Tumgik
#Không già theo năm tháng
banmaihong · 2 years
Text
Không Già Theo Năm Tháng - Trần Lê Túy Phượng
Không Già Theo Năm Tháng – Trần Lê Túy Phượng
We turn not older with years, but newer every day.~ Emily Dickinson “Chúng ta không già đi theo năm tháng mà mới mẻ hơn mỗi ngày.” Khả năng sử dụng ngôn ngữ và hình ảnh của Emily Dickinson không chỉ được thể hiện trong các bài thơ của nhà thơ đặc sắc  của nước Mỹ  mà còn trong nhiều bức thư bà gửi cho bạn bè, gia đình và các tác giả khác. “Tình cảm giống như bánh mì,”  bà  viết câu này  cho những…
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
virgo-man · 9 days
Text
Chúng ta không già đi theo năm tháng, mà mới hơn mỗi ngày.
Tumblr media
“Mỗi năm tôi đều cho rằng độ tuổi ấy là đẹp nhất rồi, nhưng mỗi khi tôi lớn thêm một tuổi, tôi lại cảm thấy tốt rồi lại có thể trở nên càng tốt hơn.
Tuổi tác chẳng qua chỉ là một con số chứ không phải thứ để cản trở. Thật đó, càng trưởng thành càng tự do, càng lớn càng dũng cảm hơn. Hôm nay luôn tốt đẹp hơn ngày hôm qua, năm nay luôn nở rộ rực rõ hơn năm trước."
148 notes · View notes
dongsonglodang · 1 year
Text
Tumblr media
Những trích dẫn mình khá thích từ cuốn "Sáng hoan ca, chiều thưởng rượu" của Quan Đông Dã Khách:
Cái gọi là tình cảm đẹp, chính là yêu mến có người ngầm hiểu, tâm sự có người lắng nghe, nhung nhớ có người đáp lại.
Người khác đều nói tính tôi chậm chạp, thực ra tôi cũng có thể nhanh như tên lửa, nếu như phía trước có người đợi tôi.
Khi một người rời xa bạn, đừng hỏi người đó những lý do mà bạn thầm đoán, bởi vì bạn đoán gì cũng đúng cả.
Trong tương lai, kẻ không hiểu được tình yêu sẽ hiểu được. Kẻ hiểu được tình yêu sẽ không dám yêu nữa.
Khả năng diễn xuất của bạn rất tốt, tốt đến mức dù cho bạn đau khổ cỡ nào cũng không ai biết được.
Hãy luôn nhớ rằng nếu bạn đã có thể một mình vượt qua những tháng ngày khó khăn, vậy thì với tất cả những khó khăn của năm tháng sau này, bạn đều có thể vượt qua được. Đừng mong đợi sẽ có người xuất hiện và cứu giúp bạn, nếu bạn cần phải được cứu giúp, người duy nhất có thể làm điều đó, mãi mãi chỉ là bản thân bạn mà thôi.
Thích một người ư, có lẽ giống như gió mát, tựa như sương mai, như tim đập liên hồi, như hồng trần cuồn cuộn, không còn chỗ cho một ai khác nữa.
Rồi sẽ có ngày tâm bạn bình lặng như nước, nhìn lại câu chuyện của chính mình như một người ngoài cuộc. Sau đó mỉm cười lắc đầu.
Có những người giống như mây sẽ theo gió bay đi mất, nhưng dù thế nào trời vẫn sáng. Lúc này chính là thời khắc đẹp nhất của nhân gian.
Bạn sẽ sống hạnh phúc cả đời dẫu cho không có người kia bên cạnh, bởi đây vốn dĩ là kết thúc mà bạn xứng đáng nhận được
Mối quan hệ giữa người với người vốn dĩ rất lạ kỳ. Có một số người, dành hết tâm tư chưa chắc đã có thể ở bên nhau, thế nhưng chỉ cần lơ là một chút là sẽ mất đi mãi mãi.
Tuổi trẻ của mỗi người không ai có thể thoát khỏi chuyện yêu đương nhưng không phải ai cũng thích hợp cùng bạn già đi.
Cõ lẽ thành phố này chính là như vậy, mỗi người đều có một mặt tối của bản thân. Chúng ta bày mặt tốt đẹp của mình ra cho mọi người xung quanh chiêm ngưỡng, rồi lại tự mình chống đỡ những đau khổ mà cuộc sống trút xuống chúng ta.
Người trong bóng tối, cũng đã từng là người đứng dưới ánh mặt trời, chẳng qua là vì bị thương rồi nên muốn nghỉ ngơi một chút mà thôi.
Anh ấy sẽ yêu đương, sẽ kết hôn, sẽ có con, sẽ già đi sau đó chết đi bình thản. Mà tôi, đã định sẵn là cả đời cô độc đến già, đối với người mình thích, có lời, nhưng không thể nói.
Yêu người nhiều năm đến thế, đổi lại được một lần tỉnh mộng, như hóc xương ở cổ, như kim châm vào xương.
Sợ anh ấy biết, lại sợ anh không ấy không biết, sợ anh ấy biết lại vờ như không biết, hóa ra chuyện gì anh ấy cũng biết, chỉ có mình tôi không biết.
Thành phố, bởi vì sự tồn tại của một người, mà trở nên có ý nghĩa. Hoàng hôn mùa hè, buổi chiều mùa thu, tàn dư của ánh tà dương, ánh đèn neon giữa đêm khuya, tất cả đều rực rỡ lộng lẫy. Đường đời khúc khuỷu, biển người mênh mông, chỉ cần người ở bên cạnh tôi thì dù sống giữa núi non hoang dã tôi cũng vui lòng, nguyện cùng người ngắm nhìn thế gian trăm lần thay đổi.
Một người không thể quên được người kia thông thường chỉ có hai khả năng: Hoặc anh ta không có được người này hoặc anh ta đã đánh mất người này.
Trong quá trình vết thương lành lại, làm sao tránh khỏi việc ngứa ngáy khó chịu, nhưng chỉ cần nhẫn nhịn một chút, mọi sự đều sẽ trôi qua. Người mà ta không thể quên được, cũng giống như vết thương chờ lành.
586 notes · View notes
Text
Tumblr media
Hi vọng anh tìm được hạnh phúc. Nhưng anh hạnh phúc rồi, thì em cũng sẽ buồn, còn nếu như anh không tìm được hạnh phúc, e lại sẽ càng đau lòng thêm.
Hi vọng người có nơi để đi, có lý do để chờ, và tìm được mái ấm để cuộc đời này bớt cô đơn.
Còn vô vàn những cảm xúc không thể gọi tên ấy, tôi xin giữ lại cho bản thân mình. Suốt cuộc đời này, không nói ra, không đặt lời, không tìm về, để tôi và người đều được bình yên.
Đã từng là kỷ niệm thì cả đời này hãy cứ để kỷ niệm ấy chôn vùi. Chúng ta không gặp lại, không hỏi thăm, không ngang qua cuộc đời của nhau nữa, bởi có những sự lựa chọn trong cuộc đời này, chúng ta chỉ có thể theo đến hết đời.
Tình yêu của người, tình thương của tôi, gói gọn trong những tháng năm đôi mươi mà thôi. Còn những mong mỏi hiện tại lúc này đây, chỉ có thể một mình gặm nhấm quá khứ. Không mất đi, không già đi, không phai nhạt, cả đời này chôn vùi trong quãng thời gian vô tận này mà thôi…
Moctieungu | viết cho T, thanh xuân
38 notes · View notes
antruongnguyenthuy · 11 months
Text
Tumblr media
Thờ ơ chưa bao giờ là một tính tốt.
Tuần rồi, giữa quay cuồng cuối tuần, tự nhiên con bạn thời đại học gửi cái thiệp từ năm 2019 mà mình đã viết nhân dịp sinh nhật nó. Đứng thiệt lâu mà mình thật sự đã không nhớ mình từng có tặng món này hay sao ta?! Mình hay vậy lắm, mình chỉ chân thành đúng giây phút hiện tại, sau đó nhớ hay quên là chuyện của người khác, mình không mang theo bên người nhiều tâm tư đến vậy.
Có đôi khi mình không hiểu hết được sự mong đợi của những người mình thương dù họ là một tệp rất thưa thớt người, cũng không phải là quá đông đến nỗi không quan tâm xuể. Nhưng điều ngọt dịu nhất mà mình nhận được từ họ đó là dẫu mình có thờ ơ ra sao, mình cũng không bao giờ phải trả lời tại-sao-thế-này, tại-sao-thế-nọ.
Bất chấp mình luôn nhìn ra thế giới muôn màu và chực chờ sải cánh bay, vẫn có vài người cứ ôn hoà đứng đợi.
2019 là cách đây 4 năm, 2016 là cách đây 7 năm. Nhớ cái buổi đầu tiên sinh hoạt công dân ở hội trường, mình chọn ngồi ở hàng ghế đầu tiên, một mình. Tự nhiên có con kia đi muộn, hụp hụp bước vào rồi lao thẳng tới chỗ cạnh mình và ngồi xuống. Từ đấy là hai đứa dính với nhau suốt 4 năm đại học, cùng ghét một người, cùng vượt qua muôn vàn ngốc dại đầu đời. Nhớ cả những ngày hẹn nhau cà phê học bài từ 7h sáng mà đến tận 4h chiều mình mới ra tới.
Thật, tệ đến thế chắc chỉ có mỗi mình.
Nhiều điều không vui trong đời đến nhanh quá mức và mình không có sự chuẩn bị nên thoắt cái, mình đã trở thành một người khác — một kẻ quên đi gần hết cách quan tâm đến người khác. Nhưng may mắn là dẫu khác đến thế nào, vẫn có nhiều người nhận ra mình và nhẹ nhàng vuốt ve mình từ trong những điều sâu thẳm nhất, như vậy đó.
Chiều nay, có con bé cũng viết cho mình cánh thư dài cả trang A4 dù chỉ mới biết mình mấy tháng trở lại đây. Có lẽ là vì nó biết mình mới mấy tháng đấy, chứ rõ hơn về mình có khi nó sẽ viết ngắn lại. Chỉ là trong từng lời mà cô bé đã viết, nó phảng phất sự chân phương của bóng dáng mình dăm ba năm về trước.
Những năm ấy, mình cũng từng là kẻ dành nhiều chữ nghĩa cho những người gần cạnh. Nhưng rồi ngày tháng trôi qua, đứng trước nhiều điều mòn mỏi, mình dần quên đi mong muốn tỏ bày. Rồi mình cũng nhận ra ở tầm tuổi này đổ đi, hành động mới là câu trả lời, ngôn từ không cần thiết phải nhiều đến vậy. Người ta giấu đằng sau những lời sáo rỗng nhiều ý nghĩ hợm hĩnh quá, thà không nói có khi sẽ đỡ ngượng cho nhau hơn. Mình hầu như chẳng còn bày tỏ gì, tệ hơn là mình chỉ “nhận và trả”, mình quên đi cách “cho”. Nhưng mà mình không có ý định thay đổi điều gì đâu, cuộc sống là vậy, ở mỗi thời điểm mỗi người sẽ chọn cách sống mà mình thấy đỡ mệt nhất. Cùng lúc ta chấp nhận được nhau thì ở lại, không thì đường vẫn rộng, cứ đi.
Chỉ là biết ơn đời khi mang đến gần cạnh mình những người như vậy, bất kể mình làm gì vẫn để lại cho mình đường lui, bất kể mình muốn gì vẫn giấu cả thế gian để lén lút thành toàn cho mình, bất kể mình đỏng đảnh ra sao vẫn đứng đằng xa nhìn theo không rời mắt. Họ không bao giờ bày tỏ lấy một điều gì vậy mà chưa bao giờ quên mình không ăn cay, nhớ rõ mình thích áo trắng kẻ sọc xanh, sợ mình ngủ bị giật mình, biết góc mặt phải của mình xinh hơn góc mặt trái,… và ti tỉ những điều chân thành ý nhị khác.
Ta rồi sẽ lớn, ta rồi sẽ già. Ta không có nhiều chọn lựa về những người bên cạnh, mà có chọn thì cũng chẳng mấy khi toại nguyện. Nhưng trong muôn vàn chuyển biến khôn lường và ngần ấy thảo mai gượng gạo, xin nói một lời biết ơn vì ở quanh đây, có vài người đã chân thành quý mình mà không đòi hỏi mình phải động tay động chân làm một thứ gì.
Thật may mắn vì quanh mình, không ai dúi kẹo vào tay mình và nói chuyện ơn nghĩa (dù mình sẽ trả lại bằng đúng viên kẹo đó ngay thôi). Trong thế giới của một người vốn có nhiều điều lớn lao và cũng nhiều điều thật ra nhỏ nhặt đến không đáng kể, thật tốt khi ta đã luôn ân cần trước khi ta đòi hỏi.
— AN TRƯƠNG
67 notes · View notes
sfdahn · 25 days
Text
em vừa hoàn thành xuất sắc hành trình 3 tuần thực tập ở viện bác.
Em xin phép dài dòng một xíu trong chia sẻ này tại thật sự có khá nhiều chuyện đã xảy ra trong thời gian vừa qua. Bắt đầu bằng việc em nhắn xin bác cho em đi theo. Nhưng lâu lâu gặp mọi người bác em vẫn nói là bác túm cổ em đi. Có một sự thật, bác em mong em đi từ năm nhất cho khôn ra nhưng do em sợ bệnh viện, ghét áo blouse và, em còn sợ bác nữa nên là mãi tới tận năm nay em mới dám nhắn xin.
Đơn giản vì em vừa trải nghiệm 3 tháng rưỡi cho 2 môn nội- ngoại cơ sở, em biết bệnh viện là gì em mới dám nhắn xin bác. Mục tiêu chính em tự đề ra cho đợt này chỉ là biết việc các anh chị phải làm, lấy chút đam mê - động lực - mục tiêu từ các anh chị và, thay đổi phần nào mindset tệ hại của em.
Trước đợt đi này em đã không chuẩn bị gì, em không biết tại sao nhưng em có cảm giác em sẽ được dạy lại từ đầu do đây là bệnh viện của bệnh nhân mắc K nên em cũng không nghĩ nhiều lắm. Chủ yếu ôn lại chút giải phẫu thôi còn lại tới hôm đi mượn (xin) sách bác học sau.
Chính xác theo lợi mẹ em kể thì ban đầu bác em định ném em sang khoa nội để học mấy hôm xong mới về khoa ngoại trải nghiệm nhưng không hiểu sao ngay hôm đầu tiên bác em đã cho em đi theo một "chú bác sĩ" lên thẳng phòng mổ luôn. Đây là lần thứ hai em lên phòng mổ nhưng lần này khác lần trước rất nhiều. Cách đây 4 tháng em được lên phòng mổ 1 lần ở viện E nhưng chỉ là để đón bệnh nhân về khoa hậu phẫu. Nhưng lần này em được thay đồ đội mũ trực tiếp vào phòng mổ đứng, trải nghiệm em tự nhiên nhận được mà như những người khác họ phải xin để được vào đứng xem.
Các anh chị trên phòng mổ thi nhau hỏi em là em là bác sĩ mới à và em siêu siêu ngại trong khoản giới thiệu bản thân một phần là vì em không muốn dùng mác "cháu bác trưởng khoa" nhưng may mắn sao đợt này lại đúng kíp có cô trưởng khoa gây mê trực tiếp làm phòng đó, cô ý lại khá thân với bác em và đã được bác em báo trước có thằng cu y3 không biết gì lên chào hỏi anh chị. Cô đã giúp đỡ em khá nhiều trong việc giới thiệu với các anh các chị (các anh chị siêu siêu thân thiện) và còn chỉnh giúp em tác phong nữa.
Nhưng các anh chị hỏi em đã bao giờ vào phòng mổ chưa và em chia sẻ thật đây là lần hai của em, em chưa biết gì cả. Nên 7 rưỡi sáng ngày 12.8.24, em đã được lần đầu tiên đứng ngoài rón rén xem case mổ trực tiếp đầu tiên. Nhưng ca thứ 2 bác em lên và đã cầm tay chỉ việc em bài đầu tiên "rửa tay - mặc áo - đeo găng" sau đó em được trực tiếp cầm bớp phụ bác em và thành phụ mổ 2... some how và tới giờ em vẫn không tin và chưa hiểu lắm tại sao bác em lại cho em trải nghiệm này sớm như vậy...
Nhưng đó là case duy nhất em giúp bác em còn lại em giúp các anh bác sĩ trong khoa tại bác em chỉ hướng dẫn em lần đầu để em biết việc, giúp em đỡ nhát cả các anh bác sĩ đỡ lo lắng về việc phải chịu trách nhiệm ạ...
Và giờ em hoàn toàn có thể vỗ ngực tự hào với mọi người bằng một câu joke mà trưa nay em vừa nhắn cho con bạn cùng lớp "tao là một đứa y3 đã dành ra khoảng 100 giờ trong phòng mổ và phụ trên dưới 40 cases" mổ phiên và khoa bác em siêu đông nên 1 ngày mổ 12-13 ca, lắm hôm các anh bsi phải làm thông trưa nên đây là lý do cho con số 40 đó đấy ạ.
Tuần em đi làm 5 ngày và em phụ mổ tất cả những ngày đó dù tối hôm trước khi đi em hỏi thì bác em bảo đi theo mấy chị điều dưỡng xong mấy anh bác sĩ sau nhưng bằng 1 cách nào đó em chỉ đi theo mấy anh bác sĩ và chỉ ở phòng khám chiều thứ 2 5 còn lại em đứng phụ cả tuần... mấy ca khó hoặc như nào đó mà bác em làm như mổ nội soi... thì em không tham gia.
Đây là một trải nghiệm đáng nhớ với em dù ban đầu em tưởng mọi thứ sẽ tệ hơn. Nhưng trưa ngồi ăn thường bác em lại cho em một tiết lecture khoảng 30' - 1h... già rồi nên bác em nói nhiều hơn (mấy anh bác sĩ bảo em thế tại trước bác em ít nói hơn nhiều). Nhưng tình cảm bác cháu nâng cao hơn sau mỗi lần bác chửi cả bác dạy.
Hôm qua là ngày cuối cùng của em trong đợt thực tập này và em phải về trường để đi học, kết thúc kì nghỉ hè. Em có hỏi bác em nên cám ơn anh chị khi hết giao ban lúc đông đủ mọi người hay đợi cuối buổi về rồi chào anh chị thì bác em nói luôn là lúc hết giao ban bác hỏi có ai có ý kiến gì thì em đứng lên muốn nói gì thì nói và em đã đứng dậy thật và xin phép cảm ơn anh chị 2 3 câu. Bác em tự hào phết vì hành động đấy của em tại không ai bảo gì mà em tự biết đường nói như thế là cũng thành công phết rùi ạ.
Nhưng khúc sau lúc chỉ còn anh bác sĩ cả cô điều dưỡng trưởng, bác em lại nói ở nhà thấy tồ toàn gọi thằng "ba bị" mà nay nói được như thế là ok phết... Xong anh chi ngồi cười em như đúng rùi ạ... Nhưng lời hứa "nếu theo đúng kế hoạch hè năm sau em quay trở lại mong anh chị giúp đỡ em như ngày đầu em tới khoa" nó là sự thật. Anh chị siêu thân thiện và đẫ giúp đỡ em rất nhiều, tạo cho em môi trường thoải mái trong khoa để học tập và "tàn phá"...
Xin lỗi vì em đã hơi dài dòng hôm nay, em mới về nhà và thấy đôi phần ủy mị tại khi đi viện theo trường nó sẽ không thoải mái như này, còn chuyện bài vở áp lực vân vân, đi trực nữa nên em không mong chờ lắm... Em sẽ có thêm 3 năm nữa để làm đứa trẻ con trong khoa...
Cám ơn mọi người nhiều ạ
thân, Dahn.
22:10, 31.8.24
Tumblr media Tumblr media
8 notes · View notes
marjnehz · 1 year
Text
Tumblr media
CÓ MỘT KIỂU NGƯỜI SẼ KHÔNG BAO GIỜ GIÀ ĐI
Có một kiểu người cả đời chẳng hề già đi, năm tháng dường như đã lãng quên họ. Cái già đi chỉ là tuổi tác, còn khí chất và thần thái là không hề thay đổi. Tất cả là bởi họ mang trên mình những điều rất đặc biệt này.
1. Một tâm hồn chất phác ngây thơ
Thật khó khi kinh qua trường đời mà vẫn giữ được một tâm hồn chất phác ngây thơ. Đó không phải là kiểu “hồn nhiên như cô tiên” mà là sau những cay đắng của cuộc đời vẫn tin tưởng vào điều tốt đẹp. Đó là một tâm hồn trong sáng, không đánh mất sự hồn nhiên hiếu kỳ đối với vạn vật. Người như vậy thường hạnh phúc và tươi trẻ.
2. Coi trọng dáng vẻ hàng ngày
Ăn mặc tươm tất, chú trọng vẻ ngoài cũng là một điều quan trọng. Người già chúng ta không nên “tuổi chưa cao mà hồn đã lão”, tâm trí lúc nào cũng đặt trong cảnh tương lai mờ mịt, quá khứ u buồn, cảm thấy chăm chút bản thân là việc của giới trẻ.
Người trẻ tuổi có sự hấp dẫn tự nhiên nên không cần phải để tâm vào việc ăn mặc. Còn người có tuổi, bất luận ở nhà hay ra ngoài đều nên tùy thời phục sức, tao nhã đúng mức, mang lại niềm vui cho bản thân và mọi người. Khi bạn ăn mặc trang nhã, hiển lộ tinh thần sung mãn, thì tự nhiên cũng tự tin hơn, nhìn vào thấy trẻ ra cả chục tuổi.
3. Kiên trì đọc sách học tập, du lịch
Những người nhìn vào trẻ trung phần lớn đều kiên trì với phương châm “không ngừng tinh tiến, không ngừng học hỏi”. Trong bụng đã có một bồ sách, một kho thi thư thì ắt tâm hồn phong phú, dung mạo phong lưu.
Đọc sách giúp mở rộng nhân sinh quan, thế giới quan, du lịch giúp mở mang tầm mắt. Người ham thích đọc sách và du lịch, đối với bất cứ sự việc gì đều tự có kiến giải, không phải kiểu người bảo sao hay vậy, tự nhiên thần thái ung dung, tràn đầy sức sống của tuổi thanh xuân.
4. Tấm lòng lương thiện
Những người nhìn vào trẻ trung, thường là thuần phác, thiện lương. Quá trình tu tâm dưỡng tính của họ thăng hoa thể hiện thành thần thái, tướng mạo bên ngoài. Cũng bởi tướng tùy tâm sinh, nên người có tâm từ bi, có lòng nhân ái, luôn luôn phát ra một loại hào quang. Với người khoan dung, hơn nửa gương mặt là có phúc tướng. Với người mà tính tình dịu dàng thì tướng mặt đã toát lên sự thân thiện.
5. Có mục tiêu theo đuổi
Người mà nhìn vào trẻ trung sẽ luôn trong trạng thái tinh thần phấn chấn và tràn trề sức sống. Dù là đã nghỉ hưu rồi, trong cuộc sống nên đặt những mục tiêu mới. Trong phạm vi mà khả năng cho phép, hãy tích cực tham gia các loại hoạt động như ca hát, chụp ảnh, khiêu vũ… Như vậy, cuộc sống bày ra trước mắt bạn sẽ có sức sống hơn, cũng sẽ khiến bạn không bao giờ thấy mình già đi vậy.
6. Biết cảm mến cuộc đời
Đam mê cuộc sống vẫn chưa đủ, nếu như có thể có chút lòng cảm mến với nó thì sẽ hoàn mỹ hơn. Không hưởng thụ những ưu việt mà đồng tiền mang lại, nguyện ý bỏ tâm tư trồng mấy chậu cây cảnh hay bắt tay chế tác mấy món đồ chơi, có những đam mê sở thích khác. Người như vậy, thời gian làm sao nhẫn tâm để bạn già đi đây?
7. Kiên trì vận động
Thân thể khỏe mạnh mới là nền tảng duy trì sự trẻ trung. Người mà trông không có vẻ già đi nhất định đều kiên trì vận động, khiến bản thân từ trong đến ngoài đều tỏa ra sức sống.
8. Tâm thái trẻ trung
Người có tâm thái trẻ trung sẽ tích cực trải nghiệm những điều mới mẻ, luôn hiếu kỳ khám phá những điều mới lạ. Trên người họ, bạn có lẽ cũng có thể nhìn thấy nếp nhăn nơi khóe mắt chân mày. Nhưng điều khiến bạn nhìn không chớp mắt là gương mặt với thần thái ung dung và tâm trạng yêu đời của họ.
Nhà văn Murakami Haruki đã từng nói: “Con người ta không phải là dần dần trở nên già đi, mà là trở nên già đi chỉ trong nháy mắt“. Con người trở nên già đi, không phải bắt đầu từ nếp nhăn đầu tiên, hay cọng tóc bạc đầu tiên, mà là bắt đầu từ ngay cái thời khắc buông bỏ chính mình. Chỉ có những ai không từ bỏ chính mình, mới có thể sống thành người không sợ già, và cũng sẽ không thấy mình già đi.
Theo Secret
41 notes · View notes
vanmenh-bongcuc · 2 months
Text
Tumblr media
QUÁ TRÌNH TẠM-DỪNG-BẤT-HẠNH
-
Một hôm thức dậy, ở thành phố mà tôi đang sống là những mặt người xa lạ, họ lướt qua nhau trong vội vã, đâu đó nơi ấy, còn có một kẻ đã cất lại giấc mơ của mình mà neo đậu nơi xứ người để chinh phục từng cấp hàm quan trọng của đời người là khát vọng đi-tìm-hạnh-phúc.
Tôi từng nghe nhiều người, nhiều chương sách nhan nhản nhắc về việc “Khi đạt tới đỉnh núi mà bạn mong cầu, thì bùn nhẵn cũng thành đường đi.” Tôi năm ấy vô thức đã viết vào quyển sổ tay, để rồi tự bao giờ chúng trở thành kim chỉ nam mà tôi luôn đặt phía trước mình trong mỗi một chặng đường đi tới.
Có lẽ trong quá trình mà tôi trưởng thành chưa một lần nào được cảm nhận hạnh phúc rõ ràng, nên những năm tháng ấy tôi không ngừng đi tìm kiếm hạnh phúc. Nhiều năm sống bằng kim chỉ nam viết bên trên mà tôi bước tới gần hơn những điều mình mong muốn, tôi có nhiều trải nghiệm sống tốt, tôi đạt được những giới hạn mà mình đặt ra, tôi thỏa mãn khi nhìn thấy mình của hiện tại, cho đến một hôm tôi bắt chuyến tàu ngắn ngày đến khu ngoại ô một vùng núi, nơi hẻo lánh vắng người chỉ có đám rừng già trơ mình dưới cái lạnh của đợt tuyết đầu mùa đang đến.
Tôi gọi một bát canh hầm rồi ngồi húp xì xụp, chợt ý nghĩ tôi ở đây để làm gì? Tôi đang làm gì ở đây? Tôi đã tìm thấy hạnh phúc chưa khi sự thỏa mãn đã được lấp đầy?
Những câu hỏi mơ hồ ấy bắt đầu chạy xuyên suốt nơi hộc não, bát canh trên tay tôi nguội dần dưới cái lạnh ngày một khắc nghiệt hơn. Đêm đó, tôi đặt tay xin nghỉ việc và không lâu sau đó tối bắt chuyến bay trở về.
Sức trẻ năm xưa đã không ngừng đẩy tôi đi tìm kiếm cái mới mẻ, sự kỳ vỹ của một đại đô, mà quên mất rằng hạnh phúc chính là khi tôi ngừng đi tìm kiếm phúc hạnh cho mình, trút bỏ luôn cái kỳ vọng được khen, gỡ xuống cái khao khát sống và chạy theo đam mê.
Tôi quên mất rằng mình từng là một đứa trẻ giản đơn, tôi lớn lên vừa đủ, tôi hiểu chính mình vừa đủ, tôi bước đi bằng những ấn định vừa đủ, và tôi ở đây, vừa đủ một cuộc đời.
Tôi nhận ra, chúng ta luôn dễ dàng tưởng tượng ra một thiên đường trắng cơm để trốn, để ẩn mình vào nơi đó mà trú thân, nhưng lại quên mất việc ta cần phải trở về đối diện với những lựa chọn mà ta đã đi theo xuyên suốt hơn quá nửa cuộc đời. Chọn sống với bình yên, sống với điều khiến trái tim ta rung lên mỗi khi nghĩ về, và chọn sống một lần mà không đem theo bất cứ hành trang nào được sắp sẵn.
Tôi gọi đó là quá trình của việc tạm-dừng-bất-hạnh.
Sẽ có lúc bạn quên đi vài thứ, nhưng không cần bạn phải nhớ lại những gì đã xảy ra trong một hình hài xưa cứng của lớp kén ảm đạm.
Hạnh phúc, đôi khi không phải cứ đi tìm lấy mà còn là việc cần phải trở về thay kén cho một cuộc đời.
-
hoannhien.
6 notes · View notes
ketk · 1 year
Text
[ZHIHU] CÓ CÂU NÓI NÀO KHIẾN BẠN NHỚ ĐẾN TẬN BÂY GIỜ KHÔNG?
_____________________
Lược dịch bởi: Hứa Thư | Bài viết thuộc quyền sở hữu của dịch giả và chỉ được đăng tải duy nhất tại Weibo Việt Nam, vui lòng không tự ý repost!
_____________________
1. “Nếu như bạn thích một người, thì bạn sẽ càng thích gọi đầy đủ tên của người đó.”
2. “Anh nói em sẽ gặp được người tốt hơn, nhưng thật ra là anh muốn gặp người tốt hơn phải không?”
3. “Tớ đang đọc sách trong khu vườn trồng năm nghìn đóa hoa hồng, mọi người hỏi liệu tớ có thể hái một bông hoa không, chỉ có mỗi cậu hỏi tớ là đang đọc sách gì.”
4. "Có nhiều người thích em, bởi vì em xinh đẹp, ưa nhìn, hiểu chuyện. Cũng có người thích em khi thấy em khóc, hiểu rõ sự đau đớn của em. Anh ấy đến ngồi cạnh em và mang theo một chiếc đèn nhỏ, ngồi xuống bên cạnh em, muốn cho em viên kẹo ngọt và một bờ vai."
5. "Nếu phá vỡ được mọi xiềng xích đang kìm hãm tiềm năng bản thân, bạn nhất định sẽ có thể chinh phục chặng đường chông gai phía trước."
6. "Em xem mọi chông gai là một cánh đồng mọc đầy hoa tươi, và không có gì trên thế gian này có thể giằng xé em được nữa."
7. "Qua gần hết đời người tôi mới nhận ra, đường đời, tự mình vượt qua, chính là đáp án cuối cùng."
8. "Bạn mất một chút thời gian để tiếp cận, nhưng lại phải mất nhiều năm để nắm tay. Bất kể bạn gặp ai trong đời, họ là người phải xuất hiện trong cuộc sống của bạn. Không phải ngẫu nhiên." (Sakyamuni)
9. "Tớ ra lệnh cho mưa không được làm cậu ướt
Thế nhưng với tư cách gì chứ? Sao tớ dám ra lệnh cho mưa?
Ngược lại tớ còn bị mưa hành đến phát bệnh
Đôi khi tình yêu của tớ cũng giống như vậy, bất lực và ngu ngốc một cách nực cười
Nhưng tớ lại đang yêu cậu theo cách đó, tớ còn cách nào khác đâu."
10. “Lần trước cậu mời tớ, lần này tớ mời cậu.”
“Vậy cậu muốn mời tớ cái gì?”
“Mời cậu buộc phải thích tớ.”
11. “Trong cuộc đời mỗi người rồi cũng sẽ có lúc như thế này, rõ ràng trong lòng đã dậy sóng, tâm trạng sớm đã điên trời đảo đất, thế nhưng người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy cậu trầm mặc hơn ngày thường một chút, chẳng có ai cảm thấy kì lạ. Kiểu đấu tranh này, đã định là đơn thương độc mã.”
12. "Thầy sẽ cho các em hai cơ hội trốn học, nhất định sẽ có chuyện gì đó quan trọng hơn cả việc học. Ví dụ như chuồn ra ngoài tòa nhà, hay là ánh trăng đêm nay.”
13. “Con người ta thật kỳ lạ, khi trên mặt nổi một cục mụn, ngày nào cũng tìm cách để loại bỏ nó, thế nhưng khi trong lòng có một vết sẹo, lại luôn đi đường vòng tìm cách trốn tránh.”
14. "Khi tôi còn là một đứa trẻ, vô tình gặp người già qua đời, tôi đứng trong dòng người khóc lóc tiễn đưa, nhưng tôi không cảm thấy đau lòng, cũng không hiểu vì sao lại khóc nhiều đến như vậy. Sau này lớn lên tôi mới hiểu, đó là ý nghĩa của ái khổ ly biệt."
15. “Tại sao cứ luôn cãi nhau?"
“Chắc có lẽ là không hợp.”
“Thế sao còn chọn anh ấy?”
“Vì em yêu anh ấy.”
“Sao lại phải khổ thế?”
“Chỉ có sự cay đắng và đau khổ này, bản thân cảm thấy ngọt ngào.”
“Đồ ngốc.”
16. Lúc chia tay em nói “Hãy bảo trọng nhé!”
Nhưng những gì em thật sự muốn nói
Thật ra là “Hãy đem em theo cùng"
17. "Hãy trân trọng nhau trong những năm tháng không có gì trong tay. Cuộc đời có thể là một bầu rượu. Khi rượu cạn cũng giống như con người chúng ta khi chết đi. Vậy thì tôi nên uống bao nhiêu bình rượu nhỉ?"
18. "Tôi mơ thấy mình rơi vào vực thẳm mà không nói một lời nào
"Vậy tại sao bạn không gọi ai để cứu giúp?
"Sẽ không một ai đến cứu tôi đâu."
19. “Trước đây tớ cứ nhìn thấy mộ là sợ,
Vì tớ tưởng trong đó là quỷ,
Sau này tớ mới biết,
Nằm trong đó là người mà người khác ngày nhớ đêm mong.”
20. "Tình yêu của tôi thật ra rất nhẹ nhàng. Tôi xin lỗi và cúi xuống gần hơn để lắng nghe cô ấy, nữ nhi bên cạnh tôi không cần phải xin lỗi."
Trong mắt mọi người, ai cũng cho rằng tình yêu của chúng tôi rất yên tĩnh, hạnh phúc, nhưng mà thật ngại quá. Đó là việc người đàn ông bên cạnh bạn là người như thế nào? Anh ta có chịu từ bỏ cái tôi của mình để cúi xuống gần hơn những ấm ức mà người vợ phải chịu. Vì thế trong tình yêu của tôi cũng vậy, nữ nhi không cần xin lỗi.
________________
Nguồn: https://www.zhihu.com/question/481396309/answer/2297927733
30 notes · View notes
meowww-dieng · 2 months
Text
Tumblr media
Một ngày xáo trộn và rối bời của tôi.
Tháng 7 âm, ko có gì là lạ, nhưng tôi vẫn coi nó là những ngày bình thường.
- Hôm nay ngày hẹn đi bấm biển, 2 vk ck vừa sắm được con xe ô tô Kia Morning premium 2022 logo mới, gọi là cái che nắng che mưa, và đi đâu, cho nó được an toàn hơn chút, cũng bớt sợ hơn những quái xế đi trên đường.
Tôi hụt hẫng khi bấm biển mà nó ra 1 phát số luôn, kiểu tôi cứ ngỡ khi nào tôi thả tay ra số nó mới dừng, ai ngờ tất cả đều là mặc định cả rồi.
Một chiếc xe có tên, có biển: 30L 449.70, tôi mong rằng nó sẽ cùng vk ck tôi đồng hành trên những con đường, hành trình kiếm tiền, nuôi dưỡng ước mơ, những vùng đất và con đường mới. Mở ra nhiều điều thú vị hơn cho cuộc đời của chúng tôi.
- Nhưng sáng nay, tỉnh dậy tôi bàng hoàng ngỡ ngàng vì chuyện của đồng nghiệp tôi, con bé em sinh năm 2000.
Đêm qua, bố nó đi vệ sinh bị đột quỵ, rồi ngã đập đầu xuống đất, sau đó bác ko được cấp cứu kịp thời đã không qua khỏi cơn nguy kịch.
Điều đáng buồn hơn sự kiện đó, là anh trai nó, con cả của gia đình, thấy bố bị như vậy đã chạy vội sang nhà bác trưởng, gọi cấp cứu mãi ko được, đêm hôm ko có ai, ko biết nhà bác trưởng đang đi du lịch, đã trèo tường để gọi hô hoán, kèm theo cú shock, đã lên cơn đau tim ngã khuỵu, và rồi.... lại thêm anh trai nó ra đi...
2 người chết chỉ cách nhau có 1 giờ đồng hồ. Mẹ nó khi biết bố nó chết vì đột quỵ đã như chết lặng, huyết áp, phải đưa vào viện để hồi sức, nhưng chưa biết tin anh trai nó cũng ra đi...
Đau lòng quá, sao lại có thể xảy ra một chuyện như vậy, liệu đây có phải số đã định không?
Nhà nó có 5 người, bố mẹ đều lớn tuổi, anh trai cả sn 90, chị gái sn 92 và sau mới đẻ thêm con bé này sn 2k...
Anh trai vừa ra đi mới chỉ 35t, cũng lập gia đình, có vợ và 2 cháu, 1 trai 1 gái. Khổ quá, nhưng bọn trẻ con còn nhỏ.
Nguyên nhân đột quỵ của người lớn thì ko thể tránh khỏi, nhưng anh trai, cũng ko thể qua được kiếp nạn này.
Con bé này trước kia mới gặp chỉ là người ít nói, hay bị tôi "bắt nạt", nhưng từ ngày nó cởi mở hơn, tôi rất yêu quý nó, vì nó đỡ đần được cho tôi khá nhiều việc, cái hôm tôi có hẹn với khách, nhưng lại là ngày tôi với ck đc gặp nhau, nó đã giúp tôi đi ký hộ, và từ đó tôi rất biết ơn...
Đợt này nó hay kể chuyện gia đình, tôi biết rằng nó rất hướng về gia đình, bởi nhà toàn người già. Nhà nó phải nuôi thêm 2 già, 1 già có chồng liệt sỹ, 1 già ko lấy chồng. Nó vẫn hay kể sau này anh trai nó và chị dâu sẽ là người vất vả nhất, phải lo toan công việc gia đình, lại có cả 2 già và bố mẹ. Nhưng có gì được hưởng hết cũng an ủi phần nào. Bố nó dạo này hay thấy mệt nhưng vẫn ăn uống bình thường, ko thấy có dấu hiệu nào cả, và ông cũng có bệnh nền sẵn rồi. Hay thấy nó nghỉ để đưa mẹ đi khám, anh trai thì ko mấy khi tình cảm bằng, chị gái đi lấy chồng, nên nó vẫn hay thay anh chị chăm sóc bố mẹ, và còn bế các cháu cho anh chị nữa. Nó ngoan lắm, hay thấy có dịp gì hoặc ko cớ là dịp gì cả, mua quần áo cho bố, giày dép cho mẹ, đưa bố mẹ đi nọ kia. Vừa năm ngoái, nhà nó rất vui vì làm lễ khao thọ cho bố nó (60t)- ở đó tục là vậy á. Nó cũng từng kể chuyện anh trai nó bị bệnh tim từ nhỏ, leo trèo cẩn thận (vì anh là thợ sửa điều hoà bọn t đã gặp nhiều rồi, vì lên sửa điều hoà cho vp t), vậy mà cơ sự ra nông nỗi này.
Thế mà sau 1 đêm thôi...
Nhà có 2 bà goá phụ... chị dâu nó thì vẫn còn trẻ, tôi đến thăm, ôm nó nhiều lần, cứ khóc nấc ko nói thành lời, động viên em nó cố gắng hết sức có thể, phải vững vàng lên, mạnh mẽ lo toan cho bố và anh chu toàn nhất. Nó còn trẻ mà, nó có bao giờ biết được những việc này? Ai bảo gì thì làm đó thôi...
Tội nghiệp quá
Cs vô thường biết bao...
Tôi buồn nhiều lắm, vì nếu là tôi, tôi cũng khó vượt qua được cú shock lớn như vậy. Nhất là mẹ và chị dâu nó, 2 người đàn bà cũng chỉ là có duyên phận làm dâu, gặp gỡ nhau thành mẹ chồng nàng dâu mà giờ phải bám víu nhau thương xót.
Tôi chỉ muốn an ủi con bé mãi, khi đến thăm, tôi cũng phải nuốt nỗi nghẹn ngào xúc động lại, vì buồn quá.
Bạn ơi, chúng ta chỉ biết hôm nay sẽ thế nào chứ ko thể biết được ngày mai đúng ko?
Nhưng t thấy ông trời bất công với nhà nó quá...
Một người đã đành, đây lại 2 người trụ cột của gia đình nữa.
Tôi cũng khuyên chúng ta, dù công việc có vất vả bận rộng như thế nào cũng phải chăm chú đến sức khoẻ, mệt thì thôi, mệt ko có nghĩa là lười nhác. Sức khoẻ là trên hết, bây giờ chúng ta đc đầy đủ có như trước đâu, ăn uống ko khoa học, nhiều bệnh. Nhất định phải thăm khám định kỳ, nếu có điều kiện sắm đồng hồ thông minh, theo dõi sức khoẻ cá nhân. Đừng thức quá khuya mà lao tâm khổ tứ nữa.
Làm ơn, đừng coi thường sức khoẻ của mình.
Khi bạn 1 mình có thể ko sao, nhưng bạn còn có bố mẹ, còn có bạn bè, có gia đình, có vợ hoặc chồng, có con, những thứ đó: tiền có giúp chúng ta được đâu. Khi chết đi không mang theo được đồng nào cả, kể cả kiếm đc tiền nhiều, rồi cũng mang cúng bác sĩ hết.
Ra đường, đi xe máy, phải đội mũ bảo hiểm xịn vào, phải tuân thủ luật giao thông, ko được ẩu đả. Phải trả giá đắt đó.
Tôi mong chúng ta sẽ có một cuộc đời bình thường, bình an đến già...
4 notes · View notes
buddhistbooks · 6 months
Text
Tumblr media
Cổ nhân nói: “Nghèo không trách cha, giàu không chê vợ, khó không lừa bạn, phú quý không quên ơn”.
Có câu nói rằng: “Cây dù cao ngàn thước cũng đừng quên gốc rễ, người tài giỏi cũng đừng quên ơn”. Chúng ta sẽ gặp rất nhiều người trong đời, nhưng người thực sự tốt với chúng ta thì không có nhiều.
Tuy nhiên cha mẹ là người đã sinh ra và nuôi dưỡng bạn, người bạn đời đã chăm sóc và cùng bạn trải qua khó khăn, người bạn tốt của bạn và người ân nhân đã giúp đỡ bạn khi hoạn nạn, bạn cần đối xử chân thành với họ.
Vì vậy, dù giàu sang hay nghèo khó, đừng đánh mất người đối xử tốt với mình và hãy sống xứng đáng với sự chân thành của họ.
1. Nghèo không trách cha
Trong “Kinh Thi” viết: “Phụ hề sinh ngã, mẫu hề cúc ngã, ai ai phụ mẫu, sinh ngã cù lao. Dục báo thâm ân, hạo thiên võng cực”, nghĩa là: Cha sinh ta, mẹ nuôi ta. Thương thay cha mẹ sinh ta khó nhọc. Ta muốn báo đền ơn sâu như trời cao cùng cực.
Công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ rất lớn lao, cha mẹ nhịn ăn nhịn mặc nuôi con khôn lớn, dãi gió dầm mưa để con cái có cuộc sống tốt hơn. Vì vậy hãy buông bỏ những lời buộc tội gay gắt với cha mẹ và học cách thấu hiểu, biết ơn chính là giáo dưỡng lớn nhất của một người con hiếu thảo.
Tuy nhiên, luôn có một số người đổ lỗi cho sự kém cỏi của cha mẹ vì những thất bại, khó khăn của mình. Họ thậm chí còn không quan tâm đến cảm xúc của cha mẹ và đối xử không tốt. Họ chưa từng nghĩ rằng: có thể bạn không giàu có nhưng bố mẹ bạn đã làm hết sức mình vì bạn.
Từ khi sinh ra cho đến khi lập gia đình, mọi thứ bạn có đều không thể tách rời sự ủng hộ thầm lặng của cha mẹ. Vậy thì chúng ta có nhân phẩm, tư cách gì mà phàn nàn cha mẹ về sự không hoàn hảo của họ?
Trong “Tăng Quảng Hiền Văn” có viết: “Đương gia tài tri diêm mễ quý, dưỡng tử phương tri phụ mẫu ân”, ý nghĩa là, khi bạn sinh con, bạn mới biết tình yêu thương sâu sắc mà cha mẹ dành cho con cái sâu nặng như thế nào; khi bạn phải ra ngoài bôn ba kiếm tiền nuôi gia đình, bạn mới hiểu sự khó khăn, vất vả của cha mẹ.
Những người bất tài và đổ lỗi cho cha mẹ sẽ luôn là những đứa trẻ khổng lồ không bao giờ lớn lên.
Thấu hiểu và kính trọng và biết ơn cha mẹ, đó mới là sự khởi đầu cho sự trưởng thành thực sự của một người.
2. Giàu không chê vợ
Người xưa có câu: “Nghèo không thể đánh mất ý chí, giàu không thể chê bai vợ”, biết bao gia đình có thể vượt qua thử thách của nghèo khó nhưng rồi lại sa ngã khi giàu có?
Người phụ nữ đã hy sinh cả đời để đồng hành cùng bạn, khi nhan sắc vợ nhạt phai theo năm tháng, bạn càng phải trân trọng cô ấy hơn. Bởi vậy, đừng bao giờ có ý nghĩ tìm một tình yêu mới khi giàu có.
Ngoài bố mẹ thì vợ chính là người yêu thương và bao dung chúng ta nhất. Tuy không có quan hệ huyết thống nhưng luôn bên bạn và chăm lo từng bữa ăn cho bạn. Dù khó khăn đến mấy, người vợ vẫn nguyện ý hy sinh và mang lại ánh sáng cho bạn.
Ở trên, người vợ luôn báo hiếu cho người già, ở dưới người vợ luôn tập trung nuôi dạy con cái, đó chính là hậu phương vững chắc nhất để bạn có thể tập trung vào sự nghiệp mà không bị phân tâm.
Người vợ tốt là chỗ dựa của gia đình và là phong thủy tốt nhất của người chồng.
Nếu một người đàn ông bỏ rơi người vợ đã cùng mình vượt qua gian khó thì họ sẽ mất đi nhân phẩm của mình và họ sẽ phải hối hận về quyết định đó.
Vợ là người sẽ nắm tay bạn đi hết cuộc đời còn lại. May mắn lớn nhất của một người đàn ông là có được một người vợ luôn bên cạnh mình dù khó khăn đến đâu. Và thành công lớn nhất của một người đàn ông là khi họ giàu có, phát đạt sẽ không bao giờ bỏ người vợ tào khang của mình.
Đã kết duyên thành vợ chồng, đừng hoài nghi về tình yêu dành cho nhau. Dù sự nghiệp có thịnh vượng, thuận lợi đến đâu cũng phải yêu thương, chăm sóc vợ từ tận đáy lòng thì cuộc sống mới được trọn vẹn, êm đềm.
3. Khó không lừa bạn
Âu Dương Tu từng nói: “Tiểu nhân dĩ lợi vi bằng hữu, quân tử dĩ nghĩa vi bằng”, ý muốn nói, kẻ tiểu nhân kết bạn vì lợi, người quân tử kết bạn trọng chữ nghĩa.
Trong cuộc sống, tri kỷ và bạn tốt không nhiều, vì vậy tình bạn sâu nặng cũng hiếm có. Nếu chỉ vì mục đích cá nhân mà tính toán, hãm hại bạn bè thì bạn sẽ mất nhiều hơn được.
Nó không chỉ làm tình bạn tan vỡ mà còn hủy hoại tính cách của chính bạn. Bởi vì giữa con người luôn có quan hệ tương hỗ với nhau, bạn chân thành thì tôi sẽ đối xử với bạn chân thành, còn nếu bạn giả dối thì tôi cũng sẽ đối xử như vậy.
Bạn vì chút ít lợi nhuận nhỏ mà dùng thủ đoạn thì bạn bè sẽ xa lánh bạn, cuối cùng bạn sẽ bị cô lập.
Người xưa có một câu nói rất hay: “Ở nhà dựa vào cha mẹ, ra ngoài dựa vào bạn bè“, bạn bè là người có thể giúp đỡ ta trong lúc khó khăn.
Một người dù nghèo khó đến đâu cũng không thể lừa dối bạn bè, nếu không sẽ tự cắt đứt tương lai của chính mình.
Tình bạn chân chính bắt đầu từ mục tiêu chung, phù hợp về tam quan, ở bên nhau bằng sự chân thành và gắn bó bằng nhân phẩm.
Chỉ bằng cách giữ vững nhân phẩm, tuân thủ các nguyên tắc sống, thành tâm kết giao bằng sự chân thành thì mới có nhiều tình bạn chân chính.
4. Phú quý không quên ơn
Người quân tử sẽ không dễ dàng nhận ân huệ từ người khác.
Khi bạn nghèo túng, cơ cực, đừng quên những người đã giúp đỡ bạn lúc khó khăn; Khi bạn nản lòng, buồn bã, đừng quên những người động viên, đồng hành với bạn; Khi sự nghiệp của bạn ngày một suôn sẻ, đừng quên những người đã giúp đỡ bạn trên suốt chặng đường.
Chúng ta nên luôn ghi nhớ lòng tốt của người khác, và nếu có khả năng, chúng ta nên thành tâm báo đáp. Bởi vì nếu ngay cả tấm lòng biết ơn cũng không có thì sẽ bị người khác coi thường.
Suy cho cùng, trên đời này không ai phải có trách nhiệm đối xử tốt với bạn. Dù giàu có hay quyền lực, bạn cũng đừng bao giờ quên những người đã giúp đỡ bạn trong suốt cuộc đời.
Như câu nói: “Cây cao ngàn thước không quên rễ, người nếu huy hoàng chớ quên ơn”.
Cảm động chỉ là nhất thời, nhưng cảm ân là mãi mãi, dù giàu có hay cao quý đến đâu cũng không bao giờ được quên lòng tốt và không được làm tổn thương người khác.
Những người đã giúp đỡ chúng ta vượt qua khó khăn chính là quý nhân trong cuộc đời, chúng ta phải biết ơn và báo đáp họ.
Khi bước trên đường đời, nếu luôn ghi nhớ câu “uống nước nhớ nguồn” và có lòng biết ơn thì bạn sẽ được nhiều phúc lành và có thể tiến xa hơn.
Nhà văn Trương Gia Giai từng nói: “Người thực sự tốt với bạn không nhiều, đừng để mất bất kỳ ai trong số họ”.
Nghèo không trách cha, giàu không bỏ vợ, khó không lừa bạn, giàu có không quên ơn, đó chính là sự tỉnh táo lớn nhất và phúc lành sâu sắc nhất của đời người.
(Nguồn: aboluowang)
5 notes · View notes
jennifertple · 1 year
Text
Tuổi nào đẹp nhất trong đời: Tuổi 20 không nuối tiếc, tuổi 40 vượt qua hết thất bại, đến tuổi này thấu nhân sinh, sống thật với mình07/04/2023 21:20 PM |
Không có độ tuổi nào là đẹp nhất, cuộc sống chỉ tươi đẹp khi ta sống trọn cho hiện tại.
‏Có người bảo đó là tuổi thơ vô tư lự, cũng có người bảo đó là những năm tháng thanh xuân nhiệt huyết, lại có người bảo đó là tuổi già an nhàn… Nhưng có vẻ như con người ta thường nghĩ về tương lai hay quá khứ mà quên mất rằng độ tuổi đẹp nhất chính là hiện tại. ‏
‏Người xưa rất khôn ngoan, họ đã đúc kết mọi giai đoạn của cuộc đời bằng ngôn ngữ triết học và dặn dò thế hệ mai sau: "Không có cuộc đời hoàn hảo, chỉ có lứa tuổi đẹp nhất." Muốn sống một cuộc đời tươi đẹp, điều đầu tiên là phải hiểu "bí mật trong vẻ đẹp" của từng độ tuổi trong nhân sinh.‏
10 tuổi vô ưu
‏Người xưa nói "10 tuổi vô lo", khi còn nhỏ, chúng ta thường tràn đầy tình yêu và háo hức khám phá thế giới, suốt ngày cười nói, rong chơi, tự tại. Trong "Hoàng tử bé" có viết: "Tất cả những người trưởng thành đều từng là trẻ con, nhưng có mấy ai nhớ được điều này".‏
‏Phong Tử Khải tin rằng sự ngây thơ của trẻ con sẽ không mất bị đi: "Lần đầu tiên bước ra xã hội, nhìn thấy sự giả tạo của xã hội lúc bấy giờ, tôi chợt cảm thấy người lớn đã dần mất đi bản tính, chỉ có trẻ em là ngây thơ và có nhân cách hoàn chỉnh. Đây mới là con người thật sự."
‏Hy vọng rằng khi lớn lên, chúng ta vẫn sẽ không quên khát vọng ban đầu của mình, vẫn giữ lại sự ngây thơ trong sáng của một đứa trẻ, vẫn tò mò về thế giới ngay cả trong những ngày buồn tẻ và bất lực nhất, và vẫn sẵn sàng bao dung thế giới này.‏
Tuổi 20 không nuối tiếc
‏"Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên", tuổi 20 là tuổi "khai thiên", tuổi tràn đầy sức sống và thịnh vượng, giống như mặt trời lúc chín giờ sáng, vươn mình trước thế giới đang đợi họ ở phía trước.‏
‏Ở tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, hãy dũng cảm theo đuổi ước mơ, cho dù gặp phải bao nhiêu thăng trầm, bạn cũng đừng dễ dàng bỏ cuộc, hãy chiến đấu hết mình và theo đuổi ước mơ của mình.
Tuổi 30 tự lập
‏Khổng Tử nói "Tam thập nhị lập", có nghĩa là: Tuổi 30 không chỉ gánh vác chuyện cá nhân, mà còn gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông: Trên có cha mẹ, giữa có vợ hiền, dưới có con cái.‏
‏Tuổi 30 tự lập, trách nhiệm tại thân. Cha mẹ già đi, bầu trời mà họ từng nâng đỡ nay sẽ phải do bạn tự nâng lấy; bạn phải trở thành mái che cả đời cho nửa kia của mình, phải che chở con cái khỏi bão giông.‏
‏Tuổi 30 tự lập, trách nhiệm tại tâm. Bạn phải có tư duy độc lập, biết mình muốn gì, muốn trở thành người như thế nào, không để bị ai chi phối và có thể bình tĩnh đối mặt với mọi khó khăn.‏
Tuổi 40 tỉnh táo
‏Người đến 40 tuổi đã nếm trải cay đắng ngọt bùi của nhân sinh, họ đã sở hữu tất cả những gì nên sở hữu, trải qua tất cả những gì nên trải qua, trái tim tính toán trước kia giờ đã bình yên.‏
‏40 tuổi, cái gì cũng nhìn thấu hiểu rõ, trong lòng tự khắc nhẹ nhõm, không còn bị vật ngoài thân mê muội. Ở tuổi này, cuộc sống dần trở nên rõ ràng hơn.‏
‏Cuộc sống lúc này như những ca từ trong bản "Con đường bình phàm": Tôi đã vượt qua núi rừng và biển cả, cũng đã vượt qua biển người mênh mông, tất cả những gì tôi từng sở hữu đều bỗng tan biến như mây khói. Đã thất vọng và mất hết phương hướng cho đến khi tôi nhìn thấy con đường bình phàm. Đó là câu trả lời duy nhất."‏
Tuổi 50 hiểu mệnh trời
‏Nửa đời đã đi qua, con người ta sẽ hiểu ra luật trời: Một năm có xuân hạ thu đông, vạn vật sinh diệt, con người cũng có sinh, lão, bệnh, tử… mọi thứ đều là một chu kỳ lặp đi lặp lại. Và họ cũng hiểu ra: Nhân quả tuần hoàn, tất cả đều do tự mình tạo ra, muốn được quả lành thì trước phải gieo nhân tốt.‏
‏Sau khi hiểu được ý nghĩa thực sự của cuộc sống, ta cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn trong lòng. "Sông có khúc, người có lúc, đừng cưỡng cầu", đừng bám vào danh lợi, đừng mãi vướng mắc thị phi thành bại, hãy đối mặt với mọi tình huống trong cuộc sống bằng thái độ cởi mở.‏
Tuổi 60 thấu nhân sinh
‏Khi một người đến tuổi 60 sẽ nghe lọt tai tất cả ngôn từ, kể cả lời hay ý đẹp và lời nói ác ý. Dù gặp phải những thăng trầm và thất bại nào, lòng họ vẫn bình thản, vì họ đã đạt được cảnh giới "không sợ chê bai, chỉ cần ngồi ngắm hoa nở hoa tàn trước hiên nhà là đủ". ‏
‏Có người cho rằng tất cả rắc rối trong cuộc sống đều đến từ "đôi tai", khi nghe người khác mắng mỏ, vu khống, cười nhạo, sỉ nhục, coi thường, con người ta sẽ tức giận. Nhưng đến tuổi 60, tâm hồn sẽ rộng hơn, có thể bao dung với người và vật, khi nghe những lời cay nghiệt cũng không lung lay. Vì khi đó ta sẽ hiểu: "Thế giới là của riêng tôi và không liên quan gì đến người khác".‏
Tuổi 70 sống theo ý mình
‏Khổng Tử nói: "Tuổi bảy mươi, hãy thuận theo lòng mình nhưng đừng vượt quá khuôn phép." Khi một người sống đến 70 ắt đã sáng suốt mọi chuyện, biết điều gì nên làm, điều gì không nên làm, điều gì nên nói và điều gì không nên nói. Thành công lớn nhất của một người là được sống thật và sống theo cách mình thích.‏
‏Steve Jobs nói: "Cuộc đời có hạn, chúng ta không nên lãng phí cuộc đời có hạn của mình chỉ vì sự đánh giá của người khác mà hãy làm theo tiếng gọi con tim."‏
‏Bất kể là độ tuổi nào cũng sẽ mang vẻ đẹp có một không hai ở độ tuổi đó. Hãy nhớ rằng hiện tại chính là khoảng thời gian đẹp nhất và chúng ta chỉ sống cho thời khắc này, hãy trân trọng những gì mình có.
Sưu tầm
Nguồn: Cafebiz 
34 notes · View notes
kidzxz · 2 years
Text
Vua Minh Mạng là con thứ 4 của vua Gia Long, lúc còn là Đông Cung Thái Tử, có lần buổi trưa ra hồ Tĩnh Tâm chơi, đang nằm trên võng ngắm mây trời thì bỗng dưng thấy xa có một ông già, tay cầm bình rượu, đội nón cỏ, cầm cây bút lông vẽ vẽ lên trời. Cứ vẽ đến đâu thì mây đen tan đến đó. Thái Tử kêu lại gần thì không phải ông già mà là một trang nam nhi thanh tú với nụ cười tựa trăng rằm, nhìn rất cảm mến. Hỏi chuyện thì chàng trai làu làu kinh sử, biện luận sắc sảo, Thái Tử giật mình tỉnh giấc, hoá ra là chỉ là một giấc mơ lộn xộn. Thái Tử vốn ít ngủ mơ, yêu cầu các quan giải mộng. Họ giải thích nón cỏ là chữ thảo trên, đầu tiên nhìn thấy tưởng ông già là chữ lão, trí tuệ vậy là chữ giả (có 1 nét của chữ lão xuyên qua chữ nhật ở dưới), ghép lại là chữ Trứ 著. Thái Tử cho ghi chép vào sổ, xem thử khoa thi sau có ai tên vậy không. Khoa thi sau, thấy đúng người tên Trứ đỗ giải nguyên, nhưng đã 41 tuổi. Khi gặp, nhìn vóc dáng trẻ hơn nhiều so với tuổi Thái Tử mới nhớ lại giấc mơ, hoá ra mộng và thực cũng có khi là một.
Nguyễn Công Trứ là người có trí thông minh siêu đỉnh, khi làm việc thì làm rất tốt, biết đời người chỉ là một giấc mộng, chết chẳng mang theo được gì nên rất coi rẻ lợi và danh, thường tổ chức vui chơi ca hát vào các buổi tối sau một ngày làm việc tập trung cao độ và đạt hiệu suất cao.
Trời đất cho ta một cái tài
Giắt lưng dành để tháng ngày chơi.
Hẹn với lợi danh ba chén rượu,
Vui cùng phong nguyệt một bầu thơ.
Lọt đến tai vua, Minh Mạng không quở trách mà cười nói rằng "thói cũ thằng cuồng vẫn hào phóng thế đấy". 41 tuổi, Nguyễn Công Trứ mới bắt đầu sự nghiệp, làm gì đều hoàn thành xuất sắc, từ trấn biên phía Bắc đến phía Nam, rồi khai hoang l��p 2 huyện Kim Sơn (Ninh Bình) và Tiền Hải (Thái Bình),.... Ông thăng chức giáng chức không biết bao nhiêu lần. Có lần ông bị giáng xuống làm lính canh ở Quảng Ngãi, vào chào quan tỉnh để đợi lệnh đi đồn nào, ông mặc cái áo cộc màu chàm. Quan Tổng đốc sở tại thấy tình cảnh một người từng là Thượng thư nay thất thế như vậy thì áy náy, cho phép ông cởi đồ lính ra. Nhưng ông nói: "Lúc làm tướng tôi không lấy làm vinh, nay làm lính tôi cũng không thấy làm nhục. Người ta ở địa vị nào, có nghĩa vụ đối với địa vị ấy, làm lính mà không mặc đồ ấy thì sao gọi là lính được". Câu trả lời này khiến ai nấy đều kính phục.
Ngày về hưu, ông trở về làng quê cũ, không trống không kèn, không ngọc ngà châu báu gì mà chỉ là một con bò vàng và một bầu rượu, hai ba bộ đồ. Ông nói đã xong một chữ công danh, trở về tay trắng như lúc bắt đầu, đã hoàn thành 2 câu thơ tâm niệm ông khi còn trẻ "đã mang tiếng ở trong trời đất, phải có danh gì với núi sông". Ngày ngày, ông rong chơi, ghé thăm người này người kia, ngất ngưỡng xông xênh. Ông nói với bạn:
Tao ở nhà tao, tau nhớ mi
Nhớ mi nên phải bước chân đi
Không đi mi nói: sao không đến?
Đến thì mi nói: đến làm chi?
Năm 73 tuổi, ông cưới vợ. Cô dâu hỏi tuổi, ông nói "năm mươi năm trước, anh hai ba". Cô dâu không biết già vậy thì chuyện kia có ổn không, ông hát:
"già là già tóc già râu,
chứ còn chuyện ấy anh đâu có già".
Sống phóng khoáng yêu đời lạc quan, giải thích mọi thứ theo hướng tích cực nên ông khá thọ, 81 tuổi mới mất (thời xưa 60 đã là thọ). Ông có một tình bạn tri kỷ với Nguyễn Quý Tân, nhỏ hơn ông tới 36 tuổi, tính cách cũng ngất ngưỡng xông xênh phóng khoáng như nhau. Quý Tân vì mê ông nên xin đi theo cho kỳ được, tìm cớ để 2 người tình cờ gặp nhau hoài, đến nỗi Công Trứ chịu không nổi mà phải kết bạn. Rồi sau đó tâm đầu ý hợp mà trở thành tri kỷ tri âm. Cả hai đều sống theo triết lý "nhỏ tập trung học chăm chỉ không xao nhãng, học để mà làm, làm cho ra thành tựu, cho vẻ vang bản thân, thấy già rồi thì biết đủ, bỏ hết và rong chơi, hết cõi tạm thế gian".
**** Sách về giai thoại người tài xưa đã bị thất lạc nhiều, nhiều thông tin không có trên mạng cũng như không có trong sách trên thị trường, nhưng tui có. Ai thích sống phong lưu "thảnh thơi thơ túi rượu bầu" khi về già thì bấm còm cho tui biết, share- lưu lại trên tường để đọc miết mà nó vận vào, thành người phóng đạt mênh mông.
30 notes · View notes
lux-clinic · 2 months
Text
PHÂN BIỆT RỤNG TÓC SINH LÝ – RỤNG TÓC BỆNH LÝ
Tumblr media
Tình trạng rụng tóc là hiện tượng thường gặp ở bất cứ ai, xuất phát từ hai nguyên nhân là sinh lý và bệnh lý. Việc phân biệt được rụng tóc sinh lý và rụng tóc bệnh lý rất quan trọng, giúp bạn hiểu rõ tình trạng rụng tóc, bớt lo lắng khi mình bị rụng tóc và có biện pháp điều trị rụng tóc kịp thời nếu tóc rụng quá nhiều. Cùng theo dõi bài viết dưới đây của Lux Clinic nhé.
Rụng tóc sinh lý
1. Rụng tóc sinh lý là gì?
Rụng tóc sinh lý là một hiện tượng tự nhiên, không gây hại và là phần không thể tránh khỏi trong chu kỳ sống của tóc. Trong giai đoạn này, tóc sẽ mọc lên, phát triển đến một độ nhất định thì già yếu và rụng đi theo thời gian. Lúc này, các sợi tóc mới sẽ mọc lên với một lượng tương đương với số tóc đã rụng.
Nguyên nhân rụng tóc sinh lý bao gồm: 
Yếu tố môi trường: nấm, vi khuẩn làm nấm tóc, viêm nang lỗ chân tóc,…
Yếu tố bên trong cơ thể hay chu kỳ phát triển tự nhiên của tóc.
Yếu tố thời tiết: Rụng theo mùa (mùa thu tóc rụng nhiều hơn). 
Ngoài ra, rụng tóc sinh lý cũng là một giai đoạn trong chu kỳ sinh trưởng của tóc, bao gồm:
Giai đoạn 1 (Anagen): Mầm tóc mọc lên. 
Giai đoạn 2 (Catagen): Tóc sinh trưởng (dài ra rồi già yếu dần). Theo thống kê, trung bình một ngày, tóc dài ra khoảng 0.35 mm. Con số này là 1 cm đối với thời gian 1 tháng. Một sợi tóc sẽ có tuổi thọ từ 2 đến 6 năm (tóc nữ giới sẽ tồn tại lâu hơn tóc nam giới). 
Giai đoạn 3 (Telogen): Tóc nghỉ và rụng đi.
Tumblr media
2. Dấu hiệu rụng tóc sinh lý 
Rụng tóc sinh lý là hiện tượng tự nhiên mà ai cũng có thể trải qua trong cuộc đời. Một số dấu hiệu nhận biết rụng tóc sinh lý bao gồm:
Rụng tóc đều khắp da đầu: Tóc rụng đều khắp da đầu, không tập trung ở một khu vực cụ thể. Đây là hiện tượng bình thường và không gây ra các mảng hói rõ rệt.
Số lượng tóc rụng mỗi ngày không quá nhiều: Mỗi ngày, con người có thể rụng từ 50 đến 100 sợi tóc. Nếu số lượng tóc rụng nằm trong khoảng này thì đó là dấu hiệu của rụng tóc sinh lý.
Tóc mới mọc lại khỏe mạnh: Sau khi tóc rụng, tóc mới mọc lại nhanh chóng và có chất lượng tốt, không bị mỏng hoặc yếu.
Không có dấu hiệu viêm nhiễm hoặc ngứa da đầu: Da đầu không bị viêm, ngứa hoặc có những dấu hiệu bất thường khác.
Thay đổi theo mùa hoặc do thay đổi nội tiết: Rụng tóc sinh lý thường xảy ra theo mùa, đặc biệt là vào mùa thu và xuân, hoặc do các thay đổi nội tiết tố như sau khi sinh, dậy thì, hoặc mãn kinh.
3. Rụng tóc sinh lý có sao không? 
Như ở trên Lux Beauty Center chia sẻ, rụng tóc sinh lý không có gì đáng lo ngại. Đây là một quá trình tự nhiên của mái tóc, không ảnh hưởng đến tính thẩm mỹ của mái tóc cũng như sức khỏe con người nên không cần điều trị.
Nếu bạn nhận thấy rụng tóc có những đặc điểm này, thì đó có thể là hiện tượng rụng tóc sinh lý và không cần quá lo lắng. Tuy nhiên, nếu tóc rụng nhiều trong khoảng thời gian dài và có dấu hiệu bất thường khác, bạn nên tham khảo ý kiến của bác sĩ để được tư vấn và điều trị kịp thời.
Rụng tóc bệnh lý 
1. Rụng tóc bệnh lý là gì? 
Nguyên nhân trực tiếp khiến rụng tóc bệnh lý là sự tổn thương của tế bào mầm tóc. Bất cứ điều gì tác động tiêu cực đến tế bào mầm tóc điều khiến chúng suy yếu, không thể hoạt động bình thường, dẫn đến dễ rụng tóc, tóc mọc chậm, yếu ớt và thiếu đi tính thẩm mỹ. 
Tumblr media
2. Dấu hiệu rụng tóc bệnh lý 
Bạn có thể nhận biết tóc rụng do bệnh lý với những biểu hiện đó là:
Số lượng tóc rụng trên 100 sợi mỗi ngày, hoặc quá 20% số tóc trên đầu trong khoảng thời gian dài. Đặc biệt là khi chải hoặc gội, tóc sẽ rụng thành từng nhúm một. Khi vuốt tóc theo chiều tóc rủ, tóc cũng rụng khá nhiều trên các kẽ tay. 
Số lượng tóc mới mọc lên ít hơn so với lượng tóc rụng hằng ngày, thậm chí tóc không mọc lại. Bạn cảm nhận được tóc ngày càng mỏng và thưa, sờ vào đuôi tóc càng ngày càng ít đi. Đặc biệt, khi vạch da đầu ra thấy rất ít tóc con hoặc xuất hiện những vùng da đầu rất thưa tóc. 
Tóc rụng thành từng mảng, tập trung ở một vị trí, lâu dần hình thành những khoảng da đầu “hói”.  
Tóc con mọc lên xoăn tít, thưa thớt. Sợi tóc khi trưởng thành cũng mỏng, dễ đứt gãy. Tình trạng này chứng minh tóc của bạn đang thiếu dưỡng chất nên không thể mọc thẳng và chắc khỏe được. Khi đó, bạn cần thăm khám chuyên gia để biết cần bổ sung dưỡng chất nào. 
Một số trường hợp tóc rụng do nấm da đầu còn kèm theo triệu chứng ngứa ngáy, xuất hiện các vết hồng ban và bong tróc. Khi này, bạn cần gặp bác sĩ để kiểm tra, từ đó có biện pháp điều trị phù hợp. 
Tumblr media
3. Rụng tóc bệnh lý có sao không? Khi nào cần gặp bác sĩ?
Rụng tóc bệnh lý ảnh hưởng trực tiếp đến tính thẩm mỹ của mái tóc, khiến người bệnh không thể tạo kiểu tóc mà mình yêu thích, dẫn đến tự ti với diện mạo bản thân, . Bên cạnh đó, tóc thưa thớt cũng không đủ che chắn cho vùng da đầu, kéo theo các vấn đề về sức khỏe. 
Tumblr media
Phân biệt rụng tóc sinh lý và bệnh lý 
Tumblr media
Dưới đây là so sánh ngắn gọn về 2 kiểu rụng tóc này, giúp bạn dễ dàng phân biệt rụng tóc sinh lý và bệnh lý: 
RỤNG TÓC SINH LÝ
RỤNG TÓC BỆNH LÝSố lượng tóc rụng
50 – 100 sợi/ ngày> 100 sợi/ ngày  hoặc > 20% số tóc/ ngàyThời gian diễn ra Đều đặn Sau 1 – 2 tháng phát sinh bệnh lý, kéo dài trong một khoảng thời gian nhất định.Kiểu rụng tócRụng đều khắp đầuRụng từng mảng, rụng theo đường chân tóc hoặc rụng toàn bộ đầu.Tốc độ mọcTương đương với tốc độ rụng tóc
Mọc lại sau vài thángCó thể không mọc lại hoặc mọc lại rất chậm.Dấu hiệu khácKhông có
Ngứa da đầu, da đầu đỏ, sưng, đau.
Cách điều trị rụng tóc bệnh lý
Rụng tóc bệnh lý cần được điều trị càng sớm càng tốt, nếu không sẽ dẫn đến những hệ luỵ như mất tóc vĩnh viễn. Dưới đây là 4 phương pháp khắc phục rụng tóc mà bạn có thể tham khảo:
1. Sử dụng thuốc
Rụng tóc do di truyền: Người bị rụng tóc ở giai đoạn sớm có thể sử dụng thuốc bôi da đầu như Minoxidil hoặc finasteride. Cả hai loại thuốc này có tác dụng tăng số lượng tóc và làm giảm rụng tóc. Hiệu quả rõ rệt sau ít nhất từ 6 đến 12 tháng điều trị, tùy thuộc vào cơ địa mỗi người. Minoxidil được chỉ định phổ biến cho người bị rụng tóc do di truyền. Tuy nhiên, loại thuốc này cũng có một bài tác dụng phụ như gây khô da, ngứa da, tróc vẩy nhẹ,… Ngoài ra, finasteride không được dùng cho phụ nữ mang thai hoặc sắp có kế hoạch mang thai. 
Rụng tóc từng mảng: Người bị rụng tóc từng mảng sẽ được điều điều hòa hệ miễn dịch bằng glucocorticoids, kết hợp miễn dịch tại chỗ và thuốc anthralin hoặc minoxidil. Tuy nhiên, các loại thuốc này cũng có một số lưu ý như sau:
Glucocorticoids: Dùng trực tiếp sẽ tương tác tốt hơn với các thuốc anthralin hay minoxidil so với dùng bằng đường uống. Bạn chỉ uống Glucocorticoids khi tình trạng rụng tóc tiến triển nhanh hoặc việc dùng tại chỗ không đáp ứng hiệu quả điều trị.
Anthralin: Đây là một loại thuốc miễn dịch đặc hiệu khá an toàn cho cả trẻ em và người lớn. Thuốc mang lại kết quả sau 2 – 3 tháng sử dụng và bạn nên duy trì uống trong ít nhất 6 tháng để có kết quả ưng ý. Ngoài ra, Anthralin cũng có một vài tác dụng phụ đó là đỏ da, tróc vảy, ngứa ngáy. Để hạn chế tình trạng trên, bạn nên gội sạch đầu sau 20 – 60 phút sử dùng thuốc. 
Tumblr media
2.  Sử dụng biện pháp thiên nhiên
Điều trị rụng tóc bằng thiên nhiên là phương pháp tiết kiệm chi phí và đem lại hiệu quả khá cao. Dưới đây, Lux Beauty Center sẽ mách bạn một vào mẹo trị rụng tóc hiệu quả tại nhà cực đơn giản:
Vỏ bưởi: Tinh chất trong vỏ bưởi có tác dụng kích thích mọc tóc, nuôi dưỡng tóc khỏe mạnh từ sâu bên trong và ngăn ngừa rụng rất tốt. Bạn chỉ cần gọt bưởi lấy vỏ, cho vào nước đun sôi rồi sử dụng để gội đầu. 
Dầu dừa: Đây là thành phần thường thấy trong dầu xả do có đặc tính giúp tóc suôn mượt, hạn chế rối, qua đó giảm rụng tóc hiệu quả. 
Nha đam: Trong nha đam chứa nhiều dưỡng chất như vitamin A, D và E. Các thành phần này giúp tái tạo tế bào, qua đó kích thích mọc tóc và tóc thẳng mượt. Ngoài ra, chất vitamin B12 và acid folic trong nha đam có tác dụng giảm gàu và gãy rụng tóc.
3. Sử dụng sản phẩm kích thích tóc mọc
Huyết tương giàu tiểu cầu (PRP) được lấy bằng cách tách các thành phần khác tiểu cầu ra khỏi máu, tạo nên một chế phẩm có hàm lượng tiểu cầu cao gấp nhiều lần bình thường. PRP được nghiên cứu có khả năng tái tạo tế bào và các mô trong cơ thể. 
Chính vì vậy, PRP có tác dụng kích thích tóc mọc, đồng thời ngăn ngừa rụng tóc hiệu quả. Đối với phương pháp này, huyết tương giàu tiểu cầu PRP sẽ được tiêm trực tiếp vào da đầu.
4. Áp dụng công nghệ tiên tiến 
Tumblr media
Haircare: Phương pháp thích hợp cho người bị rụng tóc ở giai đoạn sớm. Haircare sử dụng đèn Laser và ánh sáng sinh học để mở nang tóc, sau đó đưa dưỡng chất Exosome cùng các chất kích thích tóc mọc vào, nhằm kích thích tóc phát triển nhanh hơn.
Lux Hair: Lux Hair là liệu pháp tiêm trực tiếp các chất bao gồm huyết tương giàu tiểu cầu PRP, vitamin,… vào nang tóc, kết hợp chiếu ánh sáng sinh học để đẩy mạnh lưu thông máu, giúp các tế bào nang tóc khỏe mạnh. Qua đó kích thích tóc mọc nhanh hơn và ngăn ngừa rụng tóc. 
Điều trị rụng tóc AGA, hay còn gọi phương pháp hồi phục tóc. AGA ứng dụng khoa học tái tạo để điều trị rụng tóc do di truyền, với ưu điểm nổi bật là kỹ thuật đơn giản, không có tác dụng phụ, bổ sung dưỡng chất cho nang tóc và trị rụng tóc hiệu quả cao. 
Cấy tóc: Cấy tóc là giải pháp cuối cùng trong việc khắc phục tóc rụng. Các bác sĩ sẽ di chuyển tóc ở vùng da đầu nhiều tóc sang vùng da đầu thưa tóc. Biện pháp này có thể phải thực hiện nhiều lần mới đem lại kết quả. Bên cạnh đó, cấy tóc cũng có một vài nhược điểm như đau đơn, phải sử dụng dao kéo, chi phí cao, rủi ro cao,… 
Lux Beauty Center – Địa chỉ thăm khám và điều trị rụng tóc uy tín tại Hồ Chí Minh
Nếu bạn đang lo lắng về việc rụng tóc quá nhiều hay băn khoăn không biết mình bị rụng tóc sinh lý hay bệnh lý, hãy đến ngay Lux Beauty Center để được thăm khám và điều trị rụng tóc công nghệ cao, bao gồm Hair Care, Lux Hair và AGA.
Lux Beauty Center có đội ngũ chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực da liễu, đặc biệt là bác sĩ Tô Lan Phương với nhiều năm kinh nghiệm nghiên cứu các phương pháp khắc phục rụng tóc hiệu quả. Tại đây, bạn sẽ được trị rụng tóc qua việc chẩn đoán nguyên nhân rụng tóc và tình trạng tóc của mình, qua đó thiết kế liệu trình trị rụng tóc cá nhân hoá để mang lại hiệu quả cao nhất. 
Một số câu hỏi liên quan đến rụng tóc sinh lý và bệnh lý
Tumblr media
1.Tóc rụng có mọc lại được không?
Tóc rụng có thể mọc lại được. Đây là một phần trong chu kỳ tự nhiên của tóc. Tuy nhiên, nếu bạn rụng tóc do di truyền, lão hoá, bệnh lý,… thì tóc có thể mọc chậm, mọc lại ít hoặc không mọc lại. 
2. Tại sao gội đầu khiến tóc rụng nhiều?
Quá trình gội đầu làm mở các nang tóc, khiến chân tóc dễ rụng hơn. Chính vì vậy, bạn không nên chải tóc ngay sau khi gội. Thay vào đó, hãy sử dụng lược thưa hoặc sấy tóc cho khô rồi mới thực hiện công việc này nhé. 
3. Tại sao tóc rụng có kèm hạt màu trắng ở chân tóc?
Các hạt này có hình dáng giống trứng cá, màu trắng đục. Đây chính là sự tích tụ của vi khuẩn proteus hoặc nấm trichophyton. Tình trạng trên thường xảy ra ở những người da đầu nhờn, hay đổ mồ hôi. 
4. Bị rụng tóc nên kiêng gì?
Nếu bạn bị rụng tóc nhiều, nên kiêng một số thực phẩm sau:
Đồ ăn, thức uống chứa nhiều thành phần carbohydrate: mì, ngũ cốc,…
Thịt đỏ
Đồ ăn nhiều dầu mỡ, đồ ăn nhanh
Cá có thành phần thuỷ ngân cao
Trên đây là chia sẻ của Lux Clinic về cách phân biệt rụng tóc sinh lý – rụng tóc bệnh lý. Nếu bạn lo lắng về tình trạng rụng tóc của mình, bạn nên đi khám bác sĩ da liễu để được chẩn đoán và điều trị chính xác.
Nguồn: https://luxclinic.vn/phan-biet-rung-toc-sinh-ly-rung-toc-benh-ly/
2 notes · View notes
nam-phong · 1 year
Text
Tumblr media
Một vài đoạn trích hay trong cuốn Khi hơi thở hóa thinh không:
Tôi không tin vào sự thông thái của trẻ con, cũng như sự thông thái của tuổi già. Có một khoảnh khắc, một điểm lùi, khi tổng hợp của tất cả trải nghiệm thu gom lại đều héo mòn đi bởi những vụn vặt đời thường. Chúng ta không bao giờ thông thái được như khi chúng ta sống trong chính khoảnh khắc này.
Cho dù bạn có hoàn hảo nhưng nhân gian thì không. Bí kíp là bạn biết rằng cuộc đời đã chơi gian, rằng bạn rồi sẽ thua, rằng đôi tay hay phán đoán của bạn sẽ sơ sây và dù vậy vẫn cần phải vật lộn để giành chiến thắng cho bệnh nhân của mình. Bạn không bao giờ có thể đạt được sự hoàn hảo, nhưng bạn có thể tin vào đường tiệm cận của những gì mình không ngừng hướng tới.
"Nếu tôi là một nhà văn, tôi sẽ biên soạn một cuốn sổ sinh tử, kèm theo một dòng ghi chú về những cái chết khác nhau của loài người: ai dạy con người cách chết sẽ đồng thời dạy họ cách sống." (Michel De Montaigne)
Khi nâng đỡ sự khốn cùng của ai đó, có đôi khi ta buộc phải sụp đổ dưới sức nặng của nó.
Con đường phía trước có lẽ sẽ rõ ràng nếu như tôi biết chính xác mình còn bao nhiêu tháng, bao nhiêu năm. Cho tôi ba tháng, tôi dành thời gian cho gia đình. Cho tôi một năm, tôi sẽ viết sách. Cho tôi mười năm, tôi quay trở lại với việc chữa bệnh. Cái sự thực rằng bạn sẽ sống thêm từng ngày từng ngày một chẳng có ý nghĩa gì: Tôi sẽ làm gì với ngày đó đây?
Có lẽ khi không có sự chắc chắn nào cả chúng ta đành mặc định rằng mình sẽ sống rất lâu. Có lẽ đó là cách duy nhất để nhìn về phía trước.
Một phần kỳ quái của bệnh tật đó là khi phải trải qua nó, giá trị của bạn không ngừng thay đổi. Bạn phải tìm ra điều gì là quan trọng với mình và sau đó lại tiếp tục tìm kiếm. Tôi cảm thấy giống như ai đó lấy đi thẻ tín dụng của mình và tôi phải học cách chi tiêu sao cho hợp lý. Bạn có thể quyết định rằng bạn muốn dành thời gian để làm một bác sĩ phẫu thuật, nhưng hai tháng sau có thể bạn sẽ thấy khác. Hai tháng sau, bạn có thể muốn học chơi saxophone hay cống hiến cho nhà thờ. Chết là sự kiện chỉ xảy ra trong chốc lát, nhưng sống cùng bệnh hiểm nghèo lại là cả một quá trình.
...Nhưng ngay cả khi tôi không biết mình muốn gì, tôi cũng đã học được một điều, một điều không hề có trong Hippocrat, Maimonide, hay Osler: Nghĩa vụ của bác sĩ không phải là ngăn chặn cái chết hay đưa bệnh nhân trở lại cuộc sống cũ của họ, mà là ôm lấy bệnh nhân cũng như gia đình họ trong vòng tay, những người mà cuộc sống đang dần tan vỡ và làm việc cho tới khi họ có thể đứng dậy, đối mặt, và hiểu được sự tồn tại của chính bản thân mình.
"Giao ước cổ phân thành nhiều mảnh; con người cuối cùng cũng hiểu được anh ta cô đơn trong cái bao la vô tình của vũ trụ, ở trong đó sự xuất hiện của con người chỉ là ngẫu nhiên." (Jacques Monod)
Kiến thức của con người sẽ không bao giờ chứa đựng chỉ trong một con người. Nó nảy sinh từ mối quan hệ mà chúng ta tạo ra giữa mỗi con người với nhau và với thế giới, và vẫn không bao giờ hoàn chỉnh.
Là một bác sĩ phẫu thuật tập trung vào bệnh nhân trong phòng mổ, đối với tôi có lúc tôi thấy vị trí của kim đồng hồ khá ngẫu nhiên, nhưng tôi chưa từng cho rằng chúng vô nghĩa.
Graham Greene từng nói rằng ta sống cuộc đời ta trong hai mươi năm đầu tiên còn khoảng thời gian còn lại chỉ là sự phản chiếu.
Khi đến một trong những khoảnh khắc mà con phải nói về bản thân mình trong cuộc sống, về việc còn từng là ai, những gì con đã làm và con có ý nghĩa thế nào với cuộc đời, cha nguyện cầu con sẽ không quên rằng, con đã từng lấp đầy tháng ngày của một người đàn ông đang chết bằng một niềm vui chan chứa, một niềm vui cha chưa từng biết đến trong suốt những năm trước đây, một niềm vui không khiến cha khao khát thèm thuồng hơn nữa mà là thõa mãn, bình yên. Tại thời điểm này, ngay lúc này, đó là một điều vĩ đại.
Chúng tôi từng nói đùa với bạn bè rằng bí kíp để cứu sống mối quan hệ đó là một trong hai người bị bệnh gần chêt. Trái lại, chúng tôi tự hiểu rằng thật ra bí kíp để kiểm soát một căn bệnh thập tử nhất sinh chính là yêu thương - để có thể bị tổn thương, để có lòng tử tế, để bao dung và để biết ơn. (Lucy)
19 notes · View notes
iamkairou · 3 months
Text
Vậy là đã kết thúc nửa đầu năm của năm mình 30 tuổi. Hôm nào đó lướt Tiktok, có bạn kia bảo tháng 6 sẽ mất đi một ai đó rất quan trọng. Thế mà mình mất hẳn 2, nghĩ lại thấy cũng trùng hợp.
Hồi mình đến với Tumblr là lúc mình tìm thấy bạn, qua nhiều năm mình cứ nghĩ là sẽ có thể đồng hành cùng nhau đến trọn đời. Đồng hành theo kiểu nhà ai nấy ở, mèo ai nấy chăm, nhưng mỗi tháng, mỗi quý đều gặp nhau, hoặc khi nào đó cần đến nhau thì chỉ cần nhấc lên một cuộc gọi. Buổi chiều Chủ Nhật mà bạn nói sẽ xoá hết mọi thứ về mình, mình thản nhiên đến bực mình. Không có mâu thuẫn, cũng không có sự can thiệp nào mà cứ thế chia xa. Như một hòn đá ném tõm vào dòng thác đổ.
Mình nói trong tin nhắn cuối rằng mình nhẹ nhõm, và mừng vì bạn có care-taker, vì bạn sẽ không cô đơn khi về già như bạn nói. Chắc bạn vẫn nghĩ là mình khịa bạn, sau tất cả những tháng năm đó. Tiếc là, lần này mình không khịa. Tiếc là, lần này mình thật lòng chúc bạn lên đường bình an, trên một hành trình mới, khép lại 7 năm có nhau.
Sau đó một tuần, ông ngoại mình qua đời, vào ngày cuối cùng của tháng 6, khi mình nghĩ đã xong nửa đầu năm rồi. Tệ thật, cuộc sống văn phòng khiến mình cứ xoay quanh những mốc nào là quý, nào là nửa đầu năm. Buổi sáng đó vô tình thức dậy sớm hơn thường lệ, không một cuộc gọi nhỡ nào trong đêm, như thể cả nhà đã chấp nhận việc ông ngoại mất rồi, không một sự vùng vẫy, không một sự hoảng loạn nào trong 4 tiếng đó. Tất cả những gì mình nhận được là, em gái bảo "Ông ngoại mất rồi nghe Hai" vào lúc 2h30 sáng, và mẹ nhắn "Ông ngoại mất rồi, lịch trình sắp tới ở đây." Chỉ như vậy.
Hàng tá suy nghĩ dồn dập ập đến. Nhưng nhờ vậy mình nhận ra mình là đứa hời hợt. Cầm lịch trình trên tay, ghép với lịch trình release sản phẩm mới, đối chiếu với lịch bay, bao nhiêu nước mắt nước mũi của mình cạn khô. Mình dường như không hiểu được cảm giác buồn bã đến mức không làm được gì. Và mình cảm thấy thật tệ về điều đó. Kiểu như trong đầu mình la lên, "là ông ngoại mất đó, sao mày có thể ngưng khóc, sao mày có thể ngồi sắp xếp công việc một cách bình tĩnh như thế, sao mày lại như vậy"
Mình ra sân bay và cũng yên tĩnh y chang như vậy. Không khóc, không gào, đầu óc mông lung nghĩ về đủ chuyện trên trời dưới đất, chuyện nọ xọ chuyện kia.
Vậy là, Tết năm nay sẽ không còn mua hoa vạn thọ cho ông ngoại chưng nữa. Những bữa giỗ cũng không còn chỗ ngồi cạnh ngoại để hưởng xái đùi gà. Những lần bị cả nhà nói mãi về chuyện lấy chồng cũng không còn ngoại bảo ban "kệ hắn, hắn sống thấy vui vẻ là được rồi, lấy chồng làm chi". Và cũng sẽ không còn những lần ngoại kể hôm nay ngoại ngồi trước bàn thờ nói chuyện gì với bà ngoại nữa.
Bà ngoại không còn hấp tôm và thơm má con
Ông ngoại không còn là bệnh nhân cho trò bác sĩ của con, và cũng không còn kể con nghe đi nghe lại những chuyến phượt trên con 67 và bay đi đây đi đó rong chơi của ngoại.
30. Thật sự đã kết thúc một chu kỳ rồi.
2 notes · View notes