Tôi học cách hoàn toàn tạm biệt quá khứ
Cũng học cách tạm biệt những điều đã qua
Một góc đáy lòng có lẽ vẫn sẽ giữ một vài người, một vài chuyện
Nhưng tôi sẽ chậm rãi làm phai đi
Không cần nhắc nhở mình nên lãng quên
Lãng quên thực sự không cần phải nhắc nhở.
"... I miss those happy days when I used to laugh so hard..."
Giá như mỗi lần say giấc là một lần mình được xem những thước phim thuộc về miền ký ức. Để gặp lại bản thân những ngày còn ngây thơ, vụng dại. Để có thể nhận ra những điều từng trôi vào quên lãng.
Chiếc ảnh mồng 1 tết, năm 2007.
Sau bao nhiêu năm tháng, có lẽ thứ duy nhất không thay đổi chính là nụ cười đang nở trên môi. Vì mình của hiện tại là một phiên bản hoàn toàn trái ngược so với mình của 16 năm về trước. Ngày ấy, trong mắt gia đình, bạn bè, thầy cô và mọi người xung quanh; mình là con nhà người ta chính hiệu. Còn bây giờ, mình đích thực là con của nhà mình, nhìn sao cũng thấy không vừa mắt. 🤣
Mình cũng thích bản thân của những năm tháng ấy. Nhưng mình vẫn thích chính mình ở thời điểm hiện tại hơn. Dậy thì có thể không thành công, nhưng bài học yêu bản thân thì nhất định phải nắm rõ. Vậy nên, qua một ngày, mình lại thích chính mình nhiều thêm một chút. Thích mù quáng. Thích bất chấp. 💖
Mình đã thấy bản thân mình thay đổi và yêu thương bản thân mình hơn trước như thế nào?
- Ngày trước, tan làm về nhà, nếu lỡ trời có mưa thì mình sẽ dầm mưa mà chạy về luôn (trong khi vẫn mang áo mưa bên người) >< Bây giờ, dù có mưa bay bay vài giọt đi nữa, mình cũng tự dặn lòng phải mặc áo mưa vào, phải giữ gìn sức khỏe không để bị ốm!
- Ngày trước đắn đo suy nghĩ không dám mua quần áo mình thích, cũng không dám sơn móng tay hay làm tóc >< Bây giờ, chỉ cần mình thấy thích và mình đủ chi tiêu thì mình sẽ mua hoặc sẽ để dành tiền để làm điều mình thích.
- Ngày trước mình lao đầu vào yêu đương, vì yêu mà bỏ bê học hành lẫn các mối quan hệ khác >< Bây giờ, mình suy nghĩ kỹ càng hơn và cũng suy nghĩ về tương lai nhiều hơn, mình học được cách cân bằng cảm xúc nhiều hơn.
- Ngày trước, cãi nhau với người yêu thì mình hay khóc, hay lủi thủi một mình để gặm nhắm nỗi buồn >< Bây giờ, mỗi khi có chuyện không vui với người yêu, một là mình đi ngủ, hai là đi chơi với bạn bè và rồi dành một chút thời gian để nhìn nhận lại mọi việc và tìm cách giải quyết.
Và còn nhiều điều.... nữa!
Sau vài tổn thương mình mới nhận ra, thật ra yêu thương bản thân không hề khó, nó chỉ là nhiều điều nhỏ nhặt trong cuộc sống của bạn vậy thôi. Chỉ là bạn có muốn yêu thương bản thân mình không thôi?
(I'm so insecure about myself but maybe you don't even need to know).
"Em tự hỏi có bao nhiêu buổi chiều như thế này,
Những buổi chiều nắng cháy
Và đôi mắt em đìu hiu.
Những buổi chiều gió chẳng lay,
Em nằm cuộn tròn
và ôm cho mình một nỗi buồn nặng trĩu."
Không, thật ra cuộc đời của em không được kể theo một cách mượt mà như những dòng thơ như thế. Mà nó có những đoạn gồ ghề và những đoạn bằng phẳng.
Những đoạn đường bằng phẳng thì trôi qua nhanh như cơn gió cuốn.
Còn những đoạn đường gồ ghề như buổi chiều hôm nay, dù em có trải qua nó rồi hay chăng đi nữa thì nó vẫn sẽ bám víu lấy em như ác mộng trong đêm, chực chờ xuất hiện những khi em cảm thấy mỏng manh và yếu đuối nhất.
Nó có lúc làm cho em giật mình tỉnh giấc, thức trắng cả đêm chỉ để tự vấn về bản thân.
Nó có lúc làm cho em phải thu mình vào một góc phòng rồi bật khóc.
Nó có lúc làm cho em sợ phải nhớ về quá khứ và đối mặt với ngày mai.
Nó có lúc như muốn bóp nát tim can, nhấn chìm và rồi xóa tan đi em của hiện tại.
Nếu 3 loại “người nhiệt tình” này bỗng dưng xuất hiện, rất có thể tai họa sắp ập đến
1. Người đến gần bạn và nhắc về quá khứ thường chỉ vì lợi ích cá nhân
Trong hành trình cuộc sống, chúng ta sẽ gặp gỡ nhiều người, nhưng đa phần chúng ta sẽ gradually quên và không tiếp tục duy trì mối quan hệ. Bởi vì thời gian và năng lượng có hạn, không thể chấp nhận mọi người xung quanh vào cuộc sống của mình. Tuy nhiên, có những người mà nếu bạn không chú ý đến họ, họ sẽ tự mình tiếp cận bạn, nói về quá khứ, nhắc nhở về những cuộc gặp gỡ và những buổi nhậu, và cuối cùng, mối quan hệ chuyển thành kỷ niệm xa xôi. Lần thứ nhất thì mới lạ, lần thứ hai thì quen thuộc. Nếu duy trì như vậy, có nguy cơ dễ dàng trở thành đối tượng lợi dụng.
Cô gái bị đứt tay, chàng trai lo lắng chạy đi mua cho cô băng cứu thương. Anh ấy là người câm, sau khi khoa tay múa chân hồi lâu mà người bán hàng vẫn không hiểu được ý. Anh nôn nóng đến mức dùng dao rạch một đường nhỏ trên tay mình... Tôi rất thích câu chuyện này, nếu tình yêu chỉ là lời nói thì người câm phải làm sao?
"Anh và em, chúng ta ở quá khứ đã giành hết những năm tháng cũ để nắn nót nhau trở nên hoàn hảo hơn nhưng kết quả lại đem sự hoàn hảo ấy chăm sóc một ai khác sau này. "