Tumgik
#triết lý cuộc sống hay nhất
thuvientamlinh · 2 years
Text
Đời người có 6 kiếp nạn, có thể vượt qua chính là phúc báo một đời - Tâm Linh Cuộc Sống
Đời người có 6 kiếp nạn, có thể vượt qua chính là phúc báo một đời – Tâm Linh Cuộc Sống
Cuộc đời là một cuộc hành trình không dễ dàng. trên chặng đường đó chúng ta sẽ gặp rất nhiều kiếp nạn và cửa ải khó khăn trong cuộc sống. Có lúc kiếp nạn đến không phải để đánh bại bạn, mà để giúp bạn trở nên trưởng thành hơn. Tăng Quốc Phiên tin rằng con người sẽ trải qua 6 kiếp nạn, nếu có thể vượt qua tất cả thì cuộc đời sẽ trở nên hanh thông và suôn sẻ. Ngay bây giờ, mời quý thính giả cùng…
Tumblr media
View On WordPress
0 notes
nguyenvietkhoi · 1 year
Text
Những Câu Nói Hay Về Sách Và Thói Quen Đọc Sách
#Ít ai biết rằng đọc sách mang đến cho ta nguồn kiến thức bất tận#bạn sẽ tìm thấy cho mình những triết lý sống#những danh ngôn tình yêu#mà bạn tâm đắc nhất qua những cuốn sách hay. Bởi vậy mà những câu nói hay về sách#những câu nói về thói quen đọc sách dưới đây sẽ tạo nên thiếu sót thật lớn nếu ai chưa biết và chưa đọc qua một lần.#Câu nói hay về sách bằng tiếng Anh#Mỗi ngày thay vì cầm chiếc smatphone trên tay#hãy cầm đọc một cuốn sách hay#mỗi giờ nghỉ giải lao thay vì lướt faceboook chém gió hãy đọc ngay cho mình những trang sách hay. Đó chính là cách tốt nhất giúp bạn hoàn t#trau dồi kiến thức qua những câu nói về thói quen đọc sách và văn hóa đọc được chúng tôi tổng hợp và chia sẻ dưới đây nhé.#Những câu nói hay về sách trở nên bất hủ#Có một câu nói hay về sách mà tôi vô cùng thích “Đằng sau sự thành công công của một người đàn ông#là hình dáng của một người phụ nữ. Còn đằng sau sự thành công của bất kì ai là ít nhất một cuốn sách#hay cả một giá sách..”#Từ đó để ta hiểu hơn việc đọc sách mang đến nhiều lợi ích cho cuộc sống#sự nghiệp như thế nào. Có thể khi mới bắt đầu đọc sách ta sẽ cảm thấy chán#nhưng bạn hãy tìm cho mình một đầu sách phù hợp với sở thích#tính cách của mình#lúc đó bạn sẽ hình thành thói quen đọc sách cho mình mỗi ngày ngay thôi.#Câu nói hay về đọc sách#1.Một cuốn sách dù dở đến đâu ta cũng thu lượm được vài điều đặc biệt của nó.#2.Gặp được một quyển sách hay nên mua liền dù đọc được hay không đọc được#vì sớm muộn gì cũng cần đến nó.#– W.Churchill –#3.Để cho con một hòm vàng không bằng dạy cho con một quyển sách hay.#– Vi Hiền Truyện –#4.Thích đọc sách tức là biết đánh đổi những giờ phút buồn tẻ không thể tránh được trong cuộc đời lấy những giờ phút lý thú.#– Môngtexkiơ –#5.Một cuốn sách hay cho ta một điều tốt#một người bạn tốt cho ta một điều hay.
2 notes · View notes
chieclamauxanh · 7 months
Text
"Một em bé lang thang kiếm tìm mình..."
Hôm giờ trên mạng có cái trend đăng hình ảnh ngày bé và bây giờ kèm theo lời nhạc "Vòng xoay thời gian cuốn em về ngày hôm qua", mình thấy trend này dễ thương, mình theo được. Rồi cũng ngồi lục lại mớ ảnh cũ từ hồi xa xưa, mình vẫn luôn cảm thấy biết ơn vì ngày xưa dù nhà mình không có nhiều điều kiện, nhưng ông bà ngoại vẫn cố gắng chụp nhiều ảnh nhất có thể để giờ đây mình có cái để xem lại.
Tumblr media
Trong ảnh là mình hồi thôi nôi (tròn 12 tháng), kế bên là bà ngoại và em trai họ của mình. Mới hơn 20 năm, giờ em mình đã có vợ, ngoại mình thì cũng có tuổi rồi, và ngôi nhà cũ năm xưa giờ cũng đã khang trang hơn, còn mình, vẫn mãi là em bé được cả nhà yêu thương nhất nhất. Thi thoảng có dịp tụ họp gia đình, cả nhà vẫn hay ngắm mình thật lâu thật lâu rồi xuýt xoa, nhanh quá trời ha, lớn thế này rồi. Mẹ kể hồi nhỏ mình dễ thương lắm, ai nhìn cũng muốn bế, cũng muốn nựng hết á. Mà lớn lên, giai đoạn dậy thì bắt đầu thay đổi tâm sinh lý nên mình hay gắt gỏng, khó chịu và cũng hay cãi lý với mọi người, lúc này là bớt đáng yêu rồi. Giờ thì lớn hơn chút xíu, tính tình vẫn cáu gắt và bướng lắm nhưng đã biết yêu thương gia đình hơn nên tuyệt nhiên hông còn vậy với những người mình yêu nữa. Và rồi giờ các em mình thì cũng bắt đầu bước vào giai đoạn bướng như mình hồi đó, hơn ai hết mình hiểu các em nghĩ gì, mình kiên nhẫn nói với các em từng chút, nhưng chung quy lại mình biết qua giai đoạn này các em sẽ khác thôi.
Tumblr media
Trong mớ hình cũ, mình vẫn hay bắt gặp vài tấm hình của ông ngoại. Ông ngoại mình không thích chụp ảnh nên chỉ trong vài dịp rất rất đặc biệt mới có được hình ông thôi. Và ông ngoại mình thì mất lâu rồi, nhưng mình biết mình mãi là đứa cháu được ông ngoại cưng nhất vì mình bị thiếu thốn tình thương nhiều. Trong ảnh là ở đám tang bố mình, mẹ mình kể lúc đó ông ngoại đã khóc, cũng là lần đầu mẹ thấy ông ngoại khóc.
Mình là một trong số ít những đứa cháu may mắn được sống với ông ngoại, thấy mặt và nhớ mặt ông ngoại đến giờ, thi thoảng có dịp ngồi kể lại cho các em, các em vẫn luôn ghen tỵ với mình vì được hưởng trọn tình yêu thương của ông ngoại.
Tumblr media
Cách đây ít năm, khi mình mới vào cấp 3, lúc đó trường mình có một đoàn sinh viên về trường kiến tập, có thầy giáo đứng lớp dạy mà còn run run, mồ hôi nhễ nhại do lo lắng. Trong kí ức khi ấy mình thấy họ thật vĩ đại, mình ước được đến ngày mình cũng lớn như thế để được đi dạy. Rồi vài năm sau, cũng tới lượt mình và các bạn mình. Tầm này các bạn sinh viên sư phạm đang đi kiến tập ở các trường cấp 3, mình thì đời đưa đẩy hông học sư phạm nhưng mà nhiều khi nghĩ lại mình cũng bật cười, lẹ thiệt chớ ha.
Tumblr media
Trưởng thành là một chuỗi những ngày kì lạ. Khi lớn lên mình học được nhiều thứ mà mình chưa từng biết và cũng chưa từng có ai nói với mình. Nếu không lớn lên có lẽ mình sẽ không thể biết mình yêu gia đình nhiều đến vậy, và càng không thể nhận ra mình may mắn đến nhường nào khi có gia đình yêu thương hết mực như thế. Và tất nhiên nếu không trưởng thành, mình cũng sẽ không thể biết được đời người có thể có nhiều sắc màu đến vậy.
Dù vẫn chỉ là một em bé lang thang kiếm tìm mình nhưng mình biết giờ mình đang ngày càng lớn lên, bắt đầu những hành trình mới mà trên hành trình đó sẽ chỉ có mình mình. Ông bà, bố mẹ không thể đồng hành cùng mình tiếp mà lui về làm hậu phương vững chắc, đủ để mình biết dù mình có thế nào, vẫn luôn có một nơi chào đón mình trở về, ôm ấp và che chở.
Khi lớn lên, mình không thể nói ra những bận tâm trong lòng mình cho mẹ hay ngoại, cũng càng không thể nói những triết lý lớn lao cho các em nhỏ của mình nghe, mình không thể bắt một đứa bé đang tuổi ương bướng phải bỏ tính đó ngay đi và yêu thương gia đình nhiều vào. Nhưng mình biết, rồi mọi thứ sẽ đâu vào đấy, như cái cách mình lớn lên, thay đổi và chiêm nghiệm về cuộc đời mình, từng ngày từng ngày. Gia đình thì vẫn luôn ở đó, thấu hiểu và yêu thương mình vô điều kiện. Mình là cô bé may mắn nhất thế gian này.
28 notes · View notes
dongsonglodang · 1 year
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Với một đứa mê Đà Lạt và yêu phim điện ảnh phong cách Trần Anh Hùng và Vương Gia Vệ như mình, thì ngay từ lúc xem trailer phim "Bên Trong Vỏ Kén Vàng", mình đã bị cuốn hút và tự nhủ sẽ tranh thủ đi xem phim sớm nhất có thể. Đây cũng là bộ phim thứ hai kéo mình đến rạp, sau "Em và Trịnh", chiếu cách đây 1 năm. "Bên Trong Vỏ Kén Vàng" thu hút mình từ tựa phim, màu phim, triết lý của phim và cả khuôn mặt khắc khổ trầm buồn của nhân vật chính -Thiện. Những thước phim"Bên Trong Vỏ Kén Vàng" chân thực và đầy sống động đến độ mình có cảm giác như đang xem một ký sự đậm màu điện ảnh. Qua "Bên Trong Vỏ Kén Vàng", Đà Lạt mình mong - chờ-nhìn- thấy hiện lên rất đẹp với những dốc dài quanh co, những gian nhà gỗ mộc mạc đầy chất thơ, những sáng sương mù dày đặc, hay những cơn mưa dai dẳng tạo cảm giác vừa cô độc mà cũng vừa bình yên.
Mình yêu những thước phim mà nhân vật chính Thiện xuất hiện đầy thơ mộng qua những khung cửa. Mình yêu cái cách cụ Lưu kể chuyện, cứ lặp đi lặp lại 2 chữ "tất nhiên" như một thói quen cố hữu trong cách nói của cụ. Mình yêu từng thanh âm cuộc sống rất đỗi tự nhiên và chân thực trong phim, từ tiếng của anh bình luận viên một trận đấu bóng đá phát ra từ một chiếc ti vi nọ, tiếng động cơ xe máy của Thiện, tiếng gà gáy sáng, tiếng cá quẫy nước, tiếng gió thổi xào xạc và cả tiếng mưa rơi rả rích. Mình cũng nhớ rất rõ cái cảm giác xúc động thế nào lúc nhạc bài hát "Tôi đi tìm tôi" - một trong những bài hát mình rất yêu thích vang lên, rồi sau đó là Thiện với một khuôn mặt đầy buồn bã cất những tiếng hát nát tan như những tiếng khóc cho chuyện tình buồn của mình.
Điều mình tiếc nuối nhất là giá như giọng của cụ bà Thiện gặp trong quán nước và giọng của diễn viên nữ vai Thảo-bạn gái Thiện tự nhiên hơn hoặc khác đi, thì có lẽ cảm xúc và độ chân thực của bộ phim sẽ tăng lên rất nhiều.
Còn một điều khiến mình khá thích nữa khi đi xem phim bộ phim này (xin đạo diễn thứ lỗi cho sự ích kỷ này), là cả rạp hôm qua lúc mình đi xem phim chỉ có vỏn vẹn 4 người, trong đó 1 bạn rời đi sớm sau nửa phim. Mình thì ngồi ì suốt 3 tiếng, mắt không rời màn hình, vì không muốn bỏ lỡ bất kỳ phân cảnh đẹp đẽ nào của phim cả. (À, trừ cái đoạn gần đầu lúc Thiện đi mát-xa :)))
Nói chung là một bộ phim xứng đáng 3 tiếng để xem, cho những ai hướng nội, hoài niệm và yêu Đà Lạt. Như mình. :)
54 notes · View notes
n-u-o-c · 4 months
Text
Hôm nay mẹ lại nhắc lại chuyện cũ, chuyện về người đàn bà đó, một giai đoạn tăm tối và vô vọng nhất của gia đình mình. Mẹ cũng đã khám phá ra nhiều điều, từ chuyện này đến chuyện khác, cũng đã trải nghiệm qua những ngày tuyệt vọng, thất vọng, muốn buông tay mà chính vì còn các con, còn những dang dở chưa trả hết với cuộc đời mà đã kiên cường ở lại.
Tròn 10 năm tốt nghiệp cấp 3, mình cũng nhớ lại 10 năm đó là khoảng thời gian tồi tệ nhất của nhà mình. Mất đi từng thứ từng thứ một không có cơ hội lấy lại từ vô hình đến hữu hình. Cuộc đời này đúng là có nổi bao nhiêu lần 10 năm? Mình lặng lẽ mở lại lá số của mình, Cá Rô, ngậm ngùi nhìn những năm tháng đã qua. Cá Rô cũng đã trải qua hơn 30 năm sóng gió, 30 năm đầu đời thực sự nhiều gian nan mà mình không thể cảm hiểu được hết cả. Hôm rồi đi xem bói, thầy bói nói những năm khó khăn của nó đã qua rồi, lòng mình cũng nhẹ nhõm theo.
Đêm qua hai chị em đều mất ngủ, bọn mình có kể chuyện về những người bạn của nhau, bởi vì những khiếm khuyết trong gia đình mà dẫn tới những hiện tượng tâm lý tất yếu. Những điều ấy đã thúc đẩy lối sống, cách yêu đương, cách đối mặt với sóng gió có những tiêu cực riêng.
Mình tiếp tục suy nghĩ miên man về những lần 10 năm của mình. Cảm ơn bố mẹ đã cho thân xác này có trí óc không tệ với sự dạy dỗ cẩn thận. Nhưng trong quá trình sống mình cũng đã tự mình làm mất đi những giai đoạn quan trọng để rèn luyện và học tập, điều có thể thay đổi cục diện của nhiều lần 10 năm. Mình cũng tự hỏi bản thân liệu mình có còn tham vọng như trước hay ảo tưởng về những điều mà bản thân vì thiếu rèn luyện mà không bao giờ có được?
Những ngày qua mình cũng nghĩ về vụ cháy ở Cầu Giấy. Không thể nói là mình không hoảng sợ và có một chút lo âu nhẹ vì hiện tại tài chính của mình ở Hà Nội không đáp ứng được những nơi ở đủ tốt. Nhưng mình nghĩ nhiều hơn về việc còn cảm thấy vất vả hay còn cảm giác được những khó khăn trong đời vẫn là một điều may mắn. Người cha mới 51 tuổi của một chị đồng nghiệp ở viện sau một thời gian ngắn ngủi cố gắng chống chọi với bệnh tật ở xứ người đã qua đời mà không gặp được người thân. Những số phận trong vụ cháy với nhiều điều hứa hẹn với cuộc đời nay đã hoá tro tàn theo đúng nghĩa cả đen lẫn bóng. Những lần 10 năm sẽ liên tục gối nhau đi đến và may mắn chính là có thể từng ngày từng ngày được cùng với thời gian trải nghiệm một kiếp sống này.
Cô giáo dạy Triết nói, Phật giáo là hướng tới hạnh phúc ngay tại kiếp này, và mình thường được nghe đến một từ rất hay là "an lạc". Tuy nhiên hạnh phúc của nhà Phật với hạnh phúc của phần đông chúng ta đang theo đuổi dường như là không giống nhau. Mình cũng như tất cả mọi người vẫn lao ra ngoài kia kiếm sống, kiếm lấy đồng tiền để mua sự yên tâm, mua sự tận hưởng, và "mua" rất nhiều thứ mà trông có vẻ mang lại hạnh phúc. Mình cũng biết rằng đó không thật sự là điều mà Phật giáo hướng đến, mình không phải một Phật tử chân chính, nhưng cũng hiểu được rằng cái hạnh phúc từ việc "mua" đó không bền vững. Mình cũng từng đọc về việc những niềm vui khi tạo ra rất rất nhiều tiền của những người ở giới thượng lưu là không đáng kể sau khi họ đã thành công kiếm nhiều tiền từ trước đó.
Mình cũng tự hỏi chính mình về hạnh phúc nhiều lần. Ngay lúc này, trong 3 tháng qua, trong 1 năm qua, trong 10 năm qua, trong những năm tháng đã qua? Thời gian gần đây mình thậm chí không thể tìm ra được động lực cho chính mình, chỉ sống và học qua ngày không cố gắng, không vui vẻ, không hi vọng. Việc học tập không hiệu quả, không vừa ý, không thuận lợi, cũng đã có đến khoảng 50% là ở mình, nhưng khắc phục một nửa chủ quan đó vẫn là khó khăn và khiến mình càng trượt dài trong mọi thứ. Mình lại lặng lẽ nhìn vào lá số và thấy những 10 năm không bình yên dày đặc vẫn đang đợi mình ở trước mắt. Và mình nghĩ có lẽ chỉ cố gắng sống được một cuộc đời bình thường thôi cũng tốt lắm rồi. Mình càng muốn sống yên ổn ít phải lo toan hơn nhưng dường như với những dòng suy nghĩ chưa bao giờ ngừng trong đầu thì mình khó có thể chạm được tới 2 chữ yên bình.
Người không thể sống thì chỉ cần sống. Người còn được sống thì sẽ có nhiều mong muốn hơn cho cuộc sống.
Mình thật lòng mong có thể sống một cuộc sống ít sóng gió. Mình cảm thấy sức khoẻ tinh thần của mình là không đủ, và những khó khăn mình chứng kiến của gia đình, của người khác cũng đủ khiến mình lo âu và bất an về cuộc đời, cho dù có cố gắng thả lỏng đến đâu.
Mình cũng ngầm tự nhận với bản thân rằng mỗi con người đều đã được số phận an bài, có khi là an bài về cả cái nhìn với chính cuộc sống họ. Cả những đổi thay và đột phá trong đời, có lẽ cũng đặt trong vòng luân hồi đã được định sẵn, những cú hích để thay đổi động lực cũng nằm trên con đường và bánh xe đó rồi...
Bao lâu nay stress của mình quẩn quanh trong tiền, trong nỗi lo tương lai chưa ổn định, trong việc học tập mất động lực trầm trọng tăng dần kể từ ngày nhập học chuyên khoa 1. Mình chưa từng thôi học hỏi và luôn cố gắng nghe giảng vì kiến thức luôn vô tận và mình không từ chối việc phải nghe giảng những điều cũ kĩ lặp lại. Nhưng sự bất mãn kinh khủng về cách dạy học của bộ môn chuyên ngành và thực tế thực hành quá chán nản khiến mình chán ghét việc học. Chưa từng có giai đoạn nào trong hai mấy năm học tập trở nên tệ hại như giai đoạn này... Thực lòng nhìn thấy các bạn phát triển và học được những điều mới khiến mình cũng ghen tị rất nhiều. Nhưng mình vẫn vùng vẫy trong những ngày đi bệnh viện với sự chán nản và thất vọng.
Trên vòng bánh xe đã được định trước từng đoạn đường gập ghềnh đó, liệu mình có thể thoát ra được và tìm lại động lực học tập hay không? Mình cầu ước là có. Và cũng vì cho rằng cuộc đời đã an bài mà mình nghĩ mọi cố gắng của mình lúc này sẽ không khiến mình hạnh phúc hơn, nhưng khiến mình không có cơ hội nuối tiếc. Mình đã tự bảo bản thân rằng cuộc đời yên bình ít sóng gió là mơ ước của rất nhiều người, trong đó có mình, vậy thì mình cũng cứ duy trì sự cố gắng một cách ổn định, thì cách mình đối diện với sóng gió có lẽ cũng được ổn định.
Lần nào cũng vậy, mình mong mình kiên định. Lần này mình mong mình kiên định, nhưng phải kiên định ở trạng thái nhiều động lực hơn, chứ không phải tình trạng như bây giờ. Liệu mình làm được hay không?
Tumblr media
8 notes · View notes
buddhistbooks · 2 months
Text
Tumblr media
Cảnh giới của một người Biết Sống:
☘ Cảnh giới đẹp nhất trong tình bạn là:
Dù lâu ngày không liên lạc, trong lòng vẫn có nhau. Lúc gặp lại không có cảm giác cách xa vì đôi bên vẫn giữ quan niệm chung về các giá trị vật chất lẫn tinh thần.
☘ Cảnh giới cao nhất của vinh dự là:
Dù bạn đã rời xa, mọi người vẫn không thôi nhắc về những "truyền thuyết” có mặt bạn.
☘ Cảnh giới dễ thương nhất của cuộc sống là:
Thường hay qua lại với người hơn mình, lúc rảnh rỗi thì hội ngộ người tao nhã, mỗi ngày đều có th��i gian dành cho người thân thương.
☘ Cảnh giới sáng suốt nhất của đời người là:
Dù giận dỗi cũng không nói nhầm lời, (để về sau hối tiếc) trong cục diện hỗn loạn không nhìn lầm người, gặp tình huống phức tạp không đi nhầm đường.
☘ Cảnh giới chân ái nhất trong tình yêu là:
Tuy tóc đã bạc phơ, lửa lòng đã tắt những vẫn quan tâm đến nhau. Trải qua bao sóng gió, càng trân trọng và gắn bó nhau hơn vì hiểu rất rõ rằng bản chất Tình yêu là ''bạo phát bạo tàn'', còn Tình nghĩa thì như lửa than nhu mì, bền bỉ..
☘ Cảnh giới biết điều nhất của nhân sinh là:
Không công lao thì không nhận bỗng lộc, không giúp đỡ thì không viện lý lẽ, không năng lực thì không đòi chức tước.
☘ Cảnh giới minh triết của tâm linh là:
Không sống với hào quang của quá khứ.
❤ Tỉnh Thức.
6 notes · View notes
cuonglightning · 1 year
Text
Tumblr media
Ai chẳng muốn mình hạnh phúc, vấn đề ở chỗ chúng ta có tìm nó hay không, tìm như thế nào và tìm đúng cách hay là sai mà thôi. Đấy nghịch lý hơn ở chỗ con người ta vì mong cầu hạnh phúc mà quẩn quanh trong những mớ lộn xộn trong đầu tự tạo ra, cuối cùng dẫn đến bế tắc, chán nản, tuyệt vọng rồi tự đau lòng, khoa học gọi đó là bệnh tâm lý, sang mồm thì gọi là trầm cảm. Cái từ nghe rõ chán đời
Kẻ chịu đựng được thì thoi thóp gắng gượng sống mà đúng ra là tồn tại, như cái xác không hồn, vất va vất vưởng, ngày này sang ngày khác, kẻ ý chỉ mỏng manh hơn thì tự tàn nhẫn với mình ngửa cổ nuốt một vốc thuốc, nhảy một cú từ trên cao xuống hoặc vẽ một đường ngang giữa cổ tay sơn đỏ đổ vương vãi tùm lum, họ định nghĩa đó là cách giải thoát, chấm dứt nỗi đau hay phương pháp duy nhất để kết thúc bi kịch cuộc đời mình. Cuối cùng đâu ai biết có phải là kết thúc hay không hay rồi lại phải quay lại tiếp tục học lại bài học còn dang dở đó, và rồi lại tiếp tục buồn bã, tiếp tục chán nản, tiếp tục tuyệt vọng, tiếp tục chủ động tắt nguồn rồi lại tiếp tục quay lại để học cho xong bài học của mình còn dang dở… một vòng luẩn quẩn không có điểm dừng, mịt mù và tàn nhẫn. Trong khoa học tâm linh người ta gọi là trải nghiệm linh hồn, hành trình giác ngộ, ai cũng thế, không thoát được dù bạn có chọn tự kết thúc hay mặc kệ để đó tới hết cuộc đời.
Bạn có tin rằng những gì bạn đang trải qua chính là những điều bạn tự sắp xếp để học được những bài học của mình. Có thể bạn cho rằng điên rồ vì đếch ai lại tự dưng đi chọn cái khổ sở đau đớn hay thấp hèn để mà học cả, nhưng để ý mà xem chúng ta sẽ học được nhiều hơn từ gian khó, từ khổ đau thay vì từ vui sướng hay hạnh phúc, có phải con nhà nghèo đa phần thường học giỏi hơn con nhà giàu không? Có phải đòn roi của cha mẹ thường giúp bạn nhận ra đúng sai tốt hơn là sự chiều chuộng? Hay khi đau ốm trong bệnh viện bạn mới biết để tâm tới ăn uống sinh hoạt và thói quen xấu của mình. Đấy tiếp tục là một nghịch lý khác. Thuyết luân hồi chính là giải đáp rõ ràng nhất cho điều này, theo thuyết này, mỗi chúng ta sau khi chết đi sẽ đầu thai với một hình hài khác, trải nghiệm những bài học khác cho đến khi học đủ rồi thì sẽ được tốt nghiệp, không phải hùng hục đi làm kiếm tiền đến khi ngỏm củ tỏi hoặc đau đớn khổ sở khi mất hết người tình này cho đến tình nhân nọ nữa… điều đó có thể diễn ra ở hàng vạn kiếp và hạnh phúc, khổ đau, nghèo khổ, giàu sang, lạnh lặn, què quặt bạn sẽ trải qua đủ đầy để có thể có cái nhìn đúng đắn nhất về cuộc sống, để yêu thương nhiều hơn, tha thứ nhiều hơn và hạnh phúc đúng nghĩa hơn. Đấy chính là lý do đừng vội nản khi những điều không may mắn tìm đến bạn, chỉ đơn giản bạn đã tự đặt ra cho số phận mình phải học bài học đó bằng trải nghiệm đó và để hoàn thành bài học bạn cần có cái nhìn đúng đắn bằng sự tích cực và lạc quan vốn luôn có sẵn trong linh hồn của mình
Mọi thứ đều là năng lượng, tiêu cực là năng lượng thấp, tích cực là năng lượng cao, thật khó để chúng ta lúc nào cũng tích cực nhưng hãy cố gắng giữ sự tin tưởng và có cái nhìn đúng đắn đầy minh triết trong lòng, bạn sẽ dễ dàng hơn trên hành trình tìm tới hạnh phúc.
Chia sẻ chút nhé bài học của mình vừa nhận ra trong thời gian này chính là lòng dũng cảm và tính quyết đoán trong mỗi lựa chọn của cuộc đời. Thiền chính là phương pháp đơn giản nhất để bạn nhìn được vào bên trong và giải quyết vấn đề cần khắc phục của mình. Nếu bạn đau lòng vì cuộc đời đang vả bạn những cú rõ đau, hãy ngồi xuống, khoanh chân, đan các ngón tay vào nhau và dành chút thời gian để ý tới hơi thở của mình. Tin mình đi, chỉ cần chịu khó dàmh chút thời gian ngồi xuống hàng ngày, bạn sẽ thấy cuộc sống và chính bạn tuyệt vời hơn những gì bạn biết…
Và cuối cùng là hãy cố lên, mọi thứ chỉ là trải nghiệm và bài học mà thôi, đừng từ bỏ, đừng để mình bị đúp lại trong lớp học cuộc đời mình, hãy dành lần này và quyết tâm giải quyết nó, chỉ cần bạn giữ cho mình sự tin tưởng và lòng tích cực bạn sẽ hạnh phúc, không phải từ ai khác ban cho mà chính bạn cũng có thể tự hạnh phúc. Cố lênnnnn
34 notes · View notes
nangmuadong · 3 months
Text
CHÓ MẸ TRANH THỦ CHO CON BÚ NHỮNG GIỌT SỮA CUỐI CÙNG TRƯỚC KHI BỊ TH-ỊT 🥺 Những bức ảnh chỉ chụp ảnh đây một giờ đồng hồ.. Khi nhóm mình liên hệ thì cún mẹ đã bị g-iết thịt và các con bị bán hết... Thật sự đau lòng.. Không biết những người ăn thịt chó nhìn thấy hình ảnh này có chút nào rung cảm mà suy nghĩ lại không.. Nhóm mình không ủng hộ chuộc chó, vì càng chuộc nhiều chỉ càng làm giàu cho người thịt chó và bọn trộm chó.. Nhưng trước những hình ảnh này thật sự không thể kiềm lòng... Xin những người ăn thịt chó vì chút lòng thương xót nhỏ nhoi mà suy nghĩ lại! Để có được một bữa ăn của bạn, chỉ một bữa thôi, loài chó phải đánh đổi cả cuộc đời của nó. Đối với nhiều người, một con chó chỉ là một con chó, và một dĩa thịt chó chỉ đơn thuần là một dĩa thịt, lý do cho việc ăn chúng là giải khuây, đã thèm, là trời lạnh, xúi quẩy, hay tụ tập cuối tuần. Tuy nhiên, họ ít hoặc hiếm khi nào thấy hình ảnh ở giữa rằng, cách mà hầu như toàn bộ những chú chó biến thành một món cầy đều như hình ảnh này: đau đớn, sợ hãi và tuyệt vọng. Người ta thậm chí cho rằng, họ vẫn ăn thịt chó và vô tư yêu một con chó, họ quên rằng, triết lý của nhân loại chưa bao giờ công nhận việc vừa yêu và vừa ăn thứ mình yêu là đúng đắn. Loài chó đã và luôn đồng hành cùng con người trong suốt chiều dài lịch sử nhân loại, và chó nên mãi mãi là con vật sống cùng con người, chứ không phải phục vụ cho cái bụng con người. Xin một lần nữa mượn trích dẫn của nhà thơ Nguyễn Quang Thiều về vấn đề này - 3 lý do vì sao không nên ăn thịt chó: "Ăn thịt chó là một khoái khẩu lâu đời của người Việt. Đó có thể là một thói quen. Có những thói quen nhiều đời mà đến nay chúng ta đã bỏ. Vậy thói quen ăn thịt chó chúng ta có bỏ được không? Câu trả lời là có. Tôi không phản đối những người ăn thịt chó nhưng tôi ủng hộ những người không ăn hoặc bỏ thịt chó. Nếu bây giờ một người nói với tôi rằng hãy thuyết phục anh ta để anh ta bỏ thịt chó thì tôi sẽ thuyết phục anh ta bằng những lý do nào? Tôi sẽ đưa ra ba lý do: Lý do thứ nhất: Thiếu thịt chó cũng không làm cho cuộc đời chúng ta phải mất cân bằng hay đau đớn. Lý do thứ hai: Con chó quả thực là con vật có tình cảm đặc biệt nhất với con người. Đôi khi nó còn có tình cảm với cá nhân một ai đó hơn cả một con người bên cạnh mình. Lý do thứ ba: Không ăn thịt chó không nghĩa là chúng ta làm theo ý thích của những người nước ngoài mà chỉ là hành động hòa đồng với thế giới mà thôi. Đừng đánh mất bản sắc văn hóa Việt. Nhưng hãy nhớ rằng ăn thịt chó không bao giờ là một nét trong văn hóa Việt cả”. Nguồn: Hanoi Pet Adoption.
Tumblr media Tumblr media
Bao giờ mới cấm ăn thịt chó mèo để k p gặp những tin đau lòng như này... Quốc hồn quốc tuý gì, ngon nghẻ gì mà ăn rồi làm tổn thương và ám ảnh tâm lí ng khác suốt đời như vậy...
3 notes · View notes
phuongdg · 8 months
Text
Wabi Sabi là gì? Vẻ đẹp không hoàn hảo phong cách Wabi Sabi
Tumblr media
Wabi Sabi - vẻ đẹp của sự không hoàn hảo, tôn vinh cái cũ và vô thường, là triết lý sống thanh đạm của Nhật. Vậy bạn hiểu phong cách Wabi Sabi là gì? Nguồn gốc? Đặc trưng của Wabi Sabi? Trong bài viết này hãy cùng với chúng tôi tìm hiểu chi tiết về phong cách này nhé!
Phong cách Wabi Sabi là gì?
Khái niệm về Wabi Sabi khởi nguồn từ phương pháp Thiền của đạo Phật ở thế kỷ thứ XII. Sau đó nó đã được phát triển mạnh mẽ qua nghi thức trà đạo cải tiến của thiền sư Sen no Rikyu. Wabi Sabi đã dần tiến đến vị trí độc tôn trong quan niệm của xứ sở “mặt trời mọc”
Tumblr media
Wabi Sabi trong thiết kế nội thất Wabi Sabi trong tiếng Nhật căn bản được hiểu đó là “tìm kiếm nét đẹp chưa hoàn thiện”. Wabi Sabi được phối hợp từ 2 từ riêng biệt là “Wabi” và “Sabi”, cụ thể như sau: “Wabi” có nghĩa là nhận ra sự đủ đầy trong tâm hồn thông qua những nhu cầu sống đơn sơ và khiêm tốn về vật chất. Nó cũng giống như bạn tận hưởng điều tuyệt vời nhờ sự tĩnh lặng từ thiên nhiên, tìm về cốt lõi của cuộc sống hạnh phúc. “Sabi” chính là vẻ đẹp được mài giũa thông qua đôi bàn tay của không gian và thời gian. Các chi tiết của đồ vật, nội thất dường như là được khoác lên mình chiếc áo bụi bặm, sạm màu nhưng đủ độ chín muồi. Để rồi những sứt mẻ ấy nổi bật lên nét quyến rũ và hoài cổ mà ai trong chúng ta cũng muốn được một lần nghiền ngẫm. Trong cuộc sống hiện đại thì phong cách Wabi Sabi hiện diện rất phổ biến trong các kiến trúc và thiết kế kết hợp cùng với các phong cách khác nhau như: Bắc Âu, đồng quê hay tối giản… 
Nguồn gốc của Wabi Sabi là gì?
Phong cách Wabi Sabi được bắt nguồn từ câu chuyện về Sen no Rikyu. Đây là một thiền sư vào thế kỷ XVI, ngài đã khái quát học thuyết trà đạo mà cho đến nay người Nhật vẫn thực hành nó mỗi ngày. Theo như truyền thuyết thì chàng thanh niên Sen no Rikyu rất háo hức muốn học bí quyết của nghệ thuật trà đạo. Chàng đã tìm đến một bậc thầy về trà có tên Takeeno Joo. Thầy Takeeno Joo vì muốn kiểm tra khả năng của người học trò mới nên đã yêu cầu anh phải chăm sóc khu vườn. Rikyu đã dọn vườn từ trước ra sau và quét sạch cho đến khi không còn một cọng rác nào. Tuy nhiên, trước khi thầy nhìn thấy được sự nỗ lực của chàng thì Rikyu đã rung lắc một cây anh đào làm cho hoa Sakura rơi rụng đầy đất. Chính một chút không hoàn hảo này đã đem lại vẻ đẹp hoàn hảo cho quang cảnh. Đây cũng là lịch sử ra đời của khái niệm Wabi Sabi.
Tumblr media
Bậc thầy trà đạo Sen no Rikyu Sen no Rikyu được xem như là một trong những bậc thầy trà đạo Nhật Bản. Ông đã chuyển đổi nghi lễ trà đạo với những dụng cụ xa xỉ và hoa mỹ để thành một thói quen hàng ngày của người dân. Bằng việc sử dụng những dụng cụ không hoàn hảo, đôi khi là bị nứt hoặc được sửa lại, trong một căn phòng tối giản mà Rikyu đã biến việc thưởng trà trở thành khoảnh khắc chạm tới linh hồn. Quan điểm của ông đó là: hòa hợp, tinh khiết, thành kính và bình dị. Hình thức thưởng trà thanh đạm này còn được gọi với cái tên là Wabi-cha. Ở đây “cha” trong tiếng Nhật có nghĩa là “trà”. Ngày nay thì người Nhật vẫn thưởng trà đạo với những bộ ấm tách cũ kỹ hàng trăm năm tuổi. Trong nghề làm gốm ở Nhật Bản thì những chiếc tách thường được nặn với những hình dáng móp méo, bất nhất bởi vì mỗi vật thể cần phải có được những hình dáng độc nhất thì mới bộc lộ rõ được hết vẻ đẹp duy biệt của nó. Có thể nói, vẻ đẹp khiếm khuyết của Wabi Sabi được tìm thấy ở bất kì loại hình nghệ thuật nào tại Nhật. 
Đặc trưng của Wabi Sabi là gì?
Trong quan điểm thẩm mỹ của con người ở xứ sở Phù Tang thì phong cách Wabi Sabi chiếm vị trí độc tôn. Nó được áp dụng cho nhiều lĩnh vực, bao gồm cả kiến trúc và thiết kế nội thất. Phong cách Wabi Sabi không hướng đến sự xa hoa, lộng lẫy mà thay vào đó chính là nét thô sơ, hoài cổ. Những nét đặc trưng, nổi bật trong phong cách này đã giúp cho con người tìm thấy được niềm vui và hạnh phúc thực sự. Sự đơn giản Phong cách Wabi Sabi luôn giữ được sự đơn giản, không quá cầu kỳ trong kiểu cách thiết kế nhờ vào việc sử dụng các vật liệu hữu cơ. Đó cũng chính là lý do vì sao mà phong cách này luôn hiện lên được sự chân thực và mộc mạc hơn là sự buồn tẻ và đơn điệu.
Tumblr media
Wabi Sabi luôn hướng đến sự tối giản Nhờ vào lối thiết kế tối giản mà sự tự nhiên và những cảm giác ấm áp của không gian cũng được tạo thành. Ngoài ra thì không gian cũng trở nên thông thoáng, độ ẩm được điều chỉnh rất tự nhiên, không thải độc tố. Sự tiết chế Sự tiết chế cũng là một trong những nguyên tắc cơ bản nhất của phong cách Wabi Sabi. Trong một số trường hợp thì những nguyên tắc này cũng được thể hiện thông qua những gì bị lược bỏ hoặc lãng quên trong tác phẩm. Sự điều tiết sẽ mang đến cho người dùng cảm giác chân thực cũng như trải nghiệm sự vô thường của không gian. Vật liệu Thiết kế nội thất theo phong cách Wabi Sabi có những đặc điểm riêng, ví dụ như sử dụng các vật liệu hữu cơ, gần gũi với thiên nhiên.
Tumblr media
Wabi Sabi sử dụng vật liệu gần gũi với thiên nhiên Phong cách này đã được loại bỏ các giai đoạn trang trí với mục đích là để truyền tải thông điệp về quá trình tiến hóa của mọi vật cũng như lịch sử hình thành xã hội loài người theo thời gian. Kết cấu Thông thường thì những món đồ nội thất được thiết kế theo phong cách này sẽ có bề mặt khá xù xì và thô ráp… Tuy nhiên, chúng vẫn giữ được vẻ tự nhiên, không đồng đều. Chính bởi những đặc trưng này mà đã tạo thành những tiêu chí độc đáo của phong cách Wabi Sabi. Kiểu dáng Phong cách Wabi Sabi có kiểu dáng chú trọng đến vẻ đẹp ban đầu. Mặc dù có cải biên nhưng nó lại chú ý đến vẻ đẹp tự nhiên, không làm mất đi tính chất hay tính nguyên bản. Đây cũng chính là điểm nổi bật và cũng là điều mà người Nhật luôn muốn theo đuổi.
Tumblr media
Wabi Sabi chú trọng vẻ đẹp ban đầu Sự sang trọng của những kiểu thiết kế này hoàn toàn không có liên quan đến sự công nghiệp hóa mà hướng đến sự tự nhiên và bền vững. Trong cuộc sống hiện đại thì đây không phải là một điều dễ dàng có thể giữ được. Màu sắc Màu sắc theo phong cách này cũng thường hướng đến sự chân thực với các đường nét tự nhiên. Bên cạnh sự thống nhất thì màu sắc cũng chứa đựng sự tương phản để làm nổi bật lên không gian. Những gam màu được sử dụng luôn mang đến sự tĩnh lặng, yên bình trong tâm hồn. Không gian Khi thiết kế theo phong cách Wabi Sabi thì điều đầu tiên bạn cần chú ý đó là tỷ lệ và phối cảnh. Đặc trưng của phong cách này chính là không cho phép những khoảng trống vô nghĩa. Nói cách khác, ngay cả những khoảng trống thì cũng có ý nghĩa riêng của chúng.
Tumblr media
Wabi Sabi không cho phép các khoảng trống vô nghĩa Tỷ lệ thiết kế của từng món đồ nội thất cũng phải được đo lường cẩn thận để không lộ ra những khoảng trống về độ rộng, chiều cao hay độ mở. Phong cách thiết kế này mang đến sự yên bình và thanh thản cho tâm hồn. Vì vậy mà không gian mở đóng một vai trò rất quan trọng, giúp kết nối các nguồn sáng để tạo ra một điểm nhìn. Có thể bạn quan tâm: Vintage là gì? Đặc điểm phong cách vintage trong thời trang, nhiếp ảnh Phong cách retro là gì? Các đặc trưng của phong cách retro Thực tế thì Wabi Sabi đã ăn sâu, bén rễ vào trong văn hóa của người Nhật. Và bạn có thể nhìn thấy phong cách Wabi Sabi ở khắp mọi nơi. Read the full article
3 notes · View notes
thuy-duong · 10 months
Text
Review Sách “Ổn Định Hay Tự Do”
Tumblr media
“Tôi muốn kể câu chuyện có thật về người bạn kia. Cấp một, bạn tôi nói muốn trở thành họa sĩ. Mọi người bảo trẻ con mơ mộng chút mới giống trẻ con. Cấp hai vẫn những con người ấy, không ai nói gì với bạn nữa. Cấp ba, tương lai không đuổi kịp nỗi sợ ở hiện tại, thầy cô nói ngắn gọn: “Hãy nghĩ cho kĩ vào”. Bố mẹ thì khuyên học ngành này ngành kia đi, dễ xin việc, cuộc sống sau này mau ổn định. Ừ thì ổn định. Rồi Đại học, bạn chán nản, bạn nói mình vẫn muốn trở thành họa sĩ. Và tất cả cười mỉa mai: “Đừng có mơ mộng nữa mà”. Ước mơ của bạn tôi đã chết như thế, vì những khuôn mẫu mà xã hội áp đặt lên những đứa trẻ và vì sự do sự” (Trích từ sách Nỗi buồn màu xanh lá của Raxu Nguyễn)
Vậy còn bạn, bạn muốn có một cuộc sống ổn định hay tự do theo đổi những ý định của mình?
    Hãy thử tưởng tượng xem, một ngày nọ khi bạn đang dạo bước trên đường, bỗng gặp phải một cơn mưa rất lớn. Nhưng quan trọng nhất là bạn lại không có ô, vậy bạn sẽ làm gì? Cố gắng chạy thật nhanh hay chậm rãi bước tiếp? 
Tôi chợt nhớ đến cách ứng xử của hai người A và B. Mưa vừa đổ, A đã chạy thật nhanh để không bị muộn công việc còn B thì đi từ từ chậm rãi, vì cuối cùng cũng bị ướt rôi cố gắng chạy nhanh có khi còn té ngã, ướt thế này còn có lý do để trình bày vì sao đến muộn chứ.
Hai con người, hai thái độ đối với cuộc sống. Một người thì dù gặp bất kì hoàn cảnh nào cũng cố gắng mà vượt lên, tận dụng thời gian, không hề nản chí. Một người thì thản nhiên không muốn cố gắng, hơn nữa còn muốn đổ lỗi cho hoàn cảnh, lấy đó làm lý do cho việc không chịu cố gắng của mình.
    Bởi vậy, nhân lúc còn trẻ chúng ta hãy cố gắng chạy thật nhanh, làm nhiều hơn những gì bạn muốn làm, phấn đấu không ngừng tiến lên, tin tưởng rằng bản thân trong tương lai nhất định sẽ có một cuộc sống tuyệt vời. 
Cuốn sách này được viết bởi tác giả Trương Học Vỹ là một nữ tác giả có sách bán chạy, rất nỗ lực và thích cười. Điều khiến cô tâm đắc nhất là mặc dù từng bị nhà xuất bản từ chối nhiều lần, nhưng cô vẫn sáng tác rất hăng say, có ý chí vô cùng bền bỉ. Xuyên suốt cuốn sách là những câu châm ngôn triết lý dành cho các bạn trẻ có thể tìm được động lực để thực hiện những ước mơ, hoài bão của đời mình, bên cạnh đó còn có những câu chuyện minh họa thiết thực, từ những cuộc đời của những người đã thành công. Họ cũng có những khoảng thời gian khó khăn, những ngày âm u không thấy ánh sáng, nhưng bằng cô vàn cách và những ý chí bền bỉ, họ đã thành công.
Ngoài những câu nói hay và câu chuyện thiết thực, tác giả còn nhắc đến những kỹ năng và chất cần thiết của một người thành công. Xuyên suốt tám chương sách là những câu nói truyền cảm hứng, những động lực mở ra và những bài học sâu sắc mà mỗi chúng ta nên lấy đó làm kim chỉ nam để chinh phục giông bão đời mình.
Chương 1 Một cuộc sống ổn định so sánh bằng hoài thời gian
Tại sao con người ta lại sáng tạo ra la bàn. Là vì để bản thân không bị lạc, họ cần phải các định rõ hướng đi của mình là nơi nào. Xác định rõ nơi mình muốn đến, hướng mình muốn đi, có như vậy thì từ những bước chân đầu tiên bạn sẽ không cảm thấy lạc lối và tốn nhiều thời gian vô ích.
       Ý nghĩa to lớn nhất của ước mơ là giúp con người có phương hướng, có mục tiêu rõ ràng, mang tới đam mê và khiến cuộc sống chúng ta giàu ý nghĩa. Khi có mơ ước, bạn sẽ không còn là “kẻ phiêu bạt” mặc cho cuộc đời mình dạt theo những tấm bèo trôi nữa, mà sẽ trở thành vị thuyền trưởng tự tin chèo lái con thuyền mộng mơ hướng tới miền viễn xứ mà bản thân hằng ao ước. Chỉ khi khát khao đạt được điều gì đó, bạn mới có động lực để chinh phục nó.
        Chỉ cần một người biết đi đâu, cả thế giới sẽ chỉ đường cho anh ấy.
Có nhiều người cứ mãi vội vã bước đi mà quên mất phải xác định phương hướng, kết quả là sẽ đi đến một nơi không đáng đến, Không có phương hướng mọi nỗ lực đều trở nên vô nghĩa. Bạn hãy nhớ rằng, chỉ khi định hướng đúng đắn, ta mới có động lực tiến bước, từ đó mới có hi vọng để thành công.
     Đời người cũng giống như việc con người đi lạc giữa sa mạc mênh mông, nếu như không có mục tiêu, ắt sẽ lạc lối và có thể mãi mãi không thoát khỏi sa mạc hoang vu. Ngày mà ta chọn được mục tiêu cho mình cũng chính là lúc chuyến hành trình bắt đầu, còn lúc trước đó chẳng qua là đi theo một vòng tròn vô định. Chỉ khi có định hướng chúng ta mới có thể đạt được kết quả tốt nhất trong khoảng thời gian ngắn nhất, để kiếp này trôi qua không lãng phí.
Chương 2 Mọi nỗ lực đều sẽ được đền đáp
     “Sẽ chẳng có ai chết đuối trong mồ hôi, mà chỉ chết chìm trong lười biếng, mơ hồ và mất định hướng”.
     Khi bạn bước qua những  con đường gập ghềnh, khi những khát khao của bạn tan vỡ, chỉ cần bạn đừng để gió thổi tắt ngọn lửa trong trái tim mình, chỉ cần bạn không từ bỏ niềm tin, cuộc đời sẽ không bỏ rơi bạn và cánh cửa thành công sẽ luôn rộng mở chào đón bạn.
 Đứng trên lập trường của một người đã từng nhận thất bại, đó là một điều cay đắng và day dứt khôn nguôi. Thất bại nó không chỉ mang đến cảm giác hối hận, tủi nhục mà còn khiến cho chúng ta cảm thấy buồn bã và ray rứt, như những con kiến bò khắp sống lưng. Thứ giết chết chúng ta không phải là vết thương mà là những ám ảnh của vết thương đó. Nói thì dễ làm thì mới khó, mấy ai té ngã mà có thể vui vẻ đứng lên sảng khoái cười ha ha. Bạn hãy mang theo vết thương ấy âm ỉ không bao giờ quên đó mà bước về phía trước bởi vì nó chính là bài học mà bạn cần phải khắc cốt ghi tâm.
      Thất bại thực chất là “chiếc mặt nạ” diễu võ dương oai của thành công. Nếu bạn chịu khuất phục trước vẻ ngoài đáng sợ ấy. Bạn sẽ không bao giờ thấy được gương mặt tươi cười của thành công, sau lớp mặt nạ thất bại. Còn nếu bạn không bị bề ngoài của thất bại đánh lừa, bạn nhất định sẽ giành được thành công.
     Nhà Triết học Hy Lạp cổ đại Platon từng nói: “Không có điều gì trên đời đáng để loài người bận tâm. Một lần vượt qua trở ngại chính là một lần cải thiện bản thân”. Thất bại là tài sản quý giá trong cuộc đời mỗi con người, nhưng nó chỉ có ý nghĩa khi bạn dũng cảm tiếp tục theo đổi thành công sau khi vấp ngã, nếu không thất bại sẽ mãi chỉ là thất bại mà thôi.
 Có một bài thơ đã viết thế này:
Mây trắng dần dần tan mau
Cầu vồng sau bão đủ màu đẹp tươi
Hoàng hôn lặn phía chân trời,
Mới có thể thấy đêm trôi ấm nồng
Ánh trăng khuất lấp chờ mong,
Mới có thể thấy hừng đông sáng ngời
Chương 3 Mơ mộng viển vông đơn giản là không có khả năng thực hiện 
     Sinh mệnh là hạt giống được gieo vào đất, dù có phải mọc dưới gạch ngói, sỏi đá cũng sẽ gắng sức đâm chồi: dù gặp phải đất phèn, đất kiềm, hạn hán, lũ lụt mà chết cũng sẽ lũ lượt tái sinh. Sức sống tồn tại mạnh mẽ trong chính chúng ta. Học cách chung sống hòa bình với nỗi đau của chính mình, đây chính là ý nghĩa của sự trưởng thành.
 Đến cái cây ngọn cỏ còn vươn mình, tranh đấu tìm sự sống. Bạn là người mà lại bỏ cuộc ư. Bạn nên nhớ rằng kim cương và than chì vốn dĩ xuất thân giống nhau, nhưng chúng được hình thành nhờ áp lực khác nhau. Tận sâu lớp dung nham nóng chảy, kim cương được hình thành dưới áp lực và nhiệt rất lớn, nhưng mới cao quý và đáng giá gấp nhiều lần than chì. Đừng đổ lỗi cho số phận hay hoàn cảnh bởi vì tất cả chỉ là thứ yếu mà thôi.  
     Trên đời này không có thất bại chỉ là tạm thời chưa thành công. Thất bại cũng giống như mưa gió, sương tuyết mà nhất định chúng ta phải trải qua trong đời, chỉ cần bạn luôn vững tin rằng cơn mưa qua đi cồng vồng sẽ ló dạng, sau sương gió sẽ là ngày xuân nuôi dưỡng sự sống, khi bạn đối mặt với trở ngại cũng chính là lúc kỳ tích xuất hiện. Đối diện với thất bại, chỉ cần cố gắng thêm một lần nữa, thành công có thể nằm trong tầm tay bạn.
     Một giọt nước có thể phản chiếu toàn bộ mặt trời. Một việc lớn việc lớn được tạo nên từ rất nhiều việc nhỏ nhặt không đáng kể.
     Sai một li đi một dặm, ranh giới giữa chân lý và luận điệu hoang đường chỉ cách nhau một bước.
Khi được làm những việc mình thích, bạn sẽ cảm thấy rất thoải mái, cực kì tập trung và không muốn dừng tay. Chỉ khi con người ta được làm những việc bản thân yêu thích thì mới có đủ nhiệt huyết, tinh thần nghiêm túc và dễ dàng gặt hái thành công.
     Có rất nhiều người, cuộc đời học cứ bình bình trôi qua bởi vì họ không làm công việc họ yêu thích. Khi họ hiểu ra thì mọi thứ đã quá muộn, chỉ còn lại tiếc nuối cả đời. Vì vậy để trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình, mỗi người nên hiểu rõ sở thích của bản thân, tìm ra điểm mạnh của mình, phát huy hết khả năng và làm những gì bản thân thấy hứng thú nhất, đam mê nhất và đúng với sở trường của mình nhất.
 Bạn đã bao giờ suy nghĩ mình sẽ bằng lòng với cuộc sống, ngày làm tám tiếng, sáng đi tối về cuối cùng từ giã cuộc đời như cái cách người ta thả một hạt cát xuống đáy đại dương, không lưu lại một chút dấu vết gì dù là nhỏ nhất chưa?
Chương 4 Chẳng ai có thể cho bạn cuộc đời như mong muốn nếu chính bản thân bạn không nỗ lực
      Chỉ khi trải qua quá trình tập bay cực khổ, chim non mới có thể cất cao đôi cánh bay lên trời xanh. Chỉ khi trải qua những bài tập khắt khe con ngựa mới có thể rong ruổi nơi chiến trường. Con người cũng vậy, chỉ khi trải qua thách thức, chúng ta mới có thể hiên ngang đứng trên vạn vật. Cuộc sống muôn màu bắt nguồn từ chính những thử thách.
     Đừng bao giờ cho rằng cuộc đời còn nhiều thời gian. Khi dồn hết tâm huyết vào một việc gì đó, bạn sẽ nhận ra thời gian không bao giờ là đủ.
     Khát vọng cần phù hợp với năng lực của bản thân
     Nếu không muốn trở thành hạt cát trên sa mạc, một giọt nước giữa biển cả, không muốn trở thành một người tầm thường, bạn phải nỗ lực phấn đấu để trở thành một người xuất chúng, có như vậy bạn mới có thể tỏa sáng, nhận được sự đánh giá cao và sự công nhận của mọi người.
 Chương 5 Đời người chỉ sống một lần hãy làm những gì mình thích
     Đừng bao giờ quên bạn là ai, cũng đừng bao giờ từ bỏ ước mơ của mình, vì không ai hiểu rõ những điều này bằng bạn. Hãy trung thành với sự lựa chọn của trái tim mình, cứ tiến về phía trước mặc kệ gió mưa. Không ai có thể khi thường bạn, hãy tin rằng chỉ có bạn mới là người nắm giữ được ước mơ và hạnh phúc của bản thân.
     Đừng sợ rằng quyết định của bạn sẽ sai, bởi đôi khi, những người có thẩm quyền cũng không biết đâu là thực hư và họ cũng đưa ra phán quyết dựa trên kinh nghiệm của bản thân. Hãy tin rằng quyết định của bạn là đúng đắn và bạn sẽ thấy được sự đột phá của chính mình. Tự tay phá bỏ bức tường vô hình, bước ra khỏi vòng an toàn là cách để bạn nhận ra giá trị của bản thân.
Chương 6 Kiên trì chắc chắn sẽ cô đơn nhưng xin bạn hãy nỗ lực
     Nếu bạn mất đi của cải bạn chỉ mất một phần nhỏ; nếu bạn mất danh dự, bạn sẽ mất đi rất nhiều thứ; nếu bạn mất đi dũng khí, bạn sẽ mất tất cả. Cuộc sống có rất nhiều điều đòi hỏi phải có dũng khí để trải nghiệm, để đoạt lấy. Và thành công chỉ thuộc về những người dũng cảm.
     Nếu một người dù đã cố gắng rất nhiều nhưng vẫn chưa đạt được hiệu quả tốt nhất, thì có thể là do họ làm chưa đúng cách, hoặc do họ chưa nỗ lực hết mình. Nếu bạn muốn thay đổi cuộc sống tẻ nhạt của mình, thì ngay từ bây giờ hãy dốc hết toàn bộ sức lực và nhiệt huyết mà mình có, chỉ có như vậy thành công mới đến với bạn.
     Bạn mới là chủ nhân của số mệnh
Chương 7 Thái độ mềm lòng tạo nên sức mạnh 
     Người biết cúi đầu mới là trưởng thành
     Cao giọng tuyên bố không thể chứng minh rằng bạn là người ưu tú, khiêm tốn nhún nhường cũng chẳng phải tuyên bố với thế giới này là bạn vô dụng. Rất nhiều người thành công vì họ biết cách hạ thấp lập trường của mình, đối xử với người khác bằng một thái độ khiêm tốn và từ đó nhận được sự tôn trọng và chào đón từ mọi người.
     Không nên tranh luận với người khác bời như vậy sẽ chẳng thể thay đổi quan điểm của bất cứ ai. Kết quả của sự tranh cãi sẽ chỉ khiến đối phương ngày càng tin tưởng tuyệt đối vào bản thân hơn. Nếu cứ “cãi chày cãi cối”, nhất định phải “một sống một chết” thì chỉ gây tổn thương cho đôi bên mà thôi.
Chương 8 Chỉ cần bạn có lòng tin rồi ngày mai sẽ đến
     Vẻ đẹp cuộc sống là vô tận
     Chúng ta đều là những con người bình thường, làm những việc bình thường. Không ai sinh ra đã giỏi hơn người khác, chỉ là họ nỗ lực hơn mà thôi. Nếu không muốn sống một đời tầm thường, hãy luôn tự nhắc nhở bản thân phải không ngừng tiến bộ và cố gắng nhiều hơn nữa.
      Thế giới sẽ thay đổi theo cách nghĩ của bạn
     Tâm lý quyết định tương lai và vận mệnh của một người. Một số người có thể trở nên mạnh mẽ trong một thời gian ngắn và đạt được những thành tựu ấn tượng, trong khi một số người vẫn không làm được gì, sống cho qua ngày. Ngoài cơ hội và may mắn, điểm khác biệt lớn nhất là ở tâm lý...
      Mặc dù hiểu rõ thế giới này đầy sự phức tạp, tăm tối và hoàng đường, nhưng nhưng chúng ta vẫn chọn cách đối mặt và yêu thương cuộc sống. Đừng sống trong tiêu chuẩn của người khác, cũng đừng chờ đợi người khác tới giúp đỡ mình.
     Điều quan trọng của cuộc đời không phải là đứng ở đâu mà là hướng về đâu. Thành công không nằm ở điểm xuất phát mà là nằm ở bước ngoặt. Chúc bạn có thể trở thành một tia sáng nơi bạn dừng chân, sáng soi cả một góc vũ trụ.
Hi vọng bạn có thể xông pha ngang dọc, cho dù có bị thương, có thất bại, có chảy máu, thì cũng phải yêu ghét phân minh, khóc cười thỏa sức và biết cách xoa dịu tâm hồn mình về trạng thái cân bằng, như một thời niên thiếu đã từng qua, vốn nhiệt huyết và lương thiện...
Lời kết:
Cuốn sách này rất thích hợp cho những ai đang cảm thấy chông  chênh vô định, đang bước vào độ tuổi trưởng thành, định hình bản ngã của bản thân. Có bao giờ bạn băn khoăn trăn trở rằng con đường bạn muốn đi là đâu, niềm ham thích của bạn là gì chưa, hay là bạn đang trăn trở rằng con đường này liệu có an toàn không có dẫn đến đích mà bạn đang mong chờ hay không? Đừng trăn trở gì cả chỉ là bạn đang mất phương hướng và dũng khí mà thôi. Hãy từ từ lật dở những trang sách và tìm ra được những câu trả lời mà bạn đang muốn nhé! Hy vọng cuốn sách sẽ giúp ích cho bạn…
3 notes · View notes
nykhunglong · 7 months
Text
GIÁ TRỊ CỦA SỰ CHUYÊN TÂM
Có điều gì bạn đang nỗ lực hướng tới không? Có thể là muốn vào một trường Đại học hàng đầu, ứng tuyển vào công ty tốt nhất trong ngành, hoặc trở thành chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực chuyên môn của mình.
Chúng ta đạt được thành tựu nếu đã dồn tâm sức để hoàn thành việc. Và để hoàn thành tốt công việc, ta cần phải tập trung. Nếu bạn muốn đạt được bất cứ điều gì, bạn cần phải tập trung vào điều đó. Như Seneca, Marcus Aurelius, hay các triết gia Khắc Kỷ từng nói.
Khi sự tập trung và sức lực của bạn bị phân tán khắp nơi, bạn sẽ không bao giờ đạt được bất kỳ tiến bộ có ý nghĩa nào. Quan điểm này nghe có vẻ đơn giản nhưng lại là một trong những điều khó thực hiện nhất trong cuộc sống. Tôi không thể nói cho bạn biết tôi đã cố gắng cải thiện khả năng tập trung của mình bao nhiêu lần. Đó là một thách thức không ngừng vì sự tập trung của chúng ta luôn dao động.
Dưới đây là một số yếu tố ảnh hưởng đến khả năng tập trung vào những gì quan trọng của bạn.
- Sức khỏe tinh thần: Khi thấy chán nản, ta có xu hướng nảy sinh những suy nghĩ gây xao nhãng sự tập trung. Ta sẽ cố gắng hành động nhằm phân tán suy nghĩ của mình khỏi điều ta thực sự muốn đạt được. Có vẻ như tâm trí đang chống đối ta.
- Các hoạt động thứ yếu: Hoạt động chính là những điều thực sự quan trọng trong cuộc sống như chăm sóc bản thân, dành thời gian cho người thân yêu, nghỉ ngơi đầy đủ và đạt được những tiến bộ đáng kể trong sự nghiệp. Những hoạt động khác đều là thứ yếu: Mạng xã hội, giải trí, buôn chuyện,... Khi ta dành nhiều thời gian cho các hoạt động phụ hơn hoạt động chính, ta đang thiếu tập trung.
- Không có mục tiêu lớn: Khi không có mục tiêu lớn trong cuộc sống, ta sẽ không có gì để theo đuổi. Ta sẽ cho rằng mình không hề tiến bộ. Nếu nỗ lực hướng tới một mục tiêu lớn, một mục tiêu phải mất nhiều năm mới hoàn thành, ta sẽ có được sự rõ ràng và tập trung.
Khi bạn chăm sóc sức khỏe tinh thần của mình, tập trung vào các hoạt động chính và có một mục tiêu lớn, bạn có thể tiến bộ RẤT NHIỀU trong việc nâng cao khả năng tập trung của mình.
Đôi khi, tốt nhất là bạn nên tập trung vào một mục tiêu trong một khoảng thời gian nhất định. Ví dụ, trong tháng vừa qua, tôi đã dành khoảng 90% thời gian, sức lực và trí lực của mình để hoàn thành cuốn sách mới. Chỉ trong vòng một tháng đó, tôi đã hoàn thành bản thảo đầu tiên. Tôi đã viết nhiều hơn trong một tháng so với sáu tháng trước.
Đó là sức mạnh của sự chuyên tâm. Bằng cách loại bỏ hầu hết mọi thứ khỏi cuộc sống trong một thời gian, bạn có thể tiến bộ rất nhiều. Đây là điều mà cựu vận động viên Navy Seal và vận động viên marathon David Goggins thường xuyên nói đến. Tham vọng của anh ấy là trở thành người giỏi nhất trong số những người giỏi nhất. Để đạt được điều đó, đôi khi bạn không thể cân bằng được, như anh ấy viết:
“Nếu bạn thực sự muốn trở thành người đặc biệt trong số những người đặc biệt, bạn cần phải duy trì đỉnh cao trong một thời gian dài. Để được như vậy, bạn phải không ngừng theo đuổi mục tiêu và nỗ lực hết sức mình. Điều này nghe có vẻ thú vị, nhưng bạn buộc phải đánh đổi bằng tất cả những gì mình có, thậm chí là cả những điều bạn chưa có. Tôi tin là không phải tất cả mọi người đều sẵn lòng từ bỏ sự cân bằng trong cuộc sống, để đổi lại sự chuyên tâm cao độ.”
Tôi không biết người nào vừa giỏi nhất trong lĩnh vực của họ, vừa tích cực tham gia thi đấu trong các sự kiện thể thao và có đời sống xã hội năng động.
Chúng ta không thể đánh giá thấp thời gian và năng lượng cần có để làm tốt bất cứ việc gì; dù là trở thành cha mẹ lý tưởng hay vận động viên giỏi nhất, bạn không thể là tất cả mọi thứ cùng một lúc. Có điều gì đó phải nhường bước. Nếu bạn cố gắng làm mọi thứ, bạn sẽ hoặc kiệt sức hoặc phá vỡ điều gì đó. Bạn có thể làm hỏng công việc hoặc mối quan hệ của mình. Như người ta thường nói: Bạn có thể có tất cả, nhưng không phải tất cả cùng một lúc.
Nhìn này, tôi thích sống một cuộc sống cân bằng. Nhưng điểm mấu chốt là tôi chỉ cân bằng một vài thứ. Tôi đã quyết định rằng mình sẽ tập trung toàn lực vào công việc, việc tập luyện và gia đình. Và đôi khi, tôi phải tập trung hơn nữa, chẳng hạn như tháng tôi dành toàn bộ thời gian để hoàn thành cuốn sách của mình. Tôi không phiền lòng vì không có cuộc sống xã hội phong phú. Tôi muốn cân bằng những thứ tôi tập trung vào.
Đây chính là ý của Goggins khi anh nói rằng việc cố gắng trở nên vĩ đại có thể làm mất đi sự cân bằng trong cuộc sống của bạn. Chắc chắn sẽ như vậy nếu bạn cố gắng dành thời gian và sức lực cho quá nhiều thứ. Bạn phải lựa chọn.
Bạn sẽ tốt hơn, về mặt tinh thần và chuyên môn, nếu bạn thực sự tập trung vào những điều quan trọng. Và đôi khi, bạn thậm chí có thể nâng cao điều đó như cách tôi đã làm với cuốn sách của mình. Nhưng đó không phải là điều tôi khuyên bạn nên làm trong thời gian dài vì vì cuối cùng bạn sẽ làm việc quá sức. Chúng ta vẫn cần thời gian nghỉ ngơi và thư giãn. Mong mọi điều tốt đẹp nhất đến với bạn.
5 notes · View notes
latemay255 · 2 years
Text
THAY ĐỔI MÌNH LÀ THẦN,
THAY ĐỔI NGƯỜI KHÁC LÀ NGU NGỐC!
--------
Có một câu chuyện triết lý như sau:
Ngày xửa ngày xưa, khi mà con người vẫn phải đi chân trần.
Một hôm, một vị quốc vương nọ bỗng dưng có hứng thú, muốn tới một vùng quê xa xôi để du lịch. Kết quả vì đường quá gập ghềnh khó đi, lại nhiều sỏi đá khiến đôi chân của quốc vương đau đớn nên ngài đành phải quay về cung.
Sau khi về cung, quốc vương vừa đau đớn xót xa đôi bàn chân ngọc ngà của mình vừa tức giận ra lệnh: "Mau lót tất cả con đường trên đất nước này bằng da bò cho ta."
Quốc vương cho rằng sắc lệnh này hoàn toàn không chỉ vì bản thân mà còn vì chân của toàn bộ bách tính, vì vậy, càng nghĩ càng thấy nên lót đường lại.
Vấn đề là dù có giết hết trâu bò, cũng không đủ để lót đường. Nhưng, thánh chỉ như núi, ai dám làm trái? Bách tính chỉ biết lắc đầu thở dài.
Lúc này, một nô bộc thông minh đã dũng cảm nói với quốc vương: "Thay vì bắt người dân phải giết hết trâu bò, tại sao quốc vương không dùng hai miếng da bò lót vào đôi bàn chân của mình ạ?"
Quốc vương như được tỉnh mộng, liền thu hồi mệnh lệnh, và áp dụng gợi ý này.
Người ta nói rằng đây chính là nguồn gốc của giày da.
Câu chuyện này khiến tôi nhớ tới câu nói của Lev Nikolayevich Tolstoy:
"Trên thế giới này chỉ có hai loại người: một là kẻ trông chờ, hai là người hành động. Phần lớn mọi người đều muốn thay đổi thế giới này, nhưng lại chẳng có ai muốn thay đổi chính bản thân mình."
Thay đổi bản thân và thay đổi người khác, có thể nói là hai câu hỏi vô cùng khó.
Thay đổi bản thân không dễ, thay đổi người khác lại càng khó.
Cuộc sống sở dĩ xuất hiện xung đột này xung đột kia, nhiều khi chỉ là vì chúng ta muốn thay đổi người khác, muốn người khác trở thành cái dáng vẻ mà mình muốn.
Có người nói: thay đổi bản thân là thần, thay đổi người khác là thần kinh.
Câu nói này tuy trần trụi, nhưng không phải không có lý.
Cái gọi là "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời", ý muốn nói tính cách và thói quen của một người là thứ rất khó để thay đổi.
Cũng giống như việc không ai có thể đánh thức một người chỉ đang giả vờ ngủ, cũng không ai có thể dễ dàng thay đổi người khác, trừ phi bản thân đối phương muốn thay đổi.
Vì vậy, chúng ta đừng lúc nào cũng chỉ chăm chăm tập trung vào người khác, khi bạn không thể thay đổi người khác, phương pháp thông minh nhất chính là thay đổi bản thân trước.
L. khi cãi nhau với chồng thường nói ra những lời độc địa, nhẫn tâm nhất, tới nỗi sau mỗi lần cãi nhau, chồng sẽ đều nói: "Em ý à, cái gì cũng tốt, mỗi cái miệng là độc không chịu được."
Bản thân L. cũng thừa nhận rằng lúc không bình tĩnh, mình cũng độc mồm độc miệng thật. Lúc mới yêu nhau, chồng của L. cũng đã từng nhắc nhở L., hi vọng sau này cô ấy có thể thay đổi. Nhưng, kết hôn đã nhiều năm như vậy, "năng lực" đó của cô vẫn chưa hề thay đổi.
Nhà trị liệu tâm lý người Đức, Bert Hellinger từng nói: "Gia đình hạnh phúc đều có một điểm chung: trong nhà không ai có tham vọng kiểm soát mạnh mẽ."
Thử kiểm soát đối phương, thay đổi đối phương, hi vọng đối phương sẽ làm mọi thứ theo tiêu chuẩn và yêu cầu của mình, không chỉ rất khó thực hiện, mà còn có thể làm phá hoại sự hòa hợp và hạnh phúc trong hôn nhân.
Thực ra, không có hai người nào là hoàn toàn hòa hợp với nhau cả, kể cả là vợ chồng, hay con cái, bạn bè, khi chúng ta thử thay đổi họ, hi vọng họ trở thành người mà ta muốn họ trở thành, bạn đều sẽ phát hiện ra kết cục thường là thất bại.
Có một câu chuyện như sau:
Nhà soạn nhạc Xiao Ke khi sáng tác có một thói quen, đó là phải đưa đưa cho ông lời bài hát trước, khi hiểu được lời bài hát thì ông mới đi sáng tác giai điệu.
Trước thềm thế vận hội Bắc Kinh, ông được mời viết bài hát về thế vận hội với nhà thơ Lin Xi.
Xiao Ke muốn Lin Xi đưa lời bài hát cho mình, Lin Xi nói: "Ông không đưa tôi giai điệu, làm sao tôi viết được lời? Viết lời cần có cảm hứng, tôi có thói quen phải đưa nhạc trước rồi mới sáng tác lời."
Nhưng Xiao Ke cứ nằng nặc đòi Lin Xi phải đưa lời trước. Vậy nhưng, Lin Xi ngồi hai ngày hai đêm cũng không viết ra được một chữ nào, ông bèn quay về Hồng Kông.
Xiao Ke phàn nàn với bạn mình rằng: "Sáng tác nhạc cũng cần cảm hứng, thế này là muốn bảo tôi phải làm sao?"
Bạn của ông nói với ông: "Bảo Lin Xi thay đổi thói quen của ông ấy xem ra là chuyện không thể. Không phải ông cũng viết được lời ư, thử viết một bản nháp rồi phổ nhạc, thế không phải là xong rồi ư?"
Xiao Ke như được khai sáng, ông tự thảo ra ca từ rồi sáng tác giai điệu theo đó.
Xong xuôi, ông đưa nhạc cho Lin Xi, Lin Xi chỉ cần một khoảng thời gian rất ngắn đã có thể viết ra được lời. Và thế là bài hát chủ đề của thế vận hội Olympic Bắc Kinh năm 2008, "Bắc Kinh chào đón bạn" được ra đời.
Câu chuyện này khiến tôi nhớ tới lời của nhà tâm lý học Carl Gustav Jung nói với học trò của mình trước khi qua đời:
Đến cả suy nghĩ thay đổi người khác thôi cũng đừng nên có. Là một người thầy, ta phải giống như mặt trời, chỉ cần tỏa ra ánh sáng và sức nóng, phản ứng đón nhận ánh mặt trời của mỗi người là khác nhau, có người thấy chói mắt, có người lại thấy ấm áp, có người lại muốn trốn khỏi ánh mặt trời đó.
Trước khi hạt nảy mầm thường sẽ không có bất cứ hiện tượng gì, đó là vì vẫn chưa tới lúc. Hãy luôn tin rằng mỗi một người đều là cứu tinh của chính mình.
Đúng vậy, thế gian này có rất nhiều chuyện không thể cưỡng cầu, thay vì tốn công sức đi thay đổi người khác, chi bằng thay đổi tâm thái của bản thân, dành thời gian và tâm lực cho chính bản thân mình, mình sống tốt cuộc đời mình, mình trở nên ưu tú hơn, đó mới là chính đạo.
Oscar Wilde nói: "Con người là động vật lý tính, nhưng khi được yêu cầu hành động theo yêu cầu của lý trí, thì anh ta cũng sẽ trở nên tức giận."
Không nghĩ tới thói quen và cảm nhận của đối phương, cưỡng cầu thay đổi đối phương, tạo ra nhiều áp lực cho họ, thường sẽ khiến đối phương phản cảm và muốn phản kháng.
Thay vì cố gắng thay đổi đối phương theo cách ép buộc, tôn trọng đối phương, điều này thường hiệu quả hơn nhiều.
Yu Chengdong, Giám đốc điều hành của Huawei Consumer BG, sau khi gia nhập Huawei vào năm 1993, ông từng đảm nhiệm qua các vị trí như giám đốc, Phó Chủ tịch và Chủ tịch.
Kể từ sau khi gia nhập vào hàng ngũ lãnh đạo của Huawei, ông luôn tỏ ra "cao cao tại thượng", nói năng không giữ ý, tạo ra không ít phong ba bão táp trong nội bộ công ty, cũng không được nhiều đồng nghiệp ưa.
Những làn sóng phản đối Yu Chengdong trong nội bộ công ty ngày càng nhiều, không chỉ ảnh hưởng trực tiếp tới Yu Chengdong mà còn gây ra áp lực rất lớn cho chủ tịch Nhậm Chính Phi.
Nhưng, Nhậm Chính Phi lại rất cảm thông cho Yu Chengdong, cho rằng tiềm lực của ông với Huawei có một ý nghĩa rất lớn, vì vậy, Nhậm Chính Phi không yêu cầu đối phương thay đổi, mà còn rất bao dung với những khuyết điểm của Yu Chengdong, thậm chí còn trực tiếp phê bình một số người trong hội nghị:
"Đừng chỉ chăm chăm vào sai lầm và thất bại của người khác, đừng ép tôi phải đưa ra quyết định khai trừ Yu Chengdong, số lần tôi tự phê bình chính mình thậm chí còn nhiều hơn số lần tôi đưa ra quyết định rất nhiều. Chúng ta ai cũng nên tự phê bình bản thân trước tiên."
Sự bảo vệ của Nhậm Chính Phi trở thành lá chắn cho Yu Chengdong hết lần này tới lần khác, và cuối cùng, Yu Chengdong cũng đã thành toàn nên nghiệp vụ xuất sắc của Huawei.
Chuyên gia tư vấn nổi tiếng người Mỹ Stephen Covey từng đề xuất một lý thuyết về "vòng tròn bận tâm và vòng tròn ảnh hưởng".
Lý thuyết này cho rằng, ai trong chúng ta đều có những bận tâm sâu rộng, chẳng hạn như sức khỏe của người thân, lợi ích của đơn vị, sự an ổn của xã hội, hay cả ô nhiễm môi trường….
Chúng ta có thể vẽ ra một vòng tròn bận tâm, rồi sau đó xóa bỏ đi những mối bận tâm không có ý nghĩa quá đặc biệt với tư tưởng và cảm xúc của chúng ta, đó là những việc chúng ta không thể kiểm soát được.
Còn đối với những việc mà chúng ta có thể làm gì đó để thay đổi, hãy vẽ cho nó một "vòng tròn ảnh hưởng" nho nhỏ.
Người thông minh luôn tập trung tinh thần và sức lực cho "vòng tròn ảnh hưởng", họ bỏ ra nỗ lực cho những việc họ có thể làm và có thể phát huy tác dụng.
Còn người xuẩn ngốc thường tập trung vào "vòng tròn bận tâm", họ thường bận tâm tới khuyết điểm của người khác hay những chuyện tầm phào không đâu, những việc mà họ không thể kiểm soát hay tạo ảnh hưởng.
Stephen Covey nói với chúng ta, đối mặt với những tình huống không như ý, phương pháp đúng đắn là: cố gắng hết sức để giải quyết những vấn đề mà chúng ta có thể kiểm soát, còn những việc chẳng hạn như thay đổi người khác, điều chúng ta nên làm là đối mặt và bao dung.
Luôn nghĩ tới việc thay đổi người khác, cũng là đang tự tìm sự ấm ức, khó chịu cho chính mình. Kết quả cuối cùng không phải là người khác thay đổi, mà là mình càng ngày càng không thuận mắt người ta, và tự nhiên sẽ chẳng thể bình thản mà sống được.
Tôi rất đồng ý với quan điểm như này: trên thế gian này, nghe lời bạn nhất, dễ dàng tuân theo sự chỉ huy của bạn nhất, không phải người ta, mà là chính bạn. Thành công nhất định có phương pháp, và gốc rễ của phương pháp này, chính là thay đổi bản thân.
Đúng vậy. "Tôi" là căn nguyên của mọi thứ, muốn thay đổi tất cả, trước tiên hãy thay đổi "tôi".
Vì vậy, đứng từ góc độ này mà nói, thay đổi bản thân chính là phương pháp thay đổi người khác tốt nhất.
Chỉ khi quan sát, nhận thức rõ bản thân, thay đổi bản thân, bạn mới có thể tạo ảnh hưởng lên người khác.
Cũng giống như có người từng nói:
Tôi của thời niên thiếu vô cùng nhiệt huyết, ý chí tràn trề, khi đó từng mơ mộng muốn thay đổi cả thế giới, nhưng thời gian trôi qua, tôi nhận ra rằng mình không thể thay đổi thế giới, vậy là tôi thu nhỏ phạm vi lại, quyết định thay đổi đất nước của mình. Nhưng mục tiêu này vẫn quá lớn, tôi phát hiện ra mình vẫn chưa có cái năng lực này.
Bước vào tuổi trung niên, tôi đổi ý, muốn thay đổi những người thân thiết nhất bên cạnh mình. Nhưng trời luôn không như ý người, ai nấy đều vẫn y như vậy.
Khi tôi già đi, tôi cuối cùng đã ngộ ra được một điều: Tôi nên thay đổi bản thân mình trước, dùng phương pháp lấy mình làm gương để tạo ảnh hưởng tới người thân.
Nếu tôi có thể làm gương cho cả nhà, có thể bước tiếp theo, tôi sẽ có thể thay đổi đất nước mình, tương lai xa hơn biết đâu lại có thể thay đổi được cả thế giới?
Thay vì tức giận, chi bằng bình tĩnh lại; thay vì phàn nàn người khác, chi bằng thay đổi bản thân.
Phương thức sống thông minh nhất chính là, cái gì có thể thay đổi, hãy thay đổi, và tiếp nhận cả những thứ không thể thay đổi.
Điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời đó chính là luôn kì vọng vào bản thân, và bao dung với người khác.
Thay đổi bản thân là trí, thay đổi người khác là ngu, và thay đổi bản thân thường là khởi đầu của hạnh phúc…
- Theo TTT
Tumblr media
16 notes · View notes
tuan-200584 · 10 months
Text
KẺ DỐT THƯỜNG HAY NÓI CHỮ!
Nói hoặc im lặng đều phải đúng nơi, đúng lúc, đúng người và chỉ sử dụng khi thực sự cần thiết. Lời nói có thể là lưỡi gươm, mà gươm chưa dùng thì cứ để trong bao…
1. Khi người khác buồn phiền, đau khổ
Biết vui với người vui, buồn với người buồn. Đó là động thái của người có giáo dưỡng, tri thức, biết điều, biết cư xử và thấu cảm. Không gì vô duyên hơn khi người khác khóc mà mình lại cười – hoặc ngược lại. Sự “lệch pha” đó khả dĩ khiến chúng ta trở nên lố bịch, hợm hĩnh và kiêu ngạo.
2. Khi người khác suy tư, lao động trí óc
Sự im lặng là “vương quốc” của hoạt động trí óc. Nhờ đó mà có những kiệt tác, sự cao thượng, sự hiểu biết, sự trưởng thành, sự hồi tâm,… Văn hào W. Goethe xác định: “Tài năng được nuôi dưỡng trong cô tịch, còn chí khí được tạo bởi những cơn sóng dữ của giông tố cuộc đời”. Thấy người khác trầm tư mặc tưởng, đừng phá “khoảng riêng” của h���. Sự im lặng lúc đó thực sự cần thiết và có ý nghĩa.
3. Khi người khác không hiểu mình
Khi chưa được hiểu, chúng ta cần cởi mở và hòa đồng để người khác có thể hiểu mình hơn – dù không thể hiểu hết. Nhưng nếu bạn cảm thấy người ta thực sự không thể hiểu hoặc không muốn hiểu thì tốt nhất là im lặng. Nếu không, những gì bạn nói có thể gây “dị ứng” hoặc hiềm thù.
4. Khi người khác nói về vấn đề mình không am hiểu
Biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe. Người khôn ngoan chỉ nói những điều mình biết rõ và hoàn toàn im lặng đối với những gì mình không biết hoặc mơ hồ. Đừng ảo tưởng mình là “bách khoa tự điển”. Bác học A. Edison nói: “Điều chúng ta biết chỉ là một giọt nước, điều chúng ta không biết là cả đại dương”. Còn hiền triết Socrates thừa nhận: “Tôi không biết gì cả, đó là điều tôi biết rõ nhất”. Chỉ là người bình thường, chúng ta càng cần khiêm nhường mà biết im lặng.
5. Khi người khác khoe khoang, lý sự
Thùng rỗng kêu to. Càng hiểu biết người ta càng ít nói, thâm trầm và cảm thông. Trong 4 phép toán, phép trừ là… “dễ” nhất, nhưng lại đầy ý nghĩa. Chỉ vì ngu dốt nên mới độc đoán, khắt khe hoặc cố chấp. Khoe khoang và lý sự là “đặc điểm” của đầu óc nông cạn, thiển cận. Dốt thì hay nói chữ để cố che lấp khiếm khuyết của mình.
6. Khi người khác không cần mình góp ý kiến
Đừng bao giờ “xía” vào chuyện của người khác hoặc tò mò chuyện của họ. Vả lại, nói nhiều thì sai nhiều. Nói thiên lệch thì mất lẽ chính, nói huênh hoang rồi đến chỗ đuối, nói xiên xẹo rồi đến chỗ sai trái, nói giấu giếm sẽ đến chỗ cùng. Cibbon nói: “Đàm luận khiến người ta hiểu biết, nhưng im lặng là trường học của sự khôn ngoan”. Im lặng còn là yêu thương, tha thứ và là cuộc sống.
Tuân Tử dạy: “Im lặng, lắng nghe, ghi nhớ, hành động và khôn ngoan là 5 cung bậc khác nhau của trí tuệ”. Có thể coi đây là ngũ cung sống của cuộc đời. Tóm lại, im lặng là một nghệ thuật kỳ diệu và là cách thể hiện văn hóa cao cấp.
Nguồn: Sưu tầm
Theo: Tony Buổi Sáng
2 notes · View notes
ceresscarlett · 1 year
Text
Tumblr media
Khi vạn vật bị bóng tối cuốn lấy, điều gì sẽ còn lại sau những ngày âm u, một hình hài giữa hàng vạn vật chất trôi dạt, hay là chỉ mang kích thước của hạt bụi cũng đủ bắt lấy mẩu sáng le lói.
Đặt đôi chân lên cát, ném tầm mắt ra xa xăm những mờ nhòa ánh sao kia, vô thức đoán định rằng chúng bao nhiêu tuổi, chúng cách ta bao xa, hương thơm sẽ thế nào khi vô tình rơi xuống giữa những lòng bàn tay ấm nóng lạnh nhạt.
Liệu rằng giữa vô vàn những xúc cảm ấy, chúng ta có cô đơn?
Vô chừng giữa những lưng chừng từng nhịp sóng vỗ khanh khách, tiếng gõ cửa liên hồi thôi thúc lên không gian tĩnh mịch cũng không thể đánh thức một tâm thức đang ngủ vùi giữa thanh âm im lìm, vô định trôi dạt mặc kệ những dòng chảy đưa đẩy đến bất kì thực tại nào.
Ôm ấp một nỗi niềm và che giấu chúng một cách kín đáo, để không lộ ra cho dù chỉ một chút sơ hở của vạt áo, gói ghém mấy mẩu chuyện của đám nỗi niềm luôn cằn nhằn lên đôi tay, ý thức dần mất đi quyền lực kiếm soát thực tại, lạc lõng ùa vào từng kẽ hở của trí óc, bóc trần từng lớp vỏ bọc che đậy, lột dần những mảng da đỏ thẫm của đớn đau hằng đêm.
Tumblr media
Sức lực dần cạn kiệt bởi những nhung nhớ mơ hồ, hơi thở chậm rãi hắt vào không khí một luồng ấm nóng, kéo dài vào tâm can, ngước mặt lên để hứng lấy đôi chút lạnh nhạt của từng giọt mưa tuôn, phút chốc bỗng ngộp thở với sự dày đặc ấy.
Bóng tôi che khuất một nửa vầng trăng rực rỡ, sẽ khiến cho nửa còn lại tuyệt vời hơn bao giờ hết, và ngược lại, ánh le lói ấy cần có nửa sâu thăm kia để tỏa sáng.
Hoặc không.
Những bài học luôn đến sau những gục ngã tầm thường, và rồi chẳng mấy ai nhớ được câu triết lý giản đơn như cách tiếng nói phát ra bởi rung động thanh quản.
Vậy vì sao khi thần chết tìm đến, luôn cho chúng ta một nụ hôn yên lành cùng chiếc dắt tay lạnh lẽo, và khi Thiên thần gieo xuống một hạt giống cho sự bắt đầu, lại chỉ cần một nụ cười ấm áp?
Có mà không,
Bất cứ điều gì đôi mắt có thể nhìn thấy đều chính là việc con tim hay khối óc quyết định nhường nhịn nhau thế nào, bởi mù quáng là việc cần thiết cho sự tồn tại của loài người mê muội, không một cá thể nào ngu dại, và cũng không một tập thể nào là khôn ngoan giữa vũ trụ lặng im này.
Tất cả chỉ là những bài thi không hồi kết của cuộc chạy đua luân hồi chi cảnh, đích đến cũng chính là điểm bắt đầu, cũng như máu tuôn từng dòng mạnh mẽ để phóng ra khỏi ngăn cửa trái tim, rồi xuôi dòng trở về với chính nguồn cội.
Trước lúc chìm vào trạng thái buông thõng tứ chi, thực ra bộ não đã đánh cược rằng ngày mai khi ánh sáng ló dạng trên từng chiếc lá, vạn vật sẽ được miêu tả thế nào để thâu tóm vào lăng kính đặt ngay bên trong nhãn cầu, điều gì cần sẽ thấy, không cần sẽ mờ nhòa như chính những hơi thở đều đặn đầy rụt rè, có như không và không vẫn luôn tồn tại.
Việc duy nhất con người có thẩm quyền quyết định đó là sẽ xử sự thế nào với những thử thách ấy, chọn đứng lên kiên cường hay gục ngã đầy yếu hèn, cũng có đôi lúc sẽ bỏ chạy thục mạng vào khu rừng già ẩm ướt không lối thoát trong sâu thẳm tâm can mà chính vô thức là kẻ đã vẽ nên thiên la địa võng.
Tumblr media
Để rồi ở gần cuối của vạch đích, đám loài mu muội lại thốt nên câu trả lời, rồi đâu mới là cách sống đúng nghĩa, và cả một chặng đường ấy dẫn lối chúng đến đâu.
Như chính cách mà nó bắt đầu.
3 notes · View notes
decemberwind · 10 months
Text
Tumblr media
THÁNG NHÂN MÃ ĐẾN
Mặt trời sẽ phi nước kiệu sang #Nhân_Mã vào tối ngày 22/11 (giờ Việt Nam) và ở lại đây đến ngày 21/12. Với chủ tinh là #sao_Mộc - hành tinh lớn nhất trong hệ Mặt trời, tháng Nhân Mã sẽ khuyến khích bạn mở rộng tầm nhìn, theo đuổi lí tưởng và cởi mở với mọi sự thay đổi trong cuộc sống.
Khởi đầu của mùa Nhân Mã mang đến sự lạc quan và một luồng gió mới sau mùa Bọ Cạp căng thẳng. Giai đoạn này trong năm tương ứng với mong muốn thoát ra khỏi vực sâu tăm tối của cảm xúc cực đoan, để trải nghiệm nhiều hơn những gì cuộc sống có thể mang lại. Từ đó, tìm ra bài học và ý nghĩa cao hơn từ những trải nghiệm; đồng thời truyền cảm hứng cho bạn tiếp cận thử thách với sự tự tin, lòng dũng cảm. Năng lượng Nhân Mã nhắc nhở rằng: khủng hoảng là cơ hội để phát triển. Suy cho cùng dù có chuyện gì xảy đến, nó cũng là bài học để bạn nâng cấp bản thân.
Sự kiện #Chiêm_tinh nổi bật trong tháng Nhân Mã là #Trăng_tròn Song Tử (27/11) và #Trăng_non Nhân Mã (12/12). Đây là hai kì Trăng làm nổi bật kết nối của bạn với niềm tin, triết lý sống và hành trình tìm kiếm ý nghĩa cuộc sống thông qua xê dịch. Vì thế đây cũng là khoảng thời gian thuận lợi để tập trung vào các hoạt động giảng dạy, học tập chuyên sâu và du lịch khám phá. Để thấy cuộc đời thật rộng lớn và trái tim bạn bao la đến nhường nào.
Cho mình gửi lời mừng sinh nhật đến các bạn Nhân Mã nha ^^
~#MãNhânNgư
2 notes · View notes
thachbao9 · 1 year
Text
Cái ngu của người việt :
Stt này hơi dài nhưng nội dung hay !
Vì mấy câu hỏi trong này mà Vântui vô chùa thì bị…các thày không ưa , NÓI chuyện với mấy anh chi lớn tuổi cũng bị …ghét
😂😂😂
NỌC ĐỘC TỪ KHỔNG TỬ, NÓ CÀNG KINH KHỦNG KHI ÔNG LÀ MỘT HỌC GIẢ.
Tôi không hiểu một số người có ăn có học đàng hoàng, nhưng lại bênh vực tư tưởng Nho giáo một cách ngu xuẩn.
Vừa rồi, mới tranh luận với một ông anh lớn hơn mình độ mười tuổi, ông bảo rằng: nếu Nho giáo sai lầm thì tại sao Việt Nam lại xem nó là nền tảng văn hóa đạo đức suốt mấy ngàn năm nay. Mình buồn cười bảo: nói thật là tại vì người Việt Nam mình quá ngu (xin lỗi, đó là sự thật), nên mới tôn thờ cái thứ triết lý phản khoa học này. Ổng điên lên và block mình luôn, ổng nói mình là thầy giáo mà ăn nói hàm hồ, không biết nguồn cội.
Nếu ổng chịu nhìn ra xung quanh thì các nước xung quanh vốn bị Nho giáo kìm hãm đã bứt xích vươn lên từ lâu, chỉ còn Việt Nam lẹt đẹt mãi. Ngay cả Lỗ Tấn còn gọi: “Nho giáo là thuốc độc của tinh thần”, thì không hiểu sao nhiều người Việt Nam vẫn tôn thờ nó.
Triết lý Nho giáo đầy rẫy những mâu thuẫn tự phủ định bản thân:
● Trong khi một mặt khuyên “nam nhi chí tại tứ phương”, mặc khác lại ràng buộc “phụ mẫu tồn bất khả viễn du” (cha mẹ còn sống thì không được đi xa). Ngày xưa còn có cả việc khi cha mẹ mất phải bỏ hết việc về nhà dựng lều bên mồ ba năm thủ tang.
● Nam nhi chí tại bốn phương thế nào, khi mục đích học là chỉ để đạt chút công danh, để về lo vun đắp cho dòng họ gia đình?
● Chí tại bốn phương thế nào khi phải lấy vợ sinh bằng được con trai, không thì cứ phải đẻ mãi cho khi có thằng cu để sau này nó để tang cho?
Đàn ông mà chỉ chăm chăm vào những chuyện đấy thì chí làm sao lớn nổi?
● Nho giáo dạy: “thượng bất chính, hạ tất loạn”, nhưng lại kèm theo câu “quân xử thần tử, thần bất tử bất trung” là thế nào? Mồm thì bảo thằng trên không ra gì, thì đừng trách thằng ở dưới, nhưng lại cho quyền thằng ở trên lạm sát thằng dưới và thằng dưới phải chịu chết để khỏi mang tiếng bất trung.
● Bảo: “quân dĩ dân vi bản” (vua lấy dân làm gốc), nhưng đồng thời dạy “tấc đất ngọn rau đều nhờ ơn vua”.
● Dạy: “phụ bất từ thì tử bất hiếu”, nhưng lại dạy “phụ xử tử vong, tử bất vong bất hiếu”. Cha mẹ giết con mình thì có thể gọi là “từ phụ” không? Con muốn sống thì lại cho là bất hiếu, thì nó là thứ đạo lý quái gở gì?
● Nho giáo dạy: “phu phụ tương kính như tân” (vợ chồng kính nhau như khách), nhưng lại bắt người phụ nữ “xuất giá tòng phu” (lấy chồng thì phải phụ thuộc vào chồng). Thử hỏi, nếu đã kính trọng lẫn nhau như khách, thì sao lại có chuyện “tòng phu”? Đã tôn trọng nhau, thì sao lại cho quyền “nam hữu tam thê tứ thiếp” còn “gái chính chuyên chỉ thờ một chồng”?
■ Trong cuộc sống hàng ngày, Nho giáo cổ súy cho bất công và coi thường con người:
● Tại sao cũng là con rứt ruột đẻ ra, mà: “nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô” (một đứa con trai thì coi là có, mười đứa con gái cũng coi là không), hay “nữ sinh ngoại tộc” (con gái sinh ra là con nhà người ta)?
● Vợ chồng sống với nhau suốt đời, đồng cam cộng khổ, cùng nhau nuôi dạy con cái nên người, thì dạy là: “phu thê như y phục”, còn anh em tuy cùng một mẹ một cha, nhưng khi lớn lên mỗi người một cuộc đời riêng, thì lại dạy: “huynh đệ như thủ túc”.
Đó là chưa kể chuyện mấy bố nghĩa khí rởm, sĩ diện hão, ra ngoài kết nghĩa với những thứ “anh em” giang hồ vớ vẩn, bị người ngoài lợi dụng, trong khi vợ con ốm đau gần chết cũng chẳng nhờ được mà mồm vẫn cứ leo lẻo “huynh đệ như thủ túc, phu thê như y phục”... !
■ Nho giáo dạy người đi học tôn sùng và lệ thuộc quá mức vào vai trò của người thầy (nhất tự vi sư, bán tự vi sư) và những thứ gọi là “sách thánh hiền” (thậm chí cái gì từ Nho giáo viết, cũng cứ cho là sách nói, sách của ÔNG THÁNH), nhưng không khuyến khích tự suy nghĩ phản biện, không tự tìm tòi học hỏi ngoài những gì thầy dạy.
Mục đích của việc học là giải phóng tư tưởng và mở mang kiến thức, trong khi mục đích học của Nho giáo là làm nô lệ cho tư tưởng và kiến thức ( giỏi cỡ ông Nguyễn Công Trứ mà còn "lên bờ xuống ruộng" nữa là thứ "học hành 3 chữ lem nhem..."
■ Nho giáo không cổ súy cho sự thượng tôn pháp luật, mà cổ súy cho việc sùng bái cá nhân (quan thanh liêm, vua hiền biết thương dân), nên người dân mặc nhiên nghĩ rằng việc bị những kẻ có quyền bóc lột, hoặc đè đầu cưỡi cổ là chuyện bình thường, còn lâu lâu được ban tí ơn "mưa móc" thì coi đó là phước đức phải mang ơn suốt đời. Chính vì vậy, dù có bị chèn ép bất công tới đâu, họ cũng cố cắn răng chịu và mong chờ một minh quân hoặc liêm quan xuất hiện.
■ Nho giáo đặt "trung quân" đứng trước "ái quốc", có nghĩa là xem việc trung thành với một cá nhân, một dòng họ hoặc một thể chế trên cả lợi ích của đất nước và dân tộc?
Thế mà gọi là đạo thánh hiền sao?
Trong tam cương, mối quan hệ "quân thần" nặng hơn "phụ tử" và "phu phụ". Logic đó là như thế nào? Kẻ cai trị mình thì coi trọng hơn cả cha mẹ vợ chồng; luân lý này là thứ luân lý gì?
Ở thế kỷ 21, mà vẫn còn có nhiều người coi Nho giáo là chuẩn mực đạo đức và truyền thống văn hóa dân tộc, thì tôi nói thẳng là tiền đồ dân tộc Việt Nam còn tăm tối dài dài.
Rất xúc động khi đọc bài viết của em, càng xúc động hơn khi tôi có một người bạn từ thời thơ ấu, bạn ấy học rất giỏi, cả nhà đều học giỏi, nhưng gần đây, trên fb, bạn ấy ghi rằng: "Bà nội tôi, bà ngoại tôi, mẹ tôi, dì tôi, cô tôi, vợ tôi và cả hai con gái của tôi nữa, họ đều là nữ nhân, mà (đã là) nữ nhân là tiểu nhân..." Đau thật, khi Khổng Khâu ghi câu: "nữ nhi thường tình", nữ nhi chính thị tiểu nhân, để đề cao nam nhi bằng câu "nhứt nam viết hữu, thập nữ viết vô", ông Khổng cho rằng: "nam nhi đại trượng phu", "nam nhân - quân tử", "nữ nhân ngoại tộc", nữ nhân - tiểu nhân", v.v..
HÃY ĐẬP TAN CỬA HÀNG HỌ KHỔNG
"Tôi quan sát và thấy từ hàng trăm năm trước có ba nhân vật vĩ đại nhất Á châu đều coi Nho giáo là kẻ thù không đội trời chung.
Ba nhân vật ấy là ai?
- Thứ nhất là nhà cách mạng Tôn Trung Sơn,
- Thứ hai là nhà Khai sáng Fukuzawa Yukichi
- Thứ ba là Văn hào Lỗ Tấn.
■ Tôn Trung Sơn là người khởi xướng chủ nghĩa Tam dân:
● Dân tộc Độc lập,
● Dân quyền Tự do,
● Dân sinh Hạnh phúc.
Độc lập + Tự do + Hạnh phúc,
là bộ ba không thể tách rời nhau.
■ Fukuzawa là người đề xướng "Thoát Á luận"
trong đó có một ý tôi diễn nôm na là thế này:
chỉ cần là hàng xóm của Tàu đã là điều đáng xấu hổ rồi, đã bị thế giới Văn minh người ta khinh thường rồi.
Ai không tin diễn nôm của tôi thì vào trình duyệt Google, gõ từ khóa "Thoát Á luận" và đọc xem có đúng như vậy không!
■ Còn Lỗ Tấn thì chắc chắn là vô cùng căm ghét Nho giáo.
Chả tin, mời bạn đọc lại một lần thôi, truyện ngắn "Khổng Ất Kỉ", hoặc "Trường minh đăng" để xem tôi nói có đúng không.
Điều thú vị là cả ba nhân vật vĩ đại này đều không chủ trương "gạn đục khơi trong" chi hết mà là vứt bỏ, vứt bỏ, vứt bỏ.
Tôn Trung Sơn và Lỗ Tấn có chung một ý: thời gian đời người có hạn, nên dành thời gian ấy mà đọc sách Tây Phương cho nó mở mang bộ óc ra. Cổ thư Trung Hoa trong đó có tứ thư ngũ kinh là thuốc phiện dính vào là mắc nghiện, là bị đầu độc là trở thành nô lệ mù quáng rũ ra không được.
Nhà Khai sáng Nhật Bản thì luôn khẳng định đọc những thứ ấy chỉ làm hư hỏng bộ óc con người.
Một nước mạnh như Hoa Kì mà phải đề ra chính sách toàn diện để tẩy chay các Học viện Khổng tử thì đủ biết sự nguy hại của Khổng giáo - Nho giáo nó ghê gớm thế nào!
Một lần nữa, cho tôi được nhắc lại:
Nhà nước toàn trị kiểu Trung Hoa được kiến tạo trên cơ sở học thuyết Khổng giáo là thứ nhà nước kinh khủng nhất bởi sức sống dai dẳng của nó.
Chính thể toàn trị nào thì cũng đề cao chủ nghĩa ngu dân. Nhưng chủ nghĩa ngu dân kiểu Nho giáo là kinh khủng nhất. Lỗ Tấn khẳng định nó là xích mềm, là độc dược làm tê liệt con người, khiến cho con người thích được làm nô lệ, vui với thân phận nô lệ, tự hào vì được làm nô lệ, khóc nấc lên nghẹn ngào khi mình là nô lệ.
Cứ đọc "A.Q chính truyện" là thấy hết.
Tôi có đọc tuy không được nhiều, mà đọc nhiều để làm gì khi thấy chỗ khốn nạn nhất của học thuyết này là lợi dụng trình độ còn thấp của những người lao động để đầy đọa họ thêm vào vòng tăm tối ngu muội.
Khổng giáo - Nho giáo là học thuyết chính trị - đạo đức.
Về phương diện đạo đức nó cực kì giả dối; về phương diện chính trị nó cực kì bảo thủ và phản động.
Cho nên chúng ta muốn người Việt mình tiến bộ thì dứt khoát phải nói không với Nho giáo dù nó biến hóa ở bất cứ hình thức nào.
Tôi không có ý định tranh luận với ai.
Anh chị em nào đồng ý thì like.
Không thì từ bỏ kết bạn với tôi, càng tốt!"
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
6 notes · View notes