Tumgik
#người phàm
thuvientamlinh · 2 years
Text
Đời người như giấc mộng tan, thứ gì để lại, thứ gì mang đi | Ngẫm Audio | Văn hóa truyền thống
Đời người như giấc mộng tan, thứ gì để lại, thứ gì mang đi | Ngẫm Audio | Văn hóa truyền thống
Nếu yêu thích, hãy nhấn “Đăng ký” để nhận được những video mới nhất từ Ngẫm Audio bạn nhé! Nhân sinh, một đời mang đi được gì, để lại điều chi? Có lẽ chúng ta đều đã biết rõ. Dùng trái tim lương thiện mà Trời cao ban cho để đối xử tử tế với xã hội, với mọi người và với chính mình. Bởi vì,…. bạn cho đi bao nhiêu,…. thì….sẽ nhận lại bấy nhiêu. THEO DÕI KÊNH CHÚNG…
View On WordPress
0 notes
baosam1399 · 1 year
Text
〔Bài dịch số 1046〕 ngày 07.05.2023 :
Những người kỉ luật không phải là thức dậy lúc 6h sáng - đi học lúc 7h sáng, mà là bất luận người khác nói với em như thế nào, em vẫn sẽ kiên trì làm tới cùng, quyết không làm loạn đi những tiêu chuẩn mà bản thân em đã đặt ra. Kỉ luật là khả năng liệu em có thể buông bỏ điện thoại rồi đi làm, là sự nhiệt tình với mục tiêu của em,  xây dựng lên sự tự tin cùng ôn hòa của em, trạng thái thoải mái này khiến em có thể đạt được càng nhiều thành tích hơn nữa. Giấc mơ là buổi sáng sớm có thể thức dậy cầm bút viết, là không ngần ngại lật chăn ra để đối mặt với những ngày giá rét lạnh cóng.
Ta không nên do dự vì mình đã tiêu tốn quá nhiều thời gian cho việc nào đó, việc muốn làm hãy đi làm, dẫu sao việc em có thể sớm chiến đấu với nó thì em có thể sớm đạt được, em không đạt được thì em có thể biết được kết quả. Chúng ta vẫn còn trẻ, đừng để chuyện nhỏ nhặt quyết định cuộc đời sau này của ta, áp lực vẫn sẽ tồn tại, nhưng nó không tồn tại trong suốt cuộc đời, phải lạc quan hơn một chút, vui vẻ hơn mới đúng. Không nên do dự không quyết đoán, phàm là đã cố gắng đã tranh giành, cuộc đời như vậy mới có ý nghĩa. Thời gian của ta không phải dùng để trưng bày, em càng thu mình lại, thì khoảng không gian để em có thể thể hiện mình càng có hạn. Đã tụt lại một quãng với người khác, mà nếu còn tiếp tục tụt nữa thì thật sự phải rời khỏi cuộc đua này rồi. Hiện thực một chút đi, thu lại những suy nghĩ lung tung của em, nhiệm vụ duy nhất hiện tại của em là mau chóng hành động vì ước mơ của em.
(Vũ Thu Hoài/baosam1399 dịch)
208 notes · View notes
lammoc174 · 3 months
Text
Bố
Năm 2023, Bố mất, hưởng thọ 77tuổi.
1.
Từ một người ngồi đờ đẫn nghe nhạc trên chiếc sofa đơn, trở thành một khung hình trên bàn thờ.
Từ đôi bàn tay mềm và ấm tôi hay cầm để cắt móng tay, trở thành những nắm tro tôi tự tay quăng ra sông rộng.
Lúc đầu nhìn bố nằm trong quan tài, tôi chỉ nghĩ rằng bố đã thoát xác rồi, thoát khỏi phần thân xác đầy bệnh tật cản trở bố sống cuộc sống bình thường. Tôi nghĩ linh hồn bố giờ đã tự do, đã có thể đi đến bất cứ đâu, đã không còn mệt mỏi kéo lê thân thể từ ngày này qua ngày khác. Tôi mừng cho bố và chấp nhận cho mình như một điều đương nhiên sẽ xảy ra.
Về sau khi nhìn di ảnh, tôi mới thấy mình bị mất một người gắn bó với nếp sống của mình. Khi có bố, một ngày lười biếng trôi qua và có khi tôi chẳng nói với bố tiếng nào. Khi không có bố, một ngày tôi làm hết việc này tới việc kia nhưng vẫn thấy một khoảng trống im ắng quẩn quanh trong nhà.
Nhìn ảnh bố trên bàn thờ, tôi cứ muốn đưa tay chạm vào, dù biết chỉ là một khung hình. Tôi nghĩ đó là biểu hiện của nỗi nhớ, nỗi tiếc thương trong tôi. Một nỗi bi thương mới mẻ mà tôi chưa bao giờ trải nghiệm.
Điều này là bình thường với mọi gia đình từng mất đi người thân, tôi biết, chỉ là nó mới mẻ đối với tôi.
Phàm cái gì mới mẻ, thoạt tiên ta sẽ không biết phải đối diện với nó thế nào.
Những ngày tang lễ diễn ra trong bình tĩnh và đầm ấm, có niềm vui trong nỗi buồn. Tôi nhìn từng con người đang thể hiện yêu thương với gia đình mình, thấy mình mang nợ ân tình khá nhiều, nhưng cũng hiểu rằng đó là món nợ tốt, mà mình vui lòng để đền đáp về sau. Người với người, những mối dây giao tiếp cứ thế mà quện chặt vào nhau.
Tôi nghĩ bài học cuối cùng bố muốn dạy cho tôi, chính là bài học về nghĩa tình.
2.
Một người thân mất đi, giống như một khoảng trống được khoét đi trong tim mình, ko bao giờ bù đắp lại được. Sau tang lễ, tôi thấy mình ko còn muốn kể lại cách bố ra đi. Cũng ko muốn xem lại những thước phim camera trong nhà quay lại những giờ phút cuối cùng anh tôi đưa bố đi cấp cứu. Không muốn nhớ lại khoảnh khắc anh tôi nói bệnh viện đang làm giấy báo tử, và tôi hỏi: Bố mất rồi hả? Trước đó vài phút chỉ là tin bố đi cấp cứu, trước đó nữa chỉ là cuộc gọi anh tôi gọi đến nói "không xong rồi" vào buổi sáng 2 má con đang đi du lịch. Trước đó nữa, là chúng tôi đang lên kế hoạch ăn tết cả nhà cùng nhau...
Tôi biết, phần khoét đi trong tim tôi, nhỏ hơn phần mất đi của mẹ tôi. Mẹ tôi tới giờ vẫn nói: mẹ nghĩ lại và thấy sao mà nhanh vậy...
3.
Sáng nay, lần đầu tiên tôi khóc trước mặt mẹ vì nhớ tới bố và những điều nuối tiếc trong lòng tôi về những ngày bố còn sống. Nhưng tôi không cho phép mình yếu đuối quá lâu, bởi người chết thì không sống lại, còn người sống mỗi người đều có tâm sự riêng, mấy ai thực sự hiểu thấu lòng tôi và những gì tôi cảm thấy? Tôi cũng làm sao có thể hiểu hết tâm tư của mẹ mình?
Nên chúng tôi sống tiếp, bên nhau, với nhau, trong sự chấp nhận những yêu thương ko đúng cách và những khiếm khuyết về tính cách của nhau. Cuộc sống không có bố là một cuộc sống dễ thích nghi, sự kiện này cũng ko thể làm tăng thêm hay giảm đi sự khác biệt giữa mỗi chúng tôi. Nó chỉ khiến chúng tôi thay đổi một số thói quen thường ngày.
Tôi đã xoá toàn bộ hình đám tang và đưa tiễn. Mẹ tôi thì chưa, mẹ vẫn thường coi lại những footage cuối cùng của bố ��ược ghi lại bởi camera trong nhà.
4.
Sau lễ 49 ngày, tôi xả tang. Mẹ và anh trai thì vẫn giữ, chắc tới khi tròn 1 năm. Tôi xả tang, ko vì một lý do nào đặc biệt, chỉ vì tôi thấy điều đó ko còn cần thiết nữa, và tôi ko muốn để nỗi buồn cản bước mình trong những niềm vui mới của cuộc sống. Mình có thương tiếc hay không, chỉ cần mình biết, người đã khuất biết, không cần phải show ra cho thiên hạ. Nhà tôi không đeo kim băng để tang, không tiếp tục mặc quần áo đen trắng, vẫn mua váy đầm và hoa lá loè loẹt ngày tết, và vẫn nhắc tới bố trong mỗi câu chuyện.
Hôm mùng 1 tôi thắp nhang cho bố, tôi khóc một mình. Cái Tết đầu tiên không có bố. Nỗi buồn thương của mẹ thấm vào từng khớp xương, khiến mẹ đau nhức. Nỗi buồn thương của tôi thấm vào từng nơi có kỉ niệm. Lần gần nhất tôi vào bệnh viện Y dược, nhìn thấy khu vực cấp cứu, tôi nghĩ tới ngày anh em tôi đưa bố đi cấp cứu chỗ này, cứu được bố, và cũng nghĩ tới ngày anh tôi đưa bố tới chỗ này, và không cứu được bố nữa...
Tôi nghĩ số mệnh đã dệt cho bố tôi một sự ra đi êm đẹp nhất có thể, đã cho chúng tôi thời gian dài nhất có thể có với bố, đã để chúng tôi trưởng thành đủ để đón nhận mất mát này. Tôi không thể biết ơn, nhưng cũng chẳng thể trách móc gì, chỉ có thể quản lý những cảm xúc của mình một cách tốt nhất có thể.
Tôi biết bố sẽ đi tiếp con đường mà mỗi linh hồn phải đi qua sau cái chết. Vì bố đã sống đàng hoàng, tử tế, trọn vẹn cả cuộc đời. Vì bố không còn gì phải lo nghĩ, vì tôi và anh tôi đang thay bố bảo bọc mẹ, dù không thể thay bố bầu bạn cùng mẹ. Mỗi lần khấn bố, tôi thường khấn bố hãy đầu thai thật tốt, sống lại một cuộc đời mới, nếu được thì giàu có vô lo hơn. Còn nếu được nữa thì cho nhà tôi trúng số (tôi biết nếu bố làm được thì thế nào bố cũng làm!).
Trong phim Coco có một giả thuyết mà tôi rất thích: Linh hồn mất đi sẽ sống tại thành phố linh hồn, và chỉ hoàn toàn biến mất khi không còn ai nhớ về họ nữa. Những người vẫn còn lại trên bàn thờ của gia đình thì còn được ghi nhớ mãi mãi. Nếu như vậy thì bố đã vào "team" của ông bà, các bác, gặp lại nhau chắc cũng vui. Nghĩ vậy, mình thấy gia đình mình vẫn đủ đầy, dù là trong hình hài nào đi nữa.
27 notes · View notes
huagiaduan · 1 year
Text
Tumblr media
có một giai đoạn cuộc sống của mình chỉ quanh quẩn có mỗi người này.
cứ nhắm mắt lại nhớ đến, mở mắt lại muốn gặp.
người này là thiên vị.
mỗi người đều có một giới hạn riêng, thế nên đừng lấy giới hạn của mình mà áp đặt lên giới hạn của người khác.
người này cũng là giới hạn.
cũng có một giai đoạn mình gạt người này ra khỏi cuộc sống.
người ta vẫn hay nói làm gì có ai không sống nổi khi thiếu ai chứ, không có người này mình vẫn thế thôi, vẫn sống cà lơ phất phơ, được ngày nào hay ngày đó.
nhưng mà mình nhận ra có người này sẽ lại càng tốt hơn.
mình vẫn luôn nhớ mãi Quách Kính Minh có một câu nói thế này
"Khi bạn chứng kiến idol mà bạn thích vấp ngã rồi bò dậy. Bạn chứng kiến một mặt bình phàm, một mặt huy hoàng của cậu ấy. Khi bạn nhìn cậu ấy từ non nớt đến trưởng thành. Từ nhút nhát đến dũng cảm thì bạn đã không bỏ được yêu thích dành cho cậu ấy rồi. "
suy vô cùng, mình vẫn không nỡ bỏ em.
mình không phải là một người thích hoài niệm, nhưng mà những năm tháng trong quá khứ tốt đẹp đến mức khiến mình không thể nào ngừng nhớ về.
mình từng ước rằng có cổ máy thời gian, mình sẽ quay về năm 2015 mọi người vẫn còn ở đó, chưa ai rời đi cả.
mình cũng từng thích sống trong nỗi buồn, vì trong nỗi buồn đó có những người mình thương.
thế nên khi gặp em, mình cũng thôi nói về quá khứ nữa vì mình biết hiện tại mình có em.
em vẫn ở đó, cố gắng từng ngày vì mộng tưởng của em.
nhưng mà em ơi, cứ cho là cuộc đời sẽ an ổn bình đạm như này mãi thì tôi sẽ thương em thêm được bao lâu nữa?
58 notes · View notes
duahauhattim · 9 months
Text
Tumblr media
[Zhihu] 𝐓𝐚̂́𝐭 𝐜𝐚̉ đ𝐞̂̀𝐮 đ𝐚̃ 𝐥𝐚̀ 𝐪𝐮𝐚́ 𝐤𝐡𝐮̛́ (𝟏)
Aleksandr Sergeyevich Pushkin từng viết: "𝑀𝑜̣𝑖 𝑡ℎ𝑢̛́ đ𝑒̂̀𝑢 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑐ℎ𝑜̛́𝑝 𝑚𝑎̆́𝑡, 𝑚𝑜̣𝑖 𝑡ℎ𝑢̛́ đ𝑒̂̀𝑢 𝑙𝑎̀ 𝑞𝑢𝑎́ 𝑘ℎ𝑢̛́, 𝑚𝑎̀ 𝑞𝑢𝑎́ 𝑘ℎ𝑢̛́ 𝑎̂́𝑦 𝑠𝑒̃ 𝑡𝑟𝑜̛̉ 𝑡ℎ𝑎��𝑛ℎ 𝑘𝑦́ 𝑢̛́𝑐 đ𝑒̣𝑝 𝑛ℎ𝑎̂́𝑡."
Tôi cũng sâu sắc thấy như vậy.
Cho dù là chuyện tốt hay xấu, thời gian trôi qua cũng đều đã là quá khứ. Chẳng có cuộc đời của ai là thuận buồm xuôi gió, cũng không có ai có cuộc đời luôn bế tắc.
𝑇ℎ𝑜̛̀𝑖 𝑔𝑖𝑎𝑛 𝑐𝑜́ 𝑡ℎ𝑒̂̉ 𝑚𝑎𝑛𝑔 đ𝑖 𝑟𝑎̂́𝑡 𝑛ℎ𝑖𝑒̂̀𝑢 𝑡ℎ𝑢̛́, 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑐𝑜́ 𝑡ℎ𝑒̂̉ 𝑐ℎ𝑢̛̃𝑎 𝑙𝑎̀𝑛ℎ 𝑟𝑎̂́𝑡 𝑛ℎ𝑖𝑒̂̀𝑢 𝑐ℎ𝑢𝑦𝑒̣̂𝑛.
𝟏.
𝐆𝐢𝐚𝐧 𝐤𝐡𝐨̂̉, 𝐫𝐨̂̀𝐢 𝐬𝐞̃ 𝐪𝐮𝐚.
Có câu nói: "Con người, sẽ không thể chỉ vì một chuyện vui mà vui vẻ cả năm, nhưng có thể vì một lần khốn khó mà sầu não cả đời."
Quả thật là vậy, gian khổ sẽ để lại dấu ấn khắc sâu trong lòng hơn bất kỳ niềm vui nào.
Đời này, con người sẽ trải qua đủ loại khốn khó, gặp phải đủ loại bất công và thất vọng.
Nhưng cho dù sự việc có tồi tệ bao nhiêu cũng sẽ không kéo dài mãi mãi, một ngày nào đó nó sẽ trở thành quá khứ.
Thời Xuân Thu, Việt vương Câu Tiễn bị Ngô vương Phù Sai đánh bại, Câu Tiễn và Phạm Lãi bị bắt giữ.
Câu Tiễn thân là vua một nước, mỗi ngày mặc áo gai vải thô, giống như hạ nhân hầu hạ Phù Sai, còn gặp đủ loại sỉ nhục.
Ngày qua ngày cứ như vậy giằng co 3 năm, ông rất tuyệt vọng, không biết những ngày như thế khi nào mới kết thúc.
Phạm Lãi an ủi ông: "Người muốn làm việc lớn, trước tiên phải chịu được khổ, rèn luyện gân cốt. Những gian khổ mà chúng ta chịu đựng đều sẽ là quá khứ, rồi sẽ có một ngày, ngài lại xưng bá các nước."
Lòng Câu Tiễn như tro tàn, thở than không ngừng: "Xưng vua làm chủ? Chúng ta có thể về nước là đã tốt lắm rồi."
Phạm Lãi còn nói: "Đây là thử thách mà ông trời đối với ngài, ngài nên thuận theo ý trời, an tâm chờ đợi đến khi thời kỳ hưng thịnh đến, đừng quá bi thương, đánh mất chí hướng của mình chứ?"
Câu Tiễn lựa chọn tin tưởng Phạm Lãi, ấp ủ hy vọng.
Cuối cùng Phu Sai cảm thấy Câu Tiễn đã không còn là mối đe dọa nữa thì cho ông quay về Việt Quốc.
Sau khi Câu Tiễn quay lại Việt Quốc đã âm thần huấn luyện tinh binh, mỗi tối đi ngủ cũng không dùng chăn, chỉ cần trải chút củi.
Trong phòng còn treo một túi mật đắng, thỉnh thoảng nếm thử một chút vị đắng của mật, cũng bởi vì để ông nhớ kỹ những sỉ nhục đã từng nhận trong quá khứ.
Cuối cùng chăm lo việc nước, thành công phục quốc, ông cũng thành bá chủ vào cuối thời Xuân Thu.
Bởi vì Câu Tiễn tin rằng sau khi gian khổ đi qua, mới có thể lật ngược tình thế.
Đường đời vốn dĩ còn có mưa, gió, sương, tuyết ngăn trở và trói buộc của gai góc, gập ghềnh.
Nếu bởi vì gian khổ phút chốc mà chọn buông tha thì không thể thưởng thức phong cảnh xinh đẹp phía sau.
Trong "Liễu Phàm Tứ Huấn" có viết một câu như này: "Mọi thứ trong quá khứ, ví như cái ch.e.t của ngày hôm qua, ví như ngày hôm nay sinh ra."
Dù bạn đang phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn nào, dù cùng đường bí lối, thì bạn vẫn phải vững tin rằng sẽ có một ngày có tương lai tươi sáng.
Bởi vì sau cơn mưa, cầu vồng mà bạn nhìn thấy sẽ rực rỡ hơn, sau bao thăng trầm con đường bạn nhìn thấy sẽ rộng mở hơn.
Những con đường bạn đã đi và những khó khăn bạn đã nếm qua cuối cùng sẽ khiến bạn trở thành một người tốt hơn.
---------
Tác giả: 师父曰 on zhihu Dịch: Dưa/duahauhattim Ảnh: d a b i t o/flickr.com
51 notes · View notes
nguyet-quang · 5 months
Video
youtube
Con đường bình phàm - Hoa Thần Vũ || 平凡之路 - 华晨宇
Mọi sự trên đời này: đã qua, đang qua và sẽ qua. 
Mong cho lòng người được như mặt đất: vững chãi, sẵn lòng đón nhận mọi bầu trời, cho dù là đêm hay là ngày, là nắng hay là mưa, là bình yên hay bão giông.
8 notes · View notes
jennifertple · 1 year
Text
Tuổi nào đẹp nhất trong đời: Tuổi 20 không nuối tiếc, tuổi 40 vượt qua hết thất bại, đến tuổi này thấu nhân sinh, sống thật với mình07/04/2023 21:20 PM |
Không có độ tuổi nào là đẹp nhất, cuộc sống chỉ tươi đẹp khi ta sống trọn cho hiện tại.
‏Có người bảo đó là tuổi thơ vô tư lự, cũng có người bảo đó là những năm tháng thanh xuân nhiệt huyết, lại có người bảo đó là tuổi già an nhàn… Nhưng có vẻ như con người ta thường nghĩ về tương lai hay quá khứ mà quên mất rằng độ tuổi đẹp nhất chính là hiện tại. ‏
‏Người xưa rất khôn ngoan, họ đã đúc kết mọi giai đoạn của cuộc đời bằng ngôn ngữ triết học và dặn dò thế hệ mai sau: "Không có cuộc đời hoàn hảo, chỉ có lứa tuổi đẹp nhất." Muốn sống một cuộc đời tươi đẹp, điều đầu tiên là phải hiểu "bí mật trong vẻ đẹp" của từng độ tuổi trong nhân sinh.‏
10 tuổi vô ưu
‏Người xưa nói "10 tuổi vô lo", khi còn nhỏ, chúng ta thường tràn đầy tình yêu và háo hức khám phá thế giới, suốt ngày cười nói, rong chơi, tự tại. Trong "Hoàng tử bé" có viết: "Tất cả những người trưởng thành đều từng là trẻ con, nhưng có mấy ai nhớ được điều này".‏
‏Phong Tử Khải tin rằng sự ngây thơ của trẻ con sẽ không mất bị đi: "Lần đầu tiên bước ra xã hội, nhìn thấy sự giả tạo của xã hội lúc bấy giờ, tôi chợt cảm thấy người lớn đã dần mất đi bản tính, chỉ có trẻ em là ngây thơ và có nhân cách hoàn chỉnh. Đây mới là con người thật sự."
‏Hy vọng rằng khi lớn lên, chúng ta vẫn sẽ không quên khát vọng ban đầu của mình, vẫn giữ lại sự ngây thơ trong sáng của một đứa trẻ, vẫn tò mò về thế giới ngay cả trong những ngày buồn tẻ và bất lực nhất, và vẫn sẵn sàng bao dung thế giới này.‏
Tuổi 20 không nuối tiếc
‏"Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên", tuổi 20 là tuổi "khai thiên", tuổi tràn đầy sức sống và thịnh vượng, giống như mặt trời lúc chín giờ sáng, vươn mình trước thế giới đang đợi họ ở phía trước.‏
‏Ở tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, hãy dũng cảm theo đuổi ước mơ, cho dù gặp phải bao nhiêu thăng trầm, bạn cũng đừng dễ dàng bỏ cuộc, hãy chiến đấu hết mình và theo đuổi ước mơ của mình.
Tuổi 30 tự lập
‏Khổng Tử nói "Tam thập nhị lập", có nghĩa là: Tuổi 30 không chỉ gánh vác chuyện cá nhân, mà còn gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông: Trên có cha mẹ, giữa có vợ hiền, dưới có con cái.‏
‏Tuổi 30 tự lập, trách nhiệm tại thân. Cha mẹ già đi, bầu trời mà họ từng nâng đỡ nay sẽ phải do bạn tự nâng lấy; bạn phải trở thành mái che cả đời cho nửa kia của mình, phải che chở con cái khỏi bão giông.‏
‏Tuổi 30 tự lập, trách nhiệm tại tâm. Bạn phải có tư duy độc lập, biết mình muốn gì, muốn trở thành người như thế nào, không để bị ai chi phối và có thể bình tĩnh đối mặt với mọi khó khăn.‏
Tuổi 40 tỉnh táo
‏Người đến 40 tuổi đã nếm trải cay đắng ngọt bùi của nhân sinh, họ đã sở hữu tất cả những gì nên sở hữu, trải qua tất cả những gì nên trải qua, trái tim tính toán trước kia giờ đã bình yên.‏
‏40 tuổi, cái gì cũng nhìn thấu hiểu rõ, trong lòng tự khắc nhẹ nhõm, không còn bị vật ngoài thân mê muội. Ở tuổi này, cuộc sống dần trở nên rõ ràng hơn.‏
‏Cuộc sống lúc này như những ca từ trong bản "Con đường bình phàm": Tôi đã vượt qua núi rừng và biển cả, cũng đã vượt qua biển người mênh mông, tất cả những gì tôi từng sở hữu đều bỗng tan biến như mây khói. Đã thất vọng và mất hết phương hướng cho đến khi tôi nhìn thấy con đường bình phàm. Đó là câu trả lời duy nhất."‏
Tuổi 50 hiểu mệnh trời
‏Nửa đời đã đi qua, con người ta sẽ hiểu ra luật trời: Một năm có xuân hạ thu đông, vạn vật sinh diệt, con người cũng có sinh, lão, bệnh, tử… mọi thứ đều là một chu kỳ lặp đi lặp lại. Và họ cũng hiểu ra: Nhân quả tuần hoàn, tất cả đều do tự mình tạo ra, muốn được quả lành thì trước phải gieo nhân tốt.‏
‏Sau khi hiểu được ý nghĩa thực sự của cuộc sống, ta cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn trong lòng. "Sông có khúc, người có lúc, đừng cưỡng cầu", đừng bám vào danh lợi, đừng mãi vướng mắc thị phi thành bại, hãy đối mặt với mọi tình huống trong cuộc sống bằng thái độ cởi mở.‏
Tuổi 60 thấu nhân sinh
‏Khi một người đến tuổi 60 sẽ nghe lọt tai tất cả ngôn từ, kể cả lời hay ý đẹp và lời nói ác ý. Dù gặp phải những thăng trầm và thất bại nào, lòng họ vẫn bình thản, vì họ đã đạt được cảnh giới "không sợ chê bai, chỉ cần ngồi ngắm hoa nở hoa tàn trước hiên nhà là đủ". ‏
‏Có người cho rằng tất cả rắc rối trong cuộc sống đều đến từ "đôi tai", khi nghe người khác mắng mỏ, vu khống, cười nhạo, sỉ nhục, coi thường, con người ta sẽ tức giận. Nhưng đến tuổi 60, tâm hồn sẽ rộng hơn, có thể bao dung với người và vật, khi nghe những lời cay nghiệt cũng không lung lay. Vì khi đó ta sẽ hiểu: "Thế giới là của riêng tôi và không liên quan gì đến người khác".‏
Tuổi 70 sống theo ý mình
‏Khổng Tử nói: "Tuổi bảy mươi, hãy thuận theo lòng mình nhưng đừng vượt quá khuôn phép." Khi một người sống đến 70 ắt đã sáng suốt mọi chuyện, biết điều gì nên làm, điều gì không nên làm, điều gì nên nói và điều gì không nên nói. Thành công lớn nhất của một người là được sống thật và sống theo cách mình thích.‏
‏Steve Jobs nói: "Cuộc đời có hạn, chúng ta không nên lãng phí cuộc đời có hạn của mình chỉ vì sự đánh giá của người khác mà hãy làm theo tiếng gọi con tim."‏
‏Bất kể là độ tuổi nào cũng sẽ mang vẻ đẹp có một không hai ở độ tuổi đó. Hãy nhớ rằng hiện tại chính là khoảng thời gian đẹp nhất và chúng ta chỉ sống cho thời khắc này, hãy trân trọng những gì mình có.
Sưu tầm
Nguồn: Cafebiz 
32 notes · View notes
thang-9 · 3 months
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Thời gian qua có nhiều chuyến đi. Tự do mà đi. Chuyến đi tốt đẹp nhất là tới thành phố có người em nhớ. Biển mênh mông. Gió mát lành. Hoàng hôn chạy đua với bọn mình. Cuộc đời đơn giản, đi lòng vòng xa đến mấy đáp án cuối cùng là đơn giản. Thế nên người ta hát bài hát tên là “Con đường bình phàm”. Tôi đã đi đến tận cùng, để nhận ra đáp án là bình phàm. Em sẽ mãi nhớ chuyến đi này. Điều tốt đẹp nhất thường giữ lại trong lòng đến cuối cùng, viết ra sau cùng. Sao em lại thích chữ đến thế nhỉ. Cả đời này nguyện chỉ mong vui vẻ bình thường. Hướng về phía trước, cứ thế mà đi. 
Em nghĩ lại rồi. Em sẽ chọn làm người vợ trong bộ phim, mãi mãi tin tưởng rằng cuộc đời tốt đẹp. 
5 notes · View notes
nhungcuonsachhay · 5 months
Text
Có Nhau Mà Cô Đơn - Nguyễn Thiên Ngân
Tumblr media
CÓ NHAU MÀ CÔ ĐƠN.
Em là cây bá hương Trên đồi anh sương trắng Thung lũng chiều yên lặng Nghe cơn mơ vang dài Em nhìn mây bốn phương Anh nhìn em vô vọng Hai chúng ta mong ngóng Những điều không của mình Ngày lại ngày bên nhau Lời nào rồi câm nín… Sẽ chẳng ai hiểu nổi Vì sao cây bá hương Và ngọn đồi sương bạc Có nhau mà cô đơn.
Ta nhớ ai hề, ta nhớ ai? Sáng nay thức dậy đi mần sớm Ta nhớ ai hề, ta nhớ ai? Ta nhớ người nhìn ta ái ngại “Nghỉ việc, mình nuôi, bạn viết văn” Giá mà ta biết ta tài thực Ta để người nuôi dạ cũng đành Chỉ sợ ta viết lời phàm tục Nhìn người bươn chải, lại ăn năn. Giá mà ta biết ta buồn thực Ta uống cho say khướt cuộc này Ta dựa vai người ta khóc ngất Ta muốn say mà, ta muốn say Giá mà ta thiếp đi một chốc Tỉnh lại thấy người đang nắm tay Phải mà người biết trăm cơn mộng Chỉ nhớ người thôi - nhớ rất đầy Giá mà ta gặp nhau trước nhất Trước thuở lòng ta gặp gió giông Ta sẽ yêu người như hoa lá Của tuổi hồn nhiên, mộng trắng trong Giá mà người ạ, người đến sớm Ta chẳng phải đi hết một vòng…
Nguồn: Nguyễn Thiên Ngân, Mình phải sống như mùa hè năm ấy, NXB Văn học, 2012
7 notes · View notes
goc-xanh · 5 months
Text
Mình lướt lướt Reddit thì vô tình bắt gặp post này. Câu chuyện muôn thuở và chẳng của riêng ai.
Tumblr media
Dĩ nhiên mình cũng không thoát khỏi cảnh bị gia đình, người quen hỏi thăm chuyện hôn nhân, tình cảm. Nhưng mình lại không thấy áp lực, mà chỉ thấy muốn cười. Biết là cười trong tình cảnh ấy thì không được bình thường cho lắm, nhưng mình không nhịn được.🥲Dị nên lúc nào “bị” hỏi, mình cũng dui dẻ đáp lại một cách rất xà lơ.
.
Cậu khuyên, cũng lớn tuổi rồi, lo lấy chồng đi con. Mình giả vờ nghiêm túc, chắc con không lấy chồng đâu. Thế là được ngồi nghe giảng một lúc lâu. Ba mẹ đã quá quen nên đành nói với cậu, kệ đi, nó nói khùng nói điên í mà.
Chú hỏi, sao về có một mình vậy, lần sau là phải về hai mình đó nghen. Mình cười nói, dạ con cũng đang ráng tìm mà chưa có ai hết trơn. Thế là bị hỏi vặn lại, có tìm thiệt hông. Đứa cháu (không còn) nhỏ tuy bị nắm thóp nhưng vẫn cứng họng, con có tìm thiệt mà.🙃
Cô bảo, ba mẹ cũng xây nhà xong rồi, giờ con đi lấy chồng nữa là ba mẹ hết lo. Mình nửa giỡn nửa thiệt, có nhà mới thì phải để con ở ít năm đã chứ, tự nhiên bắt con đi lấy chồng. Cô hỏi trong bất lực, rồi muốn ở với ba mẹ tới khi nào.
Riêng ba mẹ thì chiêu cứng - mềm gì mình cũng xài rồi. Lúc tâm trạng tốt thì tự bảo, kiếp trước con là ni cô, không vướng bụi trần; nên kiếp này không duyên không nợ với ai. Khi thì nói, thân là tiên nữ không thể động lòng phàm. Hoặc đôi lần sẽ giở trò nịnh nọt, con muốn lấy người giống như ba, mà giờ đốt đuốc tìm cũng không có thì biết làm sao.🥺 Có những lần tinh thần hơi ủ ê mà ba mẹ lại nhắc đến chủ đề này, mình chỉ đáp ngắn ngủn, con không thích, con không muốn, ba mẹ đừng hỏi nữa.
Duy chỉ có dượng là nói đỡ cho mình. Dượng bảo, em họ tới 32 mới cưới nên mình cũng không cần phải vội. Ơ khoan, người vội vốn dĩ đâu phải là mình.😮
.
Mình nghĩ, việc thấy áp lực không xuất phát từ những lời dò hỏi của mọi người. Mà bắt nguồn từ việc, chính bản thân ta cũng e sợ, lo lắng chuyện kết hôn.
Sao mình tới từng tuổi này rồi mà không tìm được người phù hợp? Bạn bè, anh chị em đều có gia đình hết rồi, sao chỉ có mình là cô đơn? Nếu không cưới chồng, lấy vợ; vậy mình sẽ sống thui thủi một mình à? Nếu như đến khi gặp được người phù hợp, mình không còn đủ sức khỏe để sinh con, chăm con thì sao? Nếu mình không kết hôn thì ai sẽ bên mình lúc về già?
Trăm ngàn câu hỏi ta tự đặt ra, rồi tự làm khó chính mình. Vậy nên khi người khác hỏi đến, chạm phải những trăn trở lo âu vốn đang được giấu kín; ta lại xù lông nhím để có thể tự bảo vệ bản thân.
.
Mình không biết cách thoát pressing, vì bản thân chưa bao giờ cảm thấy bị press về chuyện này. Chẳng có bí quyết cao siêu gì cả. Chỉ là mình áp dụng ba điều "không" vô cùng đơn giản. Không tạo áp lực cho bản thân. Không nghĩ mọi người đang gây sức ép. Và không ngừng tận hưởng niềm vui của cuộc sống độc thân.
Nhưng phải thú thật là; nói thì dễ, làm mới khó. Mình đã từng trăn trở nhiều, cũng tự vấn bản thân không ít. Có dạo còn tự ti, rưng rưng nước mắt trước mặt bạn bè. Đến giờ nghĩ lại vẫn thấy quê. Nhưng nếu không trải qua những ngày tháng ấy, mình sẽ chẳng được thoải mái, lạc quan như bây giờ.
Tóm lại thì kết hôn cũng được, mà không kết hôn cũng được. Miễn là chúng ta luôn yêu bản thân và hạnh phúc với lựa chọn của chính mình.🫶
.
Mình từng nói với ba mẹ rằng, con không muốn lấy chồng mà muốn ở với ba mẹ suốt đời. Cũng ngọt nhạt bảo cả hai đừng kì vọng gì, để sau này không phải đau buồn vì thất vọng. Mình nói trước để ba mẹ chuẩn bị tâm lý, mà có vẻ hai người không một ai tin đó (có thể) là sự thật.🤣
youtube
7 notes · View notes
baosam1399 · 1 year
Text
Tumblr media
〔Bài dịch số 1018〕 ngày 08.01.2023 :
这世界上但凡有人群聚集的地方,所谈论的话题无外乎三个:拐弯抹角地炫耀白己、添油加醋地贬低别人、互相窥视地搬弄是非。你厌恶身边的人,最好的方式不是争吵,而是自己勤快点,加把劲离开他们。努力的最大目不是为了要感动谁,也不是要做给谁看,而在于谋求更多的选择,储蓄更多的安全感,让内心不失控,让生活不失序。
所以,疯狂的去努力吧,让自己随时有能力跳出自己厌恶的圈子,拥有更多选择的权利,为父母和自己的未来提供更好的生活。
Trên đời này; phàm là những nơi có con người tụ tập thì những chuyện mà họ bàn luận sẽ không nằm ngoài ba vấn đề :
Nói gần nói xa để tâng bốc bản thân
Thêm mắm dặm muối rồi chê bai người khác
Đâm chọt và thăm dò lẫn nhau.
Nếu ta ghét bỏ những điều xung quanh ấy, cách tốt nhất không phải là tranh cãi, mà là bản thân hãy chịu khó hơn một chút, bước về trước và vứt những lời ấy lại đằng sau. Mục đích của nỗ lực là không để mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát của bản thân, khiến cuộc sống không còn gặp quá nhiều rắc rối; chứ không phải vì muốn làm cảm động ai, cũng không phải vì muốn làm cho ai xem, mà vì muốn bản thân có thể có nhiều chọn lựa hơn nữa, tích lũy nhiều cảm giác an toàn hơn nữa. Để bản thân không mất kiểm soát, để cuộc sống không còn gặp rắc rối.
Cho nên, hãy cứ nỗ lực một cách hết mình đi, khiến bản thân có thể thoát khỏi thứ mà mình ghét bất cứ lúc nào, có quyền lựa chọn nhiều hơn, cung cấp cho bản thân và gia đình tương lai sáng lạn hơn.
(Vũ Thu Hoài/baosam1399 dịch)
125 notes · View notes
vungoclam · 2 years
Text
Hoàng hôn rất dịu dàng và thế giới này vô cùng lãng mạn. Chính vì thế bạn nhất định phải ở bên cạnh những người xứng đáng, ngày ngày tháng tháng trôi qua một đời bình bình phàm phàm.
Bất Hối | ruanan dịch
72 notes · View notes
listsach01 · 1 year
Text
Tumblr media
Dù đục dù trong con sông vẫn chảy
Dù cao dù thấp cây lá vẫn xanh
Dù người phàm tục hay kẻ tu hành
Đều phải sống từ những điều rất nhỏ
23 notes · View notes
phan-viet-ha · 2 days
Text
Tình cảm giống như một chén trà, có rất nhiều cách pha chế và thưởng thức khác nhau, có người thích mùi thơm vị ngọt, có người lại chỉ thích đắng chát đậm đà. Tình cảm cũng như một vở kịch, mỗi người có cách biên diễn khác nhau, có người chỉ thích sự viên mãn của hỉ kịch, lại có người mê mệt sự tàn khuyết của bi kịch. Có lẽ mọi người đều biết, mỗi người quy y cửa Phật đều phải cắt đứt tất cả nợ tình và nghiệt duyên hồng trần. Để tĩnh tâm tu thiền, tất cả si mê dục vọng đều được coi là vi phạm giới luật thanh quy, vì không thể, nên lại càng khao khát. Trong mắt người đời, một người phàm tục vì tình ái mà đòi sống đòi chết, phạm biết bao sai lầm không thể bù đắp cũng là chuyện rất bình thường. Song nếu một hòa thượng trong cửa Thiền động lòng phàm vì một người con gái nào đó rồi kết mối duyên tình, ắt sẽ thành chủ đề để mọi người bàn tán.
Cre Duyên - Bạch Lạc Mai
Tumblr media
4 notes · View notes
fuckusbych3s · 14 days
Text
/Manfolk, nowadays/
Sau vài lần truân chuyên, thì cô gái Manfolk đã tìm được những ý trung nhân.. tạm thời là vừa lòng. Tạm thời là vì có thể mình ưng người ta nhưng sao biết người ta sau này thế nào. Nhưng vì mới được 5 năm, còn trẻ nên cái gì vui vẻ mình ưu tiên. Dưới đây, tạm thời những gương mặt phụ trách mảng hề hước, tâm tư, pha chế, đan len, tấu hài của Manfolk. Đi kèm là review của tôi. Tòn - Phụ trách chính, trực Fanpage, Kiểm Kê Mắng Vốn, 1m8 thích đồ cute, otaku, weibu, đoá hoa tinh khiết mong được hái đi của Manfolk. Tên này, hiện tại thì là kẻ tốn nhiều tiền của và thời gian nhất của quán. Hắn cân được cả cà phê và rượu, cũng không hẳn là kỹ năng siêu phàm gì nhưng biết chiều. Là cục cưng của khá nhiều người. Số lần khóc nhiều hơn số lần cộc. Tốt tính. 7/10. Chừa 3 điểm vì hay trễ deadline, ca làm 1h mà 3h30 mới về. Ham công tiếc việc nhưng không biết tiếc của. Liêm - Bar back, bartender phụ, Sáng XanhSM - tối Manfolk, ngày chạy 12km đi làm, lâu lâu hơi nhạt nhưng được cái nhan sắc tạm ổn, đôi lúc hơi tự luyến "Người ta nói em giống Song Joong Ki", lễ phép, siêng năng. Đánh giá 8/10, ăn đồ mặn nhiều vào, trân trọng người yêu nhiều vào vì đôi lúc cái miếng thả đi không ai nhặt ngoài người yêu. Mọi người lên hãy làm khó hắn vì hắn rất hoan nghênh được học hỏi và trưởng thành. Phương Vy - phục vụ, baristar, bông hoa bự nhất Manfolk - tới tận 155cm, đảm đang, nấu cơm ngon, đan len giỏi, mít ướt, khóc nhè nhưng được cái lì. Dám nhận sai, nghe chửi, mếu khóc nhưng vẫn ráng làm. Điểm 9/10 vì sự kiên cường. Cho 9 vì là nữ, yêu cầu học bài nhanh hơn, tự tin hơn vì có rất nhiều khả năng có thể phát triển. Tôn - Barista, quỷ dữ bị phong ấn, bậc thầy giao tiếp, lãnh chúa dí deadline, thợ xăm 10 năm kinh nghiệm, trên thông kinh văn dưới tường địa lý, nhạc nào cũng nhảy, khách nào cũng chiều, bậc chiến tướng rớt xuống tinh anh. 8/10. Mất 1 điểm vì hay dụ khách, đồng nghiệp đi tha-thu với các ưu đãi đặc biệt, khuyến mại mờ mắt. Mất 1 điểm còn lại do.. vợ dữ ah nhầm vợ giữ. Sau nhiều lần bể dâu, hiện tại tôi chọn đồng hành với những người này vì họ khiến tôi có thể tin tưởng và cùng vibe/mindset với tôi. Tôi mong họ có thể cùng tôi và cái chốn này cùng nhau trưởng thành. Cảm ơn mọi người đã chọn nơi này làm việc, cảm ơn mọi người đã ký biên bản thưởng phạt phân minh, cảm ơn mọi người đã biết lắng nghe và chọn lọc. Ah mà còn vài cá nhân lúc ẩn lúc hiện như anh pha-chế Dũng - De., anh "bee"spoke Bảo và rất nhiều người nữa dù không là đồng nghiệp nhưng vẫn luôn hỗ trợ và bên cạnh. Manfolk được 5 năm và sẽ cố gắng hơn những gì đã từng.
Cảm ơn mọi người, C.
2 notes · View notes
soigia · 1 year
Photo
Tumblr media
1. Phàm trên đời nếu lỡ bị ngã xuống hố, không nên đổ lỗi cho ai. Trước hết là tại ta, bởi trước khi ngã ta luôn có sự lựa chọn - ít nhất là chọn không đi vào con đường ấy.
2. Nếu đã là tại ta thì đừng đổ lỗi hay trách móc ai, kể cả ta, mà hãy tìm giải pháp. Hoảng loạn, kêu khóc, mất kiểm soát bản thân, đạp đầu người khác để trèo lên... chỉ làm tốn năng lượng, mất thời gian, có khi gây hại cho mình và cho nhau... sẽ dẫn đến kết cục tồi tệ hơn. Giữ bình tĩnh, tỉnh táo tính toán, tạm quên quá khứ, quên nguyên nhân... thả lỏng, thực dụng, lựa chọn cách hành xử, giải pháp tốn ít năng lượng nhất và đem lại hiệu quả, lợi ích cao nhất trong mỗi thời điểm là cách hành xử tối ưu để thoát hiểm. Đó là trách nhiệm của cái đầu bản lĩnh - thủ lĩnh. Hãy dành năng lượng, trí tuệ cho việc tính toán: sẽ thoát hiểm bằng cách nào? Bao lâu? Cái giá phải trả? Phải làm sao để tồn tại, sống sót cho đến khi có cơ hội thoát? Có thể làm gì để cơ hội thoát dễ dàng hơn?
3. Quan trọng hơn cả là xác định: Ai/cái gì là người ta có thể tin và dựa vào tuyệt đối? Ai/cái gì là kẻ thù, mối đe doạ của ta? Ai/cái gì ta vừa tin vừa không?Khi dấn thân vào nơi nguy hiểm, tốt nhất là hoặc đi với người tuyệt đối trung thành với ta hoặc với kẻ thù. Bởi với người trung thành ta biết luôn có thể dựa vào họ khi cần trợ giúp, với kẻ thù ta sẽ luôn đề phòng cảnh giác để không bị hại. Nên tránh nhất là những thứ nửa này nửa kia, có thể là bạn cũng có thể là thù: ta không thể biết khi nào có thể dựa vào và khi nào phải cảnh giác - khi họ giúp, ta tưởng họ mưu hại ta nên nhận cũng nửa vời, khi họ hại ta ta lại tưởng họ giúp nên mất cảnh giác nhận đòn trọn bộ - vô cùng tệ hại.
Nếu đã lỡ rơi xuống hố, nguyên tắc ứng xử là gì?
1. Đừng làm gì để cho cái hố sâu thêm.
2. Nếu đó là hố phân thì hãy ngậm miệng lại.
3. Nếu trong hố có hổ báo, rắn rết thì hãy tập sống chung với chúng một cách hài hoà. Đừng cố biến hổ báo rắn rết thành người - vô ích. Nhưng chớ có biến mình thành hổ báo, rắn rết... Bởi khi ra khỏi hố rất khó trở lại làm người.
4. Hãy làm gì có lợi cho bản thân nhất lúc này, giờ này, ngày này... hãy đặt ra các chương trình, mục tiêu ngắn hạn và đủ SMART để đi đến mục đích dài hạn.
5. Cuối cùng: không bao giờ là không có giải pháp hay lối thoát. Vấn đề nằm ở mục đích và cái giá ta chấp nhận trả.
15 notes · View notes