Tumgik
#MÁY ĐI BỘ TRÊN KHÔNG
mat-ngu · 4 months
Text
sau 30
Không cần có nhà riêng, nhưng cần có không gian riêng, thoải mái làm mọi thứ một mình.
Không cần có xe hơi, nhưng cần tìm được phương tiện phù hợp với lối sống. Như là đi bus, đi bộ, đạp xe, đi xe máy điện.
Không cần có tài khoản ngân hàng trăm triệu, nhưng nhất định phải có bảo hiểm nhân thọ, bảo hiểm sức khoẻ trị giá hàng trăm triệu đồng, để bảo vệ chính mình.
Không cần phải làm lụng quần quật 24/7 để kiếm lương 3x, 4x, nhưng nhất định phải tìm được việc khiến mình thích, mình thấy có giá trị.
Không cần lên chức quản lý, nhưng cần khẳng định được vị trí và chuyên môn của mình, để lời nói có sức nặng nhất định.
Không cần lập gia đình riêng nếu chưa muốn, nhưng nhất định phải có 2-3 mối quan hệ chất lượng để giãi bày tâm sự khi cần.
Không cần phải có những món đồ xa xỉ; nhưng nhất định phải có sở thích và đam mê, trong ngân sách mình thấy thoải mái.
Không cần phải gồng mình tỏ ra là ổn. Lúc nào yếu đuối thì cứ yếu đuối thôi. Dù là trên, hay dưới 30, đều nên tôn trọng mọi phiên bản của mình.
199 notes · View notes
lacyen · 1 year
Text
Những bình luận nổi bật trên NetEase Cloud Music (Võng Dịch Vân âm nhạc)
1. 我不想再去认识一个新的人,再去磨合一切,不想再告诉他我的小秘密,再也不想再夜里一个人偷偷的哭,不想再去重新喜欢一个人,至少现在不想,我只有一点点爱了,可我还要过一生
Em không muốn lại một lần nữa quen người mới, dành toàn bộ thời gian cho đối phương, không muốn kể với anh ấy những bí mật nhỏ, cũng không muốn mỗi đêm tối sẽ lặng lẽ khóc thầm, không muốn lại một lần nữa yêu thương một người, chí ít là cho đến hiện tại, em chỉ muốn một chút xíu tình yêu, thế nhưng em còn cần sống cả một đời.
Bài hát 《寄》
2. 你不要太长情,也不要把感情看得那么重,否则你就会很难接受离别,而离别,才是人生的常态啊
Em đừng yêu quá lâu, cũng đừng đặt quá nhiều tình cảm, nếu không sẽ rất khó khăn để chấp nhận chia ly, mà ly biệt, mới chính là trạng thái bình thường của cuộc sống.
Bài hát《Summer Gril》
3. 总归还是会有人用最质朴的方式喜欢你,不是套路,也不是撩你,是那种好喜欢你啊,想对你越来越好
Dù sao vẫn sẽ luôn có một người yêu em theo cách đơn giản nhất, không phải máy móc yêu em, cũng không phải trêu chọc em, mà là thật sự thích em, đối xử với em càng ngày càng tốt.
Bài hát 《好喜欢你》
4. 找到一个很合适的爱人,需要满足两种心理需求,一种是安全感,一种是归属感,安全感就是你确定你的另一半不会走,归属感就是你确定你不会走
Một người yêu phù hợp là một người thoả mãn được hai yêu cầu, một là cảm giác an toàn, hai là cảm giác thuộc về. Cảm giác an toàn chính là em chắc chắn người ấy sẽ luôn ở lại, còn cảm giác thuộc về chính là em nhất định sẽ không rời đi.
Bài hát《句号》
5. 以后啊,只想对两种人好,一种是对我好的人,一种是懂得我的好的人,在这短暂的生命里,一个人的温暖也是有限的啊,一点都不能浪费
Sau này nhé, hãy chỉ đối tốt với hai kiểu người, một là người tốt với em, hai là người thật sự hiểu em, bởi vì trong sinh mệnh ngắn ngủi này, sự ấm áp của một người là hữu hạn, một chút cũng không thể lãng phí.
Bài hát《阿婆说》
6. 你可不可以低次头,回来找我,用力抱我,悄悄在我耳边说,这次我们好好在一起
Anh có thể nào hay không cúi đầu trước, quay trở lại tìm em, ôm em thật chặt, thì thầm vào tai em, lần này chúng ta hãy ở bên cạnh nhau thật tốt nhé.
 Bài hát《舍得》
7. “暧昧是什么?”“所有人都以为你们在一起了,只有你清楚地知道你们的距离。”
“Mập mờ là gì?”
“Là tất cả mọi người đều cho rằng hai người là một cặp, chỉ có em hiểu rõ ràng khoảng cách giữa hai người.”
Bài hát《说谎》
8. 你是经历了多少委屈,才有了那一身好脾气
Em phải trải qua bao nhiêu ấm ức, mới có được tính khí tốt như vậy.
Bài hát《该》
9. 一开始的时候,总觉得来日方长,什么都有机会,殊不知人生是减法,见一面少一面,来日不方长
Lúc đầu, em luôn cảm thấy tương lai còn dài, lúc nào cũng có cơ hội, thật không ngờ rằng đời người là một phép trừ, gặp nhau một lần ít đi một lần, năm tháng không dài như vậy.
Bài hát 《感谢你曾来过》
10. “何谓爱情?”“心生欢喜。”“可否具体?”“眼中,心上,全是你。”“可否再具体?”“朝霞,夕阳,到白头。”
- Tình yêu là gì?
Hạnh phúc tận trong tim.
Cụ thể hơn được không?
Trong mắt, trong tim, tất cả đều là em.
Cụ thể hơn nữa được không?
Bình minh, hoàng hôn, tới bạc đầu.
Bài hát《好好》
Zhihu/ Lạc Yến dịch
326 notes · View notes
nykhunglong · 29 days
Text
Bạn có biết rằng sự tích trữ đồ đạc trong nhà và sự bừa bộn có liên quan đến những nỗi sợ khác nhau không?
Chẳng hạn như nỗi sợ thay đổi, sợ bị lãng quên, sợ thiếu thốn và cũng tượng trưng cho sự rối loạn, thiếu tập trung, hỗn loạn, bất ổn và có thể biểu hiện sự không chắc chắn về mục tiêu, danh tính của bạn hoặc những gì bạn mong muốn trong cuộc sống. Ngoài ra, vị trí của ngôi nhà nơi bừa bộn hoặc tích trữ xuất hiện phản ánh những vấn đề trong cuộc sống của bạn. Ví dụ, người ta nói rằng tủ quần áo hoặc phòng thay đồ phản ánh trạng thái cảm xúc của bạn và khi bạn sắp xếp nó, những mâu thuẫn nội tâm của bạn sẽ lắng dịu, hoặc một chiếc giường bị hư hỏng có thể là dấu hiệu cho thấy đời sống tình cảm của bạn đã mất đi sự lấp lánh.
Bạn có giữ những đồ vật bị hỏng hay bị hư hại trong thời gian dài với hy vọng sẽ sửa chữa chúng một ngày nào đó không? Chúng tượng trưng cho những lời hứa và ước mơ bị vỡ vụn và nếu đó là đồ gia dụng, thiết bị điện tử, đồ nội thất hoặc đồ dùng nhà bếp và bạn để chúng trong nhà bếp hoặc phòng tắm, chúng có thể tượng trưng cho những vấn đề về sức khỏe và tài chính.
Nếu bừa bộn xuất hiện trong phòng ngủ của bạn, điều đó có nghĩa là bạn là người hay để lại công việc dang dở và gặp khó khăn trong việc duy trì mối quan hệ hoặc công việc ổn định.
Phòng của trẻ em thường lộn xộn vì chúng chưa trải qua quá trình hiểu rõ những gì mình muốn trong cuộc sống, nhưng nghiên cứu cho thấy rằng những đứa trẻ giữ phòng ngăn nắp thường có thành tích học tập tốt hơn.
❍ Các loại tâm lý tích trữ khác nhau
• Tích trữ mới: Loại tích trữ này cho thấy rằng bạn đang cố gắng làm quá nhiều việc cùng lúc, không tập trung vào những gì cần làm và đã mất phương hướng.
• Tích trữ cũ: Ý chỉ những đồ vật mà bạn đã lâu không sử dụng nhưng vẫn giữ lại trong gác mái, nhà để xe, tủ quần áo... Những bài tập cũ và tài liệu trên máy tính mà bạn không còn dùng, tạp chí từ hơn 6 tháng trước hoặc quần áo bạn không mặc hơn một năm. Điều này phản ánh rằng bạn đang sống trong quá khứ và để những ý tưởng và cảm xúc cũ lấn át hiện tại của mình, và điều này đồng thời ngăn cản cơ hội và người mới bước vào cuộc sống của bạn.
10 điều bạn có thể làm ngay hôm nay để kiểm soát sự bừa bộn:
• Loại bỏ những thứ lớn nhất trước: xe đạp tập mà bạn không còn sử dụng hoặc chú gấu bông khổng lồ mà bạn giữ từ thời trung học.
• Trả lại những thứ mà bạn đã mượn, như đĩa CD, sách, quần áo, công cụ.
• Nhặt những thứ trên sàn và đặt vào giỏ hoặc túi cho đến khi bạn có thời gian sắp xếp chúng vào đúng chỗ.
• Thu gom tạp chí, catalog và báo trong túi hoặc giỏ.
• Lấy ra 10 bộ quần áo từ tủ mà bạn không mặc trong năm qua và quyên góp chúng.
• Lau cửa sổ, đây là cách để ánh sáng chiếu vào cuộc sống của bạn, cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
• Đổ sạch thùng rác, nhà vệ sinh, nhà bếp, văn phòng; chúng tượng trưng cho những thứ chúng ta không còn cần hoặc mong muốn trong cuộc sống.
• Lấy ra những chiếc tất lẻ từ tủ quần áo của bạn mà đã mất cặp, bạn có thể sử dụng chúng để lau chùi đồ nội thất.
• Dọn sạch bàn làm việc, sắp xếp giấy tờ mà bạn không còn sử dụng, kiểm tra và tổ chức lại thư từ.
• Loại bỏ những chiếc bút chì và bút đánh dấu không còn sử dụng được.
_______
Hãy tạo không gian cho những điều mới mẻ. Dọn dẹp tủ lạnh, vứt bỏ tất cả những thứ rác rưởi bọc trong giấy bạc. Dọn dẹp tủ quần áo, loại bỏ những thứ bạn đã không sử dụng trong sáu tháng qua. Và nếu bạn đã không sử dụng nó trong một năm, chắc chắn rằng nó đã quá thừa trong nhà bạn, vậy hãy bán nó, đổi nó, tặng nó hoặc đốt nó đi.
Những chiếc tủ quần áo lộn xộn phản ánh một tâm trí lộn xộn. Khi bạn dọn dẹp tủ quần áo, hãy nói với bản thân rằng bạn đang làm sạch những góc khuất trong tâm trí của mình. Vũ trụ yêu thích những cử chỉ mang tính biểu tượng như vậy.
Những điều cần làm tiếp theo:
Sau khi đã dọn dẹp, hãy duy trì sự ngăn nắp. Điều này không chỉ mang lại một không gian sống sạch sẽ hơn mà còn giúp bạn duy trì sự tập trung và bình tĩnh trong cuộc sống. Khi nhà cửa và môi trường xung quanh được sắp xếp gọn gàng, bạn sẽ cảm thấy dễ dàng hơn trong việc đạt được những mục tiêu cá nhân và chuyên môn.
Dọn dẹp không chỉ là công việc thể chất mà còn là một hành động tinh thần, giúp loại bỏ những gánh nặng vô hình trong cuộc sống. Hãy coi mỗi lần dọn dẹp như một cơ hội để tái tạo năng lượng, khởi đầu mới và chào đón những điều tích cực.
St
P/s hoàn toàn đồng ý luôn❤️
19 notes · View notes
bacxiunhieusua · 10 months
Text
131223
Đang nghe "Không chờ đợi nữa"
Tuần trước, bạn rủ đi uống rượu khá muộn,
Không chần chừ mà chuẩn bị đi liền, cái giấc đáng ra lên giường ngủ rồi thì book Be lội qua quán, tưởng gọi cả chai ra nốc lấy nốc để rồi thi nhau lôi mọi chuyện trong thời gian vừa qua ra mà than vãn thì hai đứa gọi hai ly request ra vì sợ uống không hết, sợ no. Cười hài...
Ngồi sau lưng anh Be đi đường SG đêm tới quán mà cảm xúc một năm ùa về, cũng khoảng thời gian này năm ngoái đang còn thích anh chủ quán lắm, anh vì bận nên ngày làm ở công ty tối muộn mới lên quán rồi ngủ lại luôn. Muốn gặp anh thì chỉ có giấc 1-2h sáng thì mới có thời gian riêng cho hai đứa.
Mình cũng lì, lúc đó chẳng có gì ngoài cái liều cái gan, gặp được người mà mọi tiêu chuẩn mình đặt ra đều có, cứ thế lao vào, thời gian, tiền bạc cũng không eo hẹp gì để mà khó khăn với cảm xúc của mình. Thích thì làm, mình sợ mình bỏ lỡ người "hợp" với mình vậy, kệ người ta có đối đáp với mình ra sao. Vậy đó, nên mới có cuộc sống "bình yên" như giờ.
Lâu lắm anh mới gặp mình, sau cái hồi đó mình cũng ghé và gặp anh một lần, những lần sau không gặp được vì mình đi sớm về sớm. Không phủ nhận quán của anh rất dễ gắn bó, nó có tất cả chứ không riêng gì việc có anh. Mình đi giấc hôm đó cũng trễ, nên việc anh thấy mình bước vô cũng bất ngờ dữ. Lúc đó, anh lo chỗ ngồi, nước uống cho mình. Anh vẫn vậy, vẫn nhẹ nhàng, vẫn ga lăng, vẫn chu đáo và vẫn tỉ mỉ với mình. Cẩn thận xếp áo khoác cho mình, canh đỡ sợ mình say ngả ngớn rồi bật ngửa ra sau, thấy mình ngồi chấm mút mấy cục bột phô mai thì sẽ hỏi mình ăn gì nữa không, đói không.
Luôn vậy, ân cần đến lạ kì. Ân cần đến nỗi, cái cách anh cho mình tất cả ngoại trừ tình cảm của anh, khiến mình thấy cảm giác như "được bao nuôi" dày vò mình thế nào. Vậy nên sau một khoảng thời gian náo nhiệt, mình rời bỏ khỏi cuộc sống của anh một cách lặng lẽ, bằng một tin nhắn dốc hết tâm sức. Và đoạn tình cảm theo đuổi đó vẫn được kết thúc một cách ân cần, nhẹ nhàng giữa hai đứa mình.
Mình nhìn căn gác ở đó, luôn bảo với bạn mình rằng cái máy chiếu trên đó, hàng ghế được sắp xếp chỉn chu với một mức nhiệt độ máy lạnh vừa phải được đặt ra là vì mình. Tụi mình luôn coi phim, những bộ phim cũ mèm nhưng có ý nghĩa và ăn khuya mấy món siêu ngon, mình sẽ hỏi anh những tình tiết trong bộ phim một cách tập trung vì mình muốn gần anh hơn, rồi tụi mình deep talk với nhau về cuộc đời, về những góc đen của anh, nghe anh tâm sự một cách rất flexing nữa. Trời sáng là khi mỗi đứa một cái sofa, ngủ gật trong tiếng nhạc buồn.
Mình nghe bạn mình bảo, hồi mình rời khỏi cuộc sống anh, anh cũng có một giai đoạn khá suy. Nhưng mà là chuyện mãi sau này, khi mà anh đã gặp nhiều người anh nghĩ rằng anh thích họ, và rồi dù anh có dát lên tay người ta mấy cái iphone 15 promax đi nữa, vẫn không ai thật lòng thích anh một cách khờ dại như mình đã từng.
Con người ta là luôn thế, mất đi rồi mới biết cái mình bỏ rơi là thứ tuyệt vời ra sao.
Mình đã không còn thích anh như mình đã từng, người bên cạnh mình hiện tại không phải là người giống với bất kì ai đã bước qua cuộc đời mình trước đó. Anh ấy cũng có cái vụng về của mình, cái hoàn cảnh của anh cũng không tuyệt vời nếu so sánh với nhiều người khác.
Nhưng mà mình không cần cố gồng lên vì những bộ phim mình không hiểu, chịu đựng những cư xử không ra gì hoặc lắng nghe mấy câu nói tích cực nhưng độc hại.
Mình tự nguyện uống bia, ăn gà hấp và coi đá bóng với anh ấy, dù mình có hỏi 100 lần việt vị là gì ảnh vẫn sẽ từ tốn giải thích mình nghe, khóc cười làm gì cũng rất thoải mái. Người bên cạnh mình hiện tại, không khiến mình phải cố gắng hoà hợp.
Nhưng mà, để có thể dũng cảm chọn người hiện tại. Mình đã có những quá khứ buồn vậy, buồn một cách đau lòng khi nhắc đến thế.
Người ta có can đảm thử, mới có gan rời bỏ.
Để mà nắm lấy thứ mà ông Trời sắp xếp cho ta.
🪴
10 notes · View notes
nguyendovinhphong · 6 months
Text
Tumblr media
Tạm biệt, Bay Resort Hoi An!
Ngày đầu đặt chân đến Bay Resort Hoi An, tôi đã xem đây như một gia đình. Trên công trường, trong ngổn ngang những vật liệu xây dựng, giữa những hành lang dẫn lối hun hút, tôi có cảm tưởng như mình đang lạc trong một khu chung cư thân thuộc ở Hà Nội. Cái cảm giác nhẹ nhõm dễ chịu len vào trong óc, khi được nhìn thấy những dây cúc tần Ấn Độ (lúc này) vẫn còn khá cũn cỡn nhưng rồi đây sẽ phủ xanh những hành lang rất "tình", rất đẹp.
Bay Resort Hoi An có một tầm nhìn về phía Phố Cổ không thể đẹp hơn. Khi tôi đặt bút viết USPs cho khu nghỉ dưỡng, cái "view" vàng này là một trong những thứ đầu tiên tôi hí hoáy đưa lên giấy. Từ hồ bơi của khu nghỉ dưỡng, nhìn về phía ốc đảo của Hoi An Night Market, hoàng hôn lúc nào cũng tô đỏ bầu trời. Trong một mẩu quảng cáo báo giấy, tôi tự tin sử dụng câu tagline "Nơi ngắm hoàng hôn đẹp nhất Miền Di Sản". Ở cái hồ bơi với gió sông lồng lộng thổi đó, chúng ta có thể thả diều, ăn kem cắt từ chiếc xe gỗ với tiếng chuông leng keng của khu nghỉ dưỡng, đọc thật chậm The Quiet American, hay với gọi một bạn barterder phục vụ cho mình ly cocktail "Rừng dừa bảy mẫu".
Bay Resort Hoi An rất đẹp. Cứ giương máy lên là chúng ta có hình đẹp. Và đôi khi cái sự đẹp này đưa tôi rơi vào thế khó xử. "Sao ông cứ làm thiết kế cho Hội An đẹp vậy?", trước câu hỏi của đồng nghiệp, tôi chỉ biết cười trừ. Tôi đâu cố tình làm nên cái đẹp này, mọi thứ ở đây diễn ra hết sức tự nhiên, như nó vốn phải thế. Người đi nhiều như nhiếp ảnh gia Đỗ Sỹ còn không tiếc lời khen cho khu nghỉ dưỡng kia mà.
Trái với vẻ hoài cổ bên ngoài, phòng khách ở Bay Resort Hoi An rất xinh xắn, lịch thiệp. Hai cái villa đúng nghĩa "biệt thự", vì tụi nó "bự thiệt" và dịch vụ kèm theo thì miễn bàn. Bạn có thể nằm lười xem Netflix, thi thoảng ngó bâng quơ ra khoảng sân đầy nắng và mảnh sông Thu Bồn, nơi tiếng tàu gỗ phành phạch vang lên mỗi chiều nắng dội. Khi làm phim quảng cáo cho Bay Resort Hoi An, tôi nghĩ nhiều đến phim L'Amant (1992), với nhiều cảnh quay trên dòng Mekong.
Dân copywriter thường sử dụng "Best of both worlds" để chỉ những thứ pha trộn sự tốt đẹp của hai điều khác nhau, lắm khi tương phản. Ở Bay Resort Hoi An, bạn có thể tận hưởng trọn vẹn sự huyên náo của Phố Cổ (chỉ cách resort 5 phút đi bộ) lẫn những phút giây thanh bình trong khu nghỉ dưỡng. Nếu đây không là "Best of both worlds", tôi chẳng biết điều gì mới là ví dụ cho phải lẽ.
Giờ thì tôi phải tạm biệt nơi đã cho mình nhiều lưu luyến. Sẽ nhớ mãi món pasta với xốt quế tây, bông atisô, ô liu và ớt của chef Huy Phạm. Và công việc dang dở "promote" chef Huy vươn đến vị thế tương xứng, tôi xin nhường lại cho người khác. Đành tạm biệt anh EAM lừng danh Brian Nguyên một thời gian. Không còn những giờ tha thẩn ở Breathe Spa, trò chuyện với khách Âu khách Hàn. Sẽ nhớ những buổi cà phê vội với người đàn ông có gương mặt khá cau có, nhưng nhiệt huyết công việc thì có thừa: anh Trung M&S. Chocolate chị Thúy cho ăn thử hình như ngon hơn ngoài tiệm. Tôi vẫn không hiểu sao Hưng Quy có thể làm việc với những con số trong phong thái điềm đạm như vậy. Vi hát hay như Lệ Quyên. Dàn lễ tân tài năng bắn tiếng Anh tiếng Trung như thể sắp tham gia "presidential debate" đến nơi. Đội F&B lúc nào cũng hồ hởi thăm hỏi khi tôi uống cà phê muối. Chị Tina với bầu năng lượng khủng khiếp. Đội Sales uy tín dạn dày kinh nghiệm và cái phòng làm việc dưới hầm bao giờ cũng tạo ra một không khí khẩn trương, nghiêm túc. Chị Lệ quản lý nhân viên bằng "tình thương". Chị Sương chỉ cười một nụ là chiều hôm đó bookings đổ về như... sung rụng. Chị Phương với tấm lòng "cơm bưng nước rót" vào mỗi giờ trưa. Anh Trịnh hát giọng còn trầm hơn Xuân Hảo... (Xin đừng phiền lòng nếu tôi thiếu sót, quên cảm ơn một anh chị nào đã cùng làm nên phần đời này...)
Vì quá hiểu nghề, anh chị em Bay Resort Hoi An đạt đến cảnh giới mới trong công việc, họ làm cùng nhau ăn ý như thể Scholes chuyền cho Ryan Giggs mà không cần nhìn. Họ làm ung dung (trông là vậy!) nhưng hiệu quả thì vượt trội.
Những buổi chiều tà và hoa trong vườn mãi "nhiệt tình" khoe sắc. Cầu Cẩm Nam. Cô bán nước. Nắng xuyên qua các ô họa tiết vẽ lên tường những hình thù Đông Dương. Con gà trống nhà hàng xóm. Ông khách Úc bị chó cắn. Sự cố nửa đêm trên Naver. Những bữa trưa trong chợ Hội An. Tiệc liên hoan cuối năm... Thật vui vì tất cả giờ này trở thành những kỷ niệm đẹp.
Tôi viết thế này khi giới thiệu về Bay Resort Hoi An: "Bay Resort Hoi An is like a train, carrying you back to the prime era of the historic port town of Hoi An, brimming with memories." (Bay Resort Hoi An là một chuyến tàu, chở chúng ta về thời hoàng kim của Phố Hội) Chuyến tàu ấy đã lăn bánh rồi, nó sẽ trôi về quá vãng để nhường chỗ cho những chuyến tàu tươi mới hơn, chở khách về phía trước. Sự thay đổi là tất yếu nhưng chúng, dĩ nhiên, cũng sẽ mang đến những nuối tiếc không tên.
Sau này, nếu có ngày trở lại, tôi hình dung mình sẽ tần ngần một hồi lâu bên cổng resort, hít một hơi thật sâu, trước khi bước vào để đón nhận những sự đổi mới ngay tại nơi mình từng gọi là nhà.
Đà Nẵng, 22.03.2024
5 notes · View notes
halyyhpa · 15 days
Text
Tớ có một ngày mưa tồi tệ…
Tớ không phải là ghét ngày mưa, mà ngược lại, tớ có một niềm yêu thích nho nhỏ đối với ngày mưa. Nhưng ấy là khi tớ ở một chỗ khô ráo, thoải mái, ví như là khi nằm trên chiếc giường, cuộn tròn trong chăn và nghe âm thanh tí tách bên ngoài kia. Còn khi ở dưới trời mưa thì hoàn toàn khác, tớ cảm thấy thật sự rất bất tiện. Và sự bất tiện ấy đáng ghét hơn bao giờ hết vào hôm nay.
Cơn bão Yagi vừa đi qua đã để lại biết bao hậu quả về cả vật chất lẫn tinh thần cho đời sống sinh hoạt của miền Bắc, và giờ đây, nó để lại “dấu vết” của mình là những cơn mưa xối xả, kéo dài. Hôm nay tớ đã trải qua một cơn mưa như vậy khi vừa tan học.
Mưa to khiến nước dâng lên ngập đến mắt cá chân. Vừa bước ra khỏi cổng trường, từ đôi giày đến đôi tất của tớ đều ướt nhẹp. Tớ mất 10 phút để ra trạm xe bus.
Cùng thời điểm ấy lại đang có rất nhiều người đứng dưới mái che của trạm dừng, không còn chỗ cho tớ đứng nữa nên tớ chỉ có thể đứng ở cạch dìa để đợi xe. Ấy thế mà đợi mãi xe bus không thấy đâu trong khi cơn mưa lại càng thêm dữ dội. Mặc dù tớ có ô, tớ vẫn bị ướt, thậm chí là bị ướt đầu. Cơn mưa hắt vào tớ, nước thấm vào quần áo và rồi là cơ thể tớ, lại thêm chiếc giày đang ướt sũng. Tớ bắt đầu cảm thấy lạnh buốt. Tớ nhìn xung quanh và cảm thấy ai cũng có chung cảm giác như tớ.
Tớ đành nép vào phần mái che nhỏ của máy bán hàng tự động. Khi ấy tớ mở cặp ra kiểm tra. Một phần sách vở của tớ đã bị ướt. Nếu không có một người bạn cùng lớp đứng dưới mưa cùng, chắc tớ sẽ cảm thấy thảm hại mà khóc lên mất.
Phải hơn 30 phút sau, chiếc xe tớ đợi mới đến. Tớ vội vàng lao lên xe mà bỏ quên người bạn đã đứng cùng tớ. Chiếc xe khi ấy chật ních đến nỗi tớ chỉ có thể đứng ở dưới bậc thềm cửa ra vào. Mọi người ai cũng nhớp nháp mồ hôi lẫn nước mưa mà chen lấn, xô đẩy trên một chiếc xe.
Ngày trời mưa, di chuyển khó khăn, nhìn đâu cũng cảm thấy ngột ngạt, ngoài đường thù tắc nghẽn, trong xe thì chen chúc, hạt mưa thù nặng trĩu. Tớ cảm thấy rất mệt và lạnh. Tớ muốn về nhà càng nhanh càng tốt. Hôm nay thế này là quá đủ.
Mất một lúc láu tớ mới có thể đứng lên trên và mọi người không còn dính lấy nhau nữa mà đã dần nới ra. Nhưng tâm trạng tồi tệ, mệt mỏi của tớ vẫn không thể lỏng ra.
Cuối cùng tớ cũng đến được nơi mình cần xuống. Vớt vát được phần nào sự u uất của tớ chính là bố tớ đã đi bộ đến đón tớ. Bố tớ còn mang cho tớ một chiếc áo mưa.
Nhưng tâm trạng tồi tệ ban đầu sớm quay lại khi tớ phải lội nước hết con đường về nhà. Ôi đôi giày của tôi, tớ thầm nhủ, vâng và thêm chiếc quần nữa.
Sau gần 2 tiếng, tớ mới về đến nhà. Tớ cảm thấy quá mệt mỏi rồi…
Tumblr media Tumblr media
3 notes · View notes
cuonglightning · 1 year
Text
Cái Trục Của Trái Đất
Ngày bé anh nghĩ rằng ở giữa tâm trái đất có một cái trục xoay cực kỳ nhạy, chỉ cần anh bước đi thì bề mặt trái đất sẽ quay quanh cái trục đó theo bước đi của anh, đồng nghĩa với việc lúc anh di chuyển thực ra anh chỉ đứng mỗi một chỗ còn mọi thứ thì đang chuyển động theo, giống kiểu máy chạy bộ ấy, chúng ta chạy thì rất nhiều đó nhưng thực chất vẫn có đi đâu đâu.
Ngày ấy anh đã từng rất lo rằng nhỡ may mình chạy nhanh quá trái đất cũng quay nhanh theo khi đó cái trục kia sẽ hoạt động và mọi người theo quán tính bị văng hết ra ngoài thì sao? Giống cái bánh xe đạp đi ngoài trời mưa và các hạt nước văng lại phía sau ấy. Cái cây thì còn có rễ , cái nhà còn có móng bám xâu xuống đất để trụ lại chứ mọi người và đám vật nuôi nhà anh thì không có. Nếu ai cũng văng hết ra, còn mỗi một mình anhở lại trái đất này... thì sẽ thật chán lắm...
Thành thử ngay từ bé anh đã đi lại rất từ từ, mọi người thường chê anh chậm chạp nhưng mọi người đâu có biết anh chỉ không muốn mọi người bị văng lên trời và treo lủng lẳng như ông trăng hoặc các vì sao kia thôi. Như thế thì anh chỉ nhìn thấy chứ đâu có thể nói chuyện với mọi người được, vì ở trên trời thì xa thế cơ mà...
Lớn lên anh biết được rằng bước đi của mình không thể mang sức mạnh vĩ đại được đến vậy. Thi thoảng chạy bộ vào buổi sáng anh vẫn thường hay nghĩ lại về cái trục trái đất mà ngày bé anh tưởng tượng ra đó, và tất nhiên anh luôn bất giác bật cười. Nhưng chắc có lẽ vì thói quen từ tốn từ nhỏ của mình nên anh cũng thường rất ít khi vội vã trong mọi hành động. Anh thấy có thể trái đất không có cái trục xoay như anh tưởng tượng đó thật nhưng cuộc đời thì có đấy, và nếu mình chạy nhanh quá, mình sống gấp gáp vội vàng quá vô tình làm văng mất đi một vài người trong cuộc đời mình thì sao? Tất nhiên chúng ta sẽ chẳng mãi giữ được mọi mối quan hệ tốt đẹp, nhưng mà chỉ vì vội quá mà văng mất nhau thì tiếc lắm. Nhờ?
Thế nên á cứ chầm chậm thôiii
16 notes · View notes
24newslive · 4 years
Text
Giám đốc công ty "thổi giá" thiết bị y tế ở BV Bạch Mai sở hữu nhiều doanh nghiệp khác
Phạm Đức Tuấn, Chủ tịch HĐQT kiêm Giám đốc Công ty BMS, còn là người đại diện pháp luật của 3 công ty khác, tạo nên các liên danh để tham gia đấu thầu cung cấp thiết bị, vật tư y tế nhiều cơ sở y tế trong cả nước với tổng giá trị hàng trăm tỉ đồng.
Hiện nay, Cơ quan Cảnh sát điều tra (C03), Bộ Công an đang điều tra, mở rộng vụ án "thổi giá" thiết bị y tế để đưa vào hợp đồng liên doanh, liên kết tại Bệnh viện Bạch Mai.
Đáng chú, sau khi đối tượng Phạm Đức Tuấn (SN 1979, Chủ tịch Hội đồng quản trị, Giám đốc Công ty Cổ phần Công nghệ y tế BMS - Công ty BMS) bị khởi tố, bắt giam về tội Lừa đảo chiếm đoạt tài sản đã "hé lộ" nhiều thông tin cho thấy Tuấn còn sở hữu một số doanh nghiệp trong lĩnh vực thiết bị y tế khác.
Theo tìm hiểu của phóng viên, Công ty BMS được thành lập vào năm 2005. Trụ sở doanh nghiệp được đặt tại Khu Trung Hòa Nhân Chính, phường Nhân Chính, quận Thanh Xuân, Hà Nội. Phạm Đức Tuấn giữ chức vụ Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm Giám đ��c Công ty.
Tuy nhiên sau khi PHạm Đức Tuấn bị khởi tố, bắt giam, thay mặt đại hội đồng cổ đông của Công ty BMS, bà Cao Thị Chuyên đã bổ nhiệm bà Phạm Thị Thanh Thủy giữ chức vụ Giám đốc - người đại diện pháp luật cho công ty.
Ngoài Công ty BMS, Phạm Đức Tuấn còn là Giám đốc Công ty Cổ phần đầu tư Tuấn Ngọc, thành lập từ năm 2008. Có địa chỉ đóng tại đường Thụy Khuê, phường Thụy Khê, quận Tây Hồ, Hà Nội. Doanh nghiệp này có vốn điều lệ 50 tỉ đồng.
Ngành nghề đăng ký kinh doanh chính của Công ty Cổ phần đầu tư Tuấn Ngọc là: Buôn bán các trang thiết bị y tế; Bán buôn tân dược; Bán buôn dụng cụ y tế: bông, băng, gạc, dụng cụ cứu thương, kim tiêm…; Bán buôn máy, thiết bị y tế loại sử dụng trong gia đình như: máy đo huyết áp, máy trợ thính…
Đến 16-3-2020, Phạm Đức Tuấn tiếp tục thành lập Công Ty TNHH Energy and Life Value, với vốn điều lệ 20 tỉ đồng. Công ty này có địa chỉ đăng ký trùng với Công ty BMS nêu trên, do Tuấn làm giám đốc. Doanh nghiệp này đăng ký nhiều ngành nghề kinh doanh, nhưng ngành nghề chính là sản xuất thiết bị, dụng cụ y tế, nha khoa, chỉnh hình và phục hồi chức năng.
Mới đây nhất, vào ngày 15-7-2020, Công ty Cổ phần Khoa học Công nghệ mới BMS được thành lập, người đại diện pháp luật tiếp tục là Phạm Đức Tuấn. Với vốn điều lệ 80 tỉ đồng, công ty gồm 3 cổ đông sáng lập là bà Cao Thị Chuyên (nắm giữ 36,9%), ông Phạm Đức Tuấn (nắm giữ 62,5%) và ông Phạm Hồng Nghĩa (nắm giữ 0,6% VĐL). Doanh nghiệp này tiếp tục đăng ký kinh doanh với lĩnh vực khá rộng, trong đó có bán buôn máy móc, thiết bị y tế…
Các công ty nêu trên đã tham gia đấu thầu nhiều gói thầu cung cấp vật tư và trang thiết bị y tế hàng loạt gói thầu lớn tại các cơ sở y tế trong cả nước với tổng giá trị lên đến hàng trăm tỉ đồng., không chỉ riêng Bệnh viện Bạch Mai.
Đặc biệt, các công ty do Tuấn làm người đại diện pháp luật đã liên danh để tham gia đấu thầu, trúng hàng loạt gói thầu cung cấp thiết bị y tế có giá trị lớn. Trong đó có thể kể đến liên danh Công ty BMS - Công ty cổ phần Đầu tư Tuấn Ngọc trúng gói thầu Vật tư thay thế thuộc dự án Phê duyệt dự toán, kế hoạch lựa chọn nhà thầu mua vật tư y tế năm 2020 của Bệnh viện Thể thao Việt Nam với giá trúng thầu lên tới 68,4 tỉ đồng. Thực chất 2 công ty này đều do Tuấn làm giám đốc.
Công ty BMS liên tiếp trúng nhiều gói thầu cung cấp thiết bị y tế, vật tư tại các địa phương như Hải Phòng, Thái Bình, Nghệ An.
Trước đó, vào ngày 31-8, Báo Người Lao Động đã đưa tin, Cơ quan Cảnh sát điều tra (C03), Bộ Công an quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can, lệnh khám xét và bắt tạm giam Phạm Đức Tuấn (42 tuổi, chủ tịch HĐQT, giám đốc Công ty cổ phần Công nghệ y tế BMS) và Ngô Thị Thu Huyền (37 tuổi, Phó giám đốc BMS) để điều tra về tội Lừa đảo chiếm đoạt tài sản.
C03 cũng khởi tố và cấm đi khỏi nơi cư trú với Trần Lê Hoàng (42 tuổi, thẩm định viên Công ty cổ phần Thẩm định giá và dịch vụ tài chính Hà Nội (VFS) về cùng tội danh.
Trả lời báo chí tại cuộc họp báo Chính phủ mới đây, Thiếu tướng Tô Ân Xô, Chánh Văn phòng Bộ Công an, cho biết cơ quan cảnh sát điều tra đang tập trung lực lượng làm rõ các vi phạm của các bị can, đồng thời mở rộng điều tra, xác định sai phạm của các tổ chức, cá nhân liên quan, xử lý nghiêm theo quy định.
2 notes · View notes
reuphongisme · 1 year
Text
Mình vừa có trải nghiệm khá tồi tệ khi đi xem Past life suất 10h ở Landmark. Mình ngồi giữa một cặp đôi và một nhóm bạn. Cặp đôi thì liên tục trò chuyện, cô gái liên tục bình phẩm, đoán tình huống, cười giỡn với bạn trai ngồi cạnh. Mình phải dùng từ liên tục vì chắc xuyên suốt bộ phim cổ ngừng nói chắc được 20’ trên 2 tiếng… còn nhóm bạn bên kia thì thường xuyên cười khúc khích với nhau. Haizzz. Đến nửa phim thì mình chỉ nghĩ đến việc đứng dậy bỏ về để hôm khác xem lại nhưng tại mình nghèo, hôm nay coi vé cuối tuần ớ vé éo có rẻ mà tự dưng thiên hạ ồn ào cái mình bỏ về, lảng xẹt luôn nên đành cắn răng ngồi coi nốt, hèn ghê.
Mình là kiểu người thích im lặng theo dõi một bộ phim nên khá nhạy và khó chịu với những tiếng động không liên quan nếu ở môi trường xung quanh, nhưng vì là chốn công cộng, mỗi người có một kiểu xem phim khác nhau, nên ok, coi như hôm nay mình xui khi bị kẹp giữa 2 cái máy hát đi.
Chỉ ước các cô gái khi đi xem phim, có thể lúc nào đó, nhận ra mình đang xem phim ở rạp, chứ ko phải ở nhà, và xung quanh còn người khác cần yên tĩnh theo dõi phim, chứ ko phải những câu bình luận như bình luận viên thể thao mùa giải… Toy đi xem phim, ko phải đi xem thể thaoooo.
Còn về phim, nói sao ta… phim hơi thất vọng một chút. Mạch phim chậm và lê thê. Film có chia dòng thời gian làm 3 giai đoạn, nhưng các giai đoạn cách nhau khá xa mà dùng chung diễn viên cho cả giai đoạn 2 và 3 nên cảm thấy hơi, ờ cấn cấn…. Diễn viên nữ chưa lột tả được hết nội tâm và diễn xuất bị gồng khá cao. Mình không thấy được tình cảm của cô gái ở cạnh cả hai người đàn ông, xem vẫn không nắm bắt được tâm lý cổ có thực sự yêu ai… Nếu những phân cảnh cả ba nhân vật chính cùng lên hình, thì diễn xuất của nhân vật nữ hoàn toàn bị chìm hẳn với 2 ngươi còn lại. Tạo hình cũng không xuất sắc nữa, chỉ có bộ đồ lúc cổ gặp lại nyc và cảnh lúc cổ chia tay tiễn anh về Hàn thì trông bắt mắt… hay là đấy là ý đồ của đạo diễn nhể. Mà mắt cô gái cứ xíu nữa là đá camera í… đảo mắt hoài luôn.
Thêm một chuyện hơi mắc cười là những phân đoạn chàng trai và cô gái gặp lại nhau, background lúc hai người đi với nhau cứ có mấy nhân vật phụ cặp đôi cạnh nhau, hôn nhau đồ đó… xem thấy giả dã man. 🙄
Ending hợp lý. Nhưng khum có gì đặc sắc… Được mỗi phim đẹp. Frame by frame đẹp, màu đẹp.
Chấm điểm 6/10 trừ thêm 1 điểm còn 5/10 do không vui nổi với các thượng đế ngồi bên cạnh hay xung quanh.
9 notes · View notes
tuilathu · 2 years
Text
Con chim xanh biếc bay về - Nguyễn Nhật Ánh
1. Khi trái tim nhúng vào tình yêu, nó sẽ lên men và làm con người ta ngây ngất say.
2. À, một kẻ đang yêu thì họ nhìn đời như thế nào nhỉ? Thốt nhiên tôi lẩm bẩm. Chắc họ sẽ thấy cuộc đời đẹp lên trong mắt họ. Cây mộng mơ trong hồn họ sẽ trổ hoa. Và trong lòng họ chắc chắn sẽ có chim về hót. Nghĩa là hoàn toàn khác với tâm hồn héo úa của tôi.
3. - Hồi trước em vẫn gọi nó là "người yêu" đàng hoàng. Từ khi nó đá em, em thêm chữ "thằng" vào đằng trước.
- Trả thù hả?
- Dạ, một cách trả thù ngu ngốc. Tại nó đâu có biết em gọi nó là "thằng". Chữ "thằng" kia đâm vào tim em chứ đâu có đâm vào tim nó. Giống như em cố đá vào gốc cây rồi ngồi chờ cho nó gãy giò.
4. Cũng như tôi, Lương đang mắc kẹt trong vở kịch mà vai diễn của nó bị trúng đạn ngay từ những màn đầu. Toàn bộ phân cảnh còn lại nó không chịu chết một cách êm ái, mà cố ngắc ngoải sống để trả thù tên sát nhân bằng cách bắn vào tim mình.
5. Tôi tự thuyết phục tôi rằng giữa tôi và Sâm không hề tồn tại cuộc tình nào, vì một cuộc tình thực sự thì không thể tạo ra từ một phía, cũng như một nụ hôn không thể được thực hiện chỉ bởi một người.
6. Lý trí bao giờ cũng thông thái và lạnh lùng... Nhưng những ngày sau, khi trái tim lên cơn sốt thì lý trí tìm cớ đi vắng. Tôi trở lại là tôi - kẻ suốt đời bất hòa với bản thân.
7. Từ khi quen Sâm, trái tim tôi giống như chiếc máy bay đi qua vùng thời tiết xấu, không ngừng rung lắc và cuối cùng thay vì hạ cánh xuống đường băng lại đáp xuống ruộng lúa mấp mô lồi lõm. Thế nhưng tôi lại lấy điểm cộng của bên này bù cho điểm trừ của bên kia, như du khách san sẻ đồ đạc giữa hai vali, để tìm cách tha thứ cho anh.
Tôi hóa ra cũng là một cô gái ngốc nghếch. Giống như Lương.
8. "Tình yêu là câu chuyện giữa hai trái tim chứ không phải giữa hai cái ví".
9. Lúc nhỏ Khuê lần đầu đến quán, tôi chưa nhận ra nó ngay. Từ cô bé mười tuổi đến cô gái hai mươi bao tuổi, đó là một hành trình đủ dài để một người bạn cũ đánh rơi không ít nét quen thuộc dọc đường.
... Nó không nhận ra tôi, có lẽ vì tôi cũng như nó, đã bị thời gian nhào nặn sau ngần ấy năm để đánh lừa ký ức của những người quen cũ.
10. Đ��u phải sai lầm nào trên đời cũng có thể sửa chữa. Trong cuộc sống vẫn có những đổ vỡ, mất mát vô phương cứu vãn đó thôi.
11. Ở đời, không có gì là bất biến và tình cảm là lãnh vực phù hợp nhất để con người ta rủ nhau biến những điều không thể thành có thể.
12. Có những gánh nặng nếu trút sang cuộc đời người khác thì cuộc đời của mình cũng không vì thế mà trở nên nhẹ nhõm hơn. Làm vậy có khác nào mình kéo chân người khác để họ rơi xuống và ngụp lặn trong nỗi đau rồi bị dày vò giống như mình trong khi bản thân mình cũng không ngoi lên được. Đó là cách phát tán nỗi buồn một cách không cần thiết, chẳng có ý nghĩa gì ngoài việc khiến giấc ngủ mọi người đều bị quấy nhiễu và biến thế giới trong mắt họ trở thành xám xịt như nhìn qua một tấm kính bẩn khi họ thức giấc vào sáng hôm sau.
13. Chúng ta không ai sống để chết, dù cái chết sớm muộn gì cũng vẫy gọi chúng ta. Cũng như vậy, chúng ta không yêu để tan vỡ, đặc biệt khi tan vỡ là điều chúng ta hoàn toàn tránh được.
Trái tim trong lồng ngực mỗi người giống như chiếc đồng hồ đỏng đảnh, thỉnh thoảng tỏ ra mệt mỏi biếng lười, nhưng bạn yên tâm đi, rồi nó sẽ tích tắc chạy lại một khi thần tình yêu đã lên dây.
28 notes · View notes
higee293 · 6 months
Text
Những ngày hạ vắng thưa người lái xe trên phố cũ quận 2, lưng áo người đầy mồ hôi dấp dính vì mùa nắng này là mùa oi mùa gắt. Nhịp độ đều đều của thời tiết Sài Gòn thi thoảng cũng bị trêu ngươi bởi một vài biến tấu. Mà bạn nữ sau lưng làm bộ không để ý, cũng chỉ cười, tim rộn ràng khấp khởi vì lâu lắm mới gặp lại người xưa. Tóc bạn đen, váy bạn dài, giày gót cao đặt gọn lên gạt chân xe.
Nghe bạn kể chuyện, một cú ngoặt chẳng ai ngờ tới. Người hỏi sao bạn không theo mối cũ, chứ bốn năm hẹn hò, đầu năm còn hân hoan dạm ngõ, nói tan là tan, không hợp rồi hết chuyện hết duyên.
Bạn kể gọn gàng, mấy câu là xong một đoạn tình, xâu chuỗi lại rồi chẳng ai biết nói thêm gì. Bạn và Trình quen nhau độ 20,21, quen thời sinh viên ngây dại chập chững vào đời, dăm ba câu tin nhắn trên mạng xã hội, cũng không ai mở lời, cứ vậy mà bên nhau. Thời đại này người ta xem câu tỏ tình là tích cũ chuyện xưa, trăm lời ngọt nhạt không thể thốt ra nổi một câu bắt đầu. Thứ sến sẩm đấy quý như vàng, nó hiếm, nó lạ và vô giá. Bạn ngổ ngáo, bụi bặm, quen rong ruổi theo đuổi một nỗi đam mê bất tận của việc đi và khám phá. Trong bạn đau đáu một thế giới lạ lùng đầy bí ẩn. Một nụ hôn phớt với Nguyên trên tầng thượng đã từng mang dập dìu những cảm xúc rạo rực giờ đây chỉ còn tiếng ong ong của tasks, deadline và những nỗi sợ hãi của sự mất định hướng và tự do khi bắt đầu phải đi vào khuôn phép. Mỗi ngày vật vã một cuộc chơi mới.
Trình - như cái tên mạnh mẽ của anh. Lạnh lùng và nguyên tắc, như cỗ máy đều đều đang độ cống hiến. Anh kiến trúc sư tương lai giỏi giang và tỉ mẩn, yêu cầu cao với chuẩn sống và cuộc đời. Bạn là ngoại lệ, cũng là điều duy nhất anh dành một chỗ cho sự lộn xộn thiếu nề nếp bước vào thế giới của mình. Thỉnh thoảng bạn sẽ nghĩ, tại sao Trình lại chấp nhận một người phụ nữ hỗn loạn như thế này song hành, nhưng suy nghĩ chỉ vừa thoáng qua, lập tức đã bị vùi dập bởi những cơn gió lốc thương trường bạn cho là quan trọng, dù về quy mô, bạn biết thừa là chưa thấm vào đâu. Những bài học lý thuyết, những kinh nghiệm vỡ lòng, nhưng hơn thua thiệt hơn của thực tế sẽ làm bạn chuyến choáng trong cơn say thất bại và chiến thắng, một lúc lơ đãng... có thể đánh mất bản thân.
Lần bạn đi ngắm biển xa, bạn gọi anh thông báo một tiếng khi đã ngồi trước đêm đen của một thành phố khác. Anh hỏi bạn đâu, bạn đã đi đâu mất rồi. Bạn cười khùng bảo anh đừng lo, chuyến công tác ngắn ngày, bạn sẽ về sớm, rủ anh đi ăn đêm Sài Gòn bù đắp. Chọn quán ngon nhất bạn search tìm trên tiktok, hi vọng thuật toán của cái hệ thống đấy sẽ tìm được gì hay ho. Nhiều lần bạn vui phát điên vì tìm được chỗ hợp ý Trình, nhiều lần buồn phát khóc vì rõ ràng là không có kế hoạch tốt sẽ dễ để anh phải chịu đựng mớ dở hơi cám lợn nào cùng mình. Bạn thấy tội lỗi. Bạn đã hi vọng mình có thể làm tốt hơn. Bạn cố đổ lỗi cho sự thiếu chuẩn bị bằng việc dỗi ngược lại để anh có thể dỗ dành.
Đầu năm, Trình lên kế hoạch thưa chuyện mẹ cha, đón bạn về nhà. Bạn ngúng nguẩy trong vui sướng dù kế hoạch là dời ngày cưới 2 năm sau ngày dạm hỏi (bạn đòi anh thế), phải là nhẫn sang nhất, đắt đỏ nhất vì đấy có thể là thứ trang sức lấp lánh nhất bạn vì anh mà muốn đeo cả đời này. Mỗi một món đồ bạn chọn mang theo trên người, đều là những đoạn thời gian đẹp nhất bạn muốn giữ lại cho riêng mình (hoặc chia sẻ với anh, nếu anh muốn).
Một ngày nọ, đôi mắt bạn phải thấy những điều không nên thấy, bạn ước bạn có thể giả vờ như không biết rồi tiếp tục bên Trình như đã từng. Bạn đã thấy suối tóc bồng bềnh, bạn đã thấy dịu dàng, nhỏ nhẹ và tinh tế. Bạn thấy sự quy củ và khuôn phép. Bạn thấy sức sống tràn đầy và đảm đang nữ tính. Sự ngọt ngào bên kia nhấn chìm bạn trong biển cả tối đen lợt lạt của màu biển đêm. Thì ra Trình - hay mọi người đàn ông khác trên đời này (mà bạn cũng không quan tâm lắm) đều yêu thích một nàng thơ. Bạn đã không biết. Hoặc bạn ước vậy.
Trước cánh cổng quen thuộc, bạn đứng ở góc xa, ngơ ngẩn. Hoa giấy bay lả tả. Thật lạ, sao không phải hôn phớt. Say đắm và lãng mạn hơn bất kỳ cảnh phim nào mà bạn từng xem. Đường về nhà bạn tự dưng xa quá, trăng đêm nay sáng tỏ, bóng đèn đường nổi trôi nhập nhoạng trong cái cúi gằm, nước đọng nhoè nhoẹt ướt đôi mắt một người si.
Đêm dài, dài ơi là dài....
Bạn cũng nhớ lắm, mà bạn giỏi im, trong khắc khoải của những đêm mộng mị, những câu chuyện, những bộ phim mới, công việc mới kéo bạn tìm kiếm một chốn khuây khoả trốn qua thực tại. Bạn không trách móc câu nào, không gọi gì lại, chỉ thấy thương Trình. Bấy nhiêu lâu nhỉ, anh đã phải chịu đựng bấy nhiêu lâu rồi.
Người nói muốn ôm lấy bạn một cái, bụi đường Sài Gòn cũng đang làm mắt người đỏ hoe, mà phải tội đang lái xe lưu thông trên đường lớn, thôi ráng tí tới quán cafe, gọi ly bạc xỉu rồi người kiếm cớ ôm ấp an ủi bạn, chả mấy khi.
Rồi sao, bây giờ phải làm sao? Người hỏi. Chẳng sao cả, cứ vậy thôi, cuộc chơi còn dài, player 2 không còn nữa thì thôi vậy. Cũng không hẳn, trước giờ Trình cũng chỉ để máy treo, anh bảo nhìn bạn chơi thôi cũng đủ vui cho cả hai rồi.
Người nhích ra đằng sau xe một chút, tấm lưng rộng đủ chở che một trái tim im lìm, không còn nhảy nhót loạn lên như lần gần nhất người gặp. Đầu bạn tựa giữa hõm lưng người, lưng bạn còng xuống, khe khẽ run cả đoạn đường.
3 notes · View notes
iam-annhien · 4 months
Text
Khi yêu Phương, tôi còn trẻ lắm. Tóc mềm cực, không hề uốn hay nhuộm. Mắt còn trong văn vắt. P đi ngang xẹt qua đời của tôi, bị tôi bắt lại. Thế là đi cùng nhau hết 5 năm tuổi trẻ của tôi. Và là cả cuộc đời của P.
Tôi gặp gỡ và yêu P vào những ngày mùa xuân - Đó là quãng thời gian mà khi người ta trẻ, người ta sẽ không nhận ra nó sẽ đến duy nhất một lần trong đời.
P cao hơn tôi những một cái đầu, tóc lúc nào cũng cắt cao sát gáy, hay mặc T-shirt màu đen. Mắt P sâu, giọng trầm ấm. Nhắn tin tiếng việt không bao giờ viết tắt một chữ nào, nhưng lại kiệm lời kinh khủng: “Đã ăn gì rồi?” “Chẳng gì cả, nhớ em thôi” “Đừng nói vậy!!” “Đừng khóc, anh đau lòng” ���Anh không nghe họ, anh chỉ nghe em!” “Nhiên! Sau này đừng đứng chỗ cao như vậy nữa, anh sẽ lo lắng” “Anh không sao” “Tin anh”…
Gặp P lần đầu tiên ở thư viện. 1 lần nhìn bóng lưng của P đã quyết định phải theo đuổi cho bằng được.
Ngày đó. Ở cầu thang dãy trọ, dưới ánh sáng của bóng đèn huỳnh quang. Tôi nhìn vào mắt P và nói “Nói yêu em đi! Lừa em cũng được”
Nhưng mà P lại không nói một lời!
P đã từng nói yêu tôi chưa nhỉ???? Tôi không nhớ nổi nữa!
Hình như là chưa.
SG dạo này cứ mưa. Mà trời mưa thì sẽ nhớ tới những chuyện có liên quan đến mưa.
Hồi năm tôi 22 tuổi. Có một lần, Tôi đi làm về đến dãy trọ đã sắp 12h đêm. Trời tháng 6 mưa dầm mưa dề. P thì có việc bận không đón tôi được. Nước ngập đến mắc cá chân, tôi 1 tay xách giày 1 tay cầm hộp đồ ăn mang về cho em mèo hoang, vừa đi vừa lèm bèm… Cái thành phố này không biết khi nào mới khá lên nổi, mưa có tí mà ngập hết cả đường… Còn chưa nói hết câu đã thấy em mèo nằm yên bất động dưới nước. Tôi hoảng hồn quẳng cả giày. Em ấy đi mất rồi, không biết từ lúc nào, không biết tại sao. Lấy điện thoại gọi cho P, anh không bắt máy. Tôi không biết làm sao nên cứ ngồi đó khóc. Sau đó chạy lên phòng tìm 1 hộp giấy bỏ em ấy vào, rồi lại ngồi xuống khóc.
Hơn 12h đêm P gọi lại, tôi vẫn còn khóc, nấc lên từng chập dài, nói tiếng có tiếng không. P sang đón tôi, tìm chỗ chôn em mèo rồi đưa tôi qua nhà anh ấy lấy túi trà đắp mắt cho tôi.
Tôi gối đầu trên đùi P. Uể oải hỏi: “Có phải anh thấy em rất thích khóc không? Người ta nói con gái không nên khóc trước mặt con trai quá nhiều đâu. Khóc nhiều nước mắt sẽ không quý giá nữa”
P nói: “Phải xem là ai”
Tôi thắc mắc: “Em tưởng anh nói phải xem là việc gì chứ”
P khẳng định lại một lần: “Phải xem là ai”
“Ờ”
“Bởi vì là em nên rất quý giá, từng giọt điều quý giá”
Tôi im lặng. Lát sau lại nghe tiếng P khe khẽ: “Lúc nãy không nghe điện thoại của em, anh xin lỗi”
“Không sao. Anh bận mà”
“Nhiên”
“Hả?”
“Tin anh, sau này sẽ không có chuyện anh không nghe máy nữa. Chắc chắn sẽ không để lỡ 1 cuộc gọi nào của em”
Tôi nhìn P, trên người vẫn còn mặc bộ quần áo lúc sáng đi làm: “Em tin anh mà”
“Cảm ơn em đã tin tưởng anh như vậy!”
May mà có P, may mà có người để tôi tin. So với việc không được ai tin tưởng, tôi cho rằng, không có ai để tin đáng buồn hơn. Phải không!!!
Có người hỏi tôi sao cứ nhớ về P miết, có buồn không. Không. Tôi viết lại và ngỡ như đang tô màu cho thanh xuân của mình thêm lần nữa.
Những năm tháng đó là tài sản quý giá nhất trong đời tôi. Tôi nhớ, hồi năm thứ năm sau khi P mất, tôi viết 1 bức thư cho anh:
“Phương! Em đã đi rất nhiều nơi, qua rất nhiều sân bay, nhiều bến xe đông đúc, ngủ gục ở biết bao phòng chờ. Em đi xa khỏi anh, khỏi những ám ảnh giữa lòng bàn tay. Bao nhiêu mùa trôi qua em chẳng biết… Mọi thứ dường như đã xóa trắng, từ mùa xuân năm anh đi. Bao năm qua, em lủi thủi một mình. Những đêm mưa không có ai ủ ấm, những chậu hoa không ai tưới nước cùng. Vào những năm tháng cùng cực nhất của cuộc đời, lạ kỳ làm sao khi em vẫn có thể mỉm cười ấm áp khi nghĩ về anh, về đêm nào ở góc cầu thang cũ kĩ – em đã níu vạt áo anh mà thầm thì: <<Phương, nói yêu em đi, lừa em cũng được>>. Tình yêu anh lớn bao nhiêu thì nỗi ám ảnh lớn bấy nhiêu. Không, lớn hơn, gấp ngàn lần như thế. Năm tháng của em, tuổi trẻ của em, những đam mê của em… biết không P? Ngay khoảnh khắc đó, tất cả đã đứng yên - Và biến mất. Bao nhiêu ngôn từ cũng không đủ để diễn tả nỗi đau trong em lúc ấy, lúc này, về sau, và mãi mãi.
Em thôi cười, thôi nói, thôi xước vỡ, thôi đắm say.
Có lúc em tưởng mình đã quên sạch. Tự đấm mạnh vào ngực mình cũng không thấy đau. Nhưng mỗi đêm, em vẫn không ngủ được. Em nhìn lại từng phút giây đã qua của cuộc đời mình – em bỗng thấy hoảng hốt. Lòng bàn tay em run rẩy. em vẫn chưa tha thứ cho mình. Vẫn không muốn tha thứ cho mình.”
Rồi mang thư lên mộ đốt.
Tôi cứ ngồi đó, rầm rì nhắc những chuyện xưa cũ. Hát những bài hát anh từng hát, bình thản. Từ sáng đến tận khi mặt trời đứng bóng.
….
6 notes · View notes
muahexanhla204 · 4 months
Text
THE 8 SHOW
Tumblr media
Tôi không biết phải gọi ký hiệu màu đỏ trên Poster của bộ phim là số 8 hay dấu vô cực vì dù có chọn thế nào cũng trở nên chính xác. Tám nhân vật tương ứng với số tầng mà họ chọn lựa khi bắt đầu cuộc chơi. Con số đó cũng là cái tên mới của họ trong thế giới giả lập này. Họ quyết định không hỏi sâu gì về nhau vì ai cũng mang trên mình một quá khứ đầy sẹo. Họ đồng thời cũng không muốn dính dáng gì nhiều đến nhau bởi cuộc chơi này là những trò chơi vô cảm bất tận mà mỗi người đều muốn quên đi.
BẢN SAO CỦA SQUID GAME?
Khán giả khó tránh khỏi đặt lên bàn cân giữa The 8 Show và một bộ phim đình đám thuộc thể loại sinh tồn của Hàn Quốc trước đó – Squid Game. Từ trailer mở đầu đã cho thấy dáng dấp của Squid Game đâu đó, tuy nhiên cuộc chơi giữa hai bộ phim hoàn toàn khác nhau. Squid Game thiên về kỹ năng sinh tồn, The 8 Show nặng về tâm lý nhân vật, mô tả những đấu tranh nội tại của mỗi người. Mặt khác, trong khi Squid Game đưa ra một luật lệ bắt buộc người chơi phải tuân theo (nếu không, sẽ bị quản trò giết), The 8 Show đơn giản cho phép người chơi được sống theo cách mà họ mong muốn chỉ cần họ không vượt quá khuôn khổ (nếu không, chỉ bị phạt trừ tiền). Tính dân chủ được đề cao trong tinh thần của The 8 Show. Bạn sẽ dễ dàng nhận ra tất cả những đau đớn ở thế giới giả lập đó không phải do những người tạo lập gây ra, mà đều bắt nguồn từ chính quyết định của cộng đồng nhỏ gồm 8 con người này.
Tumblr media
Viễn cảnh diễn ra khi tuỳ mỗi tầng lầu mà từng nhân vật ở sẽ được trả tiền cho từng phút mà họ tồn tại trong trò chơi. Số tầng càng cao thì số tiền nhận được càng lớn. Độ chênh lệch khủng khiếp. Tầng 1 kiếm được 10,000 Won mỗi phút; Tầng 3 nhận gấp 3 lần; 130,000 Won cho tầng 6; Tầng 7 – 210,000 Won và tầng cao nhất - 340,000 Won (gấp 34 lần số tiền của tầng 1). Khi người chơi nhận ra điều này, họ bị sốc nặng, cảm thấy bất mãn và nãy sinh lòng đố kỵ.
SỐ PHẬN CON NGƯỜI ĐÃ ĐƯỢC ĐỊNH ĐOẠT?
Tumblr media
Những người “sinh ra” ở tầng lớp trên, không chỉ hưởng thụ nguồn thu nhập cao ngất ngưỡng mà nơi ở của họ cũng được mặc định rộng rãi không kém. Một lần, cả bọn cùng nhau lên phòng của Tầng 8 và họ mở to mắt, mồm há hốc. Tầm nhìn căn phòng với nhiều dãy ô kính hình chữ nhật được lắp đầy một mặt tường nhìn ra mảng cây xanh có thể là công viên, một cây cầu bắt qua hai thành phố với nhiều toà nhà cao tầng, xa xa là những dãy núi nhấp nhô và tia nắng lấp lánh.
Tumblr media
Khung cảnh đó khiến Tầng 1 buồn nôn và thở dốc như lên cơn hen suyển, anh ta phải chạy ra ngoài để nạp oxy vào dù căn phòng còn tràn ngập không khí hơn bên ngoài. Anh ta có lý do cho điều đó vì căn phòng của anh nằm tít phía dưới. Diện tích không chỉ nhỏ hơn (tôi đoán chỉ bằng 1/34 diện tích căn phòng của Tầng 8 - dựa theo tỉ lệ tiền nhận được tương ứng), mà độ cao trần nhà còn thấp tè chỉ vừa đụng đầu người, có một ô cửa nhà xíu xiu ở chính giữa mà cũng không nhìn ra được đâu do bị một mảng tường che mất hai phần ba tầm nhìn.
PHÂN CÔNG XÃ HỘI HAY BỐC LỘT GIAI CẤP?
Tumblr media
Ban đầu, mọi người trong “xã hội nhỏ” đều an phận với mức thu nhập mà họ kiếm được. Vấn đề nãy sinh khi họ nhận ra có cách thức tích trữ thời gian để tồn tại trong trò chơi bằng nhiều cách khác nhau. Ban đầu họ chạy bộ lên xuống cầu thang. Anh chàng tầng 1 bị tật ở chân nên gặp khó khăn dùng thang bộ đã xung phong nhận túi phân và nước tiểu của mọi người để ở phòng mình thông qua một cái thang máy nhỏ duy nhất nối 8 căn phòng với nhau. Đấy là cách bộ phim mô tả loài người tạo ra phân công lao động - một guồng máy xoay vòng bất tận, những ai trật "đường ray" sẽ bị xã hội đào thải không thương xót.
Thế rồi một hôm, dù họ có chạy tiêu tốn bao nhiêu lít mồ hôi đi chăng nữa thì thời gian cũng không tăng lên được bao nhiêu. Họ nhận ra rằng những người quan sát qua camera đã thấy chán với trò thể chất trẻ con của họ và bàn với nhau cách thức khác để nuông chiều những người này. Từ đây, tính người của họ bắt đầu bị thách thức thông qua những trò chơi tàn ác như thời kì diệt chủng của Polpot hay Holocaust, như cách tầng 4 tâm sự: khi bước vào trò chơi này, cô đã quên mình là một con người, như thế mới có thể sống được và kiếm tiền.
Giai cấp cũng bắt đầu được hình thành.
Tumblr media
Phân đoạn khiến tôi sởn gai óc chính ngay lúc cô nàng Tầng 8 thủ dâm trong khi nhìn lên màng hình chiếu cảnh 7 người tầng dưới bị tra tấn từ thể xác đến tinh thần, đau đớn của đồng loại mang lại khoái cảm cho cô.
Ngoài ra, Tầng 8 còn ra lệnh cho đồng bọn nẹp mắt các tầng dưới không cho họ nhắm lại trong nhiều ngày liền, dưới cổ bố trí sẵn một thau nước để nếu người nào gục thiếp ngủ đi sẽ bị sặc nước ngay lập tức. Ngày này qua ngày nọ mất ngủ sẽ khiến người ta suy kiệt và điên loạn, người mạnh mẽ nhất như Tầng 2 cũng trở nên yếu đuối van xin tha mạng.
“Chúng ta đã đổ mồ hôi, đổ máu. Bị đánh, bị đấm, bị đâm rồi bị chích điện. Xúi giục, lừa dối, phản bội, cướp đoạt. Đi lừa rồi bị lừa . Có lẽ chúng ta đã làm gần hết những chuyện con người có thể làm với con người rồi.” – Tầng 8 thừa nhận.
NHỮNG PHÁT SÚNG CỦA CÁCH MẠNG
Tumblr media
Sẽ là thiếu sót nếu không đề cập đến những cuộc cách mạng, đó là dấu chấm hết cho một giai đoạn và cũng bắt đầu một giai đoạn. Người ta hay bảo nhau: đừng dồn con chó đến chân tường vì nó sẽ cắn bạn. Kẻ thống trị thực hiện áp bức để cai trị; kẻ bị trị ngoan ngoãn tuân theo cho đến khi bị dồn đến ngõ cụt.
Những tầng bên dưới đã thực hiện ba lần cuộc nỗi loạn như vậy trong bộ phim. Kẻ bị trị trở thành kẻ thống trị. Chúng ta hay trách móc những người nắm trong tay quyền lực; thế nhưng có chắc rằng khi đứng ở vị trí của họ ta sẽ làm khác không?
Tumblr media
Nhưng cuộc cách mạng thứ ba ở cuối phim không phải để lật đổ một tầng lầu cụ thể nào cả. Đó là cuộc cách mạng để giữ lại chút tính người còn sót lại. Khi Tầng 1 hấp hối, Tầng 3 vội vàng chạy đến cửa thang máy nhấc điện thoại gào lên: "Tôi mua ngay thứ gì có thể kết thúc chương trình. Thứ gì đắt nhất ở đây? ... Khốn kiếppp" . Lập tức con số nhảy lên 1,440 giờ đồng hồ tương đương 60 ngày được cho không như thách thức tất cả rằng khi đưa ra lựa chọn đi vào đã không có ngày trở ra.
Không còn cách nào khác, Tầng ba đã bắn hạ tất cả camera để những người quan sát không thể theo dõi diễn biến nữa. Anh bịt mắt tất cả lại nhưng cũng không cứu được Tầng 1. Cánh cửa cuối cùng cũng chịu mở ra, tám tầng lầu được giải thoát. Tuy vậy, câu hỏi của Tầng ba vẫn chưa được ai giải đáp...
"Thứ gì là đắt nhất ở đây?".
Dù là gì tôi nghĩ họ đã mua được nó nhưng không phải bằng tiền, đó là chút ấm áp trong trái tim - chút tình thương còn sót.
MỘT CÁI KẾT "TRÔI QUÁ"
Tumblr media
Bộ phim đã phản ảnh một lối sống vô cảm của con người hiện đại với sự bùng nổ của mạng xã hội. Cuộc sống nằm gọn trên cái màn hình điện thoại, như những ô kính trong phòng mỗi tầng lầu dù đẹp hay tồi tệ thế nào cũng chỉ là tấm đèn led vô nghĩa.
Bộ phim cũng châm biến nỗi ám ảnh của thế hệ trẻ Hàn Quốc nói riêng và thế giới nói chung nói chung về nền công nghiệp giải trí, thứ đã phát triển vượt bậc đưa một số người đến đỉnh cao danh vọng nhưng cũng đồng thời nhốt họ trong cái nhà tù tai tiếng đó.
Tumblr media
Dạo quanh nhiều diễn đàn tôi bắt gặp phần lớn các bình luận thất vọng về một cái kết nhàm chán của bộ phim. Điều đó không khó hiểu vì bộ phim khơi dậy quá nhiều sự bực tức, bất mãn của người xem, khiến họ xót xa khi chứng kiến những bạo lực của những kẻ thống trị mà kết phim chưa đem lại một cán cân công lý như mong đợi, nhưng cuộc sống vốn là như vậy.
“Dù chúng ta nỗ lực sống tốt, liệu có tạo ra khác biệt không?” - Tầng ba đã nhận ra điều đó.
Tumblr media
KHỔ ĐAU LÀ HẠNH PHÚC?
Cuối cùng khi trò chơi chấm dứt, đáng lẽ hạnh phúc sẽ mỉm cười nhưng ánh mắt Tầng 3 lại cho thấy sự trống trải. Anh ta dù trong túi có một khoản tiền kết xù vẫn chọn sống trong một căn phòng tồi tàn, chật hẹp và cũng có một cửa sổ y hệt như căn phòng số 3 ám ảnh đó. Anh đã cố gắng chịu đựng tất cả tủi nhục để lấy số tiền mà anh không dám mơ tưởng tới đó, nhưng khi cằm trên tay rồi anh lại cảm thấy thật vô nghĩa.
Tám người bọn họ tuy đã tự do vẫn thật sự không muốn gặp lại nhau ngoại trừ tại một ngày đám tang mà Tầng 3 tổ chức cho Tầng 1. Anh làm vậy vì sự thương cảm hay chỉ là một hành động mang tính hình thức nhằm giải phóng họ khỏi sực mặc cảm tội lỗi? 
Tumblr media Tumblr media
Không hiểu sao tôi lại có cảm giác cái thế giới đớn đau mà họ vừa may mắn trốn ra lại là nơi mà họ cảm thấy được yêu thương và sống có ý nghĩa nhất. Ngay cả bó hoa kính viếng của Tầng 6 (một tên côn đồ) dường như cũng thay mặt sự hiện diện cho nỗi buồn và sự ân hận của anh ta. Cảm giác như Tầng 6 cũng đang nhớ về tám người bọn họ...
Cách cô em gái Tầng 4 nhìn người chị Tầng 6 lần cuối, ánh mắt nhìn xuống của Tầng 3 hay nét dịu dàng lần đầu Tầng 2 chịu bộc lộ khi âm nhạc vang lên thật buồn. Tôi thấy hình ảnh này thật giống buổi chia tay cuối cấp 3, mọi người cũng buồn như vậy, những lời động viên, hỏi thăm và rồi đường ai nấy đi.
Dù có nỗ lực đến đâu, cuộc sống sẽ đảm bảo không ai có thể tìm thấy đường quay trở lại.
Nhân Trần
23/05/2024
4 notes · View notes
hoangpnd · 5 months
Text
Tumblr media
Đợt gần Tết có một bộ phim tài liệu ngắn được phát sóng trên VTV nói về Hội An. Nó không khác các bộ phim tôi từng xem là mấy nhưng điều khiến tôi để tâm là ước mơ của một bé gái sống cùng ông bà trong căn nhà cổ nào đó trong phố. Khi được hỏi em mơ về điều gì thì bất chợt em bật khóc bảo rằng em sợ mất đi ông bà của mình. Câu nói đầy chan chứa được em phát ra làm tôi bỗng nhói trong lòng mà hình như ai cũng có ước mơ như em, chỉ có thời gian là không chờ đợi chúng ta, phải không em?
Nhà tôi nằm ngoài phố cổ, mất khoảng vài phút đi xe nên hầu như ngày nào tôi cũng ra vào thường xuyên. Ba tôi về ở rể từ ngày cưới mẹ, cơ quan ba làm gần nhà ngoại tôi hơn so với nhà nội nên nghiễm nhiên từ đó tôi trở thành người Hội An rạch ròi.
Những ngày còn thị xã vào mỗi sáng tôi luôn ghi những dòng đầu tiên cho một ngày vào vở:
Thị xã Hội An, ngày ... tháng ... năm ...
Ngày ngày, ba chở tôi đi học trên chiếc Dream cũ mà ba rất quý. Có người hỏi mua nhưng ba không bán, họ trả giá cao cũng nhất quyết không vì với ba đó là kỷ niệm của một đời người. Tôi không bao giờ ngại ngùng vì ba đi xe cũ, mặc khác anh em tôi lại hào hứng những đêm được ba chở đi chơi vòng quanh, đi uống sinh tố ở cái quán nằm trong đình gần cây gia kèn vào mỗi cuối tuần.
Ngày ông tôi mất, hàng cây trước nhà chẳng còn chút lá nào vì những đợt gió quật mạnh đến xơ xác. Mưa rơi theo đám, thi thoảng lại trút xuống một trận mưa rồi lại tạnh vừa đúng lúc người ta hạ ông xuống. Dì Thủy ôm nắm đất rải xuống mà mắt rưng rưng, những cánh hoa trộn lẫn với màu nâu của đất chôn theo đời gian truân, đời cách mạng mà gian lao của ông.
Ngày bà tôi mất, hàng cây trước nhà nở hoa vàng rực rơi lác đác những cánh hoa nhỏ xuống vệ đường. Bát cháo xanh nao lòng mẹ chưa kịp đút bà để ở góc nhà, cái máy xay sinh tố từ nay lặng câm. Tôi thôi đi những đêm vào nhìn bà ngủ rồi đứng khóc một mình, thôi tỉnh giấc vì cơn đau của bà vang lên giữa đêm vắng mà không loại thuốc an thần nào có thể ngăn được.
Vơi đi nhiều.
📷 Canon FTb
🎞 Kodak Vision 3 500T
🖨 Dev & scan: Cinephile FilmLab Đà Lạt
#filmphotography #filmisnotdead #filmisalive #filmbyme #canon #kodak #hoian
4 notes · View notes
bacxiunhieusua · 2 years
Text
210323
Hôm qua 6h sáng mình mới ngủ được,
Hôm nay thì đã hơn 2h sáng rồi mình vẫn chưa chịu đi ngủ.
Mình xem xong bộ "Nghe nói em thích tôi" rồi, nhận ra mình không phải cô nhóc 15 -16 tuổi để có thể cày truyện ngôn tình, cày film thâu đêm nữa.
Mình của khoảng thời gian sắp 23 này yếu nhiều, mình cần tỉnh táo để mai đi làm kiếm tiền, mình cũng cần khoẻ để không đốt tiền vào mấy tiệm thuốc, mình cũng cần rất nhiều thứ khác liên quan đến sức khoẻ và tiền bạc.
Mấy nay mình mệt nhiều, đau họng không dứt hẳn, dâu đến và xương khớp nhức mỏi miết vì ngồi làm máy.
Tấm ảnh này mình ch���p tháng 12/2022 trong bộ đồng phục ngành mình học. Mình chọn ngành này vì mình thích nó, mình chọn ngành này vì mình nghĩ học xong mình có thể về với mẹ mình làm gần nhà và chăm sóc họ thật tốt. Mình đã chọn nó. Thay vì chọn 1 trong 5 trường Luật mơ ước. Thay vì học sư phạm theo ý ba mẹ. Mình đã chọn một ngành một trường mà mình chẳng biết một chút nào về nó.
Mình ra trường rồi, cũng đang làm đúng ngành mình học. Dù nó khổ cực, bạc bẽo ra sao. Mình nhận ra mình làm dịch vụ cũng không tệ, thật sự thì làm bài test kết quả cho ra vẫn là mình hợp làm công việc chăm sóc người khác.
Hôm nay tâm trạng mình xuống nhiều, chị kia vào trễ hơn mình, chắc chắn không cực khổ như mình. Nhưng vì có leader khá ok nên chị được promote lên vị trí mới rất nhanh. Còn mình, sếp mình dường như đã quên đi sự hiện diện của mình.
Nó làm mình vơi đi nhiều sự nhiệt huyết với công việc. Mình đã cố gắng lờ đi và biện hộ rằng mình quá trẻ và thiếu nhiều kinh nghiệm để lên chức với quỹ thời gian đang có. Nhưng mà thật ra chẳng có điều gì là không thể, không hợp hay không phải lúc. Mà nó là không được.
Nhưng mà thật sự, mình tin chắc chắn mình đã thể hiện không hề tệ.
Có vẻ mấy chuyện gần đây liên quan đến sếp và công việc khiến mình thay đổi nhiều trong cư xử. Mình cảm thấy không công bằng với việc cùng làm cho tư bản, bị bóc lột như nhau nhưng mà người lại ung dung nhận lương cao mà chẳng hề miệt mài hay nỗ lực nào. Còn mình? Mình cảm thấy uất ức.
Xin đừng nói với mình có ngon thì ra làm chủ đi chứ đừng than vãn? Bạn không nói được lời dễ nghe, vậy cũng nên nuốt lại những lời chẳng san sẻ được với người khác như thế.
Mình là kẻ hèn nhát, ừ. Nói thế cũng đúng. Nhưng mình chắc chắn sẽ không chịu đựng chuyện không công bằng như thế.
Mình ghét lắm những kẻ chỉ biết nhìn mà không biết nghe. Phán xét và kết luận cuộc đời người khác một cách vô tội vạ. Biết cái đếch gì mà nói? Mình đã luôn vùng lên như thế.
Xin đừng so sánh con cái với nhau. Xin đừng vẽ ra những viễn cảnh tốt đẹp màu hồng cho những đứa trẻ đang chật vật chạy đua với áp lực cuộc sống và đặt lên vai họ những trọng trách cao siêu mà những bậc cao nhân với cái tên "thiên hạ" cho là đúng đắn và phải nên như thế.
Mình có 2 bộ đồng phục. Một bộ năm nhất và một bộ năm tư. Tất cả đều đo và may theo số đo của mình. Chủ yếu vì cân nặng mình thay đổi nhiều. Để bây giờ. Mình mặc áo sơ mi mua, chân váy năm nhất cái áo vest năm 4. Nói thế chứ tất cả đều đang treo trong tủ suốt một thời gian dài. Mình đi làm mặc đồng phục công ty, mấy bộ này chắc lỗi hẹn khi nào được làm sếp sẽ mặc lại.
Tấm ảnh trên là minh chứng cho nỗ lực và cả câu chuyện đầy ám ảnh phía sau con số 15kg khủng khiếp của mình. Mình trân trọng nó. Khắc ghi đến nỗi ám ảnh. Đến nỗi cái kim cân nhích bao nhiêu là mức độ ăn ngon ngủ yên của mình cũng theo đó mà chuyển biến tốt hay xấu.
Mình muốn là mình, dạo gần đây mình hay suy nghĩ không đâu về việc người mình thương yêu liệu có rời bỏ mình một lần nữa. Nhưng mà cuộc đời này vốn đã được sắp đặt hết rồi phải không? Nên vì thế mình cứ sống và làm điều mình muốn. Nếu phải đi thì sẽ đi. Lúc đó mình cũng sẽ không hối tiếc.
Dù có chuyện gì đi nữa, mình đã có 2 năm cô độc nhưng vẫn vượt qua tốt kể cả khi trầm cảm nặng ra sao. Những tưởng cái bóng đen tâm lý đã nuốt mình chìm vào nó mãi mãi.
Bạn mình bảo mình bây giờ rất bất cần. Mình biết điều đó. Mình muốn họ biết mình đã tổn thương và đau khổ nhiều đến thế nào mới khiến mình chỉ sau 2 năm đã thay đổi thành ra như vậy. Người mình chằng chịt sẹo với những câu chuyện đi kèm nước mắt tuyệt vọng mỏi mệt rã rời của mình qua từng giai đoạn.
Một kẻ đã liên tục bị bỏ rơi như mình, vẫn có thể dịu dàng và yêu thương thế giới này. Thật là một kì tích. Kì tích với chính mình.
Mình muốn nói mình có thể độc lập mà tồn tại. Dù mình luôn nói không có bạn mình chẳng biết làm sao. Nhưng thật ra, có bạn hay không, mình vẫn có thể đi tiếp. Hành trình đồng hành cùng nhau có thế nào mình vẫn sẽ sống rực rỡ hết mình và tạm biệt nó một cách chỉn chu nếu cần.
Mình đã chẳng còn và cũng chẳng thể nào quay trở lại phiên bản Thảo Nguyên những năm 18 - 20 tuổi nữa rồi.
Mình thật sự đang rất áp lực và kiệt sức vì tinh thần và công việc của chính mình.
Mình muốn ngủ quên hết luôn đi. Mình có đang chẳng thiết tha quá không?
Có khi là thế. Khi niềm vui đến luôn đi kèm với hàng nghìn nỗi âu lo phía sau.
Mình còn chẳng dám cho mình được hạnh phúc an nhiên. Dù đó có thể là mong mỏi cả đời mà ba mẹ ước mình có thể làm được. Khoẻ mạnh, vui vẻ và bình an.
Thỉnh thoảng mình hay nghĩ hay là lôi hết tiền ra đi du lịch một lần, ăn thật ngon và rời xa tất cả. Chẳng có trách nhiệm phải sống, phải tồn tại trên vai.
Mình đã sợ hãi nhiều với những cơn đau và tuyệt vọng như thế. Khi mà mình không thể nào bước ra vùng an toàn của bản thân và luôn sống trong sự phòng thủ với tất cả. Hễ mình thấy cơn đau sẽ đến. Mình lại muốn từ bỏ tất cả. Mình là kẻ hèn. Kẻ hèn thật sự sau lớp mặt nạ mình đeo lên và gặp mọi người mỗi ngày.
Dạo này còn đau dạ dày nhiều, mình không uống cồn tuỳ ý vô tội vạ như liều thuốc ngủ và xoá nỗi đau diệu kì, mình cũng không còn tự khóc để giải thoát nặng nề trong lòng một cách thoải mái nữa.
Mình đang sống vô hồn lắm không? Trông mình có xấu xí và đáng ghét không? Liệu rằng là mình có bị vứt bỏ và thay thế không? Mặc dù mình đã cố hết sức, hết lòng và nỗ lực hết mỉnh.
Mình đã luôn hỏi như thế, gần đây.
Thảo Nguyên, mình đang bệnh mà mình mệt lắm. Lạnh, đau, mỏi và khó chịu.
29 notes · View notes
decemberwind · 5 months
Text
Tumblr media
REVIEW PHIM TAROT DƯỚI GÓC NHÌN CỦA MỘT... TAROT READER
Mình vừa ra rạp coi phim #Tarot về các bạn ạ. Bộ phim khai thác cốt truyện cơ bản hay gặp ở các bộ phim kinh dị là nhóm bạn trẻ tập hợp nhau ở một biệt thự u ám cổ xưa, tìm thấy món đồ cổ dưới hầm, cùng nhau tham gia vào một hoạt động chung với món đồ tìm được. Sau đó khi nhóm bạn tách lẻ về nhà thì tai họa lần lượt ập đến với từng người. Có khác chăng là hoạt động chung mà các bạn trẻ trong phim cùng tham gia là xem tiên tri thông qua #Chiêm_tinh và Tarot kết hợp. Đây là lần đầu tiên có một bộ phim lấy đề tài trực diện về Tarot như vậy, nhất là trong bối cảnh Tarot ngày càng phổ biến và gần gũi với mọi người. Nên phim thu hút sự tò mò của khá đông những người thích tìm hiểu về #Huyền_học nói chung và Tarot nói riêng, đương nhiên trong đó có mình.
Không phải dưới lăng kính nghệ thuật hay nhà phê bình, mình sẽ review dưới góc nhìn của một Tarot Reader thì phim đã được xây dựng thế nào ha ^^
(cảnh báo spoiler cho các bạn chưa xem nhé)
🔶 Các nhân vật trong bộ phim đều rút được lá bài #Ẩn_chính trong trải bài dự báo tuần mới của họ. Ẩn chính vốn là các lá bài mang năng lượng lớn, chỉ báo các bài học quan trọng có thể tác động lên tính cách hoặc đưa đến bước ngoặt trong cuộc sống người trẻ, nên mỗi bộ bài Tarot chỉ có 22 lá Ẩn chính trên tổng số 78 lá thôi. Xác suất để 7 người, trong 7 trải bài khác nhau, đều cùng lên các lá Ẩn chính về bản thân là rất nhỏ. Thế nên rõ ràng buổi trải bài hôm đó có gì... sai sai ngay từ đầu rồi. Nếu nhóm bạn ở đó đều là người nhạy cảm (và hay xem phim kinh dị) thì sẽ phải chuẩn bị sẵn cho những tình huống xấu ngay sau đó mới phải hehe.
🔶 Nội dung lá bài Tarot mà mỗi người rút lên sẽ là lời tiên tri về vận mệnh và sự kết thúc của họ theo ý nghĩa của lá bài. Phần này bộ phim bám tương đối sát vào ý nghĩa gốc của từng lá Tarot, khiến khán giả như mình hứng thú. Thế nhưng kiến thức Chiêm tinh đi kèm trong một số nhân vật lại hơi chắp vá và khiên cưỡng. Mình lấy ví dụ nha:
▪️ Anh bạn #Ma_Kết gặp lá bài #The_Hermit. Anh ấy rơi vào hoàn cảnh bị lạc ở ga tàu bỏ hoang, xung quanh tối om, bị chi phối bởi ánh sáng của người Ẩn sĩ nên khi tinh thần bên trong chưa vững vàng thì đã hoảng loạn càng thêm sợ hãi. Thế nhưng liên kết Chiêm tinh trên phim lại bảo rằng vì anh là Ma Kết thích phá vỡ quy tắc nên mới đi vào đường cấm thì không đúng. Ma Kết vốn là cung Hoàng đạo bậc nhất về nguyên tắc và luật lệ mà.
▪️ Cô bạn #Song_Ngư gặp lá bài #The_Hanged_Man. Cô ấy bị tr.e.o cổ, khá tương đồng với hình ảnh nghĩa đen của lá bài là bị treo lên cây. Cô là Song Ngư đại diện bởi hai con cá bơi ngược dòng nên khi gặp sự cố sẽ bỏ chạy (?). Đoạn này Chiêm tinh hơi khiên cưỡng nè, chắc ý phim là Song Ngư vì sống ở cả hai thế giới thật ảo nên gặp chuyện dễ có xu hướng trốn tránh. Nhưng mình nghĩ nếu là Song Ngư thật thì sẽ không chạy nhanh như cô bạn ấy đâu mà sẽ úp mặt vào tay khóc hoặc trốn sau lưng bạn bè mất, phải có tí Bạch Dương mới tốc độ được như phim ấy.
▪️ Cô bạn Elise gặp lá bài #The_High_Priestess trên gác mái, không gian hẹp u tối được thắp nến mô phỏng lại điện thờ của nữ tu. Nhà thần bí học Alma bị tấn công bởi lá #6_of_Swords nhưng trông hình ảnh giống 10 of Swords quá thể, chắc tại đàm phán thất bại với Astrologer đây mà. Nữ chính Heley gặp lá Death, cũng là học cách đối diện với quá khứ và với Astrologer, tìm cách tiêu hủy linh hồn của bà trú ngụ trong bộ bài.
🔶 Tại sao anh bạn mập #Kim_Ngưu rút được lá bài #The_Fool lại là người sống sót?
Bên cạnh hào quang nam nữ chính khiến cặp đôi trụ vững đến kết phim, anh bạn Kim Ngưu gặp lá The Fool cứ ngỡ đã ra đi ở đoạn thang máy chật hẹp, thì sau đó lại có màn tái xuất thần kì ở cuối. Nếu bạn nào xem phim Mỹ nhiều có thể dự đoán trước được điều này.
▪️ Anh ấy là bạn thân của Spider Man nên được biệt đãi 😂
▪️ Đoạn tiên tri đầu phim có nói rằng anh sẽ nhận được giúp đỡ may mắn từ bạn bè. Kim Ngưu cũng là con cưng vũ trụ và gắn với sự tồn tại nổi danh #vòng_Hoàng_đạo.
▪️ Văn hóa Mỹ đề cao những người có lối sống tự do phóng khoáng, thậm chí đôi khi hơi bất cần và liều lĩnh. Biểu tượng của nước Mỹ là tượng Nữ thần tự do mà. Vì thế nhân vật có tính cách như vậy thường được ưu ái trong phim. Họ sẽ ở lại đến cuối phim không bằng cách này thì cách khác.
▪️ Nhân vật The Fool mà anh bạn Kim Ngưu này bốc được tương ứng số 0. Số 0 vừa là không có gì cả, nhưng cũng vừa là tiềm năng sáng tạo vô hạn. Do đó dù phần lớn phim anh bạn khá vô tri, thậm chí có quyết định cứng đầu không nghe khuyên can từ bạn bè. Nhưng rồi anh ấy đã bất ngờ thoát khỏi vận tử trong gang tấc, đúng lúc linh hồn của Astrologer trong bộ bài bị tiêu di.ệt.
🔶 Thông điệp mà mình rút ra sau khi xem phim?
▪️ Đừng sử dụng bộ bài Tarot của người khác khi chưa được phép hoặc không rõ nguồn gốc. Dễ xui lắm à nha.
▪️ Số phận không chỉ gồm các sự kiện chắc chắn sẽ xảy ra như tiên tri từ các bộ môn Huyền học, mà còn gồm cả tự tri bằng nỗ lực/ý chí cá nhân mỗi người kết hợp với điều kiện môi trường. Nên dù Chiêm tinh và Tarot có tiên tri các sự kiện sắp xảy ra chính xác đến đâu. Thì vẫn luôn có cách để mỗi người có thể làm chủ và thay đổi vận mệnh đời mình.
Như trong phim thì nữ chính Haley thay vì an bài với lá Tarot, cô đã thay đổi vận mệnh của mình bằng cách đọc Tarot cho Astrologer và kết luận rằng trải bài toàn các lá ngược, giống như dòng năng lượng bị đảo nghịch. Cùng với lá bài Death ở vị trí trung tâm, cái ch.ế.t sẽ đến với Astrologer thay vì những người khác và không có bất kì tương lai mới nào cho bà cả. Cứ như thế, linh hồn của Astrologer bị tiêu hủy hoàn toàn.
▪️ Sống cho hiện tại. Là cảm ơn và buông bỏ quá khứ để hướng tới tương lai.
Lá bài #Death là điểm nhấn xuyên suốt bộ phim. Nó cũng gắn với thông điệp cuối cùng mà bộ phim gửi gắm. Khi Haley tuyên bố sự kết thúc của Astrologer, Astrologer chấp nhận rằng con gái bà đã mất và hận thù vĩnh cửu cũng không thể thay đổi sự thật đó, linh hồn của bà được giải thoát khỏi bộ bài Tarot. Haley cũng nhớ lại và chấp nhận rằng mẹ cô không còn trên cõi đời này nữa. Khi nữ chính được giải phóng khỏi quá khứ đau buồn, cũng là lúc cô có thể thực sự sống cho hiện tại và chờ đón một tương lai mới sẽ mở ra.
----
🔶 Còn bạn thì sao? Bạn đã xem phim chưa và có cảm nghĩ thế nào, chia sẻ cùng mình dưới bài viết này nhé ^^
~#MãNhânNgư~
3 notes · View notes