Tumgik
#máy chạy bộ
shuavietnam · 6 months
Text
Máy Chạy Bộ Điện SHUA Chính Hãng Giá Rẻ Bảo hành 5 năm
Mua máy chạy bộ điện SHUA chính hãng. Địa chỉ bán máy tập chạy bộ giá rẻ mẫu mã đa dạng Xem chi tiết: https://shua.com.vn/products/may-chay-bo-shua-ma-sp-sh-t399
Tumblr media
1 note · View note
tapdoanelip · 1 year
Text
Bảng giá máy chạy bộ tập thể dục tại nhà
Một trong những thiết bị luyện tập thể dục thể thao được nhiều người lựa chọn hiện nay là máy chạy bộ điện. Hằng năm tập đoàn ELIP đã cho ra đời rất nhiều mẫu máy chạy bộ đa năng tại thị trường Việt Nam. Nếu bạn muốn sở hữu thiết bị này thì cần tìm hiểu giá máy chạy bộ là bao nhiêu? Bài viết dưới đây sẽ giới thiệu đến bạn bảng giá máy chạy bộ của Elipsport trong năm 2023 nhé!
Tham khảo bảng giá máy chạy bộ của thương hiệu Elipsport trong bài viết sau https://elipsport.vn/tin-tuc/may-tap-chay-bo-co-gia-bao-nhieu-3948.html
Trang web bán máy chạy bộ chính hãng: https://elipsport.vn/may-chay-bo-dien/
Tumblr media
0 notes
skysportvn · 2 years
Text
Máy Chạy Bộ Điện ROYAL SKY Chính Hãng Giá Rẻ TRẢ GÓP
Mua máy chạy bộ điện đa năng Royal Sky thương hiệu máy chạy bộ cao cấp chính hãng.Skysport địa chỉ bán máy tập chạy bộ giá rẻ mẫu mã đa dạng Xem chi tiết: https://skysport.vn/may-chay-bo.html
Tumblr media
0 notes
thichateo · 1 year
Text
Anh từng hỏi: “Em muốn có một tình yêu như thế nào?”
Khi lướt Facebook vào những ngày lễ lạt như 8/3, 14/2, thấy bạn bè khoe bó hoa tươi thắm, món quà đắt đỏ, ăn tối ở nhà hàng sang trọng…, em từng ước yêu một người giàu có. Người đó sẽ đưa em đi du lịch ở Bali, Anh quốc, tặng em món đồ hiệu đắt tiền, đám cưới sẽ như một giấc mơ với hoa tươi tràn ngập lối đi, khách mời xuýt xoa ghen tị.
Khi xem những bộ phim Hàn Quốc đình đám, em lại ước có người yêu thật đẹp trai. Gương mặt sáng bừng, vóc dáng cao ráo, dù em không xuất sắc nhưng ánh mắt anh ấy vẫn không nhìn ngó bất kì ai.
Khi đọc những câu chuyện ngôn tình, em lại nghĩ yêu người đàn ông của gia đình là tốt nhất. Đi làm về có cơm canh đợi sẵn, nhà cửa gọn gàng, con cái được ba chăm sóc chu đáo.
Nhưng trải qua bao mối tình lúc ngắn lúc dài, em chỉ ước một tình yêu bình lặng, cùng nhau ăn cơm cùng nhau đọc sách, cùng nhau phấn đấu cùng nhau biếng lười.
Đám cưới to cũng được nhỏ cũng xong nhưng phải đầy ắp tiếng cười.
Sinh con trai thì tốt, gái cũng tuyệt vời, chỉ cần khoẻ mạnh.
Khi con cái lớn vợ chồng cùng nhau đi du lịch. Gần thì chạy xe máy, xa thì ngồi xe khách máy lạnh rì rì, đến đâu không quan trọng – miễn là cùng nhau.
Rồi chúng ta sẽ cùng già đi, mỗi ngày cằn nhằn nhau chuyện vớ va vớ vẩn, dỗi xong lại yêu thương thắm thiết.
Không cần hoàn hảo, chỉ cần thấy cái xấu của người kia mà vẫn không muốn rời xa.
Một tình yêu bình thường như vậy, anh có nguyện mang đến cho em?
-Én.
Tumblr media
119 notes · View notes
cuonglightning · 1 year
Text
Cái Trục Của Trái Đất
Ngày bé anh nghĩ rằng ở giữa tâm trái đất có một cái trục xoay cực kỳ nhạy, chỉ cần anh bước đi thì bề mặt trái đất sẽ quay quanh cái trục đó theo bước đi của anh, đồng nghĩa với việc lúc anh di chuyển thực ra anh chỉ đứng mỗi một chỗ còn mọi thứ thì đang chuyển động theo, giống kiểu máy chạy bộ ấy, chúng ta chạy thì rất nhiều đó nhưng thực chất vẫn có đi đâu đâu.
Ngày ấy anh đã từng rất lo rằng nhỡ may mình chạy nhanh quá trái đất cũng quay nhanh theo khi đó cái trục kia sẽ hoạt động và mọi người theo quán tính bị văng hết ra ngoài thì sao? Giống cái bánh xe đạp đi ngoài trời mưa và các hạt nước văng lại phía sau ấy. Cái cây thì còn có rễ , cái nhà còn có móng bám xâu xuống đất để trụ lại chứ mọi người và đám vật nuôi nhà anh thì không có. Nếu ai cũng văng hết ra, còn mỗi một mình anhở lại trái đất này... thì sẽ thật chán lắm...
Thành thử ngay từ bé anh đã đi lại rất từ từ, mọi người thường chê anh chậm chạp nhưng mọi người đâu có biết anh chỉ không muốn mọi người bị văng lên trời và treo lủng lẳng như ông trăng hoặc các vì sao kia thôi. Như thế thì anh chỉ nhìn thấy chứ đâu có thể nói chuyện với mọi người được, vì ở trên trời thì xa thế cơ mà...
Lớn lên anh biết được rằng bước đi của mình không thể mang sức mạnh vĩ đại được đến vậy. Thi thoảng chạy bộ vào buổi sáng anh vẫn thường hay nghĩ lại về cái trục trái đất mà ngày bé anh tưởng tượng ra đó, và tất nhiên anh luôn bất giác bật cười. Nhưng chắc có lẽ vì thói quen từ tốn từ nhỏ của mình nên anh cũng thường rất ít khi vội vã trong mọi hành động. Anh thấy có thể trái đất không có cái trục xoay như anh tưởng tượng đó thật nhưng cuộc đời thì có đấy, và nếu mình chạy nhanh quá, mình sống gấp gáp vội vàng quá vô tình làm văng mất đi một vài người trong cuộc đời mình thì sao? Tất nhiên chúng ta sẽ chẳng mãi giữ được mọi mối quan hệ tốt đẹp, nhưng mà chỉ vì vội quá mà văng mất nhau thì tiếc lắm. Nhờ?
Thế nên á cứ chầm chậm thôiii
16 notes · View notes
bacxiunhieusua · 2 years
Text
210323
Hôm qua 6h sáng mình mới ngủ được,
Hôm nay thì đã hơn 2h sáng rồi mình vẫn chưa chịu đi ngủ.
Mình xem xong bộ "Nghe nói em thích tôi" rồi, nhận ra mình không phải cô nhóc 15 -16 tuổi để có thể cày truyện ngôn tình, cày film thâu đêm nữa.
Mình của khoảng thời gian sắp 23 này yếu nhiều, mình cần tỉnh táo để mai đi làm kiếm tiền, mình cũng cần khoẻ để không đốt tiền vào mấy tiệm thuốc, mình cũng cần rất nhiều thứ khác liên quan đến sức khoẻ và tiền bạc.
Mấy nay mình mệt nhiều, đau họng không dứt hẳn, dâu đến và xương khớp nhức mỏi miết vì ngồi làm máy.
Tấm ảnh này mình chụp tháng 12/2022 trong bộ đồng phục ngành mình học. Mình chọn ngành này vì mình thích nó, mình chọn ngành này vì mình nghĩ học xong mình có thể về với mẹ mình làm gần nhà và chăm sóc họ thật tốt. Mình đã chọn nó. Thay vì chọn 1 trong 5 trường Luật mơ ước. Thay vì học sư phạm theo ý ba mẹ. Mình đã chọn một ngành một trường mà mình chẳng biết một chút nào về nó.
Mình ra trường rồi, cũng đang làm đúng ngành mình học. Dù nó khổ cực, bạc bẽo ra sao. Mình nhận ra mình làm dịch vụ cũng không tệ, thật sự thì làm bài test kết quả cho ra vẫn là mình hợp làm công việc chăm sóc người khác.
Hôm nay tâm trạng mình xuống nhiều, chị kia vào trễ hơn mình, chắc chắn không cực khổ như mình. Nhưng vì có leader khá ok nên chị được promote lên vị trí mới rất nhanh. Còn mình, sếp mình dường như đã quên đi sự hiện diện của mình.
Nó làm mình vơi đi nhiều sự nhiệt huyết với công việc. Mình đã cố gắng lờ đi và biện hộ rằng mình quá trẻ và thiếu nhiều kinh nghiệm để lên chức với quỹ thời gian đang có. Nhưng mà thật ra chẳng có điều gì là không thể, không hợp hay không phải lúc. Mà nó là không được.
Nhưng mà thật sự, mình tin chắc chắn mình đã thể hiện không hề tệ.
Có vẻ mấy chuyện gần đây liên quan đến sếp và công việc khiến mình thay đổi nhiều trong cư xử. Mình cảm thấy không công bằng với việc cùng làm cho tư bản, bị bóc lột như nhau nhưng mà người lại ung dung nhận lương cao mà chẳng hề miệt mài hay nỗ lực nào. Còn mình? Mình cảm thấy uất ức.
Xin đừng nói với mình có ngon thì ra làm chủ đi chứ đừng than vãn? Bạn không nói được lời dễ nghe, vậy cũng nên nuốt lại những lời chẳng san sẻ được với người khác như thế.
Mình là kẻ hèn nhát, ừ. Nói thế cũng đúng. Nhưng mình chắc chắn sẽ không chịu đựng chuyện không công bằng như thế.
Mình ghét lắm những kẻ chỉ biết nhìn mà không biết nghe. Phán xét và kết luận cuộc đời người khác một cách vô tội vạ. Biết cái đếch gì mà nói? Mình đã luôn vùng lên như thế.
Xin đừng so sánh con cái với nhau. Xin đừng vẽ ra những viễn cảnh tốt đẹp màu hồng cho những đứa trẻ đang chật vật chạy đua với áp lực cuộc sống và đặt lên vai họ những trọng trách cao siêu mà những bậc cao nhân với cái tên "thiên hạ" cho là đúng đắn và phải nên như thế.
Mình có 2 bộ đồng phục. Một bộ năm nhất và một bộ năm tư. Tất cả đều đo và may theo số đo của mình. Chủ yếu vì cân nặng mình thay đổi nhiều. Để bây giờ. Mình mặc áo sơ mi mua, chân váy năm nhất cái áo vest năm 4. Nói thế chứ tất cả đều đang treo trong tủ suốt một thời gian dài. Mình đi làm mặc đồng phục công ty, mấy bộ này chắc lỗi hẹn khi nào được làm sếp sẽ mặc lại.
Tấm ảnh trên là minh chứng cho nỗ lực và cả câu chuyện đầy ám ảnh phía sau con số 15kg khủng khiếp của mình. Mình trân trọng nó. Khắc ghi đến nỗi ám ảnh. Đến nỗi cái kim cân nhích bao nhiêu là mức độ ăn ngon ngủ yên của mình cũng theo đó mà chuyển biến tốt hay xấu.
Mình muốn là mình, dạo gần đây mình hay suy nghĩ không đâu về việc người mình thương yêu liệu có rời bỏ mình một lần nữa. Nhưng mà cuộc đời này vốn đã được sắp đặt hết rồi phải không? Nên vì thế mình cứ sống và làm điều mình muốn. Nếu phải đi thì sẽ đi. Lúc đó mình cũng sẽ không hối tiếc.
Dù có chuyện gì đi nữa, mình đã có 2 năm cô độc nhưng vẫn vượt qua tốt kể cả khi trầm cảm nặng ra sao. Những tưởng cái bóng đen tâm lý đã nuốt mình chìm vào nó mãi mãi.
Bạn mình bảo mình bây giờ rất bất cần. Mình biết điều đó. Mình muốn họ biết mình đã tổn thương và đau khổ nhiều đến thế nào mới khiến mình chỉ sau 2 năm đã thay đổi thành ra như vậy. Người mình chằng chịt sẹo với những câu chuyện đi kèm nước mắt tuyệt vọng mỏi mệt rã rời của mình qua từng giai đoạn.
Một kẻ đã liên tục bị bỏ rơi như mình, vẫn có thể dịu dàng và yêu thương thế giới này. Thật là một kì tích. Kì tích với chính mình.
Mình muốn nói mình có thể độc lập mà tồn tại. Dù mình luôn nói không có bạn mình chẳng biết làm sao. Nhưng thật ra, có bạn hay không, mình vẫn có thể đi tiếp. Hành trình đồng hành cùng nhau có thế nào mình vẫn sẽ sống rực rỡ hết mình và tạm biệt nó một cách chỉn chu nếu cần.
Mình đã chẳng còn và cũng chẳng thể nào quay trở lại phiên bản Thảo Nguyên những năm 18 - 20 tuổi nữa rồi.
Mình thật sự đang rất áp lực và kiệt sức vì tinh thần và công việc của chính mình.
Mình muốn ngủ quên hết luôn đi. Mình có đang chẳng thiết tha quá không?
Có khi là thế. Khi niềm vui đến luôn đi kèm với hàng nghìn nỗi âu lo phía sau.
Mình còn chẳng dám cho mình được hạnh phúc an nhiên. Dù đó có thể là mong mỏi cả đời mà ba mẹ ước mình có thể làm được. Khoẻ mạnh, vui vẻ và bình an.
Thỉnh thoảng mình hay nghĩ hay là lôi hết tiền ra đi du lịch một lần, ăn thật ngon và rời xa tất cả. Chẳng có trách nhiệm phải sống, phải tồn tại trên vai.
Mình đã sợ hãi nhiều với những cơn đau và tuyệt vọng như thế. Khi mà mình không thể nào bước ra vùng an toàn của bản thân và luôn sống trong sự phòng thủ với tất cả. Hễ mình thấy cơn đau sẽ đến. Mình lại muốn từ bỏ tất cả. Mình là kẻ hèn. Kẻ hèn thật sự sau lớp mặt nạ mình đeo lên và gặp mọi người mỗi ngày.
Dạo này còn đau dạ dày nhiều, mình không uống cồn tuỳ ý vô tội vạ như liều thuốc ngủ và xoá nỗi đau diệu kì, mình cũng không còn tự khóc để giải thoát nặng nề trong lòng một cách thoải mái nữa.
Mình đang sống vô hồn lắm không? Trông mình có xấu xí và đáng ghét không? Liệu rằng là mình có bị vứt bỏ và thay thế không? Mặc dù mình đã cố hết sức, hết lòng và nỗ lực hết mỉnh.
Mình đã luôn hỏi như thế, gần đây.
Thảo Nguyên, mình đang bệnh mà mình mệt lắm. Lạnh, đau, mỏi và khó chịu.
29 notes · View notes
goc-xanh · 4 months
Text
𝐖𝐑𝐈𝐓𝐈𝐍𝐆 𝐂𝐇𝐀𝐋𝐋𝐄𝐍𝐆𝐄 - 𝐃𝐀𝐘 𝟏𝟔
✍ Something that you miss
Tumblr media
Đầu giờ chiều, Sài Gòn mưa rả rích. Nhìn bầu trời xám xịt, mình đứng bần thần một lúc lâu. Tâm trí lại nhớ về những ngày mưa ở Quy Nhơn.
Nhà mình cách công ty gần 20km, nên ngày nào đi làm cũng như đi phượt. Trời nắng nóng thì không sao, chứ đến mùa mưa gió thì ôi thôi, khổ sở trăm bề. Mưa như tát nước vào mặt. Gió muốn quật ngã cả người lẫn xe.
Những hôm mưa to gió lớn, mình sẽ chuyển sang đi xe buýt. Vậy là được ngồi nghe nhạc ngắm mưa; cũng chill chill, lãng mạn như phim Hàn Quốc dị đó. Nhưng để tới được cảnh ấy, là cả một sự đánh đổi không hề nhỏ. Xe buýt ở quê ít tuyến, nên nếu muốn đi làm đúng giờ, mình phải dậy từ sớm rồi đi bộ ra trạm xe. Nghĩa là, mình phải rời chăn ấm nệm êm trước ít nhất là 1 tiếng so với ngày thường. Rồi ngây ngốc đứng chờ xe buýt giữa mưa gió bập bùng. Đến chiều, vì chuyến cuối là 17h20 nên mình phải tắt máy, dọn bàn từ lúc lúc 17h; sau đó hớt ha hớt hải chạy ra trạm xe.
Trời mưa mà, đi xe máy khổ kiểu này, thì đi xe buýt khổ kiểu khác. Chỉ có ở nhà mới là chân ái. Ngủ cũng thích, mà ăn cũng thích. Ừ thì, mưa nắng không quan trọng, cứ được ở nhà là mình thích. Ơ, thế hóa ra mình đang nhớ nhà à? Vậy mà lúc đầu cứ nghĩ đang nhớ mưa Quy Nhơn cơ đấy!
Tumblr media
5 notes · View notes
ttdienlanhhaiphong · 2 months
Text
Trung tâm điện lạnh Hải Phòng
Trung tâm điện lạnh Hải Phòng tự hào là đơn vị sửa chữa đồ điện tử, điện lạnh hàng đầu tại Hải Phòng với hơn 10 năm kinh nghiệm. Chúng tôi chuyên sửa chữa điều hòa, tủ lạnh, tivi, bếp từ, nồi cơm điện, ghế massage, amply, máy chạy bộ, máy lọc nước, bình nóng lạnh... Cam kết sửa dứt điểm, có bảo hành, giá cả phải chăng. Hãy tới ngay với chúng tôi. Thông tin liên hệ:
TRUNG TÂM ĐIỆN LẠNH HẢI PHÒNG Địa chỉ: 251 Phố Phan Trứ – Kiến An – Hải Phòng Hotline: 0934.363.464 Website: https://dienlanhhaiphong.net/ https://www.behance.net/chuadienlanhhaiphong https://hackaday.io/trungtamdienlanhhaiphong https://www.facebook.com/chuadienlanhhaiphong/ https://www.pinterest.com/dienlanhhaiphong/ https://linktr.ee/trungtamdienlanhhaiphong https://ko-fi.com/trungtamdienlanhhaiphong https://www.babelcube.com/user/trung-tam-dien-lanh-hai-phong https://artistecard.com/trungtamdienlanhhaiphong https://www.goodreads.com/user/show/180093291-trung-t-m-i-n-l-nh-h-i-ph-ng
2 notes · View notes
tuilathu · 2 years
Text
Con chim xanh biếc bay về - Nguyễn Nhật Ánh
1. Khi trái tim nhúng vào tình yêu, nó sẽ lên men và làm con người ta ngây ngất say.
2. À, một kẻ đang yêu thì họ nhìn đời như thế nào nhỉ? Thốt nhiên tôi lẩm bẩm. Chắc họ sẽ thấy cuộc đời đẹp lên trong mắt họ. Cây mộng mơ trong hồn họ sẽ trổ hoa. Và trong lòng họ chắc chắn sẽ có chim về hót. Nghĩa là hoàn toàn khác với tâm hồn héo úa của tôi.
3. - Hồi trước em vẫn gọi nó là "người yêu" đàng hoàng. Từ khi nó đá em, em thêm chữ "thằng" vào đằng trước.
- Trả thù hả?
- Dạ, một cách trả thù ngu ngốc. Tại nó đâu có biết em gọi nó là "thằng". Chữ "thằng" kia đâm vào tim em chứ đâu có đâm vào tim nó. Giống như em cố đá vào gốc cây rồi ngồi chờ cho nó gãy giò.
4. Cũng như tôi, Lương đang mắc kẹt trong vở kịch mà vai diễn của nó bị trúng đạn ngay từ những màn đầu. Toàn bộ phân cảnh còn lại nó không chịu chết một cách êm ái, mà cố ngắc ngoải sống để trả thù tên sát nhân bằng cách bắn vào tim mình.
5. Tôi tự thuyết phục tôi rằng giữa tôi và Sâm không hề tồn tại cuộc tình nào, vì một cuộc tình thực sự thì không thể tạo ra từ một phía, cũng như một nụ hôn không thể được thực hiện chỉ bởi một người.
6. Lý trí bao giờ cũng thông thái và lạnh lùng... Nhưng những ngày sau, khi trái tim lên cơn sốt thì lý trí tìm cớ đi vắng. Tôi trở lại là tôi - kẻ suốt đời bất hòa với bản thân.
7. Từ khi quen Sâm, trái tim tôi giống như chiếc máy bay đi qua vùng thời tiết xấu, không ngừng rung lắc và cuối cùng thay vì hạ cánh xuống đường băng lại đáp xuống ruộng lúa mấp mô lồi lõm. Thế nhưng tôi lại lấy điểm cộng của bên này bù cho điểm trừ của bên kia, như du khách san sẻ đồ đạc giữa hai vali, để tìm cách tha thứ cho anh.
Tôi hóa ra cũng là một cô gái ngốc nghếch. Giống như Lương.
8. "Tình yêu là câu chuyện giữa hai trái tim chứ không phải giữa hai cái ví".
9. Lúc nhỏ Khuê lần đầu đến quán, tôi chưa nhận ra nó ngay. Từ cô bé mười tuổi đến cô gái hai mươi bao tuổi, đó là một hành trình đủ dài để một người bạn cũ đánh rơi không ít nét quen thuộc dọc đường.
... Nó không nhận ra tôi, có lẽ vì tôi cũng như nó, đã bị thời gian nhào nặn sau ngần ấy năm để đánh lừa ký ức của những người quen cũ.
10. Đâu phải sai lầm nào trên đời cũng có thể sửa chữa. Trong cuộc sống vẫn có những đổ vỡ, mất mát vô phương cứu vãn đó thôi.
11. Ở đời, không có gì là bất biến và tình cảm là lãnh vực phù hợp nhất để con người ta rủ nhau biến những điều không thể thành có thể.
12. Có những gánh nặng nếu trút sang cuộc đời người khác thì cuộc đời của mình cũng không vì thế mà trở nên nhẹ nhõm hơn. Làm vậy có khác nào mình kéo chân người khác để họ rơi xuống và ngụp lặn trong nỗi đau rồi bị dày vò giống như mình trong khi bản thân mình cũng không ngoi lên được. Đó là cách phát tán nỗi buồn một cách không cần thiết, chẳng có ý nghĩa gì ngoài việc khiến giấc ngủ mọi người đều bị quấy nhiễu và biến thế giới trong mắt họ trở thành xám xịt như nhìn qua một tấm kính bẩn khi họ thức giấc vào sáng hôm sau.
13. Chúng ta không ai sống để chết, dù cái chết sớm muộn gì cũng vẫy gọi chúng ta. Cũng như vậy, chúng ta không yêu để tan vỡ, đặc biệt khi tan vỡ là điều chúng ta hoàn toàn tránh được.
Trái tim trong lồng ngực mỗi người giống như chiếc đồng hồ đỏng đảnh, thỉnh thoảng tỏ ra mệt mỏi biếng lười, nhưng bạn yên tâm đi, rồi nó sẽ tích tắc chạy lại một khi thần tình yêu đã lên dây.
28 notes · View notes
foxie-wolfie · 3 months
Text
Tôi biết mình là một đứa cứng đầu.
Ví dụ như chạy dưới mưa chục cây số một mình. Hay chân đã cực kỳ mỏi rồi mà vẫn tiếp tục làm thêm 2-3 vòng nữa lên ngọn đồi gần nhà.
Ví dụ như nhìn đống ván sàn 18 hộp được thả trước cửa nhà và phải khuân thang bộ lên.
Ví dụ như khi bị giữ giấy tờ treo cả năm không giải quyết ở Hà Nội, tôi hỏi bạn ở Ba Lan đi theo đường bộ đến Kyiv được không và spam số đại sứ quán VN liên tục.
Và sự cứng đầu nên dừng ở một mức độ nào đó. Đừng cứng quá đến mức tr��t luôn khớp vai 3 lần. Tôi tìm được người xử lý giúp giấy tờ và trả thêm tiền. Tôi không thể xin nghỉ việc để mò vào vùng chiến sự rồi tiếp tục phải chầu chực ở đại sứ quán.
Một người cứng đầu lì lợm nên biết thừa nhận điểm giới hạn của mình. Ở ranh giới họ cảm thấy bất an và vụn vỡ. Ngay cả việc thừa nhận là mình yếu đuối cũng là một dấu hiệu của lòng dũng cảm. Bạn không phải lúc nào cũng lên ngựa và xông vào cối xay gió. Tôi sẽ thấy cực kỳ bất an nếu người ở bên cạnh quá giàu năng lượng và rực rỡ hơn mình. Tuy cười và giúp người đó toả sáng, tôi sẽ từ từ biến mất khỏi cuộc đời họ. Không biết bất an vì điều gì nhưng chắc vì sợ bị bỏ rơi, thành một vật bạc màu sau khi bị phơi nắng.
Hôm nay nghĩ về việc phải chấp nhận một người bạn giống mình thì như thế nào? Có lẽ giống uống một ly nước đắng, rất mát nhưng khó chịu. Người nào quen sẽ uống và thích vì nó khác biệt. Người nào không chấp nhận sẽ hoàn toàn từ chối nó. Việc của ly nước đắng là đắng và mát, chứ không cần thay đổi để được chấp nhận. Vì nếu đổi vị, người ta hoàn toàn có thể chọn nước sâm, rong biển, mía lau,… Hãy cứ đắng đi. Vì đổi thành một thứ nước lợ lợ khác chưa chắc đã được yêu thích hơn đâu.
Nếu vắt tâm hồn tôi ra thành nước, tôi muốn nó có vị như nước mát hai mươi bốn vị ở Lê Hồng Phong vào một trưa nắng đổ lửa. Uống trước một ly nước đắng rồi quất thêm ly rong biển và kết thúc bằng một chai nước mát treo lên càng xe máy chạy về nhà. Tại sao phải cần văn vẻ tô điểm quá nhiều. Tại sao không thể ồn ào náo nhiệt và ba xàm bá láp.
Cố gắng thể hiện mình bình dân trong khi là mọt sách bẩm sinh cũng là một kiểu cứng đầu.
3 notes · View notes
iam-annhien · 4 months
Text
Khi yêu Phương, tôi còn trẻ lắm. Tóc mềm cực, không hề uốn hay nhuộm. Mắt còn trong văn vắt. P đi ngang xẹt qua đời của tôi, bị tôi bắt lại. Thế là đi cùng nhau hết 5 năm tuổi trẻ của tôi. Và là cả cuộc đời của P.
Tôi gặp gỡ và yêu P vào những ngày mùa xuân - Đó là quãng thời gian mà khi người ta trẻ, người ta sẽ không nhận ra nó sẽ đến duy nhất một lần trong đời.
P cao hơn tôi những một cái đầu, tóc lúc nào cũng cắt cao sát gáy, hay mặc T-shirt màu đen. Mắt P sâu, giọng trầm ấm. Nhắn tin tiếng việt không bao giờ viết tắt một chữ nào, nhưng lại kiệm lời kinh khủng: “Đã ăn gì rồi?” “Chẳng gì cả, nhớ em thôi” “Đừng nói vậy!!” “Đừng khóc, anh đau lòng” “Anh không nghe họ, anh chỉ nghe em!” “Nhiên! Sau này đừng đứng chỗ cao như vậy nữa, anh sẽ lo lắng” “Anh không sao” “Tin anh”…
Gặp P lần đầu tiên ở thư viện. 1 lần nhìn bóng lưng của P đã quyết định phải theo đuổi cho bằng được.
Ngày đó. Ở cầu thang dãy trọ, dưới ánh sáng của bóng đèn huỳnh quang. Tôi nhìn vào mắt P và nói “Nói yêu em đi! Lừa em cũng được”
Nhưng mà P lại không nói một lời!
P đã từng nói yêu tôi chưa nhỉ???? Tôi không nhớ nổi nữa!
Hình như là chưa.
SG dạo này cứ mưa. Mà trời mưa thì sẽ nhớ tới những chuyện có liên quan đến mưa.
Hồi năm tôi 22 tuổi. Có một lần, Tôi đi làm về đến dãy trọ đã sắp 12h đêm. Trời tháng 6 mưa dầm mưa dề. P thì có việc bận không đón tôi được. Nước ngập đến mắc cá chân, tôi 1 tay xách giày 1 tay cầm hộp đồ ăn mang về cho em mèo hoang, vừa đi vừa lèm bèm… Cái thành phố này không biết khi nào mới khá lên nổi, mưa có tí mà ngập hết cả đường… Còn chưa nói hết câu đã thấy em mèo nằm yên bất động dưới nước. Tôi hoảng hồn quẳng cả giày. Em ấy đi mất rồi, không biết từ lúc nào, không biết tại sao. Lấy điện thoại gọi cho P, anh không bắt máy. Tôi không biết làm sao nên cứ ngồi đó khóc. Sau đó chạy lên phòng tìm 1 hộp giấy bỏ em ấy vào, rồi lại ngồi xuống khóc.
Hơn 12h đêm P gọi lại, tôi vẫn còn khóc, nấc lên từng chập dài, nói tiếng có tiếng không. P sang đón tôi, tìm chỗ chôn em mèo rồi đưa tôi qua nhà anh ấy lấy túi trà đắp mắt cho tôi.
Tôi gối đầu trên đùi P. Uể oải hỏi: “Có phải anh thấy em rất thích khóc không? Người ta nói con gái không nên khóc trước mặt con trai quá nhiều đâu. Khóc nhiều nước mắt sẽ không quý giá nữa”
P nói: “Phải xem là ai”
Tôi thắc mắc: “Em tưởng anh nói phải xem là việc gì chứ”
P khẳng định lại một lần: “Phải xem là ai”
“Ờ”
“Bởi vì là em nên rất quý giá, từng giọt điều quý giá”
Tôi im lặng. Lát sau lại nghe tiếng P khe khẽ: “Lúc nãy không nghe điện thoại của em, anh xin lỗi”
“Không sao. Anh bận mà”
“Nhiên”
“Hả?”
“Tin anh, sau này sẽ không có chuyện anh không nghe máy nữa. Chắc chắn sẽ không để lỡ 1 cuộc gọi nào của em”
Tôi nhìn P, trên người vẫn còn mặc bộ quần áo lúc sáng đi làm: “Em tin anh mà”
“Cảm ơn em đã tin tưởng anh như vậy!”
May mà có P, may mà có người để tôi tin. So với việc không được ai tin tưởng, tôi cho rằng, không có ai để tin đáng buồn hơn. Phải không!!!
Có người hỏi tôi sao cứ nhớ về P miết, có buồn không. Không. Tôi viết lại và ngỡ như đang tô màu cho thanh xuân của mình thêm lần nữa.
Những năm tháng đó là tài sản quý giá nhất trong đời tôi. Tôi nhớ, hồi năm thứ năm sau khi P mất, tôi viết 1 bức thư cho anh:
“Phương! Em đã đi rất nhiều nơi, qua rất nhiều sân bay, nhiều bến xe đông đúc, ngủ gục ở biết bao phòng chờ. Em đi xa khỏi anh, khỏi những ám ảnh giữa lòng bàn tay. Bao nhiêu mùa trôi qua em chẳng biết… Mọi thứ dường như đã xóa trắng, từ mùa xuân năm anh đi. Bao năm qua, em lủi thủi một mình. Những đêm mưa không có ai ủ ấm, những chậu hoa không ai tưới nước cùng. Vào những năm tháng cùng cực nhất của cuộc đời, lạ kỳ làm sao khi em vẫn có thể mỉm cười ấm áp khi nghĩ về anh, về đêm nào ở góc cầu thang cũ kĩ – em đã níu vạt áo anh mà thầm thì: <<Phương, nói yêu em đi, lừa em cũng được>>. Tình yêu anh lớn bao nhiêu thì nỗi ám ảnh lớn bấy nhiêu. Không, lớn hơn, gấp ngàn lần như thế. Năm tháng của em, tuổi trẻ của em, những đam mê của em… biết không P? Ngay khoảnh khắc đó, tất cả đã đứng yên - Và biến mất. Bao nhiêu ngôn từ cũng không đủ để diễn tả nỗi đau trong em lúc ấy, lúc này, về sau, và mãi mãi.
Em thôi cười, thôi nói, thôi xước vỡ, thôi đắm say.
Có lúc em tưởng mình đã quên sạch. Tự đấm mạnh vào ngực mình cũng không thấy đau. Nhưng mỗi đêm, em vẫn không ngủ được. Em nhìn lại từng phút giây đã qua của cuộc đời mình – em bỗng thấy hoảng hốt. Lòng bàn tay em run rẩy. em vẫn chưa tha thứ cho mình. Vẫn không muốn tha thứ cho mình.”
Rồi mang thư lên mộ đốt.
Tôi cứ ngồi đó, rầm rì nhắc những chuyện xưa cũ. Hát những bài hát anh từng hát, bình thản. Từ sáng đến tận khi mặt trời đứng bóng.
….
6 notes · View notes
tapdoanelip · 1 year
Text
Có nên mua máy chạy bộ mini không? Ưu và nhược điểm của máy
Nhiều người ngại mua máy chạy bộ tại nhà chủ yếu vì lý do nó chiếm nhiều không gian trong nhà. Lúc này máy chạy bộ mini là một sản phẩm được chú ý. Vậy có nên mua máy chạy bộ mini hay không? Cùng tìm hiểu trong bài viết: https://elipsport.vn/tin-tuc/co-nen-mua-may-chay-bo-mini-khong_3635.html
Tumblr media
0 notes
muahexanhla204 · 4 months
Text
THE 8 SHOW
Tumblr media
Tôi không biết phải gọi ký hiệu màu đỏ trên Poster của bộ phim là số 8 hay dấu vô cực vì dù có chọn thế nào cũng trở nên chính xác. Tám nhân vật tương ứng với số tầng mà họ ch���n lựa khi bắt đầu cuộc chơi. Con số đó cũng là cái tên mới của họ trong thế giới giả lập này. Họ quyết định không hỏi sâu gì về nhau vì ai cũng mang trên mình một quá khứ đầy sẹo. Họ đồng thời cũng không muốn dính dáng gì nhiều đến nhau bởi cuộc chơi này là những trò chơi vô cảm bất tận mà mỗi người đều muốn quên đi.
BẢN SAO CỦA SQUID GAME?
Khán giả khó tránh khỏi đặt lên bàn cân giữa The 8 Show và một bộ phim đình đám thuộc thể loại sinh tồn của Hàn Quốc trước đó – Squid Game. Từ trailer mở đầu đã cho thấy dáng dấp của Squid Game đâu đó, tuy nhiên cuộc chơi giữa hai bộ phim hoàn toàn khác nhau. Squid Game thiên về kỹ năng sinh tồn, The 8 Show nặng về tâm lý nhân vật, mô tả những đấu tranh nội tại của mỗi người. Mặt khác, trong khi Squid Game đưa ra một luật lệ bắt buộc người chơi phải tuân theo (nếu không, sẽ bị quản trò giết), The 8 Show đơn giản cho phép người chơi được sống theo cách mà họ mong muốn chỉ cần họ không vượt quá khuôn khổ (nếu không, chỉ bị phạt trừ tiền). Tính dân chủ được đề cao trong tinh thần của The 8 Show. Bạn sẽ dễ dàng nhận ra tất cả những đau đớn ở thế giới giả lập đó không phải do những người tạo lập gây ra, mà đều bắt nguồn từ chính quyết định của cộng đồng nhỏ gồm 8 con người này.
Tumblr media
Viễn cảnh diễn ra khi tuỳ mỗi tầng lầu mà từng nhân vật ở sẽ được trả tiền cho từng phút mà họ tồn tại trong trò chơi. Số tầng càng cao thì số tiền nhận được càng lớn. Độ chênh lệch khủng khiếp. Tầng 1 kiếm được 10,000 Won mỗi phút; Tầng 3 nhận gấp 3 lần; 130,000 Won cho tầng 6; Tầng 7 – 210,000 Won và tầng cao nhất - 340,000 Won (gấp 34 lần số tiền của tầng 1). Khi người chơi nhận ra điều này, họ bị sốc nặng, cảm thấy bất mãn và nãy sinh lòng đố kỵ.
SỐ PHẬN CON NGƯỜI ĐÃ ĐƯỢC ĐỊNH ĐOẠT?
Tumblr media
Những người “sinh ra” ở tầng lớp trên, không chỉ hưởng thụ nguồn thu nhập cao ngất ngưỡng mà nơi ở của họ cũng được mặc định rộng rãi không kém. Một lần, cả bọn cùng nhau lên phòng của Tầng 8 và họ mở to mắt, mồm há hốc. Tầm nhìn căn phòng với nhiều dãy ô kính hình chữ nhật được lắp đầy một mặt tường nhìn ra mảng cây xanh có thể là công viên, một cây cầu bắt qua hai thành phố với nhiều toà nhà cao tầng, xa xa là những dãy núi nhấp nhô và tia nắng lấp lánh.
Tumblr media
Khung cảnh đó khiến Tầng 1 buồn nôn và thở dốc như lên cơn hen suyển, anh ta phải chạy ra ngoài để nạp oxy vào dù căn phòng còn tràn ngập không khí hơn bên ngoài. Anh ta có lý do cho điều đó vì căn phòng của anh nằm tít phía dưới. Diện tích không chỉ nhỏ hơn (tôi đoán chỉ bằng 1/34 diện tích căn phòng của Tầng 8 - dựa theo tỉ lệ tiền nhận được tương ứng), mà độ cao trần nhà còn thấp tè chỉ vừa đụng đầu người, có một ô cửa nhà xíu xiu ở chính giữa mà cũng không nhìn ra được đâu do bị một mảng tường che mất hai phần ba tầm nhìn.
PHÂN CÔNG XÃ HỘI HAY BỐC LỘT GIAI CẤP?
Tumblr media
Ban đầu, mọi người trong “xã hội nhỏ” đều an phận với mức thu nhập mà họ kiếm được. Vấn đề nãy sinh khi họ nhận ra có cách thức tích trữ thời gian để tồn tại trong trò chơi bằng nhiều cách khác nhau. Ban đầu họ chạy bộ lên xuống cầu thang. Anh chàng tầng 1 bị tật ở chân nên gặp khó khăn dùng thang bộ đã xung phong nhận túi phân và nước tiểu của mọi người để ở phòng mình thông qua một cái thang máy nhỏ duy nhất nối 8 căn phòng với nhau. Đấy là cách bộ phim mô tả loài người tạo ra phân công lao động - một guồng máy xoay vòng bất tận, những ai trật "đường ray" sẽ bị xã hội đào thải không thương xót.
Thế rồi một hôm, dù họ có chạy tiêu tốn bao nhiêu lít mồ hôi đi chăng nữa thì thời gian cũng không tăng lên được bao nhiêu. Họ nhận ra rằng những người quan sát qua camera đã thấy chán với trò thể chất trẻ con của họ và bàn với nhau cách thức khác để nuông chiều những người này. Từ đây, tính người của họ bắt đầu bị thách thức thông qua những trò chơi tàn ác như thời kì diệt chủng của Polpot hay Holocaust, như cách tầng 4 tâm sự: khi bước vào trò chơi này, cô đã quên mình là một con người, như thế mới có thể sống được và kiếm tiền.
Giai cấp cũng bắt đầu được hình thành.
Tumblr media
Phân đoạn khiến tôi sởn gai óc chính ngay lúc cô nàng Tầng 8 thủ dâm trong khi nhìn lên màng hình chiếu cảnh 7 người tầng dưới bị tra tấn từ thể xác đến tinh thần, đau đớn của đồng loại mang lại khoái cảm cho cô.
Ngoài ra, Tầng 8 còn ra lệnh cho đồng bọn nẹp mắt các tầng dưới không cho họ nhắm lại trong nhiều ngày liền, dưới cổ bố trí sẵn một thau nước để nếu người nào gục thiếp ngủ đi sẽ bị sặc nước ngay lập tức. Ngày này qua ngày nọ mất ngủ sẽ khiến người ta suy kiệt và điên loạn, người mạnh mẽ nhất như Tầng 2 cũng trở nên yếu đuối van xin tha mạng.
“Chúng ta đã đổ mồ hôi, đổ máu. Bị đánh, bị đấm, bị đâm rồi bị chích điện. Xúi giục, lừa dối, phản bội, cướp đoạt. Đi lừa rồi bị lừa . Có lẽ chúng ta đã làm gần hết những chuyện con người có thể làm với con người rồi.” – Tầng 8 thừa nhận.
NHỮNG PHÁT SÚNG CỦA CÁCH MẠNG
Tumblr media
Sẽ là thiếu sót nếu không đề cập đến những cuộc cách mạng, đó là dấu chấm hết cho một giai đoạn và cũng bắt đầu một giai đoạn. Người ta hay bảo nhau: đừng dồn con chó đến chân tường vì nó sẽ cắn bạn. Kẻ thống trị thực hiện áp bức để cai trị; kẻ bị trị ngoan ngoãn tuân theo cho đến khi bị dồn đến ngõ cụt.
Những tầng bên dưới đã thực hiện ba lần cuộc nỗi loạn như vậy trong bộ phim. Kẻ bị trị trở thành kẻ thống trị. Chúng ta hay trách móc những người nắm trong tay quyền lực; thế nhưng có chắc rằng khi đứng ở vị trí của họ ta sẽ làm khác không?
Tumblr media
Nhưng cuộc cách mạng thứ ba ở cuối phim không phải để lật đổ một tầng lầu cụ thể nào cả. Đó là cuộc cách mạng để giữ lại chút tính người còn sót lại. Khi Tầng 1 hấp hối, Tầng 3 vội vàng chạy đến cửa thang máy nhấc điện thoại gào lên: "Tôi mua ngay thứ gì có thể kết thúc chương trình. Thứ gì đắt nhất ở đây? ... Khốn kiếppp" . Lập tức con số nhảy lên 1,440 giờ đồng hồ tương đương 60 ngày được cho không như thách thức tất cả rằng khi đưa ra lựa chọn đi vào đã không có ngày trở ra.
Không còn cách nào khác, Tầng ba đã bắn hạ tất cả camera để những người quan sát không thể theo dõi diễn biến nữa. Anh bịt mắt tất cả lại nhưng cũng không cứu được Tầng 1. Cánh cửa cuối cùng cũng chịu mở ra, tám tầng lầu được giải thoát. Tuy vậy, câu hỏi của Tầng ba vẫn chưa được ai giải đáp...
"Thứ gì là đắt nhất ở đây?".
Dù là gì tôi nghĩ họ đã mua được nó nhưng không phải bằng tiền, đó là chút ấm áp trong trái tim - chút tình thương còn sót.
MỘT CÁI KẾT "TRÔI QUÁ"
Tumblr media
Bộ phim đã phản ảnh một lối sống vô cảm của con người hiện đại với sự bùng nổ của mạng xã hội. Cuộc sống nằm gọn trên cái màn hình điện thoại, như những ô kính trong phòng mỗi tầng lầu dù đẹp hay tồi tệ thế nào cũng chỉ là tấm đèn led vô nghĩa.
Bộ phim cũng châm biến nỗi ám ảnh của thế hệ trẻ Hàn Quốc nói riêng và thế giới nói chung nói chung về nền công nghiệp giải trí, thứ đã phát triển vượt bậc đưa một số người đến đỉnh cao danh vọng nhưng cũng đồng thời nhốt họ trong cái nhà tù tai tiếng đó.
Tumblr media
Dạo quanh nhiều diễn đàn tôi bắt gặp phần lớn các bình luận thất vọng về một cái kết nhàm chán của bộ phim. Điều đó không khó hiểu vì bộ phim khơi dậy quá nhiều sự bực tức, bất mãn của người xem, khiến họ xót xa khi chứng kiến những bạo lực của những kẻ thống trị mà kết phim chưa đem lại một cán cân công lý như mong đợi, nhưng cuộc sống vốn là như vậy.
“Dù chúng ta nỗ lực sống tốt, liệu có tạo ra khác biệt không?” - Tầng ba đã nhận ra điều đó.
Tumblr media
KHỔ ĐAU LÀ HẠNH PHÚC?
Cuối cùng khi trò chơi chấm dứt, đáng lẽ hạnh phúc sẽ mỉm cười nhưng ánh mắt Tầng 3 lại cho thấy sự trống trải. Anh ta dù trong túi có một khoản tiền kết xù vẫn chọn sống trong một căn phòng tồi tàn, chật hẹp và cũng có một cửa sổ y hệt như căn phòng số 3 ám ảnh đó. Anh đã cố gắng chịu đựng tất cả tủi nhục để lấy số tiền mà anh không dám mơ tưởng tới đó, nhưng khi cằm trên tay rồi anh lại cảm thấy thật vô nghĩa.
Tám người bọn họ tuy đã tự do vẫn thật sự không muốn gặp lại nhau ngoại trừ tại một ngày đám tang mà Tầng 3 tổ chức cho Tầng 1. Anh làm vậy vì sự thương cảm hay chỉ là một hành động mang tính hình thức nhằm giải phóng họ khỏi sực mặc cảm tội lỗi? 
Tumblr media Tumblr media
Không hiểu sao tôi lại có cảm giác cái thế giới đớn đau mà họ vừa may mắn trốn ra lại là nơi mà họ cảm thấy được yêu thương và sống có ý nghĩa nhất. Ngay cả bó hoa kính viếng của Tầng 6 (một tên côn đồ) dường như cũng thay mặt sự hiện diện cho nỗi buồn và sự ân hận của anh ta. Cảm giác như Tầng 6 cũng đang nhớ về tám người bọn họ...
Cách cô em gái Tầng 4 nhìn người chị Tầng 6 lần cuối, ánh mắt nhìn xuống của Tầng 3 hay nét dịu dàng lần đầu Tầng 2 chịu bộc lộ khi âm nhạc vang lên thật buồn. Tôi thấy hình ảnh này thật giống buổi chia tay cuối cấp 3, mọi người cũng buồn như vậy, những lời động viên, hỏi thăm và rồi đường ai nấy đi.
Dù có nỗ lực đến đâu, cuộc sống sẽ đảm bảo không ai có thể tìm thấy đường quay trở lại.
Nhân Trần
23/05/2024
4 notes · View notes
decemberwind · 5 months
Text
Tumblr media
REVIEW PHIM TAROT DƯỚI GÓC NHÌN CỦA MỘT... TAROT READER
Mình vừa ra rạp coi phim #Tarot về các bạn ạ. Bộ phim khai thác cốt truyện cơ bản hay gặp ở các bộ phim kinh dị là nhóm bạn trẻ tập hợp nhau ở một biệt thự u ám cổ xưa, tìm thấy món đồ cổ dưới hầm, cùng nhau tham gia vào một hoạt động chung với món đồ tìm được. Sau đó khi nhóm bạn tách lẻ về nhà thì tai họa lần lượt ập đến với từng người. Có khác chăng là hoạt động chung mà các bạn trẻ trong phim cùng tham gia là xem tiên tri thông qua #Chiêm_tinh và Tarot kết hợp. Đây là lần đầu tiên có một bộ phim lấy đề tài trực diện về Tarot như vậy, nhất là trong bối cảnh Tarot ngày càng phổ biến và gần gũi với mọi người. Nên phim thu hút sự tò mò của khá đông những người thích tìm hiểu về #Huyền_học nói chung và Tarot nói riêng, đương nhiên trong đó có mình.
Không phải dưới lăng kính nghệ thuật hay nhà phê bình, mình sẽ review dưới góc nhìn của một Tarot Reader thì phim đã được xây dựng thế nào ha ^^
(cảnh báo spoiler cho các bạn chưa xem nhé)
🔶 Các nhân vật trong bộ phim đều rút được lá bài #Ẩn_chính trong trải bài dự báo tuần mới của họ. Ẩn chính vốn là các lá bài mang năng lượng lớn, chỉ báo các bài học quan trọng có thể tác động lên tính cách hoặc đưa đến bước ngoặt trong cuộc sống người trẻ, nên mỗi bộ bài Tarot chỉ có 22 lá Ẩn chính trên tổng số 78 lá thôi. Xác suất để 7 người, trong 7 trải bài khác nhau, đều cùng lên các lá Ẩn chính về bản thân là rất nhỏ. Thế nên rõ ràng buổi trải bài hôm đó có gì... sai sai ngay từ đầu rồi. Nếu nhóm bạn ở đó đều là người nhạy cảm (và hay xem phim kinh dị) thì sẽ phải chuẩn bị sẵn cho những tình huống xấu ngay sau đó mới phải hehe.
🔶 Nội dung lá bài Tarot mà mỗi người rút lên sẽ là lời tiên tri về vận mệnh và sự kết thúc của họ theo ý nghĩa của lá bài. Phần này bộ phim bám tương đối sát vào ý nghĩa gốc của từng lá Tarot, khiến khán giả như mình hứng thú. Thế nhưng kiến thức Chiêm tinh đi kèm trong một số nhân vật lại hơi chắp vá và khiên cưỡng. Mình lấy ví dụ nha:
▪️ Anh bạn #Ma_Kết gặp lá bài #The_Hermit. Anh ấy rơi vào hoàn cảnh bị lạc ở ga tàu bỏ hoang, xung quanh tối om, bị chi phối bởi ánh sáng của người Ẩn sĩ nên khi tinh thần bên trong chưa vững vàng thì đã hoảng loạn càng thêm sợ hãi. Thế nhưng liên kết Chiêm tinh trên phim lại bảo rằng vì anh là Ma Kết thích phá vỡ quy tắc nên mới đi vào đường cấm thì không đúng. Ma Kết vốn là cung Hoàng đạo bậc nhất về nguyên tắc và luật lệ mà.
▪️ Cô bạn #Song_Ngư gặp lá bài #The_Hanged_Man. Cô ấy bị tr.e.o cổ, khá tương đồng với hình ảnh nghĩa đen của lá bài là bị treo lên cây. Cô là Song Ngư đại diện bởi hai con cá bơi ngược dòng nên khi gặp sự cố sẽ bỏ chạy (?). Đoạn này Chiêm tinh hơi khiên cưỡng nè, chắc ý phim là Song Ngư vì sống ở cả hai thế giới thật ảo nên gặp chuyện dễ có xu hướng trốn tránh. Nhưng mình nghĩ nếu là Song Ngư thật thì sẽ không chạy nhanh như cô bạn ấy đâu mà sẽ úp mặt vào tay khóc hoặc trốn sau lưng bạn bè mất, phải có tí Bạch Dương mới tốc độ được như phim ấy.
▪️ Cô bạn Elise gặp lá bài #The_High_Priestess trên gác mái, không gian hẹp u tối được thắp nến mô phỏng lại điện thờ của nữ tu. Nhà thần bí học Alma bị tấn công bởi lá #6_of_Swords nhưng trông hình ảnh giống 10 of Swords quá thể, chắc tại đàm phán thất bại với Astrologer đây mà. Nữ chính Heley gặp lá Death, cũng là học cách đối diện với quá khứ và với Astrologer, tìm cách tiêu hủy linh hồn của bà trú ngụ trong bộ bài.
🔶 Tại sao anh bạn mập #Kim_Ngưu rút được lá bài #The_Fool lại là người sống sót?
Bên cạnh hào quang nam nữ chính khiến cặp đôi trụ vững đến kết phim, anh bạn Kim Ngưu gặp lá The Fool cứ ngỡ đã ra đi ở đoạn thang máy chật hẹp, thì sau đó lại có màn tái xuất thần kì ở cuối. Nếu bạn nào xem phim Mỹ nhiều có thể dự đoán trước được điều này.
▪️ Anh ấy là bạn thân của Spider Man nên được biệt đãi 😂
▪️ Đoạn tiên tri đầu phim có nói rằng anh sẽ nhận được giúp đỡ may mắn từ bạn bè. Kim Ngưu cũng là con cưng vũ trụ và gắn với sự tồn tại nổi danh #vòng_Hoàng_đạo.
▪️ Văn hóa Mỹ đề cao những người có lối sống tự do phóng khoáng, thậm chí đôi khi hơi bất cần và liều lĩnh. Biểu tượng của nước Mỹ là tượng Nữ thần tự do mà. Vì thế nhân vật có tính cách như vậy thường được ưu ái trong phim. Họ sẽ ở lại đến cuối phim không bằng cách này thì cách khác.
▪️ Nhân vật The Fool mà anh bạn Kim Ngưu này bốc được tương ứng số 0. Số 0 vừa là không có gì cả, nhưng cũng vừa là tiềm năng sáng tạo vô hạn. Do đó dù phần lớn phim anh bạn khá vô tri, thậm chí có quyết định cứng đầu không nghe khuyên can từ bạn bè. Nhưng rồi anh ấy đã bất ngờ thoát khỏi vận tử trong gang tấc, đúng lúc linh hồn của Astrologer trong bộ bài bị tiêu di.ệt.
🔶 Thông điệp mà mình rút ra sau khi xem phim?
▪️ Đừng sử dụng bộ bài Tarot của người khác khi chưa được phép hoặc không rõ nguồn gốc. Dễ xui lắm à nha.
▪️ Số phận không chỉ gồm các sự kiện chắc chắn sẽ xảy ra như tiên tri từ các bộ môn Huyền học, mà còn gồm cả tự tri bằng nỗ lực/ý chí cá nhân mỗi người kết hợp với điều kiện môi trường. Nên dù Chiêm tinh và Tarot có tiên tri các sự kiện sắp xảy ra chính xác đến đâu. Thì vẫn luôn có cách để mỗi người có thể làm chủ và thay đổi vận mệnh đời mình.
Như trong phim thì nữ chính Haley thay vì an bài với lá Tarot, cô đã thay đổi vận mệnh của mình bằng cách đọc Tarot cho Astrologer và kết luận rằng trải bài toàn các lá ngược, giống như dòng năng lượng bị đảo nghịch. Cùng v���i lá bài Death ở vị trí trung tâm, cái ch.ế.t sẽ đến với Astrologer thay vì những người khác và không có bất kì tương lai mới nào cho bà cả. Cứ như thế, linh hồn của Astrologer bị tiêu hủy hoàn toàn.
▪️ Sống cho hiện tại. Là cảm ơn và buông bỏ quá khứ để hướng tới tương lai.
Lá bài #Death là điểm nhấn xuyên suốt bộ phim. Nó cũng gắn với thông điệp cuối cùng mà bộ phim gửi gắm. Khi Haley tuyên bố sự kết thúc của Astrologer, Astrologer chấp nhận rằng con gái bà đã mất và hận thù vĩnh cửu cũng không thể thay đổi sự thật đó, linh hồn của bà được giải thoát khỏi bộ bài Tarot. Haley cũng nhớ lại và chấp nhận rằng mẹ cô không còn trên cõi đời này nữa. Khi nữ chính được giải phóng khỏi quá khứ đau buồn, cũng là lúc cô có thể thực sự sống cho hiện tại và chờ đón một tương lai mới sẽ mở ra.
----
🔶 Còn bạn thì sao? Bạn đã xem phim chưa và có cảm nghĩ thế nào, chia sẻ cùng mình dưới bài viết này nhé ^^
~#MãNhânNgư~
3 notes · View notes
flying-dancing-164 · 5 months
Text
Tuổi già ập tới là mỡ bụng tích siêu nhanh nha. Đã vậy công việc stress, từ một đứa hok hảo ngọt h cứ cần tìm tới đường để thấy niềm vui, huhu. Cộng thêm đc ông ck chiều, việc nhà chẳng tới tay. Chỉ lâu lâu thấy ngứa mắt vì ông ý dọn mà hok sạch nên mình phải deep cleansing một bữa. Chứ tính ra cũng nhàn vì hôm nào làm về muộn hơn ck thì auto là ck nấu cơm (nếu tôi hok lên kế hoạch nấu từ tối htrc hoặc từ cuối tuần).
Để bớt thấy bản thân lười biếng hông chịu vận động thì tui có “chạy bộ” trong nhà kiểu gồng cơ bụng bằng cách cử động cơ đùi á :)) Tất nhiên là dưới ánh mắt khinh bỉ của ck tôi. Ông ta còn kêu công ty có cái bàn tuỳ chỉnh đc chiều cao, thì để ông ý mua cho tôi cái máy chạy ship tới cty. Lúc đứng tôi có thể vừa chạy vừa làm việc. Ủa alo, rồi muốn để mng nghĩ tôi đi làm vì đam mê hay ji? Tôi con đỗ nghèo khỉ mà bày đặt mua máy chạy để ở cty cái ji chứ.
Gần đây tôi mới nghĩ ra bài tập mới. Đó là đá đít ông ck tôi. Well, kiểu như kickbox kích hoạt cơ bụng vậy á :)) Hqua tôi đi từ trong bếp ra, ông ck tui đang ngồi coi film, tôi vẫy vẫy đứng dậy, ra hiệu quay mông cho tôi đá. Ông ck tôi bảo: Haizzz, Hà, nhiều khi tao tự hỏi nếu mà mày lấy một thằng ck trưởng thành hơn tao thì mày có con nít thế này nữa hok?
Mình kêu: Thì lúc đó tao cũng sẽ trưởng thành á.
Ông ck mình: Tao nghĩ nít mới là bản chất thật của mày.
Mình: Không nói nhiều, quay mông ra đây.
*Đá đá*
Ck mình kiểu: Uhm, chân cũng có lực phết đấy!
Đc 15 cái một bên, mình kiểu: Mày có thấy đau hok Ph?
Ck mình: Hok!
Mình: Vậy mà tao bắt đầu thấy rát rát chân roy á
Ck mình cười mỉa mai: Bởi mày nghĩ làm sao, hồi xưa lúc mà mẹ tao đánh tao, có mình mẹ tao mệt chứ tao chỉ nghe răng ra cười? Mẹ tao vừa tức vừa mệt, mẹ tao nghỉ lun. Khỏi đánh hahaha.
Công nhận, mông ji đá thấy nảy nảy hok à :)) Vậy mà mặc quần thì toàn mặc mấy kiểu rộng thùng thình, rúm ró hết lại. Cuối tuần rồi vừa phải dắt đi đảo ngói mua cho mấy cái slim fit rùi mấy cái quần áo màu sắc lạ lạ, trẻ trung cho mặc á. Thật ra đấy là idea của ông ck tui, đó là bữa nào hai đứa tự lựa đồ cho nhau theo phong cách mà ng kia thik. Xong ổng kêu: Chắc mày lựa cho tao thì đc chứ tao lựa cho mày, mày lại chê lên chê xuống xong cuối cùng chọn mua cái mày thik :)))
Rồi ông ý toàn trêu tôi là ăn mặc kiểu mấy con bánh bèo miền Bắc, phải choáy phố lên như mấy em miền Nam nè :))) Đợt xem Marry my husband, dxoanj nhỏ diễn viên chính mặc style phóng khoáng để làm nhà trai huỷ hôn, ông ck tôi khen phong cách này đẹp, makeup kiểu vậy cũng đẹp. Tôi kiểu: Xin lỗi, ngày xưa trc khi quen mày tao cũng từng có thời makeup mắt khói rùi kẻ eyeline đồ nha. Là mày chưa thấy thôi. Xin lỗi nhg tao thik làm bánh bèo miền Bắc đó. Rồi sao? Rồi sao? 😏
3 notes · View notes
kandytadjo · 1 year
Text
Tumblr media
Memories
Kỉ niệm luôn là một thứ gì đó rất đáng nhớ, với tôi những kí ức tươi đẹp nhất khi ở cạnh 2 người bạn mà tôi rất thân, thân đến mức 2 bên đều sợ đánh mất nhau rất nhiều lân!
An một cô gái thân thiện, hoạt ngôn được mọi người yêu quý, lúc ban đầu khi chơi cùng nhóm 3 người, An vẫn chẳng hề muốn thân với tôi, mỗi lần nói chuyện đều rất gượng gạo và đầy xã giao. Đến khi lên lớp 8 tôi ngồi gần An hơn, từ đó mà hiểu cô ấy hơn, nói chuyện với cô ấy nhiều hơn, thế nhưng tôi lại chưa từng đi chơi với cô ấy một lần nào. Khi học đội tuyển học sinh giỏi buổi đầu tiên, tôi vẫn nhớ cảm giác Hân hoan ngồi dưới sân trường mỗi chiều chờ cô ấy tan học để đạp xe vài vòng nói chuyện vu vơ đó đúng là những kỉ niệm hồn nhiên nhất. Giận dỗi không biết bao nhiêu lần, cô ấy đều hết sức nhún nhường tôi, lúc nào cũng là người xin lỗi mà khiến tôi ỷ lại bắt nạt cô ấy. Tôi từng rất sợ đánh mất đi cô ấy vì những lý do đôi lúc khiến tôi dường như phát điên “ Vì cô ấy có bạn trai, Vì cô ấy đối lập mình, Vì cô ấy hoàn hảo và mình không xứng”. Nhưng tôi và cả cô ấy đều biết bản thân trân trọng đối phương nhường nào. Những lần khóc thút thít bên cô ấy hàng tiếng đồng hồ có khi đến tận xẩm tối mới về nhà khiến cô ấy bị mắng, những lần đi chơi lượn đường quên lối về đến khi chở cô ấy đến nhà đã thấy mẹ cô ấy trước cửa vào hỏi “Hai đứa chúng mày đi đâu giờ này mới về?” Làm toi bối rối chỉ lặng lẽ chào bác roi chuồn mất bỏ lại cô ấy với cơn giận của mẹ. Tôi từng rất giận cô ấy vì bỏ tiền ra mua quà valentines cho người ko hề biết mình, sẵn sàng cho người ấy cả tấm lòng mà quên đi tôi. Tôi ganh tị từ những điều nhỏ nhất và thấy mình thật trẻ con. Những tháng gần đây thì là dòng suy nghĩ xa cách khác tư tưởng đã đẩy tôi vào khoảng không vô tận, tôi thấy xa cách với cô ấy, muốn từ bỏ để cô ấy tìm bạn mới. Nhưng những lời nói của cô ấy như xoa dịu đi trái tym đang vỡ vụn của tôi. Tôi rất trân trọng cô ấy, hơn tất cả những gì tôi đã trải qua!!! Có đôi lúc tôi rất bức xúc cô ấy vì rất thích chụp ảnh và chụp ảnh, yêu cầu tỉ mỉ từng khung hình, còn tôi thì qua loa đại khái…. Haizzzz
Vương một người hoàn toàn vô danh trong kí ức mờ ảo của tôi. Tôi biết Vương khi học đội tuyển, ban đầu tôi rất ác cảm vì nghĩ “ Sao lại có người có kết cấu mặt kiểu này nhỉ, nhìn ghét thật, chắc cũng không ra gì” nhưng càng tiếp xúc tôi càng quý và hợp cạ với nó. Học đội tuyển chiều muộn nó đạp xe chở tôi quanh sân trường mặc tôi ngồi ngược nó vẫn lạng lách, phi xe khiến tôi hét ầm ĩ, hay giữa trời nắng của ngày ôn thi chuyển cấp nó với tôi lôi con chiến mã của lớp trưởng từ nhà xe ra giữa sân nắng lượn mấy vòng, mặc sức về nhà ốm 3 ngày mới khỏi. Ngày học đội tuyển tôi với nó thân nhau nghịch khỏi bàn, một đứa luôn nghĩ kế chuồn đi chơi còn một đứa thì ôn bài cũng bị lôi đi, nhưng lúc bị thầy mắng thì lại ấm ức mà khóc rưng rức. Mặc sức cho các đội khác học, tôi dẫn nó chạy ầm ĩ khắp nơi, thấy thầy lấp ló ở phòng tổ là vội nấp đứa canh thầy đứa tìm đường chạy về phòng. Ngày liên hoan đội tuyển nó chở tôi quanh sân trường mặc ông bảo vệ đi sau mắng mỏ, tôi và nó cứ thế phi xe rồi phải vác xe vào nhà xe để vì sợ. Đủ trò nghịch ngợm, có khi nhắn tin với nhau cả tối khuya chỉ vì 1 vấn đề nhỏ quanh đi quẩn lại. Khi học onl, thầy gọi mà tôi ko ghi bài hay chú tâm lại giả vờ ko trả lời lại, mặc nó ib cả zalo lẫn face tôi muốn nát máy. Hè tôi cùng nó đi bơi, đi ăn, đi chơi tản bộ đến tận 7h20 tối đó cũng là lần đầu tôi đi chơi về muộn như thế. Ngày sinh Nhật tôi tôi thấy nó không chúc mừng thì rất hụt hẫng cũng không thấy nó động gì, ai ngờ nó trẻ con đến nỗi không biết mua gì, đưa cho đứa bạn tiền dẫn tôi đi mua đồ, thích gì mua đấy. Khi biết giải hsg nói tôi không ghen tị với nó là giả, thực sự lòng tôi có cảm giác chua chát lạ thường vì suốt một buổi chiều 2 tiếng tôi nói chuyện với nó, nó vẫn không hề hé môi nói cho tôi sự thật… chán thực sự luôn. Khi lên cấp 3 tôi với nó hay cãi cọ hơn, có chuyện xảy ra nếu không nhờ người khác thì tôi với nó mãi hiểu lầm và không thể thân như trước nữa. Chí choé như chó với mèo nhưng tôi thực sự rất rất rất quý nó, một tình bạn trong veo như giọt sương sớm mùa thu dịu nhẹ mà lắng đọng…
7 notes · View notes