Tumgik
#sao lại không căng
len-yolo · 6 months
Text
Bạo lực lạnh không để lại vết thương trên da thịt nhưng cũng gây đau đớn y hệt như nỗi đau thể xác.
Tumblr media
Tối qua, một bạn nữ kể với chúng tôi về chuyện người yêu bạn liên tục im lặng kéo dài mỗi khi cả hai xảy ra mâu thuẫn. Không phải sự im lặng để cho nhau thời gian suy nghĩ mà là đột ngột biến mất và tảng lờ những cố gắng kết nối của người kia. Hoặc khi bạn vô tình khiến người yêu mếch lòng, thì họ sẽ giữ im lặng với bạn như một cách để tr*ng phạt thay vì thẳng thắn trao đổi vấn đề. “Dần dần mình cảm thấy mọi lỗi lầm đều thuộc hết về mình. Càng lúc mình càng sợ hãi việc giao tiếp vì mình nghĩ bản thân sẽ lại nói điều gì đó sai sót, khiến người khác khó chịu và muốn xa cách với mình”.
Dưới bài viết, nhiều người ngay lập tức nhận ra nhân vật nữ đang bị bạn trai bạo hành tinh thần bằng sự im lặng độc hại, nhưng chính nạn nhân lại không đủ tỉnh táo để ý thức được vấn đề mà mình đang gặp phải, bởi đây là một dạng bạo hành đặc biệt xảo quyệt.
Bạo lực lạnh (cold violence) chính là một hình thức bạo hành về tinh thần, khi một người phản ứng tiêu cực lên đối phương bằng cách ngắt kết nối về mặt giao tiếp, phớt lờ, im lặng, né tránh gặp gỡ, cố tình không đối thoại để giải quyết xung đột hoặc thể hiện những hành động phi ngôn ngữ như đảo mắt, thở dài, chép miệng liên tục để thể hiện sự không hài lòng. Những động thái này thường được thực hiện trong 1 thời gian dài và liên tục lặp lại.
Hành vi này khác với việc giữ im lặng để có thời gian tự bình tĩnh và tìm cách giải quyết vấn đề. Bạo lực lạnh cũng khác với chiến tranh lạnh ở chỗ: chiến tranh lạnh là việc hai người cùng ngừng giao tiếp với nhau, còn bạo lực lạnh lại mang tính một chiều - một người cố tình im lặng trong khi người kia thì cố hết sức để trò chuyện mà không được hồi đáp. Với những người có xu hướng ái kỷ (narcissism), họ thường xuyên sử dụng bạo lực lạnh khi ai đó có hành vi khiến họ không hài lòng, hoặc khi họ không có được sự chú ý mà họ muốn.
Bạo lực lạnh là một “công cụ” độc hại để thao túng cảm xúc. Nó gây ra rất nhiều tác động tiêu cực lên tâm trạng và tinh thần của nạn nhân, bắt đầu từ việc nạn nhân cảm thấy căng thẳng, lo lắng kéo dài và bị suy giảm lòng tự trọng. Các nhà tâm lý học cũng gọi biện pháp này như hành vi "cố ý gây đ-au đ-ớn" bởi nó khiến một người cảm thấy mình không được công nhận và sự tồn tại của mình là vô nghĩa.
Để chấm dứt không khí ngột ngạt và bức bối trong mối quan hệ, nạn nhân sẽ buộc phải nhún nhường để xin lỗi mặc dù họ không làm gì sai. Điều này gây ra nỗi áp lực tột độ và nạn nhân sẽ luôn phải tìm cách làm vui lòng đối phương để mình được thoải mái - đây cũng là khởi đầu cho sự lệ thuộc cảm xúc, khi họ luôn phải mong đợi người kia “ban phát” tình cảm cho mình mà không bao giờ dám làm phật lòng đối phương. Lâu dần, nạn nhân sẽ rơi vào trạng thái nghi ngờ và tự đổ lỗi cho bản thân trong mọi tình huống, căm gh-ét bản thân, không còn tin tưởng vào nhận thức của chính mình, sự tự ti này cũng khiến nạn nhân không có can đảm để rời khỏi mối quan hệ nữa.
Việc đột ngột im lặng được xem như một cách gây tổn thương lên người khác mà không để lại vết thâm tím, tuy nhiên, cảm giác này khiến nạn nhân cảm thấy mình như bị chối bỏ. Khi ai đó thấy bản thân đang bị cô lập - bộ não sẽ kích hoạt cùng một vùng não như khi họ phải chịu một cơn đau thể xác. Có nghĩa rằng: bạo lực lạnh không để lại vết thương trên da thịt nhưng cũng gây cảm giác đau đớn y hệt như nỗi đau vật lý vậy.
Nếu bạn đang loay hoay trong tình trạng này, vậy làm sao để thoát khỏi nó và bước đầu chữa lành cho những cảm xúc và tâm lý của mình?
Đầu tiên, nạn nhân cần biết và nhận dạng được hình thức mà mình đang bị bạo lực. Bạo lực lạnh tinh vi ở chỗ đôi khi chính nạn nhân cũng không ý thức được đó là một hành vi thao túng tinh thần, mà sẽ nghĩ rằng đó là “cách yêu” của đối phương hay vì đối phương không giỏi giao tiếp nên chọn cách im lặng. Nhưng hãy tỉnh táo trước những dấu hiệu, bởi việc nhìn ra những hành động thao túng cũng sẽ giúp bạn hiểu hơn về tình trạng mà mình đang gặp phải.
Sau đó, hãy thiết lập ranh giới cá nhân và xây dựng lại lòng tin về chính mình. Việc thiết lập ranh giới lành mạnh sẽ giúp bạn nhận thức đúng đắn hơn về những hành động mà người khác đối xử với bản thân bạn. Ví dụ như việc đối phương dùng sự im lặng để tr*ng phạt bạn thay vì thẳng thắn trao đổi về điều họ không hài lòng, họ cố tình biến mất đột ngột trong những cuộc cãi vã để bạn một mình hoang mang với những câu hỏi. Ví dụ như, việc người bạn yêu lại khiến bạn tự ti về giá trị của mình - thì có lẽ đó cũng không phải là một tình yêu mà bạn nên tiếc nuối.
Yêu một người liên tục im lặng khi vấn đề nảy sinh có thể để lại nhiều hậu quả tinh thần cho bạn sau này. Sẽ rất khó để thoát khỏi nó, nhưng chỉ khi bạn can đảm bước ra những điều làm mình đau, thì bạn mới có thể bắt đầu hành trình tiến về những điều tốt đẹp phía trước. Chúc bạn bình an.
cre: the memory.
76 notes · View notes
iamyangphan · 6 months
Text
Tumblr media
- Em muốn tìm mối quan hệ casual không? Nếu có, để anh đến đón em.
Tôi đã tò mò từ "casual" mà người đàn ông đó nói. Sau này, tôi mới hiểu nó ám chỉ quan hệ không ràng buộc. Lên giường, làm tình, và có thể quên nhau.
Tôi toan nhắn rằng mình không tìm mối quan hệ kiểu đó. Tuy nhiên, bỗng tôi khựng lại. Chẳng phải tôi đã thử tìm hiểu với chục người đàn ông, và họ đều tồi tệ sao? Họ hoặc thô lỗ, hoặc vô lý, hoặc chỉ cần lên giường.
Tại sao tôi không thể gặp người đàn ông đã đề nghị lên giường theo cách lịch sự nhất?
Và tôi đồng ý.
_______
Đó là người đàn ông gầy gò, mặc chiếc áo hoodie ấm áp, có mái tóc húi cua nhìn cũng bảnh trai. Anh ta ngồi trên chiếc xe tay ga, trông có vẻ hồi hộp.
- Anh thuê homestay nhé! Nhìn nó lãng mạn hơn.
Tôi lướt nhìn anh, hỏi thẳng:
- Lần đầu anh đi làm tình dạo à?
- Ừ! - Anh nhún vai - ... Nhưng anh vẫn thích homestay hơn. Một đêm cũng tốn 12h hít thở khí trời đấy. Là 12 giờ được sống lận.
- Được rồi, nghe khiếp quá! - Tôi xua tay, cố không bật cười.
Anh chọn một căn homestay khá xinh xắn nằm ở trung tâm thành phố. Chiếc giường lớn, nệm dày choáng hết không gian. Vào phòng vệ sinh, tôi thay một chiếc áo mỏng, cố tỏ ra gợi cảm nhất. Phía bên ngoài, người đàn ông có vẻ hấp tấp. Có vẻ như anh ta đang rất căng thẳng.
- Nếu không thoải mái, anh có thể tắt đèn.
- Ừ. Vậy thoải mái hơn! - Anh đồng tình.
_________
Trong bóng tối, chúng tôi trần trụi. Khi đôi mắt bị tước bỏ khả năng, những giác quan khác bắt đầu trở nên tinh nhạy. Hơi thở anh. Cả hơi ấm đang phả ra dưới lớp chăn. Cả mùi hương nước hoa còn vương nơi hõm cổ.
- Thật ra em không thoải mái lắm. - Tôi đáp ấp úng.
- Ừ, anh cũng vậy. - Người đàn ông ấy đáp.
Chẳng hiểu vì sao, chúng tôi cùng cười. Chính điều đó làm tôi thả lỏng hơn. Trong bóng tối, tôi hình dung anh. Sống mũi cao. Cặp môi dày. Ánh mắt đang khép hờ. Cả hơi thở trơn trượt trên làn da tôi.
- Tại sao anh lại tìm mối quan hệ kiểu này?
- Vì anh quá bận. Nếu quen ai đó vào thời điểm hiện tại, anh sẽ không chăm sóc tốt cho họ. - Anh đáp - Một mối quan hệ thế này thoải mái cho cả hai.
Câu trả lời của anh khiến tôi ngạc nhiên. Người ta thường phủ lên những lý do thú vị hơn. Vì bị bội phản. Vì chẳng còn niềm tin vào tình yêu. Hay đơn giản, chỉ là họ muốn làm tình.
- Lý do nghe thú vị nhỉ?
- Ừ. Nhưng thực sự là vậy. Còn em thì sao?
- Em không tìm được ai phù hợp. - Tôi đáp - Như thể đàn ông tốt trốn đi đâu hết, để lại mấy người hoặc thô lỗ, hoặc như khát tình vậy.
- Haha. Đôi khi anh cũng thế. - Anh đáp - Ngoài kia người ta đòi hỏi nhiều quá. Vật chất. Những yêu cầu. Đẹp trai nữa. Anh không đáp ứng được.
- Nhưng anh khá lịch sự đấy! - Tôi đáp lại. - Còn em thì không đến với anh vì tiền.
- Thế à?
- Ừ. Vì em giàu mà.
Đến đây, chúng tôi cười lớn. Giây phút ngượng ngùng dịu đi. Và anh ôm lấy tôi. Thứ da thịt đàn ông ấy ấp ôm, làm tôi muốn tan chảy.
- Đúng thật... - Bỗng nhiên, anh nói - ... Đôi khi thế gian không kiếm nổi một kẻ tốt trong ái tình.
__________
Trong đêm đó, chúng tôi nói nhiều thứ. Về công việc, gia đình. Cả về những bí mật chẳng thể kể với ai.
Buổi sáng, khác với những lần ái ân xong rồi ai về nhà nấy, anh dẫn tôi đi ăn sáng. Món ăn bình dân, mà ngon đến lạ.
- Lâu rồi em mới ăn xôi buổi sáng.
- Vậy sao?
- Công việc em không cần lên công ty thường xuyên. 10h sáng em mới dậy.
Lần này, anh cười lớn.
Khi về nhà, chúng tôi chào nhau. Lúc chia tay, anh nhìn tôi rất lạ. Rồi người đáp:
- Hôm qua là lần ân ái tuyệt nhất của anh.
Lúc đó, tôi nhìn anh, gật đầu:
- Em cũng vậy. Hẹn gặp lại.
- Ừ. Hẹn gặp lại.
Khi anh đi rồi, bỗng nhiên tôi ngồi gục xuống cửa nhà, bật khóc. Lúc đó, tôi nhận ra đã lâu rồi chưa có người đàn ông nào đối xử ân cần như thế. Càng lạ lẫm hơn, anh ta chỉ là người tình qua đường.
Tối thiểu, vẫn còn đâu đó những kẻ tốt trong ái tình...
Đọc Vụn Ký Ức tại: https://shorten.asia/kYZgf3XR
61 notes · View notes
thang-9 · 27 days
Text
Đoạn trích Nhạc cổ trong rặng thông - Osho
Tranh đấu với ai đó là rất nguy hiểm vì bạn trở thành giống như kẻ thù của mình. Kẻ thù có thể bị đánh bại, nhưng vào lúc nó bị đánh bại, bạn đã trở thành kẻ thù của riêng mình.
Thế giới này hiểu ngôn ngữ của toán học, không phải của tình yêu.
Điều vĩ đại nhất và đẹp đẽ nhất trên trái đất này là tình yêu, nhưng bạn có thể tìm thấy cái gì xấu xa hơn, địa ngục hơn là nó không?
Đây là khó khăn của toàn bộ tâm trí hiện đại. Tất cả các mối quan hệ đều dần dần trở thành tuỳ tiện. Mọi người sợ mọi loại cam kết bởi vì ít nhất họ cũng nhận ra một điều từ kinh nghiệm cay đắng: bất kì khi nào bạn trở nên có quan hệ quá nhiều, thực tại bột phát, và xung đột bên trong của bạn bắt đầu bị người khác phản xạ lại. Và thế thì cuộc sống trở thành xấu xí, khủng khiếp, không thể dung thứ được.
Bán cầu não phải có khuynh hướng là sannyasin, người quan tâm nhiều hơn tới bản thể bên trong của riêng mình, an bình bên trong của mình, phúc lạc của mình, và ít quan tâm tới các đồ vật. Nếu chúng tới một cách dễ dàng, tốt; nếu chúng không tới thì thế cũng tốt. Người đó quan tâm nhiều tới khoảnh khắc này, ít quan tâm tới tương lai; quan tâm nhiều tới tính thơ ca của cuộc sống, ít quan tâm tới số học của nó.
Lão Tử nói, “Cả thế gian dường như là khôn ngoan, chỉ ta là đần độn u mê. Cả thế gian dường như chắc chắn, chỉ ta là lẫn lộn và do dự”. Ông ấy là người bán cầu phải. Bán cầu phải là bán cầu của thơ ca và tình yêu. Dịch chuyển lớn là cần thiết và dịch chuyển đó là biến đổi bên trong.
Bạn bỏ lỡ nhiều trong cuộc sống của mình bởi vì cái đầu cứ nói mãi; nó không cho phép ai nói.
Bạn không thể nghe thấy nhạc cổ trong rặng thông bằng tâm trí logic thông thường. Làm sao bạn có thể nghe thấy nhạc cổ được? Âm nhạc, một khi đã trôi qua, trôi qua mãi mãi.
Khi bạn đã biết, bạn bỏ lỡ nhiều, khi bạn không biết cái gì, bạn không thể nào bỏ lỡ cái gì được.
Quan sát tâm trí bạn đi, nó đi đâu, tưởng tượng của nó là gì. Nếu bạn thấy một viên kim cương giá trị trên đường và ngay bên cạnh nó là bông hồng đã nở, bạn quan tâm tới cái gì, bông hồng hay kim cương? Bạn sẽ không thể nào thấy được bông hồng nếu bạn quan tâm tới kim cương. Bạn sẽ đơn giản bỏ lỡ bông hồng, nó là vô giá trị. Mắt bạn sẽ bị che phủ bởi kim cương. Toàn bộ tâm trí bạn sẽ trở nên hội tụ vào kim cương và bạn sẽ bỏ lỡ kim cương khác đang sống động hơn - bông hồng. Trong thiên đường của người Hindu họ nói hoa hồng không phải là hoa hồng thường, chúng được làm từ kim cương. Tôi không biết, nhưng tôi đã thấy hoa hồng. Nếu bạn có thể thấy hoa hồng ở đây, ngay trên trái đất này, chúng được làm bằng kim cương - vậy thì sao phải đi xa xôi? Không phải ở thiên đường mà là ở đây bây giờ...
Trong thực tế, khi bạn tới bờ sông, cơn khát của bạn sẽ thiêu đốt còn mãnh liệt hơn bởi vì khoảnh khắc bạn thấy nước chảy và nghe tiếng nước rào rào, lập tức tất cả những điều bạn đã kìm nén sẽ bùng lên. Nó sẽ đáp ứng; toàn bộ bản thể bạn sẽ nói, “Tôi đang khát!” Nếu bạn đang khát, bạn sẽ không quên.
Bản ngã tồn tại chỉ trong xung đột. Bản ngã không phải là thực thể, nó là sự căng thẳng. Bất kì khi nào có xung đột thì căng thẳng phát sinh và bản ngã tồn tại; khi không có xung đột, căng thẳng biến mất và bản ngã biến mất. Bản ngã không phải là vật, nó chỉ là sự căng thẳng.
Nếu người ta có thể nhảy múa thêm chút nữa, hát thêm chút nữa, kì cục thêm chút nữa, năng lượng của họ sẽ tuôn chảy nhiều hơn và vấn đề của họ sẽ dần dần biến mất.
Phép màu thường xuyên xảy ra quanh bạn nhưng bạn cứ bỏ lỡ nó.
13 notes · View notes
gaucuoititmat · 6 months
Text
Tumblr media
Bạo lực LẠNH không để lại vết thương trên da thịt nhưng cũng gây đau đớn y hệt như nỗi đau thể xác.
Tối qua, một bạn nữ kể với chúng tôi về chuyện người yêu bạn liên tục im lặng kéo dài mỗi khi cả hai xảy ra mâu thuẫn. Không phải sự im lặng để cho nhau thời gian suy nghĩ mà là đột ngột biến mất và tảng lờ những cố gắng kết nối của người kia. Hoặc khi bạn vô tình khiến người yêu mếch lòng, thì họ sẽ giữ im lặng với bạn như một cách để tr*ng phạt thay vì thẳng thắn trao đổi vấn đề. “Dần dần mình cảm thấy mọi lỗi lầm đều thuộc hết về mình. Càng lúc mình càng sợ hãi việc giao tiếp vì mình nghĩ bản thân sẽ lại nói điều gì đó sai sót, khiến người khác khó chịu và muốn xa cách với mình”.
Dưới bài viết, nhiều người ngay lập tức nhận ra nhân vật nữ đang bị bạn trai bạo hành tinh thần bằng sự im lặng độc hại, nhưng chính nạn nhân lại không đủ tỉnh táo để ý thức được vấn đề mà mình đang gặp phải, bởi đây là một dạng bạo hành đặc biệt xảo quyệt.
Bạo lực lạnh (cold violence) chính là một hình thức bạo hành về tinh thần, khi một người phản ứng tiêu cực lên đối phương bằng cách ngắt kết nối về mặt giao tiếp, phớt lờ, im lặng, né tránh gặp gỡ, cố tình không đối thoại để giải quyết xung đột hoặc thể hiện những hành động phi ngôn ngữ như đảo mắt, thở dài, chép miệng liên tục để thể hiện sự không hài lòng. Những động thái này thường được thực hiện trong 1 thời gian dài và liên tục lặp lại.
Hành vi này khác với việc giữ im lặng để có thời gian tự bình tĩnh và tìm cách giải quyết vấn đề. Bạo lực lạnh cũng khác với chiến tranh lạnh ở chỗ: chiến tranh lạnh là việc hai người cùng ngừng giao tiếp với nhau, còn bạo lực lạnh lại mang tính một chiều - một người cố tình im lặng trong khi người kia thì cố hết sức để trò chuyện mà không được hồi đáp. Với những người có xu hướng ái kỷ (narcissism), họ thường xuyên sử dụng bạo lực lạnh khi ai đó có hành vi khiến họ không hài lòng, hoặc khi họ không có được sự chú ý mà họ muốn.
Bạo lực lạnh là một “công cụ” độc hại để thao túng cảm xúc. Nó gây ra rất nhiều tác động tiêu cực lên tâm trạng và tinh thần của nạn nhân, bắt đầu từ việc nạn nhân cảm thấy căng thẳng, lo lắng kéo dài và bị suy giảm lòng tự trọng. Các nhà tâm lý học cũng gọi biện pháp này như hành vi "cố ý gây đ-au đ-ớn" bởi nó khiến một người cảm thấy mình không được công nhận và sự tồn tại của mình là vô nghĩa.
Để chấm dứt không khí ngột ngạt và bức bối trong mối quan hệ, nạn nhân sẽ buộc phải nhún nhường để xin lỗi mặc dù họ không làm gì sai. Điều này gây ra nỗi áp lực tột độ và nạn nhân sẽ luôn phải tìm cách làm vui lòng đối phương để mình được thoải mái - đây cũng là khởi đầu cho sự lệ thuộc cảm xúc, khi họ luôn phải mong đợi người kia “ban phát” tình cảm cho mình mà không bao giờ dám làm phật lòng đối phương. Lâu dần, nạn nhân sẽ rơi vào trạng thái nghi ngờ và tự đổ lỗi cho bản thân trong mọi tình huống, căm gh-ét bản thân, không còn tin tưởng vào nhận thức của chính mình, sự tự ti này cũng khiến nạn nhân không có can đảm để rời khỏi mối quan hệ nữa.
Việc đột ngột im lặng được xem như một cách gây tổn thương lên người khác mà không để lại vết thâm tím, tuy nhiên, cảm giác này khiến nạn nhân cảm thấy mình như bị chối bỏ. Khi ai đó thấy bản thân đang bị cô lập - bộ não sẽ kích hoạt cùng một vùng não như khi họ phải chịu một cơn đau thể xác. Có nghĩa rằng: bạo lực lạnh không để lại vết thương trên da thịt nhưng cũng gây cảm giác đau đớn y hệt như nỗi đau vật lý vậy.
Nếu bạn đang loay hoay trong tình trạng này, vậy làm sao để thoát khỏi nó và bước đầu chữa lành cho những cảm xúc và tâm lý của mình?
Đầu tiên, nạn nhân cần biết và nhận dạng được hình thức mà mình đang bị bạo lực. Bạo lực lạnh tinh vi ở chỗ đôi khi chính nạn nhân cũng không ý thức được đó là một hành vi thao túng tinh thần, mà sẽ nghĩ rằng đó là “cách yêu” của đối phương hay vì đối phương không giỏi giao tiếp nên chọn cách im lặng. Nhưng hãy tỉnh táo trước những dấu hiệu, bởi việc nhìn ra những hành động thao túng cũng sẽ giúp bạn hiểu hơn về tình trạng mà mình đang gặp phải.
Sau đó, hãy thiết lập ranh giới cá nhân và xây dựng lại lòng tin về chính mình. Việc thiết lập ranh giới lành mạnh sẽ giúp bạn nhận thức đúng đắn hơn về những hành động mà người khác đối xử với bản thân bạn. Ví dụ như việc đối phương dùng sự im lặng để tr*ng phạt bạn thay vì thẳng thắn trao đổi về điều họ không hài lòng, họ cố tình biến mất đột ngột trong những cuộc cãi vã để bạn một mình hoang mang với những câu hỏi. Ví dụ như, việc người bạn yêu lại khiến bạn tự ti về giá trị của mình - thì có lẽ đó cũng không phải là một tình yêu mà bạn nên tiếc nuối.
Yêu một người liên tục im lặng khi vấn đề nảy sinh có thể để lại nhiều hậu quả tinh thần cho bạn sau này. Sẽ rất khó để thoát khỏi nó, nhưng chỉ khi bạn can đảm bước ra những điều làm mình đau, thì bạn mới có thể bắt đầu hành trình tiến về những điều tốt đẹp phía trước. Chúc bạn bình an.
| summer.
📸 Ảnh minh hoạ/Pinterest.
30 notes · View notes
iambep · 2 years
Text
Tumblr media
Book To Read When You Stoned: 1. Của Chuột và Người - John Steinbeck
Ngọng líu ngọng lô, sai chính tả, ngắn gọn nhưng ám ảnh. Nghệ thuật làm thế nào để biến những thứ đơn giản thành một tiếng sấm trong lòng. Tiki: https://ti.ki/el14I2Bn/ZWN11BMG
2. 1984 - George Orwell
Ở một mình, kê bàn vào một góc và ta sợ hãi ánh mắt của Anh Cả. Sợ cái vô tuyến, mấy ánh nhìn vô cớ, và làm sao ta thoát ra sau khi nhảy vào vũng lầy này. Anh em thử đi.
3. Bên dòng sông Hằng - Endo Shusaku
Khi bạn nhảy trên những cuộc đời và số phận khác nhau để đi tìm một cách giải thoát. Dễ hiểu tại sao nó được đặt bên cạnh tác giả khi ông mất. Tiki: https://ti.ki/YpT5nmgw/J1IHY7F5
4. Câu chuyện vô hình và đảo - Hamvas Bela
Vâng anh em, hãy đọc "Thời Kỳ Bảo Bình". Just read it.
5. Lịch sử loài ong - Maja Lunde
Anh đọc và nghĩ đến tương lai anh phải trèo lên cây để mà thụ phấn thay ong. Hy vọng anh sẽ sống tử tế với mẹ Thiên Nhiên hơn. Tiki: https://ti.ki/qH7tqZnM/MNAQFPVT
6. Into Thin Air - Jon Krakauer
Lắm lúc anh nghĩ về việc anh sẽ leo tất cả các ngọn núi, trong đó có Ngọn Núi Ấy. Anh bắt đầu lê bước lên Vùng Chết, nghĩ về những cơn ho đến rạn xương sườn, nhưng tại sao người ta vẫn leo nó nhỉ? Tại sao người ta đối đầu với cái chết để mà lên đó chơi?
7. Seneca những bức thư đạo đức - Seneca.
Một người sống cách đây 2000 năm, viết những bức thư dạy anh về cách tư duy, nghĩ về tiền bạc, sự bạc bẽo và chó má của cuộc đời, cách anh nhìn nó, đạp đổ và bước qua, cách anh phản ứng với giàu sang quyền quý, với bạn bè, với tham vọng, với lời đâm chọc, với cả tiếng ồn ã luôn. Càng đọc anh càng tự hỏi, điều gì khiến một người đàn ông ko có Facebook lại có thể lưu danh thiên cổ như vậy, và tại sao, tại saooo ông ta lại có thể nghĩ được như thế cách đây 2000 năm và nó vẫn choáng váng như vậy vào năm Covid thứ 2 này? Hy vọng anh sẽ trân trọng nó, như đã từng với Epictetus, Marcus Aurelius, những triết gia cổng vòm. Tiki: https://ti.ki/r4ErtFf8/2TPQ8TCO
8. City of Thieves - David Benioff
Đọc cuốn này mới là ngáo ngơ này. Một tá trứng để cứu chuộc tự do. Nhiệm vụ đơn giản quá đúng không các anh? Nhưng mà anh ơi, anh đi tìm trứng trong thành phố mà người ta chết đói, giữa Leningrad "hoa lệ" của thế chiến thứ 2. Tiki: https://ti.ki/G9j2WMFO/XZGKO3M7
9. Moon Palace - Paul Auster
Cuốn sách đưa tôi đến với ông, và mất bao nhiêu tiền để mua cho đủ bộ ở Việt Nam qua những lần đi lục tiệm cũ. Không phải ngợi đâu các anh giai, good trip!
10. Billy Bat - Naoki Urasawa
Vì trên kindle có bản đẹp, dịch full ko che. Nếu ae nghĩ manga chỉ là những thứ nhảm nhí ko sâu sắc hoặc gì đó, xin ae hãy đọc nó. Trong lúc ae stoned alone thì thôi rồi lượm ơi, nó cho ae nhảy lung tung qua các dòng thời gian và không gian khác nhau luôn. Đây là masterpiece, đây là thứ rất nên mất thời gian vào. Nếu nó được xuất bản ở Việt Nam, tôi sẽ dựng lều để xếp hàng mua nó.
11. Người máy có mơ về cừu điện không? - Philip K. Dick
Có các anh nhé. Có! Nhưng thật buồn vì nhà xuất bản nói nó ế sưng thì phải :)) Tiki: https://ti.ki/HBeksLV0/0MH9XNN0
12. "28" - Jeong You Jeong
Anh nuôi mấy con chó trong nhà và nó mang cho anh bệnh lạ, chết như Covid 19 nhưng thảm khốc hơn. Nhiều tuyến nhân vật, căng thẳng, lú, ào ạt và sợ hãi. "Bảy năm bóng tối" hay hơn hay 28 hay hơn? Câu trả lời là mua tất và đọc tất. Tiki: https://ti.ki/zI53vfpv/FYJ48HUW
13. Walden - Henry David Thoreau
Đi vào rừng một mình không có rủ ai. Không cần tiền, đơn giản, tối giản và kệ mẹ đám đông. Một tinh thần "thiên nhiên" chỉ có ở Thoreau. Tiki: https://ti.ki/VUV8UDVL/XOBDMHJW
14. Muôn dặm không mây - Tôn Thư Văn
Một chuyến đi thỉnh kinh cùng Đường Tank, real time luôn. Anh em chớ nhầm với Ngàn Dặm Không Mây của Lý Nhuệ, thứ mà giờ anh đem bán cũng khối tiền.
15. Sách cười và lãng quên - Milan Kundera.
Nói chung, anh em nên làm quen với ông khi anh vui. Tôi nói thật. Anh em cũng không nên đang yêu sâu sắc mà đọc ông. Chẳng thề nguyền gì được đâu! Tiki: https://ti.ki/sIyc62EK/XEBRPU28
16. Dọc Đường – Nguyên Ngọc
Anh em hãy đọc văn của bác Nguyên Ngọc, người tôi đã mê từ khi đọc "Các bạn tôi trên đấy" hay một bản dịch của "Rừng, Đàn Bà, Điên Loạn". Đây là cuốn sách nói về thật nhiều kỷ niệm, những con người đã gặp, những vùng đất đã lang bạt được ghi lại tỉ mỉ và chân thật. Một cuốn sách đọc để hiểu thêm một chút về Việt Nam của chính chúng ta. Tiki: https://ti.ki/aHupBEfD/2CGXG7CA
17. Thiền trong chuyển động -Sakyong Mipham Anh cần một sợi liên kết giữa thiên nhiên và chuyển động. Trong cơn lâng lâng, anh đi bộ, hít thở và cảm nhận mặt đất dưới chân mình. Nó giúp anh có cảm giác tự do, thoát khỏi bốn bức tường khô khốc, người anh như được nhấc thêm một mức nữa. Đâu đó thật sự anh là chính mình - để đối diện với những suy nghĩ của bản thân. Cuốn sách thật sự khiến anh phải suy ngẫm, đứng lên và đi ra ngoài. Tiki: https://ti.ki/UgSImfa1/19LD4B5J 18. Hoa trên mộ Algernon - Daniel Keyes Cuốn sách nhỏ bé này đã từng có thời vô cùng khó tìm của Nhã Nam. Nhưng ngoài những vấn đề trên, đây thực sự là một trải nghiệm đọc tuyệt vời mà bất cứ người đọc nào cũng nên trải qua. Anh cũng nên dành một chút nước mắt để giải thoát trái tim vào cuối ngày. Tiki: https://ti.ki/wBRa4Qmq/XKN5XSQG
From BeP
216 notes · View notes
cyberphoenixsstuff · 26 days
Text
LẠNH(just use translation from vietnamese to english)
Tumblr media
Buổi tối, hồ bơi trong nhà thắp đèn lờ mờ,Tử Du ngâm chân xuống mặt hồ, trên người khoác áo choàng len hờ hững.Nàng đang đợi anh nhân tình
Tử Du ngâm nga bài hát solo của nàng trong lúc lướt điện thoại, cũng sắp tới lúc anh tới rồi.Nàng có chút nôn nao, nhưng rồi cũng nhanh chóng tan biến.
Khi Jiwon của nàng tới,anh ôm choàng lấy nàng từ đằng sau, hôn lấy nàng thắm thiết.
Tử Du vờ dỗi đẩy anh ra, tay giật giật chiếc áo sơ mi anh còn mặc trên người.
-Bobby oppa,hôm nay em dạy anh bơi nhé.
Nàng nói một câu cầu khiến, rồi thanh lệ đứng lên.
Anh cũng rất nhanh hiểu ý của nhân tình, vội trút khỏi người bộ tây phục đang mặc.
Tử Du trong lúc đó chầm chậm để chiếc áo choàng mỏng trượt khỏi người, để lộ dưới đó là một thân hình đồng hồ cát và một bộ đồ bơi siêu dâm đãng.
(Ảnh minh họa)
Tử Du quyết định chọn bộ này vì nó thật khêu gợi và dâm vl ra,khiến Jiwon không thể rời mắt khỏi thân hình của nàng.
Không nhanh không chậm, Tử Du lặn xuống nước và bơi ra giữa hồ.Jiwon không để phí thời gian mà chỉ mặc độc chiếc quần lót bơi ra theo.
Cả hai tìm thấy nhau giữa dòng nước và lao vào nhau. Nhờ sự nâng đỡ của nước, hai chân nàng kẹp vòng kềm lấy eo anh, nhẹ nhàng mượn cơ thể anh mà lơ lửng, hai tay nàng vòng qua cổ anh,nàng cúi xuống hôn anh thật ướt át.Anh đáp trả lại nhân tình cuồng nhiệt, hai tay vuốt ve từ eo nhỏ xuống cặp mông cong của nàng, sờ nắn. Cả hai điên cuồng trong nụ hôn, bám víu lấy nhau như những kẻ chết đuối, ôm lấy hơi ấm trong màn nước lạnh giá.
Jiwon cứ ôm Tử Du như vậy từ từ bước lên bờ,nàng càng đắc ý khi cảm nhận được con cặc của anh đã cứng.
Khi bước lên bờ nàng không chịu được lạnh mà run lên một hồi, càng ôm chặt lấy anh hơn, đầu núm thấm nước bị lạnh căng lên dưới lớp vải, theo từng nhịp bước chà vào ngực anh.
- Em lạnh rồi sao?
Tử Du đáp lại bằng những cái hôn liên tục trên cổ Jiwon.Nàng rúc vào người anh như một con mèo bị lạnh, hai chân càng siết chặt nửa người anh hơn.
- Vậy anh giúp em làm nóng người đi.
Lời mời gọi khiến ngọn lửa trong Jiwon hừng hực,anh cẩn thận đặt nhân tình ngồi lên thành hồ bơi. Vị trí Tử Du ngồi cao hơn anh,anh dạng một chân nàng ra rồi kéo mảnh quần tam giác sang một bên làm lộ vùng kín hấp dẫn.Nàng ngả người ra sau, trọng lượng hoàn toàn tựa vào hai tay,mảnh quần vẫn còn hơi vướng nhưng trong lúc đó anh đã dùng miệng chiếm lấy lồn nàng.
Jiwon hôn miệng dưới của Tử Du cũng rất điêu luyện như hôn miệng trên vậy. Đầu lưỡi khéo léo liếm láp đôi môi hồng, lúc đẩy vào lúc rút ra, còn mút ra âm thanh "chụt chụt" thô tục.
Nàng không ngăn được tiếng kêu khoái cảm, một tay luồn vô lớp vải tự vân vê lấy đầu vú, cảm nhận thấy sự sung sướng tăng dần.
Một ngón tay của anh tiến vào, rồi hai ngón. Dâm dịch của Tử Du chảy càng nhiều. Ba ngón gần như gần bằng con cặc của anh, nhưng không phải, không đủ.
Quả thật rất sướng, nhưng vẫn chưa đủ.Tử Du thèm con cặc nóng rực của anh đâm vào khuấy đảo, đem lại cực khoái cho nàng. Sâu hơn nữa.
- Oppa à... - Tử Du làm giọng nũng nịu.
Không cần nàng nhắc Jiwon cũng gần mất hết kiên nhẫn, con cặc của anh đã căng cứng đến tê rần trong quần trong lúc nhìn nàng trưng lên biểu cảm sung sướng như vậy.
Nhìn Tử Du ướt sũng run lên từng hồi,anh cũng có chút lo.
- Em có muốn vào nhà...
Tử Du lườm Jiwon, đôi mắt đen láy xoáy vào anh, môi đỏ cong xuống hờn dỗi, tóc nâu sậm bết vào má, cổ và vai, tuy biết nàng đang tức giận nhưng anh vẫn không thể không cảm thán sự xinh đẹp của nàng lúc này - nhìn nàng như không thuộc về thế giới này.
Chắc vậy rồi,dù gì vào năm 2019 Tử Du đã được bình chọn là người phụ nữ đẹp nhất thế giới mà.
-Đụ em... Ngay. Bây. Giờ.Đi...
Anh như bị một luồng điện giật, vồ lấy nàng mà hôn mãnh liệt. Nếu người đẹp đã nói như vậy, anh làm sao dám không làm hài lòng nàng?
Anh ôm nàng di chuyển đến ghế dài bên hồ, hai cơ thể quấn quýt lấy nhau truyền hơi ấm.
Giữa cả hai đã không còn quần áo ngáng đường, anh đặt người nàng nửa tựa lên ghế, chổng mông lên cao.
- Ứ... á... ư...
- Hự...
Con cặc của Jiwon trượt vào dễ dàng, lồn của Tử Du vừa ấm vừa ôm chặt lấy cặc anh không chịu được cũng phải kêu một tiếng. Lưng nàng cong oằn xuống, để lộ một đường xương sống tuyệt đẹp trên làn da trắng tuyết.Anh không nhịn được số lần thúc vào càng dồn dập, khiến tiếng rên của nàng đang ở dưới càng dâm đãng hơn.
– Em lạnh quá…
– Lại đây…
Anh giúp nàng đứng lên xoay người lại, sau khi Tử Du đã vòng hai tay qua cổ anh,Jiwon nâng một chân nàng lên và lập tức đút con cặc nóng bỏng vào cái lồn dâm đãng của nàng.
Tiếng rên của Tử Du lúc ấy phải gọi là mê người. Ôm chặt lấy nàng với tay còn lại,anh cảm nhận hai thân thể đang muốn hòa quyện vào nhau, giữa cái lạnh tê tái trở thành cái nhiệt hừng hực sưởi ấm cho cơ thể còn lại.
Nụ hôn nóng bỏng không chỉ tấp nập, ướt át mà còn có chạm răng với nhau, kẹt vào tiếng rên rỉ thở dốc khi cần tách nhau ra để thở, rồi nhanh chóng tìm đường trở về với nhau. Dù đang đụ Tử Du ngày càng nhanh, nhưng trong đầu Jiwon chỉ còn sót lại những nụ hôn,anh khá chắc khi buông nhau ra môi cả hai sẽ muốn sưng lên hết cả.
– Em… em… em… sắp…
Hơi thở đứt quãng và tay chân nàng đang lịm dần đi cho anh biết rằng nàng sắp lên đỉnh, thật ra,anh cũng sắp rồi.Anh ôm giữ lấy người để nàng không ngã, và hôn nhau qua cơn cực khoái.Tử Du ngả lịm lên người Jiwon, không ngừng thở như hết hơi, không còn sức lực để nói.Anh đã bắn vào trong lồn nàng rồi, lúc rút ra tinh cùng dịch chảy thành dòng xuống đùi trong của nàng. Thầm rủa trong đầu, hắn sẽ phải nhắc Tử Du uống thuốc tránh thai.
Anh bế Tử Du vào nhà để vệ sinh và mặc quần áo ấm. Sau khi anh hoàn thành yêu cầu bế nàng lên giường,Tử Du cứ nằng nặc đòi anh phải ngủ lại với nàng.
– Anh phải ở lại giữ cho em ấm chứ.
“Đừng về nhà với vợ anh” Đó là điều Tử Du không nói.
Jiwon nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, nhưng khi Tử Du ngồi dậy đặt lên môi anh một nụ hôn khẽ, anh lại không né tránh.
– Ở lại với em đi.
Nàng khẽ khàng nài nỉ.
Nơi bàn tay xinh đẹp của Tử Du đặt lên trên tay anh, một luồng hơi ấm truyền đến.Jiwon thở dài.
– Được rồi.
Và anh ôm lấy nàng khi cả hai ngã vào giường.
Tumblr media
Đứng trước gương phòng tắm.Tử Du say mê chiêm ngưỡng thân hình nóng bỏng của nàng. Tử Du đưa hai tay xoa nắn và nâng cặp nhũ hoa căng đầy nhựa sống của nàng cho sát chặt vào áo lót mỏng của nàng. Hai đầu vú đỏ hồng săn cứng lồ lộ hiện ra dưới làn vải mỏng.Tử Du hít một hơi dài cho phổi nàng đầy, đôi ngực đồ sộ của nàng nhô cao hẳn lên. Hai bàn tay nàng nhè nhẹ đi lần xuống lằn eo hẹp gọn, đến đôi mông tròn lẳn, qua cặp đùi thon dài, xuống đến tận hai bàn chân nhỏ mềm xinh xắn.
Khi Tử Du đưa tay trở lên, bàn tay phải của nàng khẽ chạm vào phía giữa hai háng, một vài ngón tay của nàng phớt nhẹ vào mu lồn.
Nàng rùng mình, rên lên nho nhỏ vì khoái cảm. Đôi mặt của nàng nhắm lại, một tay nàng xoa bóp đôi gò bồng đảo, một tay kia thọc qua slip để sờ cái mồng đóc của nàng.Nàng cảm thấy như một luồng điện phát ra trong người nàng, thân thể nàng run rẩy vì khoái lạc.
Tử Du bỗng chợt bừng mắt dậy khi cảm thấy có một đôi bàn tay mạnh mẽ đang xoa bóp vú và lồn nàng.Taehyung đang đứng trần truồng sau nàng, cặc chàng dựng cứng như khúc củi, lông đen rậm bao bọc xung quanh đùm dái. Đầu cu Taehyung lộ ra đỏ hồng, xuyên qua lằn slip mỏng của Tử Du, cạ vào hai mép lồn nàng.Tử Du thốt lên một câu với giọng đầy khêu gợi:
– Taetae oppa, anh làm gì kỳ cục vậy?
Nhưng chân Tử Du mở rộng để cho Taehyung ca đầu cu sát vào cửa mình, rà đến mồng đốc nàng. Nước nhờn bắt đầu chảy ra từ trong lồn nàng. Làm ướt dầm lông mao xoăn xoăn ở hai bên mép lồn và đầu cặc Taehyung. Chàng mỉm cười hôn nhẹ vào tai vào gáy nàng thơm mùi xà bông:
– Anh thèm muốn Du quá,cho anh chịch phát nhé ?
Chàng vẫn tiếp tục rà đầu cu vào âm đạo ướt đẫm chất nhờn nóng bỏng của Tử Du. Nàng phản đối một cách yếu ớt:
– Không được đâu... Vừa mới tắm sạch sẽ xong…
Taehyung xoay mặt Tử Du lại, hôn môi nàng một cách say đắm.
Lưỡi chàng thọc sâu vào trong miệng nàng. Taehyung vén áo lót mỏng cua Tử Du lên, để lộ đôi vú căng nãy với đầu vú săn cứng.Nàng bất chợt rên rỉ:
– Oppa, đừng mà!
Taehyung nghe rõ nhịp tim đập mạnh, hơi thở dồn dập của cả hai người.Chàng tiếp tục hôn Tử Du,tay xoa bóp vú nàng, một tay luồn xuống mông nàng để tuột quần lót cho rớt xuống sàn gạch nhà tắm.
Taehyung xoay người Tử Du để nàng ngồi trên mặt bồn rửa mặt.Chàng say mê ngắm thân hình trần truồng của Tử Du.Taehyung cúi xuống đưa lưỡi liếm đầu vú đỏ hồng, một tay bóp vú, một tay kia xoạc háng Tử Du rộng ra, sờ chiếc lồn đầy lông đen.Nàng nhắm nghiền mắt, hơi thở gấp rút, rên rỉ vì bị kích thích dục tình. Nàng đưa tay lần xuống xoa nắn đôi vai, bộ ngực nở nang của Taehyung và lần mò xuống hạ bộ chàng. Taehyung thì thầm:
– Đừng có đụng vào Lil'tae nhé! Sẽ gặp rắc rối đấy!
Tử Du cười rúc rích một cách dâm đãng:
– Đàng này đâu có sợ. Chấp đó!
Tay nàng vọc lên vọc xuống đầu cặc của Taehyung, làm chàng nổi hứng căng cứng người lên.Chịu không nổi nữa.Taehyung vạch háng Tử Du ra, dúi mặt mình vào chiếc lồn nở lớn đây nước nhờn của nàng và bắt đầu đưa lưỡi ra vào hai mép âm hộ và mồng đốc căng cứng của nàng.Tử Du nứng quá, bắt đầu nói tục:
– Taetae oppa, bú em đi! Cho lưỡi vào sâu trong, bú hột le em mạnh vào, cho em sướng đi anh!
Nàng đưa hai tay thộp lấy đầu Taehyung, dúi mặt chàng sát vào lồn nàng. Mặt mũi Taehyung ướt đẫm chất nhờn tiết ra từ trong âm đạo của Tử Du. Tiếng động nhóp nhép phát ra khi Taehyung bú liếm lồn vang dội trong phòng tắm, cộng với tiếng rên rỉ khoái lạc của Tử Du nghe thật là dâm dục.
Taehyung cho hai ngón tay thọc sâu vào âm đạo nhờn ướt của Tử Du, đút ra đút vào, khi chậm khi nhanh.Nàng chịu không nổi nữa, hai tay ôm chặt đầu Taehyung vào háng nàng, xoạc hai chân rộng ra nữa để mặt chàng vào sát lồn nàng hơn nữa. Taehyung thè lưỡi liếm qua liếm lại mồng đốc, làm Tử Du rên la vì khoái lạc:
– Anh ơi, bú hột le của em đi, cho hai ngón tay vào sâu trong lồn em, em sắp sửa ra đây này...
Taehyung vội vàng chộp lấy hột le cương cứng của Tử Du lồ lộ trồi lên khỏi hai mép âm hộ, cho vào miệng chàng mút mạnh.Nàng rú lên vì quá đê mê:
– Anh bú hay quá, em sướng quá! Em ra đây Em bắn khí ra đây…
Tử Du ưỡn ngực lên, một tay ấn đầu Taehyung vào hạ bộ nàng, một tay xoa bóp đầu vú. Cửa mình nàng co thắt ra vào, bóp chặt hai ngón tay của chàng đang thọc sâu vào trong chiếc lồn nóng bỏng của nàng, dâm thủy tiết ra lênh láng, chảy ra khỏi kẽ mép lớn tràn xuống dưới khe đít nàng.
Taehyung đưa một ngón tay xuống sờ lỗ đít của Tử Du đang nở ra thộp vào vì nàng đang lên đỉnh vu sơn. Chàng thoa chất nước nhờn chung quanh chỗ này, rồi bất chợt thọc ngón tay sâu thêm vào trong hậu môn nàng.
– Oppa ơi! Anh làm em chết rồi. Chơi một lúc ở hai lỗ làm sao em chịu nổi.
Tử Du rên rỉ lên vì khoái lạc, âm hộ và hậu môn nàng co thắt liên hồi.
– Em ra nữa đây anh ơi! Em đã quá! Bú em nữa rồi lát nữa em thưởng anh.
Khi Tử Du hoàn hồn sau đợt bú liếm tuyệt vời của Taehyung, nàng kéo chàng đứng dậy, con cu đầy lông lá rậm rạp của Taehyung dựng đứng lên như cột buồm.Tử Du quỳ xuống để mặt nàng ngay trước bụng chàng, một tay vọc đùm dái căng đầy, một tay vọc lớp da quy đầu xuống để lộ đầu cu cứng và đỏ ướt nước nhờn. Nàng ngước lên nhìn Taehyung, cười một cách đĩ thoã.
-Em sẽ thưởng cho anh vì anh đã làm cho em sướng nhiều lần. Nhưng anh đừng có ra liền à nha?! Em muốn anh đút cặc vào lồn em. Đụ em rồi mới bắn khí trong lồn em cho em đã cơn nứng nhé.
Tử Du đưa lưỡi nàng ra, liếm chung quanh đầu cu Taehyung, nàng cho đầu cu chàng vào miệng rồi bắt đầu bú. Lưỡi nàng rà xuống dưới con cu chàng, đi dài xuống luồn dái với lông đen bao bọc.Taehyung nhắm nghiền mắt lại hưởng thụ khoái lạc.Nàng há miệng lớn ra, để cu chàng thọc vào sâu trong miệng nàng. Đầu cu Taehyung nở lớn ra chạm vào cuống họng nàng.Tử Du ngậm hết con cu co thắt lâu trong miệng rồi từ từ rút ra rút vào khiến Taehyung bắt đầu rên rỉ vì sướng.
– Du ơi! Em bú anh nữa đi.. Anh sướng quá…
Tay chàng với xuống xoa bóp hai bên cặp vú đầy đặn của Tử Du.Taehyung bắt đầu đưa đẩy hông để cu chàng ra vào miệng nàng theo ý muốn.Có lúc Tử Du cảm thấy Taehuyng muốn bắn khí ra, thì nàng ngưng bú. Tay bóp chặt phía dưới cu, để chặn cho chàng khỏi xuất tinh sớm. Sau đó Tử Du lại thép tục cho cu vào miệng nàng bú. Tay Tử Du lần mò xuống háng nàng, hai ngón tay mân mê mồng đốc của mình.
Taehyung thấy thế, chịu không nổi nữa, kéo Tử Du đứng dậy xoay người nàng về phía trước gương phòng tắm. Đôi mông tròn trịa của nàng cong về phía sau.Taehyung xoạc háng nàng rộng ra để lộ mép lồn và đít nở rộng bóng loáng vì ướt đẫm nước nhờn với lông đen bao bọc từ mu âm hộ qua đến xung quanh lỗ đít nàng. Đôi gò bồng đảo của Tử Du trồi ra phía trước lắc lư một cách khêu gợi. Hai đầu vú của nàng đỏ hồng săn cứng vì nứng.
Taehyung thì thầm bên tai Tử Du:
– Anh sẽ cho Du thưởng thức Lil'tae của anh nhé!
Một tay bóp vú nàng, một tay chàng cầm con cu săn cứng rà rà vào mồng đốc của Tử Du, nàng rên rỉ:
– Đụ em đi anh! Đút cặc vào đi! Em nứng lắm rồi!
Taehyung vạch hai mép lồn của Tử Du, để đầu cu trước âm đạo đỏ hồng của nàng. Thình lình chàng ấn mạnh một cái, con cu dài cứng của Taehyung đã ngập sâu vào lỗ lồn ướt nhẹp của Tử Du.Nàng rú lên vì khoái lạc:
– Ôi! Sướng quá! Sướng quá! Đụ em nữa đi anh. Nắc mạnh vào đi anh. Em sắp sửa lên mây rồi...
Tử Du hơi chổng mông về phía sau để cho cặc Taehyung vào sâu trong âm đạo nàng hơn nữa. Taehyung run rẩy uốn éo hông mình, để cu chàng đút ra đút vào âm đạo nóng bỏng ướt đẫm nước nhờn của nàng.
Nhìn trong gương phòng tắm, cảnh tượng hai người trần truồng đang làm tình với nhau thật là dâm dục. Tiếng động nhóp nhép vì sự giao hợp đầy nước nhờn giữa con cặc cứng ngắc của Taehyung và lồn của Tử Du vang dội đầy phòng tắm.
Bắp thịt cửa mình nàng co thắt nhiều lần, giữ chặt dương vật Taehyung trong âm hộ nàng.Tử Du gục đầu xuống bồn rửa mặt, lịm đi khi một cơn khoái cảm chạy xuyên qua cơ thể nàng, luồn vào mọi xương tủy, thớ thịt nàng. Nàng lẩm bẩm:
– Em ra đây! Đụ em nữa đi. Đụ sâu vào lồn em nữa đi, không sao đâu! Em vừa mới hết kinh xong.
Taehyung mỉm cười ranh mãnh:
– Không! Anh không muốn bắn khí vào trong lồn em! Anh muốn bắn vào chỗ khác cơ! Đố Du biết đó.
Vừa nói Taehyung vừa rút cu chàng ra khỏi âm hộ Tử Du. Chàng để đầu dương vật cứng ngắc của mình ngay sát cơ vòng hậu môn ướt nhờn chất dâm thủy của nàng.Nó khiến Tử Du hồi hộp nhớ lại mấy hôm trước Taehyung khi thử chơi lỗ nhị của nàng thì mê tít đến nỗi đụ nó gần như muốn toét ra luôn.
Taehyung rướn người lên, ấn sát dương vật vào cơ vòng nở lớn giữa hai đôi mông tròn trịa của Tử Du. Nàng rên rỉ:
– Anh tham lam lắm! Muốn chơi hết chỗ này đến chỗ nọ? Đằng này không sợ đâu, muốn đến đâu thì đến. Phải làm cho em thỏa mãn rồi mới được bắn khí ra đó nhe! Đụ sâu vào trong lỗ đít em đi! Em đang sướng quá...
Taehyung với tay bóp vú Tử Du, sờ âm hộ và mồng đốc làm nàng nứng quá chảy nước nhờn ra ướt đẫm,nhỏ thành dòng chảy xuống háng nàng.Taehyung chịu không nổi nữa, nhấn cu chàng vào sâu trong lỗ đít Tử Du, bắn khí ra tung tóe trào ra khỏi lỗ đít nàng, ra đầy hai bên bờ mông tròn trịa của nàng.
Taehyung lịm đi vì quá kích thích, chàng nằm đè lên lưng Tử Du không cục cựa gì, cu chàng vẫn cắm sâu trong đít nàng thóp ra thóp vào đến giọt tinh khí cuối cùng.
Cu Taehyung từ từ nhỏ lại, rớt ra khỏi lỗ đít. Một dòng nước tinh khí chảy dài khỏi lỗ đít nở lớn của nàng xuống đùi và háng. Cu chàng vẫn còn ép sát vào mông Tử Du, một tay vẫn còn sờ cái lồn nóng bỏng, còn tay kia thoa bóp đôi vú tròn trịa của nàng.
Tử Du quay đầu lại hôn Taehyung, lưỡi nàng thọc sâu vào miệng chạm vào lưỡi chàng: Hai người ôm ghì lấy nhau đầy âu yếm.Taehyung lấy giấy lau sạch tinh khí và nước nhờn trên đít và âm hộ của Tử Du.Nàng cũng dùng giấy lau sạch cu chàng.Taehyung bế bồng Tử Du lên ra khỏi phòng tắm trần truồng như nhộng hướng về phòng ngủ.
Chàng đặt Tử Du nằm dài xuống giường, kéo chăn ra nằm bên cạnh nàng. Hai người ôm nhau, sờ soạng nhau một lát rồi Taehyung lăn ra ngủ thiếp đi.
7 notes · View notes
bacxiunhieusua · 1 year
Text
Tumblr media
070123
Mình không nghĩ, mình sẽ tóm tắt lại năm 2022 bằng những con chữ, vì mỗi chuyện đi qua, mình đã dành cho bản thân một khoảng thời gian ngắn dài vừa đủ để có thể nhìn tổng thể rằng mọi thứ đã mở đầu, diễn ra và kết thúc ra làm sao.
Năm 2022 là lúc căn bệnh trầm cảm của mình trở nên rất nặng, mình áp lực rất nhiều, căng thẳng rất nhiều và kiệt sức rất nhiều. Giai đoạn đó hầu như đều do gánh nặng về kinh tế và công việc đè lên. Cũng là lúc chứng rối loạn tiêu hoá của mình xuất hiện.
Mình không nhớ, mình đã khóc, đã mệt mỏi, đã chọn từ bỏ biết bao nhiêu lần trong khoảng thời gian ấy. Và giải pháp cho mọi nỗi đau dày vò tinh thần mình, là kế hoạch mình sẽ tự tử sau khi hoàn thành bằng tốt nghiệp Đại học, để ba mẹ mình được đi dự lễ, mình có thể hoàn thành điều mà mình có thể hoàn thành vào lúc đó.
Trước biểu cảm khó hiểu của bạn mình, mình cảm thấy rất vui và nhẹ nhõm, mình dường như đã tìm ra được chìa khoá cho mọi vấn đề đang xảy ra. Những lúc đó, mình biết là mình chẳng có thể nói ai được về dự định của chính mình, vì đối với họ, cái chết là vô nghĩa, là điều gì đó không nên và không được xảy ra, là bất hiếu, là cái tội. Họ bảo mình không phải là quá khổ, vậy mà sao tâm hồn mình lại đầy nỗi đau như thế cơ chứ.
Ừ, thì làm gì có ai mà không muốn được hạnh phúc, được nhẹ nhõm, ngủ ngon và vui vẻ qua mỗi ngày đâu chứ. Vậy mà tinh thần mình lại bị bệnh như thế đấy mà kẻ bị bệnh, chỉ muốn hết đau, hết khổ chứ chẳng còn tâm sức đâu để mà nghĩ đến đúng sai và nên hoặc không nên. Mình chỉ muốn được giải thoát. Mình chịu hết nổi rồi.
Vậy rồi mọi chuyện u uất cũng tốt đẹp hơn phần nào, đến ngày mà nhắc nhở của mình báo mình về kế hoạch mình đó. Mình chẳng c��n muốn ra đi nữa, khoảng thời gian ấy, mọi thứ dường như trở nên tuyệt vời và đẹp đẽ hơn rất nhiều. 1-2 lần đã tự hỏi chính mình rằng, nếu biết vậy thì lúc đó có đau khổ thế không? Mình bảo không, vì nhờ có thế mà bây giờ mình mới thấy mình hiểu được thế nào là hạnh phúc.
Vòng tròn bạn bè của mình thu hẹp lại, mình vẫn quen biết nhiều người, nhưng không còn duy trì giao tiếp hay trao đổi thường xuyên. Tệp bạn bè của mình hay chia sẻ cũng còn lại rất ít. Mình không thấy tiếc, không thấy buồn, vì mình biết mình và họ không hợp, không hợp trong khoảng thời gian đó. Và hiện tại họ đều bình an, chỉ thỉnh thoảng mình vẫn quan tâm một cách lặng lẽ như thế.
Mình không một mình, nhưng mình cô đơn.
Mình tìm đến cồn rất nhiều trong năm qua, những bữa tiệc thâu đêm đến sáng không nhiều cũng chẳng ít. Những hôm một mình với lon bia, tự uống say tự khóc rồi vùi mình vào gối mà ngủ cùng nước mắt và vô vàn câu hỏi vẩn quanh trong đầu.
Năm nay mình khóc ít hơn, nhưng mỗi lần khóc thì rất lâu. Có vẻ việc khóc với mình không còn dễ dàng nữa. Lúc xảy ra chuyện, bên trong mình đầy nặng nề, đầy ấm ức, đầy mệt mỏi. Vậy mà làm mọi cách cũng chẳng thoát ra được. Nhưng sau đó vài ngày, vài tháng, chỉ cần một tác động nhỏ thôi, trái bóng căng bên trong mình sẽ vỡ tan ra, và mình nằm khóc, lúc thì khóc oà lúc thì khóc trong rấm rức, nhưng điểm chung đều là, mình không kiểm soát được việc khi nào mình sẽ ngừng khóc lại, cả người mình nấc lên, mắt mờ đi và thấy đau trong lòng rất nhiều.
Tình trạng viêm của cơ thể mình rất nặng, nó dễ viêm ở khắp mọi nơi nó muốn. Và mình trải qua nó một mình, cùng với thuốc. Kháng sinh, giảm đau và mọi cách có thể giúp mình quên cơn đau, mình đều thử. Có một số lúc mình sẽ hiểu lí do vì sao, nhiều lúc cũng chẳng hiểu làm sao có thể viêm nặng như thế.
Mình sợ ăn dù bản thân mình là đứa không thích gì ngoài được ăn ngon. Bởi vậy nên mình thấy mình vô hại. Nhưng mà giờ mình không dám ăn no, ăn ngon cũng không thấy ngon nữa, tiêu hoá thì tệ, có những lúc mà mình chỉ muốn uống nước để qua ngày. Mình ăn mình cũng đau mà không ăn mình cũng đau. Mình biết mình cần đi khám, nhưng mình cũng sợ. Sợ đủ điều. Có lẽ mặt tích cực duy nhất từ chuyện này, là mình tập cách ăn chậm hơn, nhai kĩ hơn, và chỉ có thế mà thôi.
Năm qua, là năm đầu tiên sau khi chia tay, vì mình độc thân nên cũng trải nghiệm rất nhiều thứ, mình gặp gỡ nhiều, nói chuyện nhiều, lắng nghe nhiều. Mình không dám nhận kiểu đàn ông nào mình cũng gặp, nhưng nó không phải là ít. Sau mỗi lúc vui là những lúc nỗi đau dội về, mình chọn, nên mình chẳng mảy may chối bỏ nó hay hối hận về bất cứ quyết định nào. Lắng nghe câu chuyện của mọi người thật sự rất đáng quý.
Bạn người yêu cũ sau khi nói chuyện lại với mình, không dưới 3 lần bạn cứ bảo mình bây giờ đã trưởng thành, đã có nhiều niềm vui hơn thay vì chỉ có bạn, và nhiều điều khác. Ừ, thử nhiều cái thì mới biết mình có thể vui vẻ đến mức nào.
Thật sự, mình là kẻ tiêu cực trong chuyện tình cảm. Cả với người mình thích và với cả người thích mình. Mình nhận ra rằng, mình chối bỏ mọi thứ đến với mình. Nhưng lại hay chọn nỗi đau lên bản thân. Mình bảo, thấy đau thì mới là thấy đang sống. Cảm giác hạnh phúc vui vẻ quá thì lại ảo diệu vô cùng. Thời gian để vượt qua mỗi khúc chuyện đều khác nhau, có nhanh có chậm, nhưng mình đều để lại cho mình một bài học. Và vì thế nên suy nghĩ và từng lời nói của mình cũng trở nên khác hơn rất nhiều. Một bạn đã nói với mình, em lý trí quá nhỉ. Ừ, có kẻ nào bị vứt bỏ mà không dùng lý trí đâu, đã tỉnh táo như thế mà còn bị như này cơ mà.
Mình sẽ không thể nói chi tiết về tất cả những người đàn ông mình đã gặp trong năm qua. Vì mình cảm thấy cũng không cần thiết nữa để mà nhắc lại. Vốn cho cùng thì mình cần thương chính mình và tử tế với bản thân mình hơn. Nhưng mình đã thử, thử rồi mình mới biết điều mình muốn làm có đúng hay không. Thay vì hối hận, thì cứ nên trải nghiệm một cách an toàn. Ít ra là mình cũng có kinh nghiệm cho mọi người xung quanh mình. Nói là vậy chứ giờ họ muốn thử mình cũng đâu thể ngăn cản được ai. Nhưng lời chia sẻ của một kẻ từng trải sẽ không đem lại cảm giác sáo rỗng và xa cách.
Như cái cách mà mình chơi vơi lẻ loi giữa hàng trăm lời khuyên của tất cả. Vì không là mình, không trải qua thì không hiểu được.
Mình từng nghĩ mình sẽ kể cả những chuyện vui buồn đan xen ở đây, vậy mà theo lối cũ, mình vẫn toàn đem những bản tối của chính mình để mà than thở. Và vì thế nên mình yêu Tum vô cùng, dù đôi khi mình muốn xoá luôn tài khoản và tìm một nơi mới. Mình vẫn có những câu chuyện vui vẻ và tích cực tràn đầy, mình vẫn tươi tắn và hát ca yêu đời cùng những lúc hạnh phúc của bản thân. Nhưng không phải ở đây, mà là một nơi khác.
Mình sẽ không dùng đến cồn nữa, không chủ động dùng, không tìm đến nó. Dù thật sự có nó mình dễ khóc oà và ngủ ngon, có nó thì nỗi đau mình được rút ngắn lại.
Mình sẽ không thử bản thân mình quá nhiều, sẽ không làm tổn thương nó nữa. Mình muốn tốt với chính mình hơn một xíu.
Có lẽ mình sẽ recap một lần nữa năm 2022 về những điều vui. Nhưng có thể cũng sẽ không có. Ừ!
80 notes · View notes
chon-nho-em-ve · 4 months
Text
Tumblr media
Bế tắc thật
Lần đầu tiên em bị bỏ rơi, em mới chỉ là một hạt đậu bé xíu trong bụng mẹ. Người ta không chấp nhận em, vì mẹ em là một người phụ nữ có gò má cao, họ sợ. Khi biết em là con gái, người ta lại càng có lí do để chối bỏ em.
Mẹ cũng đã từng nằm trên bàn mổ, xác định bỏ em thêm một lần nữa nhưng không thành. Nghe nói lúc ấy mẹ đã ngất đi nên không thể làm được.
Khi sinh em ra, bà ngoại cũng từng muốn cho em đi làm con nuôi nhà người ta để sau này em được sống cuộc sống khác. Ông ngoại không chịu, nhất định giữ em lại.
Năm em mười tuổi, người cậu ruột thương yêu em nhất cũng bỏ em mà đi. Cậu nằm một mình dưới đất lạnh, mặc em đau khổ, mặc em khóc than. Từ ấy, em không còn được che chở nhiều nữa.
Năm em mười tám, có một mối tình đẹp ngót nghét tám năm, kéo dài cho đến hiện tại. Khi em đau ốm, khi em xấu xí vẫn kề cận nắm tay, dỗ dành và thương yêu. Em nghĩ, cuộc đời em đau khổ chỉ đến đây thôi, rồi em sẽ được bù đắp, yêu thương thật nhiều. Vậy mà,… gia đình người ta không đồng ý cho người ta ở bên cạnh một người bệnh tật như em, họ sợ em khổ, con họ khổ. Em đã khóc rất nhiều trong suốt những tháng qua nhưng chẳng thay đổi được gì. S vẫn phải làm tròn đạo làm con, nên S quyết định sẽ về bên anh chị cho thuận lòng bố mẹ, cho tết nhất nhà cửa được êm ấm. S nói chúng em không phải là chia tay, chỉ là tạm ở xa nhau cho bố mẹ bớt căng thẳng… nhưng liệu em có thể hi vọng một tương lai tươi sáng cho mối quan hệ này không chứ? Sao em thấy mọi thứ cứ mịt mì tăm tối và đau đớn như này.
Cuộc đời ơi, sao lại tệ với em đến như vậy?
8 notes · View notes
motnguoibinhthuong · 3 months
Text
Mấy chuyện nhảm, không nhân dịp gì hết.
Hôm qua mới thi học kì xong, vậy là coi như xong học kỳ I. Năm 1 là năm duy nhất không có đồ án xuyên Tết nên coi như tạm nghỉ dưỡng được mấy ngày. Thực ra thì học kì mới bên 1 trường khác cũng mới bắt đầu nên mình cũng không có nhiều ngày nghỉ lắm. Mà cứ tiếp thôi, nghe thì nặng chứ so với trước giờ mình vẫn làm thì cũng cỡ đó.
Sáng mai thi xong chắc là lấy cọ, lấy màu ra vẽ. Thèm vẽ lắm rồi. Nguyên học kì cũng vẽ mà toàn vẽ đồ án chứ không có vẽ gì thêm. Vài bạn cùng khoá, vừa thi xong là về nhà căng giấy ra vẽ rồi. Vào một môi trường cùng tần số làm cho mình có cảm giác được cộng hưởng, có nhiều năng lượng để làm nhiều thứ.
Không có nhiều thời gian quan tâm chuyện thế sự cũng tốt. Trong lúc đang ngồi vẽ, chạy deadline thì thiên hạ làm đủ trò, tới lúc rảnh tay thì chuyện cũng xong, cũng qua mấy ngày rồi. Đỡ phiền.
Mình không lí tưởng hoá bất cứ điều gì, vì tới tầm này cuộc đời mà còn tin vào một cái lí tưởng nào đó, thì hoặc là lời dối trá, hoặc là còn non nớt với sự đời. Mình đơn giản là có vài mục tiêu phải làm, và những thứ mình đang làm đều sẽ có một chút cho mình, một chút cho mục tiêu đó. Ví dụ như hôm nay mình có nói với một bạn cùng lớp là mình học kiến trúc vì mình mỗi ngày chứng kiến những công trình lâu đời ở thành phố này bị tháo dỡ, nên mình cảm thấy có một trách nhiệm gì đó, không gọi nó bằng những từ ngữ lớn lao, chỉ là cảm giác cần tìm hiểu và lưu giữ lại dấu ấn của một thời. Có thể nói là sự gắn kết của mình với thành phố này, vừa cũng là quê hương của mình, là cảm hứng cho nhiều việc mình đang làm. Mình sưu tầm, lặn lội ở mấy tiệm sách cũ mỗi ngày cũng là để gìn giữ được ngôn ngữ của tiền nhân. Mình học tiếng Pháp cũng là vì để hiểu được văn hoá, để đọc các tài liệu mà không bị người dịch dắt đi bằng câu chữ của họ. Chỗ này giải thích thì dài dòng mà cũng không thể đủ ý, nhưng mà chắc là bạn bè biết mình lâu thì cũng hiểu.
Trước giờ mình thích cái gì, ghét cái gì thường có phần thể hiện ra mặt chứ khó giấu. Mình giả bộ dở lắm, nhìn sượng, nên có sao sống vậy cho dễ. Cách mình dùng câu từ có vài chỗ hơi lộn xộn hoặc từ ngữ lạ lạ một phần là vì có một số câu từ thuộc về những kí ức muốn quên nên mình hết sức né đi, tìm câu chữ tương đương, hoặc đơn giản là có nhiều câu chữ không có vấn đề gì nhưng trước giờ không bao giờ dùng thì cũng không dùng thật.
Tuổi tác, thật là một sự ám ảnh. Nó làm mình mắc kẹt giữa những thế hệ, những thế giới khác nhau. Cuối cùng có vẻ như mình cũng không thuộc được về bên nào. Nhiều buổi lạc lõng, đi dạo một vòng, không tha thiết ghé vào đâu, không biết có thể gặp/hẹn được ai nên thôi rồi lại về với cuộc sống của mình.
10 notes · View notes
todayisthanh · 11 months
Text
Trong quá khứ mình đã bị nói rất nhiều về việc mình dễ khóc, đụng một tí là khóc, nhiều người cũng rất kì thị việc mình dễ khóc và cho rằng mình chỉ đang cố tỏ ra yếu đuối để được thương hại.
Giải thích một cách có vẻ khoa học thì là big 6 trong bảng đồ sao của mình có tận 3 cung nước, tổng thể cũng có rất nhiều vị trí là cung nước, bản thân mình cũng là một người có vấn đề tâm lý từ lâu, luôn trong tình trạng căng thẳng vì overthinking mỗi ngày, thật sự đôi lúc mình không thể kiểm soát việc mình khóc.
Hồi bé mình không thể nhận thức được vấn đề rằng mình overthinking và căng thẳng quá độ dẫn đến việc dễ khóc trong vô thức, sau khi lớn thì mình tập cách nhịn lại, tuy có breakdown nhưng chỉ cần mình còn tỉnh táo và ở trước mặt mọi người thì mình sẽ không khóc. Và vốn mình cũng không nghĩ khóc xong sẽ giải quyết được vấn đề gì, chỉ là khi breakdown thì mình cũng chẳng biết phải làm gì hơn.
Bây giờ tuy mình dần chấp nhận việc mình quá căng thẳng, cay nghiệt với bản thân, cũng quá overthinking về những thứ sẽ không bao giờ xảy đến nên thỉnh thoảng không cách nào ngưng khóc được, hoặc đôi khi mình breakdown, panic và khóc liên tục dù não mình trống rỗng, nhưng mình vẫn cảm thấy bài xích việc mình khóc vì traumatized bị cô lập lúc bé và bị ghét bỏ vì khóc.
Mình luôn hi vọng mọi người sẽ tốt hơn mình, sẽ thoải mái khóc hơn, cũng mong rằng mọi người hiểu có thể nhiều người giả khóc vì lợi ích có thể đạt được đằng sau, nhưng cũng có nhiều người như mình, chỉ đơn thuần là nhạy cảm hơn những người bình thường khác và cũng chẳng muốn khóc lắm đâu nhưng không thể ngưng được.
22 notes · View notes
chieclamauxanh · 5 months
Text
Mình trở về với những ngày bình thường.
Sự kiện cuối cùng cũng đã diễn ra tốt đẹp, hơn cả mình mong đợi. Mình cũng đã dần đi qua những bài thuyết trình căng thẳng và kiểm tra liên miên ở trường. Cuối cùng, cán cân mình gồng đã không đứt gánh, thật may nhỉ. Tới giờ mình vẫn không tin mình đã vượt qua được giai đoạn đó, vẫn không tin mình có thể handle một lúc nhiều việc như thế. Thật may rằng mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát và diễn ra đúng như những gì mình mong đợi.
Và mình biết đó chưa phải giới hạn của mình. Mình vẫn còn có thể cố gắng được nhiều hơn thế nữa, đúng không? Giờ thì mình tập quay lại cuộc sống bình lặng như trước kia của mình, chú trọng ăn uống, đi tập đều hơn, chăm da thường xuyên hơn.
Những kì học cuối cùng ở trường, mình cố gắng đẩy nhanh tốc độ, kì sau mình học tận 6-7 môn, và mình muốn hoàn toàn tập trung vào chuyện học, cũng như học tiếng Trung một cách nghiêm túc hơn nữa. Mình đã bàn giao gần như xong hết công việc ở công ty, các biên bản nghiệm thu sau sự kiện cũng đã gần như hoàn tất, các bài kiểm tra ở trường cũng lần lượt qua đi. Có lẽ tới lúc để self-reflection và dành thời gian cho bản thân nhiều hơn rồi.
Một chuyến đi xa những ngày cuối năm, tại sao không nhỉ?
Tumblr media
Tranh thủ khoe luôn chiếc ảnh xinh xắn Mina chụp hôm rồi đi cà phê. Dạo này ai đó đã dám nhìn thẳng vào máy ảnh rồi, hông còn lãng tránh camera nhiều như trước nữa. Hy vọng bạn lá luôn tự tin và yêu đời như thế nháaa
7 notes · View notes
linhlilas · 1 year
Text
Healing trip đầu tiên của 2023
Mình lại tìm về rừng, núi và cây cối để sạc lại pin cho bản thân mấy ngày rồi.
Một chuyến đi không hề có kế hoạch mà lại vô cùng trọn vẹn.
Trước đó mình chỉ nghĩ rằng kỳ nghỉ lễ 1 mình này, mình sẽ lên list đi loanh quanh Hà Nội 1 mình, đi ăn đi lên mấy vùng làng cổ, đi đâu cũng được, miễn là nơi đó ít khói bụi, ít stress, và có thật nhiều cây xanh. Nhưng mà đi Hà Nội suốt thì cũng ngấy thật.
Thế rồi mình được đi leo núi và khám phá những cảnh quan mà mình chưa từng được biết. Nếu để mà nói thì đây có lẽ là điều thú vị nhất từ đầu năm tới giờ.
Và chỉ mấy ngày nghỉ lễ mình cũng vận động bằng cả năm cộng lại luôn.
Thế mới thấy công việc văn phòng nhìn tưởng đơn giản mà lại độc hại vô cùng, 6 tháng thôi mà mắt mũi tèm nhèm, người thì béo ra, yếu đi, mặt xám xịt hơn, tinh thần tiêu cực hơn. Lịch làm việc căng đét cũng đã khiến mình phải bỏ tập yoga.
Ty tỷ thứ lý do, mình stress hàng tháng trời, chẳng muốn gặp ai, tin nhắn đến còn lười không rep. Stress công việc 10, mà stress về bản thân phải 100. Tự vấn tại sao mắt nhìn người, nhìn việc, nhìn công ty, cái khả năng lựa chọn và quyết định của mình nó tệ vậy? Quyết định nào cũng sai chỉ có quyết định sai là đúng. Mình stress vì 27 tuổi rồi mà vẫn lông bông, đi làm thứ công việc độc hại, và quan trọng là mình thực sự bi quan về ngành nghề và khả năng của bản thân. Mình chẳng biết phải tìm việc gì, phải đi đâu nữa?
Chuyến đi này không khiến mình có được quyết định nào cho bản thân ngay, nhưng ít nhất đã giúp mình giải toả được sự tiêu cực, và nạp lại cho mình phần nào sức khoẻ bị suy giảm.
Mình chưa biết mình sẽ làm gì, và chắc vẫn duy trì tại nơi mình ghét cay ghét đắng này thêm 1 thời gian ngắn. Và nếu mình hay quyết định sai, chọn sai nghề, vậy mình cứ thả trôi đấy, cho việc chọn mình vậy.
À, và mình sẽ quay lại tập thể thao nữa
Tumblr media
Có thể không có gì, nhưng phải có sức khoẻ, có sức khoẻ mới là có tất cả 😌
44 notes · View notes
langythu · 10 months
Text
Mình nhận ra mình vẫn luôn thích người ấy, cho dù đã 10 năm trôi qua.
Cuộc đời mình từng trải qua nhiều lần say nắng, sau mỗi một lần đó, mình lại quên đi kha khá kỷ niệm liên quan, tình cảm đối với họ cũng dần phai nhạt.
Nhưng có một người đầy kỳ lạ, mình đã luôn mơ thấy người đó trong suốt 10 năm chúng mình chia cách.
Cứ vài tháng mình lại bất chợt mơ thấy bạn, mặc dù trong suốt 10 năm chúng mình chưa hề liên lạc, cũng không hề nhìn mặt nhau. Chỉ duy mình bạn ấy.
Trong những giấc mơ ấy, mình luôn vô thức mơ thấy cảnh mình và bạn cùng gặp nhau trong lớp học, chúng mình cãi cọ trên lớp vì một bài toán, chúng mình trêu ghẹo nhau ấu trĩ. Rõ ràng một người cuối lớp một người đầu lớp, cuối cùng lại thành mình bàn trên bạn ấy bàn dưới. Mình mơ thấy ngày ấy chúng mình cùng chụm đầu xem 5S Online, mình mơ thấy bạn ấy cũng thích mình nhiều lắm... Sau khi tỉnh dậy, mình không còn nhớ rõ khuôn mặt bạn, nhưng đó luôn là những giấc mơ vui sướng.
Đôi khi mình nghĩ có lẽ do bạn vẫn luôn là niềm tiếc nuối trong lòng mình, điều mình mơ thấy vẫn luôn là kỷ niệm chứ thực ra mình không còn thích nữa.
Cho đến hôm nay, mình gặp lại bạn trong đám cưới Lan. Mình đột nhiên thấy căng thẳng khi thấy bóng bạn. Mình chọn chỗ ngồi cách bạn xa nhất. Mình cảm giác bạn đôi lúc nhìn mình đôi lúc không nhưng vì căng thẳng nên mình không dám nhìn lại. Mình không biết tại sao rõ ràng bản thân đã 27 tuổi, đã chia cách bạn ấy 10 năm, mà mình vẫn căng thẳng khi bạn quay đầu nhìn mình?
Mãi đến khi, bạn đi từ bàn bên kia đến ngồi gần mình. Khoảnh khắc bạn nhìn vào mắt mình và mỉm cười, trái tim mình lại rạo rực khôn nguôi như 10 năm trước bạn chuyển đến ngồi sau lưng mình và bắt đầu giật tóc mình.
Bạn cao ráo, vững chãi hơn. Bạn cười duyên dáng hơn, nam tính hơn, vẫn ga lăng với phụ nữ như xưa. Chúng mình nói chuyện với nhau một lúc, ánh mắt mình chưa khi nào rời khuôn mặt bạn. Và đến tận giờ này khi mọi người đều đã say ngủ mình vẫn nhớ đến giây phút gần bạn. Mình nhận ra, mình đã luôn thích bạn ấy nhiều năm như vậy. Thời gian 10 năm chưa bao giờ khiến mình ngừng nhớ về bạn.
Chúng mình đã đi trên những ngã rẽ khác nhau. Tương lai bạn sẽ có gia đình riêng, giống như mình hiện tại. Nhưng mình biết mình sẽ luôn rạo rực khi gặp lại bạn, vì đơn giản đó luôn là người mình thích suốt những năm tháng tuổi trẻ.
Và có lẽ mãi mãi mình cũng không đủ can đảm hỏi bạn câu rằng:”Ngày xưa, bạn có phải đã từng thích mình hay không?”
00:30 a.m
8/7/2023
12 notes · View notes
buddhistbooks · 2 months
Text
Tumblr media
Cảnh giới cao của cuộc sống: Biết đủ, biết điểm dừng, biết lẽ phải
Làm người, có ba cảnh giới tưởng đơn giản nhưng lại khó đạt được, đó chính là: Điết đủ, biết điểm dừng và biết lẽ phải. Biết đủ để thấy đời hạnh phúc, biết điểm dừng để tiến xa hơn, biết lẽ phải để đi trên con đường chính Đạo, cuối cùng đạt được sự khoái đạt, ung dung và thoải mái.
Biết hài lòng
Có câu nói: “Chim hồng tước làm tổ trong rừng sâu, chuột uống nước sông mà no bụng.”, có nghĩa rằng, chim hồng tước chỉ cần sự tự do, có cành cây để làm nơi ở trong rừng, con chuột chỉ cần uống nước sông, cốt là có thể đỡ khát, no căng cái bụng, thế là đầy đủ, mãn nguyện.
Đối với con người thì không phải vậy, con người thường chạy đua với nỗi lo “cơm, áo, gạo, tiền”. Thế nhưng, dù có nhiều tiền đến mấy cũng không ăn quá 3 bữa chính trong một ngày.
Đời người vốn dĩ không hề đau khổ, đắng cay, bất quá chỉ vì con người truy cầu quá nhiều, lòng người vốn dĩ không mỏi mệt, mệt là bởi vì luôn cảm thấy không đủ. Con người khi đến với thế gian là hai bàn tay trắng, không đem theo thứ gì, khi từ giã cõi tạm cũng trống rỗng, hư không. Duy chỉ có hài lòng, biết đủ với cuộc sống hiện tại, mới cảm nhận được hạnh phúc đích thực.
Vào thời Minh có một người tên là Lão Trương, xuất thân từ một gia đình nghèo khó, ông dạy con trai nỗ lực học tập và làm việc chăm chỉ, với ông, hàng ngày có cơm ăn, áo mặc, như vậy là đủ. Mỗi ngày, Lão Trương thường thắp hương cầu nguyện, tạ ơn ông Trời đã ban cho mình một ngày bình an. Vợ ông cảm thấy khó hiểu, bèn cười nhạo ông: “Ngày ba bữa với cháo, với rau, phúc đức cái nỗi gì cơ chứ?”.
Lão Trương từ tốn trả lời: “Điều may mắn thứ nhất, chúng ta đang sống trong thời hòa bình, thịnh vượng. Điều may mắn thứ hai, người già, trẻ trong nhà đều có cơm ăn áo mặc, không bị đói và lạnh. Điều may mắn thứ ba là, trong nhà không có ai nằm trên giường bệnh,…, đây lẽ nào không phải hạnh phúc sao?”
Làm người nên noi gương Lão Trương, không lưu luyến quá khứ, không nhún nhường trước hiện tại, không lo lắng về tương lai, luôn thản nhiên và hạnh phúc với những gì bản thân đang có.
Khổng Tử có 3000 đệ tử, nhưng ông hài lòng nhất về đệ tử Nhan Hồi, không chỉ có tấm lòng ham học, dù cho hoàn cảnh sống không mấy thuận lợi nhưng vẫn luôn lấy niềm yêu thích học hành, lấy đủ làm niềm vui.
Một người giàu có, nếu không biết đủ và hài lòng, sẽ sống mãi trong lo lắng, u sầu, cuộc sống sẽ không có niềm vui và sự như ý.
Biết điểm dừng
Trong “Kinh Dịch” có nói: “Khi nào dừng thì dừng, khi nào hành thì hành”, nghĩa là biết lựa sức mình, dừng lại đúng lúc và đúng thời điểm, như vậy tiền đồ mới có thể tươi sáng. Nếu không biết điểm dừng, thì cuối cùng cũng tự rước họa vào thân.
Có một vị thiền sư tu hành trên núi, nổi tiếng xa gần, rất nhiều người xuống núi tìm ông để cầu Đạo.
Ngày nọ, có một cậu thanh niên ghé thăm, đúng lúc thấy vị thiền sư đang gánh nước lên núi. Cậu quan sát lượng nước trong hai thùng gỗ của Thiền sư không đầy, chỉ có một nửa, liền thấy rất tò mò, cậu liền hỏi vị Thiền sư: “Tại sao Ngài không đổ thêm nước?”
Vị thiền sư mỉm cười, và nói với cậu thanh niên: “Con xem, ta đã đổ vừa lượng nước vào hai cái xô. Nếu như ta đổ đầy sẽ rất khó di chuyển, trên đường đi nước sẽ dễ bị tràn ra. Nếu thêm lượng nước là ngoài khả năng cũng như nhu cầu của ta”.
Cậu thanh niên suy ngẫm hồi lâu rồi hiểu ra: Một người có thể làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, tất cả đều tùy sức mà lành, nếu quá phạm vi năng lực của bản thân, thì cuối cùng sẽ tự chuốc lấy thất bại mà thôi. Làm người, không chỉ cần biết bản thân mình thực sự cần gì, mấu chốt là cần biết khả năng của bạn thân ở đâu.
Khi về già, cần hiểu rằng sức khỏe đã không thể như trước, đừng cố tỏ ra cứng cỏi trước mặt mọi người, mệt rồi thì hãy cho phép bản thân được nghỉ ngơi, khi dục vọng nhiều quá, hãy hiểu rằng thực lực của bản thân không đủ, lúc đó, hãy nên tự hạ thấp đi tiêu chuẩn và kì vọng của bản thân, thay vì là cứ chấp nhất vào con đường và mục tiêu “quá sức” đối với chính mình.
Biết điểm dừng không phải là hèn nhát hay yếu nhược, đôi khi cũng là một sự dũng cảm. Chính là “khi cần làm thì hãy làm, khi cần dừng thì hãy dừng”, cần lựa sức mình.
Trên thế gian này, danh lợi là vô biên, phiền phức cũng đầy rẫy, khó nạn liên miên, chỉ có cách “biết người, lượng sức mình”, biết cách dừng lại đúng thời điểm, như vậy mới có thể tìm được chốn bình yên trong tâm hồn.
Biết lẽ phải
Cái được gọi là biết điều, biết lẽ phải, chính là không nói về thành tựu trước mặt người kém, không tỏ ra bản thân giàu có trước người có hoàn cảnh khó khăn, không bàn về việc bản thân có sức khỏe tốt trước người có thân thể yếu ớt. Làm người, cần học cách khiêm tốn. Trên thực tế, luôn có những người luôn cho mình là đúng, cao minh và xuất sắc hơn người, kiểu người này luôn tỏ ra mình có bản sự và xuất chúng, nhưng kì thực là không biết lẽ phải.
Có một câu nói rất hay: “Trời không tự khoe mình cao, đất không tự khoe mình dày”.
Những người không suy xét đến cảm nhận của người khác, luôn chủ động khoa trương bản thân, kì thực là biểu hiện của người có EQ thấp.
Người biết điều và lẽ phải, họ biết lựa chọn và nói những lời nên nói, làm những điều nên làm, hiểu được cảm nhận của đối phương, bởi vậy, mọi người thường vui vẻ khi được kết giao với họ. Cuộc sống là quá trình tích lũy dần dần và liên tục, vì vậy chúng ta cần phải liên tục “phủi bụi” trong tâm hồn.
Làm người biết đủ và hài lòng, sẽ cảm nhận được sự thản nhiên, bình an trong tâm hồn, tích về cho mình thật nhiều phúc báo vì tấm lòng luôn khoáng đạt, rộng mở.
Làm người biết tiến lên và dừng lại đúng lúc sẽ tránh được nhiều tai họa, biết lựa sức mình để làm nên những điều lớn lao.
Làm người biết lẽ phải trên đời, không tự khoe khoang, không tự phô trương, luôn vui sống hòa thuận, sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, thuận lợi.
Lan Hòa biên tập/Theo Vandieuhay.
3 notes · View notes
mydearmy · 2 days
Text
Tuần vừa rồi bị căng thẳng quá. Cơ thể cứ co cứng lại, nên cả mental lẫn physical đều mệt. Còn PMS nữa chứ.
Có nhiều thứ xảy ra hoặc mọi thứ đến dồn dập quá mà mình không kịp tiếp nhận hoặc digest, nhất là suy nghĩ. Có lẽ mình bị trigger vì cảm thấy không control được tình hình và chẳng có gì well-organized cả.
Hà Nội nóng cao điểm. Mới đầu hè. Cái sức nóng này làm mọi thứ ngột ngạt và mọi người cũng dễ bực bội khó chịu với nhau hơn.
Mình mới đọc được vài trang đầu "Khởi sinh của cô độc" thì dừng lại. Không phải vì không hay, ngược lại, tác giả viết rất mượt mà, dễ đọc. Chỉ là nó gợi lại những điều không vui, không phải của mình, mà là của T. Vừa đọc vừa nghĩ đến cậu ấy nên không thể ngăn được cảm giác buồn bã. Giống như mấy năm trước mình đọc quyển "Những điều giữ tôi còn sống", cứ đọc một đoạn lại dừng lại suy nghĩ và phóng chiếu. Có những quyển rất khó để đọc xong, là vì như vậy. Sắp tới mình đọc "Vòng tay học trò" nữa, đang đợi sách về. Chó bảo đọc xong thẫn thờ cả buổi. Aigu.
Nhưng dù sao đó cũng là một cách chăm sóc tinh thần. Ngôn từ là thứ có thể bao bọc lấy mình và khiến mình thấy an ủi, thoải mái. Mấy tuần vừa rồi cảm giác hụt hẫng của mình đến từ việc mình không có thời gian chăm sóc cho bản thân, ít đọc, ít viết. Mình nghĩ vậy.
Hôm trước An nhắn cho mình. Sau chuyện ở Huế, mình nghĩ An sẽ không chủ động nhắn mình nữa, nhưng anh ý vẫn nhắn. An bảo anh ý thấy mình "ngố" nhất ở điểm là mình dễ làm người ta hiểu lầm, một cách ngây thơ. Chẳng hạn như buổi hẹn với bạn Tinder, mình bảo đi xem phim. An bảo bọn con trai sẽ dịch ra đó là thứ khá intimate, ngồi gần nhau ở một chỗ tối. "Bọn anh sẽ thấy đó là đèn xanh". Trong khi ý định của mình là "Nếu nói chuyện chán quá thì ngồi xem phim cho qua thời gian, xem xong có thể đi về và không gặp lại nữa nếu không thích". Hôm ở Huế, ăn tối xong, An muốn rủ mình đi dạo buổi đêm, trong khi mình lại đề nghị "ngồi uống cái gì đó". Mình bảo "Tại vì hôm đó em mệt, không muốn đi, chỉ muốn ngồi một chỗ". Có lẽ tín hiệu lại bị hiểu lầm, thế nên đến cuối An mới bị chưng hửng như vậy.
Mấy hôm vừa rồi có câu chuyện rất rôm rả về việc tuổi 35++ mà phải tự đi gửi CV thì thật là thất bại. Tuổi đó phải làm chủ rồi, phải để người ta tự tìm đến mình... Đọc thì cũng giật mình phết đấy, vì mình cũng là người tuyệt vọng gửi CV suốt mấy tháng qua. Headhunt tìm đến mình cũng nhiều, nhưng nếu không phải việc mình thích thì mình cũng không nhận. Mình nghĩ đơn giản hơn, là nếu còn trong độ tuổi lao động thì bạn có quyền đi tìm việc phù hợp, bằng cách nào cũng được. Nhưng chẳng thể phủ nhận sống ở xã hội bây giờ dễ bị peer pressure thật, mọi người quen với việc dán nhãn và so sánh nhau rồi. 30 tuổi phải có cái này, 35 tuổi phải có cái kia, 40 tuổi mà không thế này thì nửa cuộc đời coi như bỏ.
Bạn mình, có người rất thành đạt, có cuộc sống nhìn rất fancy, một ngày mặt ngắn tũn bảo "Mày, tao muốn quay lại. Nhưng tao thấy mình đã đến point of no return mất rồi".
Cái "point of no return" này mới làm mình suy nghĩ.
2 notes · View notes
bacxiunhieusua · 10 months
Text
180723
Lâu quá mình không quay lại đây,
Có Threads, nó cũng khá giống Tumblr, ít nhất là với mình. Nhưng mà mình vẫn thích, vẫn thương, vẫn yêu Tum lắm.
Mình mới coi xong tập cuối của phần 3 "Người thầy y đức". Phù, mãi mới xong, bộ phim mà mình đã trân quý dành dụm thời gian để xem thật cẩn thận chi tiết. Một điều thú vị ở mình đó là, các bộ phim liên quan đến bác sĩ mình đều khá ưu ái và mến mộ. Nó giúp mình có nhiều động lực đối với những thứ mình đang làm, và có lẽ so với việc giành giật mạng sống nơi phòng cấp cứu kia thì cố gắng đi tiếp với cuộc sống chẳng mấy dễ dàng này của mình vẫn dễ thở hơn.
Mọi người ổn không? Mọi người khoẻ chứ?
Hôm qua ấy, ngày 17.07, mình đã kí hợp đồng và thử đồng phục xong ở công ty mới. Mình không chắc mình có chọn đúng không, kiểu như là mình đã dành rất nhiều sức lực để quyết định rời đi hay ở lại nơi này. Nhưng mà chắc là đến lúc mình cần phải đi, mình cảm thấy nếu không ở một môi trường nào đó khác, nhiệt huyết và sức cháy của mình sẽ lụi tàn đi rất nhiều. Với một con nhỏ cung Sư Tử như mình thì việc đó rất là không ổn đối với lòng tự trọng và tham vọng của mình.
Mình đang gầy lắm đó, nhưng mình cũng áp lực với việc gầy đó. Trông mình có đẹp hơn không? Trông mình có thu hút hơn chứ? Mặc dù điều đó trong mắt hầu hết nhưng người thương yêu mình đều là không quan trọng. Nhưng với riêng mình thì đó là rất nhiều vấn đề.
Mình đã có giai đoạn viêm tai khá nặng, nên chỉ trong một tuần đã xuống hẳn một con số kí khá bất ngờ. Mình không còn theo dõi các shop bigsize, thay vào đó là những bộ đồ mới với vóc dáng gọn gàng hơn.
Tuần rồi mình có vô tình lướt trúng một clip tiktok của bạn cấp 3, bạn đó trong mắt mình là khá xinh, cao, body cuốn hút. Thế nhưng mà trong những clip viral của bạn, "lũ đàn ông thiếu kiến thức và trí tuệ" lại tràn ngập phần bình luận với những câu từ vô cùng khiếm nhã, cười cợt thậm chí xúc phạm bạn của mình.
Dĩ nhiên là so với việc căng thẳng hay buồn rầu dài lâu với những thành phần thô lỗ đó, ánh hào quang của việc được một vài lần lên xu hướng tiktok vẫn giúp bạn mình có động lực đăng tải nhiều clip thêm. Hoặc có khi đơn giản vì bạn thích. Mình hoàn toàn không có ý kiến gì về điều đó.
Nhưng mà, Tlinh đã nói một câu khá đỉnh: "Trí tuệ nhân tạo sắp thống trị thế giới và tất cả các bạn vẫn đang mắc kẹt trong thời kỳ đồ đá để chỉ ra cơ thể phụ nữ trông như thế nào". Trời ơi, hãy thôi xét nét về cơ thể phụ nữ đi, các bạn chưa bao giờ đủ tầm đâu.
Mình cảm thấy nực cười, khi mà thay vì cố gắng phát triển tốt hơn, người ta, một phần cộng đồng nào đó vẫn nỗ lực miệt mài núp sau bàn phím để rồi phán xét ai đó trong khi họ vẫn đang thật sự toả sáng với cá tính và chất riêng của họ. Mình thấy đẹp, tất cả những người con gái trên đời này đều đẹp lắm. Nhưng mà đôi khi vẫn trừ một vài thành phần khó hiểu không chấp nhận được thôi.
Aishhh, thôi kệ đi!
Mình có người yêu rồi, anh ấy là người yêu cũ của mình. Là người đã khiến mình đau khổ, là điều đã đưa mình quay trở lại Tum sau 5 năm hờ hững. Và giờ đây nhờ có cậu ấy, hay là do ha, mình cũng đã thôi dần sử dụng Tum. Mình vẫn muốn viết chứ, mình vẫn vào mỗi ngày một lần theo dõi mọi người đó. Nhưng có lẽ thời gian, sức lực và tâm trí con chữ của mình đã dành hết vào những dòng tin nhắn mỗi ngày với bạn đó rồi.
Mình không giải thích với ai được, và chắc chắn không ai sẽ hiểu được trọn vẹn lí do vì sao mình chọn anh, chọn quay lại với anh, chọn yêu và thương anh một lần nữa. Nhưng mà mình tin là mình đang đúng, đôi khi thì vẫn thấy khó hiểu. Nhưng mà mình không hối hận. Gặp anh, mình muốn có gia đình với anh. Muốn đi xa hơn với anh, cùng nấu cơm với anh, ôm anh ngủ, khóc lóc với anh, đeo cùng loại nhẫn với anh, đứng tên trong sổ hộ khẩu với anh trong danh xưng vợ chồng.
Tụi mình vẫn chỉ là những đứa trẻ 23, nhưng tụi mình tham ước mơ. Tụi mình đều động viên nhau bằng những câu từ nếu - thì, sau này - sẽ. Nó sẽ thật phù phiếm hoặc hão huyền, nhưng được sống trong những lời nói ước mơ đó với anh, mình vẫn cảm thấy vui vẻ nhiều.
Tụi mình có vấn đề đấy, mỗi tuần, mỗi ngày. Mình có khi khóc, anh có khi đứng dậy với tư thế tưởng như sẽ bỏ đi. Nhưng mà khi khoảng lặng dành cho mỗi đứa đến, mình sẽ ôm lấy tấm lưng ấy, anh sẽ không rời bỏ mình một mình mà đi mà thay vào đó là một cái thơm trán nhẹ nhàng.
Các bạn, một người con gái đã sứt sẹo nhiều đến nỗi có suy nghĩ tồi tệ về tình yêu, vẫn có thể một lần tìm thấy anh ban mai cho trái tim cô ấy. Vậy thì các bạn cũng hãy thế nhé. Hãy từ từ cho mọi thứ thời gian, và đừng lặp lại một lỗi sai nhiều lần. Đối diện và tìm ra giải pháp. Bạn chỉ có thể đi tiếp khi bạn có một đôi chân vững chắc, một trái tim đã thật sự được chữa lành.
Cuộc sống của mình, hai tháng gần đây dường như rất ít sử dụng mạng xã hội. Có một vài trend như Vinamilk hay thậm chí là ứng dụng Locket hay là Threads, mình cập nhật siêu trễ. Tự nhiên đôi khi cũng thấy hơi hoảng, lật đật tìm hiểu chứ sợ trông già sớm quá. Nhưng mà một ngày của mình đang rất hài lòng với vài ứng dụng và những mẩu tin định kì đó rồi. Messenger hay Instagram còn không truy cập quá nhiều. Mình trông hơi có phần Lowkey rồi nhe. Hihi,
Mình mệt, lười và thích thu về thế giới của mình. Quỹ thời gian của mình khá ít nên thành ra mình không hào hứng để san sẻ cho thêm cái gì mới. Hơn 2 tuần nay mình toàn ngủ từ 9 rưỡi 10 giờ. Vô tình hôm nay lại tỉnh táo đến lạ ấy chứ. Chắc do muốn tranh thủ nốt bộ phim.
Mình đã có khá nhiều vấn đề căng thẳng đó, mà toàn là vấn đề mới. Mình khóc chứ, mình buồn, nhưng mà mình cũng dửng dưng. Kiểu đau cái đầu ghê muốn lẹ lẹ không muốn dây dưa mệt óc.
Mình bị la nữa, mình đã tuột dốc nhiều. Trong khi ngoài kia ai cũng cố gắng phát triển và đi lên. Mình cũng 1 phần vui 1 phần quên 1 phần tự hổ thẹn và buồn day dứt với chính mình.
Nhưng mà cuộc sống là được trải qua nhiều cảm xúc với nhiều cung bậc khác nhau. Mình chỉ muốn mình có thể khóc và mình có thể ăn. Mình có gia đình. Mình vẫn còn rất may mắn và hạnh phúc so với hàng tỉ sinh mệnh đang không ngừng vượt lên số phận ngoài kia.
Mình không rõ mục đích ban đầu mình viết là dài hay ngắn, lan man hay tập trung vào vấn đề nào. Có điều, mình đã gõ xong rồi đó.
Các bạn ngủ ngon,
Thảo Nguyên 🦖
31 notes · View notes