Tumgik
#12.5.19
elceeu2morrow · 5 years
Text
youtube
youtube
youtube
youtube
youtube
Poptopia San Jose, 12.5.19 (via jadeham13)
164 notes · View notes
chaosmagicwitch · 5 years
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
Killer Frost - Icons ♡ 6x04
✿ like or reblog if you save or use
✿ do not repost or claim as your own
65 notes · View notes
thefakejeffreyazoff · 5 years
Text
Tumblr media
Jeffrey posted on his Insta Story. 12.5.19
62 notes · View notes
alltheselights · 5 years
Text
louis about every tattoo: this has no meaning whatsoever
46 notes · View notes
93cnicole · 5 years
Text
Tumblr media
"Swirls And Waves"
32 notes · View notes
missinvisibleandco · 5 years
Text
Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media Tumblr media
"Natural Habitat"
(12.5.19)
12 notes · View notes
avi-arts · 5 years
Photo
Tumblr media
Day 1064: 
12.5.19 
harper!!!!
5 notes · View notes
edo-vivendum · 5 years
Text
When you finally start to see progress, it feels so good.
My life is falling together. For years, my life has fallen apart, but for the past year and a half, I have fought so hard to pull it together, and finally, for the past four months, things have finally started to improve.
Last summer, after a 6 day hospital stay, my therapist suggested residential trauma treatment. I was at the end of my rope. I wanted to live, but my hope for the future was next to nothing. But I was willing to try. I was willing to do anything if there was even a possibility that things might improve.
In early July, I went to the Refuge, near Ocala FL. I give you the specifics, because, if you struggle with trauma and have opportunity to go there —go there.
In 50 days, my life changed. I was nurtured and loved. I was listened to. I was validated. And then, like a baby bird learning to fly, I was sent back into the world. I went back into the world with so much new knowledge, patience, and love for myself. I spent another three months in a (shitty) outpatient program, practicing my new skills, proving to myself just how much I could handle.
A month ago I discharged, and nothing has fallen apart. In fact, things continue to fall together. I got an A on my last test; my relationship with my boyfriend has never been stronger; my mood and anxiety haven't been this stable... ever; I got a job for the spring semester; my driving lessons have become more consistent; and most importantly —I have hope for the future.
I spent more than half of 2018 in treatment, almost 11 months of 2019 as well. And a while back, I spent most of 2013 and parts of 2015/16 in treatment as well. I've been through alot of IOP programs, php programs, residential, psych inpatient whatever. And through it all, there was frequently no glimmer of hope, just guilt that kept me alive in order to not hurt my family. At times there was hope, but never a belief that things would be better, never hope that I'd live a happy, healthy life.
But now? I'm living a happy healthy life...
My point is, well, things are better. I am happy, stable.
And six months ago, I wanted to die.
So hold on, keep fighting, you never know when things might turn around.
5 notes · View notes
samsi6 · 5 years
Text
Tumblr media
Sunday, 12.5.19: Frankfurt, Alter Flugplatz Bonames, Vogeltag, Umweltamt, 10.30 - 16.30, everything about birds, eggs, feathers. You're welcome!
36 notes · View notes
tieuhihi · 5 years
Text
Về đến nhà Pan rồi mà cảm xúc hồi hộp lúc ở nhà tôi vẫn còn chưa dứt hẳn. Đấy là lần đầu tiên người ra mắt bố mẹ tôi, cũng là lần đầu tiên tôi nghiêm túc dẫn bạn trai về nhà. Ban đầu tôi đã mường tượng ra đủ các viễn cảnh tồi tệ nhất để chuẩn bị tinh thần cho một chuyện xấu có thể xảy ra. Nhưng cuối cùng mọi thứ lại diễn ra suôn sẻ ngoài mong đợi. Mẹ cứ cười không ngớt, còn bố thì tuy không nói nhiều nhưng lúc nghe mẹ trêu tôi mà ánh mắt như sắp khóc đến nơi vì sợ mất con. Buồn cười nhất là Pan, mặc nguyên bộ suit cứng nhắc vì muốn trông sao cho lịch sự nhất có thể, mặt thì đỏ ửng lên vì căng thẳng, nói chuyện lại lắp ba lắp bắp không giống như bình thường. Pan run đến nỗi tay chân không ngừng động đậy, cứ chốc chốc lại nắm lấy vai tôi để trấn tĩnh tinh thần. Tôi buồn cười không nhịn được, khúc khích trêu anh suốt cả đoạn đường về nhà anh. Nhưng ngượng thì ngượng, căng thẳng thì căng thẳng, Pan vẫn rất hạnh phúc vì là người đầu tiên được tôi cho ra mắt gia đình. Còn về phía Pan, tôi cũng là người bạn gái đầu tiên mà người đến nhà gặp mặt bố mẹ như vậy.
Ngồi trên người Pan ngọ nguậy không yên, móng tay nghịch ngợm vẽ những vòng tròn trên ngực người, khuôn mặt tôi không giấu đi vẻ thích thú. Pan toàn như thế, cổ áo phanh ba cúc đầu điệu ơi là điệu. Tôi nói bao nhiêu lần mà không thay đổi. Sau cùng cũng chẳng nói nữa, dù sao để vậy cũng tiện cho tôi luồn tay vào nghịch hơn.
Lúc ấy đã khoảng bảy giờ tối, cả hai vẫn chưa biết đi ăn gì vì tôi chẳng nghĩ ra được gì ngoài ăn Pan cả. Phút giây êm ái người nằm ngửa ra giường, thấy vậy tôi cũng cúi người xuống cứ nhắm vào chiếc cằm ấy mà hôn, dần xuống cổ, tiếp đến là chiếc xương quai xanh gợi cảm có cái nốt ruồi nằm ở vị trí giống của tôi. Đưa tay vuốt tóc tôi, những ngón tay người len lỏi vuốt ve từng lọn tóc như chàng thợ lặn đùa giỡn đại dương. Rồi Pan bỗng bảo:
“Anh xem phim đấy rồi.” “Huh ? Sông Tô Châu ?” “Ừ. Hay.”
Tôi ồ lên một tiếng, ngồi nhổm dậy trong ánh sáng mập mờ. Rồi tủm tỉm diễn lại cảnh cuối phim.
“Nếu một ngày em đột nhiên biến mất, liệu anh có tìm em như Mã Đạt không ?” “Có.” Pan lập tức trả lời. Lời nói này lại chẳng còn là diễn. “Anh sẽ đi tìm em mãi chứ ? Sẽ tìm đến khi nào phải chết chứ ?” “Ừ, anh sẽ.” người quả quyết. “Anh nói dối!”
Tôi đấm vào ngực Pan để kết thúc cảnh phim rồi cả hai ôm nhau cười khúc khích. Tuy miệng nói đúng lời thoại nhưng thật sâu trong lòng tôi biết lời Pan nói là thật, và tôi tin rằng nếu điều đó xảy ra chắc chắn người sẽ làm như vậy. Không ngừng tìm kiếm tôi, không từ bỏ, không buông tay. Yên lòng rúc vào ngực Pan, tiếng nhịp tim người đập rộn ràng vang lên bên tai tôi nghe sao phơi phới.
“Em biết thứ quan trọng nhất đối với anh là gì không ?” Dịu dàng xoa đầu tôi, người ghé tai tôi thủ thỉ. “Sinh mạng ?” tôi thật thà ngước lên. Trong bất cứ hoàn cảnh nào, tôi vẫn giữ được cái đầu mình thực tế. Nhưng Pan lắc đầu cười nhẹ. Hôn lên thái dương tôi, người mới rành mạch trả lời: “Là tình yêu của em.”
Lại nhớ có một buổi sáng tôi giận dỗi Pan ngay từ lúc mở mắt thức dậy, bởi đêm trước đó nó không giống thường ngày. Tôi là người ghét sự đổi thay, tôi luôn trân trọng những gì nguyên thuỷ vốn có, nên chỉ một sự thay đổi nhỏ cũng đủ khiến trong lòng không vui rồi. Lúc ấy tôi nằm quay lưng lại, nhất quyết không chịu nhìn mặt cũng không cho Pan ôm. Vất vả lắm Pan mới xoay người tôi lại được rồi vòng tay tôi lên eo của người. Lát sau, châm điếu thuốc, người bảo: "Em có cái vẻ lạnh lùng, nhưng lại đáng yêu. Bởi vì em vốn không phải người như thế. Vẻ ngoài trông như em lãnh đạm, bất cần, nhưng thực chất là do cuộc đời này tác động quá nhiều điều khiến cho em trở nên như vậy. Em là người chân thành, tình cảm, luôn nghĩ cho người khác. Cũng bởi vì đó mà anh đã yêu em.". Sau đó người còn nói rất nhiều, đại ý là say này sẽ còn rất nhiều điều sẽ thay đổi, nhưng quan trọng là cả hai sẽ vượt qua nó như thế nào để vẫn có thể ở bên nhau, và người sẽ cố gắng không để thứ gì ảnh hưởng đến tình yêu quý giá này. Nhưng tôi chẳng thể nhớ rõ được, tất cả những gì in đậm nhất là buổi sáng hôm ấy bên ngoài trời đang mưa. Rồi cứ thế từng lời nói miên man của Pan làm tôi không giận nữa.
Vậy ra, thứ quan trọng nhất đối với anh là tình yêu của em, điều may mắn nhất trong cuộc đời anh là có được em, đó là những gì anh đã nói. Oh Pan, vậy anh sẽ không đánh mất đi thứ quan trọng nhất này để rồi thành người xui xẻo chứ ?
Tumblr media
23 notes · View notes
closetgremlin · 5 years
Text
Me: …
Me: what if-
Brain: we are NOT working through your trauma in a school dnd game
Me: >:(
1 note · View note
elceeu2morrow · 5 years
Text
Tumblr media
crookedarm23: Worth all the hoopla for a half an hour of Tommo! Great set from @louist91 at #poptopia
41 notes · View notes
joshhhhhhhhhhhhhhh · 5 years
Text
By the way when I was at Lily's house yesterday I used her wifi to torrent all of
Hyouka
Kokoro Connect
Lucky Star
Made in Abyss dub
Nichijou
Princess Tutu (actually it only had the first 26 episodes? Not enough)
Revolutionary Girl Utena
Youjo Senki
The first three Nanoha movies
So expect my thoughts on all of those over the coming days, probably
8 notes · View notes
thefakejeffreyazoff · 5 years
Video
undefined
tumblr
Jeffrey in London via  @loujshugme. 12.5.19
36 notes · View notes
imkeepingtrack · 5 years
Text
26
Cut a chunk out of my leg.
Sat in my bathroom. I got back from the zoo at 5:30, and spent almost all of the time from then until 10 sat on my stairs trying to calm my anxiety enough that I could ask Mo to help me decide on/sort food. At 10 he phoned because someone came to do the room check but I didn't answer (I had my headphones on and didn't hear (although why there was no check between 5:30 and 10 I don't know?)), asked if I was ok, I said probably, he asked what that meant, I said I didn't know, he said he'd give me a wake up call at 8:30 in the morning. I was then very upset because I should have just said I needed to eat, but I didn't. I'm really stressed and my anxiety level is so high. So I cut deeper into a small scab and then cut out bits of the skin from around it. It hurt.
2 notes · View notes
devonjwerkheiser · 5 years
Photo
Tumblr media
1 note · View note