ủa đêm rồi mà sao tim mình vẫn đầy nắng thế? - Uống nhầm 1 ánh mắt, cơn say theo cả đời! - Anh đọc hết “Mười vạn câu hỏi vì sao” những vẫn không hiểu được vì sao anh thích em nhiều thế. - Đường thì dài, chân em thì ngắn. Phải đi bao xa mới có thể tìm thấy anh. - Có rất nhiều cách để hạnh phúc. Nhanh nhất chính là nhìn thấy em. - Hôm nay 14 tháng 3, mà sao chưa ai tặng quà anh nhỉ? - Vận tốc trái tim nhanh không anh nhỉ? Để em tính quãng đường đi đến trái tim anh. - Bố em có phải là tên trộm không? Sao có thể trộm vì sao và gắn vào đôi mắt của em thế? - Anh như thế này, đã đủ tiêu chuẩn làm bạn trai em chưa? - Em có muốn làm Mặt Trời duy nhất của anh không?
Cap thả thính đáng yêu, dễ thương
Cap thả thính crush dễ thương, siêu ấn tượng không chỉ tạo được sức hút với nửa kia mà còn là cách để bạn mang lại niềm vui cho mọi người xung quanh, giảm bớt căng thẳng và stress trong cuộc sống. Hãy chọn ngay những cap, stt thả thính đáng yêu và siêu dễ thương dưới đây: - Nếu em có mở cầm đồ, hôm nào anh đến cho anh cầm tay. - Chẳng cần buôn bán gì, em vẫn là thương nhân của anh. - Sáng sớm ăn bát cháo lòng, cháo anh ăn hết, để lòng yêu em. - Trông em cứ như cái cửa, nhìn là anh chỉ muốn chốt. - Dù mình mẩy có thương tích thì vẫn cố tương thích với em.
Tumblr media
Cap thả thính dễ thương - Đen Vâu muốn về quê trồng rau nuôi cá, còn anh muốn về hỏi ba má nuôi thêm em. - Thức khuya em tỉnh bằng trà, thích anh em trả bằng tình được không? - Dành cho em tình yêu khổng lồ làm gì để giờ phải khổ lòng. - Thế em là mây hay sao mà anh thấy là mê vậy? - Biết em có tính lười nên anh cố giăng lưới tình.
Cap thả thính vui vẻ, hài hước
Những câu thả thính vui nhộn đã không còn xa lạ gì với các bạn trẻ. Tuy nhiên thả thính thế nào cho độc lạ, gây ấn tượng mạnh mà còn khiến người đọc thấy vui vẻ, thích thú thì đó lại là cả một nghệ thuật đỉnh cao. Chỉ khi họ nở nụ cười thì sẽ cảm thấy thích thú và bắt đầu ghi nhớ, dễ dính thính của bạn hơn. Để tán crush thì đừng bỏ qua những câu thả thính vui và hài hước dưới đây: - Đố ai quét sạch được lá rừng. Đố ai khuyên được em ngừng yêu anh! - Dăm ba viên kẹo mút, làm sao thu hút bằng em. - Bao nhiêu cân thính cho vừa? Bao nhiêu cân bả mới lừa được em? - Tớ vừa hoá đá con tim. Sao cậu xuất hiện làm chìm giá băng?
Tumblr media
Câu thơ thả thính hài hước - Thanh xuân như một chén trà. Em toàn uống rượu nên trà còn nguyên.  - Good boy nổi tiếng chung tình. Một trong số đó điển hình là anh. - Người ta dính phốt ngoại tình. Còn tôi dính phốt một mình lâu năm. - Tim em đã bật đèn xanh. Mà sao anh cứ đạp phanh thế này. - Đông đã về... mà gấu còn ở Bắc Cực. - Em có tin vào duyên số không. Nếu không thì em đưa số điện thoại cho anh. - Nhiều khi muốn nhớ một người. Suy đi tính lại thấy lười nên thôi. - Cho anh một cốc trà đào. Tiện cho em hỏi lối vào tim anh! - Dép tông có ở bên Lào, vậy cho anh hỏi khi nào có em. - Thịt heo lên giá. Má cứ đòi con dâu. Cho hỏi em ở đâu. Anh phi trâu tới đón. - Yêu anh mà giữ trong lòng. Anh mà biết được anh còng tay nha. - Dù anh là một con đề, mặc kệ kết quả vẫn liều để ôm.
Tumblr media
Thả thính vui vẻ - Anh nghĩ đến em mỗi lúc mỗi giây, nếu được trả tiền thì anh sẽ giàu hơn Bill rồi. - Yêu thì đơn giản nhưng cơ bản là được bao lâu. - Trái Đất quay quanh Mặt Trời. Còn em thì quay mãi trong tâm trí anh. - Này em ơi, mẹ anh đang gọi con dâu kìa. - Nếu anh muốn cưới vợ hiền - Alô nhấc máy gọi liền cho em. - Ngoài trời thì mưa tầm tã… Liệu em có thể ngã vào lòng anh? - Xinh đẹp dễ thương em không có. Cần cù chịu khó có yêu không? - Đi đi kẻo lỡ đèn xanh. Yêu đi kẻo lỡ tình anh bây giờ. - Em đây rất thích màu hồng. Thích luôn cả việc anh làm chồng em.
Cap thả thính về mùa thu hay nhất
Mùa thu đến mang theo những cảm xúc ngọt ngào và lãng mạn trong lòng của mỗi người. Những câu thả thính mùa thu dưới đây sẽ tạo thêm chút gia vị trong mắt của những kẻ đang yêu và được yêu. - Thu xưa ăn bánh uống trà, thu này chỉ muốn ở nhà cùng anh. - Trời thu đẹp nhất về đêm, còn đời anh đẹp nhất là khi thêm em vào. - Anh ơi! Mùa thu này em muốn lên phố, để đi tìm bến đỗ của đời em. - Ôi! Mùa thu thật đẹp, nhưng sẽ đẹp hơn khi chúng ta thuộc về nhau.
Tumblr media
Cap thả thính về mùa thu - Thu sang anh vẫn một mình. Nếu em cũng vậy thì mình cùng đi. - Thu về rồi, mình yêu nhau được chưa? - Mùa thu thì có lá vàng, lòng em thì có một mình chàng thôi. - Thu đi để lại lá vàng, em đi để lại muôn vàn nhớ thương. - Gương kia ngự ở trên tường, thu này ai sẽ ra đường cùng em? - Mùa thu thời tiết thất thường, em ơi nếu mệt thì về bên anh. Có thể bạn quan tâm: 200+ Thơ thả thính 2 câu hài, cute, bá đạo ️ thả đâu dính đó 99+ Cap hay về cuộc sống vui vẻ, tích cực, hài hước ngắn gọn Trên đây là cap thả thính, stt hay và ý nghĩa mà chúng tôi muốn chia sẻ đến bạn đọc. Hy vọng rằng với những câu thả thính này sẽ giúp bạn tán đâu đổ đấy. Nếu bạn có những cap thả thính chất “lừ” khác, hãy để lại bình luận bên dưới cho mọi người cùng biết nhé! Read the full article
8 notes · View notes
quyquy269 · 2 months
Text
"Trốn" phố về nhà
Cuộc sống không như là mơ và cũng không dễ dàng như ta mong muốn. Dù có làm gì, ở đâu, ta cũng đã được đặt vào guồng quay của vòng xoáy cuộc đời mà ở đó mỗi người được giao cho những vị trí và nhiệm vụ không giống nhau. Có những bác sĩ tận tâm vì sự nghiệp cứu người, có những thầy cô giáo dành cả đời tâm huyết với nghiệp chèo đò. Những người bán hàng rong, vé số mồ hôi lã chã dưới nắng trời gay gắt. Mỗi người mang một số phận, một gánh nặng khác nhau. Cũng như tôi đang mang trên vai gánh nặng phải làm gia đình nở mày nở mặt với cái chức danh "sinh viên sắp ra trường" mà theo đó là bao nhiêu ước mơ và kỳ vọng của ba mẹ.
Tumblr media
Tôi hiện đang là sinh viên của một trường đại học ở Thành phố Hồ Chí Minh, về thăm nhà tính đến nay đã hơn một tháng, trừ các kỳ nghỉ hè thì đây chính là chuyến về nhà lâu nhất. Tôi biết rõ quy luật có hợp thì tan, về rồi ắt sẽ đi và từng nghĩ rằng mình đã quen với cảm giác xa nhà, nhớ ông, nhớ cha, nhớ mẹ… Đi đi, về về không phải ít nhưng lần này bỗng thấy trống trải, cô đơn. Nghĩ đến cảnh của vài ngày nữa - ngày mà tôi thực sự phải quay lại Sài Gòn để tiếp tục hành trình còn dạng dở, tôi lại thấy buồn da diết. Nhìn thời gian trôi mà lòng nặng trịch, chỉ ước vài ngày ngắn ngủi sẽ trôi thật chậm để mình còn ở lại được lâu hơn. Tôi về nhà hồi bữa rằm tháng chạp, không hổ danh là trăng rằm, trăng sáng rực một góc trời, bầu trời sáng như ban ngày mà có mây đen, mờ mờ ảo ảo. Không biết là do con trăng rằm cuối cùng của năm cũ nên cố gắng phô trương những thứ đẹp nhất của mình hay do lòng tôi đang đánh trống múa lân vì được về nhà sau gần năm tháng, tôi thấy trăng đêm ấy đẹp và quyến rũ lạ thường.
Vừa về đến cửa đã thấy ông nội chờ sẵn ở đấy tự bao giờ. Lúc nào về cũng vậy, tôi luôn về đúng chuyến xe này và người đầu tiên gặp luôn là ông nội. Chào ông xong tôi chạy tuốt vào trong bếp kiếm chút gì lót dạ sau nhiều giờ đồng hồ ôm bụng rỗng đi xe.
Tumblr media
Như thường lệ, mâm cơm ngay giữa bếp được dọn ra sẵn từ lúc nào, bên trái ba nằm trên võng đong đưa với điếu thuốc phì phèo khói, bên phải thì mẹ nằm trên bộ ván ngựa cổ nhưng không hề cũ. Theo lời mẹ, bộ ván ngựa này có từ hồi bà cố tôi còn sống, lúc nhà tôi còn ở tuốt mặt tiền ngoài lộ lớn. Có lẽ vì đây là đồ cổ nhất trong nhà, bây giờ lại là chỗ ngủ của ba mẹ nên lúc nào cũng được mẹ lau chùi, dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng. Một phần, thời xưa ông bà ta hay dùng các loại ván tốt và đẹp để làm bộ ngựa nên nhìn nó vẫn sáng bóng, không có dấu hiệu gì là cũ. Về đúng ngày rằm, cả nhà tôi theo đạo nên đều ăn chay. Mâm cơm với một tô canh chua chay, đậu phộng rang muối, một chảo nước tương kho quẹt, vậy mà tôi ăn lấy ăn để, ngon lành! Có thể vì đi xe nhiều giờ liền không có gì trong bụng, đói nên ăn gì cũng thấy ngon hoặc lâu lắm rồi tôi mới được ăn cái hương vị quê nhà, ăn cơm mẹ nấu. Với tôi, đó là một bữa ăn tuyệt hảo. Còn gì sung sướng cho bằng khi đói mà có cơm ăn, khát mà có nước uống. Còn tài nấu ăn của mẹ tôi có thể không ngon như đầu bếp nhà hàng năm sao nhưng đơn giản là hợp với khẩu vị của gia đình tôi, vậy là thấy ngon! Hơn nữa, một đứa sống thiên về tình cảm và xa nhà nhiều ngày như tôi ăn được một bữa cơm mẹ nấu thì còn gì hạnh phúc cho bằng. Hạnh phúc này sẽ còn kéo dài vì mục đích lần về quê này là ở luôn qua Tết, tức phải ba tuần mới trở lại thành phố. Lâu lâu được ăn thì hạnh phúc, ngày nào cũng ăn đều đặn ba bữa thì…cũng ngán! Nằm ngoài dự kiến, kỳ nghỉ ba tuần kéo dài tận một tháng rưỡi. Ở nhà lâu thì vui không thể tả, như thể cuộc sống xô bồ, gò bó ở Sài Gòn được giải thoát. Mình được là chính mình, tự do bay nhảy dưới bầu trời quê hương và trên vùng đất mẹ. Không phải ép mình vui cười với những người mình không thích khi đi làm phục vụ ở nhà hàng; không phải căng thẳng; đau đầu với những mâu thuẫn trong việc chạy deadline nộp cho giảng viên đúng hạn. Mỗi lần tôi về quê là như cư sĩ lên non ở ẩn, ít hoạt động mạng xã hội, gác hết chuyện trên Sài Gòn, tận dụng tối đa kỳ nghỉ tuyệt vời, làm sao để mình thoải mái và thanh thản nhất sau những ngày bon chen. Cái mát dịu trong lành của không khí miền Tây sông nước càng làm tôi thích thú, tôi có thể hít thở một hơi thật dài mà không sợ khói bụi từ đâu bất ngờ chui vào trong mũi. Mặc dù sống ở đây từ nhỏ nhưng chỉ khi đứng trước bầu không khí ô nhiễm, bước ra đường là bụi phủ kín mặt người của Sài Gòn mới thấy trân trọng bầu khí lành dịu mát của quê hương. Tôi nằm dưới tán cây có tuổi thọ hơn tuổi của tôi mà đong đưa chiếc võng, gió lùa nhè nhẹ, lá khẽ rung rinh, đọc sách mà ngủ quên lúc nào không rõ.
Tumblr media
Ở càng lâu thì khi đi càng lưu luyến. Đây không phải lần đầu tiên tôi xa nhà nhưng lòng bỗng nghe thắt lại, nỗi buồn cứ man mác trong những ngày cuối cùng của chuyến về quê, cái cảm giác y như rằng ngày đầu tiên tôi lên Sài Gòn nhập học. Thời gian như thoi đưa, một tháng rưỡi không phải quá dài nhưng đủ để tôi hình thành những thói quen và có riêng những cảm xúc mà biết chắc rằng lên lại Sài Gòn sẽ không thể có và không ở đâu có thể tìm được, trừ nhà. Biết kiếm đâu tiếng mẹ gọi ăn cơm? Tìm đâu ra bóng hình một ông trung niên, tóc lâm râm bạc đi vào vườn tưới nước? Hình ảnh ông già tuổi gần 80, tay run run loay hoay nấu nước pha trà làm sao còn thấy? Tất cả những điều đó đã tạo thành một thói quen về cảm xúc, để từ bỏ một thói quen đâu phải dễ dàng. Nhưng đó không phải là nguyên nhân chính khiến bản thân tôi buồn và nặng lòng mấy ngày nay. Điều làm tôi suy nghĩ là "bao giờ mình được về quê lần nữa?". Một câu hỏi quen thuộc mà trong những lần trước, ngày tôi đi, cả nhà thường hay hỏi và nhận được câu trả lời rõ ràng, chắc chắn: lễ 30/4, giỗ nội, hè, tết,…Nhưng lần này, ngay cả bản thân mình cũng chưa rõ bao giờ mới có thể trở về thì còn trả lời cho ai được nữa, chỉ biết nói "rảnh con sẽ về", rảnh là khi nào, bao lâu? Không ai biết, tôi cũng không ngoại lệ.
Hè năm nay, tôi phải đi thực tập và tôi cần chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng để chuyến thực tập này thành công như tôi muốn. Sau thực tập, những bài luận văn, những thủ tục, những điều kiện xét tốt nghiệp vây kín, tôi phải chuẩn bị và hoàn thành để tốt nghiệp đúng thời hạn. Cầm tấm bằng tân cử nhân, nếu may mắn thì được một nơi nào đó rước về, còn không thì phải loay hoay với những chuỗi ngày chạy đầu này, đi đầu kia xin việc mà chưa biết số phận sẽ trôi dạt về đâu. Nên chuyến đi lần này, tôi không định được ngày về, nếu thuận lợi mọi thứ thì vài tháng, hoặc có khi là một năm, ba năm hay năm năm,…chưa xác định.
Tumblr media
Vòng đời vẫn xoay, thời gian vẫn trôi, con người ta không thể đứng im một chỗ. Cuốn theo vòng xoáy phía trước thì đành tạm gác lại những thứ khác phía sau. Cuộc sống không dừng lại, để không bị nó nhấn chìm thì ta chỉ còn một cách phải đi. Còn đi nhanh hay chậm, đi như thế nào thì là con đường lựa chọn của mỗi người. Nhưng trên mỗi con đường luôn chứa đầy những chông gai và cả những lần đánh đổi. Việc cần làm là phải cố gắng vượt qua.
Bài viết: Quy Quy
Ảnh: Quy Quy
2 notes · View notes
honhatduy · 10 months
Text
Thương mãi một mùa gió chướng
Tumblr media
Ở quê độ này đã vào mùa gió chướng – loại gió mà trong truyện Nguyễn Ngọc Tư gọi là “gió mùa thao thức”.
Ngọn gió chướng từ biển thổi vào, mang hơi lành lạnh buổi sớm mai, nhưng sau đó nắng âm ỉ cả ngày làm mặt đất khô rang. Cây cối, vườn tược xác xơ vì hơi nước mặn. Gọi gió “chướng” không sai vì nó cứ quá quắt thổi hoài thổi miết, làm tung bay cát và lá cây mãi tận cho tới Tết.
Khó chịu xíu thôi chớ cũng thương ngọn gió chướng lắm. Nó nhắc về những ký ức, những niềm nhớ mơ hồ không thể gọi thành tên nếu không có làn gió mát lạnh mơn lên da gợi ý.
Như lúc còn nhỏ, sáng ngủ dậy ra lu nước mưa bên hè múc một thau mát rượi rửa mặt, rồi xong trèo lên cây so đũa bẻ từng bông trắng tinh cho chị nấu canh chua. Chiều coi người ta đốt cỏ, từng đụn khói bay lên lộng lẫy mây trời. Tối nằm trong nhà nghe cái bịch là biết cây quách trước nhà lại rụng trái. Bông so đũa, khói đốt đồng, cây quách ra trái... là những đặc trưng riêng ở mùa gió chướng miền Tây.
Mùa gió chướng cũng là mùa kênh rạch dâng nhiều nước. Lại nhớ cái rạch trước nhà có hàng dừa nước um tùm với cụm cây bần cây vẹt; sáng sáng còn đang đắp mền ngủ thì đâu đó bên sông vọng qua tiếng cải lương, thỉnh thoảng bị át ngang bởi đôi tiếng máy nổ chạy đò. Giờ tất cả đã thành dĩ vãng.
Năm nào cũng vậy, tới tháng này nghe gió liu riu mà nhớ đủ thứ chuyện, nhưng không có cái gì rõ ràng, chỉ nhớ vậy thôi. Không biết có ai ở miền Tây cũng nhớ giống mình không nữa.
...Hay là chỉ những người xa xứ mới nhớ sông nhớ gió?!
12 notes · View notes
chieclamauxanh · 8 months
Text
Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua.
Nhìn thấy một năm trôi quá nhanh và cứ có cảm giác mình vẫn còn thiếu gì đó để khép lại một năm trọn vẹn, vậy nên mấy hôm nay mình vẫn chưa thực sự tin rằng Tết đã đến cận kề. Mấy bữa ở Sài Gòn, ngồi sau xe Mina chở dọc con đường Hoàng Sa, mình còn thỏ thẻ, năm nay chả thấy không khí Tết gì cả, cứ bị nặng nề kiểu gì.
Rời văn phòng sau ngày làm việc cuối cùng của năm, mình sắp xếp sẵn đồ đạc theo checklist đã được list từ hẳn từ một tuần trước vì sợ sẽ quên, mình chuẩn bị về quê.
Mình rời Sài Gòn vào một buổi chiều nắng đẹp, có hoàng hôn nhuộm vàng một góc trời khiến mình không kiềm lòng nổi mà thốt lên, đẹp quá. Chẳng mấy khi, hoặc là lần đầu mình thấy được cái chào tạm biệt của Sài Gòn sao mà thân thương đến lạ.
Mấy ngày này đường về miền Tây đông đúc và nhộn nhịp hơn bao giờ hết, ngừng đèn đỏ nhìn xung quanh thấy mọi người ai ai cũng balo lớn nhỏ, thêm túi quà xinh xinh mang về cho gia đình, tự nhiên cảm giác chen chúc ngừng 60 giây đèn đỏ hay kẹt cứng giữa dòng người ở Trường Chinh cũng không làm mình thấy khó chịu như thường ngày nữa.
Tumblr media
Mấy ngày cuối năm không mấy bận rộn, nhưng cái cảm giác sức lực hao mòn dần sau một năm ròng rã không nghỉ làm mình luôn trong trạng thái uể oải. Rồi như có ai dựa (theo cách bạn mình nói), mình quyết định khép lại 2023 bằng chuỗi những việc chưa-từng-làm, cũng như chưa-từng-dám-làm, điển hình như nhuộm tóc và uốn xoăn tít cả đầu 😂, mình hay nói đùa với mẹ rằng tuổi nổi loạn của con tới hơi muộn, giờ mới muốn nổi loạn chứ không phải hồi 15-16.
Tumblr media
Được sống và nuông chiều đứa trẻ bên trong làm mình thấy vui vẻ yêu đời hẳn. Ít nhất đó là tất cả những gì mình muốn tại thời điểm đó, và mình cũng không thấy hối hận.
Và mình nghĩ mình đã thấy được Tết, dẫu một năm có quá nhiều biến động làm không khí Tết không nhộn nhịp như mọi năm. Thật ra Tết chẳng ở đâu xa, chẳng phải chậu hoa trước nhà, cũng chẳng phải ở mấy chiếc pháo hoa treo trước cửa, hay cây mai cây đào, Tết nằm gọn trong những chiếc balo lớn nhỏ, Tết hiện hữu trong túi quà của các bạn mang về nhà, và Tết cũng nấp sau sự vội vã nôn nao được về ấy.
Mong cho chúng ta đều sẽ có những ngày cuối năm thật trọn vẹn, có nơi để về, có người thương yêu.
Tumblr media
Nhân tiện khoe bộ ảnh áo dài em bé Kiệt chụp cho mấy tuần trước, kỉ niệm mái tóc thẳng suôn, giờ thì hông còn nữa rồi 😂
2024 ơi, mình sẵn sàng rồi.
21 notes · View notes
nangmuadong · 4 months
Text
5/5 nhớ Bà.
(Bài này định đăng fb nhưng sợ mọi người trong nhà đọc đc lại khóc nên đăng lên đây)
Hồi còn bé hầu như năm nào 5/5 cả nhà mình cũng về quê ngoại. Trùng vào dịp vải chín nên về ăn tết đoan ngọ và vặt vải luôn.
Mình ở đất vải thiều HD, ông bà ngoại mình lại ở đất nhãn lồng HY nhưng cũng trồng cả vải thiều. Vải chín trước nhãn nên 5/5 chỉ có vải thôi.
Nhà ông bà có tất cả 5-6 cây vải gì đó, mình k nhớ rõ nữa, trong đó có 1 cây to cao nhất do trồng sớm nhất còn lại là cây thấp hơn trồng sau.
Nhớ 5/5/ 2004, mùa hè năm mình học lớp 7, vải nhà ông bà sai trĩu đỏ rực cả vườn. Có lẽ là vụ vải sai nhất vì cây nào cũng sai.
Mình ấn tượng nhất là nhà bà có 1 con đường gạch nhỏ thoai thoải từ sân ra chỗ cây vải to nhất vườn. Từ cây vải đi 1 đoạn sang phải là 1 cái ao khá rộng. Có 1 vạt vải sai nhất với những quả vải màu vàng ửng hồng vừa chín tới rủ xuống con đường gạch đó, ngoài bờ ao có 1 đàn chim bồ câu đang soi gương rỉa cánh tạo nên 1 khung cảnh đẹp như trong truyện cổ tích, đến bây giờ mình vẫn còn nhớ như in, tiếc là hồi đó chưa có điện thoại hay máy ảnh để lưu lại... Nhưng có lẽ những gì đc lưu trong kí ức mới là bền nhất...
Những cây vải thấp hơn thì quả trĩu xuống chạm cả sân. Chị em mình và 2 em họ của mình muốn vặt lắm mà bà ko cho vì bà thích chụp ảnh và đã hẹn thợ chụp đến chụp cho bà và các cháu bộ ảnh bên những chùm vải đó rồi :)) Bà cho ăn các cây khác trong vườn thoải mái, riêng cây cạnh sân ăn phía sau cũng đc còn phía trước phải để nguyên để sống ảo :))
Mấy lần mình tập xe đạp quanh sân đi qua định đưa tay vặt bà cũng k cho :)) Giờ nghĩ lại thấy bọn mình cũng ngoan và nghe lời bà thật, bà k cho là vải vẫn còn nguyên k hụt quả nào.... Dù nhiều quả chạm cả xuống sân dễ vặt như thế...
Nhưng ko hiểu đắt sô quá hay bận gì mà những chùm vải đc giữ làm đạo cụ chụp ảnh đó đã chín đỏ thẫm rồi mà chú thợ ảnh vẫn chưa đến nên bà đành cho các cháu vặt ăn... Và thế là năm đó mấy bà cháu bị lỡ bộ ảnh cùng vải...
Sau đó 1 năm ông bà cũng ra HD ở thỉnh thoảng mới về quê nên vườn bỏ hoang ko ai chăm, đến mùa cây trong vườn vẫn có quả nhưng ít và bé, về vặt thì cũng bị dơi ăn hết. Đến năm 2020 thì mấy cây vải thấp quanh vườn bị chặt hết để xây nhà, làm sân, còn 1 cây to nhất vẫn để lại để làm kỉ niệm... Mà kể cả giờ có vải, có điện thoại thì bà cũng ko còn để cùng các cháu chụp lại bộ ảnh đã bỏ lỡ đó nữa. Bà đã mất tháng 5 năm ngoái rồi.
Thỉnh thoảng mọi người trong nhà mình vẫn mơ thấy bà, đều thấy bà mặc chiếc áo mà bà thích, mình cũng mơ 1 lần. Chắc bà theo Phật rồi nên mình thấy bà nhẹ nhàng, hay cười, nhẹ nhõm hơn lúc sống...
Mong là kiếp sau vẫn đc làm cháu của bà để cùng bà chụp bộ ảnh dưới những chùm vải...
Tumblr media
Năm nay vải thiều HD mất mùa nên đắt nhất trong lịch sử. Nay nhà mình mua 90k 1kg, những năm trước có năm ngta bán có 5-15k, có năm p đổ bỏ vì nhiều quá k ai mua
Tumblr media
Quả vàng sáng vừa chín tới sẽ ngọt hơn quả đỏ thẫm chín lâu rồi, sau vài trận mưa thì càng nhạt hơn.
Tumblr media
Dưa kia và là hoa này là mình trồng, ko p đồ hnay cúng :)
3 notes · View notes
nao-ca-vang · 8 months
Text
Độc thân
Nhân dịp nhiều bạn gái độc thân về quê ăn tết sớm, viết cho các bạn:
Khi bạn độc thân, bạn là lộc của gia đình:
Vì bạn không có trách nhiệm tài chính với người phối ngẫu và con cái, bạn kiếm được bao nhiêu riêng bạn biết, bạn chính chủ (không có nhưng) với cái ví của bạn. Bạn thích chi tiêu thế nào, cho biếu ai hay ôm khư khư đều tuỳ, không cần nhìn nét mặt ai mà cư xử.
Khi bạn độc thân, bạn là nhân vật phản ứng nhanh: Cha mẹ sai vặt, họ hàng nhờ cậy, anh chị em có việc đột xuất mà ở gần đều có thể réo gọi. Ai cũng cần bạn, khi cả thế giới quay lưng chưa kịp quay lại thì bạn đã tươi tỉnh:”em đây!”
Khi bạn độc thân, bạn công bằng: Bạn có thể yêu thương đồng đều tất cả những đứa cháu trong gia đình: đứa hư cũng như đứa ngoan, đứa học giỏi cũng như đứa đội sổ, đứa hướng nội cũng như hướng ngoại. Bạn yêu thương chúng như một phần máu thịt của bạn. Bạn có thể thích đứa này đứa kia hơn do gu riêng; nhưng khi phải đặt chúng trước một cân nhắc: bạn tuyệt đối công bằng; mà theo qui luật: chính bố mẹ của chúng, tức anh chị em của bạn không thể làm được. Theo cách này, bạn là thần tình yêu, là nguồn mạch trong sáng tích cực. Là điểm sáng gia phả!
Khi bạn độc thân, bạn là người tình quốc dân: Bạn luôn được đề cử các khâu tiếp đãi khách, bạn luôn hấp dẫn họ hàng xa, bạn hay nhận hoa quả bánh trái của bá tánh biếu tặng vì “một chữ tình”. Trong những ngày xuân xum họp, chả có gì thích hơn là có những món là lạ, hay hay; hơi sang hơn gia cảnh một chút; hơi độc đáo so với hàng xóm một chút; hơi phô trương một chút vì đó là quà tặng của sự ái mộ … chính là không khí xuân. Người ta có thể sắp xếp để sắm xuân, nhưng người độc thân chả cần sắm gì, xuân cũng rình ngay trước ngõ.
Nói chung, bạn độc thân: bà cô mới bị chồng càm ràm màu áo rực quá, ghen tị với bạn; ông anh, mới bị vợ cắt nửa số lương mua quà nội ngoại, ghen tị với bạn; con em, một nách hai con đang lùa chồng từ điểm bầu cua tôm cá, rớt nước mắt thấy bạn ngồi vô tư cắn hạt dưa, chân đung đưa.
Nói chung lần hai, nếu bạn độc thân mà bạn không tỏ ra thảm hại: bạn chính là hình tượng thèm muốn của chúng sinh đang nheo nhóc tết. Nếu họ hỏi bạn “ đã lấy chồng chưa” thì cứ nhếch mép đáp trả :”Đẹp thôi, chứ không ngu.”
Hoặc giả, bạn không chanh chua chuối chát; bạn nhu mì vén cọng tóc mai đen lay láy mà rằng:" dạ thôi!". Thì đến tai kẻ lầm than đang tính bắt bí bạn sẽ nghe như một lời sấm truyền!
- Chuong Dang-
3 notes · View notes
eleven28th · 2 years
Text
Một người bạn hỏi tôi rằng “Mùng mấy mày về quê?” Tôi trầm ngâm một lúc rồi đáp:
- Chưa biết nữa!!
Tết là khoảng thời gian đoàn viên sum vầy, là lúc để mọi người thứ tha và trao nhau những điều tốt đẹp nhất thế nhưng ở đâu đó, vẫn có những người bị nỗi sợ kéo lại phía sau. Nỗi sợ bị so sánh, nỗi sợ của những đứa trẻ từng bị ruồng bỏ, vô tình tạo ra những nỗi sợ khác, những nỗi sợ vô thừa nhận khiến chúng khó thể nào đối diện khi quay về.
Chỉ bị chia cắt khỏi cha mẹ chúng bởi một con đường, nhưng con cái chỉ biết bất lực đứng từ phía bên này ngó qua, nhìn theo những chiếc bóng. Thứ thực sự cách núi ngăn sông giữa họ là gì? Chính là quá khứ mà ở đó tổn thương đủ lớn để ngấu nghiến từng kỉ niệm đẹp vỡ tan tành; Cũng chính là thực tại với những giấc mơ dở dang và biết bao hứa hẹn không thành mà con cái chỉ biết cất giấu trong lòng không thể nói ra.
Ai cũng rõ rằng biết tha thứ sẽ giúp họ thấy an yên, nhưng bằng cách nào thì không ai chỉ được, nhất là khi phải tha thứ cho đối tượng cố chấp như bản thân chẳng hạn. Bởi vậy, con cái chỉ biết đứng đó nhìn theo bóng lưng cha mẹ chúng từ phía xa, không lời giã biệt mà quay trở lại chốn phố thị, tiếp tục lầm lũi rồi mất hút giữa biển người ồn ã.
Tumblr media
33 notes · View notes
beyourplanet · 7 months
Text
Nỗi sợ mang tên " Peer pressure"
Tumblr media
Xin chào, tớ là Chi.
Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên của năm mới, năm con Rồng. Tớ nhớ chỉ cách đây mấy ngày, chỉ xuýt một xíu nữa, có lẽ tớ đã không kịp chuyến xe cuối cùng của năm cũ để trở về quê ăn Tết. Ấy thế mà, nhanh thật, hôm nay lại tất bật đi làm như những ngày cũ. Cảm giác mọi thứ không có gì thay đổi, vẫn những con người ấy, vẫn những công việc ấy, vẫn vị trí ngồi quen thuộc ấy. Chỉ có khác là những con số ngày tháng năm dưới góc phải màn hình máy tính đã thay đổi.
Năm nay tớ 24 tuổi, tớ vừa mới tốt nghiệp, tớ cũng may mắn kiếm được việc làm trước Tết, và cho đến hiện tại mọi thứ vẫn đang rất ổn, tuy không phải là công việc đúng chuyên ngành với mức lương hậu hĩnh như tớ từng ao ước, nhưng nó giúp tớ trang trải được những chi phí khi phải sống xa nhà.
Tớ có đọc báo đài, cũng nghe từ các anh chị và bạn bè xung quanh, thế giới đang trải qua giai đoạn khó khăn, nhiều người đã bị xa thải trước Tết, cũng có người đã biết rằng sau cái Tết vừa rồi họ cũng sẽ chẳng còn có việc làm. Họ bảo mình thật may mắn…Vì ít ra, tớ cũng không phải chật vật tìm kiếm việc làm sau những ngày sum họp. Ít ra là, giữa thành phố to lớn này, tớ thấy mình “được việc”.
Tớ còn nhớ, năm tớ học lớp 1, có đợt dự giờ, cô giáo chọn những bạn học sinh chăm ngoan để phát biểu trong buổi dự giờ. Mọi thứ ngày đó đều đã được cô giáo tập dợt trước, tuy nhiên, mình không được chọn vì không phải là học sinh nổi trội.
Năm lớp 4, tớ được chọn làm đại diện lớp đi thi “Vở sạch chữ đẹp”. Tớ tập luyện rất nhiều, chép bài đến độ những ngón tay cầm bút đều chai đi. Nhưng kết quả cuộc thi năm đó tớ không phải là người nhận giải.
Năm lớp 6, nhà tớ rất nghèo, khi chuyển giao giữa cấp bậc tiểu học lên trung học cơ sở. Tất cả bài vở tớ đều tự mình mày mò và học hỏi. Trong một lần kiểm tra 1 tiết môn Toán, tớ thực sự đã không biết cách giải, lúc đó tớ bật khóc và cảm thấy thật nhục nhã với lũ bạn vì chúng biết cách làm nhờ đi học thêm.
Năm lớp 7, trên đường đi học thêm, tớ vừa dốc sức đạp chiếc xe cà tàng vừa lau nước mắt. Vừa nghĩ sau hôm nay, có lẽ mình sẽ phải nghỉ học. Có vô số lần tớ nợ học phí, và mẹ tớ phải tới xin giáo viên để nộp học phí trễ. Những cuộc điện thoại hay những cuộc gặp mặt giữa mẹ với thầy tớ đều ghi nhớ rất rõ. Tớ cũng nhớ, năm đó tớ là học sinh giỏi toàn diện và đỗ vào lớp chọn của khối. Năm đó mẹ tớ rất thích không khí trong buổi họp phụ huynh cuối năm.
Năm lớp 8, tớ nhớ rất rõ mình giữ chức vụ “Lớp phó học tập”, cả thầy chủ nhiệm và các bạn trong lớp đều rất tin tưởng và tôn trọng mình. Ấy thế mà, trong giờ Tiếng Anh, mình làm cô giáo và cả lớp bất ngờ vì không thể nào xác định được động từ của câu. Sau năm đó, thế giới của tớ tràn ngập trong sự xấu hổ và tủi nhục.
Năm lớp 10, tớ được tuyển chọn làm thành viên dự bị trong đội tuyển thi học sinh giỏi Văn cấp tỉnh. Dù các bài viết văn trên lớp tớ đều đạt điểm cao, tớ rất thích đọc sách, tớ đọc rất nhiều thể loại sách văn học khác nhau để trau dồi vốn từ, tớ cũng luyện tập viết lách, viết nhật kí. Tớ từng nói với bố mẹ là ước mơ sẽ trở thành nhà văn, tớ cực kì tâm huyết trong vòng thi loại. Nhưng đội dự bị có đến 10 thành viên, và kỳ thi năm đó không có sự tham dự của tớ…
Cũng năm đó, tớ nhận được học bổng học sinh xuất sắc toàn diện, cứ thế suốt 3 năm liền trong thời cấp ba, các thầy cô giáo bộ môn đều nhớ mặt tớ. Trong mỗi lần họp phụ huynh, mẹ tớ lần nào cũng được tuyên dương.
Tớ nhớ rất rõ câu nói mà nhỏ bạn thời chung cấp 2, nói lại với mẹ tớ rằng: “Con nhỏ đó, hồi xưa cấp 2 thấy nó học bình thường thôi mà sao lên cấp 3 năm nào cũng được học sinh giỏi thế?”.
Năm lớp 12, tớ có một người cậu là giáo viên chuyên ôn luyện thi đại học môn Toán, được học miễn phí nên dù nắng dù mưa tớ vẫn chăm chỉ đi học đều đều, chỉ trừ những hôm ốm đau không thể ngóc đầu lên nổi tớ sẽ nghỉ. Tớ nhớ, trong lớp luyện thi có rất nhiều bạn học giỏi từ các lớp chọn của khối, mình chỉ là học sinh bình thường của một lớp không chuyên. Cậu bảo với khả năng của mình sẽ chắc không qua nổi con số 4.
Cũng chính năm đó, năm 2018, những sấp đề chi chít chữ liên tục được chất chồng lên cao, đề Toán, đề Văn, đề Tiếng Anh,…Cuối cùng, năm đó tớ đỗ đại học NV2 vào chuyên ngành tớ ao ước. Và từ đó, tớ chính thức trở thành sinh viên Đại học chuyên Anh.
Nhiều lúc hồi tưởng lại câu hỏi của nhỏ bạn không mấy thân năm cũ, tớ cũng không biết vì điều gì?
Liệu có phải trên hành trình mình trải qua chỉ có toàn là may mắn hay không? Nhiêu đó cũng có thể được gọi là thành công chứ? Đôi lúc, tớ hay có suy nghĩ đó…Nhưng chỉ là đôi lúc…Vì tớ nghĩ mình không xứng đáng…Dạo gần đây, tớ lại hay có suy nghĩ đó, nhiều hơn…
Tớ 24 tuổi, đang độ tuổi mà tớ hằng rất ao ước được chạm đến, nhưng trong hình dung tớ của tuổi 24 năm đó không giống như hiện tại. Tớ không thật sự xinh đẹp, không tài giỏi, không có nhiều mối quan hệ xung quanh ở thế giới ngoài kia, công việc cũng không đâu vào đâu, đến định hướng con đường đi ban đầu cũng bị lệch lạc, vô vàn những dự tính, mộng ước vỡ tan vì mình chuyển ngành,…
Bằng tuổi mình, ở ngoài kia, người ta đã có sự nghiệp ổn định, có nhà, có xe, có hạnh phúc cho riêng mình,…Cảm giác như bị thế giới bỏ xa ấy. Tớ cũng đã cố gắng giữ bản thân mình ở trạng thái cân bằng nhất để có thể không sánh với người khác. Nhưng thật sự nhiều lúc tớ chán ghét bản thân đến nỗi…muốn vứt bỏ hết đi…
Tớ chán ghét cái tính xốc nổi, nhút nhát, thiếu kiên định của bản thân. Hàng ngàn lần tớ trốn chạy cái cảm giác hèn nhát đó, hàng ngàn lần tớ trốn tránh việc phải nhìn nhận bản thân mình yếu kém, nhìn nhận bản thân mình không theo kịp người khác khác… Có vô số lần tớ đã làm như thế, để chối bỏ trách nhiệm...
Nhưng đến thời điểm hiện tại, sau nhiều lần điên cuồng vớ vẩn trong mớ hỗn độn, nước mắt ngắn đến nước mắt dài nhiều đêm, kể cả những dự định không thành đến những ước mơ bỏ dở, ai hơn ai và ai không bằng ai,…Tớ dần dần bình tâm lại…
Tớ dần dần nhận ra khởi đầu của hành trình tự trưởng thành của bản thân đó là cảm giác chịu đựng được sự thiếu thốn, cả vật chất lẫn tinh thần. Tớ may mắn có một gia đình mà cha mẹ, chị em đều hòa thuận và yêu thương nhau, họ luôn tin tưởng và ủng hộ tớ hết mình trên những chặng đường tớ lựa chọn. Tớ may mắn được sinh ra trong nghèo khó, để đến ngày hôm nay, khi nhìn lại những gì đã trải qua, tớ biết trân trọng hơn những gì mình đã, đang và sẽ có. Tớ may mắn được đi học, may mắn được quen biết và gặp gỡ nhiều thầy cô, bạn bè. Có người giỏi và có người sẽ giỏi. May mắn kiếm được việc làm bằng tri thức của mình. Những năm tháng đại học, tớ đã rất cố gắng học tập, cố gắng làm thêm, đến hiện tại, tớ có thể chia sẻ được gánh nặng kinh tế trong gia đình, có thể làm chỗ dựa tinh thần lẫn vật chất cho bố mẹ.
Bản thân của tớ hiện tại, có thể không giống như trong tưởng tượng của tớ nhiều năm về trước, thỉnh thoảng tớ vẫn sẽ buồn và thất vọng, nhưng để đi đến được hiện tại, dù tớ có lựa chọn đúng đắn hay sai lầm, tớ biết bản thân mình biết hối lỗi và thật sự nỗ lực. Tớ cho bản thân mình một cơ hội để nghỉ ngơi.
Thôi những so đo, tính toán không đồng đều giữa bản thân mình với người khác. Nhiều khi, chỉ cần hồi tưởng đến khoảnh khắc mẹ tớ tự hào khi được thầy chủ nhiệm tuyên dương trước lớp vì thành tích học tập tốt của mình, tớ cũng thấy vui và hãnh diện. Tớ đã làm được những điều nhỏ be bé ấy, và tớ sẽ cố gắng làm thêm nhiều nhiều những điều nhỏ bé tương tự như thế ấy nữa,…
Có một câu nói mình từng rất tâm đắt rằng: " No pressure, no diamond". Những áp lực tớ từng đặt ra cho bản thân đã dạy cho tớ rất nhiều bài học. Tớ thật sự trân trọng chúng...
Nhân ngày đầu xuân chưa bị deadine dí, tớ tranh thủ tâm trạng một xíu để nhắc nhở bản thân mình không được quên những điều nhỏ bé ấy…
Blog#1: 15/02/2024
3 notes · View notes