Khi đôi chân chưa thể đi khắp thế giới, thì hãy để Đôi Mắt và Tâm Trí nhìn khắp thế gian... website https://nhattamint.wordpress.com/
Don't wanna be here? Send us removal request.
Text
Không phải ai cũng từng được yêu theo cách khiến mình thấy bình yên.
Có những tình yêu khiến ta phải đoán. Đoán người ta có yêu mình không, có nhớ không, có thật lòng không. Rồi mỗi ngày trôi qua trong trạng thái lưng chừng, không hạnh phúc, cũng chẳng đủ đau để rời đi.
Nhưng rồi một ngày, bạn gặp ai đó không khiến bạn đoán nữa. Họ đến và ở lại theo một cách lặng lẽ mà chắc chắn. Không phô trương, không lời hứa to tát, chỉ là sự hiện diện dịu dàng đúng lúc bạn thấy mình nhỏ bé nhất.
Một cái ôm sau ngày dài
Một lời nhắn "Em ăn gì chưa?"
Một câu hỏi tưởng giản đơn "Hôm nay có chuyện gì làm em buồn không?"
Và khi bạn im lặng, họ không vội vàng hỏi thêm, chỉ đặt tay lên vai bạn và nói "Không cần nói gì đâu, anh ở đây rồi"
Tình yêu an toàn không phải lúc nào cũng rực rỡ, nhưng nó đủ ấm để bạn thôi tìm kiếm sự công nhận từ thế giới bên ngoài. Bạn không phải tỏ ra mạnh mẽ, không phải giấu nước mắt vào gối mỗi đêm, không cần đóng vai ổn khi thật ra chẳng ổn chút nào.
Có thể bạn từng trải qua những lần yêu mà cảm xúc cứ trồi sụt như thủy triều, lúc thì say đắm, lúc lại chơi vơi đến hụt hơi. Nhưng rồi bạn nhận ra tình yêu khiến người ta trưởng thành không phải là tình yêu khiến tim đập liên hồi vì bất an. Mà là tình yêu khiến ta thấy mình an toàn đến mức có thể lột bỏ mọi lớp phòng bị.
Anh không cần em hoàn hảo. Em cứ là em thôi, thế đã đủ khiến anh muốn ở lại rồi.
Có đôi khi, yêu đúng người không phải là người khiến bạn quên hết nỗi đau cũ. Mà là người khiến bạn không còn sợ hãi khi phải đối diện với chính mình. Là người hỏi "Nếu em thấy mệt, mình cùng ngồi im một chút nhé" Hay chỉ nhẹ nhàng nói "Anh thấy em đang cố gồng, cho anh được ôm em vào lòng một lúc thôi"
Bạn xứng đáng có một tình yêu như thế
Một tình yêu không khiến bạn hoài nghi bản thân.Một tình yêu mà chỉ cần nghĩ đến thôi, cũng đủ khiến tim dịu lại sau bao ngày giông gió
Bởi lẽ sau tất cả những tổn thương và thử thách, điều duy nhất người ta cần chỉ là một người đủ dịu dàng để không khiến mình phải mạnh mẽ thêm lần nào nữa.
6 notes
·
View notes
Text
Tình yêu của người trưởng thành như thế nào?
Khi nhắc đến hai chữ “trưởng thành”, ta chẳng còn hình dung về những giấc mơ hoa mỹ nữa. Thay vào đó là hình ảnh của một người đã biết cúi đầu trước cuộc sống, với đôi vai gồng gánh đủ thứ trách nhiệm: cơm áo, gạo tiền, cha mẹ già, con thơ dại, sự nghiệp dở dang, cả những mối quan hệ cứ mỗi ngày một rạn vỡ nếu không chăm chút.
Vậy nên tình yêu của người trưởng thành không còn là chuyện của riêng hai người. Nó là chuỗi câu hỏi về sự phù hợp, về tương lai, về tổn thương có thể lan truyền ra bao nhiêu người khác nếu lỡ một lần chọn sai. Trưởng thành rồi, yêu một người không chỉ vì rung động… mà là vì có thể đi cùng nhau bao xa, qua bao nhiêu thăng trầm mà vẫn còn giữ được sự dịu dàng trong ánh mắt dành cho nhau.
Chúng ta không còn yêu theo kiểu đắm đuối rồi mặc kệ mai ra sao. Càng lớn, ta càng biết sợ – sợ tổn thương, sợ mất mát, sợ khiến người khác đau. Tình yêu lúc này, không phải là cơn mưa mùa hạ ào tới ào đi, mà là những đợt gió âm ỉ, lặng lẽ cuốn qua tim.
Có những ngày, ta chỉ ước giá mà mình có thể yêu một cách vô tư như thuở ban đầu. Nhưng rồi ta hiểu… trưởng thành nghĩa là yêu một người mà vẫn không đánh mất chính mình, là giữ được trái tim ấm áp giữa thế giới đầy biến động, là dám ở lại khi mọi thứ không còn dễ dàng.
Và có lẽ, tình yêu khi đã trưởng thành… không cần rực rỡ, chỉ cần lặng yên mà bền lâu – như một bài hát buồn ta chẳng bao giờ bật to, nhưng lại luôn thuộc nằm lòng.
4 notes
·
View notes
Text
Gửi bạn: Nếu dạo này bạn cứ thấy mình chưa đủ, dù đã cố gắng rất nhiều
.......
Có những ngày bạn làm đủ mọi thứ, không bỏ sót gì, nhưng vẫn cảm thấy mình kém hơn người khác. Nhìn ai cũng giỏi, cũng ổn, cũng được công nhận… còn mình thì cứ thấy bản thân loay hoay mãi chẳng bằng ai.
Bạn không lười, cũng không tệ. Chỉ là bạn đang đặt quá nhiều áp lực lên chính mình. Bạn bắt mình phải luôn mạnh mẽ, luôn tiến về phía trước, luôn có câu trả lời cho tất cả. Nhưng càng cố, bạn lại càng thấy trống rỗng. Mỗi lần tự so sánh, bạn lại rơi vào cảm giác chẳng bao giờ “đủ”.
Mình hiểu điều đó. Mình biết bạn đã im lặng chịu đựng rất nhiều. Những lần mệt quá mà vẫn phải gượng. Những lúc thất vọng mà vẫn cười như không có gì. Những lúc muốn gục xuống mà vẫn phải nói “không sao đâu”.
Nhưng bạn à, đâu ai mạnh mãi được. Và bạn cũng đâu cần phải giỏi liên tục để xứng đáng được yêu thương. Có những ngày, sống sót thôi đã là một nỗ lực rất lớn rồi.
Nếu hôm nay bạn thấy lòng mình nặng trĩu, thấy bản thân mình chẳng đi đến đâu… thì nghỉ một chút cũng được. Không làm gì cũng được. Bạn không cần phải luôn “hơn ai đó” để thấy mình có giá trị.
Và nếu bạn vẫn còn tử tế với người khác, dù chính mình đang kiệt sức – thì bạn chưa từng “không đủ”.
Bạn chỉ là… người chưa từng được nói rằng:
bạn đã làm quá tốt, theo cái cách mà không ai thấy.
Mình mong bạn sớm tin lại điều đó. Không phải vì mình nói, mà vì bạn thật sự xứng đáng được tin như vậy.
.....
Từ: Một người hiểu bạn.
18 notes
·
View notes
Text
"Cuộc đời – Càng nghĩ nhiều càng rối, cứ tận hưởng rồi sẽ tới!"
Cuộc sống đôi khi giống như một bộ phim hài mà ai cũng đang tham gia diễn xuất, dù ta có muốn nó diễn ra hay không. Có những khoảnh khắc ta ngơ ngác tự hỏi: Mình đang làm gì ở đây? Nhưng rồi, khi nhìn lại, ta nhận ra rằng mỗi tình huống "dở khóc dở cười" đều mang đến những bài học quý giá.
• Chào Đời – Một Khởi Đầu Không Báo Trước
Ai cũng bắt đầu cuộc sống theo cách giống nhau: Đột nhiên xuất hiện, không kịp chuẩn bị cũng không ai hỏi ý kiến. Mọi người xung quanh reo hò và chúc mừng, còn bản thân thì chỉ biết cố gắng khóc òa thật lớn. Đó có thể là dấu hiệu đầu tiên rằng, từ đây trở đi mọi thứ không hoàn toàn theo ý mình.
Lớn lên một chút thì ta được dạy cách đi như thế nào, cách nói ra làm sao, cách sống sao cho đúng với đời. Nhưng không ai nói trước rằng ta sẽ phải đối mặt với những bài kiểm tra, những buổi sáng thức dậy sớm, và cả những lúc đứng giữa ngã tư cuộc đời mà chẳng biết nên rẽ hướng nào.
• Tuổi Trẻ – Khi Những Kỳ Vọng Đụng Độ Với Thực Tế
Khi còn nhỏ, ai cũng tin rằng mình có thể làm mọi thứ. Đến khi lớn lên, ta nhận ra thực tế có chút… khác biệt. Không phải ai cũng trở thành phi hành gia, không phải ai cũng tìm ra định nghĩa về “công việc hoàn hảo.” Nhưng đó đâu phải là điều tồi tệ?
Tuổi trẻ là khoảng thời gian để thử, để sai, và để nhận ra rằng “sai” không phải là dấu chấm hết. Nếu một cánh cửa đóng lại, nhưng ta vẫn còn cửa sổ kế bên mà heng. Nếu kế hoạch A không thành, bảng chữ cái vẫn còn đến tận chữ Z.
• Cuộc Đời Không Phải Lúc Nào Cũng Nhẹ Nhàng, Nhưng Luôn Đáng Sống
Ai cũng có những ngày cảm thấy cuộc đời giống như một trò đùa hơi quá trớn. Đó là lúc ta cầm ô ra đường thì trời nắng, bỏ ô ở nhà thì trời đổ mưa. Là khi ta nỗ lực hết mình mà kết quả vẫn chưa như mong đợi. Nhưng nếu nhìn kỹ hơn, ngay cả những tình huống khó khăn nhất cũng mang theo một món quà nào đó.
Mỗi lần thất bại là một cơ hội để học hỏi. Mỗi lần vấp ngã là một bước tiến gần hơn đến sự trưởng thành. Và mỗi khoảnh khắc tưởng chừng vô nghĩa có thể trở thành một kỷ niệm đáng nhớ khi ta nhìn lại.
• Hạnh Phúc Đơn Giản Hơn Ta Nghĩ
Cuộc sống không phải lúc nào cũng là những khoảnh khắc lớn lao. Đôi khi, hạnh phúc đến từ những điều giản dị nhất: Một bữa cơm ngon, một câu chuyện cười, một ngày trời đẹp. Khi ngừng chạy theo những gì quá xa xôi, ta mới nhận ra rằng niềm vui thật sự có thể đến từ những điều nhỏ bé ngay bên cạnh.
• Sống Và Tận Hưởng
Cuộc đời không hoàn hảo, nhưng chính điều đó khiến nó trở nên thú vị. Sẽ có những lúc chông chênh, có những lúc bối rối, nhưng nếu ta giữ được tinh thần lạc quan, biết trân trọng từng khoảnh khắc, thì hành trình này chắc chắn sẽ đáng giá.
Thay vì lo lắng về những gì chưa đến, hãy tận hưởng hiện tại. Vì sau cùng, cuộc đời không phải là một bài toán phải giải đúng, mà là một bản nhạc để ta tự do nhảy múa theo giai điệu của riêng mình.
0 notes
Text
Có những ngày lòng nặng trĩu, chẳng biết bấu víu vào đâu. Mọi thứ xung quanh cứ trôi qua vô nghĩa, còn bản thân thì mắc kẹt giữa những suy nghĩ rối ren.
Nhưng không sao cả. Không cần phải gượng ép mình phải ổn ngay lập tức. Cứ cho phép bản thân được chậm lại, được nghỉ ngơi, được yếu đuối một chút. Vì ngay cả những vết thương sâu nhất cũng sẽ lành, chỉ cần thời gian và một chút dịu dàng với chính mình.
Rồi mọi thứ sẽ tốt hơn, nhất định là như vậy.
2 notes
·
View notes
Text
Không ai thực sự hiểu mình 100% ư!
Và điều đó không sao cả
Có bao giờ bạn cảm thấy… không ai thực sự hiểu mình?
Những điều bạn nghĩ, những cảm xúc bạn mang, đôi khi chẳng ai chạm tới được.
Ngay cả những người thân thiết nhất cũng có lúc hiểu lầm bạn.
Nhưng nghĩ lại mà xem…
Bản thân ta còn chưa chắc đã hiểu mình hoàn toàn,
vậy thì làm sao có thể mong người khác hiểu hết?
Có lẽ… hiểu nhau chưa phải là điều quan trọng nhất.
Quan trọng hơn… là ai sẵn sàng ở lại, dù có lúc ta lạc lõng trong chính thế giới của mình.
Là ai vẫn chọn đồng hành, ngay cả khi họ chưa thể hiểu hết ta.
Bởi vì, đôi khi sự thấu hiểu không nằm ở lời nói,
mà ở sự hiện diện, dù lặng lẽ nhưng chân thành.
"Đừng buồn vì ai đó chưa thực sự hiểu bạn, bạn hãy mừng vì chúng ta đang thay đổi trở nên tốt đẹp hơn cho cuộc sống của mình....
2 notes
·
View notes
Text
"Trầm cảm không phải là điểm dừng, mà là một phần của chặng đường cuộc sống. Hãy nhớ rằng, khi màn đêm khép lại thì đó cũng là lúc bình minh bắt đầu rực sáng, nó mang theo hy vọng của sự khởi đầu mới.
Vì thế, bạn không cần vượt qua một mình: Hãy nhận sự hỗ trợ, tình yêu thương và thời gian chính là ánh sáng dẫn lối. Hãy nhẹ nhàng với bản thân, vì mỗi bước nhỏ cũng là sự thay đổi cuộc sống chính mình."
#zoeyc
6 notes
·
View notes
Text
Nỗi đau tâm hồn là gì? Tại sao chúng ta lại phải trải qua những cảm xúc nặng nề, đôi khi không thể diễn tả bằng lời? Liệu có phải đó là một phần tất yếu của cuộc sống mà chúng ta không thể tránh khỏi? Khi đối diện với nỗi đau, ta có thường hỏi: “Tại sao điều này lại xảy ra với tôi?” Hay “Tôi đã làm gì sai?”
Nhưng có phải chăng, chính những câu hỏi này là dấu hiệu cho thấy ta đang tìm kiếm một ý nghĩa trong sự khổ đau? Phải chăng nỗi đau không chỉ là một gánh nặng, mà còn là một cơ hội để chúng ta tự nhìn nhận lại bản thân? Khi ta cảm thấy thất vọng, cô đơn hay tổn thương, có thể đó là lúc mà tâm hồn chúng ta đang kêu gọi sự chú ý. Nó muốn ta dừng lại, lắng nghe, khám phá và thấu hiểu những gì bên trong đang bị tổn thương.
Từ nỗi đau, ta có thể hỏi: “Mình đã học được gì từ trải nghiệm này?” Hay “Làm thế nào tôi có thể biến nỗi đau thành sức mạnh?” Có lẽ, chính trong những giây phút khó khăn nhất, ta nhận ra giá trị của lòng kiên nhẫn và sự đồng cảm. Những cảm xúc này không chỉ khiến ta trở nên mạnh mẽ hơn mà còn giúp ta thấu hiểu và kết nối với người khác, những người cũng đang phải đấu tranh với những nỗi đau của riêng họ.
Nỗi đau nhắc nhở ta rằng, cuộc sống không chỉ là những khoảnh khắc hạnh phúc mà còn là sự trải nghiệm đầy đủ, với cả niềm vui lẫn nỗi buồn. Nỗi đau, mặc dù không dễ chịu, nhưng có thể trở thành một phần thiết yếu của hành trình trưởng thành. Qua đó, ta học cách chấp nhận bản thân, yêu thương chính mình và tìm thấy ánh sáng ngay cả trong những ngày tăm tối nhất
Nỗi đau là một người thầy vĩ đại, dẫn dắt ta đến sự sâu sắc và trân trọng hơn đối với cuộc sống. Có lẽ, chỉ khi chấp nhận nỗi đau, ta mới thực sự khám phá ra được vẻ đẹp của hạnh phúc.
3 notes
·
View notes
Text
Có những người dành cả đời để tìm kiếm một tình yêu đích thực. Nhưng có những người vừa gặp đã vội vã yêu.
Thế nên mới nói, tình yêu là một điều kì diệu, là thứ cảm xúc khó đoán. Nó là một chiếc cầu nối để gắn kết giữa hai người xa lạ lại với nhau, cùng nhau đi đến hết cuộc đời.
Chúng ta sẽ không thể hiểu được vì sao bản thân dành trọn sự yêu thương, quan tâm và chiều chuộng người này, mà lại từ chối người kia cho dù đối phương yêu thương sâu đậm.
Chúng ta có thể bỏ qua những tiêu chuẩn về mẫu người bản thân thích, có thể bỏ qua khuyết điểm trước mắt chỉ vì người đó chính là người ta yêu.
Thế đấy, tình yêu là phép màu bí ẩn, cũng là lằn ranh mong manh giữa sự chấp niệm và tự do với những điều không thể nắm bắt.
Ai yêu đúng cách sẽ tự do, ai yêu sai cách là một sự chấp niệm có khi cả một đời...
15 notes
·
View notes
Text
Vòng quay cuộc đời con người, hối hả vội vã, thoắt một cái đã trôi qua, tựa như một ngày dài. Ví như:
* Bình minh rạng rỡ, ửng hồng như đôi má ửng đỏ của trẻ thơ, là khởi đầu cho cuộc sống, mang theo tâm hồn trong sáng, tinh khôi, tràn đầy hy vọng và ước mơ.
* Buổi trưa chói chang, như tuổi trẻ hừng hực nhiệt huyết, dấn thân vào đời với những đam mê cháy bỏng, sẵn sàng đương đầu với mọi thử thách.
* Chiều tà dịu mát, nắng dần tắt, nhường chỗ cho làn gió thoang thoảng, mang theo sự bình yên và trưởng thành. Đó là lúc ta nhìn lại chặng đường đã qua, rút ra bài học kinh nghiệm và trân quý những gì mình đang có.
* Đêm tối buông xuống, chính là lúc khí trời trở nên mát lạnh khi mặt trời dần khuất núi. Buổi tối đại diện cho sự kết thúc, nơi chúng ta đối diện với sự thay đổi và sự chấp nhận. Và cũng là lúc ta sẽ nhận ra, thời gian "đi ngủ" của mỗi người sẽ khác nhau.
...
Đời người ngắn ngủi, nhưng cũng đầy ý nghĩa. Hãy biết trân trọng từng khoảnh khắc, sống hết mình với hiện tại, cân bằng giữa công việc và cuộc sống, để mỗi ngày trôi qua đều là một ngày ý nghĩa và viên mãn.
NÊN...
Nếu yêu được cứ yêu. Bản thân thích làm gì thì cứ làm, chăm sóc người thân yêu được bao lâu thì cứ chăm, tận hưởng cuộc sống được bao nhiêu thì cứ tận hưởng. Vì đâu ai biết "ban đêm" thực sự của mỗi người sẽ diễn ra lúc nào đâu mà chờ với đợi...
23 notes
·
View notes
Text
Liệu rằng:
Nhân duyên phải chăng là chuyện hợp hợp - tan tan ở đời?
Nhân duyên phải chăng là tùy vào chuyện nghiệp nợ (tốt/xấu) sâu hay ít?
Nhân duyên phải chăng là chuyện không ai đoán trước được ta phải gặp ai ở thời điểm, ở không gian và thời gian nào. Và cũng không thể tự quyết định ta sẽ gặp được ai, cùng ai đi bao xa, bao lâu?
Nhân duyên phải chăng là những bài học về cuộc sống, về con người, về cách yêu thương lẫn nhau như thế nào?
Nhân duyên phải chăng ta nên để nó tự do, không chấp niệm, níu giữ thì mới không đau, không khổ, không sầu, không bi?
Nhân Duyên phải chăng là một sợi dây liên kết mong manh giữa thiện và ác?
...
Nhân Duyên mong manh nhưng lại bền chặt, lại cũng có thể dễ đứt đoạn. (Khó nắm bắt)
Vì thế, nếu gặp được nhau giữa thế gian này... thì hãy quý trọng, yêu thương đối xử với nhau bằng sự chân thành, tử tế. (Dù mối quan hệ là tình thân, tình yêu, tình bạn, tình giữa người với người).
Nếu đã cố gắng những vẫn không thể giữ được Nhân Duyên, thì hãy buông bỏ cho nhẹ lòng. (Không chấp niệm)
Lòng người sẽ thay đổi không phải họ xấu - ta tốt, nhưng một phần chúng ta đã không còn đi chung con đường. (Mọi việc đều sẽ thay đổi, đi bao xa, đi như thế nào chủ yếu mỗi người thay đổi có còn cùng hướng nữa hay không).
Hãy để lòng bình yên, vì mọi chuyện trên đời: "Vạn sự tùy duyên, vạn sự vô thường."
#zoeyc

17 notes
·
View notes
Text
Mỗi một bước trưởng thành là một bài học cần bản thân nhìn để nhận biết được:
- Chuyện gì đến thì sẽ đến
- Người cần phải gặp, thì sẽ phải gặp
- Điều gì/người nào cần buông, thì phải buông bỏ
- Mọi việc xảy ra, thì cần phải học cách chấp nhận
- Ai hiểu thì sẽ không cần nói nhiều, ai không thì nói nhiều thành dở
.....
- Không hy vọng, thì sẽ không thất vọng
- Không bám víu Quá Khứ, thì Tâm được thanh bình
- Không cưỡng cầu, thì Tâm sẽ không đau khổ
- Không so sánh với người, bản thân không dằn vặt
....
- Mỗi ngày cố gắng phát triển để bản thân được tốt hơn
- Học kiến thức mới, mở rộng nhân sinh quan
- Học cách yêu thương - tha thứ
- Học cách quý trọng mỗi khoảnh khắc, mỗi con người/sự việc
.....
Bởi vì,
Mọi việc trên đời thực chất đơn giản, nhưng do lòng người quá phức tạp, quá nhiều mong cầu nên mới khiến sự việc rối bời, hoài nghi... lòng mãi chẳng được yên.
Nếu mọi việc thuận theo tự nhiên, thì cuộc sống sẽ bớt đi sự ưu phiền.
Thời gian mỗi người đều hữu hạn, hãy sống và yêu thương cho điều/người thực xứng đáng.
Phải tâm niệm một điều rằng: Việc xảy ra bản thân không thể ngăn cản, thì ít nhất hãy dùng sự điềm tĩnh để đối mặt - giải quyết vấn đề, và rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi!
Nói dễ - làm khó nên cần phải có ý chí, lòng kiên trì và sự nhẫn nại...
Vậy thôi!!
23 notes
·
View notes
Text
Hạnh phúc không phải là gặp được người hoàn hảo trong những khoảnh khắc dẹp nhất. Thực ra, hạnh phúc là khi chúng ta tìm thấy được nhau giữa biển người mênh mông.
Chúng ta được ở bên cạnh nhau, được cùng nhau chia sẻ cả niềm vui, lẫn nỗi buồn trong cuộc sống. Thế là đủ rồi...❤
#zoeyc

7 notes
·
View notes
Text
Trong cuộc sống này có một kiểu người, cho dù cuộc đời luôn đưa ra muôn vàn thử thách khó khăn, gặp nhiều thất bại, thế nhưng họ vẫn lựa chọn cho mình một tâm thế bao dung, tinh tế và dịu dàng.
Vì họ luôn xem mọi thứ chỉ là một bài học để trưởng thành, một trải nghiệm để tạo nên kinh nghiệm đối mặt với cuộc sống. Đồng thời, họ biết cách làm như thế nào để bồi dưỡng, vun vén cho trái tim ngày càng mạnh mẽ và tràn đầy yêu thương, đồng cảm một cách sâu sắc nhất.
Có lẽ, người đời hay nói thời gian luôn vô tình nhưng với mình, thời gian tuy vô tình nhưng lại tạo ra con người hữu tình.
Khi một con người có tình, họ sẽ biết cách cảm nhận thế giới xung quanh một thật cách đong đầy. Và khi có tình, họ sẽ mang một góc nhìn bao dung về cuộc sống để không còn những năm tháng làm tổn thương chính mình và người khác.
Họ sẽ biết yêu thương - trân trọng mọi khoảnh khắc mà cuộc đời đã mang lại cho bản thân mình.
#ZoeyC

23 notes
·
View notes
Text
Bạn có biết:
"Khi bản thân chúng ta trải qua những cảm xúc tức giận, buồn rầu, lo sợ, đau đớn... về một ai hoặc điều gì đó, thì người đầu tiên bị chịu ảnh hưởng lớn nhất đó chính là bản thân mình.
Nếu bản thân không biết cách kiểm soát, thì ngoài trừ việc ảnh hưởng đến sức khỏe tinh thần, mà nó ảnh hưởng đến cả mặt thể chất, như: chán ăn, rối loạn giấc ngủ, bao tử, tim mạch...
Thế nhưng, việc có cảm xúc chúng ta mới biết bản thân cũng chỉ là một người bình thường giữa thế gian rộng lớn. Bản thân bắt buộc phải có những dư vị đó để học cách trưởng thành, có thể chiêm nghiệm mà tìm ra chân lý cuộc sống dành riêng cho bản thân mình.
Thế nhưng, dù chúng ta có quyền khóc khi buồn, cười khi vui, tức giận khi bất mãn... nhưng hãy để cho nó có một giới hạn cụ thể. Khóc xong thì hãy lau giọt nước mắt để đứng dậy mà mỉm cười đi tiếp hành trình cuộc sống.
Bởi vì, bạn phải biết rằng, ai cũng có câu chuyện đằng sau chiếc mặt nạ của xã hội, nhưng mọi người có một thái độ, lối tư duy, một góc nhìn khác nhau để giải quyết vấn đề.
Mọi chuyện trên đời nếu chúng ta có thể bình tâm, kiểm soát được cảm xúc, thay đổi góc nhìn bản thân thì đều sẽ có con đường để bạn đi. Hãy vững tin điều đó, bạn nhé...
#Zoeyc
12 notes
·
View notes
Text
Sau tất cả, bạn cảm thấy:
"Mình đã đi qua chặng đường vừa rồi như thế nào?"
"Đã đánh mất hay tìm thấy một điều gì đó dành riêng cho bản thân mình hay chưa?"
"Mình có hối tiếc vì lỡ đánh mất đi một điều gì đó hay không?"
"Mình thực sự đã ổn hay chưa?"
...
Và cuối cùng, nếu có một mong ước thì bạn sẽ ước điều gì?
#ZoeyC

1 note
·
View note
Text
“Nỗi đau tinh thần có lẽ không vật vã bằng nỗi đau thể xác nhưng lại phổ biến hơn và khó chịu đựng hơn nhiều. Dù cố gắng che đậy nỗi đau về tinh thần chỉ tổ cứa thêm vào vết thương đang rỉ máu, nói với ai đó rằng “Răng tôi đau quá” sẽ luôn dễ dàng hơn là thổ lộ rằng “Trái tim tôi tan vỡ rồi.”
― C.S. Lewis, “The Problem of Pain” (2004, written 1940)
10 notes
·
View notes