Don't wanna be here? Send us removal request.
Text
✨🌙 - Talks, Thoughts, and Stargazing - ✨🌙
(a Stanxeno fanfiction - 3,5K words - Vietnamese)
caution:
idea của AI, mình chỉ dịch và viết lại thoaii. Specifically thanks to Copilot (AI của Microsoft =)) nó viết hay thiệt nha cả lò)
dùng luân phiên “Stan” và “Stanley”. Chỗ nào mình để “Stan” thì điểm nhìn ở Xeno.
recommended audio at the end of this post
tag: idiots in love, they're in love your honor, fluff with angst, flirting (really bad flirting), slice of life, dating, unrequited love (at least they think so), teenagers, non-sexual intimacy (im bad at tagging, how do i tag)
context:
Stanley (19), mới vào quân đội & Xeno (18), đang học đại học
Xeno thấp hơn Stanley (ý là bth cũng thế rồi í? nma mình cứ cf lại cho mn dễ hình dung hehe)
Họ có tình cảm với nhau nhưng mà I like them being stupid and shy and not confessing
sum:
Mùa hè, Texas, Stanley và Xeno lên đỉnh đồi ngắm sao, họ nói chuyện, nghĩ ngợi, và dựa vào nhau ngủ thiếp đi.
.
.
.
- 11.30 pm -
Stanley chỉnh lại chiếc kính thiên văn mà anh mới đặt trên đỉnh đồi. Bầu trời tối nay thật thoáng đãng, trông như một hồ nước không đáy, chan chứa trong ấy vô vàn vì sao lấp lánh, y hệt những viên kim cương thanh tao hoà mình vào cái ngút ngàn của màn đêm sâu thẳm. Nhưng Stanley nào có hứng thú với những vì sao, anh là một người lính, với anh, những việc thảnh thơi như nằm ngắm sao thật nhàm chán. Ấy, vậy mà mấy tuần nay lại có một chàng quân nhân cất công tìm “địa điểm ngắm sao đẹp ở Houston”, “ngày ngắm sao đẹp nhất tháng này”, rồi đi hết đỉnh đồi này đến đỉnh đồi nọ để chọn chỗ ngắm sao thật đẹp.
“Anh chọn được chỗ tốt đấy, Stan.”
Giọng Xeno từ đằng sau vọng đến, em thong dong đi lên từ phía lưng chừng. Ánh trăng đêm nay không sáng lắm, nhưng chúng làm cho mái tóc trắng của em ánh lên trông thật huyền ảo. Tối nay, em không để kiểu tóc thường ngày mà chỉ xoã ngang vai, trông vừa lơ đễnh, vừa quyến rũ làm sao.
“Không khí trong lành, ít ô nhiễm ánh sáng…Quả là một nơi lý tưởng để quan sát các hiện tượng thiên văn.”
Stanley mỉm cười, chĩa ống kính lên trời, chỉ một chút nữa là thứ máy móc phức tạp này có thể sử dụng được rồi.
“Em luôn xứng đáng với những điều tuyệt vời nhất, Xeno.”
Câu nói ấy mặt em đỏ bừng, ánh mắt em hướng về phía đỉnh đồi, mặc dù đêm nay trời có rất nhiều sao, nhưng thử hỏi, chúng có thể tỏa sáng bằng người sẵn sàng làm em vui không? Xeno cẩn trọng ngồi xuống tấm chăn mà Stan đã trải ra, em không muốn chúng bị nhàu. Có lẽ anh không cần làm nó phẳng đến hoàn hảo như thế, nhưng anh biết em rất chuộng hình thức, vậy nên anh đã chuẩn bị mọi thứ tao nhã hết sức có thể.
“Lâu lắm rồi em chưa ngắm sao…Anh có nhớ không, Stan? Hồi xưa, mỗi khi em buồn, em lại rủ anh lên mái nhà nằm ngắm sao. Hồi đó, em đã nghĩ bầu trời này đang an ủi em, nhưng…”
“Đôi lúc, chúng ta cần cho tâm trí nghỉ ngơi một chút.” – Stanley ngắt lời, rồi ngồi xuống bên cạnh em, vòng tay qua kéo em lại gần, để hai bờ vai chạm vào nhau – “Mà, anh nói vậy em cũng có nghe đâu. Có lúc nào thiên tài này ngừng suy nghĩ không cơ chứ.”
“Anh hiểu em nhỉ.” – Xeno khúc khích cười, tay em nhận lấy chiếc kính thiên văn mà Stanley đưa cho.
Bầu trời đêm nay thật đẹp, nhưng khi được chiêm ngưỡng qua chiếc kính viễn vọng mà anh chuẩn bị riêng cho em, nó còn tao nhã gấp vạn lần. Tất cả sự xa xôi kia đều được thu gọn vào trong đôi mắt em. Xeno mải mê kể về những vì sao ấy, còn anh thì cứ nhìn em mãi thôi. Thi thoảng, họ trao nhau những câu đùa về sự sống ở tít tận thiên hà, rồi cùng cười thật sảng khoái. Càng về đêm, không khí càng lạnh, bởi vậy mà gò má em ngày càng ửng hồng? Gương mặt ấy làm anh cảm tưởng như mình vừa rung động một lần nữa vậy. Stanley đứng dậy, dựng mấy chiếc gối ở đằng sau cho em tựa lưng vào. Sau khi thấy em đã thoải mái, anh mới yên vị đắp lên chiếc chăn bông cùng em.
Giọng Xeno bỗng nhỏ lại đôi chút, rồi em không nói gì nữa. Em bỏ chiếc kính ra để nhìn Stan, lúc ấy, em mới thấy ánh mắt anh trìu mến đến nhường nào. Stan vẫn luôn dịu dàng và chu đáo như vậy. Anh sẵn sàng làm thí nghiệm cùng em, bảo vệ em khỏi đám bắt nạt, và ở bên em mỗi khi em gặp chuyện buồn. Hồi đó, em đã nghĩ bầu trời vô tận này mới là thứ an ủi em, nhưng hoá ra, em thấy vui hơn là nhờ có anh bên cạnh. Em muốn nói thế đấy, vậy mà chưa kịp thổ lộ thì anh đã ngắt lời em mất rồi.
Stanley ngả người, tự hỏi vì sao bỗng dưng em lại im bặt. Hoá ra, Xeno đang nhìn anh, em không còn để tâm đến bầu trời nữa, bây giờ, anh có thể cảm nhận được tâm trí của em đang đặt ở đâu. Cặp mắt ấy khoá chặt vào anh, có vẻ em đang suy nghĩ về anh, và điều ấy làm anh thấy lòng mình trĩu lại. Mỗi lần như thế, tim anh lại hẫng mất một nhịp. Xeno và Stanley đã ở bên nhau rất lâu rồi, và có những lần, em nhìn anh đắm đuối như chực chờ một nụ hôn, nhưng có lẽ, nhà khoa học này chỉ muốn biết anh đang nghĩ gì thôi.
“Xeno.” – Anh khẽ hỏi, phá vỡ sự yên ắng – “Em có bao giờ thấy chúng mình rất nhỏ bé không, như thể vũ trụ chẳng hề quan tâm đến những dự định, trăn trở, hay bất cứ điều gì của loài người cả?”
Nghe anh hỏi, Xeno lại hướng ánh mắt về phía xa xăm. Đôi mắt ấy trở nên bần thần đến lạ.
“Em có. Chính vì vậy, loài người mới cố gắng tìm kiếm quy luật của nó. Chúng ta không hiểu vũ trụ đang nghĩ gì, vậy nên chúng ta mới muốn khám phá ra ý niệm của những điều tưởng chừng vô nghĩa này. Có lẽ, vậy nên chúng ta mới là con người.”
Stan gật đầu mỉm cười. Em vẫn luôn sâu sắc như vậy.
“Thế còn những vì sao? Liệu chúng đang nghĩ gì về hai ta?”
Trong khoảnh khắc ấy, Xeno có vẻ ngạc nhiên, như thể bị bất ngờ bởi sự thân mật của câu hỏi. Nhưng em không né tránh, em đặt sự im lặng ở giữa hai người, chờ cho những suy nghĩ chưa nói thành lời đọng lại trong không khí, để tâm trí của cả hai xích lại gần thêm chút nữa.
“Em nghĩ…” – Cuối cùng Xeno cũng lên tiếng – “Chúng sẽ nghĩ ta giống như một cặp hằng tinh*, như hai thiên thể kéo nhau lại bởi lực hướng tâm, và quay quanh nhau như một điệu khiêu vũ, đến khi một trong hai bị thời gian giết chết.”
*hằng tinh = sao. Một cặp hằng tinh = một cặp sao đôi (binary stars)
Câu trả lời của Xeno khiến dòng suy nghĩ của anh càng thêm trĩu nặng. Ánh mắt của em lại đặt lên anh nữa rồi. Ẩn trong đôi mắt ấy, liệu em đang nghĩ gì? Em có nhìn thấy sự quan tâm mà anh dành cho em không, em có nhận ra tình cảm của anh không? Stanley đang chìm trong suy nghĩ của mình, bỗng, Xeno ngả người theo anh, có lẽ sự mệt mỏi đã đánh gục em. Chậm rãi, gần như không thể nhận ra, em tựa đầu vào vai Stanley, vẻ mặt cau có thường ngày dần trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết. Stanley cứng đờ người một lúc, tim anh đập thình thịch trong lồng ngực. Sau đó, cùng một tiếng thở dài, anh cho phép mình tựa lên đầu Xeno. Đúng như Xeno nói, khi còn nhỏ, cả hai thường lên mái nhà ngắm sao rồi ngủ luôn ở trên đó. Khi ấy, em một học sinh ưu tú, trái ngược hẳn với một tên cá biệt như anh, nhưng hai tâm hồn lại tìm thấy nhau bằng sự đồng cảm. Trong suy nghĩ của hai đứa trẻ mười một tuổi, xã hội chỉ toàn lừa dối và áp bức – em phải đeo lên lớp mặt nạ ngoan hiền, còn anh phải chịu những lời đay nghiến, chửi bới. Chỉ khi nhìn lên bầu trời, nơi không có sự tồn tại của con người, họ mới tìm được bình yên. Anh đã từng nghĩ thế, nhưng liệu màn đêm cao vút kia có phải thứ làm anh thấy nhẹ nhõm? Hoá ra là không phải, hơi thở của em mới là thứ đã sưởi ấm tâm hồn khô cằn của anh biết bao nhiêu lần. Vậy nên, chỉ đêm nay thôi, anh muốn được cảm nhận điều ấy một lần nữa.
Cứ như vậy, bầu trời đêm ru cả hai vào giấc ngủ yên bình.
Nhịp thở nhẹ nhàng của hai người hòa quyện với tiếng thì thầm của gió, tạo nên một bản giao hưởng an ủi người lính trẻ. Stanley khẽ dịch người, cẩn thận không làm phiền đến người đang tựa vào vai mình. Một nhà khoa học đáng sợ, với vẻ ngoài nghiêm nghị và câu từ sắc bén, giờ đây lại trông như một đứa trẻ đang thiu thiu ngủ trên vai anh, thật mềm mại làm sao. Stanley trộm liếc nhìn em một chút, đây là lần hiếm hoi sự yên bình hiện diện trên khuôn mặt em. Và rồi, anh lại thấy ngực mình như thắt lại, anh nhận ra, mặc dù em luôn xa cách với tất cả mọi người, nhưng em lại dành cho anh những cử chỉ, lời nói thân mật nhất. Chính trong cơn đau ấy, anh cũng nhận ra, anh yêu em nhiều đến nhường nào. Chắc chắn, những ngôi sao lấp lánh trên mái tóc em đang lặng lẽ minh chứng cho tình yêu của anh.
Mắt Stanley lim dim, sự mệt mỏi của cả ngày dài đang nhấn chìm tâm trí anh. Tuy nhiên, anh vẫn cố giữ cho bản thân tỉnh táo, vì anh không muốn để giấc ngủ đánh cắp sự thân mật mong manh này. Ở Texas, ban đêm vô cùng lạnh lẽo, nhưng anh lại thấy thật ấm áp làm sao. Stanley theo bản năng điều chỉnh mép chăn để phủ lên vai Xeno, anh tự nhủ, mình có thể chăm sóc em cả một đời.
Và rồi, trong cái tĩnh mịch của màn đêm, dưới khoảng không bao la của vũ trụ, có một chàng quân nhân và một nhà khoa học dựa vào nhau mà thiếp đi. Nhưng lúc này, hai người chỉ đơn giản là Xeno và Stanley – không phải một nhà khoa học lỗi lạc hay một người lính trung thành nữa. Vũ trụ vẫn lặng lẽ luân chuyển, nó cứ trôi theo dòng chảy không gian và thời gian, chẳng quan tâm đến ai, nhưng đối với Stanley, cảm giác như vũ trụ đã dừng lại, vì anh, vì em, vì hai ta.
.
.
.
- 4.00 am -
Bầu trời vẫn còn đen kịt, nhưng những ngôi sao đã bắt đầu mờ dần, chỉ còn rải rác một vài đốm sáng. Bầu không khí đang dần ấm lên, chuẩn bị chào đón những ánh nắng đầu tiên của ngày mới. Xeno cựa mình thức giấc, trong cơn ngái ngủ còn sót lại, em muốn ngẩng đầu chào tạm biệt những vì sao cuối cùng, nhưng lúc đó, em mới để ý đến một thân hình đang tựa lên em mà say giấc nồng.
Những suy nghĩ trong đầu Xeno bỗng tắt phụt, em đang tựa lên vai Stan, còn anh đang dựa lên đầu em ư? Không những thế, em còn cảm nhận được nhịp thở chậm rãi của anh phả lên tóc em, Stan dựa vào người em thật nhẹ nhàng mà đầy vững chắc. Một nụ cười yếu ớt đọng trên khóe môi của Xeno, hoá ra một người lính nghiêm khắc, độc đoán lại có thể hiền lành và dịu dàng đến nhường này. Chúng khiến em muốn tin vào một thứ tình cảm không tên giữa hai người. Với mọi người, họ là bạn thân, nhưng chỉ có Xeno mới biết, Stan là tri kỉ của em, là người mà em sẽ trân trọng đến cuối đời.
Xeno nhìn xuống, em thấy chân của hai người đang gác lên nhau. Khi cả hai còn nhỏ, mỗi khi ngủ cùng Stan, em lại cựa quậy chiếm hết chỗ của anh. Sau này, vì việc học bận bịu, em và anh không còn dành cho nhau những phút giây bình yên như thế này nữa. Ánh mắt Xeno nán lại lâu hơn dự tính. Stan đã luôn là người lính trung thành, nhạy bén và kiên định của em. Kể cả Xeno có ương ngạnh, khó tính đến thế nào, thì Stan vẫn luôn hiểu và chiều theo em. Mặc dù anh là một quân nhân cứng cỏi và khó gần, nhưng anh luôn dành cho em những điều tinh tế, nhẹ nhàng nhất.
Đến tận bây giờ, em chưa một lần đối diện với thứ tình cảm này. Điều gì khiến em muốn ở bên Stan đến thế? Phải chăng, vì em không cần đề phòng hay toan tính điều gì, hay vì em có thể nói ra những điều mà không ai muốn nghe? Miễn là có anh bên cạnh, em sẽ không phải cảnh giác, em sẽ làm bất cứ điều gì mình muốn.
Xeno đưa mắt về những vì sao đang le lói trên bầu trời. Vũ trụ luôn thờ ơ trước nhân loại, và điều ấy càng thôi thúc em tìm hiểu về nó, như một cách để nhắc nhở bản thân rằng loài người thật nhỏ bé trước sự bao la của hoàn vũ. Nhưng tối nay, em lại cảm nhận được điều gì đó thật khác so với thường nhật. Đúng, vũ trụ có thể thờ ơ, loài người có thể nhỏ bé, nhưng người đang ngồi bên em đã thách thức mọi logic, lẽ thường và quy tắc mà họ đặt ra. Với Xeno, mọi sự so sánh đều là khập khiễng đối với người mà em trân trọng nhất, thậm chí, anh còn vĩ đại hơn những vì sao kia.
Xeno chỉnh lại chiếc chăn đang bị tuột khỏi vai Stan. Anh luôn chăm sóc em như vậy, và tất nhiên, em nhận ra điều ấy. Em biết anh quan tâm đến em rất nhiều, dù anh chưa một lần nói ra. Em cũng muốn được ân cần với anh như thế, nhưng mỗi khi muốn ngỏ lời, em cứ ngập ngừng mãi. Em cũng muốn được chăm sóc anh, được quan tâm anh, em cũng muốn thể hiện cho anh thấy, rằng với em, anh là người vô cùng quan trọng cơ mà?
Stan nhíu mày, có lẽ sự thận trọng của một quân nhân đang phản ứng lại với hành động của em. Xeno thở dài, mình lại nghĩ như thế nữa rồi. Có lẽ, chỉ đêm nay thôi, em sẽ cho phép bản thân được tận hưởng làn hơi ấm còn đang phảng phất trên mái tóc em, và chìm vào trong sự âu yếm của anh.
“Stan…” – Xeno thì thầm, giọng em nhỏ đến mức một ngọn gió có thể thổi nó bay đi mất. Em không muốn đánh thức người bên cạnh, em chỉ mong được một lần nói ra tiếng lòng của mình, biết đâu, nếu dòng suy nghĩ ấy được cất thành lời, em có thể hiểu lòng mình hơn một chút.
“Tại sao một người như anh lại xuất hiện trong cuộc đời em? Liệu vũ trụ có sắp đặt cho mình gặp nhau không, hay chúng mình là hai biến cố ngẫu nhiên, vô tình giao nhau trong khoảng không gian này?”
Em thủ thỉ tâm tư của mình để làn gió mang đi. Em muốn Stan biết rằng em trân trọng anh rất nhiều, và em chỉ trân trọng anh mà thôi. Em thích cách Stan làm em cười, thích được Stan lau nước mắt cho, và thích từng câu từ, cử chỉ dịu dàng mà Stan dành cho em. Với một thiên tài như Xeno, thứ cảm xúc này thật khó hiểu, nhưng em không thể phủ nhận sự tồn tại của nó. Stan đã trở thành quỹ đạo của em, hằng số của em. Stan giúp em nhận ra rằng chăm sóc ai đó không phải là yếu đuối, mà là sức mạnh, là phước lành.
Những vệt nắng đầu tiên bắt đầu lấp ló phía chân trời, mặc cho Xeno không muốn khoảnh khắc này kết thúc chút nào. Em nuông chiều bản thân một lần cuối – em dụi đầu vào cổ Stan, tận hưởng sự dịu dàng, thân mật của anh như thể nó sẽ biến mất ngay khi mặt trời lên. Lúc này, những vì sao trên kia bỗng toả sáng hơn bao giờ hết, như thể chúng đang muốn soi tỏ thứ tình cảm mà em dành cho anh vậy.
Khi những tia nắng của buổi bình minh bắt đầu trở nên rực rỡ, các vì sao dần mờ đi, nhường lại bầu trời cho ánh sáng dịu nhẹ của ngày mới. Xeno đăm chiêu, em không muốn sự ấm áp này tan biến. Ánh nắng bắt đầu chiếu về phía hai người họ, làm cho Stanley tỉnh giấc. Anh mở mắt đón mặt trời, khi ấy anh nhận ra, anh đang ở bên cạnh người mà mình yêu nhất. Anh nhìn xuống, thấy thân hình nhỏ bé đang dụi đầu vào hõm cổ mình mà mỉm cười trong vô thức.
“Chào buổi sáng, Xeno.” – Giọng anh còn hơi ngái ngủ, nhưng với Xeno, nó quyến rũ đến lạ thường.
Xeno giật mình, em khẽ hừm một tiếng.
“Chưa đâu, mặt trời vừa mới lên thôi.”
Stanley ngẩng đầu, để ý thấy một vài ngôi sao vẫn còn vương vấn. Anh cười – “Anh lỡ tựa lên em à, có sao không vậy? Mong là anh chưa đè bẹp bộ não thiên tài của em.”
Xeno khúc khích, lắc đầu hùa theo – “Không đâu, có vẻ cả hai ta đều bị những vì sao đánh gục mất rồi.”
“Ừ, anh cảm giác mình không muốn tỉnh lại luôn ấy, thực sự đây là giấc ngủ ngon nhất của anh mấy hôm nay.” – Ánh nắng đang tô điểm cho mái tóc vàng óng của anh, thật tao nhã làm sao.
“Chứ bình thường, không phải anh cứ vạ đâu là ngủ đó hả? Em tưởng lúc nào anh chẳng ngủ ngon?”
“Cũng đúng, ở doanh trại chẳng ai quan tâm, thích ngủ đâu cũng được, nhưng thấy không ngon bằng hôm nay. Chắc là do được nằm cạnh em đấy.”
Vừa dứt lời, Stan lại thấy không gian như chững lại. Xeno không trả lời, nhưng anh có thể cảm nhận được sự ngại ngùng của em, điều ấy khiến anh sực tỉnh khỏi cơn mơ màng. Tim anh đập mạnh đến mức bản thân cũng có thể nghe thấy. Còn về phần Xeno, sau khi nghe câu nói ấy, đầu óc em lại quay cuồng cùng mớ suy nghĩ, liệu ý nghĩa của câu nói ấy là gì, em nên phản ứng như thế nào? Hai người im lặng, bỗng dưng mọi cảm xúc như tích tụ lại rồi đè lên người họ, khiến cho bầu không khí trở nên ngột ngạt vô cùng. Không ai biết phải nói gì, họ cũng chẳng đợi người kia mở lời, cả hai chỉ nằm đó, tựa vào nhau mà trăn trở.
Có lẽ, trong giây phút ấy, chỉ có hai con người này mới hiểu được nhau. Tâm trí của họ vẫn đang ngập ngụa trong băn khoăn, nhưng họ hiểu cho hành động của nhau, họ hiểu cho cảm xúc của nhau, và họ hiểu cho thứ tình cảm vô hình luôn trói chặt, bóp nghẹt lấy linh hồn cả hai. Mặt trời càng tỏ, tình cảm của hai người họ cũng càng rõ ràng hơn.
.
.
.
Đến khi ngôi sao cuối cùng vụt tắt, Stanley mới cất lời: “Thế, em có muốn ngồi đây một lúc nữa không, hay là chúng mình bắt đầu đi về thôi?”
Lúc này bầu trời vẫn còn ửng hồng, như màu môi em vậy. Ban mai đượm lên gò má em, anh thật ghen tị với chúng, vì chúng có thể chạm vào gương mặt thanh tú của em thật dễ dàng.
“Em muốn ngồi lại một lúc nữa…” – Giọng Xeno thật mềm mại – “Bầu trời đang chuyển sắc, thật đẹp biết bao. Dẫu không đầy đặn, nó vẫn thật ngọt ngào. Như thể…nó đang cố gắng nói gì đó với chúng ta vậy.”
Stanley bật cười, anh nhướng mày, nhìn em bằng ánh mắt trêu chọc. “Được thôi, nhà thơ của anh.”
Xeno bất lực cười theo, một chút tinh nghịch phá vỡ sự suy tư vừa rồi. “Nhà khoa học cũng biết cảm nhận cái đẹp mà, Stanley. Đặc biệt là…khi cái đẹp ấy đến bất ngờ.”
Stanley cảm thấy tâm hồn anh rung động trước sự tinh tế trong lời nói của Xeno. Anh lưỡng lự, không biết nên im lặng, tận hưởng bầu không khí này, hay tiếp lời bằng một câu đùa khác. Cuối cùng, anh chỉ gật đầu, chỉnh lại tấm chăn giữa họ rồi kéo em lại gần hơn. Hai người ngồi bên nhau, cùng tận hưởng những giọt rạng đông bao phủ cả bầu trời. Thời gian đọng lại, như thể khoảnh khắc này sẽ không bao giờ kết thúc, vì cả hai đều muốn níu lấy sự yên bình này lâu hơn chút nữa.
Với Xeno, Stan là sự thuỷ chung, nhẹ nhõm, là một khắc bình yên của tâm trí. Còn đối với Stanley, Xeno là lẽ sống, là tất thảy những gì đẹp đẽ nhất cuộc đời dành tặng cho anh.
-end-
#stanxeno#dr xeno#dr stone#stanley snyder#xeno wingfield#xeno houston wingfield#fanfic#fanfiction#SoundCloud
3 notes
·
View notes
Text

warning:
• lowercase, no beta read (vì 5h sáng bạn tớ ngủ hết chơn =)))
• underage relationship, xeno has anxiety disorder, crying xeno
context:
• stan (22) - đại uý không quân hoa kỳ
• xeno (16) - sinh viên ngành khoa học vệ tinh và vũ trụ
sum:
• xeno không tư duy được vì stress thi tốt nghiệp.
• stan đến thăm xeno trong lúc em ôn thi, và anh thấy xeno ngồi khóc trên bậc cửa sổ.
người yêu của stan có một đam mê mãnh liệt với thiên văn, điều ấy đã được em nuôi dưỡng từ bé, hồi mà em còn chưa biết con chữ là gì. và stan yêu điều ấy, yêu ánh mắt chăm chú của em khi đọc tài liệu, yêu giọng nói vui vẻ của em khi giải thích các hiện tượng, nhiều lắm.
chính vì đam mê quá mãnh liệt, nên xeno luôn nỗ lực hết mình để chạm đến ước mơ của mình. xeno chăm chỉ đến mức em được đặt cách thi tốt nghiệp đại học ở độ tuổi rất trẻ.
thế nhưng, từ ngày ôn thi, trong tâm trí xeno luôn căng thẳng lo lắng, như là:
- lỡ mình không đỗ thì sao?
xeno không thể ngừng đau đáu về kì thi này, vì nó quyết định tương lai của em đấy! đây là ước mơ một đời của em cơ mà, em không thể trượt kì thi này được, em không thể để nó dập đi ước mơ của em được!
.
.
.
ba giờ chiều, ánh nắng chiếu vào cửa sổ nơi xeno ngồi học. ngoài kia trông thật yên bình làm sao, nhưng xeno lại thấp thỏm không yên. em vừa tự trấn an bản thân, vừa hoảng loạn vì những suy nghĩ của mình. trước đây, em luôn giải được bài, dù nó có khó đến mức nào. nhưng hiện tại, em lại nhìn đăm chiêu vào một đề bài trông dễ ợt, đáng lẽ em phải giải xong từ lâu rồi, nhưng em chẳng nghĩ được gì cả. chỗ này là sao, tại sao đề bài lại cho như thế, dạng này phải làm thế nào? hồi xưa em giải bài này ngon ơ, nhưng giờ em chẳng hiểu gì cả.
chẳng lẽ mình cứ thế trượt đại học à? rồi ước mơ khoa học của mình sẽ đi về đâu?
xeno nheo mày lại, mắt cứ mờ đi, cổ họng cứ thắt lại. em cố để mình không khóc, vì nếu em khóc bởi một bài toán cỏn con thế này, em sẽ nhục nhã chết mất. việc em không giải được nó đã đủ điên rồi, nếu em yếu lòng đến mức khóc vì không giải được bài, liệu em có đủ tư cách đứng trong hàng ngũ nasa không?
nghĩ đến đây, em gục đầu xuống, làm cho nước mắt lã chã rơi. em chẳng biết tương lai của mình sẽ đi về đâu nữa rồi, em cảm thấy mình là người ngu nhất trần đời, chẳng lẽ em phải khóc vì một câu dễ như thế này à? em còn không biết phải bắt đầu từ đâu, đề bài gì mà khó hiểu thế? dòng suy nghĩ mê man ấy lại chiếm lấy tâm trí em, làm em tức điên lên.
thế là em gạt hết sách vở xuống đất, rồi ngồi lên bậc cửa sổ bên cạnh bàn học. em ôm lấy đầu gối mình, rồi cúi xuống mà khóc nức nở. cứ nghĩ đến việc em sẽ không vượt qua kì thi, em lại nấc lên. em vừa lo sợ, vừa bất lực. em không bất lực với bài toán kia, mà em bất lực với chính bản thân mình.
“cốc cốc” - tiếng gõ cửa vang lên.
- xeno, anh đến thăm em này.
là giọng của stan, nhưng sao stan lại đến vào lúc này cơ chứ. xeno vội lau nước mắt, nhưng em cứ lau là chúng lại tuôn ra như mưa. em không ngừng khóc được. nếu stan thấy em trong tình trạng này, anh sẽ lo lắm đấy, thế nên xeno không được để stan nhìn thấy em khóc. nhưng em chẳng hiểu sao nước mắt cứ rơi.
- xeno, anh thấy đèn bật mà, bé đuổi anh à? - stan nói với chất giọng đùa nghịch vô cùng.
- e…em đây ạ, anh đ…đợi em một chút…- giọng xeno run rẩy, mặc cho em đã cố tỏ ra bình thường nhất có thể.
- có chuyện gì vậy? anh vào được không? - nghe thấy giọng em có chút khác thường, stan lo lắng hỏi.
xeno định cất tiếng trả lời, bảo stan đừng vào vội, nhưng chưa kịp cất lời, em đã nấc lên một tiếng vì cơn buồn bã không chịu dừng lại. nghe thấy tiếng trong phòng, tưởng em đồng ý, stan mở cửa đi vào.
nhìn thấy hình bóng nhỏ bé mình luôn nhung nhớ, ngồi trên bậc cửa sổ ôm mặt, cơ thể run lẩy bẩy cố nén đi tiếng khóc, stan không khỏi ngỡ ngàng.
- xeno!
stan chạy đến quỳ dưới bậc cửa sổ, cố nhìn vào khuôn mặt xeno. em che mặt mình đề anh không nhìn thấy, xeno xấu hổ khi bị bắt gặp như thế này lắm. thường em là người lạc quan nhất thế giới, vì không có chuyện gì làm khó em được. nhưng giờ em lại vì một chuyện cỏn con mà khóc như một đứa trẻ con.
stan hoảng lắm, người anh yêu nhất sao lại khóc thế này? dù rất lo lắng, nhưng anh vẫn dịu dàng cầm lấy đôi tay đang che mặt của xeno, mặc cho em hất tay anh ra. stan dùng tông giọng trầm ấm, như muốn trấn an em:
- xeno, anh đây, có chuyện gì vậy?
nghe được giọng anh dịu dàng da diết, xeno càng khóc to hơn. em không nói gì, nhưng giờ em không che mặt nữa. xeno ôm chầm lấy stan, tựa đầu lên vai anh mà nức lên. stan bao bọc người trong lòng, cùng lúc đó, mắt anh đảo một lượt quanh căn phòng. sách vở và giấy tờ lộn xộn ở dưới đất, căn phòng không có dấu hiệu của người khác ra vào, nên cảm thấy vô cùng ngột ngạt. chẳng lẽ một mình xeno đã ngồi đây học cả ngày? sao em chịu được sự bức bối ấy vậy?
thấy em mãi không ngừng khóc, anh đẩy nhẹ vai em, để mình đối mặt với em, rồi hỏi:
- xeno, em mệt lắm rồi phải không?
- em…không ạ, e…em cũng chẳng biết mình bị…làm sao nữa…- xeno vừa nói vừa nức nở.
thương em, anh nhẹ nhàng kéo tay áo của mình xuống. stan nâng mặt xeno lên, dùng tay áo lau đi những giọt sương sa đang lăn trên gò mà phớt hồng.
được người mình yêu quan tâm, trong lòng xeno xúc động khôn nguôi. xeno thích được stan lau nước mắt cho lắm. em muốn được ở bên stan, được stan an ủi, được stan âu yếm, được stan chở che, em muốn stan yêu em như thế này mãi thôi. xeno muốn nói với stan tất thảy những điều này, nhưng có lẽ em không cần mở lời, vì stan luôn hiểu em mà.
- anh đừng làm thế…ướt hết tay áo bây giờ.
nghe em nói, stan liền bỏ tay ra, điều ấy làm xeno khó chịu. sao stan lại bỏ ra? xeno vẫn muốn được stan lau nước mắt cho cơ mà. đừng bỏ xeno ở lại đây, xeno muốn được anh an ủi tiếp cơ. xeno mệt lắm, em không biết phải làm gì nữa rồi.
tâm trí em chìm trong sự tủi thân, em mới bảo stan dừng là stan đã dừng ngay, chẳng lẽ anh không muốn an ủi xeno sao?
“chụt.”
dòng suy nghĩ kia chợt dừng lại, gương mặt xeno ngẩn ra, thẫn thờ, mặc cho nước mắt vẫn đang rơi. stan đang hôn lên khoé mắt em, ngăn giọi nước mắt chực trào, rồi hôn lên mí mắt, và những nụ hôn ấy được anh trải lên cùng khắp, nào là má, nào là môi, nào là mũi. rồi stan dừng lại trên trán em.
- như này thì không bị ướt tay áo nữa, đúng chưa?
gương mặt xeno vẫn ngơ ngác, em bị bất ngờ trước hành động của anh. đôi mắt em mở to, ngước lên để nhìn stan. ngay lúc đó, xeno bắt được một màu xanh, màu xanh của đại dương sâu thẳm, đang bao lấy em, như thể muốn đem mọi sự yêu chiều trên thế gian này mang đến cho em, để em biết rằng, trên đời có một người yêu em rất nhiều. stan cứ nhìn em bằng ánh mắt ấy, và anh sẽ luôn như vậy. đến muôn đời.
đầu xeno trống rỗng, stan vừa làm gì vậy? anh ấy hôn em, nhưng tại sao? sao anh lại hôn em? sao anh lại bảo không bị ướt tay áo? sao anh lại nhìn em như thế? sao anh không nói gì nữa? sao anh lại-
bộ não thiên tài ấy bị nhấn chìm trong băn khoăn của em. mải mê suy nghĩ, em chẳng để ý rằng nước mắt đã ngừng tuôn.
em cũng không để ý rằng, stan vừa vòng một tay qua đầu em, xoa xuýt đầy miên man. bàn tay đầy chai nhám người quân nhân ấy lại thật mềm mại làm sao. tay còn lại, anh vòng ra sau lưng em, vỗ về đầy dịu dàng. xeno được stan kéo vào trong lòng, má em áp lên ngực anh, đến khi hoàn hồn, xeno nhận ra rằng, em đang nghe thấy tiếng tim đập của stan, ngửi thấy mùi hương của stan, và cảm nhận sự yêu thương của stan, hơn nữa, những điều chỉ dành cho một mình em.
tâm trí em đã dừng hỗn loạn, giờ đây, dù chỉ trong khoảnh khắc này thôi, xeno muốn được chìm vào trong vòng tay stan.
xeno nhắm mắt lại, cảm nhận hơi ấm của stan bao lấy mình. khi anh ôm em, thời gian không ngừng trôi, thế giới không dừng lại, và những đau đớn của em cũng thế. nhưng có lẽ xeno chẳng quan tâm đâu, vì giờ đây, em đang ngồi trong lòng người em yêu nhất. chắc chắn, em sẽ vượt qua được, vì:
- em có anh ở đây rồi.
stan nói, rồi đặt một nụ hôn lên trán xeno, đưa thiên tài ấy vào giấc nồng, tránh xa mọi phiền muộn trên đời.
-end-
3 notes
·
View notes