Tumgik
thinkyanimals-blog · 8 years
Text
The Organized Mess
“What do you think will happen after we die?” he asked.
“That’s not a very positive question for a first date, don’t you think?” she said. “I know. But can you just tell me?” he replied.
“I don’t know. I don’t care either.”
“Why not?”
“I just don’t think about it. I don’t think it’s very important,” she said.
The café was filling up quickly. It seemed like a box full of silence surrounded by the crazy noise of rushing motorbikes. It was a hiding place for people who need some minutes of calmness before they came back to the battle of life. It was for them, too. A song came on the soft-playing speakers.
“I like K-pop,” she said, while looking out the windows. “Oh my god! Whyy? H-how?”
“I just do.”
“Tell me why!” he was in shock, a little.
“I just told you. I just like it.”
“That’s arbitrary. Give me a reason. How can you like lookalike people singing the same things that you don’t understand, over and over?” he said, thinking about his previous girlfriends. They all loved K-pop. That was a red flag for him.
“OK. Tell me your favorite Western song,” she replied. “Mmm. Basket Case by Green Day.”
“How often do you listen to it?”
“Everyday, I guess.”
She smiled. “What?”
“Isn’t that “over and over”?”
“Hmm,” he wanted to say something, but she interrupted.
“How often do you actually listen what they sing?”
“Not so much, I guess. But I can understand them if I want to.”
“But you don’t.”
“But I can.”
“Nado hal su isseo.”
“What was that?”
“I can, too,” she stopped for a second, sucking up the coffee-water that was just ice two minutes before.
“You like pop music?” she continued.
“It’s alright. I listen to older stuff.”
“But your “older stuff” was popular too?”
“Yeah, at the time, I suppose.”
“How many views does Basket Case have on Youtube?”
“One hundred.”
“One hundred what?”
“Millions.”
“So you like pop music. And, you have to agree with me that pop songs sound the same.”
“Yeah. Mostly.”
She rolled her eyes. “The Beatles and the Rolling Stones are the 60’s Pepsi and Coke.”
“Okay.”
“Then why do you have to look the different? It’s the same thing come out of different people’s mouths, then why don’t make them look the same too?”
“I hate K-pop.”
“That’s arbitrary.”
He looked at her, weirdly. The sun was down behind the trees in the dark.
Ever since he got to Saigon, that had been the only thing that he liked to look at everyday. He liked to think about the people in Hanoi, whom he called “Hanoian”. He missed their accents, their calmness, their politeness. He missed the tea, the cool breezes of every autumn. There was no autumn here. So sitting in air-conditioned room looking out to the lines of sunshine passing through branches was the only thing that was keeping him in this coffee land. It was too crowded here, too. He hated the motorbikes. He hated how people were rushing all the time doing nothing important. He finished the tea, raised his hand, and asked for the bill. She pulled out her wallet.
“What are you doing?” he asked, looking at her bright brown eyes.
“Paying?” she said, tilting her head.
“I’ve got this. It’s my pleasure,” he waved his hand at her wallet.
“We’re gonna share and you can stop your fake northern politeness.” She said with a straight face.
He opened his mouth but nothing came out. That hurt him, his pride. But he knew it was true, for a long time. He was just too proud too admit it. He was not prepared for someone to pop that bubble. He didn’t expect her to be that someone.
They walked out and started to stroll down the street. The noise was almost unbearable just like a typical day in Saigon. It was dusty, too, a typical “Saigonese” day. They didn’t say anything for a long time. They drifted out in their own boxes. After a while, he broke the silence.
“Do you litter?”
She startled, but then realized that was him who was talking. “No. Why?” she asked.
“I don’t know,” he said, without looking at her. “That just doesn’t make sense to me. Like, what would you do if you had an empty soda can?”
“I would find a trash bin and put it in there,” she replied.
“Why?”
“Because it’s a right thing to do,” she said.
“But Saigon is not a nice place. Saigon is a big trash bin,” he said. “Where are you supposed to throw trash in? Trash bin, like you said,” he continued, still, looking straight ahead. “And you think throwing trash in an actual bin is good? It’s not. The trash will be collected and dumped somewhere else. It’s the same thing. I am actually saving people’s time,” he looked at her, waiting for an answer.
“I don’t know. It’s how I feel,” she said.
“You can’t just say so. I just explained it to you. It’s not how you argue,” he frowned.
“I’m not arguing with you,” she said.
He was not sure about this girl. She was different, but not really. She liked stuff any other Vietnamese girl liked. She didn’t care about any “important” stuff either. But she was just different. And he liked that.
“We should do this again,” he said.
“Yeah sure,” she smiled.
He couldn’t stop thinking about her for the next few days. He felt something strange, like an inspiration. All his life, he was extraordinarily average. He was ranked 16th place in his 32-student class. He could barely play his guitar. He was scared of the ball. He killed 6 and died 12 times in a shooting game with his friends. He was nobody because he was. He knew that. So he tried. He tried to be different. He tried to matter. He tried to do something and be someone. But none of those seemed to work. And now he met her.
Friday, she was standing there in front of the café they went to the last time. She looked at her wristwatch. It was fifteen past five. Something was not right. She pulled out her phone to call him but his number appeared.
“Hello?” she said.
“I’m so sorry. I’m gonna be late,” that was his voice. She let out a breath. “What happened? How long does it take for you to get here?”
“Long, I think. I’m in the hospital.”
“WHAT?! What happened? Are you O.K?” she almost screamed.
“I got into an accident. It doesn’t look good. But I will be O.K” he said.
“I’ll be there in 10,” she said and hung up the phone. She had never driven this fast before. She swayed the motorbike between the long lines of people waiting to get home. She arrived at the hospital, flied to the room he was in.
“I fucking hate motorbikes,” he said.
“I know.”
“That guy was a fucking idiot. Everyone was,” his face turned red. “Why can’t people just be nice to each other? Why don’t people just give each other a little bit of space? Why so careless all the time?”
“Maybe they were going to see their friend in the hospital?” she said, calmly. He stopped for a second. “You don’t know that.”
“I don’t. But I’d like to think so,” she was looking at his eyes.
“How can you do that? How can you be calm all the time? How can you think so nice of people? How can you be so free? How c-,” she stopped him.
“Can we just focus on the fact that you are alive?” she said, slowly but with great power. And he knew that was enough. That was all that he needed. They kissed.
* The sun was shining behind those trees in the park again. But this time, it was going up. It was a first time after a long time he hadn’t enjoyed the fresh air in the morning. There were even birds singing. He stopped running, picked up the coke can and put in in the bin five meters away from it.
“That was nice of you,” she said from behind. “I’d like to think I help,” he smiled bigger. “Oh, shut up.”
***
Tumblr media
3 notes · View notes
thinkyanimals-blog · 8 years
Text
[the animal] tại sao phim kinh dị càng ngày càng dở?
bởi vì đơn giản là khán giả càng ngày càng dở.
mình không phải là fan hâm mộ của phim kinh dị (theo định nghĩa hiện nay). một phần có thể là do thể loại này càng ngày càng làm mình phát chán. tuy nhiên mình là fan của rất nhiều thể loại phụ trong kinh dị, bởi vì kinh dị không chỉ có annabelle. ví dụ: comedy horror có shaun of the dead, zombieland, beetlejuice. sci-fi horror có alien, the thing. natural horror có jaws, sharknado (JUST FUCKING KIDDING). và psychological horror (mình siêu thích thể loại này) thì có the sixth sense, saw (phần 1 í), the silence of the lambs, american psycho, và phải kể đến babadook, một bộ phim siêu ấn tượng mà nhiều người xem xong chắc chắn sẽ nói: chả sợ mẹ gì mà cũng gọi là kinh dị! để đáp lại mình chỉ có thể nói: chờ tí đi đái đã.
Tumblr media
đó cũng là cái dở của khán giả hiện nay, mọi người đi xem phim kinh dị với mong chờ là sẽ có nhiều máu, nhiều cảnh tởm lợm và đặc biệt là.....nhiều jump scare. á á, nhắc tới jump scare, đó là cách cổ điển, nhàm chán nhất để doạ ai đó. bạn đã bao giờ đứng sau cửa rồi nhảy ra doạ ai đó chưa? rồi, rồi người ta hét lên rồi đập túi bụi, rồi rồi sao nữa? hết. đó là jump scare, nó tạo ra với mục đích doạ người ta bởi tính bất ngờ với sự đầu tư nhỏ nhất có thể. quay lại phim kinh dị, jump scare đã trở nên nhàm chán, đã thành bài, đã thành công thức để người xem chuẩn bị tinh thần che mắt mũi miệng lại. không tin á? nghe thử xem có phải không nhé? con mẹ đi lên tầng, thấy cái đài không ai mở tự nhiên có tiếng, rồi nhạc nhỏ dần, nhỏ dần, nhỏ dần rồi BÙM! camera quay 180 độ, rồi không có gì cả, rồi con mẹ tiến lên vài bước rồi lại BÙM! cái nữa giờ thì có cái bóng chạy qua...
Tumblr media
jump scare bây giờ thậm chí còn được làm 1 cách lười biếng, chả có gì xấc, chỉ có âm thanh thay đổi đột ngột làm người XEM giật mình cái rồi hết. cũng giống như bạn đeo tai nghe trước khi ấn nút play nhạc ấy. hiệu ứng y chang. chính vì thế, khán giả bây giờ tới rạp xem kinh dị chỉ mong chờ những thứ đó, còn những bộ phim kinh dị siêu đỉnh thì sẽ bị đánh giá là: cũng bình thường, không sợ lắm. thế nhưng vào một buổi tối 2 tuần sau đó tự nhiên thấy quyển truyện tranh của thằng em trai nằm lăn lóc trong góc phòng, không hiểu tại sao ngủ không ngon...(babadook) còn thử hỏi mọi người nhớ gì sau khi xem annabelle? chắc 90% phần trăm sẽ nói là có con búp bê cứ nhìn nhìn rồi hết mẹ phim. còn 10 phần trăm chỉ nhớ mông gái hình gì.
Tumblr media Tumblr media
nhưng phải nói lại, không phải jump scare là không tốt, nó rất hiệu quả, nếu biết cách dùng. ví dụ như trong conjuring, nhạc và hình phối hợp rất tốt với nhau và khi doạ là nhảy. và nó quan trọng đối với phim chứ không vô nghĩa và vặn hết volumn lên. tưởng tượng thế này, jump scare giống như xuất tinh sớm vậy, một khi đã ra rồi thì người xem (hay người nằm) đâu còn mong muốn gì nữa, chỉ muốn ngủ thôi (hoặc quay ra sờ mông gái). cho nên phim hay gì cũng vậy, phải có dạo đầu, phải có cao trào rồi mới lên đỉnh được. đừng vừa “vào”, còn chưa ấm đã tung hết chiêu, hoặc cũng đừng như cụ 70 thiếu viagra như paranormal activities 2345..6? (cụ đã yếu còn ra gió thường xuyên nữa). thế nên phải tiết kiệm, phải từ từ, hoặc nếu giỏi thì có thể tạo ra multiple orgasms (khó dịch) như conjuring thì khỏi bàn. chứ không thì một mình mở clip lên xem chỉ tốn 10p mà còn miễn phí nữa.
Tumblr media
vậy nên, lần sau trước khi bỏ cả trăm nghìn ra để thoả mãn nhu cầu thì phải nghĩ xem có đáng hay không. đừng làm người tiêu dùng mù quáng, bọn nó giờ móc lột chuyên nghiệp lắm. vậy nhé.
chúc các bạn ngon chim, nhầm nhầm...ngon mắt. không biết từ kinh dị chuyển sang đam mỹ từ lúc nào...
mình vừa thấy list này trên facebook: https://www.facebook.com/thayggiaotre9x/media_set?set=a.522076721300042.1073741899.100004931555759&type=3
bạn nghĩ có phim nào ngoài công thức bên trên không? trừ kill bill ra nhé, kill bill đéo phải kinh dị, ngu vãi, cứ nhiều máu là kinh dị. haizz..
Tumblr media
2 notes · View notes
thinkyanimals-blog · 8 years
Photo
Tumblr media
Don’t you find it weird, that we randomly stumble upon someone then you may find them attractive and then before you know it, you may spend the rest of your life with that person? A stranger then becomes your soul mate, with just that randomness. You realise that you don’t have much control over it, and not many choices either.
0 notes
thinkyanimals-blog · 8 years
Text
[Melrose] Cõi người rung chuông tận thế
Tumblr media
Mình đã nghe đến tên chú Hồ Anh Thái từ lâu, qua loạt sách về Ấn Độ của ông và một số bài báo đánh giá chú Hồ Anh Thái là một trong những tác giả nổi bật của văn học Việt Nam hiện nay. Trong khi tủ sách văn học Việt Nam hậu hiện đại đang dường như chia về hai hướng, truyện theo hướng ‘ngôn tình’ với title ‘giật gân’ và tản văn trào phúng nhẹ nhàng thì Cõi người rung chuông tận thế nổi bật hơn hẳn với giọng mỉa mai chua cay trong câu truyện kì bí thấp thoáng bóng ma của núi rừng Tây Bắc.
Cuốn sách là một chuỗi những sự việc kì lạ xảy ra xung quanh một nhóm bạn và một khách sạn  có cái tên quái đản, Ngày Tận Thế. Cách dẫn truyện rất hiện đại, có phảng phất phong cách của Dan Brown, càng đọc càng thấy thế giới hun hút đầy những bí mật đau thương. Càng đọc càng thấy những bộ mặt cau có, đen tối, u uất trong xã hội.
Phải nói thực là mình không theo dõi văn học Việt Nam bởi vì đôi khi mình thấy quá bội thực bởi những câu chuyện tình yêu một màu, những bài văn ‘dạy đời’, những trang sách quá nặng nề ‘gân cốt’ như muốn chứng tỏ mình ‘nghiêm túc’. Cõi người rung chuông tận thế cũng không thoát khỏi cái xu thế gân cốt ấy. Mình nhớ đã thở dài trước những đoạn cuối cùng, khi tác giả không thể nén lại những lời ‘kêu than cho số phận lầm than của những người không biết mình đang khổ’. Nhưng có một điều mà chú Hồ Anh Thái làm khác những nhà văn đồng hương khác là cách kể chuyện rất hiện đại, theo kiểu xếp lớp ‘củ hành tây’ khiến người đọc thấy hứng thú mà đọc tiếp. Cảm giác đây gần giống một câu truyện trinh thám, loại văn mà thật khó để tìm thấy trong tủ sách văn học Việt Nam bây giờ.
Nhưng không vì thế mà Cõi người rung chuông tận thế bị ‘lai Tây’ quá đáng. Bởi vì thấm vào từng câu văn là chất Việt đậm đà, không thể lẫn đi đâu được, cách chơi chữ thú vị (nhưng đôi lúc vẫn cảm thấy phô trương) và sử dụng chất liệu ‘chiến tranh’ rất hiệu quả. Việc nhắc đến cuộc chiến tranh Việt Nam không hề làm nặng nề câu chuyện, cũng không nhằm mục đích kêu than chế độ cũ hay mới (như rất nhiều những tác phẩm, mình phải gọi là, lợi dụng đề tài chiến tranh hiện nay) hay ca thán quá mức. Yếu tố này đóng vai trò rất ngọt, đủ thấy được cái rùng rợn và là chìa khóa mang lại vẻ kì bí cho câu chuyện.
Mình chọn đọc cuốn này của chú Hồ Anh Thái đầu tiên là bởi vì ấn tượng bởi tựa sách. Mình cũng không đoán được nội dung mình sẽ được đọc khi mở sách, và mình đã thực sự bị ấn tượng. Có trào phúng, có mỉa mai, có hài hước, có giật gân, có hãi hùng và có cả bi thương. Gía như không có những câu lên lớp, có lẽ mình sẽ yêu thích cuốn sách này hơn. Tuy nhiên dù sao mình cũng đã mua Trong ánh sương hồng của chú. Hi vọng sẽ được đọc nhiều hơn những tác phẩm như vậy của các tác giả Việt Nam.
Và hi vọng sẽ sớm được đọc một tác phẩm trinh thám hay của văn học nước nhà.
Give my special thanks to the one who kindly bought me this book, with the wish ‘Always be the same’.
To Anh: Sorry bro, I’m stuck with my little piece of story for your super depressing photo. Or it’s just me. In the mean time, I have this for our blog!
0 notes
thinkyanimals-blog · 9 years
Text
[Melrose] Kafka bên bờ biển
Tumblr media
Có những cuốn sách có thể nâng lên, đặt xuống và ngay lập tức xếp luôn vào một danh mục phân loại trong đầu ngay được; ta sẽ mở ra đọc lại vào những lúc buồn hay vui, hay là cất đi mãi mãi không bao giờ mở ra nữa bởi vì câu chuyện quá thương tâm, hay quá gần với con tim.
Và cũng có những cuốn sách, dù cố gắng đến mấy cũng không biết xếp loại vào đâu. Nó bao gồm quá nhiều thứ, khiến ta như lạc vào mê hồn trận quẩn quanh hoài không có lối ra. Khi lật đến trang cuối, vừa thở phào vì cuối cùng đã biết được kết cục, vừa nuối tiếc vì ngẩng đầu lên là phải quay lại với thế giới thực tai ngay.
Murakami Haruki, một trong những tác giả có tầm ảnh hưởng lớn nhất ở Nhật và trên thế giới hiện nay, một cái ‘mác’ mà không cần phải lăn tăn suy nghĩ đối với nhiều người. Tác phẩm của ông, mình mới đọc có hai cuốn, Phía Nam biên giới, phía Tây mặt trời (Kokkyou no Minami, Taiyou no Nishi) và Kafka bên bờ biển (Umibe no Kafuka).
Người ta nói Murakami là tác giả truyền thực nhất hiện nay, đúng không sai. Khi đã nhấc Kafka bên bờ biển lên và đọc, có lẽ tốt nhất là nên vứt đi những logic bình thường. Nói thì dễ, làm thì khó. Giống như Hoshino nói với ông già ‘ngớ ngẩn’ Nakata khi nghe câu chuyện li kì đến mức hoang đường của lão, “Cháu muốn nói bây giờ thì cháu tin ông, nhưng nếu ông kể với cháu một tuần trước thì hẳn cháu đã sút ông đi rồi.”
Cái hay của những câu chuyện đầy tính bí ẩn này là nó bung toang giới hạn của trí tưởng tượng. Không cần biết đúng hay sai, logic hay không logic, nông cạn hay thâm sâu, thông minh hay ngu ngốc, vấn đề “là nhìn sự vật bằng đôi mắt của chính mình.” Khi giữ một tâm thế như vậy, Kafka bên bờ biển trở thành tác phẩm mê hồn hơn bao giờ hết.
Không chỉ thử thách độc giả về trí tưởng tượng, Murakami còn “đụng” đến nhiều vấn đề triết học, văn học, lịch sử. Điểm quyến rũ của cuốn tiểu thuyết này là nhân tố huyền bí của truyện dân gian Nhật và huyền thoại Hy Lạp. Kafka gài những vấn đề tư tưởng đậm tính triết học vào mạch truyện đầy tự nhiên, không hề tỏ vẻ khoe khoang tri thức, trở thành những chìa khóa thắt nút nhưng lại mở ra trong đầu óc ta những suy nghĩ trái chiều. Nói không ngoa, cả cuốn sách là một bữa tiệc tinh thần. Cuốn truyện gần nhất với Kafka bên bờ biển mình mới đọc dạo này là Cõi người rung chuông tận thế của Hồ Anh Thái. Cũng dòng truyện quyện mình trong lảng bảng mờ ảo của những huyền thoại li kì của miền cao Tây Bắc, lối kể truyện đan xen thu hút, nhưng Hồ Anh Thái đi sâu vào đả kích xã hội lố lăng và những giá trị đảo điển, trong khi Murakami xoáy sâu vào nỗi cô đơn con người và bản chất “phân tử” của chữ “sống”.
Nhân vật mình thích nhất là Oshima. Tuy Murakami không đi sâu nhiều và đặc tả tâm trạng của anh, nhưng anh dường như chính là người phát ngôn cho những quan điểm tác giả, người dẫn đường cho Kafka sử dụng tri thức uyên thâm của mình. Anh thâm trầm nhưng không cô độc, dịu dàng nhưng vô cùng mạnh mẽ. Hiểu biết nhiều nhưng không hề rỗng tuếch. Cuộc đời anh có những khổ đau nhưng anh không hề chai sạn, cũng không trở nên khô cằn. Anh là chất dung hòa, thực thể lậm sâu những nét tính cách trái chiều vô lối.
Gấp cuốn sách lại và nhận ra ám ảnh mãi một điều, một chi tiết đi xuyên suốt mạch truyện, thâu kết những chi tiết tả tơi: cuộc đời là một ẩn dụ, hãy đừng cố gắng chống lại thiên mệnh hay làm theo thiên mệnh, cũng không nên luận rõ đúng hay sai. Cũng như những cơn gió, có thể là cơn gió “mạnh, dữ dội hay là một làn gió nhẹ. Những rốt cuộc, mọi kiểu gió rồi cũng tắt và biến mất.”
1 note · View note
thinkyanimals-blog · 9 years
Text
[Melrose] Niềm thương tháng Tư
Niềm an ủi duy nhất sau một ngày tệ hại là được đứng trong bếp, biết rõ rằng nếu mình đánh thật kĩ hỗn hợp trứng với đường trong vòng mười phút, trộn dark chocolate và bơ chảy vào, nướng trong vòng bốn mươi lăm phút, mình sẽ có một chiếc bánh hoàn hảo.
Đun ít mứt blueberry rồi quệt lên bề mặt bánh. Sàng hạt dẻ nghiền lên trên và thế là có một chiếc bánh chocolate hạt dẻ chuối chà là hoàn hảo cho bữa tiệc tối nay.
Nagoya đang dần bước sang hạ. Thời tiết tháng Năm thật hoàn hảo. Nắng vàng ối cả ngày, không quá nóng nhưng đủ để mình lôi những chiếc váy hoa nhí ra khỏi tủ. Đã đến lúc cất đi những chiếc áo dạ nặng nề u ám. Chỉ cần qua mùa mưa tháng Sáu thôi là mùa hè hầm hập sẽ tới, kéo theo mồ hôi và những nặng nề tâm can.
Tuổi trẻ, những buổi tối thức đến hai ba giờ sáng, kể với nhau những bí mật, than với nhau những hoài nghi cuộc đời, nhận những cái ôm thật chặt, gửi những cái nhìn tha thiết, quay lưng bước đi che giấu nỗi buồn, luôn mong ngóng một điều đặc biệt.
Cơ hội thứ hai, xin đừng để tôi phá hỏng.
Tumblr media
0 notes
thinkyanimals-blog · 9 years
Text
[interview] Vo My Linh: Yes or No.
Tumblr media
Chị Võ Mỹ Linh, người trở về sau hành trình du lịch Ấn Độ và Nepal đã cho ra cuốn sách Bên Kia Đồi và lập ra tổ chức phi lợi nhuận Volunteer House Vietnam giúp dạy Tiếng Anh cho trẻ em miễn phí. Cảm ơn chị vì đã dành thời gian trả lời mấy câu hỏi ngu ngốc này. (câu hỏi và câu trả lời được viết bằng tiếng anh cho học sinh tiểu học nên dễ lắm =)))
Vo My Linh, a young woman who came back from an amazing journey to India and Nepal has just released her new book “Ben Kia Doi” and started a NPO Volunteer House Vietnam in order to teach English for children for free. Thank you for spending time to answer these stupid questions.
Do you like cats? Nope
Do you think cats are smarter than dogs? Nope
Do you put on socks before your pants? Nope
Do you brush your teeth before you kiss? Nah
Are you a good singer? No
If you’re stuck on an island, there’s no food, would you kill other people and eat them? Nope. Nope. Nope
Are you addicted to facebook? No.
Are you wearing a hat? Nah
Can emotions be reason for decisions? Fuck yeahhhhhh
Have you ever lost someone because of what you did? Yes
Do you think there should be a God? No.
Would you like to make a dream of yours a reality? Yeah
Do you think we’re living in a society that is too sensitive about everything? No. And you should never ask that question, it violates others freedom of expression.
Don’t you hate it when someone calls you and keeps talking with another person? No, not really.
Do you like airplanes? No
Do you hate airports? Nah, not really.
Do you wish you weren’t famous? Yes.
Do you hate Son Tung MTP? YES. (So do I)
Do you write better than speak? Yes, definately
But do you really feel alive? Yes
Do you think these questions are stupid? YEAH
Do you regret doing this? NO (there was no other option)
Last: Do you like to travel? No.
Đặt mua sách ở đây 
0 notes
thinkyanimals-blog · 9 years
Photo
Tumblr media
“Người ta sẽ vui khi cuộc sống có nhiều hương hoa. Nhưng nếu chỉ toàn hương hoa thì sẽ có ngày con người ta bị chết ngạt. Và Nụ dần chết ngạt khi những con người đặc biệt ngày càng cạn kiệt dần còn những người nhàn nhạt, biết phát biểu câu “Em yêu động vật" thì đầy nhan nhản trong xã hội.”
- Bên kia đồi
0 notes
thinkyanimals-blog · 9 years
Photo
Tumblr media
Chuyện về mấy con sóc
Buổi trưa mình hay đi uống trà đá cùng mấy người trong cơ quan. Cạnh đó có một cây vú sữa rất to và nhiều quả. Hỏi cậu bán trà vú sữa có ngon không.
Cậu ta bảo ngon lắm, nhưng mấy năm nay không được ăn. Vì có mấy con sóc, quả nào chín tụi nó xơi hết cả.
0 notes
thinkyanimals-blog · 9 years
Photo
Tumblr media
1 note · View note
thinkyanimals-blog · 9 years
Photo
Tumblr media
“She likes to go to the movie theater. It doesn’t matter what’s showing, she just likes the smell of popcorn.”
— House of Cards
5 notes · View notes
thinkyanimals-blog · 9 years
Photo
Tumblr media
3 notes · View notes
thinkyanimals-blog · 9 years
Photo
Tumblr media Tumblr media
gloomy gloomy gloomy
0 notes
thinkyanimals-blog · 9 years
Text
[...] Những bầu trời xanh
Thực ra, mình định đặt tiêu đề là “bầu trời Paris, bầu trời Hà Nội”. Nhưng thực ra hồi mình đến Paris thì trời khá ảm đạm nên chẳng tìm nổi một bức ảnh ưng ý.
Tumblr media
Những bầu trời xanh luôn là thứ ám ảnh mình, mà thật ra cũng chả ám ảnh lắm. Nhưng mình hay có thói quen nhìn trời, nhìn đất, nhưng ít khi nhìn người khác. Có lẽ, mọi người ở một thành phố ngột ngạt như Hà Nội ít khi ngước lên nhìn bầu trời.
Mình có cô em gái, ngày trước khi còn ở trọ, thi thoảng nó lại gọi điện cho mình hỏi “hôm nay trời có mưa không” mỗi lần định đi đâu đó ra khỏi nhà. Căn phòng trọ của nó hồi đấy có cửa sổ, nhưng nhìn ra bức tường nhà đối diện. Và chả có giọt mưa hay giọt nắng nào lọt vào khuôn hình của cái cửa sổ đó.
Có lẽ lâu lắm rồi Hà Nội chả có một ngày trời xanh. Thực ra thì giờ Hà Nội cũng rộng lắm. Khi mình về quê, một huyện của Hà Tây, giờ là Hà Nội thì trời cũng xanh lắm. Nhưng ở khu vực trung tâm thì có lẽ những ngày trời xanh thật ít.
Tumblr media
Mình nghĩ, nếu mỗi ngày mình và một ai đó ở một nơi khác, ngoài Hà Nội, hàng ngày chụp một bức ảnh bầu trời. Rồi sau 1 tháng hay 1 năm, ghép lại thì sẽ thú vị lắm.
Thế thôi.
0 notes
thinkyanimals-blog · 9 years
Text
[the animal] thank you notes to rmit
cảm ơn các chú trông xe vì đã hoàn thành rất tốt nhiệm vụ trông giữ xe trong ngôi trường chỉ có một cổng và tường kín xung quanh, các chú đã cho thấy rằng 2000 đồng một lần gửi xe là hoàn toàn xứng đáng.
cảm ơn các cô lao công vì đã giữ gìn vệ sinh vô cùng sạch sẽ, mặc dù đôi khi lấy khăn giấy ướt lau lên đường đi vẫn thấy màu hơi nâu.
cảm ơn các anh bảo vệ đã hết lòng với công việc và theo dõi nhất cử nhất động của bất kì đứa nào cầm máy ghi âm, chụp hình. và, cũng giúp em biết được rằng cỏ của trường chỉ được dẫm lên chứ không được nằm lên.
Tumblr media
cảm ơn các anh chị chăm sóc cỏ đã giữ cho trường một màu xanh tươi mát mặc dù để cho cỏ tươi tốt thỉnh thoảng phải tưới bằng nước cứt. (ÔI! GIỜ MỚI HIỂU TẠI SAO ANH BẢO VỆ KHÔNG CHO MÌNH NẰM LÊN CỎ, XIN LỖI ANH NHIỀU NHIỀU!!!!)
cảm ơn trường đã dùng thiết kế cửa thông minh: không có tay cầm thì đẩy, có tay cẩm thì kéo, vô cùng tiện lợi. trừ cửa vào melbourne theater (why?)
cảm ơn trường vì đã làm cổng phụ cho học sinh đỡ phải đi qua đại lộ nguy hiểm. trừ việc nó yêu cầu phải có khả năng trèo rào hoặc bốc đầu siêu đẳng.
cảm ơn trường vì đã sơn sửa lại tầng 1 của building 1, nó đã giúp cho sinh viên làm quen với môi trường trại thương điên hơn.
cảm ơn trường vì đã block các trang có “nội dung xấu" để giúp tất cả sinh viên từ commerce đến design thành thạo các công cụ vượt rào của IT.
cảm ơn ký túc xá vì đã có nơi giặt, sấy đồ chung cho mọi người, để rồi mới thấy rằng con người sẵn sàng làm mọi việc để quần áo mình khô trước.
cảm ơn student council đã cung cấp ô dù cho mọi người che nắng, che mưa. tuy nhiên vẫn không che được bullshit từ miệng các bạn.
0 notes
thinkyanimals-blog · 9 years
Text
[Teahee] Weekend “stay”
Cuối tuần mà, cuối tuần là phải đi đâu chứ. Cuối tuần là phải getaway. Từ thứ hai đến thứ sáu, một vòng tuần hoàn 5 ngày lặp đi lặp lại một mớ bòng bong những việc từ không tên đến có tên, lăn lộn với những thứ hỗn độn từ thích thú đến chán ngắt, bề bộn những cảm xúc vui buồn trải dài ngày này qua ngày khác. Đôi khi mệt quá, chợt dừng lại nhìn xung quanh, đổ tại cho cái thành phố nó làm mình khó chịu. Vì ngày nào cũng phải đi qua đi lại một con đường, có khi ăn một quán đến mấy mươi lần, rồi cả thuộc hết mặt mũi chân tay nốt ruồi của kha khá người vì đụng mặt quá nhiều nữa. Đấy là chưa kể hết chuyện nói rồi lại thấy nhau nhạt nhẽo.  Rồi ai cũng muốn được biến khỏi thành thị xa hoa mặn mà nhưng cũng kiêm luôn nhạt nhoà này một lúc!  “Bạch, bạch, bạch,...”, tiếng xe đặc trưng xẹt khói của Vespa cổ vang giòn chói tai, nhưng gây cảm giác an tâm vì ít ra nó đã được nổ lên đàng hoàng chứ không tắc nghẹn đâu đó giữa đường.  “Lên xe đi chị ơi, quận 2 thẳng tiến!”, chủ xe ngầu không kém em Vespa nâu, tay còn đang mải quẹt quẹt Google Map, vì đoạn đường trước mắt không hề đơn giản đâu... hẳn là từ quận 7 xa lắc đến quận 2 ngút ngàn. Sài Gòn 3 giờ chiều nắng gắt xuyên qua quần áo, mồ hôi bắt đầu rơi lã chã trên những khuôn mặt nhăn nhó vì cái thời tiết nắng nóng khắc nghiệt này. Trời ơi, thứ 7 mà, sao tôi vẫn cứ phải chịu đựng cái thành phố này thế T.T Nhưng cũng chính là những tia nắng đáng ghét đó, ươm màu lấp lánh cho con sông Sài Gòn nơi chúng tôi chạy xe ngang qua, và cả giúp cho những tán cây xanh được in bóng mình lên mọi nẻo đường, khiến cho thành phố này, bỗng chốc trở nên đẹp lạ lùng.  Chúng tôi tìm đến một triển lãm tranh, đắm mình trong những thứ xinh xắn đầy màu sắc của tuổi thơ. Chúng tôi cũng dừng lại bên đường để tận hưởng sự tươi mát của những trái dừa trắng ướp lạnh. Rồi chúng tôi còn ngồi nghỉ ở dưới sân của một toà chung cư lạ lẫm, ngước mắt lên nhìn trời rồi hưng phấn ca ngợi một vệt trắng dài trên mây do máy bay mới xoẹt qua. Chúng tôi ca ngợi cái vệt đó đẹp! Đường dài nắng nóng biết mệt sao vẫn đi? Bởi vì tò mò. Bởi vì ham hố. Bởi vì muốn bản thân nhận ra rằng thành phố này lúc nào cũng đẹp, từ những điều đơn giản bình dị nhất. Chỉ là từ thứ hai đến thứ 6 vì bận rộn bôn ba mà chẳng có thời gian ngắm nhìn. Nếu có thời gian và điều kiện, thì “weekend getaway” là một ý định quá tuyệt để trải mình trên bãi biển hay mạo hiểm khám phá núi rừng. Còn nếu ở lại thành phố, thì đừng có ở nhà làm j hết để mà thêm chán nản mà ghét oan thành phố này. Hãy nhấc xe lên, bắt đầu một chuyến “weekend stay", đi đến những nơi xa lắc lơ mà chưa in dấu chân mình. Rồi từ từ quan sát ngắm nhìn, mọi ngóc ngách thành phố đều có những câu chuyện riêng của nó, và những câu chuyện đó rât xứng đáng để được độc giả đón nhận. Để ý mà xem, chỉ cần thư thái một chút thôi, cái vệt trắng trên trời cũng trở thành một kiệt tác. 
Tumblr media
0 notes
thinkyanimals-blog · 9 years
Text
[Lies] Lười
Xin chào các bạn mình tên là Lies.
Everyone lies.
Tumblr media
Người Sài Gòn thích uống bia.
Rồi đi ngủ.
0 notes