Tumgik
#dịch truyện tiếng Anh
lilydasimp · 4 months
Text
𝐰: this blog contains explicit smut, nsfw, sfw, fluff, minors do not interact.
𝐟: anime, manga.
𝐥: english, vietnamese.
Tumblr media
𝐬: blog này được lập ra dành cho những readers đu chung fandom với tớ, tớ đoán thì đa phần mọi người sẽ qua đây từ wattpad (venus_suzu). hãy notes bài post này để tớ có thể phân biệt mọi người với đám bot tumblr.
𝐬: trước hết, tớ sẽ đề cập qua cho mọi người một số quy tắc bất di bất dịch của mxh này nha.
- các cậu cần để tuổi trên tiểu sử (đây là cách để writers biết là các cậu đủ tuổi và có trách nhiệm với những nội dung các cậu tiếp cận), nếu không để tuổi trên bio (ageless blogs) thì khi các cậu like, save bài viết có nội dung nsfw, khả năng rất cao là các cậu sẽ bị writers block.
- trong một số trường hợp, blank blogs (blog trống không) cũng sẽ bị block.
- luôn tìm đọc bài ghim của các writers, cũng như đọc tags, warnings trên đầu mọi bài viết (nếu có), đối với một số writers, các cậu hoàn toàn có thể comment bổ sung nếu thấy họ thiếu tags hay warnings.
𝐬: vì bây giờ wattpad bị mất tính năng nhắn tin trực tiếp nên để cho mọi người có thể thoải mái bung xoã, tớ quyết định lập blog này.
𝐬: các cậu nhấn vào phần "(⁠ ⁠˘⁠ ⁠³⁠˘)♡" trên đầu bio tớ để được tumblr bế đến phần hỏi đáp nha.
𝐬: tumblr ưu việt hơn wattpad ở chỗ đó là các cậu có thể hỏi ẩn danh (ask anonymously), không một ai (ngay cả tớ) biết tài khoản của các cậu mà vẫn có thể sàng lọc các câu hỏi để post và trả lời.
𝐬: cứ để cho cả cái địa ngục sau lưng các cậu bùng cháy đi <3
𝐬: tớ không kink-shame ai cả, nên cứ tự nhiên nhe!
𝐬: đôi lúc tớ sẽ post truyện trên này, bằng cả tiếng anh và tiếng việt, readers cứ nhắn tin với tớ nếu có bất cứ khúc mắc nào ha.
𝐬: nếu định ask thì các cậu hãy để thêm một tag ở phần cuối của câu hỏi, nếu các cậu muốn r18, để tag #nsfw, còn nếu cậu chỉ muốn fluff, để tag #sfw nhe!
𝐬: tumblr sẽ hơi phức tạp hơn wattpad chút, nhưng một khi dùng quen sẽ nghiện đứ đừ luôn đó.
Tumblr media
𝐝: 24/05/2024.
19 notes · View notes
baosam1399 · 2 years
Text
Câu chuyện số 1 :
Tumblr media
Dạo gần đây mình đang dịch một quyển truyện. Đây là quyển truyện đầu tiên mình dịch sau 3 năm tiếp xúc với ngôn ngữ và văn hóa Trung Quốc.. hmm, dạo đầu cũng khó khăn vì vẫn có quá nhiều những khó hiểu mà khiến mình nghĩ rốt cuộc 3 năm chữ thầy trả thầy hay sao mà không dịch nổi. Nhưng cũng may khi mọi thứ dần dần đi vào quỹ đạo, mình đã tìm thấy được một niềm yêu thích khác của bản thân và chuyên chú được với nó...
Lý tưởng là điều gì đó rất khó miêu tả, vì nó không hình không dạng nên mình không biết phải diễn tả nó ra sao để những người thân bên cạnh mình hiểu và đồng ý với mọi quyết định mà mình đưa ra... Trên thế giới này, sẽ có những người có thể vì lý tưởng mà không màng điều gì, không màng kết cục, không màng được mất, tất nhiên là những người đó có thể sẽ chỉ chiếm một phần tử nhỏ trong số hàng triệu những phần tử lớn. Nhưng đâu có sao, tuổi tác không phải là thứ cản trở ta tiến bước, nó là thứ mang tới cho ta nhiều bài học hơn mà.
Câu chuyện mình dịch có tựa 《Phía Bắc Vùng Xích Đạo》 được cập nhật mỗi ngày một chương trên Wattpad và Dtruyen.com!
Mọi người có hứng thú có thể vào đọc ủng hộ (^-^)/ Câu chuyện của anh chị nhà mình khá thầm lặng. Không có những khúc gay cấn, chia xa, hận thù, đấu đá... nó chỉ là câu chuyện bình dị về lý tưởng của mỗi một người trong số họ mà thôi.
Câu chuyện số 2 :
Tumblr media
Mình đưa ra một quyết định mà có thể trước nay mình vẫn chưa từng nghĩ tới, đó là chuyển sang một nhà hàng khác làm việc. Điều đó đồng nghĩa là mình sẽ không còn được làm việc cùng thầy nữa. Gần ba năm qua, mình chưa từng rời xa thầy, vì mình vẫn luôn nghĩ dù có đi đâu, thì mình chắc chắn vẫn sẽ làm cùng thầy cho tới khi một ngày nào đó thầy phải về lại TQ. Nhưng nhiều khi mọi thứ luôn bị hiện thực đánh gục, dù có muốn hay không muốn, ai ai cũng phải phục tùng theo nó.
Mấy hôm nay mình luôn thấy có chút day dứt, mình phải chia xa quá nhiều người, mình chẳng nỡ vậy. Tình cảm có thể sẽ mãi bền vững được theo thời gian ư? Mình bận bịu, không có thời gian gặp được thầy, gặp được 阿额, sao có thể chắc chắn họ đều sẽ nhớ tới mình đây? Nếu một ngày bị thầy, hay bị 阿额 quên lãng, nhưng bản thân mình lúc đó vẫn chưa thể học nổi cách thích ứng với môi trường hoàn toàn mới thì sao? Liệu mình có chịu được không? Có còn cố gắng nữa không?
阿额 là một cô gái tốt, là một người bạn tốt, mình không biết học cách kết bạn, nhưng những người cùng tần số bao giờ cũng tự hút được nhau mà, không phải sao. Cho nên, thời gian qua lâu như vậy, chúng mình mới lại càng thân thiết, và vẫn muốn giữ mối quan hệ thân thiết này tới mãi về sau. Mình không biết phải làm cách nào mới làm được như vậy, mình không muốn mọi thứ được xây dựng lên rồi lại tan biến như mây khói.
Câu chuyện số 3 :
Hôm qua mình hẹn mọi người ăn chia tay trước khi mình sang một nhà hàng mới, bạn bè mới, môi trường mới, mọi thứ đều mới. Mặc dù mình không hề thích điều đó, nhưng vì tương lai phía sau, nhiều khi mình vẫn sẽ phải làm một vài chuyện mà mình luôn miệng nói là không thích ấy.
Mối quan hệ của nnhững con người này khá kì lạ, có thân , có không thân, có ghét, có không chung tiếng nói, nhưng thực ra chẳng ai quan tâm tới việc đó, mọi người chỉ biết rằng bờ vai của ai cũng vững chãi để có thể làm điểm dựa cho nhau.
Mình nhớ các bạn ấy rất nhiều, có những người đã lựa chọn rời đi, có những người lựa chọn ở lại. Nhưng lại không ai đi cùng với mình sang ngôi nhà mới. Nhiều khi trên con đường độc hành ấy, mình cứ đi mãi, đi mãi rồi chợt nhận ra họ vẫn sẽ đứng ở nơi khởi điểm vẫy tay chào mình, mình quay đầu lại thấy họ vẫn ở đó nhưng không thể quay đầu lại được, họ cũng không hề bước đến bên mình mà chỉ hét to cổ vũ mình cố lên, tiếp tục tiến về phía trước đi, mình cô độc khóc lóc, sau đó lại tự cổ vũ bản thân rồi cắn răng tiếp tục tiến về phía trước.
Tumblr media
Thân thiết phải 24/24 ở bên nhau ư? Thực ra chúng mình đâu có thân thiết, chúng mình chỉ là có tiếng nói chung (chung việc thích đàn đúm, thích nói tục, thích ba hoa, thích xen vào việc người khác). Chúng mình vẫn đang là những cá thể độc lập phải sống cộng sinh vào một ai đó để thấy được cảm giác tồn tại của bản thân. Mình luôn rất vinh hạnh vì quãng đường đời này có quá nhiều kỉ niệm đáng trân quý, đáng để lưu giữ. Mình tin rằng, mình của mười năm sau, à không, có thể là cả hai mươi năm sau khi đọc lại được những gì mình đã viết, chắc chắn sẽ không hối hận vì những gì đã trải qua, cái mình hối hận chắc sẽ chỉ là câu văn vẫn chưa được chau chuốt cho lắm mà thôi!
Câu chuyện số 4 :
Tumblr media
Hoàn đã sang nơi mà em ấy vẫn hằng mơ ước, trước khi đi chúng mình có gặp nhau một lần. Hôm đó mình đã gửi tới thông điệp vũ trụ cho em ấy rằng "phải luôn hạnh phúc, sống tốt học tập tốt, đi theo tiếng gọi của con tim". Và thông điệp mình nhận lại được là câu nói trong hình. Thực ra hôm ấy mình rất ngại ngùng, gặp em ấy xong chẳng biết nói gì, mình luôn như vậy, trước khi gặp mặt thì cứ như anh hùng, sau khi gặp mặt thì lại câm như hến, nhưng mình biết em luôn hiểu tấm lòng của mình. Và mình vui vì em vẫn sẵn sàng chấp nhận nó. Mình không muốn nói quá nhiều vì sợ có thể lời chúc sẽ kkhông được như ý nguyện, vậy thì hãy cứ thuận theo tự nhiên đi. "THUẬN THEO TỰ NHIÊN!"
Câu chuyện số 5
Tumblr media
Mình và anh trai không thân nhau cho lắm, nhưng được cái ông trời ưu ái ban tặng cho mình người “anh trai” khác dòng máu, chắc khác nhau cả về mặt tín ngưỡng và ngôn ngữ luôn ^^ Kỉ niệm mặc dù không nhiều nhưng mỗi lần gặp mặt đều mang lại cho mình một cảm giác thân thiết không thể diễn tả.
Anh ấy nghỉ rồi nên sẽ chẳng còn những lúc mình léo nhéo gọi...
“Anh già, em muốn uống trà sữa” - “Vâng mời cô order.” Lúc nào cũng ghét bỏ nói uống thì béo chết mẹ mày nhưng lại là người bỏ tiền mua cho mình đầu tiên.
“Anh già, đi lấy cho em cốc nước.” - “Ôi chắc cô là mẹ tôi” nhưng vẫn lọc cọc đi lấy cho mình.
“Anh ơi cho em tiền đi, em mua dâu tây” Nói đoạn nhiều lần vẫn móc tiền ra đưa cho mình, “Mẹ nó chứ lắm mồm thật mà, đây cho cô.”
“Sao mọi người ai cũng lựa chọn rời đi vậy chứ” - “Vì đâu phải ai cũng xác định sẽ gắn bó mãi ở đây, em phải học cách quen dần với sự chia xa thôi”
Phải, chắc tại mình cũng quen rồi nên thực ra mặc dù vẫn mang theo nỗi mất mát nho nhỏ, nhưng nó không khiến mình dằn vặt bản thân, không nguôi ngoai được như trước nữa.
Tumblr media Tumblr media
Kỉ niệm ngày thứ 955 làm việc Haidilao. Mình cảm ơn tất cả mọi người .... 🫶
37 notes · View notes
smbyt · 1 year
Text
TF141 + König x GN!Reader báo đời đốt lửa giữa đêm và sáng hôm sau vẫn mặt dày chọc người ta về điều đó. (P3)
(English version here)
Gồm: Ghost, Gaz (P1), Soap, König (P2), Price (P3)
Cảnh báo: có chửi thề, hơi… “nóng bỏng” một chút nhưng khum có gì là NSFW cả, có đề cập đến việc König hút thuốc.
Reader là đồng đội (và là người tình bí mật của 141, nhưng là người mới quen với König), không có đại từ nhân xưng chỉ giới tính nào, có một số biệt danh kiểu nhóc, công chúa (để ghẹo thôi chứ giới tính nào mấy ổng cũng ghẹo vậy à), lính mới,...
Post topic: https://www.facebook.com/photo?fbid=251581517229194&set=a.603460821183422
________________________________________________
Price: 
(mình gặp rắc rối về vụ lựa đại từ nhân xưng cho Price ý, chả biết nên dùng anh, hắn, gã, chú hay ông nữa @@ ổng già gòy mà chẳng lẽ lại dùng "ổng" khi viết truyện? 😭 à mà chương này mình lỡ cho reader dùng từ “em”, cách nói chuyện hơi dịu dàng một xíu á…)
Nếu hai người đang ở một mình, chú già sẽ véo má bạn, và vỗ vỗ má bạn thêm vài cái để cảnh cáo bạn ngừng. 
Có thể sẽ dập mũ của mình lên đầu bạn để bạn khỏi thấy tai của ổng đang đỏ lên.
Yup, Price khá khoái trò trêu ghẹo của bạn. Nhưng sẽ không thừa nhận vì người ta già gòy, bớt đùa điiii
Còn nếu đang ở chung với cả team mà bạn thì thầm với ổng như vậy? Ổng sẽ tặng bạn một cú liếc mắt cảnh cáo vô cùng cay cú cọc cằn.
Lén đưa tay véo đùi bạn dưới gầm bạn và mỉm cười thân thiện khiến bạn đang cau có vì cơn đau nhưng không dám la lên do sợ người ta biết.
"Ta già quá rồi, không chơi mấy trò này được"
"Chú mới 40 thôi á"
"Thì?"
Ổng sẽ phạt bạn, bất chấp mối quan hệ của hai người là gì. Nhưng khi biết bạn vì nấu đồ ăn cho ổng nên mới làm cháy bếp thì ổng sẽ cảm thấy tội lỗi và ôm bạn thật chặt để cảm ơn.
Chắc chắn sẽ thử món bạn nấu vào một ngày nào đó không xa, tất nhiên là bạn sẽ phải nấu dưới sự giám sát nghiêm ngặt của bếp trưởng Price.
Price đang nằm mệt mỏi trên giường bệnh do cơn sốt rét mà chiến dịch vừa rồi mang lại. Vì một vài lý do nên Price đã ngâm mình dưới nước gần như suốt ba ngày liền không ăn không ngủ, và bây giờ thì chú già đang phải trả giá cho sự liều mạng đó.
Price ho liên tục, cả người run rẩy vì lạnh. Nhưng dù có đắp bao nhiêu cái chăn vẫn không thể đổ một giọt mồ hôi nào. 
“Đại úy, ngài có muốn lấy thêm chăn không?”
Một vị bác sĩ quân y đem theo thêm hai cái chăn đắp lên cho Price, Price gật đầu cảm ơn, tiếp tục co mình trong cơn nóng sốt. 
“Thêm hai tiếng nữa ngài mới uống th��m thuốc được. Nếu có chuyện gì cứ bấm chuông gọi tôi nhé”
Price lại gật đầu, vùi mặt vào đám chăn mền để tìm thêm hơi ấm cho mình. 
Thật không ngờ cũng có một ngày gã chiến binh già như Price lại bị gục ngã bởi cơn bệnh vặt, một kẻ đã biết bao nhiêu lần bẻ cổ kẻ thù nay lại phải nằm liệt giường vì yếu đến mức đi không nổi. Price gãi gãi mớ râu của mình, cảm thấy chùm râu còn ấm hơn cả cơ thể lạnh lẽo hiện tại. Và lần đầu tiên sau nhiều năm lặn lội chốn sa trường, Price bỗng nhận ra mình thật già yếu. 
Nhớ khi bản thân vẫn còn là một cậu bé 16 tuổi, Price đâu có nghĩ mình sẽ có ngày nằm vật vờ như thế này, trong đầu lúc đó chỉ toàn là những mộng chiến trường cao xa, đấu tranh cho hòa bình, cho công lý. Nhưng thời gian trôi qua khiến cho giấc mộng ấy trở nên càng khó thực hiện. Price dần nhìn ra thế giới này vốn bất công như thế nào, vốn đáng sợ ra sao, và càng ngày càng khiến cho cậu bé 16 tuổi ấy biến thành một thằng già rắn rỏi. 
Chà, cũng 24 năm rồi chứ ít ỏi gì.
Price lại ho không dứt, đầu óc bây giờ giống như có một đám mây bụi bao trùm. Nếu không hết bệnh sớm, chắc chắn Laswell sẽ cử người thay cho ông mất. Mà dù đó là chuyện không thể nhưng Price vẫn có chút khó chịu khi nghĩ về điều ấy.
Price lại tiếp tục cố gắng thả lỏng, nếu bây giờ cái thân già này có thể đổ mồ hôi thì mọi chuyện sẽ tốt hơn. Tuy vậy suốt cả sáu tiếng đồng hồ vừa qua Price vẫn chưa khá khẩm hơn được chút nào, cả người cứ đau nhức uể oải, vừa nóng vừa lạnh một cách khó chịu.
Ông cứ nằm đó mà chịu đựng cơn sốt, hết nhìn trần nhà rồi lại nhìn tấm lót sàn. Price không biết phải làm sao để bản thân có thể chìm lại vào được giấc ngủ, đầu óc mơ hồ khiến ông hết nghĩ đến vụ này rồi lại nghĩ đến vụ kia trong mệt mỏi.
Rồi bỗng có giọng nói của bạn vang lên sau cánh cửa, “John, em vào được không?”
Chỉ một câu nói ngắn thôi đã quét sạch đi mọi mệt mỏi trong lòng ông, giọng nói ấy ngọt ngào, thánh thót như tiếng chuông trong một buổi nắng sớm. Và dường như do bản thân còn mê mang trong cơn sốt, Price bỗng cảm thấy say đắm bạn thêm bao giờ hết.
Price cố gắng ngồi dậy, vì không thể bước xuống giường nên chỉ có thể ngồi yên ở đấy nói vọng ra.
“Em đấy à?” giọng nói khàn khàn theo sau đó là một tràn ho liên tục khiến bạn cảm thấy lo lắng. Bạn chỉ vừa mới về tới căn cứ đã nghe tin đại úy của mình bị bệnh nặng, chưa kịp dẹp đống vũ khí đã chạy vội đến đây, may là tiện tay vớ được một cái khẩu trang trong phòng bác sĩ quân y. 
Bạn đeo khẩu trang vào, bước vào phòng và thấy Price đang ngồi trên giường bệnh, mặt mày xanh xao.
“John khỏe không? Em nghe thấy John còn ho nhiều quá”
Price cố gắng giấu đi nụ cười trên mặt của mình, trái tim cằn cỗi này của ông khó có thể chịu đựng được sự đáng yêu mà bạn đem lại, người binh nhì bé nhỏ trong trái tim Price. Price rất thích cách bạn gọi ông là John, cũng như cách nói chuyện của bạn khiến cho Price như trẻ đi thêm vài chục tuổi. 
Price mỉm cười, cố nén một cơn ho sắp sửa bật khỏi cổ họng. 
“Bệnh vặt ấy mà, không sao đâu”
Bạn đi đến ngồi bên cạnh giường bệnh, định đưa tay lên sờ trán Price thì Price nghiêng người cố không tiếp xúc với bạn gần quá.
“Đừng lại gần, lây bây giờ”
“Thôi mà John, cho em xem thử John thế nào rồi.”
“Không, không”
Price không nhịn được cơn ho, nên vừa ho vừa lắc đầu liên tục. Dù có thế nào thì cái thân già này vẫn không muốn lây cái thứ bệnh vặt ấy cho bạn. Bạn còn trẻ lắm, nên giữ sức nhận nhiệm vụ, quan tâm kẻ già này làm gì.
“Em có đeo khẩu trang rồi, em muốn kiểm tra nhiệt độ của John thôi chứ có đòi hôn đâu mà John né em quá vậy?”
Bạn nheo mắt nhìn Price, khiến ông nhỏen miệng cười. “Đừng làm loạn nữa, chỉ là bệnh vặt thôi nhóc”
Bạn đành tạm thời chịu thua tên già cứng đầu của mình, ngồi một góc quan sát Price chứ không đòi sờ trán nữa. Đại úy của bạn bây giờ trông thật xanh xao, đôi mắt vốn đã có những dấu vết của thời gian nay lại càng thêm nhăn lại. Tóc của Price lại bạc đi đôi chút. Bạn chớp chớp mắt, nếu không phải trong giấy tờ ghi đầy đủ rằng hiện tại Price chỉ mới 40 tuổi, bạn còn tưởng người yêu của bạn cũng đã tầm 60 rồi chứ. 
“Thế John từ chiều đến giờ sao rồi? Hồi nãy em và Soap bị vướng lại một chút nên không thể về cùng lúc với mọi người. Em vừa nghe John bệnh là chạy đến đây luôn ấy, còn chưa kịp thay đồ.”
Bạn vỗ vỗ vào trang bị trên người, súng và bộ đàm vẫn còn đầy đủ. Price nhìn những cử chỉ của bạn mà không nhịn nổi cảm thấy hạnh phúc, hóa ra bạn quan tâm đến ông như vậy, và Price muốn ôm bạn thật chặt, hôn bạn thật nhiều để bày tỏ sự biết ơn của mình. 
Nhưng tất nhiên là không thể làm thế, bạn sẽ bị lây bệnh mất. 
“Em nên về nghỉ ngơi đi, em và mọi người đã cố gắng hết sức rồi.” Price thở dài, dựa lưng vào thành giường. “Không ngờ chỉ ngâm nước có ba ngày đã bệnh đến mức này, già quá rồi…” 
“John mới 40 tuổi thôi đấy”
“Thì vẫn hơn em gần mấy chục tuổi đấy thôi”
Price cười, nhưng sâu trong đó vẫn có gì đó cay đắng. Đôi lúc Price không hiểu tại sao bạn lại chọn ông, vì bạn có thể yêu bất kỳ chàng trai trẻ khỏe mạnh nào bằng tuổi mình chứ không cần phải để ý đến một người trung niên như Price. Hai người chênh lệch nhau tầm 5 tuổi thì đã khó có thể hợp nhau rồi, huống hồ bạn và Price…
“Rừng càng già càng cay, mà em lại thích chơi đồ cổ, John không cản em được đâu”
Bạn nháy mắt chọc ghẹo đại úy của mình khiến cho Price phải bật cười. “Nhóc con này, suốt ngày chỉ biết dẻo miệng”
Bạn nhe răng cười, “John thích em dẻo miệng như vậy mà đúng không?”
Price không giấu được nụ cười trên mặt mình nữa, ông đưa tay nắm lấy tay bạn, bàn tay mềm mại hơn rất nhiều so với 24 năm chiến đấu. Cả hai người cứ ngồi yên lặng một hồi, rồi lại bắt đầu tâm sự về những chuyện xung quanh. 
“Em nghe nói thế, hình như Gaz định sau khi nhiệm vụ này kết thúc sẽ cầu hôn người yêu của cậu ta ý. Sau đợt người yêu cậu ta chế bom Malotov trong phòng ngủ thì Gaz càng ngày càng bị u mê”
“Hai đứa nhóc đó…” Price thở dài, nhớ lại lúc ấy ông đã hoảng hốt như thế nào khi nhìn thấy cả hai người đứng giữa căn phòng cháy xém đen mà chẳng có thứ gì bảo vệ trên cơ thể. Đặc biệt Gaz còn ở trần, Price sợ là cậu ta đã bị gì đó nguy hiểm hơn. 
Bạn cười khúc khích, vỗ vỗ tay của Price. Hai người lại tiếp tục nói thêm nhiều thứ về chuyện trong ngày, Price rất muốn bạn đi nghỉ, nhưng ông không thể nào cưỡng lại việc có bạn ở bên cạnh ngay lúc này.
“Em nghĩ John cần ăn cái gì đó cho khỏe”
“Thôi không cần đâu, uống nước với thuốc là được rồi.”
“John đã chiến đấu rất vất vả rồi, chẳng lẽ một chén súp cũng không được sao?”
Price lắc đầu, siết chặt bàn tay của bạn rồi nhìn lên trần nhà. Ông thở dài, cơn sốt khiến cho ông cứ cảm thấy mệt mỏi và đau nhức. Bạn đỡ Price nằm xuống giường, và dù ông đã không muốn bạn lại quá gần, nhưng cảm giác được bạn chạm vào người thật sự quá quyến rũ. Price nằm xuống, tay vẫn nắm lấy bàn tay yêu quý của bạn. 
“Thì… kiểu gì cũng sẽ khỏe trong vòng 72 tiếng thôi. Đâu cần phải được chăm sóc như là ông già vậy”. Price cười, “Với cả, nhà bếp không hoạt động giờ này đâu nên làm sao mà nấu cái gì để ăn.”
Bạn bĩu môi, nhưng lựa chọn không cãi lại Price, rồi lại tiếp tục trò chuyện với đại úy về những vấn đề khác. Bạn muốn chăm sóc cho đại úy của mình mà chú già này cứ cứng đầu chả chịu để ý bản thân bao giờ cả. Bạn cứ nói chuyện với Price như thế cho đến khi ông chìm vào giấc ngủ, lần này Price đã có thể ngủ một cách thoải mái mà không bị cơn bệnh hành hạ.
Bạn từ từ bước ra ngoài, quyết định sẽ nấu cho Price một chén súp để khỏe hơn. Nhìn cảnh Price mệt mỏi nằm trên giường bệnh mà chẳng có lấy một thứ đồ bổ gì để bồi dưỡng khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng mà nhà bếp không còn hoạt động nữa, bạn cũng phân vân không biết phải làm sao. 
Rồi đột nhiên bạn nảy ra một ý tưởng.
Price đang đắm chìm trong cơn mê mang của mình, trong mơ, ông lại mơ thấy những cuộc chiến mà mình đã trải qua. Mơ đến những người đồng đội cũ, mơ đến ngày đầu tiên nhập ngũ của mình. Mơ đến những trận chiến nguy hiểm suýt đẩy ông vào chỗ chết. Và đặc biệt mơ đến ngày đầu tiên ông thành lập đội đặc nhiệm 141. 
Rồi Price lại mơ thấy bạn, người lính binh nhì vẫn còn rất mới so với cả đội. Nhưng bằng một cách nào đó, bạn đã tiếp cận Price, và lại khiến cho Price có thứ cảm xúc bị cấm đoán trong quân đội này. Nụ cười của bạn, giọng nói của bạn, đôi mắt của bạn, mọi thứ khiến Price cảm thấy bạn chính là ánh sáng soi rọi tâm hồn ông. 
Ông không biết làm sao để giữ bạn mãi trong vòng tay, khi mà cả hai ai cũng đều tham gia vào những trận chiến có thể tước đi mạng sống của hai người bất kỳ lúc nào. Nhưng Price vẫn muốn ôm bạn thật chặt, giữ bạn trong lòng mà bảo vệ bạn khỏi những hiểm nguy của thế giới này. Có thể Price không còn trẻ, nhưng ông có rất nhiều kinh nghiệm, như bạn đã bảo “rừng càng già càng cay”, ông có thể là người bảo vệ bạn tốt nhất.
Phải, Price chỉ muốn bảo vệ bạn, bao bọc bạn và chiều chuộng bạn như báu vật của riêng ông. Chỉ vậy thôi, một giấc mơ đơn giản…
“Nhanh lên!”
Price còn mê mang lắm, không thể bắt kịp với thực tế hỗn loạn được.
Đã có chuyện gì? Ai đang gào thét?
“Bình cứu hỏa đâu!?” 
“Bên kia!”
“Soap! Coi chừng phỏng!”
Đó là giọng nói của bạn, bạn đang gặp nguy hiểm sao? Có chuyện gì?
Price lờ mờ tỉnh lại, nén đi cơn chóng mặt nhức đầu của mình lững thững bước xuống giường. 
Em đang ở đâu? Price cần biết bạn đang ở đâu!
“Đại úy! Ngài cứ nghỉ đi, cháy nhỏ ấy mà”
Price vừa mở cửa bước ra đã thấy một binh nhì khác chạy ngang, cậu ta đứng lại chỉ cho Price nhìn thấy cảnh bạn và Soap đang cố gắng dập tắt mớ lửa ở cuối hành lang. Ngọn lửa không lớn lắm, nhưng vì bình cứu hỏa đã hỏng, không dùng được nữa, nên Soap đã dùng cái bình để đập vào bếp ga - thứ đã gây nên ngọn lửa ấy. 
“Mày đã làm cái gì vậy!?”
“Nấu súp!”
“Giờ này hả!?”
Soap hoảng loạn cố gắng dập lửa, anh chàng lấy hết sức bình sinh để vặn cái bình cứu hỏa thêm lần nữa nhưng vẫn không được. 
Hóa ra là vì nấu súp cho mình…
Trong lòng Price dâng lên một luồng cảm xúc kỳ lạ khiến ông cảm thấy muốn bật khóc. Chưa bao giờ Price cảm thấy chỉ vì một chén súp bị cháy lại có thể làm ấm trái tim của ông như thế.
Và rồi trong khi bạn và Soap vẫn chưa làm được gì thêm, Price đã vội chạy ra lại với chiếc chăn ướt đẫm, quăng cái chăn đó lên bếp và luồn tay vào để vặn lại bình ga đang mở.
Ngọn lửa đã dừng lại rồi.
Price thở dốc, bạn và Soap cũng thở dốc.
"Jo- đại úy…"
"Đội trưởng!"
"Hai đứa không quậy một ngày sẽ chết à!?"
Price gầm lên, ném cái thứ trong tay cho Soap. Ông thở hổn hển vì cơn đau trong ngực, mồ hôi nhễ nhại như suối vì cố gắng chạy.
"Xin lỗi đại úy…"
Bạn lầm bầm mà sợ hãi nhìn về Price. Nhưng bạn không phải sợ vì Price tức giận, bạn sợ vì trông Price càng lúc càng tệ quá. Nhìn ông đứng không vững, gương mặt đỏ như lựu và mồ hôi bao trùm cả cơ thể khiến lồng ngực của bạn như bị một tảng đá đè nặng.
Bạn bước đến định ôm lấy cánh tay của Price để đỡ ông, nhưng ông lại né ra không cho bạn đụng vào.
"Sẽ lây đấy, tôi sẽ ổn thôi-"
"ĐẠI ÚY!"
Price ngất đi trong vòng tay của bạn, dần dần mất đi ý thức, thứ cuối cùng mà Price có thể thấy được chính là đôi mắt hoảng sợ của bạn và những giọt mồ hôi của ông rơi trên làn da ấy.
….
"Mày chê ghệ tao đốt phòng còn mày thì xíu nữa đốt nguyên cái căn cứ luôn"
"Bớt đổ thừa nghen, đứa này đốt chứ có phải tao đâu?” 
Soap chỉ ngón cái về phía bạn, bạn nhún vai, cười cười tỏ ra vô tội hết sức có thể. 
Cũng đã ba tuần kể từ khi sự kiện bếp ga của bạn bị cháy diễn ra, và việc này đã trở thành trò đùa kinh niên của mấy thành viên trong đội 141. Họ cứ nhắc đi nhắc lại để ghẹo bạn mãi, hết Soap rồi tới Gaz, đến Ghost lâu lâu cũng đem ra “lên mặt” với bạn vì ít ra gã không làm cháy cái bếp ga di động nào. 
Hồi mới đầu bạn có hơi khó chịu một chút, nhưng rồi từ từ cũng quen với sự chọc ghẹo của họ. Giờ muốn chọc à? Mặc kệ.
Còn về Price, đúng như lời trấn an của mình, chỉ sau 72 giờ đã hồi phục và khỏe trở lại. Hóa ra là ông chỉ bị cảm mạo thật thôi, có điều vì ông đã không ăn không ngủ suốt ba ngày mới không có đủ sức đề kháng để chống lại cơn bệnh. 
Bạn nhìn Soap và Gaz đùa về vụ cháy bếp ga thêm chút nữa, chán nản chống cằm nhìn lên trần nhà. 
Cũng đã gần ba tuần rồi bạn không thấy Price, vì Laswell đã cấm bạn và Soap đến gần ông ấy. 
Không biết Price có nhớ bạn không, hay là đang bực mình vì trò chơi ngu của bạn. Bạn chỉ muốn lo lắng cho Price nhưng có điều thần may mắn không thích gõ cửa phòng của bạn cho lắm. Bây giờ Price đã khỏe lại rồi nhưng ông chỉ ra lệnh thông qua giấy tờ và thông qua Ghost, đến cả việc phạt bạn cọ toilet cũng là do Ghost thông báo, điều đó làm bạn nhớ Price hết sức. 
“Ah, ông già đây rồi”
Soap reo lên vui vẻ, bạn cũng nhìn ra cửa của quán bar, và kìa, Price đang ở đó. Ông vẫn thế, vẫn cao ráo cường tráng và khỏe mạnh như thời bạn mới vào đội. Price đội chiếc mũ vành rộng đặc trưng của mình, bận chiếc áo thun màu xanh bạn yêu thích làm lộ thớ cơ bắp chắc nịch của ông. 
Ai dám nói Price già? Làm gì có ông già nào sexy như Price của bạn, phải không?
Bạn không giấu được nụ cười tít mắt khi nhìn về Price, làm cho ông phải trừng mắt cảnh cáo bạn đừng để cho người khác thấy. Bạn gật gật đầu tỏ vẻ hiểu ý và thu lại gương mặt mê trai. (Xui rủi làm sao Ghost đã nhìn thấy nụ cười ấy của bạn, nhưng gã chẳng thèm để ý mà vẫn tập trung vào ly rượu của mình)
“Mấy đứa đang nói xấu tôi đấy à?”
“Soap vừa khen ông già nay trẻ thêm hai tuổi đó”
“Nín nghen thằng kia, ổng chưa xử vụ bồ mày đốt phòng là hay lắm rồi”
Price từ từ đi đến quầy bar trong sự chào đón của Soap lẫn Gaz, cố gắng nhịn cười vì mấy thứ xàm lông của hai cậu chàng. Ông nhìn rảo một vòng và rồi nhún vai kiểu vì “chẳng còn cái ghế nào khác” nên đã tự nhiên ngồi kế bên bạn. 
“Chú già” 
Bạn nâng ly chào đón Price và truyền cho ông ly whiskey rẻ tiền nhưng ngon nhất mà quầy bar này có, ông mỉm cười nhận lấy, cố gắng giấu đi ánh mắt tràn đầy yêu thương của mình dành cho bạn. Price không muốn để cho người khác nhìn thấy mình yêu chiều bạn đến mức nào, nhưng mỗi khi bạn ở gần, ông không nhịn được mà cứ như bị tan chảy. 
“Tụi này mới kể về vụ cháy bếp ga mấy tuần trước” 
Soap cười toe toét, huých huých tay bạn và nhướng nhướng mày về phía Price.
Bạn bất lực thở dài, đập tay vào mặt và ráng nhịn đi sự xàm của Soap. Price thấy thế thì bật cười, đặt ly rượu xuống rồi điềm nhiên hỏi: “Thế đêm đó đứa nào bày đầu?”
Và trong sự giật mình của bạn, tất cả mọi người đều chỉ tay về phía thủ phạm thật sự. 
Bạn trợn mắt nhìn Price, lão già này, chán sống rồi đúng không? 
Bạn giả bộ bật cười tỏ ra vô tội, nhưng trong lòng vô cùng bực bội. Rõ ràng là Price biết rõ bạn vì ổng nên mới làm cháy cái bếp ga (bạn không hề cố ý, đó chỉ là tai nạn!). Thế mà ông già ấy vẫn thích hỏi lại như thể muốn thể hiện quyền lực và tỏ ra “tôi đây là người trưởng thành” với bạn vậy!
Nhìn Price cười một cách đắc ý, lại còn thêm vài cú gật gù và “lần sau đừng có trẻ con như vậy nữa” làm cho bạn nổi hứng trả thù. 
Tranh thủ lúc Soap đang quay sang chỗ khác bàn với Gaz về trận đá banh sắp tới, bạn tựa người lên quầy bar, tay chống đầu làm lộ ra một phần phía sau cổ của bạn vì tư thế (mà bạn coi là quyến rũ) đó và nháy mắt chọc ghẹo: “Đêm đó cháy bỏng thật chú già nhỉ?”
Giọng nói của bạn cứ nhừa nhựa, không nhanh cũng không chậm nhưng đầy sức quyến rũ lạ thường. Nụ cười của Price cứng lại, ánh mắt tối sầm cảnh cáo bạn về ngôn ngữ của mình. Nhưng bạn vẫn tiếp tục đùa dai, ngón tay vẽ vẽ vòng quanh chân ly rượu của Price với nụ cười tít mắt. 
Price đưa ly rượu lên nhấp môi để tránh ánh mắt của bạn, chất rượu cay xè cũng không làm trái tim của ông ngừng nhảy nhót. Ông đưa tay sờ lên phần đùi trong của bạn dưới gầm quầy bar, bàn tay thô ráp ấy cẩn thận đến nỗi không ai phát hiện ra Price đang làm điều mờ ám nào. 
Và rồi nhéo thật mạnh.
“Cái lồ-”
Bạn giật nảy mình vì cơn đau truyền đến, chút nữa là làm đổ ly rượu gần đó của Soap. 
“Cẩn thận miệng đấy nhóc con” Price cười cười, tiếp tục uống ly rượu của mình như thể việc này chả liên quan gì đến ông. 
Soap vội kéo ly rượu của anh chàng sang chỗ khác, chề môi đẩy bạn về chỗ ngồi của mình.
“Nè công chúa, tao bị phạt vì mày một lần rồi, coi chừng ai đó phạt hai đứa thêm lần nữa bây giờ” 
Soap đá lông nheo với đại úy, Gaz giả bộ làm động tác “tôi bị mù” để khỏi phải ọe ọe vì hành động của Soap. Price cười cười, từ tốn nói: “Ai mà nỡ phạt công chúa chứ” 
Ông móc mỉa, rồi lại liếc tặng bạn một ánh nhìn đầy trêu tức. 
Và bạn có tức không? CÓ!
Nhưng bạn có làm được gì không!? KHÔNG!
Bạn bấm bụng nhịn lại cơn tức, trong đầu âm mưu sẽ báo thù thêm một lần nữa. 
“Mà sao hôm bữa mày lại đốt phòng vậy Gaz?” bạn hướng sự chú ý đến Gaz, làm anh chàng chỉ cười mà đáp lại: “Ghệ tao thèm cocktail”
“Loại nào?”
“Molotov”
Vậy là bạn và cả đội 141 lại tận tưởng một đêm “yên bình” tại một quán pub nhỏ nơi mọi người vừa hoàn thành nhiệm vụ xong. Gần như cả đêm đều khá suôn sẻ nếu không nói đến việc bỗng nhiên Soap nổi hứng rủ bạn chơi uống thi với cậu ta. 
Bạn ham vui nên đồng ý, chi hết tiền ra để thi coi đứa nào sẽ say trước. Price lấy cớ mình già nên không chơi, Ghost thì vẫn không lung lay khi bạn và Soap đòi kéo gã vào thi cùng. Gaz cũng tham gia chơi, vừa chơi vừa facetime với người đồng đội (mà ai cũng biết đó là ghệ của Gaz) để khoe chiến tích của mình.  
“Phải chi mày ở đây để chứng kiến Gaz thua” bạn đặt ly rượu xuống, mặt mày đỏ chót cười với người trong điện thoại Gaz.
“Cậu ta bị Laswell lôi đầu đi rồi” 
Không đợi Gaz trả lời, Price mỉm cười đáp thay cho cậu ấy. Bạn cười rạng rỡ với Price, tiếp tục trò chơi ngu ngốc của mình. 
Đến gần giữa khuya, bạn rời bỏ cuộc chơi mà xin phép đi vệ sinh trước. Đi đến bồn rửa mặt, bạn mới thấy bản thân đã xỉn thê thảm đến mức nào. Mặt mày đỏ ửng, quần áo nhếch nhác, trên mặt còn một vết đỏ chót cho khi nãy do quá xỉn nên đã đập mặt lên bàn. 
Bạn cười khúc khích với bản thân trong gương, có lẽ là do tâm tình thoải mái nên bạn càng dễ cười hơn nữa. Và rồi trong gương, bạn nhìn thấy bóng người khoanh tay tựa vào cạnh cửa nhà vệ sinh. Một dáng cười to lớn, cơ bắp và đội chiếc nón quen thuộc. 
“John”
Bạn cưng chiều thốt ra tên của Price, khi không có ai, bạn vẫn thích gọi Price là John hơn là “đại úy” hay “đội trưởng” khô khan. Bạn cười với Price trong gương, và Price trong gương của mỉm cười với bạn. 
“Tôi còn chưa cảm ơn em vì món súp”
“Cháy rồi thì làm gì có món súp nào đâu John, đâu cần phải cảm ơn em như thế. Đáng lẽ em nên xin lỗi John vì đã để John ngất ấy chứ”
Nụ cười của bạn đượm một sự buồn bã, rồi bạn cứ tiếp tục rửa tay và chùi hai tay bị ướt vào quần của mình. 
Price đi đến bên bạn, cầm lấy mớ khăn giấy bên góc bồn rửa mặt rồi chùi tay cho bạn.
“Tôi nguyện ngất cả trăm lần chỉ được ăn món súp của em” 
Price dịu dàng nói, ánh mắt yêu thương của ông làm bạn trong cơn say càng thêm mơ màng. Bây giờ ở khoảng cách gần như thế này bạn mới để ý những sợi tóc bạc trên mái tóc Price, chúng đã bạc đi nhiều hơn so với ba tuần trước bạn trông thấy. Bạn đưa tay chạm vào những sợi tóc bạc ấy, thì thào với Price: “Thôi thà John dẫn em đi ăn nhà hàng còn hơn, em ngán việc làm cháy thêm cái bếp ga nào rồi” 
Price mỉm cười, hôn lên trán bạn và quăng mớ khăn giấy vào thùng rác. Bạn rất yêu nụ cười này của Price, dù trải qua bao nhiêu lần đi chăng nữa thì nhìn thấy Price cười vẫn là điều bạn mong mỏi nhất sau những đợt nhiệm vụ mệt mỏi. 
Bạn kéo Price lại và đặt lên môi ông một nụ hôn, ban đầu chỉ nhẹ nhàng như một nụ hôn cảm ơn, nhưng sau từ từ lại mạnh mẽ và mãnh liệt. 
“Được rồi nhóc con”
Price cười, đẩy bạn ra khỏi nụ hôn nồng cháy của cả hai. Ông cười đến độ hai mắt đã cong lại thành hình bán nguyệt và môi thì bóng lưỡng bởi nụ hôn của bạn.
“Muốn hôn”
“Không, nhóc hôi quá”
Bạn há hốc mồm, đánh vào ngực Price một cái: “John mới hồi ấy!”
Cả hai lại bật cười, ông nắm lấy bàn tay vừa đánh mình và đưa lên môi, rồi hôn lên những đốt ngón tay nghịch ngợm của bạn. Price nâng niu bàn tay của bạn như thể bạn là thứ đồ dễ vỡ trân quý nhất của ông, bao bọc lấy tay bạn bằng đôi bàn tay đã trải qua một cuộc đời sóng gió. 
“Tụi mình đi ra thôi” bạn nói, “Không khéo lại có ai đồn bậy đồn bạ là mình độc chiếm nhà vệ sinh mất”
“Ừ” Price gật đầu, rồi cả hai cùng đi ra ngoài. 
Trên đường đi, Price định né bạn một chút để khỏi ai thấy thì bạn lại ôm lấy cánh tay của chú già. Ông không phản đối, tận hưởng cảm giác bạn chạm vào người mình.
Bạn nhìn lên Price đầy ngưỡng mộ, bóp bóp bắp tay săn chắc của ông: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tối đêm đó cháy bỏng thật John ha?” 
Vừa nói xong bạn bị Price dập cái nón của ông lên đàu mình. Ông đưa tay véo má bạn. “Tôi già rồi, đừng có chọc như vậy nữa”
“John mới có 40 thôi đấy!”
“Thì?”
Price nhướng mày, 40 vẫn là già hơn bạn, con nít con nôi đừng có giỡn với người lớn!
Bạn cười khúc khích, rồi bỏ tay ra Price ra khi thấy có bóng người khác bước vào. 
“Lần sau em sẽ nấu cho John món khác”
“Ừ, nhưng phải có sự giám sát của tôi nhé”
“Vâng”
12 notes · View notes
goc-xanh · 1 year
Text
Ngày này 7 năm trước, mình đăng một bài review ngắn về cuốn "Nơi em quay về có tôi đứng đợi" lên facebook. Còn lập hẳn album / my book list / để ghi lại cảm nhận sau mỗi lần đọc sách. Vậy mà, từ ấy đến nay, mình chẳng viết thêm bất kì một bài nào nữa. Sự nghiệp review sách chưa kịp nở đã vội lụi tàn. (ーー;)
Tumblr media
CUỘC ĐỜI VỐN LÀ NHỮNG CHUỖI NGÀY HỘI NGỘ VÀ CHIA LY
Nỗi buồn đã phảng phất đâu đó ngay từ tựa đề cuốn sách. Là tình yêu. Là chờ đợi. Là mỏi mắt ngóng trông một bóng hình giữa rừng thu vàng lá.
Trong đầu mình nhanh chóng vẽ ra một câu chuyện tình đẹp nhưng ngắn ngủi; dù không còn ở bên nhau nhưng chàng trai vẫn sẽ mãi ở đây, chờ đợi người con gái ấy quay về. Và cốt truyện chính xác là như vậy. Nhưng cái hay của Ichikawa Takuji là ông biết cách biến cốt truyện tưởng chừng như đơn giản ấy thành một tác phẩm vô cùng đặc sắc. Mang đậm phong cách cá nhân. Nhẹ nhàng. Hài hước. U buồn. Nhưng tuyệt nhiên không đánh mất đi niềm tin và hi vọng.
Dưới góc nhìn của Satoshi, tác giả kể cho chúng ta nghe câu chuyện tình đẹp nhưng không kém phần "chân thực" của anh và Yuko. Đang tận hưởng những tháng ngày hạnh phúc thì tai họa bất ngờ ập xuống đầu cặp vợ chồng son. Là tai họa.
Tumblr media
Chiếc ảnh ngày xưa ấy.
Đánh giá: 4.5/5
Những trang đánh giá sách thường chấm theo thang điểm 5, không phải 10 như chấm phim. Tính chấm 4/5 thôi nhưng bản dịch hay, không lỗi; cộng thêm bìa đẹp nên cho thêm 0.5 điểm hình thức. Với lại, tựa đề tiếng Anh là "Separation" mà dịch sang tiếng Việt hay quá xá hay.
Thêm chút thông tin, "Nơi em quay về có tôi đứng đợi" là tiểu thuyết đầu tiên của Ichikawa Takuji bước ra khỏi mạng internet để xuất bản thành sách vào năm 2002. Trước cả "Em sẽ đến cùng cơn mưa" cơ, chỉ là xuất bản ở Việt Nam trễ thôi.
7 notes · View notes
chuyengia-dave · 10 months
Text
Top 5 trang web dịch truyện tiếng Anh online kiếm tiền uy tín
Dịch truyện tiếng Anh online kiếm tiền đang là xu hướng làm việc online của đông đảo các bạn trẻ hiện nay. Công việc này vừa giúp họ chia sẻ niềm đam mê đọc truyện với nhiều người khác, vừa tạo một khoản thu nhập rất hấp dẫn cho bản thân.
https://www.reddit.com/user/GoldenCloud2412/comments/18fz1wj/top_5_trang_web_dịch_truyện_tiếng_anh_online_kiếm/
2 notes · View notes
tapnhan · 1 year
Note
Hâm mộ những chuyến đi của chị quá. Chị có thể chia sẻ cách chị học ngoại ngữ đuọc không ạ
Hi e :D.
Tiếng Trung c học chính quy 4 năm trong trường theo giáo trình nên cũng ko làm thêm gì đặc biệt lắm (hình như 1,5 năm đầu học hết 6 quyển Nhịp cầu Hán ngữ?). Tuy nhiên đợt còn sinh viên tối c hay nghe radio mấy nhà đài bên Đài Loan, cũng hay đọc truyện hoặc báo chí bên Đài Loan để làm quen hơn với chữ phồn thể song song với học chữ giản thể trên trường. Hồi đi học rất thích tra từ điển giấy, từng lật nát gáy 1 quyển từ điển luôn :)). Tra từ điển giấy theo các bộ thủ vừa tra vừa có thể nhớ nhẩm chữ trong đầu là một cách học từ mới rất hiệu quả. Ngoài ra cũng có nghe podcast học tiếng Trung của bên podcast101 nữa (k biết bây giờ có còn k). Dịch sách, blog .. cũng là một cách học rất hay.
Sang năm thứ 3 đại học c bắt đầu học tiếng Nhật ở trung tâm trong khoảng năm học hết mấy quyển Nihongo So matome, xong quyển ngữ pháp rồi mới chuyển qua từ vựng rồi thi N1. Đề N1, N2 trước kia đều khá sát với sách nên cứ học sách xong là thi được rồi. Vì vốn học tiếng Trung rồi nên càng lên level cao học tiếng Nhật rất nhàn vì toàn Kanji đã biết hêt. Tuy nhiên có N1 điểm cao nói cũng vẫn kém nên khi ra trường đi làm có cơ hội nào thì cũng nên tận dụng để giao tiếp với người Nhật nhiều hơn mới tự tin hơn và dần dần nói tốt lên hơn được.
Tiếng Anh sau khi thi DH xong c cũng bỏ rất lâu ko học lại nhưng sau đó nghĩ cần phải củng cố thì kiếm bạn bè người quen rồi tham gia mấy buổi cafe giao tiếp với người nước ngoài để có cơ hội thực hành nói hơn. Sau đó cũng tạo thói quen đọc sách ngoại văn, thời gian đầu thì ghi chú từ mới vào sách hoặc flashcard rồi thi thoảng mở ra coi. Đọc sách quen rồi từ vựng tốt hơn thì dần dần có thể bỏ hẳn từ điển ko vừa đọc vừa tra nữa, từ nào k biết thì đoán nghĩa để đọc tiếp, nếu tự đoán đọc thấy vẫn trúc trắc thì mới lấy từ điển tra lại. C cũng xem khá là nhiều film ảnh của Mỹ vừa để giải trí vừa để học tiếng. Ban đầu xem có phụ đề rồi dần dần bỏ phụ đề.
Ngoài ra đối với tiếng Anh thì việc tập trung 1 khoảng thời gian để ôn thi Ielts hay Toefl, GRE gì đó c thấy cũng rất có ý nghĩa vì nếu tập trung học thì sau đó e sẽ thấy trình tiếng Anh của mình sẽ lên 1 bậc rõ rệt.
Phương châm của c khi học ngoại ngữ là ko bao giờ ép bản thân buộc phải làm gì đó (vd một ngày phải học bao từ vựng, đọc bao trang sách ...), chủ yếu cần có tâm thế thoải mái và duy trì lâu dài ko ngắt quãng quá lâu là được rồi. Từ mới nhìn một lần, 2 lần ko nhớ thì cứ để đó thi thoảng lật lại gặp đến lần thứ 5,6 rồi sẽ tự nhớ. Lúc chán học sách thì mở phim, mở nhạc mở đài theo chủ đề mình thích ra nghe. Mỗi ngày nhích một ít dần dà tích tiểu thành đại, ko bị ngộp quá sẽ nhanh chán.
Thời đại bây giờ so với hơn chục năm trước khi c bắt đầu học ngoại ngữ khác nhau rất nhiều. Mọi người có nhiều điều kiện để tiếp cận với sách báo, video .. ngoại văn online, offline hơn. Các kinh nghiệm trên cũng ko có gì to tát lắm (mà có khi cũng có cái lỗi thời rồi) nhưng cũng hy vọng phần nào có thể giúp e được ít nhiều >3
6 notes · View notes
lithpham · 1 year
Text
CON TRAI TÔI HÌNH NHƯ LÀ GAY - Bộ truyện gia đình ấm áp nhất mình đã đọc trong năm nay
Con trai tôi hình như là gay khiến mình ấn tượng ngay từ cái tên bởi những cuốn BL, GL hay LGBTQIA+ mình từng đọc đều được kể dưới góc nhìn của người trong cộng đồng. Mình thực sự tò mò không biết nếu góc nhìn ấy được dịch chuyển sang một người chưa từng liên quan đến LGBTQIA+ thì sẽ như thế nào. Liệu tình tiết có bị thê lương hoá khi một bà mẹ đau khổ phát hiện ra con trai mình không như chúng bạn, hay nhân vật trở nên vô duyên, xông xáo quá mức? May thay, những lo lắng của mình chẳng những không thành sự thật, mà mình còn phải gật gù tâm đắc với những suy nghĩ sâu sắc của mẹ Hiroki.
Tumblr media
Một điều mình thực sự rất nể dì Tomoko - mẹ Hiroki, đó là dì để con trai tự quyết những gì cậu bé thích, thay vì can thiệp sâu thì dì chọn cách gợi mở, trò chuyện cùng con. Hiroki là tuýp người thể hiện suy nghĩ ra bên ngoài nên dù có cố giấu thì có lúc sẽ lỡ lời, ví dụ như khen vận động viên nam, bảo rằng học toán giỏi vì thầy đẹp trai, thay vì bảo tương lai có bạn gái thì nói là có bạn trai, rồi sau đó phải đi chữa ngượng. Dì Tomoko dù hiểu hết suy nghĩ của con trai mình, nhưng chẳng hề bù lu bù loa lên, mà sẽ cười đùa cùng Hiroki, giả vờ không phát hiện ra điều gì. Dì chọn cách âm thầm ủng hộ xu hướng tính dục của con mình, đợi đến khi cậu bé cảm thấy thoải mái để comeout.
Tumblr media
Thực ra mẹ Hiroki cũng có chút hốt hoảng lúc ban đầu nhưng dì nhanh chóng rút ra được điều quan trọng nhất, là con mình lớn lên khoẻ mạnh cả về thể chất lẫn tinh thần, được tự do thể hiện sở thích của mình và tự lựa chọn hạnh phúc trong đời. Đây cũng là một điều khắc sâu trong lòng mình khi đọc cuốn truyện này, bởi dù tự nhủ phải tôn trọng quyết định của người khác thì đôi khi mình vẫn nghĩ phải làm thế này mới tốt còn như kia thì sai rồi. Hoá ra tốt xấu trong đời mỗi người lại khác nhau, mấy thứ vô thưởng vô phạt trong đời mình lại là vàng bạc trong đời người nọ.
Con trai tôi kết hôn cùng người vợ xinh đẹp, có cho mình một gia đình hạnh phúc. Không phải tôi chưa từng tưởng tượng ra viễn cảnh như vậy. "Đáng tiếc"cho ai? Ai là người thấy "tiếc nuối "? Nếu giờ Tono đang hạnh phúc mà bắt cậu ấy phải từ bỏ niềm hạnh phúc đấy thì chẳng phải đó mới là điều đáng tiếc sao? Tôi mong con trai mình có thể theo đuổi hạnh phúc của nó mà không bị ảnh hưởng bởi lời đánh giá của những người xung quanh.
Dù những thứ mà con tôi thích không thể chia sẻ với người khác hoặc không giúp ích được gì cho tương lai của chúng đi chăng nữa, thì nó vẫn góp phần làm cho cuộc sống hàng ngày của các con tôi thêm phong phú. Vậy nên tôi muốn chúng trân trọng niềm yêu thích đó.
Ngoài ra, Con trai tôi hình như là gay còn góp tiếng nói nhân văn nhằm xoá bỏ định kiến giới. Làm đàn ông thì hoàn toàn có quyền được sợ khi thấy thứ đáng sợ và được khóc khi có chuyện đáng buồn. Ai bảo chỉ có con gái mới được đi học đàn, còn con trai học đàn là ẻo lả. Chuyện một người đàn ông chỉ toàn chơi với người cùng giới hay khác giới chẳng liên quan gì đến tính hướng của người đó. Nói cách khác chẳng ai có quyền phán xét người khác chỉ bởi sở thích của họ.
Dù anh chỉ đùa và không có ý gì xấu nhưng anh ám chỉ chuyện Hiroki không muốn có bạn gái hay không thích bạn nữ nào là kì lạ, bất bình thường. Thế chẳng phải anh cũng giống mấy đứa nhỏ trêu Yuri sao? Em thấy có gì lạ đâu nhỉ? Hiroki quý mến bạn bè nó và rất trân trọng khoảng thời gian được ở cùng bạn bè. Bị người khác cười nói rồi trêu chọc về thứ quan trọng với mình thì ai mà chẳng thấy khó chịu chứ.
Những suy nghĩ này không có gì là đao to búa lớn, nhưng sống cả đời trong xã hội đầy định kiến làm mình thực sự biết ơn tác giả vì đã nói lên những điều bình dị bị chôn vùi. Bố mẹ của Hiroki vẫn còn một hành trình dài để thấu hiểu hết những tâm tư của cậu con trai mới lớn. Và việc được chứng kiến hành trình đó đã cho mình thêm nhiều bài học quý giá để đối xử tốt hơn với người khác và với cả bản thân mình.
2 notes · View notes
thptngothinham · 5 days
Text
Chi tiết dàn ý thuyết minh về tác giả Nguyễn Du hay nhất được THPT Ngô Thì Nhậm sưu tầm và hướng dẫn lập dàn ý thuyết minh về đại thi hào Nguyễn Du giúp các em đạt điểm cao Để làm được một bài văn thuyết minh về tác giả Nguyễn Du thì trước hết các em cần xây dựng cho mình một dàn ý chuẩn xác nhất, đưa được các luận điểm thuyết minh cần có để làm rõ được, cùng THPT Ngô Thì Nhậm tham khảo chi tiết dàn ý dưới đây để có cho mình một bài văn hay nhé! Dàn ý số 1 thuyết minh về tác giả Nguyễn Du 1. Mở bài - Giới thiệu khái quát về tác giả Nguyễn Du: là đại thi hào dân tộc, là danh nhân văn hóa thế giới. - Giới thiệu về tác phẩm kinh điển của Nguyễn Du: "Truyện Kiều" - là kiệt tác của văn học Việt Nam và được dịch ra nhiều thứ tiếng trên thế giới. 2. Thân bài a) Thuyết minh về cuộc đời và sự nghiệp của tác gia Nguyễn Du: Cuộc đời của đại thi hào Nguyễn Du + Tên, hiệu, năm sinh năm mất: tên chữ là Tố Như, tên hiệu là Thanh Hiên, sinh năm Ất Dậu (1765), mất năm Canh Thìn (1820). + Quê hương: quê cha ở Tiên Điền, huyện Nghi Xuân, tỉnh Hà TĨnh; quê mẹ ở Bắc Ninh, nhưng ông lại được sinh ra ở Thăng Long. Nhờ đó, Nguyễn Du dễ dàng tiếp thu tinh hoa của nhiều nền văn hóa. + Gia đình: đại quý tộc, nhiều đời làm quan to, có truyền thống làm thơ văn và say mê ca kĩ. + Thời đại: sinh ra và lớn lên trong thời kì lịch sử đầy biến động dữ dội của xã hội phong kiến. + Cuộc đời: đầy bi kịch, Nguyễn Du sớm mồ côi cả cha lẫn mẹ, phải ở với anh trai là Nguyễn Khản. Gia đình tan tác, bản thân ông cũng đã từng lưu lạc “mười năm gió bụi” ở quê vợ Thái Bình. Nhưng chính những cơ cực, vất vả đó đã hun đúc cho ông vốn sống quý giá, và sự am hiểu sâu sắc vốn văn hóa dân gian. + Nguyễn Du làm quan dưới hai triều Lê và Nguyễn. Ông là vị quan thanh liêm, được nhân dân tin yêu, quý trọng. Sự nghiệp văn học của tác giả Nguyễn Du + Các tác phẩm văn học tiêu biểu của Nguyễn Du: thơ chữ Hán, Nguyễn Du có 3 tập thơ (Thanh Hiên thi tập, Nam trung tạp ngâm, Bắc hành tạp lục). Thơ chữ Nôm, Nguyễn Du có hai kiệt tác “Truyện Kiều” và “Văn tế thập loại chúng sinh”. + Nội dung chủ đạo trong các tác phẩm của Nguyễn Du: Thơ văn của ông có giá trị hiện thực sâu sắc, phản ánh chân thực cuộc đời cơ cực của ông nói riêng, và xã hội đen tối, bất công nói chung.Các tác phẩm đều chứa chan tinh thần nhân đạo – một chủ nghĩa nhân đạo thống thiết, luôn hướng tới đồng cảm, bênh vực, ngợi ca và đòi quyền sống cho con người, đặc biệt là người phụ nữ tài hoa mà bạc mệnh. + Nghệ thuật: Về thể loại: Nguyễn Du đã đưa hai thể thơ của truyền thống dân tộc đạt đến trình độ điêu luyện và mẫu mực cổ điển. Nguyễn Du đã tiểu thuyết hóa thể loại truyện Nôm, với điểm nhìn trần thuật từ bên trong nhân vật, và nghệ thuật miêu tả tâm lí tinh tế, sâu sắc.Về ngôn ngữ: Nguyễn Du đã có đóng góp to lớn, làm cho ngôn ngữ Tiếng Việt trở nên trong sáng, tinh tế và giàu có.Nguyễn Du đã có những đóng góp to lớn, thúc đẩy tiến trình phát triển của văn học Việt Nam. b) Giới thiệu sơ bộ về kiệt tác của Nguyễn Du: Truyện Kiều - Tên gọi: Đoạn trường tân thanh (Tiếng kêu mới đứt ruột). - Dung lượng: 3254 câu thơ lục bát. - Nguồn gốc: “Truyện Kiều” được sáng tác dựa theo cốt truyện “Kim Vân Kiều truyện” - tiểu thuyết chương hồi của Thanh Tâm Tài Nhân (Trung Quốc). Nguyễn Du đã “hoán cốt đoạt thai” tác phẩm của Thanh Tâm Tài Nhân, và đem lại cho “Truyện Kiều” những sáng tạo mới mẻ cả về nội dung và nghệ thuật. -Thể loại: truyện Nôm bác học. 3. Kết bài - Khẳng định tấm lòng nhân đạo, tài năng của Nguyễn Du và sức sống bất diệt của Truyện Kiều. Dàn ý số 2 thuyết minh về tác giả Nguyễn Du I. Mở bài: Giới thiệu sơ qua về Nguyễn Du II. Thân bài: 1. Tiểu sử của Nguyễn Du: - Nguyễn Du (1765-1820) tên chữ là Tố Như, hiệu là Thanh Hiên, người làng Tiên Điền, huyện Nghi Xuân (Nghệ Tĩnh) - Ông sinh ra ở Hà Nội trong một gia đình danh giá, tổ tiên của ông rất nổi tiếng - Ông thi đỗ nhiều kì thi và được nhiều người nể phục. - Do nhiều biến cố lịch sử, từ năm 1789, ông rơi vào cuộc sống đầy khó khăn, gian khổ hơn 10 năm. 2. Các tác phẩm tiêu biểu của Nguyễn Du:
- Tác phẩm chữ Hán: Thanh Hiên thi tậpNam trung tạp ngâmBắc hành tạp lụcĐộc Tiểu Thanh ký - Tác phẩm chữ Nôm tiêu biểu: Đoạn trường tân thanhVăn chiêu hồnThác lời trai phường nónVăn tế sống Trường Lưu nhị nữ - Con người Nguyễn Du: Tấm lòng nhân đạo thể hiện qua các tác phẩmCó sự đồng cảm sâu sắc với người phụ nữ xưaYêu thương con người và thả hồn vào tác phẩm của mình III. Kết bài:  Nêu cảm nhận của em về tác giả Nguyễn Du Ông là một nhà văn có tấm lòng nhân đạo, qua các tác phẩm của ông ta có thể cảm nhận được điều ấy. Văn mẫu thuyết minh về tác giả Nguyễn Du Để có một bài văn hay thì các em có thể tham khảo một bài văn mẫu thuyết minh về Nguyễn Du dưới đây nha: Nguyễn Du sinh ngày 23 tháng 11 năm Ất Dậu, tức ngày 3/1/1866 ở kinh thành Thăng Long trong một gia đình quý tộc lớn. Thân sinh ông là Hoàng Giáp Nguyễn Nghiễm (1708 – 1775), làm quan đến tham tụng (tể tướng) tước Xuân quận công triều Lê. Mẹ ông là bà Trần Thị Tần, quê Kinh Bắc, đẹp nổi tiếng. 13 tuổi lại mồ côi mẹ, ông phải ở với người anh là Nguyễn Khản. Đời sống của người anh tài hoa phong nhã, lớn hơn ông 31 tuổi này rất có ảnh hưởng tới nhà thơ. Sự thăng tiến trên đường làm quan của Nguyễn Du khá thành đạt. Nhưng ông không màng để tâm đến công danh. Trái tim ông đau xót, buồn thương, phẫn nộ trước “những điều trông thấy” khi sống lưu lạc, gần gũi với tầng lớp dân đen và ngay cả khi sống giữa quan trường. Ông dốc cả máu xương mình vào văn chương, thi ca. Thơ ông là tiếng nói trong trái tim mình. Đấy là tình cảm sâu sắc của ông đối với một kiếp người lầm lũi cơ hàn, là thái độ bất bình rõ ràng của ông đối với các số phận con người. Xuất thân trong gia đình quý tộc, sống trong không khí văn chương bác học, nhưng ông có cách nói riêng, bình dân, giản dị, dễ hiểu, thấm đượm chất dân ca xứ Nghệ. Về văn thơ nôm, các sáng tác của ông có thể chia thành 3 giai đoạn. Thời gian sống ở Tiên Điền – Nghi Xuân đến 1802, ông viết “Thác lời trai phường nón Văn tế sống 2 cô gái Trường Lưu”. Đây là 2 bản tình ca thể hiện rất rõ tâm tính của ông, sự hoà biểu tâm hồn tác giả với thiên nhiên, với con người. Ba tập thơ chữ Hán thì “Thanh hiên thi tập” gồm 78 bài, viết lúc ở Quỳnh Côi và những năm mới về Tiên Điền, là lời trăn trở chốn long đong, là tâm sự, là thái độ của nhà thơ trước cảnh đời loạn lạc. Sau 1809, những sáng tác thơ của ông tập hợp trong tập “Nam Trung Tạp Ngâm” gồm 40 bài đầy cảm hứng, của tâm sự, nỗi niềm u uất. Truyện Kiều được Nguyễn Du chuyển dịch, sáng tạo từ cuốn tiểu thuyết “Truyện Kim Vân Kiều” của Thanh Tâm Tài Nhân, tên thật là Tử Văn Trường, quê ở huyện Sơn Am, tỉnh Triết Giang, Trung Quốc. Truyện Kiều đã được nhân dân ta đón nhận một cách say sưa, có nhiều lúc đã trở thành vấn đề xã hội, tiêu biểu là cuộc tranh luận xung quanh luận đề “Chánh học và tà thuyết” giữa cụ Nghè Ngô Đức Kế và ông Phạm Quỳnh thu hút rất nhiều người của 2 phía cùng luận chiến. Không chỉ ảnh hưởng sâu sắc trong tầng lớp thị dân, Truyện Kiều còn được tầng lớp trên say mê đọc, luận. Vua Minh Mạng là người đầu tiên đứng ra chủ trì mở văn đàn ngâm vịnh truyện Kiều và sai các quan ở Hàn Lâm Viện chép lại cho đời sau. Đến đời Tự Đức, nhà vua thường triệu tập các vị khoa bảng trong triều đến viết và vịnh Truyện Kiều ở văn đàn, ở Khu Văn Lâu. Ngày nay, Truyện Kiều vẫn đang được các nhà xuất bản in với số lượng lớn, được dịch ra rất nhiều thứ tiếng. Các nhà nghiên cứu trên thế giới đánh giá cao Truyện Kiều. Dịch giả người Pháp Rơ-Ne-Crir-Sắc khi dịch Truyện Kiều đã viết bài nghiên cứu dài 96 trang, có đoạn viết: “Kiệt tác của Nguyễn Du có thể so sánh một cách xứng đáng với kiệt tác của bất kỳ quốc gia nào, thời đại nào”. Ông so sánh với văn học Pháp: “Trong tất cả các nền văn chương Pháp không một tác phẩm nào được phổ thông, được toàn dân sùng kính và yêu chuộng bằng quyển truyện này ở Việt Nam”. Và ông kết luận: “Sung sướng thay bậc thi sĩ với một tác phẩm độc nhất vô nhị đã làm rung động và ca vang tất cả tâm hồn của một dân tộc”. Năm 1965 được Hội đồng Hoà bình thế giới chọn làm năm kỷ niệm 200 năm năm sinh Nguyễn Du.
Nguyễn Du là nhà thơ sống hết mình, tư tưởng, tình cảm, tài năng nghệ thuật của ông xuyên suốt các tác phẩm của ông, xuyên suốt cuộc đời ông và thể hiện rõ nhất qua áng văn chương tuyệt vời là Truyện Kiều. Đọc Truyện Kiều ta thấy xã hội, thấy đồng tiền và thấy một Nguyễn Du hàm ẩn trong từng chữ, từng ý. Một Nguyễn Du thâm thuý, trải đời, một Nguyễn Du chan chứa nhân ái, hiểu mình, hiểu đời, một Nguyễn Du nóng bỏng khát khao cuộc sống bình yên cho dân tộc, cho nhân dân. Trên đây là 2 dàn ý thuyết minh về tác giả Nguyễn Du mà các em có thể tham khảo, đừng quên tham khảo những bài văn mẫu lớp 9 khác để hiểu rõ hơn về văn học của ông nhé!
0 notes
tomatomediavn · 20 days
Text
Tumblr media
“Tôi có nên dịch tên nhân vật, địa danh, viết lại cốt truyện hay “dịch sáng tạo” không?” Đây là câu hỏi rất quan trọng với các nhà phát triển game mà chúng ta đã cùng nhau giải đáp một chút ở bài đăng trước. Và dưới đây là các vấn đề cuối cùng nên xem xét để bản địa hóa trò chơi Trung Quốc thành công. Bạn không muốn mạo hiểm với thị trường tỷ đô này đúng không? Đừng bỏ qua bài viết này! 👉 Yếu tố thứ 3: Rename (Đổi tên) Đặt tên cho các vật phẩm, phần thưởng, nhân vật và địa điểm trong game theo quốc gia mục tiêu là một vấn đề tốn khá nhiều chất xám. Bạn có thể dịch nó theo nghĩa đen hoặc là đổi tên nó đi. Chỉ cần đặt cho anh hùng của bạn một cái tên hoàn toàn không liên quan đến tên ban đầu của họ trong trò chơi. Ví dụ nổi bật về thất bại trong việc dịch tên thương hiệu sang tiếng Trung Quốc là Coca Cola khi lần đầu tiên thâm nhập thị trường Trung Quốc: bản dịch của ko-kä-kö-la có nghĩa là "cắn một con nòng nọc bằng sáp". Đặc biệt: Một số từ như “CEO”, “WC”, “OK”, “Cool”,… thường được sử dụng ở Trung Quốc, vì vậy nó có thể được sử dụng thoải mái bằng tiếng Anh. 👉 Yếu tố thứ 4: Redesign (Thiết kế lại) Má* e, m ty, đầ lâ, bộ xương, c bạ, chủ đề tì* dc hoặc phỉ báng chính phủ là những yếu tố bị cấm ở thị trường tỷ dân này. Các trò chơi chứa các yếu tố trên hầu như đều bị cấm bán ở CHND Trung Hoa. Ví dụ điển hình: Phát hành trò chơi bắn súng, rất có thể bạn sẽ không tránh khỏi những cảnh má e. Giải pháp là gì? Chính là đổi màu cho máu! Không sai, chính là đổi màu máu sang màu khác màu đỏ, ví dụ như đen hoặc xanh lục (ít nhất, đó là điều mà PUBG và Counter Strike: Go đã làm được). Một trường hợp khác đó là khi mở rộng game bắn súng nổi tiếng Rainbow Six Siege sang châu Á, Ubisoft đã loại bỏ các bộ xương và cố gắng che giấu các dấu hiệu của yếu tố tì* dụ* và c* bạ*. Công ty chỉ dừng lại khi các game thủ phương Tây phàn nàn về những thay đổi. —--------- Các nhà ngôn ngữ học chuyên nghiệp nhận thức rõ những vấn đề, mâu thuẫn và cạm bẫy có thể có trong trò chơi của bạn khi phát hành game cho khán giả Trung Quốc. Tomato sẽ giúp bạn giải quyết những vấn đề đau đầu khi bản địa hóa game cho thị trường Trung Quốc! Tomato cam kết: 📗 50+ ngôn ngữ bản địa hóa 📗 Bản địa hóa game đảm bảo văn phong, cảm xúc nhân vật 📗 Cam kết bảo mật thông tin – NDA 📗 Cung cấp giải pháp trọn gói (lồng tiếng, chép dịch, biên dịch,…) 📗 Bản địa hóa mọi thể loại game (game hành động, game nhập vai, game thể thao,…)
Chọn dịch vụ bản địa hóa uy tín tại: https://bit.ly/tomato-dich-thuat-game
Ở đâu cần dịch thuật - Ở đó có Tomato! TOMATO MEDIA - MULTI-LANGUAGE TRANSLATION SOLUTIONS 🌐 Website: tomatotranslation.com 📞 Hotline: 0938.596.333 🏠 Kinh Do Building, 292 Tay Son, Trung Liet Ward, Dong Da District, Hanoi, Vietnam 🏠 362 Krungthep, Nonthaburi 2, Bangkok, Thailand 🏠 12th Floor, Wisma 46 Tower, Karet Tengsin, Jakarta, Indonesia
dichthuat #biendich #phiendich #dichphude #biêndịch #phiêndịch #dịchthuật #dichthuatonline #bandiahoa #translation #localization #interpreting #subtitles #dubbing #tomatomedia #dichthuattomato
0 notes
moingay1cuonsach · 1 month
Text
'Tắt đèn' được dịch và xuất bản tại Mỹ
Lê Hân Theo website của NXB Đại học Cornell (Mỹ), bản dịch tiếng Anh ‘Tắt đèn và truyện ngắn Việt Nam hiện đại 1930 – 1954’ (Light Out and Modern Vietnamese Stories, 1930 – 1954) sẽ chính thức ra mắt vào tháng 11.2024 tại Mỹ.Giáo sư Hà Mạnh Quân (ĐH Montana, Mỹ) và nhà thơ Paul Christiansen (chủ nhiệm biên tập nội dung tạp chí Saigoneer) là đồng dịch giả của tuyển tập này.Tắt đèn, tác phẩm kinh…
0 notes
thenutcrackers2021 · 2 months
Text
Mono no Aware - Ken Liu
Tumblr media
Về tác giả
Ken Liu sinh năm 1976 tại Phúc Châu, Trung Quốc và di cư đến Mỹ khi còn rất trẻ. Anh là tác giả của nhiều truyện ngắn, tiểu thuyết và tập truyện ngắn nổi tiếng như The Paper Menagerie, Grace of Kings và là người chuyển ngữ bộ tiểu thuyết Tam thể của Lưu Từ Hân sang tiếng Anh. Tác phẩm của anh thường kết hợp các yếu tố văn hóa phương Đông và phương Tây, đề cập đến các chủ đề như công nghệ, triết lý, văn hóa và nhân tính. Ken Liu là một trong những nhà văn khoa học viễn tưởng gốc Á nổi tiếng nhất thế giới. Anh đã nhận được nhiều giải thưởng văn học uy tín như Hugo, Nebula và World Fantasy. Ngoài sáng tác văn học, anh cũng làm việc như một luật sư, nhà dịch thuật và kỹ sư phần mềm.
Các thông tin khác cùng nhiều truyện ngắn và truyện dịch của Ken Liu có thể tìm thấy trên website https://kenliu.name/.
Về tác phẩm
Mono no Aware là một truyện ngắn của Ken Liu, đăng trên tạp chí Lightspeed năm 2013.
* * *
Thế giới có hình dạng giống như từ “cái ô” trong văn tự kanji, trừ việc được viết rất xấu, như chữ viết của tôi vậy, xấu đến nỗi tất cả các phần đều chẳng hài hòa chút nào.
Tumblr media
Bố tôi sẽ rất xấu hổ về nét chữ trẻ con của tôi. Quả thực, tôi hầu như không thể viết được nhiều chữ kanji nữa. Việc học chính thức của tôi ở Nhật Bản đã dừng lại khi tôi chỉ mới lên tám.
Tuy nhiên, với mục đích hiện tại, nét chữ xấu này vẫn tạm chấp nhận được.
Tán dù bên trên là cánh buồm mặt trời. Ngay cả ký tự kanji méo mó đó cũng chỉ có thể cho ta một gợi ý về kích thước khổng lồ của nó. Mỏng hơn bánh tráng gấp trăm lần, chiếc đĩa quay ấy trải rộng hàng nghìn kilomet ngoài không gian như một cánh diều khổng lồ có ý định bắt giữ mọi photon bay qua. Cánh buồm cản bầu trời theo đúng nghĩa đen.
Bên dưới treo một sợi dây cáp bằng ống nano carbon dài 100km: chắc, nhẹ và dẻo. Cuối dây cáp treo lõi của con tàu Hy Vọng, mô-đun nhà ở, là một hình trụ dài 500m tập hợp toàn bộ 1.021 cư dân trên thế giới.
Ánh sáng từ mặt trời chiếu vào cánh buồm, đẩy chúng tôi đi trên một quỹ đạo xoắn ốc ngày càng mở rộng và tăng tốc rời xa khỏi nó. Gia tốc giữ chúng tôi dưới mặt đất, tạo ra trọng lượng cho vạn vật.
Chúng tôi đi theo đường cong của quỹ đạo đến một ngôi sao tên là 61 Virginis. Hiện tại thì ta không thể thấy nó được vì ngôi sao đang ở sau tán của cánh buồm mặt trời. Tàu Hy Vọng sẽ tới đó trong khoảng 300 năm nữa, có thể lâu hơn hoặc sớm hơn.  Nếu may mắn, những đứa cháu chắt tôi sẽ được chứng kiến sự kiện đó - tôi đã từng tính thử xem con cháu đời thứ bao nhiêu của tôi sẽ có vinh dự ấy, nhưng giờ tôi đã quên mất rồi.
Mô-đun nhà ở không có cửa sổ, cũng không có khung cảnh các ngôi sao đều đặn bay vụt qua. Hầu hết mọi người chẳng quan tâm, họ đã chán ngắm sao từ lâu rồi. Nhưng tôi thích nhìn qua những máy ảnh lắp ở đáy tàu, để có thể ngắm nhìn thứ ánh sáng đo đỏ ngày một yếu dần phát ra từ ánh mặt trời của chúng tôi, quá khứ của chúng tôi.
* * *
“Hiroto,” Bố tôi lay tôi tỉnh giấc. “Thu dọn đồ đạc đi con. Đến giờ rồi.”
Chiếc vali nhỏ của tôi đã sẵn sàng. Tôi chỉ cần cất bộ cờ vây của mình trong đó. Bố tặng tôi bộ cờ này khi tôi lên năm, và đối với tôi, những lúc hai bố con chơi với nhau là khoảng thời gian yêu thích nhất trong ngày.
Khi gia đình tôi ra ngoài, mặt trời vẫn chưa mọc. Tất cả hàng xóm cũng đang xách túi đồ đứng bên ngoài nhà của họ, và chúng tôi lịch sự chào nhau dưới những ngôi sao mùa hạ. Như thường lệ, tôi tìm Cái Búa. Việc đó chỉ là chuyện nhỏ. Kể từ khi tôi có thể nhớ được, tiểu hành tinh đó đã là thứ sáng nhất trên bầu trời ngoài mặt trăng, và cứ mỗi năm nó lại sáng hơn nữa.
Một chiếc xe tải gắn loa phía trên chạy chầm chậm vào giữa phố.
“Các công dân ở Kurume chú ý! Vui lòng di chuyển đến trạm xe buýt một cách trật tự. Sẽ có rất nhiều xe buýt đưa các bạn đến ga tàu để có thể đến ga Kagoshima. Không được phép tự lái xe đi. Các bạn phải để đường đi thông thoáng cho xe buýt và các phương tiện công cộng!”
Mọi gia đình đều chậm rãi bước xuống vỉa hè.
“Bà Maeda,” Bố tôi nói với người hàng xóm. “Tôi giúp bà xách hành lý nhé?”
“Cảm ơn anh nhiều nhé,” bà lão nói.
Sau mười phút đi bộ, bà Maeda dừng lại và dựa vào cột đèn.
“Chỉ còn một chút nữa thôi, bà ơi,” tôi nói. Bà gật đầu nhưng hụt hơi không nói được. Tôi cố gắng cổ vũ bà. “Bà đang mong đợi gặp cháu trai ở Kagoshima phải không ạ? Cháu cũng nhớ Michi. Bà sẽ được ngồi cùng cậu ấy và nghỉ ngơi trên tàu vũ trụ. Họ nói sẽ có đủ chỗ cho tất cả mọi người.”
Mẹ mỉm cười tán thành với tôi.
“Thật may mắn biết bao khi chúng ta được ở đây,” Bố tôi nói. Ông chỉ vào những hàng người đang di chuyển thành hàng đến bến xe buýt, những người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi đi giày chỉn chu trông thật nghiêm trang, những phụ nữ trung niên đang giúp đỡ cha mẹ già của họ, những con phố sạch sẽ, vắng vẻ, và yên tĩnh - dù ở trong đám đông, nhưng mọi người chỉ nói rất nhỏ. Chính bầu không khí dường như cũng trở nên lung linh cùng sự kết nối chặt chẽ giữa con người - gia đình, hàng xóm, bạn bè, đồng nghiệp - vô hình và bền chặt tựa như những sợi tơ.
Tôi đã xem trên TV về những gì đang xảy ra ở  nơi khác quanh thế giới: bọn cướp bóc gào thét, nhảy múa trên đường phố, cảnh sát bắn chỉ thiên và đôi khi bắn cả vào đám đông, những tòa nhà bốc cháy, xác chết chất đống nằm ngổn ngang, các tướng lĩnh la hét trước những đám đông nổi loạn, thề sẽ trả thù cho những ân oán ngày xưa ngay cả khi thế giới đang diệt vong.
“Hiroto, bố muốn con hãy nhớ điều này,” Bố nói. Ông nhìn quanh, không kìm nén nổi cảm xúc. “Khi đối mặt với thiên tai, cũng là lúc chúng ta thể hiện sức mạnh của mình như một dân tộc. Con phải hiểu rằng chúng ta không được định nghĩa bởi sự cô đơn riêng lẻ, mà bởi mạng lưới các mối quan hệ mà chúng ta đang có. Một người phải vượt lên trên những nhu cầu ích kỷ của bản thân để tất cả chúng ta có thể sống hòa thuận. Cá nhân thì nhỏ bé và bất lực, nhưng nếu gắn kết chặt chẽ với nhau, thì toàn đất nước Nhật Bản sẽ là bất khả chiến bại.”
* * *
“Thưa thầy Shimizu,” cậu bé Bobby tám tuổi nói, “Em không thích trò chơi này.”
Trường học nằm tại trung tâm của mô-đun nhà ở hình trụ, nơi nó hưởng lợi khi được che chắn tốt nhất khỏi bức xạ. Trước cửa lớp học treo lá cờ Mỹ để học sinh nói lời tuyên thệ mỗi buổi sáng. Hai bên lá cờ Mỹ là hai hàng cờ nhỏ hơn thuộc về các quốc gia khác có người dân sống sót trên tàu Hy Vọng. Ở góc trái là bức tranh một đứa trẻ Hinomaru, các góc của tờ giấy trắng giờ đã quăn lại và mặt trời mọc đỏ rực một thời đã mờ dần thành màu cam của ánh hoàng hôn. Tôi đã vẽ nó vào ngày tôi lên tàu Hy Vọng.
Tôi kéo ghế ngồi cạnh chiếc bàn nơi Bobby và cậu bạn Eric đang ngồi. “Vì sao em không thích trò chơi này?”
Giữa hai cậu bé là một bàn cờ vây kích thước 19x19. Một ít quân cờ trắng và đen đã được đặt ở những điểm giao nhau.
Cứ hai tuần một lần, khi được nghỉ một ngày từ công việc thường nhật là theo dõi tình trạng của cánh buồm mặt trời, tôi thường đến đây dạy bọn trẻ đôi chút về Nhật Bản. Đôi khi tôi cảm thấy thật ngớ ngẩn khi làm điều này. Sao tôi có thể trở thành thầy giáo của bọn trẻ khi tôi chỉ còn ký ức mơ hồ của một cậu bé về Nhật Bản chứ?
Nhưng cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Tất cả những kỹ thuật viên không phải người Mỹ như tôi đều cảm thấy nhiệm vụ của chúng tôi là phải tham gia vào chương trình bồi dưỡng văn hóa tại trường và truyền đạt những gì chúng tôi có thể.
“Mọi quân cờ đá trông đều giống nhau,” Bobby nói, “và chúng không di chuyển. Chúng thật tẻ nhạt.”
“Thế em thích chơi trò gì?” Tôi hỏi.
“Asteroid Defender ạ!” Eric nói. “Trò chơi này hay lắm ạ. Thầy sẽ cứu được cả thế giới.”
“Ý thầy là một trò gì mà không phải chơi trên máy tính ấy.
Bobby nhún vai. “Cờ vua, chắc thế ạ. Em rất thích quân hậu. Quân hậu quyền lực và khác biệt so với các quân khác. Quân hậu chính là anh hùng ạ.”
“Cờ vua chỉ là trò chơi của các cuộc giao tranh nhỏ,” tôi nói. “Góc nhìn của cờ vây rộng hơn. Nó bao gồm toàn bộ trận đấu.”
“Nhưng chẳng có anh hùng nào trong cờ vây cả,” Bobby bướng bỉnh nói.
Tôi chẳng biết phải trả lời cậu bé thế nào.
* * *
Không còn nơi ở tại Kagoshima, nên mọi người phải ngủ bên ngoài dọc đường đến sân bay vũ trụ. Ở phía chân trời, chúng tôi có thể nhìn thấy những con tàu lớn màu bạc lấp lánh ánh mặt trời.
Bố đã giải thích với tôi rằng các mảnh vỡ rơi ra từ Cái Búa hướng tới Sao Hỏa và Mặt Trăng, vậy nên để được an toàn, các con tàu sẽ đưa chúng tôi đi xa hơn và đi vào không gian.
“Con muốn ngồi cạnh cửa sổ ạ,” Tôi nói, tưởng tượng thấy những ngôi sao bay ngang qua.
“Con nên nhường ghế ở cửa sổ cho những người nhỏ tuổi hơn con,” Bố nói. “Hãy nhớ rằng, tất cả chúng ta phải hy sinh để sống cùng nhau.”
Chúng tôi chất đầy những chiếc vali của mình vào tường và phủ ga trải giường lên để làm thành những chỗ trú ẩn khỏi gió và mặt trời. Hàng ngày các thanh tra chính phủ đều ghé thăm để phân phát đồ tiếp tế và đảm bảo rằng mọi thứ đều ổn.
“Hãy bình tĩnh!” Các thanh tra chính phủ nói. “Chúng tôi biết mọi thứ đang tiến triển chậm, nhưng chúng tôi đang làm hết sức có thể rồi. Tất cả mọi người đều sẽ có chỗ ngồi.”
Chúng tôi đành kiên nhẫn chờ đợi. Một số bà mẹ tổ chức các buổi học cho bọn trẻ trong ngày, các ông bố thì thiết lập một hệ thống ưu tiên để những gia đình có cha mẹ già và trẻ sơ sinh được lên tàu đầu tiên khi tàu sẵn sàng.
Sau bốn ngày chờ đợi, những lời trấn an từ các thanh tra chính phủ nghe có vẻ không khiến người ta yên tâm. Những tin đồn bắt đầu lan truyền trong đám đông.
“Chính là do những con tàu đấy. Chúng đang gặp trục trặc.”
“Những chủ thầu đã lừa dối chính phủ và nói rằng họ đã sẵn sàng nhưng thực chất thì chưa, và bây giờ Thủ tướng Chính phủ quá xấu hổ không dám thừa nhận sự thật.”
“Em nghe nói chỉ có một con tàu, và chỉ vài trăm người quan trọng nhất có chỗ ngồi. Những con tàu khác chỉ là vỏ rỗng để tượng trưng thôi.”
“Người ta đang hy vọng rằng người Mỹ sẽ thay đổi ý định và đóng nhiều tàu hơn cho các nước đồng minh như chúng ta”.
Mẹ tôi đến và thì thầm vào tai Bố.
Bố tôi lắc đầu và ngăn Mẹ lại. “Đừng nhắc lại những điều như vậy nữa.”
“Nhưng vì an toàn của Hiroto -”
“Không!” Tôi chưa bao giờ nghe thấy Bố giận dữ như vậy. Ông dừng lại, nuốt nước bọt. “Chúng ta phải tin tưởng lẫn nhau, tin tưởng vào Thủ tướng và Lực lượng Phòng vệ.”
Mẹ trông có vẻ không vui. Tôi tiến đến và nắm lấy tay Mẹ. “Con không sợ đâu ạ,” tôi nói.
“Đúng vậy,” Bố nói, giọng dịu đi. “Chẳng có gì phải sợ cả.”
Ông bế tôi vào lòng - tôi có chút ngượng vì Bố đã không làm việc này kể từ khi tôi còn rất nhỏ - và chỉ vào đám đông hàng nghìn người quanh chúng tôi trải dài mãi tận chân trời.
“Con hãy nhìn xem trong chúng ta có bao nhiêu người: các bà, các ông bố trẻ, các chị gái và em trai. Đối với bất cứ ai hoang mang và bắt đầu tung tin đồn trong đám đông như thế sẽ thật ích kỉ và sai lầm, và nhiều người có thể sẽ bị tổn thương. Chúng ta phải giữ vững tinh thần và nhìn vào toàn cảnh. 
* * *
Mindy và tôi làm tình chậm rãi. Tôi thích ngửi mùi hương từ mái tóc xoăn đen của cô ấy, mái tóc dày, ấm, xộc vào mũi như mùi biển, như mùi muối tinh khiết.
Sau đó chúng tôi nằm cạnh nhau, nhìn lên màn hình trần của tôi.
Tôi tiếp tục nhìn lên cánh đồng sao đang lùi xa dần. Mindy làm việc trong lĩnh vực điều hướng, và cô ấy ghi lại nguồn cấp dữ liệu video buồng lái có độ phân giải cao cho tôi.
Tôi thích tưởng tượng rằng đó là một giếng trời lớn, và chúng tôi đang nằm dưới những vì sao. Tôi biết một số người khác thích để màn hình của mình hiển thị ảnh và video về Trái Đất xưa, nhưng điều đó chỉ làm tôi thêm buồn rầu.
“Làm sao để nói từ ‘ngôi sao’ trong tiếng Nhật ạ?” Mindy hỏi.
“Hoshi,” tôi nói với cô ấy.
“Còn từ ‘khách’ anh nói thế nào?”
“Okyakusan.”
“Vậy chúng ta là hoshi okyakusan ạ? Những vị khách của vì sao?”
“Không phải như thế đâu,” tôi nói. Mindy là một ca sĩ, và cô ấy thích thanh âm của những ngôn ngữ khác ngoài tiếng Anh. Có lần cô ấy đã nói với tôi rằng: “Thật khó để lắng nghe âm nhạc đằng sau những từ ngữ khi không hiểu rõ được ý nghĩa của chúng.”
Tây Ban Nha là tiếng mẹ đẻ của Mindy nhưng cô ấy thậm chí nhớ tiếng Tây Ban Nha còn ít hơn tôi nhớ tiếng Nhật. Cô ấy thường hay hỏi tôi về những từ tiếng Nhật và đưa chúng vào các ca khúc của mình.
Tôi cố gắng diễn đạt một cách thi vị cho cô ấy, nhưng không chắc liệu mình có thành công hay không. “Wareware ha, hoshi no aida ni kyaku ni kite.” Chúng ta đến để trở thành những vị khách của muôn vàn ngôi sao.
“Có cả nghìn cách để diễn đạt mọi thứ,” Bố tôi đã từng nói, “mỗi cách lại phù hợp với một thời điểm khác nhau.” Ông dạy tôi rằng ngôn ngữ của chúng tôi thật nhiều sắc thái, duyên dáng và tao nhã, mỗi câu đều như một lời thơ.  Ngôn ngữ ấy nhiều tầng ý nghĩa, những điều không nói thành lời cũng mang sức nặng chẳng kém gì những điều đã nói ra, ngữ cảnh lồng trong ngữ cảnh, lớp chồng lớp, tựa như chất thép trong kiếm samurai vậy.
Tôi ước Bố ở bên tôi để tôi có thể hỏi ông: Làm sao để con nói “con nhớ bố” một cách phù hợp vào dịp sinh nhật 25 tuổi của mình, khi con là người sống sót cuối cùng trong dòng họ?
“Chị gái em đã từng rất thích truyện manga Nhật Bản.”
Cũng như tôi, Mindy là một trẻ mồ côi. Đó là điều thu hút chúng tôi lại gần nhau.
“Em có nhớ gì nhiều về chị ấy không?’
“Không nhiều lắm. Khi lên tàu em chỉ tầm năm tuổi. Trước đó, em chỉ nhớ được nhiều tiếng nổ súng và tất cả bọn em phải trốn trong bóng tối, vừa chạy vừa khóc và trộm đồ ăn. Chị ấy luôn ở đó để giữ em yên lặng bằng cách đọc truyện manga. Và rồi thì…”
Tôi mới xem đoạn video đó đúng một lần. Từ quỹ đạo  cao của chúng tôi, viên bi xanh trắng là Trái Đất dường như chao đảo trong giây lát khi tiểu hành tinh va vào, và sau đó, những làn sóng âm thầm, cuồn cuộn của sự hủy diệt  đã từ từ nhấn chìm quả địa cầu.
Tôi kéo cô ấy về phía mình và hôn nhẹ lên trán, một nụ hôn dỗ dành. “Chúng ta đừng nói về những điều đáng buồn nữa.”
Cô ấy vòng tay ôm tôi thật chặt, như thể sẽ không bao giờ buông tay.
“Còn truyện manga, em có nhớ gì về chúng không?” Tôi hỏi.
“Em nhớ trong manga đầy những người máy khổng lồ. Em đã nghĩ: Nhật Bản thật hùng mạnh.”
Tôi cố gắng tưởng tượng xem: những người máy anh hùng khổng lồ trên khắp Nhật Bản, đã liều mạng cứu người dân. 
* * *
Lời xin lỗi của Thủ tướng được phát qua loa phóng thanh. Một số người cũng xem trên điện thoại.
Tôi nhớ rất ít về lời xin lỗi đó ngoại trừ việc giọng ông ấy nhỏ và trông ông thật già yếu. Ông có vẻ thành thật hối lỗi. “Tôi đã để mọi người thất vọng.”
Hóa ra những tin đồn là sự thật. Các công ty đóng tàu đã nhận tiền từ chính phủ nhưng đã không đóng những con tàu đủ kiên cố hoặc đủ khả năng như  họ đã hứa. Họ vẫn tiếp tục diễn kịch đến tận phút cuối cùng. Khi chúng tôi nhận  ra sự thật thì đã quá muộn.
Nhật Bản không phải là quốc gia duy nhất khiến người dân thất vọng. Những quốc gia khác trên thế giới đã tranh cãi về việc mỗi quốc gia nên đóng góp bao nhiêu cho nỗ lực sơ tán chung khi Cái Búa được lần đầu phát hiện sắp sửa va chạm vào Trái Đất. Và rồi, khi kế hoạch đó sụp đổ, đa số các nước đều quyết định rằng sẽ tốt hơn nếu đặt cược rằng Cái Búa sẽ di chuyển chệch hướng  và thay vào đó, dành tiền và sinh mạng để chiến đấu với nhau.
Sau khi Thủ tướng kết thúc bài phát biểu, đám đông vẫn im lặng. Một vài giọng nói giận dữ hét lên nhưng cũng nhanh chóng lắng xuống. Dần dần, theo trật tự, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc và rời khỏi các khu cắm trại tạm thời. 
* * *
“Mọi người chỉ đi  về nhà thôi sao?” Mindy ngờ vực hỏi.
“Ừ.”
“Không có cướp bóc, không có chạy loạn, cũng không có binh lính nổi loạn trên đường phố sao?”
“Vì đây là Nhật Bản,” tôi nói với cô ấy. Và tôi có thể nghe được niềm tự hào trong giọng nói của mình, như một dư âm giọng nói của bố.
“Em đoán mọi người đều đã từ bỏ,” Mindy nói. “Họ đã bỏ cuộc. Có lẽ đó là một việc làm văn minh.”
“Không!” Tôi cố không để lộ sự nóng giận trong lời nói của mình. Câu nói của cô ấy khiến tôi thấy khó chịu, như lời nhận xét của Bobby rằng cờ vây tẻ nhạt vậy. “Không phải thế đâu em.”
* * *
“Bố đang nói chuyện với ai thế ạ?” Tôi hỏi.
“Tiến sĩ Hamilton,” Mẹ nói. “Chúng ta - ông ấy và bố mẹ - học chung trường đại học ở Mỹ.”
Tôi quan sát Bố nói tiếng Anh qua điện thoại. Ông dường như là một con người hoàn toàn khác: Không phải chỉ vì ngữ điệu và cao độ trong giọng nói của Bố; mà gương mặt Bố trông hoạt bát hơn, cử chỉ tay cũng nhiều hơn. Ông nhìn giống như một người nước ngoài vậy.
Bố hét vào điện thoại.
“Bố đang nói gì vậy ạ?”
Mẹ bảo tôi im lặng. Mẹ chăm chú quan sát Bố, lắng nghe từng chữ một.
“Không,” Bố nói vào điện thoại. “Không được!” Câu này thì tôi không cần dịch.
Sau đó Mẹ tôi nói, “Anh ấy đang cố gắng làm điều đúng đắn, theo cách của riêng mình.”
“Anh ta vẫn ích kỷ như ngày nào,” Bố cáu kỉnh.
“Thật chẳng công bằng chút nào,” Mẹ nói. “Anh ấy không bí mật gọi cho em. Thay vào đó, Hamilton gọi anh vì anh ấy tin rằng nếu hai người hoán đổi vị trí cho nhau, anh ấy sẽ sẵn lòng trao cho người phụ nữ mình yêu cơ hội sống sót, ngay cả khi là với người đàn ông khác.”
Bố nhìn Mẹ. Tôi chưa bao giờ nghe bố mẹ tôi nói “anh yêu em” với nhau, nhưng có những lời không cần thiết phải nói ra mới cảm nhận được.
“Mẹ sẽ không bao giờ đồng ý với bố con nữa.” Mẹ mỉm cười nói. Rồi bà đi vào bếp nấu bữa trưa. Ánh mắt của Bố dõi theo Mẹ. 
“Hôm nay đẹp trời con nhỉ,” Bố bảo tôi. “Hai bố con mình đi dạo đi.”
Chúng tôi đi ngang qua những người hàng xóm khác đi bộ dọc vỉa hè. Chúng tôi chào nhau, hỏi thăm sức khỏe của nhau. Mọi thứ đều có vẻ bình thường. Cái Búa ngày càng tỏa sáng rực rỡ trong ánh hoàng hôn phía trên đầu.
“Con chắc hoảng sợ lắm nhỉ, Hiroto,” ông nói.
“Họ sẽ không cố gắng đóng thêm tàu thoát hiểm nữa ạ?”
Bố không trả lời. Cơn gió cuối hè mang theo tiếng ve kêu râm ran.
“Ve sầu ca vang
Không hề biết trước
Khi nào đời tàn.”
“Bố ơi?”
“Đó là một bài thơ của Basho. Con có biết bài thơ đó không?”
Tôi lắc đầu. Tôi không hứng thú với thơ ca cho lắm.
Bố thở dài và mỉm cười với tôi. Ông nhìn lên mặt trời lặn và lại bắt đầu đọc thơ:
“Ánh mặt trời phai mờ mang vẻ đẹp vô hạn
Dẫu cho thời điểm đã gần đến cuối ngày
Tôi tự nhẩm lại những dòng thơ. Điều gì đó từ lời thơ khiến tôi xúc động. Tôi cố gắng diễn tả thứ cảm xúc đó thành lời: “Như có một chú mèo con hiền lành đang liếm lấy trái tim con vậy.”
Thay vì cười nhạo tôi, Bố tôi gật đầu nghiêm nghị.
“Đó là một bài thơ của nhà thơ cổ điển thời Đường Li Shangyin. Mặc dù là một người Trung Quốc, nhưng cảm xúc ông ấy gửi gắm trong bài thơ lại  mang đậm phong cách Nhật Bản.” 
Chúng tôi tiếp tục dạo bước, và tôi dừng lại bên một bông hoa bồ công anh màu vàng. Đối với tôi, góc nghiêng của bông hoa trông thật đẹp. Tôi lại có cảm giác nhột nhột như lưỡi mèo liếm lấy tim mình.
“Bông hoa…” tôi ngập ngừng. Tôi không biết diễn tả sao cho đúng.
Bố nói,
“Những cánh hoa rơi xuống
Nhuốm vàng như tia sáng trăng
Đêm nay là đêm thật dài”
Tôi gật đầu. Đối với tôi, hình ảnh ấy dường như vừa phù du vừa vĩnh cửu, giống như cách tôi đã trải qua thời còn trẻ. Điều này làm tôi vừa buồn rầu lại vừa hân hoan.
“Mọi thứ đều sẽ qua đi, Hiroto à,” Bố nói. “Cảm xúc trong tim con: gọi là mono no aware. Đó là một cảm giác về sự ngắn ngủi của mọi thứ trong cuộc sống. Mặt trời, bồ công anh, ve sầu, Cái Búa, và tất cả chúng ta: Chúng ta đều tuân theo các phương trình của James Clerk Maxwell và đều là những hình mẫu phù du cuối cùng rồi sẽ tàn lụi, dù chỉ trong một giây hay cả một liên đại.”
Tôi nhìn quanh những con phố sạch sẽ, đoàn người đi chậm, cỏ cây, ánh đèn buổi tối, và tôi biết rằng mọi thứ đang ở đúng vị trí của mình; tất cả đều ổn. Hai bố con tiếp tục đi dạo, bóng của chúng tôi chạm vào nhau.
Mặc dù Cái Búa lơ lửng ngay trên đầu, tôi cũng không hề hoảng sợ.
* * *
Công việc của tôi đòi hỏi phải nhìn chăm chú vào lưới đèn báo hiệu trước mặt. Trông nó hơi giống một bàn cờ vây khổng lồ.
Hầu hết thời gian công việc của tôi đều rất tẻ nhạt. Các bóng đèn, dùng để biểu thị độ căng trên những điểm khác nhau của cánh buồm mặt trời, cứ vài phút lại phát ra cùng một tín hiệu khi cánh buồm nhẹ nhàng uốn cong trong ánh sáng mặt trời đang mờ dần phía xa. Tín hiệu theo chu kỳ của những bóng đèn quen thuộc với tôi như nhịp thở của Mindy khi cô ấy ngủ vậy.
Chúng tôi đang di chuyển với tốc độ bằng một phần nhỏ tốc độ ánh sáng. Do đó, trong vài năm tới, khi mà di chuyển đủ nhanh, chúng tôi sẽ thay đổi lộ trình đến 61 Virginis và các hành tinh nguyên sơ của nó,  và sẽ rời bỏ  mặt trời - nơi đã sinh ra chúng tôi  như một ký ức bị lãng quên.
Nhưng hôm nay, tín hiệu từ những bóng đèn có cảm giác bị tắt. Một trong những ngọn đèn ở góc tây nam hình như nhấp nháy quá nhanh.
“Điều hướng,” tôi nói qua micro, “Đây là Trạm Giám sát Cánh Buồm Alpha, bạn có chắc chắn rằng chúng ta đang đi đúng hướng không?”
Một phút sau, giọng của Mindy truyền qua tai nghe của tôi, hơi pha chút ngạc nhiên. “Em không nhận thấy điều gì bất thường, nhưng có một chút lệch hướng. Có chuyện gì thế ạ?”
“Anh vẫn chưa chắc chắn.” Tôi nhìn chằm chằm vào lưới đèn trước mặt, nhìn vào ngọn đèn ương bướng không đồng bộ, không hài hòa.
* * *
Mẹ đưa tôi đến Fukuoka, không đi cùng Bố. “Chúng ta sẽ đi mua sắm cho lễ Giáng Sinh.” bà nói. “Bố mẹ muốn làm con ngạc nhiên.” Bố tôi mỉm cười và lắc đầu.
Chúng tôi đi qua những con phố nhộn nhịp. Bởi vì đây có thể là Giáng Sinh cuối cùng trên Trái Đất, nên không khí có thêm chút hân hoan. 
Trên tàu điện ngầm tôi liếc nhìn tờ báo người đàn ông ngồi bên cạnh đang cầm. Tiêu đề là “Hoa Kỳ tấn công trở lại!”. Bức ảnh lớn cho thấy tổng thống Mỹ đang cười đắc thắng. Dưới đó là một loạt các hình ảnh khác, một vài ảnh tôi đã nhìn thấy trước đây: con tàu sơ tán thử nghiệm đầu tiên của Mỹ từ nhiều năm trước đã nổ tung trong chuyến bay thử nghiệm, lãnh tụ của của quốc gia bí ẩn nào đó tự nhận trách nhiệm trên TV; lính Mỹ đang hành quân vào một thủ đô nước ngoài.
Bên dưới là một bài báo nhỏ hơn: “Các Nhà Khoa Học Mỹ Hoài Nghi Về Viễn Cảnh Ngày Tận Thế.” Bố đã nói một số người thà  tin rằng thảm họa là không có thật còn hơn là  chấp nhận việc họ không thể làm gì được nữa.
Tôi mong đợi được đi chọn quà cho Bố. Nhưng thay vì tới khu vực đồ điện tử, nơi tôi đã trông chờ được Mẹ đưa đi mua quà cho Bố, chúng tôi đến một khu vực của thành phố mà trước đây tôi chưa từng đến. Mẹ lấy điện thoại ra gọi một cuộc ngắn, nói tiếng Anh. Tôi nhìn Mẹ ngạc nhiên.
Sau đó chúng tôi đứng trước một tòa nhà với lá cờ Mỹ to lớn treo phía trên. Chúng tôi đi vào trong và ngồi xuống tại một văn phòng. Một người đàn ông Mỹ đi vào. Mặt ông ấy thật buồn, nhưng ông đang cố làm việc chăm chỉ để không lộ vẻ buồn rầu nữa.
“Rin.” Người đàn ông gọi tên mẹ tôi và ngừng lại. Chỉ trong một âm tiết đó, tôi nghe thấy được sự hối tiếc, niềm khao khát và cả một câu chuyện phức tạp.
“Đây là Tiến sĩ Hamilton,” Mẹ nói với tôi. Tôi gật đầu và đề nghị bắt tay ông ấy, như tôi đã thấy người Mỹ làm trên TV.
Tiến sĩ Hamilton và Mẹ nói chuyện được một lúc. Mẹ bật khóc, còn Tiến sĩ Hamilton lúng túng đứng dậy, như thể ông muốn ôm Mẹ nhưng không dám.
“Con sẽ ở cùng Tiến sĩ Hamilton,” Mẹ bảo tôi.
“Gì cơ ạ?”
Bà giữ lấy vai tôi, cúi xuống, và nhìn vào mắt tôi. “Người Mỹ có một con tàu bí mật trong quỹ đạo. Đây là con tàu duy nhất mà họ có thể phóng vào vũ trụ trước khi gia nhập vào cuộc chiến này. Tiến sĩ Hamilton đã thiết kế con tàu. Ông ấy là… bạn cũ của mẹ, và ông ấy có thể đưa một người lên tàu cùng. Đây là cơ hội duy nhất của con đấy.”
“Không, con không đi đâu hết.”
Rốt cuộc, Mẹ vẫn mở cửa rời đi. Tiến sĩ Hamilton giữ chặt lấy tôi khi tôi vừa đá vừa la hét.
Tất cả chúng tôi đều ngạc nhiên khi nhìn thấy Bố đứng đó.
Mẹ bật khóc nức nở.
Bố ôm Mẹ, hành động mà tôi chưa từng nhìn thấy Bố làm trước đây. Đó có vẻ là một cử chỉ mang đậm phong cách người Mỹ.
“Em xin lỗi,” Mẹ nói. Bà vừa khóc vừa liên tục nói câu xin lỗi.
“Không sao đâu,” Bố nói. “Anh hiểu mà.”
Tiến sĩ Hamilton buông tôi ra, và tôi chạy đến chỗ bố mẹ, ôm lấy họ thật chặt.
Mẹ nhìn Bố, không nói gì nhưng trong ánh mắt đã chứa đựng tất cả.
Gương mặt Bố dịu dàng như một bức tượng sáp sống động. Ông thở dài và nhìn tôi.
“Con không sợ đúng không?” Bố hỏi.
Tôi lắc đầu.
“Một bông hoa bồ công anh
Trong làn gió cuối thu dịu mát
Đưa hạt giống thật xa và rộng.”
“Vậy thì con có thể đi được rồi,” Bố nói. Ông nhìn vào mắt Tiến sĩ Hamilton. “Cảm ơn anh đã chăm sóc con trai tôi.”
Hai mẹ con đều nhìn Bố ngạc nhiên.
Tôi gật đầu, giả vờ hiểu.
Bố ôm tôi một cách mãnh liệt và nhanh chóng.
“Hãy nhớ rằng con là người Nhật Bản.”
Và rồi họ đi mất.
* * *
“Thứ gì đó đã đâm thủng cánh buồm,” Tiến sĩ Hamilton nói.
Căn phòng nhỏ chỉ chứa ban chỉ huy cao cấp nhất - cộng với Mindy và tôi vì chúng tôi đều đã biết chuyện. Không có lý do gì để gây ra sự hoảng loạn trong dân chúng.
“Lỗ thủng khiến con tàu nghiêng sang một bên và chệch hướng. Nếu không khắc phục sự cố, lỗ thủng  sẽ ngày càng to, và cánh buồm sẽ sớm sụp đổ, và rồi tàu Hy Vọng sẽ trôi dạt trong không gian.
“Có cách nào để sửa nó không?” Thuyền trưởng hỏi.
Tiến sĩ Hamilton, người mà tôi coi như cha mình, lắc đầu với mái tóc bạc trắng. Tôi chưa bao giờ thấy ông chán nản như vậy.
“ Lỗ hổng cách trung tâm cánh buồm vài trăm kilomet. Sẽ mất nhiều ngày để đưa một người ra đó vì ta không thể di chuyển quá nhanh trên bề mặt của cánh buồm - rủi ro một lỗ thủng khác là quá lớn. Và trước khi chúng ta đưa bất kỳ ai ra nơi đó,  lỗ hổng sẽ ngày càng to đến nỗi không thể  khắc phục nổi.”
Và rồi nó tan biến. Mọi chuyện vẫn tiếp diễn.
Tôi nhắm mắt lại và hình dung ra cánh buồm. Màng cánh buồm mỏng đến nỗi nếu không cẩn thận chạm vào sẽ bị thủng. Nhưng lớp màng này  được hỗ trợ bởi một hệ thống các nếp gấp và thanh chống phức tạp tạo cho buồm độ cứng và sức căng. Khi còn nhỏ, tôi đã xem chúng trải ra trong không gian, hệt như một trong những tác phẩm origami của mẹ.
Tôi tưởng tượng ra mình đang móc và tháo một sợi dây cáp vào giàn giáo của thanh chống khi tôi lướt dọc trên bề mặt cánh buồm, giống như một con chuồn chuồn đang lướt qua mặt ao.
“Tôi có thể đến đó trong vòng 72 giờ,” tôi nói.  Mọi người đều quay sang nhìn tôi. Tôi giải thích ý kiến của mình. “Tôi biết rõ mô hình của những thanh chống, bởi vì tôi đã dành phần lớn cuộc đời mình theo dõi chúng từ xa. Tôi có thể tìm ra con đường nhanh nhất.”
Tiến sĩ Hamilton vẫn còn hoài nghi. “Những thanh chống đó chưa bao giờ được thiết kế cho những thao tác như vậy. Ta chưa bao giờ lên kế hoạch cho kịch bản này.”
“Vậy thì chúng ta sẽ phải tùy cơ ứng biến,” Mindy nói. “Chúng ta là người Mỹ cơ mà, chết tiệt. Chúng ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc.”
Tiến sĩ Hamilton nhìn lên. “Cảm ơn cháu, Mindy.”
Chúng tôi lên kế hoạch, thảo luận cùng nhau, chúng tôi còn hét vào mặt nhau, chúng tôi làm việc thâu đêm.
* * *
Việc leo lên dây cáp từ mô-đun nhà ở đến cánh buồm mặt trời thật dài và gian truân. Tôi phải mất 12 giờ để trèo lên.
Để tôi minh họa cho bạn xem tôi trông thế nào bằng ký tự thứ hai trong tên mình:
Tumblr media
Ký tự này nghĩa là “bay lên”. Bạn thấy gốc từ bên trái chứ? Chính là tôi, khi được buộc vào dây cáp với cặp anten gắn trên mũ bảo hiểm. Lưng tôi đeo đôi cánh - hay trong trường hợp này là những tên lửa đẩy và bình nhiên liệu bổ sung để đẩy tôi bay lên trên về phía mái vòm phản chiếu khổng lồ chắn ngang cả bầu trời, tấm gương phản chiếu cánh buồm mặt trời.
Mindy trò chuyện với tôi qua liên kết radio. Chúng tôi kể cho nhau những câu chuyện cười, chia sẻ những bí mật, nói về những thứ hai đứa muốn làm trong tương lai. Khi không còn gì để nói, cô ấy hát cho tôi nghe. Mục đích là để giữ cho tôi tỉnh táo.
“Wareware ha, hoshi no aida ni kyaku ni kite.”
* * *
Nhưng việc leo lên dây cáp thực ra mới chỉ là khởi đầu. Hành trình vượt qua cánh buồm dọc theo mạng lưới các thanh chống để đến lỗ thủng còn khó khăn hơn nhiều.
Đã 36 giờ kể từ khi tôi rời con tàu. Giọng của Mindy bây giờ đã mệt mỏi, không còn chút sức lực nào. Cô ấy ngáp.
“Ngủ ngon nhé, em yêu,” tôi thì thầm vào micro. Tôi mệt mỏi đến nỗi cũng muốn chợp mắt một lát.
“Tôi đang đi dạo dọc con đường vào một buổi tối mùa hạ, với bố bên cạnh.”
“Hiroto à, chúng ta sống ở vùng đất của núi lửa, động đất, bão và sóng thần. Chúng ta luôn phải đối mặt với sự tồn tại bấp bênh, lơ lửng ở dải đất nghèo nàn trên bề mặt hành tinh này, nằm giữa ngọn lửa phía dưới và vùng chân không băng giá phía trên.”
Và tôi lại một mình trở lại với bộ đồ của tôi một lần nữa. Sự mất tập trung nhất thời của tôi khiến tôi đập ba lô vào một trong những thanh xà của cánh buồm, suýt nữa làm văng một trong các bình nhiên liệu. May mà tôi đã bắt lấy nó kịp thời. Khối lượng các thiết bị của tôi đã giảm nhẹ xuống từng gam cuối cùng để tôi có thể di chuyển nhanh hơn và không xảy ra sai sót gì. Tôi không thể để mất bất cứ thứ gì nữa.
Tôi cố gắng thoát khỏi giấc mơ và tiếp tục di chuyển.
“Tuy nhiên, chính nhận thức về sự cận kề cái chết, về vẻ đẹp vốn có trong từng khoảnh khắc đã cho phép chúng ta chịu đựng. Con trai à, mono no aware, là sự đồng cảm với vũ trụ. Đó chính là sức mạnh tâm hồn của dân tộc ta. Nó cho phép chúng ta chịu đựng Hiroshima, chịu đựng sự chiếm đóng, chịu đựng sự thiếu thốn và viễn cảnh hủy diệt mà không rơi vào tuyệt vọng.”
“Hiroto, dậy đi!” Giọng Mindy tuyệt vọng, cầu xin. Tôi giật mình tỉnh giấc. Đã bao lâu rồi tôi không được ngủ? Hai, ba hay bốn ngày rồi?
Trong khoảng 50km cuối cùng của hành trình, tôi phải buông các thanh chống cánh buồm và chỉ nhờ vào tên lửa để di chuyển mà không buộc dây cáp, rồi lướt trên bề mặt cánh buồm trong khi vạn vật đều đang chuyển động với tốc độ bằng một phần tốc độ ánh sáng. Chỉ là ý nghĩ thôi cũng đủ khiến tôi choáng váng.
Rồi đột nhiên bố tôi lại ở bên cạnh tôi, lơ lửng trong không gian bên dưới cánh buồm. Chúng tôi đang chơi cờ vây.
“Hãy nhìn về góc tây nam. Con có thấy đội quân của con bị chia làm đôi không? Các quân cờ trắng của bố sẽ sớm bao vây và bắt hết cả nhóm này.”
Tôi nhìn vào góc ông chỉ và thấy mình bị rơi vào thế nguy hiểm. Tôi đã bỏ qua một khoảng trống. Những gì tôi nghĩ là cả một đội quân cờ vây nhưng thực tế lại là hai nhóm riêng biệt với lỗ hổng ở giữa. Tôi phải lấp đầy khoảng trống bằng nước cờ tiếp theo của mình.
Tôi rũ bỏ ảo giác. Tôi phải kết thúc hành trình này, và sau đó tôi có thể ngủ.
Có một lỗ thủng trên cánh buồm rách nát trước mặt tôi. Ở tốc độ chúng tôi đang di chuyển, ngay cả một hạt bụi nhỏ thoát khỏi tấm chắn ion cũng có thể gây ra sự tàn phá. Mép lởm chởm của lỗ thủng vỗ nhẹ trong không gian, được đẩy lên bằng gió mặt trời và áp suất bức xạ. Tuy một photon riêng lẻ thì rất nhỏ, không đáng kể, thậm chí không trọng lượng, nhưng tất cả photon kết hợp lại có thể tạo ra một cánh buồm lớn bằng cả bầu trời và đẩy một nghìn người đi cùng.
Vũ trụ thật diệu kỳ.
Tôi nâng một quân cờ đen lên và chuẩn bị lấp đầy chỗ trống để hợp nhất đội quân của mình thành một.
Quân cờ ấy cũng giống như bộ dụng cụ khâu vá trong ba lô của tôi. Tôi điều động các động cơ đẩy của mình cho đến khi tôi lơ lửng ngay trên vết rách cánh buồm. Qua lỗ thủng tôi có thể nhìn thấy những vì sao xa xôi, những vì sao mà nhiều năm rồi không ai trên tàu thấy được. Tôi nhìn chúng và tưởng tượng rằng một ngày nào đó, ở một trong các hành tinh này, loài người sẽ hợp nhất thành một đất nước mới, sẽ phục hồi khỏi nguy cơ tuyệt chủng, sẽ khởi đầu lại và phát triển hưng thịnh một lần nữa.
Tôi cẩn thận đắp miếng băng lên vết rách, rồi bật đèn khò nhiệt. Tôi đưa đèn khò qua vết rách, và tôi có thể cảm nhận được miếng băng đang tan chảy ra và hợp nhất với các chuỗi hydrocacbon ở màng cánh buồm. Khi việc này thực hiện xong, tôi sẽ làm bốc hơi và lắng đọng các nguyên tử bạc trên đó để tạo thành một lớp phản chiếu sáng bóng.
“Thành công rồi,” tôi nói qua micro. Và tôi nghe thấy những âm thanh bị bóp nghẹt của tiếng hò reo ăn mừng ở đầu dây bên kia.
“Anh quả là anh hùng,” Mindy nói.
Tôi tưởng tượng mình là người máy Nhật Bản khổng lồ trong truyện manga và mỉm cười.
Đèn khò xèo xèo và vụt tắt.
“Hãy xem xét cẩn thận,” Bố nói. “Con muốn chơi nước cờ tiếp theo ở đó để lấp đầy chỗ trống. Nhưng đó là điều con thực sự muốn sao?”
Tôi lắc bình nhiên liệu gắn vào đèn khò. Không còn gì cả. Đây là cái bình mà tôi đã đập vào một trong những thanh xà của cánh buồm. Vụ va chạm chắc chắn đã gây ra rò rỉ và không còn đủ nhiên liệu để hoàn thành miếng vá.
“Hãy quay lại ngay,” Tiến sĩ Hamilton nói. “Chúng ta sẽ bổ sung nhiên liệu cho cháu và thử lại một lần nữa.”
Tôi kiệt sức rồi. Cho dù tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa, tôi không thể rời khỏi đây nhanh như vậy. Và đến lúc đó ai biết được vết rách sẽ lớn đến mức nào? Tiến sĩ Hamilton cũng hiểu rõ điều này như tôi. Ông ấy chỉ muốn đưa tôi trở lại sự an toàn ấm áp của con tàu.
Tôi vẫn còn nhiên liệu trong bình, để dành cho chuyến trở về của tôi.
Khuôn mặt bố tôi đầy mong đợi.
“Con thấy rồi ạ,” tôi nói chậm rãi. “Nếu con chơi nước cờ tiếp theo ở chỗ trống này, con sẽ không còn cơ hội quay lại nhóm quân nhỏ ở phía đông bắc. Bố sẽ bắt hết chúng.”
“Một quân cờ không thể ở hai vị trí được. Con buộc phải lựa chọn, con trai à.”
“Con nên làm gì bây giờ ạ?”
Tôi nhìn bố đợi câu trả lời.
“Hãy nhìn xung quanh con xem,” Bố nói. Và tôi nhìn thấy Mẹ, bà Maeda, Thủ tướng, tất cả hàng xóm của chúng tôi từ Kurume, và những người đã đợi cùng chúng tôi ở Kagoshima, Kyushu, ở cả Tứ Đảo, trên toàn Trái Đất và trên cả tàu Hy Vọng. Họ nhìn tôi đầy mong đợi, hy vọng tôi sẽ làm một điều gì đó.
Giọng bố trầm lắng:
“Những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh.
Chúng ta đều chỉ là những vị khách đi ngang qua
Một nụ cười và một cái tên.”
“Cháu có cách này,” tôi nói với Tiến sĩ Hamilton qua radio.
“Em biết anh sẽ tìm ra giải pháp mà,” Mindy nói, giọng đầy tự hào và hạnh phúc.
Tiến sĩ Hamilton im lặng một lúc. Ông biết tôi đang nghĩ gì. Và sau đó nói: “Hiroto, cảm ơn cháu.”
Tôi tháo đèn khò ra khỏi bình nhiên liệu vô dụng của nó và nối vào cái bình trên lưng. Tôi bật đèn khò lên. Ngọn lửa sáng ngời, sắc bén, như một lưỡi gươm ánh sáng. Tôi điều khiển các photon và nguyên tử trước mặt, biến chúng thành một mạng lưới sức mạnh và ánh sáng.
Những ngôi sao ở mặt bên kia đã bị phong ấn một lần nữa. Bề mặt phản chiếu của cánh buồm trông thật hoàn hảo.
“Bác chỉnh lại hướng đi ạ,” tôi nói qua micro. “Cháu làm xong việc rồi.”
“Đã biết,” Tiến sĩ Hamilton nói. Giọng nói của ông như đang cố gắng giấu nỗi buồn.
“Trước hết anh phải quay lại đã,” Mindy nói. “Nếu bây giờ chúng ta sửa lại chiều hướng, anh sẽ không còn chỗ nào để buộc mình nữa.”
“Không sao đâu, em yêu à,” tôi thì thầm vào micro. “Anh sẽ không quay lại đâu. Không còn đủ nhiên liệu nữa.”
“Mọi người sẽ mang đến cho anh!”
“Mọi người không thể chỉnh hướng các thanh chống nhanh như anh đâu,” tôi nhẹ nhàng bảo cô ấy. “Không ai biết rõ mô hình thanh chống bằng anh cả. Trước lúc mọi người đến đây, anh sẽ ngạt thở mất.”
Tôi đợi đến khi cô ấy im lặng. “Chúng ta đừng nói về những điều đáng buồn nữa. Anh yêu em.”
Sau đó tôi tắt radio và bay vào không gian để không bị họ dụ dỗ vào một nhiệm vụ giải cứu vô ích. Rồi tôi rơi xuống, xa, rất xa dưới tán cánh buồm.
Tôi nhìn cánh buồm quay, lộ ra những vì sao trong vầng sáng trọn vẹn của chúng. Mặt trời, bây giờ đã quá mờ nhạt, chỉ là một ngôi sao trong số nhiều vì sao khác, không mọc cũng không lặn. 
Cảm giác nhột nhột như lưỡi mèo liếm lại xuất hiện trong tim tôi.
* * *
Tôi đặt quân cờ tiếp theo vào chỗ trống.
Bố chơi nước cờ tiếp đúng như tôi dự đoán, và những quân của tôi ở góc đông bắc đều bị ăn mất, loại ra khỏi bàn cờ.
Nhưng nhóm quân chính của tôi vẫn an toàn. Thậm chí về sau chúng còn phát triển mạnh mẽ.
“Có lẽ có anh hùng trong cờ vây đấy ạ,” Giọng Bobby vang lên.
Mindy gọi tôi là anh hùng. Nhưng tôi chỉ đơn giản là một người đàn ông được ở đúng nơi đúng thời điểm. Tiến sĩ Hamilton cũng là một anh hùng vì đã thiết kế ra tàu Hy vọng. Mindy cũng là anh hùng vì cô ấy đã giữ cho tôi tỉnh táo. Mẹ tôi cũng là anh hùng vì bà đã sẵn sàng rời bỏ tôi để tôi sống sót. Bố tôi cũng là anh hùng vì ông đã dạy tôi những điều hay lẽ phải.
Chúng ta được định nghĩa bởi các vị trí mà chúng ta nắm giữ trong mạng lưới cuộc sống của mọi người.
Tôi kéo ánh nhìn của mình ra khỏi bàn cờ vây cho đến khi những quân cờ đá hợp nhất lại thành các mô hình lớn hơn của cuộc sống chuyển dịch và nhịp thở gấp gáp. “Các quân cờ riêng lẻ không phải là anh hùng, nhưng tất cả hợp lại sẽ là anh hùng.
“Quả là một ngày đẹp trời để đi dạo, con nhỉ?” Bố nói.
Và hai bố con cùng nhau đi dạo xuống phố, để chúng tôi có thể ghi nhớ từng ngọn cỏ lướt qua, từng giọt sương, từng tia nắng nhạt phai của mặt trời sắp tàn, thật đẹp tuyệt vời.
Hết
* * *
Biên dịch: Evelyn
Biên tập: Quỳnh Chi
* * *
Nhà văn, dịch giả Ken Liu (Ảnh: MIT Libraries)
Tumblr media
1 note · View note
choivoi74 · 3 months
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Xem Cửu Long Thành Trại cứ dán mắt vào Tín Nhất 🥹 Tạo hình đẹp, lái xe xài dao bao ngầu, đứng cạnh boss Long Quyển Phong cứ gọi là bừng sáng khung hình. Trên ảnh trông tàm tạm thôi chứ trên phim trông thích gấp 10 lần 🫰 Tên tiếng Anh để là Shin (Tín), trong phim truyện các thứ mấy thằng đệ hay tên Shin nhỉ.
Kiểu nhân vật thuộc hạ trung thành giàu tình nghĩa như này, chọn được diễn viên hợp nữa, thành ra cuốn hút hơn hẳn ông nhân vật chính. Nhân vật chính Trần Lạc Quân cứ ngố ngố, tạo hình khá dừ mà thiếu chiều sâu, thiếu suy nghĩ kiểu gì ấy, hơi báo đời nữa.
Với khán giả thích phong cách phim Hồng Kông xưa thì có thể họ quan tâm hơn đến những diễn viên như Cổ Thiên Lạc, Hồng Kim Bảo, Quách Phú Thành, Nhậm Hiền Tề, Lâm Phong, rồi khí khái trượng nghĩa giang hồ và những màn đấu võ. Nhưng mà phim này hơi ảo ma, thân thủ nhân vật ban đầu khá thực tế, đánh đấm lực, dàn dựng đẹp đấy, nhưng càng về cuối càng hư cấu mạnh, ví dụ đạn bay từa lưa không trúng phát nào, boss cuối sở hữu skill mình đồng da sắt đâm không thấu... Cá nhân xem với suy nghĩ "phiên phiến thôi", có thể cho qua những tình tiết đó và tận hưởng cái sự cliché "không gây khó chịu" của bộ phim này, tận hưởng cả bối cảnh Cửu Long Thành Trại được thiết kế rất chi tiết nữa, rồi qua ngắm A Tín vậy 🤭
Cửu Long Trại Thành: Vây Thành được chuyển thể từ tiểu thuyết của Dư Nhi, tiểu thuyết này có bản truyện tranh do Tư Đồ Kiếm Kiều vẽ. Tự dưng tò mò vào xem tạo hình trong manhua và phim khác gì, nói chung là không liên quan lắm, nhân vật chính trông trẩu tre ảo ma canada x10 😀 Check luôn Tín Nhất có bay mất 3 ngón như phim không mà hình như cuối truyện vẫn full 10 ngón. Ai thích có thể tìm "Cửu Long Thành Trại truyện tranh", bản dịch tiếng Việt từ hơn chục năm trước, phần 1 có 32 chương, phần 2 có 100 chương.
Thêm một chút thông tin: hoá ra làm nhạc cho phim này là Kenji Kawai (Ghost In The Shell, Fate/Stay Night, Gundam 00, Mob Psycho...) Có vẻ ngoài thị trường Nhật thì ông hay sáng tác cho phim tiếng Trung, như Diệp Vấn, Địch Nhân Kiệt 2013, 2018 cũng là ông làm nhạc.
1 note · View note
levantu · 3 months
Video
youtube
NICK VUJICIC  LÀ TÁC GIẢ CỦA NHIỀU CUỐN SÁCH BÁN CHẠY NHẤT! LÃO GIÀ NGÃ BẢY SÀI GÒN.
Nick Vujicic, nhà diễn giả, nhà văn và nhà truyền động lực nổi tiếng thế giới, là tác giả của nhiều cuốn sách bán chạy nhất đã truyền cảm hứng cho hàng triệu người trên khắp thế giới. Sinh ra không có tay chân do hội chứng Tetra-Amelia rối loạn bẩm sinh,
Bất chấp những khiếm khuyết về thể chất, Nick đã vượt qua những thách thức to lớn để đạt được thành công phi thường anh đã trở thành một diễn giả truyền cảm hứng nổi tiếng trên toàn thế giới,  chia sẻ câu chuyện của mình để mang đến hy vọng và động lực cho những người khác.
Hành trình vượt qua nghịch cảnh của Nick Vujicic, bao gồm cả việc chiến thắng trầm cảm, là một minh chứng cho sức mạnh của ý chí và tinh thần con người.
Đồng thời anh  là tác giả của nhiều cuốn sách bán chạy nhất.
Dưới đây là một số tác phẩm nổi bật nhất của Nick Vujicic:
1. Cuộc sống không giới hạn (Life Without Limits): Cuốn tự truyện đầu tay của Nick, kể về hành trình phi thường của anh từ khi sinh ra đến khi trở thành một diễn giả và nhà truyền giáo truyền cảm hứng. Cuốn sách đã trở thành nguồn động lực cho hàng triệu người, khẳng định rằng không có giới hạn nào cho những gì chúng ta có thể đạt được nếu có niềm tin và quyết tâm.
2. Đừng bao giờ từ bỏ khát vọng (No Limits): Tiếp nối thành công của "Cuộc sống không giới hạn", "Đừng bao giờ từ bỏ khát vọng" tập trung vào những nguyên tắc và chiến lược giúp bạn vượt qua nghịch cảnh và đạt được mục tiêu. Cuốn sách cung cấp những lời khuyên thực tế và truyền cảm hứng để giúp bạn sống một cuộc sống trọn vẹn và ý nghĩa.
3. Lòng Biết Ơn (The Power of Thankfulness): Trong cuốn sách này, Nick chia sẻ tầm quan trọng của lòng biết ơn trong việc tạo ra một cuộc sống hạnh phúc và viên mãn. Anh khuyến khích độc giả tập trung vào những điều tích cực trong cuộc sống của họ, ngay cả trong những thời điểm khó khăn.
4. Love My Feet (Love My Feet): Cuốn sách dành cho trẻ em này kể về câu chuyện của Nick và đôi chân đặc biệt của anh. Thông qua những hình ảnh minh họa đầy màu sắc và câu chuyện dễ thương, Nick dạy trẻ em về lòng tự trọng, sự chấp nhận và tầm quan trọng của việc yêu thương bản thân.
5. Sống cho điều ý nghĩa hơn (Limitless): Cuốn sách mới nhất của Nick, "Sống cho điều ý nghĩa hơn", là lời kêu gọi hành động để mỗi người tìm kiếm mục đích sống và tạo ra tác động tích cực đến thế giới. Cuốn sách cung cấp hướng dẫn và động lực để bạn khám phá tiềm năng của bản thân và sống một cuộc sống có ý nghĩa.
Ngoài những cuốn sách được đề cập ở trên, Nick Vujicic còn là tác giả của nhiều bài báo, tạp chí và tài liệu truyền cảm hứng khác. Các tác phẩm của anh đã được dịch sang nhiều ngôn ngữ và được đón nhận nồng nhiệt trên toàn thế giới.
Câu chuyện và thông điệp của Nick Vujicic là minh chứng cho sức mạnh của tinh thần con người và khả năng vượt qua mọi nghịch cảnh. Những cuốn sách của anh là nguồn cảm hứng và động lực cho mọi người từ mọi tầng lớp xã hội, khuyến khích họ theo đuổi ước mơ và sống một cuộc sống trọn vẹn.
***
CÂU NÓI HAY TRONG SÁCH CỦA NICKVUJICIC
-Bạn không bao giờ thay đổi được quá khứ, nhưng bạn hoàn toàn có thể thay đổi được tương lai.
-Luôn phải nhớ: “Không gì là không thể”. Mỗi khi thất bại và bị một thách thức lớn lấn át, bạn hãy tin rằng không gì là không thể.
-Những ước mơ sẽ không bao giờ chết nếu bạn vẫn còn nuôi dưỡng chúng bằng niềm đam mê bất tận.
-NICKVUJICIC: Tôi chưa bao giờ thật sự tàn tật cho đến khi tôi mất hy vọng. Hãy tin tôi đi, mất hy vọng còn tồi tệ hơn cả mất chân tay.
-Khi bạn tìm được mục đích sống thật sự, bạn sẽ có đam mê. Bạn sẽ sống để theo đuổi nó.
-Tất cả mọi điều bạn làm để khiến cuộc sống của người khác trở nên tốt đẹp hơn khiến cho cuộc sống của bạn trở nên ý nghĩa hơn.
-Ngay cả khi đứng trước điều tồi tệ nhất, hãy làm bất cứ điều gì để đón nhận điều tốt đẹp nhất.
-Bạn có thể tin vào những giấc mơ của mình, nhưng bạn phải hành động để biến giấc mơ ấy thành hiện thực.
-Điều cốt lõi trong tình yêu và niềm tin là hành động. Hãy biến tình yêu và niềm tin thành hành động trong những hoàn cảnh mà hai món quà đó đóng góp để tạo nên sự tốt đẹp lớn lao hơn.
Tổng hợp
LÃO GIÀ NGÃ BẢY SÀI GÒN
 ***
 NICK VUJICIC  LÀ TÁC GIẢ CỦA NHIỀU CUỐN SÁCH BÁN CHẠY NHẤT! LÃO GIÀ NGÃ BẢY SÀI GÒN.
 #nickvujicictacgianhieucuonsachbanchaynhat
#benhtramcam
#phattrienbanthan
#laogiangabaysaigon
#tslevantucantho
#facebooklevantu
#kenhyoutubetslevantu
#kenhtiktoktslevantu
https://hoasinhtanhd.com
0 notes
ceophanlong · 4 months
Text
GAME BÀI XO88 – SẢNH CHƠI CHUYÊN NGHIỆP CHO TẤT CẢ MỌI NGƯỜI
Game bài xo88 nổi tiếng trong thị trường giải trí cá cược trực tuyến nhờ những trò chơi luôn được cập nhật và hấp dẫn. Từ những game bài cổ điển như baccarat, blackjack đến các trò chơi live casino sang trọng như roulette, poker, tất cả đều có mặt tại đây. Chất lượng dịch vụ của nhà cái còn đạt chuẩn 5 sao. Hãy cùng Xo88 khám phá sức hút kỳ diệu của cổng game uy tín này qua bài viết dưới đây!
Sảnh game bài tại Xo88 có xuất phát điểm là một sân chơi cá cược thể thao uy tín hàng đầu tại Anh Quốc. Với sự phát triển mạnh mẽ của ngành cá cược trực tuyến, Xo88 đã mở rộng sang thị trường châu Á và nổi danh trong lĩnh vực game bài.
Nhà cái này cung cấp dịch vụ chơi bài trực tuyến sống động và đa dạng, thu hút hàng triệu cược thủ bởi vô số trò chơi casino hấp dẫn. Từ những trò chơi quen thuộc như Baccarat, Blackjack, Roulette, Sicbo đến các tựa game slot bùng nổ, tất cả đều quy tụ tại đây.
Xo88 được biết đến như một điểm đến giải tỏa căng thẳng tin cậy sau những giờ học tập và làm việc căng thẳng. Đây cũng là nơi giúp bạn khẳng định bản lĩnh và chinh phục nhiều bàn thắng lớn.
Chất lượng game bài Xo88 được đánh giá cao nhờ giao diện bắt mắt và âm thanh sống động. Hạ tầng web có tốc độ cao, thao tác chơi mượt mà, hứa hẹn mang đến cho cược thủ những trải nghiệm chơi game tuyệt vời nhất. Đặc biệt, sân chơi này luôn tung ra hàng ngàn deal khuyến mãi và tặng quà giá trị ở nhiều khung giờ khác nhau.
Những điểm độc đáo này đã giúp Xo88 vượt xa nhiều đối thủ cùng ngành, trở thành điểm đến lý tưởng cho cược thủ. Hãy khám phá game bài Xo88 để tận hưởng những giây phút giải trí bùng nổ nhé!
2. Ưu điểm của game bài Xo88
Khi truy cập vào game bài Xo88 sôi động, bạn sẽ ngay lập tức đắm chìm trong thế giới giải trí 5 sao thú vị và chất lượng:
Kho game bài phong phú và đa dạng: Xo88 tự hào là thiên đường hội tụ những tựa game bài đình đám nhất hiện nay: Baccarat, Blackjack, Poker, slot games,… Tất cả game đều được đầu tư kỹ lưỡng về cốt truyện, hạ tầng và lối chơi nhằm mang đến cho bạn những giây phút giải trí tuyệt vời nhất.
Trải nghiệm sòng bài 5 sao: Với giao diện mô phỏng chân thực sòng bài Las Vegas, Xo88 cam kết mang đến cảm giác như đang chơi game tại casino đẳng cấp quốc tế. Âm thanh sống động, hình ảnh sắc nét cùng dealer chuyên nghiệp sẽ khiến bạn không thể rời mắt khỏi trò chơi.
Ưu đãi hấp dẫn, khuyến mãi bất tận: Thành viên nhà cái được nhận vô vàn khuyến mãi hot từ tiền thưởng chào mừng, thưởng nạp, hoàn trả cược thua cho đến các giải thưởng lớn trong các sự kiện.
An toàn, bảo mật thông tin tuyệt đối: Hệ thống giao dịch và giải trí của nhà cái được xây dựng với phương pháp mã hóa nhị phân cực kỳ an toàn. Mọi giao dịch đều được đảm bảo an toàn, nhanh chóng và chính xác.
Dịch vụ hỗ trợ khách hàng chuyên nghiệp 24/7: Đội ngũ nhân viên hỗ trợ game bài Xo88 luôn sẵn sàng giải đáp mọi thắc mắc một cách chu đáo nhất 24/7 qua nhiều kênh như chat trực tuyến, email, điện thoại,…
Xem thêm: https://xo88s.info/
#xo88
0 notes
maloves · 6 months
Text
Tumblr media
Hôm trước trong buổi voice up của cô Minh Ngọc có nói rất nhiều thứ hay ho, còn thứ mình nhớ nhất là cô nói khi phụ nữ càng giải phóng cho bình đẳng nhiều hơn thì họ càng khổ cực hơn. Rất ngắn gọn và đa nghĩa, mình thấy nó đúng, rất là đúng. Thầy Hội nói giới trẻ bây giờ sao các bạn khổ hơn tụi tui hồi xưa qá, tụi tui hồi đó chỉ nghèo hơn thôi. Lại thấy đúng, đúng qá xá. Mình ngồi rảnh nên tám chuyện với bà giáo Âu Mỹ nào đó đang dạy ở Cao Lãnh, mình hỏi nhiều thứ về hướng nghiệp cuộc đời và nhận lại là một chuỗi động viên sự nghiệp. Người già luôn có những cách chạm được vào cảm xúc theo cách tự nhiên mà dịu dàng qá thể, thỉnh thoảng nói chuyện với các bạn trẻ thì mình thấy mình làm được điều này một hai lần. Báo hiệu bước vô tuổi trung niên rồi đó.
Một lần rảnh rang đi xem mở mic Huhu comedy của anh Chí. Anh vẫn qá trời trí tuệ và hài hước như xưa giờ, lần này anh còn lấy mảng miếng từ Asa 6 tuổi con anh nữa chứ, anh thần kỳ qá.
Vừa rồi có xem Thanh xuân 18x2 có em Hán. Trong phim có mấy câu xứng đáng làm slogan của thanh xuân đi bụi, nghe đúng cái vibe của Con đường bình phàm - quốc ca của các bạn gì đó hồi trước. Phim đẹp, em diễn tốt, hết. Tiếng Anh giao tiếp, tiếng Nhật sơ cấp, tiếng Trung lõm bõm, qan trọng là mình còn bị OCD nên nghe Trung Nhật trong lúc đọc phụ đề Anh Việt, một trải nghiệm xem phim tồi tệ phải biết.
Ít lâu nữa mình sẽ về vườn nên định xem show Become a farmer, iqiyi đang chiếu mùa 2. Tính giải trí hơi cao do mình vẫn luôn nhìn vào con người. Hồi xong mùa 1, thành quả hơi chấn động nên đã bắt đầu xem, phải drop vì sub tự động qá lởm. Từ sau khi lên Xuân Vãn thì tụi nhỏ hot lên từ từ rồi, cũng mừng. Còn cộng đồng nông nghiệp sạch mà mình đang nằm vùng, không biết bao giờ mới bớt nghèo nổi. Mình nhìn thấy họ nghèo đó, nhưng để nghèo được như họ là bỏ tiền cho đống đất rồi bỏ công bao nhiêu mùa mưa nắng cho cây cho con. Càng nhìn thấy được nhiều thứ, mình càng không muốn làm gì cả, ngày ngày ướp muối nằm nhà như con cá, không phải hạnh phúc lắm sao.
Dạo này trời nóng kinh dị. Mỗi tối rửa sạch mặt xong mà oi bức đến không apply nổi bất kỳ lớp dưỡng nào. Dạo này mình uống lại sữa bò sau khi ngưng 6 năm, vì nó làm mình buồn ngủ. Sau một thời gian cân nhắc lợi hại giữa việc da mặt thấy ghê vì uống sữa hay là thần kinh bất ổn vì ngủ sau khi mặt trời lên. Dạo này lại nghỉ tập yoga (tiếp) vì để dành thời gian đọc truyện, lại điên cuồng đọc truyện dịch y như hiếp dâm con mắt. Não mình nó nghiện những thứ không theo mùa, vô tri và độc hại cho tương lai thì phải. Mình không còn nhớ Hội An nữa, không còn muốn mua tour của Oxalis nữa, chắc bản thân mình của qá khứ mà nghe thấy sẽ buồn lắm. Thỉnh thoảng trên đường đi bộ, thấy cảnh đẹp sẽ dừng lại chụp, ăn món gì đẹp cũng chụp lại chứ ko nghĩ ra muốn share với ai. Không có nhu cầu đi giao lưu với bạn cũ hay kết bạn với bạn mới. Single but not available. Đọc được truyện hay sẽ đi cám ơn nhà dịch. Ăn được món ngon sẽ mua về cho mẹ thử. Thấy đời tiêu cực cũng chỉ giữ riêng cho mình mình.
0 notes
it-raining · 6 months
Text
"tôi nhớ Sài Gòn, nhớ cuộc sống của tôi ở đó". (*)
đêm qua trước khi ngủ ý nghĩ của tôi lạc đến đường Hai Bà Trưng đoạn phía sau lưng nhà hát thành phố chẳng biết là tháng mấy những tán me vẫn chưa chuyển màu non
"tôi nhớ Sài Gòn nhớ cuộc sống của tôi ở đó" 
nhớ cafe bệt buổi sáng tháng mười hai mùa hoa anh đào pha ke mỗi năm mỗi đến sớm nhớ nước mưa ngập Tôn Đức Thắng trạm bus giữa trưa nắng đứng chỗ này đợi hay bị giật đồ
nhớ Hồ Con Rùa vệ đường ám mùi thịt nướng tương cà tương ớt tương đen bánh tráng trộn và trà sữa ly cafe toàn đá ly trà tắc siêu to khổng lồ đồ ăn vặt bao la, chẳng cần gì bổ béo
nhớ các anh chị bán hàng đa cấp hiệp hội ăn xin giả mạo ở các ngã tư những chị bán cóc xoài ở quán nhậu chợ trời công nhân Thủ Đức người già lang thang bán vé số xe hàng rong khắp các nẻo đường
nhớ tiếng chửi buổi sáng tinh sương công-ten-nơ vun vút xa lộ Hà Nội xe buýt hung thần xe ôm luồn lách bến phà nửa đêm chẳng biết đợi ai
nhớ xóm đạo lấp lánh giáng sinh phố người Hoa thơm mùi thuốc bắc  trung tâm thương mại đỏ lè đỏ lét bờ sông quận 2 chấp chới cánh diều  hoa vàng hắt hiu đường tàu Mai Văn Ngọc
những cửa hàng mặt tiền chảnh choẹ mùa dịch xong treo biển xác xơ bữa trưa công sở bơ vơ từ cao ốc này nhìn cao ốc nọ kẹt xe buổi tan tầm đèn xe máy như lũ côn trùng bu dưới chân cầu vượt
nhớ chị hỏi "sao rồi cưng?" tiếng rao bánh mì đặc biệt thơm bơ đủ giọng vùng miền xôm tụ cách nói chuyện không mỉa mai châm biếm sâu xa có một điều phải thú nhận cứ mỗi mùa Tết quay lại Sài Gòn mới là trở về "nhà".
nhớ đêm khuya trong căn phòng trọ nằm nghiêng chờ nước mắt rơi giảng đường đại học lạnh ngắt tuổi trẻ bày đặt lang thang cafe ngẫm nghĩ sự đời nhớ mùa mưa năm ấy nhặt em mèo về nuôi
từ một cái cây bị bứng rễ rồi dần dần cứng cáp trưởng thành chốn phù hoa lạnh lùng mang chất dinh dưỡng thấm từng mạch máu
nhớ lúc ngồi giữa Sài Gòn mà tương tư chốn khác nhớ đã từng hắt hủi nơi này hơn mười năm sau nhìn lại mới thấy sai thật lòng xin lỗi đã chứng kiến thành phố này thay đổi trong sự thay đổi đó, có mình cái thành phố rối loạn lưỡng cực cái thành phố thường chỉ lặng thinh
Sài Gòn thật dễ chịu biết mấy nếu năm ấy không đến đây đã chẳng thể tự do như hôm nay mà rời bỏ.
23/03/2024
(*) một câu trong truyện "Đường còn dài còn dài" của Nguyễn Thiên Ngân
1 note · View note