Tumgik
#sao luis
ogamipukobye · 1 year
Text
Tumblr media
10 notes · View notes
subaquinhodecobra · 2 months
Text
Uma saudade : farofa de tripinha
Tumblr media
1 note · View note
ilhadoamors2 · 2 years
Text
Por que viajar para São Luís?
"Outro dia me disseram que o amor nasceu aqui". Esse trecho da música “Ilha Magnética” do compositor maranhense César Nascimento descreve de maneira precisa a energia da cidade. A capital traz consigo uma riqueza cultural singular devido tanto aos seus patrimônios materiais quanto aos seus patrimônios imateriais. São Luís é considerada uma das melhores capitais nordestinas para se viver, de acordo com seu IDH (índice de desenvolvimento humano).
É possível perceber diversos elementos culturais marcantes no centro da cidade, como os azulejos oriundos de diversos países e principalmente os prédios antigos, construídos aos moldes de Lisboa. Essas referências estrangeiras tem como origem a história da capital, que foi fundada por franceses, invadida por holandeses e colonizada por franceses. E é a essa história que se deve a vasta diversidade cultural do Maranhão.
Outro fator marcante da cidade são as suas riquezas naturais. Por se tratar de uma ilha, há uma grande quantidade de praias e mangues que a cercam. Dentre elas podemos destacar:
1. Praia de São Marcos
2. Praia do Calhau
3. Praia do meio
4. Praia da ponta da areia
5. Praia do Olho D’água
6. Praia do Araçagy
Dentre outras.
Dessa forma, é possível perceber as abrangentes qualidades presentes na ilha de São Luís e os inúmeros motivos pelo qual seria vantajoso o turismo ou a moradia no local. A seguir uma imagem da igreja da Sé, importante monumento presente no centro histórico.
Tumblr media
1 note · View note
brasilbrasilbrasil · 3 months
Text
Tumblr media
São Luis do Maranhão
72 notes · View notes
jasmineiros · 2 years
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
São João em retratos — São Luís, Maranhão, maio 2022 💚
@coutophoto
117 notes · View notes
brasil-e-com-s · 2 years
Text
Debate de candidatos a governador não deixa dúvida
O debate entre os candidatos a governador de São Paulo, não deixou mais dúvidas a respeito de quem é mais preparado para o cargo. É Fernando Haddad.
Nesse meio do discurso que se desenrola há uns 4o minutos, aproximadamente, já deu, para quem pesca o peixe no ar, ou seja, para um bom entendedor, meia palavra basta. Nem precisa se ver o resto.
Tarcísio estava perdido buscando culpas para atribuir, quando se precisa de soluções. Pra  JÁ!
O candidato Fernando Haddad recebeu de Tarcísio, a culpa pelo aumento da população de rua, além de alguns pontos que ele se equivocou. Sua preocupação era enumerar responsabilidades em discurso pronto, sem levar em conta os pontos positivos da gestão anterior que foi muito melhor que as últimas, as recentes.
Seu oponente, que não conhece realmente a administração paulista, ficou claro, esqueceu que os pobres miseráveis que já existiam, dividem o desespero com  alguns da classe remediada que foi despejada durante a pandemia e que estão na extensão da Avenida Paulista e Centro, os lugares mais comprometidos.
Houve aumento de casos, sim,  e aumentou por falta de projetos e preocupação do governo de seu aliado, Jair Bolsonaro.
Bolsonaro teve quatro anos para se preocupar com o povo que ele diz que o elegeu, mas a sua administração foi voltada para amigos, parentes, pastores de igrejas e outros mais. O povo, ele negligenciou e ainda atacou cruelmente, mesmo em estado de emergência em pandemia mundial.
No quesito obras, suas intenções com São Paulo não são melhores do que as de que acusava Haddad. É mais um engenheiro para esburacar a cidade e ganhar. Só. Muitos ataques e pouco desenvolvimento do seu próprio programa de administração. Chegou. Não é nem questão de ser carioca. É até ofensivo achar que por ser carioca tem más intenções...ora quem acabou com duas Secretarias de Segurança no Rio de Janeiro, foram um gaúcho, Brizola e um paulista de Jundiái, o Witzel.
Ao contrário do que os bairristas possam dizer, tenha certeza, cariocas não são “vagabundos” e nem cheios de “caô”. Gente incapaz tem em todo lugar, inclusive em São Paulo. Não é essa a questão. A questão é que ele é cria de ditadores, militarizado e sabemos que o militar não foi feito para administrar, além do corriqueiro abuso de autoridade que sempre acontece nesses governos. O que há com os brasileiros? Não leem e estudam História?
É exatamente porque Tarcísio foi preparado para o cargo por quem não teve preparo humano para a administração de uma nação. Sua retórica no debate foi retórica “encomendada”, além de estar equivocada.
É isso. É HADDAD para o governo de São Paulo. Sem piscar.
O povão, o pobre, tem que ser recuperado URGENTE. É coisa para a dupla Lula - Haddad.
O candidato Tarcísio tem como missão tumultuar a administração de São Paulo por ter a mesma linha de pensamento de Bolsonaro.
Afinal, o dinheiro que o atual presidente não soube administrar, vem do POVO.
Bolsonaro nunca mais!
Lula, assume esse barco e faça o povão feliz! 
É preciso deter esse separatismo e esse ódio. Fazem isso em todo lugar, não sei porque a linhagem Bolsonaro ainda permanece agindo com esse fator desumano e desonesto. Lembre-se que Donald Trump, um dos ídolos de Bolsonaro já está respondendo por seus abusos administrativos e políticos nos EUA.
Pensar bem é preciso. E não há outra alternativa. Conhecemos a administração de Haddad e não podemos apostar em Tarcísio. Essa é a diretriz.
8 notes · View notes
zoevaldes · 1 year
Text
El enigma del escondite de Lula - ZoePost
Por Zoé Valdés/El Debate. Tras manifestar su apoyo a Vladimir Putin, el invasor, en la guerra genocida contra Ucrania, el presidente brasileño Lula da Silva, amigo del tirano Fidel Castro y su cómplice hacedor del Foro de Sao Paolo, decidió ocultarse un tiempito. Lula preocupa más cuando se cubre de un velo agrisado para hacer sus fechorías que cuando se expone a pleno sol y hace gala de sus…
Tumblr media
View On WordPress
1 note · View note
Text
Es una lata el trabajar
Con cierta frecuencia me pregunto si el esfuerzo de nuestros abuelos por dar de comer a nuestros padres y el de nuestros padres por darnos una cultura superior a la suya, no lo hemos echado por la borda la generación que hemos vivido en los dos siglos, en la democracia orgánica (dictadura) franquista y en la democracia gubernamental (autocracia) socialista que impera en España desde hace,…
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
softsoundingsea · 4 months
Text
Diego Javier Luis is assistant professor of history at Tufts University in Massachusetts. He is the author of The First Asians in the Americas: A Transpacific History (forthcoming, 2024).
Edited by Sam Haselby.
Cape Sebastian in Oregon perches above two forested declivities along a rocky patch of the state’s southern coast. Travel there today, and you are likely to miss a roadside marker that reads:
Spanish navigators were the first to explore the North American Pacific Coast. Beginning fifty years after Columbus discovered the Western continents, Sebastian Vizciano [sic] saw this cape in 1603 and named it after the patron saint of the day of his discovery. Other navigators, Spanish, British, and American, followed a century and a half later.
Standing before this sign, I winced rather predictably as I read ‘discovery’. But simmering beneath my displeasure with this word was a deeper conviction that Sebastián Vizcaíno’s voyage was, indeed, significant, though not in the ways that the sign suggests. Thousands of miles to the east, in Seville, the old centre of the Spanish Empire, I had stumbled upon Vizcaíno’s voyage in the dusty volumes of treasury records for the port of Acapulco, Mexico. Buried in line after line of winding, Baroque script were curious notations – ‘chino’ and ‘japón’ – next to the names of seven sailors that Vizcaíno had recruited for his voyage up the North American coast. To the tune of carriages rumbling through Seville’s cobbled streets and the crinkle of centuries-old pages turning, I read the names again and again:
Antón Tomás Antonio Bengala Francisco Miguel Cristóbal Catoya Agustín Longalo Lucas Cate Agustín Sao
Seven Asian sailors – entombed by an archive and forgotten by human memory – had sailed with Vizcaíno to what is now Oregon. Where in the chronology of Asian American history could these sailors fit? Flip to the beginning of most books on Asian America, and you will find no content earlier than the 19th century. You will be in the world of the Gold Rush, the transcontinental railroad, indenture, and the San Francisco and Los Angeles Chinatowns.
These seven names transport us to a different world, a different timeline, a different Asian America. These sailors’ presence off the coast of Oregon predated not just the entire Asian American canon but also the founding of the United States and even of the Thirteen Colonies. The histories of the first Asians in the Americas do not take place in the nations born from the fires of British colonialism but, rather, they guide us to a region rarely considered relevant to Asian American history: Latin America.
Read more...
114 notes · View notes
ogamipukobye · 1 year
Text
Tumblr media
São Luís, Maranhão, Brasil.
34 notes · View notes
sallytran1905 · 1 year
Text
[ZHIHU] LÀM SAO ĐỂ NÓI CÂU CHÚC MỪNG SINH NHẬT MỘT CÁCH NGHỆ THUẬT?
1. Cầu mong cho em gặp được may mắn, nếu không, cầu cho em học được lòng nhân ái trong lúc bất hạnh, cầu mong em được nhiều người yêu quý, nếu không, cầu mong em học được lòng bao dung trong nỗi cô đơn. Tôi hy vọng em có thể thức dậy một cách tự nhiên mỗi ngày.
2. Chúc em hôm nay vui v���, sự vui vẻ của ngày mai, lưu lại để ngày mai tôi chúc phúc.
3. Nguyện em cả đời ngây thơ lương thiện, không miễn cưỡng tình yêu và sự tự do.
4. Mong rằng một đời cố gắng, một đời được yêu thương, những gì muốn có đều có được, những gì không thể đạt được cũng sẽ không đắn đo.
5. Chúc em có thể bởi vì sự xuất hiện của một người mà khiến thế giới này trở nên đầy đủ, mong rằng cuộc sống của em giống như lời chúc hân hoan mạ vàng trên tấm thiệp, chúc em trong những năm tháng cuộc đời dài này, sống nhẹ nhàng bình yên, cùng những kỉ niệm thấm lòng người, cầu mong em không còn yếu đuối, cũng không cần choàng lên mình tấm áo giáp, chúc em và người em yêu, cùng nhau tiêu pha tuổi xuân , nước mắt tràn mi, trẻ mãi không già.
6. Chúc cho em có một tương lai tươi sáng, chúc cho tất cả những người em yêu đến cuối đều trở thành người thân, chúc cho em có được hạnh phúc trên cõi thế gian trần tục này.
7. Chỉ mong trong mắt của em, chỉ thấy được nụ cười, chỉ mong mỗi giọt nước mắt rơi xuống của em đều cảm động lòng người, chỉ mong em sau sau này mỗi một giấc mơ đều sẽ không phải là một giấc mộng trống rỗng.
8. Mong em sống như ánh mặt trời, tươi sáng không ưu sầu, sống một cách kiêu hãnh, mãi mãi không tổn thương, mong em gặp được một người yêu trưởng thành, cả đời không cần phải lớn lên.
9. Chúc em, vượt qua sông núi vẫn như cũ cảm thấy cuộc đời này đáng giá, chúc em cả cuộc đời còn lại, núi xanh nước biếc bình an vô sự.
10. Chúc em ăn cơm ngon, nghỉ ngơi vui vẻ, cuộc sống hạnh phúc, chúc em về sau bình an vô sự, có hi vọng ngay cả trong khốn khó, cuộc đời 3 phần kinh hỉ 7 phần hạnh phúc.
11. Chúc em mãi mãi thanh xuân, chúc em lòng tự trọng và tình yêu đều vẹn toàn, chúc cho tất cả những bàn tay muốn chạm đến nhưng lại rút lui đến cuối cùng cũng đều có thể nắm chặt lấy nhau.
12. Tôi mong rằng hạnh phúc của em nằm sau những định kiến, sự ngang bướng của em chính là niềm hạnh phúc. Tôi nguyện rằng sự sáng suốt của em được đặt trong hạnh phúc mãi mãi.
13. Nguyện cho tất cả những sóng gió cuối cùng cũng quay về với cát bụi, sau đó mong cho em không phải ôm lấy cơ thể ấm áp với nỗi niềm cô đơn, mong cho em một đời chói sáng, năm tháng bình yên.
14. Sự tuyệt diệu của cuộc sống nằm ở những cuộc gặp gỡ không thể nào đoán trước. Mong rằng tất cả những nơi em đến đều trở thành mảnh đất quê hương , mong rằng tất cả những người em gặp đều sẽ trở thành bạn thân.
15. Mong rằng người em đang nhớ đến nói chúc ngủ ngon với em, mong rằng có người có thể mang đến sự điên cuồng phóng khoáng, cùng em lang thang khắp chốn trần gian.
16. Nếu có thể, mong rằng khóe mắt và lông mày em đều toàn là ý cười, mong rằng từ này về sau em không cần phải cố gắng kiên cường không buồn đau, nếu có thể, mong rằng ngày mai mà em muốn sẽ đến như đã hẹn, nếu có thể, mong rằng tôi chính là người phù hợp đó, từ nay may mắn được cùng em một đời ấm áp tình yêu.
17. Cầu mong cuộc đời của em trong sáng, hiền lành, ngây thơ, làm những gì em muốn làm, yêu người em muốn yêu.
18. Mong rằng em yêu ở bên trái, đồng tình ở bên phải, bước trên 2 bên của đường đời, bất cứ lúc nào cũng có thể gieo nhân và nở hoa, mong rằng tất cả những người em yêu cuối cùng cũng trở thành người yêu của em. Cả đời không quên.
19. Mong rằng em vô cùng xinh đẹp, vô cùng bình tĩnh, vô cùng đanh đá cũng vô cùng ấm áp, mong rằng giữa đêm den sẽ có người bật đèn, trong mộng có người nhớ đến.
20. Mong rằng tất cả những niềm vui của em, tất cả đều không phải là giả tạo, mong rằng em cả đời này đều có thể hạnh phúc, giữ trọn trái tim chân thành của chính mình, mong rằng em và người nhà hạnh phúc an khang.
21. Tôi mong em sẽ không bị đánh bại, vĩnh viễn tỏa sáng, tôi hi vọng em có thể đi qua núi sông trùng điệp, viết lên những dòng chữ ấm áp, ôm trọn trong lòng tình yêu thương.
22. Mong rằng em mỗi lần cười đều là thật lòng thật tâm, mong rằng mỗi lần em ra cửa đều đón nhận ngập tràn ấm áp từ thế thế giới này.
^^ Sinh nhật vui vẻ ~~~
249 notes · View notes
windaroma · 3 months
Text
NGƯỜI TA LUÔN NÓI KHÍ CHẤT LUÔN HƠN NHAN SẮC MỘT BẬC. VẬY LÀM SAO ĐỂ RÈN LUYỆN KHÍ CHẤT?
1. Ngoại hình xinh đẹp rất quan trọng, nhưng sống đẹp còn quan trọng hơn nhiều!
2. Thích thứ gì, hãy tự kiếm tiền mua bằng được!
3. Có thể không tán đồng, nhưng đừng thiếu tôn trọng.
4. Hãy nghĩ cách kiếm tiền, chứ đừng nghĩ phải làm sao để tiết kiệm tiền.
5. Dù bạn có tức giận thế nào thì cũng đừng bao giờ la hét om sòm, mà hãy giữ bình tĩnh. Đừng bao giờ để nóng giận điều khiển con người bạn.
6. Nói ít làm nhiều, có thể đứng thì không ngồi, có thể đi thì đừng bao giờ đứng yên một chỗ.
7. Rác phải bỏ vào thùng, xung quanh không có thùng rác thì cầm tay cho đến khi tìm được thùng rác. Phép lịch sự tối thiểu với môi trường đấy.
8. Nếu bạn không thích công việc hiện tại, hoặc là từ bỏ không làm nữa, hoặc là hãy giữ yên lặng.
9. Khi nhìn rõ dối trá, hãy dũng cảm từ bỏ.
10. Nhất định phải làm một người có giáo dục.
11. Khi không thể quyết định, thì hãy để thời gian quyết định giúp bạn. Nếu vẫn không thể quyết định, thì cứ làm đã rồi tính sau. Thà phạm sai lầm, chứ đừng để lại nuối tiếc!
12.Trong tình huống không làm trái nguyên tắc, hãy luôn khoan dung với người khác, giúp được thì giúp, đừng bao giờ ép người vào đường cùng, luôn chừa lại một đường lui, và học cách tán thưởng người khác thật lòng.
13. Đừng làm một con nhím, đừng bao giờ cố tình kết thù với ai. Chẳng ai có thể ở cạnh ai cả đời được…
14. Tiền bạc rất quan trọng, nhưng không thể dựa vào cha mẹ hay người khác, bản thân phải đảm bảo khả năng kiếm tiền nhất định. Độc lập về kinh tế là nền tảng của một con người.
15. Đừng đánh giá mình quá cao trong tập thể, bởi vì khi bạn rời đi, bạn sẽ nhận ra, không có mợ thì chợ vẫn đông.
16. Chuyện đã qua hãy để nó qua đi. Buông tay rất khó, nhưng đâu phải là không làm được.
17. Ngay cả khi đã mất đi tất cả, bạn cũng đừng bao giờ đánh mất nụ cười của mình.
18. Thử đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, trước khi đưa ra bất kỳ một lời nhận xét nào.
19. Trong một số trường hợp, không nhất thiết phải phân biệt rạch ròi đúng sai quá rõ ràng Sự thật đôi lúc không chỉ có đen và trắng.
20. Cho dù không ai thương bạn, bạn cũng phải yêu thương chính Bản thân mình.
Cre: vudieuthuy
36 notes · View notes
antruongnguyenthuy · 8 months
Text
Tumblr media
Thờ ơ chưa bao giờ là một tính tốt.
Tuần rồi, giữa quay cuồng cuối tuần, tự nhiên con bạn thời đại học gửi cái thiệp từ năm 2019 mà mình đã viết nhân dịp sinh nhật nó. Đứng thiệt lâu mà mình thật sự đã không nhớ mình từng có tặng món này hay sao ta?! Mình hay vậy lắm, mình chỉ chân thành đúng giây phút hiện tại, sau đó nhớ hay quên là chuyện của người khác, mình không mang theo bên người nhiều tâm tư đến vậy.
Có đôi khi mình không hiểu hết được sự mong đợi của những người mình thương dù họ là một tệp rất thưa thớt người, cũng không phải là quá đông đến nỗi không quan tâm xuể. Nhưng điều ngọt dịu nhất mà mình nhận được từ họ đó là dẫu mình có thờ ơ ra sao, mình cũng không bao giờ phải trả lời tại-sao-thế-này, tại-sao-thế-nọ.
Bất chấp mình luôn nhìn ra thế giới muôn màu và chực chờ sải cánh bay, vẫn có vài người cứ ôn hoà đứng đợi.
2019 là cách đây 4 năm, 2016 là cách đây 7 năm. Nhớ cái buổi đầu tiên sinh hoạt công dân ở hội trường, mình chọn ngồi ở hàng ghế đầu tiên, một mình. Tự nhiên có con kia đi muộn, hụp hụp bước vào rồi lao thẳng tới chỗ cạnh mình và ngồi xuống. Từ đấy là hai đứa dính với nhau suốt 4 năm đại học, cùng ghét một người, cùng vượt qua muôn vàn ngốc dại đầu đời. Nhớ cả những ngày hẹn nhau cà phê học bài từ 7h sáng mà đến tận 4h chiều mình mới ra tới.
Thật, tệ đến thế chắc chỉ có mỗi mình.
Nhiều điều không vui trong đời đến nhanh quá mức và mình không có sự chuẩn bị nên thoắt cái, mình đã trở thành một người khác — một kẻ quên đi gần hết cách quan tâm đến người khác. Nhưng may mắn là dẫu khác đến thế nào, vẫn có nhiều người nhận ra mình và nhẹ nhàng vuốt ve mình từ trong những điều sâu thẳm nhất, như vậy đó.
Chiều nay, có con bé cũng viết cho mình cánh thư dài cả trang A4 dù chỉ mới biết mình mấy tháng trở lại đây. Có lẽ là vì nó biết mình mới mấy tháng đấy, chứ rõ hơn về mình có khi nó sẽ viết ngắn lại. Chỉ là trong từng lời mà cô bé đã viết, nó phảng phất sự chân phương của bóng dáng mình dăm ba năm về trước.
Những năm ấy, mình cũng từng là kẻ dành nhiều chữ nghĩa cho những người gần cạnh. Nhưng rồi ngày tháng trôi qua, đứng trước nhiều điều mòn mỏi, mình dần quên đi mong muốn tỏ bày. Rồi mình cũng nhận ra ở tầm tuổi này đổ đi, hành động mới là câu trả lời, ngôn từ không cần thiết phải nhiều đến vậy. Người ta giấu đằng sau những lời sáo rỗng nhiều ý nghĩ hợm hĩnh quá, thà không nói có khi sẽ đỡ ngượng cho nhau hơn. Mình hầu như chẳng còn bày tỏ gì, tệ hơn là mình chỉ “nhận và trả”, mình quên đi cách “cho”. Nhưng mà mình không có ý định thay đổi điều gì đâu, cuộc sống là vậy, ở mỗi thời điểm mỗi người sẽ chọn cách sống mà mình thấy đỡ mệt nhất. Cùng lúc ta chấp nhận được nhau thì ở lại, không thì đường vẫn rộng, cứ đi.
Chỉ là biết ơn đời khi mang đến gần cạnh mình những người như vậy, bất kể mình làm gì vẫn để lại cho mình đường lui, bất kể mình muốn gì vẫn giấu cả thế gian để lén lút thành toàn cho mình, bất kể mình đỏng đảnh ra sao vẫn đứng đằng xa nhìn theo không rời mắt. Họ không bao giờ bày tỏ lấy một điều gì vậy mà chưa bao giờ quên mình không ăn cay, nhớ rõ mình thích áo trắng kẻ sọc xanh, sợ mình ngủ bị giật mình, biết góc mặt phải của mình xinh hơn góc mặt trái,… và ti tỉ những điều chân thành ý nhị khác.
Ta rồi sẽ lớn, ta rồi sẽ già. Ta không có nhiều chọn lựa về những người bên cạnh, mà có chọn thì cũng chẳng mấy khi toại nguyện. Nhưng trong muôn vàn chuyển biến khôn lường và ngần ấy thảo mai gượng gạo, xin nói một lời biết ơn vì ở quanh đây, có vài người đã chân thành quý mình mà không đòi hỏi mình phải động tay động chân làm một thứ gì.
Thật may mắn vì quanh mình, không ai dúi kẹo vào tay mình và nói chuyện ơn nghĩa (dù mình sẽ trả lại bằng đúng viên kẹo đó ngay thôi). Trong thế giới của một người vốn có nhiều điều lớn lao và cũng nhiều điều thật ra nhỏ nhặt đến không đáng kể, thật tốt khi ta đã luôn ân cần trước khi ta đòi hỏi.
— AN TRƯƠNG
60 notes · View notes
jasmineiros · 2 years
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
São João em retratos — São Luís, Maranhão, maio 2022 🧡💛💙
54 notes · View notes
len-yolo · 6 months
Text
Tumblr media
CHÚNG TÔI CHIA TAY RỒI.
Đêm giáng sinh năm đó, cô ấy nói cô ấy muốn ăn một chiếc bánh kem, thế nhưng, bởi vì tan làm muộn, chỗ bán bánh kem lại xa, nên tôi đã không đi. Kết quả trở về nhà, cô ấy thấy tôi không cầm theo bánh kem liền khóc, khóc rất thương tâm. Sau đó, cô ấy nói, cô ấy khóc chỉ vì không được ăn bánh kem thôi, còn tôi vẫn cứ không hiểu nổi, tại sao một cô gái đã hai mươi mấy tuổi lại có thể khóc vì không được ăn một chiếc bánh kem như thế. Chỉ đến bây giờ tôi mới hiểu, khi ấy cô ấy nói dối tôi, cô ấy chỉ là cảm thấy tôi không quan tâm đến cô ấy.
Vào cuối mỗi tháng, cô ấy thường phải làm tăng ca đến hơn 12 giờ đêm. Tiểu khu chúng tôi sống ở ngay bên đường lớn, xuống xe là đến, vậy mà cô ấy vẫn muốn tôi xuống cửa tiểu khu đón mình. Phía bên kia tiểu khu đèn đường đều thắp sáng, lại có nhân viên an ninh bảo vệ 24/24, tôi luôn cảm thấy việc đón cô ấy là không cần thiết, nên thường nói với cô ấy: "Tiểu khu này rất an toàn, em không cần phải sợ". Nghĩ đến đây, tôi luôn muốn khi ấy có thể giữ chặt miệng mình lại. Cô ấy nhát gan như vậy, sợ tối như vậy, lại gầy nhỏ như vậy, nếu lúc đó tôi có thể nắm chặt tay cô ấy thì tốt biết bao. Thế nhưng, bây giờ, đã không còn cơ hội nữa.
Một lần, lúc tôi chơi điện tử, cô ấy ở bên cạnh, vừa lướt điện thoại vừa nói với tôi rằng YSL vừa cho ra mắt son môi phiên bản giới hạn nhân dịp Giáng sinh. Bạn trai của cô bạn gái thân nhất của cô ấy đã canh đúng đến 0 giờ để giành mua được một thỏi tặng cô bạn ấy. Khi đó, tôi đang thua mất ba trận nên khó chịu nói:
“Không phải chỉ là một thỏi son thôi sao? Làm gì mà phải kích động bất ngờ đến vậy.”
Cô ấy giận dỗi bảo:
“Nhưng mà anh còn chưa từng nghĩ tới việc đem lại bất ngờ cho em, đừng nói đến khoản chi tiêu hạn chế, anh chỉ cần nghĩ tới việc mua cho em một thỏi son thôi, em cũng đã cảm tạ trời đất rồi”.
“Thế nhưng giờ em nhắc anh như vậy, thì em còn bất ngờ cái gì”.
“Em một chút cũng không muốn nhượng bộ.”
Sau đó, cô ấy điên cuồng săn lùng để mua thỏi son đó, mà tôi kì thực cũng mua hơn nghìn trang bị cho trò chơi của mình. Nếu như có thể quay trở lại, tôi nhất định sẽ không mua trang bị nữa, sẽ mua quà cho cô ấy, chí ít như thế, lúc này, khi dùng thỏi son đó, cô ấy có thể nhớ đến tôi. Chỉ là, không có nếu như, cũng không thể quay ngược thời gian được nữa.
Trước đây, tôi luôn thích náo nhiệt, ngày lễ, cuối tuần, sinh nhật đều nghĩ đến việc cùng bạn bè ra ngoài vui chơi, cho nên, vẫn luôn thích tụ tập đông người, luôn bỏ qua đề nghị chỉ hai người ở bên nhau của cô ấy, còn cảm thấy cô ấy chẳng ra sao hết.
Cô ấy luôn nói muốn tới Thổ Nhĩ Kỳ, muốn ngồi khinh khí cầu ngắm bình minh trên thung lũng, muốn cho những con hải âu trên biển Á - Âu ăn, muốn chụp ảnh trong khách sạn hang động...Tôi luôn nói được được được, nhưng thực ra chẳng bao giờ đi.
Sau này, tôi lén coi weibo, thấy cô ấy đi qua rất nhiều nơi. Thật tốt. Cô ấy vẫn là không nên nhớ đã từng có một ngư��i chỉ nói mà không làm như tôi.
Cuộc sống có quá nhiều chuyện, từ chuyện nhỏ nhặt trong công việc, áp lực của lãnh đạo đến lời cằn nhằn của mẹ cha, cho nên, tôi luôn hi vọng cô ấy có thể hiểu tôi, hỗ trợ tôi, không muốn cùng cô ấy nói ít hơn một câu, lui một bước. Khi cô ấy giận, khi cô ấy tủi thân, tôi vẫn cứ cùng cô ấy tranh cãi đúng sai cho bằng được. Hiện tại, nghĩ lại những chuyện đó dưới góc nhìn của người ngoài cuộc, tôi cảm thấy tôi đích thực là một tên chẳng ra gì.
Hôm đó, cô ấy gói ghém hành lý dọn đi, tôi còn nổi giận, cho rằng cô ấy chắc hẳn lại như mấy lần trước, giận dỗi vài ba ngày rồi thôi. Thế nhưng, ngày đó không có nữa, không còn những lần cố tình nói lớn để gây sự chú ý với tôi, không còn âm thanh mệt mỏi cùng tôi tranh luận sai đúng, cũng không còn những lần nói cô ấy sẽ không bao giờ quay trở lại. Tôi không muốn nghĩ tới, chỉ là như bao ngày hè bình thường khác, cô ấy mặc chiếc váy mà tôi vẫn từng quen thuộc, rời đi.
Khi tôi ý thức được việc tôi đã triệt để mất cô ấy thì đã là ba tháng sau. Cô ấy xóa weixin của tôi, chặn weibo của tôi, xóa mọi thứ liên quan đến tôi trên mạng xã hội. Cô ấy không còn như trước, không viết mấy câu buồn bã sau chia tay, mà thay vào đó là những câu chuyện hàng ngày, những bữa tiệc và những bức ảnh chụp tự sướng, tin nhắn của tôi, cô ấy chưa từng hồi âm lại. Phải mất một thời gian dài, tôi mới thực sự tin rằng tôi đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời của cô ấy.
Tôi luôn nghĩ, rốt cuộc, cô ấy từ khi nào đã quyết định rời xa tôi?
Có lẽ là năm tháng trước, cô ấy bảo tôi xuống lầu đón, nhưng tôi còn đang bận chơi game nên không đi. Sau đó, cô ấy hình như không còn bảo tôi đi đón cô ấy nữa.
Có lẽ là bốn tháng trước, cô ấy nói muốn ra một cửa tiệm để ăn, tôi từ chối, viện lý do quá xa nên không đi, cô ấy sau đó hình như cũng không rủ tôi ra ngoài nữa.
Có lẽ là ba tháng trước, cô ấy phát hiện tin nhắn của một em gái khóa dưới gửi cho tôi, trước đây cô ấy luôn nói học muội nên tránh, mỗi lần cô gái đó gửi tin nhắn tới đều tức giận, chỉ là lần đó, cô ấy chẳng nói gì.
Tôi bây giờ đã hiểu rồi.
Điều cô ấy muốn không phải là ăn một chiếc bánh, mà là tôi có thể vì cô ấy mà bỏ ra tâm ý thế nào.
Thứ cô ấy muốn không phải là một thỏi son, mà là tôi có thể vì cô ấy mà tạo ra bất ngờ vui vẻ.
Điều cô ấy ghét không phải là em gái khóa dưới, mà là việc tôi đã không vì cô ấy mà bỏ đi những mối quan hệ không liên quan.
Tôi hiện giờ thực sự hiểu rõ rồi, chỉ là cô ấy không quay lại, cô ấy đã có người khác.
43 notes · View notes
ancientorigins · 5 months
Text
9,000-year-old Human Skeletons and Over 100,000 Artifacts Unearthed in Brazil
What started as a routine survey for a new apartment complex in Sao Luis, Brazil, turned into a jaw-dropping archaeological extravaganza, revealing 43 human skeletons and over 100,000 artifacts!
41 notes · View notes