Tumgik
#daily story
calebvanponeisen · 6 months
Text
FLOOR
The moment I lift the creaking floorboard up, a cold gust rushes out whispers of woe. Suddenly, the flooring crumbles and I plunge into the abyss, with voices growing louder the deeper I fall, echoing in the dark: "There is no escape…"
6 notes · View notes
machineofreality · 6 months
Text
The best overview we've got
231108 ‘Oh, so you’re not looking for somewhere to make out like all the other teenagers who come down here? Good, good.’ The woman’s glare turned to a smile. Mack looked at Soph, who shrugged. Mack shrugged back. ‘We could do that, if it would help,’ Soph said. Mack shrugged again. ‘But that’s not why we’re here.’ Andrekara stood up. ‘No, no, it would not help. You can call me Ann, by the…
View On WordPress
2 notes · View notes
reistuwidias · 9 months
Text
Rumah Singgah atau Rumah Tetap
Hari ini aku sadar bahwa rumah yang aku kira bisa aku tempati nyatany telah berpenghuni tinggal menunggu waktu untuk aku harus pergi. Memang waktu itu aku menemukan rumah tersebut beda dari rumah lainnya. Dan itu berhasil membuatku kagum. Bagaimana tidak rumah itu dari luar terlihat rumah sederhana yang kosong tak berpenghuni tapi ketika masuk akan terlihat semua perabotan didalamny tersusun rapi. Tanpa berpikir panjang ak memutuskan untuk menginap sehari dua hari malam pikirku saat itu.
Sehari dua hari berlalu aku menemukan sesuatu yang berbeda dari rumah ini. Hari demi hari terus berlalu, rasa lelah, luka-luka lambat laun juga membaik. Di sisi lain aku juga semakin menemukan kehangatan, kenyamanan dan ketenangan.
Dan hari ini kehangatan, kenyamanan dan ketenangan yang ku peroleh mengurungkan niatku untuk pergi dari rumah ini. Ada suatu perasaan ingin memiliki rumah tsb tapi aku sadar itu hal yg impossible.
Dan sebelum aku menjadi parasit ingin memiliki rumahny maka ku biarkan diri ini sesekali menyusuri kembali jalan setapak hutan itu.
Teruntuk pemilik rumah itu
Terimakasih sudah membantu merawat , menghangatkan diri ini.
2 notes · View notes
fukuroukekinoto · 1 year
Text
Mouse Gray (Bloganuary 19)
19. What colour describe your personality and why? First I’d like to write blue sky as I like the color itself. However, I find myself not as bright and wide as the blue sky. Then I write blue ocean, only to erase it again after realizing that I’m not as clear and deep as the ocean. Tosca then Poped up in my head as it isn’t blue nor green. It’s like greenish blue or blueish green that I found…
View On WordPress
2 notes · View notes
shariahdaily · 1 year
Text
Sebuah Refleksi
Hai aku, kamu, kita, dan kalian. Sudah berapa jauh kita melangkah dalam kehidupan ini ? Sejauh apapun itu, aku ingin kita saling bergandengan di jalan kebaikan. Membersamai tiap langkah dengan mencoba melihat betapa menakjubkannya hidup ini.
Pernahkah dirimu mempertanyakan banyak hal? Mengapa manusia hadir dengan siklus yang ada? Mengapa bintang, bulan dan matahari tak pernah saling bertabrakan? dan mengapa dihadirkan siang dan malam untuk melengkapi kehidupan?
Jawaban dari semua pertanyaan itu sejatinya sudah tertanam dalam hati dari dahulu kala, namun entah sejak kapan manusia selalu lupa. Keseluruhan sistem terbaik yang ada adalah bukti terindah betapa agungnya sang pencipta, ialah Allah S.W.T.
Mari memulai sebuah refleksi kawan. Coba buka kembali mata kita dan amati baik-baik bagaimana Allah S.W.T mengatur segalanya. Manusia, hewan, tumbuhan, dan segala ciptaanNya menyatu dalam harmoni yang begitu seimbang. Bukan hanya itu, kita akan menyaksikan bagaimana setiap aktifitas seorang muslim memiliki panduan yang lengkap dan sangat rinci dalam sebuah kitab yang tak pernah usang dengan waktu yaitu Al-Qur'an.
Bersyukurlah wahai hamba Allah,,,
Kamu istimewa karena diciptakan dan diberi penjagaan terbaik dengan syariatNya. Teruslah berjalan dalam ketaatan agar kita tak tersesat dalam sunyinya kegelapan.
3 notes · View notes
tom5ive · 1 year
Text
youtube
Beberapa hari ini Spotify nge-rekomendasiin lagu ini. Kesan awalnya apaan nih lagu alay?? Judulnya aja "Kita usahakan rumah itu" (3 kata terakhir ga pake kapital, entah sengaja atau engga). Hahaha, tapi setelah didenger ternyata liriknya lucu juga. Nadanya juga enak. Ada bait favorit:
Urusan perabotan dan wangi-wangian Kuserahkan pada s'leramu yang lebih maju Tapi tata ruang aku ikut pertimbangkan Kar'na kalau nanti kita punya kesibukan Malam tetap kumpul di meja panjang Ruang makan kita Berbincang tentang hari yang panjang
Setelah pindah ke tempat baru, dipikir-pikir ada dua aktivitas yang terasa paling hangat.
Yang pertama adalah momen saat makan malam di meja makan. Rumah yang baru ini memang lebih luas, akhirnya kami punya ruang untuk punya meja makan di rumah. Yang sudah jadi impian sejak dulu adalah lampu gantung, dengan pancaran sinar kekuningan/putih hangat, yang menyoroti meja makan. Lalu penerangan di ruang sekitar dibuat agak remang sedikit. Jadilah suasana yang hangat.
Setelah seharian kerja, duduk bareng Ajeng, sambil menyantap makanan apapun, sambil ngobrol ngalor ngidul, persis seperti yang dideskripsikan di lagu itu. Aktivitas yang simpel tapi selalu membuat hati hangat :-) (walaupun, kadang kalau kita lagi terobsesi nonton suatu serial Netflix, jadi sering makan di sofa juga sambil nonton sih, hahaha..)
Tumblr media
Momen kedua adalah sesaat sebelum tidur. Cuddling, di dalem selimut yang hangat, sambil ngobrol ngalor ngidul juga. Kadang bisa ngobrol soal hal-hal filosofis, gosip, tentang keseharian, tentang mimpi Ajeng yang aneh-aneh, atau apapun yang terlintas di pikiran..
Lagi-lagi momen yang simpel, tapi selalu bikin hati hangat :-)
6 notes · View notes
isurajitroy · 1 year
Text
Drown by Technology
Tumblr media
16-year-old Roni is addicted to technology and finds himself lost in a virtual world. Struggling to return to reality, he must battle against his own dependence on technology and find a way out before he drowns in the depths of the digital abyss. Can Roni survive the battle against technology?
5 notes · View notes
jssicamandy · 2 years
Text
I woke up on Sunday Morning, reminiscing the dream I had in my sleep. It's been years since I last dream within my sleep and this one is quite a funny story.
So I was perturbed by Washing machine condition, as it would greatly shaken in the middle of washing cycle so I have to hold the edge down and put my weigh on it so it could calmed down. I was thinking of buying a new one, but the technology that I want cost me almost 3 times of my budget so I was researching some technician around to come see it and saving extra money from it.
In my dreams, I would be doing all daily tasks and things, but then the washing machine would be greatly shaken and I would try all my might to get to it as soon as I can, and the entire dream, just revolved around this scheme, yet it also has a song continuously playing amidst it all, and it was this song by Rad Museum , well I looked it up as soon as I wake up and find the right one on the first try (this is the best achievement to do to have a blissfull sunday on the entirety of it).
It was very random and funny to me lol
4 notes · View notes
highqueenseleni · 2 years
Photo
Tumblr media
I paint my OCs a lot and if you are at all curious about them then you can read about them in my very long epistolary novel! Song of Ikaria is a very queer setting focusing on the life and adventures of the genderfluid Seleni and her friends. There are fully illustrated arcs, world building information, and all manner of other tidbits in the Google Doc folder linked above. Currently there are over a million words of story written with more to come! 
Shares are always appreciated! I am always up to talk about my story, characters, art, and world, so feel free to send any questions. Or hilarious ships and theories to make me laugh. 
4 notes · View notes
write-on-world · 6 months
Text
Tumblr media
48K notes · View notes
peachesx369 · 7 months
Text
My cores lately 🌻
Tumblr media
0 notes
sofiaflorina2021 · 9 months
Text
I Know that Quite Many of You are Worrying About Me
Guys, if I don't write my daily story on the internet then there are two possibilities I forget to write or my story is boring. At least, I write my diary every day. I have to keep writing every day, either on internet or on my diary book. I know that quite many of you are worrying about me, I'm still alive okay. Hmm, although suicide is fun to try (I often write about it in my diary).
0 notes
machineofreality · 9 months
Text
Chaos in the slave camp
230717 The exodus was chaos, and it was orderly. It was impossible to keep track of. And it all worked itself out. Ryoko was sure that if Tengu hadn’t been there, it would have failed and everyone would have died. Tengu wasn’t the biggest person in the camp, but it was impossible to lose track of her. The first Ryoko spotted of her, as she swarmed out of the tent with the newly armed slaves,…
View On WordPress
2 notes · View notes
giin323 · 9 months
Text
Không biết có giống như một phản xạ có điều kiện hay không, nhưng khi nhận ra tâm trạng hnay có vấn đề thì đó lại là một ngày 16…
Xin chào, là Giin. Nghe có vẻ kỳ cục, chỉ là tôi mới vừa đọc xong 1 cuốn sách với trạng thái khá bất ngờ, đọc 1 cuốn sách trong vòng chưa đến 1 tuần. Ngta nhiều khi có những phản ứng đến buồn cười sau khi hoà mình vào câu chuyện nào đó, một cuốn sách, một bộ phim. Tương tự như game nhập vai, ai đó lại đưa tôi đến cái giọng văn pha-ke này và làm tôi muốn chuyển hoá nó ngay bây giờ. Nói tiếp ở trên, chuyện tôi đọc sách thì vốn cũng chẳng có gì là lạ, tôi có khá nhiều sách. Những cuốn sách tôi mua vì sự mời gọi từ những trang bìa, từ sự nổi tiếng, từ sự màu mè của chính bản thân mình. Nhưng để đọc hết thì ko phải cuốn sách nào cũng đc trang trọng lật giở đến trang cuối cùng. Cũng đã khá lâu để mà có thứ gì cuốn tôi đi sâu đến thế. Vì cơ bản đổ tại mood, cái tánh tôi nó là thứ cả thèm chóng chán. Thế rồi từ đó tôi hào hứng nhận ra là, chỉ là do bạn chưa tìm đc đúng thứ đúng gu thôi.
Đề cập đến gu (thực ra cái đoạn mở đầu dài dòng này quanh đi quẩn lại chỉ để dẫn đến những chuyện cảm xúc nhảm nhí này của tôi mà thôi) mới gần đây sau hàng loạt chuỗi phản ứng dữ dội ngu ngốc của chính mình, tôi thừa nhận mình là một đứa kén chọn. Tiếp, các ông cứ cười cợt nếu muốn nhưng tự bào chữa đi, mỗi ngày tôi gặp những câu hỏi ối giời ơi kiểu: “em xinh thế chắc chờ đại gia rồi chứ sao mà ế đc”, hay “e nên nghĩ lấy chồng là nghĩa vụ cần làm” hoặc bodysamsung tôi kiểu “em khoẻ nhỉ” thì tôi phải nhắm mắt chọn bừa hay là sao?! Tôi chịu. (ko phải bức xúc đâu, nhưng những câu trên đều từ 1 ng tôi mới gặp hnay đó, ngộ nhỉ). Anw, vẫn có kha khá những ng cho tôi những lời hay ý đẹp, những thứ mát lòng mà tôi chụp màn hình và bật chế độ lưu giữ. Đến khúc này tôi lại tiếp tục đổ tại duyên vì chả là gì với họ.
Ko đề cập đến tuổi tác thì tôi đã quá cái ngưỡng “vô tư” không dò xét ng khác rồi. Giống như bạn vừa đi qua một mạng lưới kiểm soát dịch bệnh hoặc vũ khí nguy hiểm giấu trong người vậy, quét từ đầu tới chân :))
Đó vẫn chưa phải thứ chính mà tôi muốn nói ở cái giọng văn nhập vai tác giả một cách hời hợt này.
Tiếp nhận, phản ứng và chấp nhận là những trạng thái cảm xúc gần đây tôi có.
Tôi có cơ hội gặp gỡ cơ số người một cách không chủ đích, họ đến và ngẫu nhiên mang đến cho tôi những thứ thú vị. Tôi sẽ không nhắc đến họ. Giin là một đứa ích kỷ, Giin chỉ nói về Giin.
Tôi đến giờ, vừa tự tin và tự ti về những gì mình có, thu nạp trong cái đầu nhỏ xíu của mình vô vàn thứ chưa kịp chắt lọc. Y hệt như cái bộ nhớ ảnh lưu trong điện thoại, tôi lười đến mức mà chả buồn xoá history. Nếu chẳng có may có ngy một cách đột xuất, tôi sẽ phải lén lút cho hết bộ nhớ vào thùng rác hoặc ném moẹ nó đi thay hoàn toàn bằng cái mới nếu trường hợp anh ta ko chịu nổi hình ảnh của một số người cũ của tôi. Mặc dù đó toàn là thứ tôi chẳng mở lại bao giờ. Ít, tôi nghĩ thế.
“Bạn có một thứ suy nghĩ tiêu cực nhỉ? Mặc dù bạn luôn mồm nói bạn lạc quan và tích cực.” - lại một người bạn tôi mới gặp mấy hôm nay nói vậy.
Đến hôm đó, tôi không còn “vô tư” nữa. Khựng lại, đó là phản ứng đầu tiên. Vì lẽ đấy không phản lần đầu tiên tôi được nói như vậy. Lần thứ 3. (thêm hnay tiếp tục đc nhắc lại “think positive”, ơ kìa)
2 lần trước, như mọi khi, tôi phản ứng, phản đối. Lập luận của tôi là: không phải suy nghĩ tiêu cực, đó là viễn cảnh thực tế tôi vẽ ra để lường trước cho bản thân. Và nó là thực tế, là lớp bảo vệ tôi khỏi những thất vọng, giảm bớt sự tổn thương nào đó có thể tôi phải đối mặt. Lý do tôi lạc quan được là vì tôi biết điều đó sẽ xảy ra rồi, còn gì phải nghĩ nữa đâu.
Nhưng đến người thứ 3…hmm, tôi phải xem lại.
Thực ra thì, tôi đã quá chán với việc đối đầu rồi. Thử thách, sự mới lạ thì ok, thứ đó kích thích bạn vận động, biến đổi bản thân liên tục. Nhưng sự nhũng nhiễu của cảm xúc thì thôi, mệt mỏi lắm. Có lẽ đó cũng là thứ khiến tôi mỗi khi tính đặt một chân vào môt mối quan hệ nào đó thì nhanh chóng “quay xe” vì sợ. Phiền ấy, nếu có thể ước thì ước gì tôi được cho một sự “nghỉ hưu sớm” trong cảm xúc. Nhưng lại mỗi khi nghe chuyện nào đó của những người bạn về hôn nhân gia đình của họ, tôi lại thấy mình may :))
Tôi biết sự phiền phức của một đứa con gái khi dính vào yêu đương ntn, tôi ghét chính tôi trong tình cảnh đó. Nên tôi lại như con tắc kè hoa, biến đổi mình đề hoà chung không khí cộng đồng, đồng cảm thấu hiểu với công chúng.
Moẹ :)) rồi tôi lại ước tôi là một đứa biết làm tình làm tội người khác (à, vế trước của cụm từ thì tôi làm đc :)) )
Bạn bè tôi khá dễ để nhận thấy tôi là đứa ko nói nhiều, ko phải chủ trì khuấy động, ko phải tổ buôn…nyc nói tôi boring, ừ :))) nhưng ít ai biết hình ảnh tôi như một con thú điên đã từng hành hạ tra tấn người khác bằng các văn bản tin nhắn dài dằng dặc, sướt mướt và thống thiết. Điều quan trọng là khi bạn đã phải lắm mồm như thế thì bạn đã éo quan trọng vs họ rồi. Thế nên là tôi lại càng chả nói cái mẹ gì ko cần thiết cả. Đôi khi việc đó xảy ra với chính cả khi tôi giao tiếp vs sếp =))
Tôi kệ cml.
Bạn đừng nhầm đây là tôi thiếu tôn trọng ng khác, chỉ là tôi nghĩ cái gì cần thì nên nói, và ng có đủ khả năng khiến tôi nói thì chắc họ cũng đã có sự tương thông nào đó rồi. Còn bài văn này không phải sự lắm mồm, page của Giin, đôi khi cho Giin tự sự chút đc không vì biết đâu bạn được nhắc đến trong này thì sao.
Từ chính xác cách đây 2 năm, tôi cũng chính xác có sự nhận thức rõ ràng về chính bản thân mình. Uống rượu đôi khi là phương thức giao tiếp vs ng khác, là thời lượng tăng ca cho tôi tự dò xét chính mình, là cơ hội để tôi biết mình cũng cần có sự quan tâm và mưu cầu tình yêu. Đại loại vậy. Nên tôi đôi khi sâu sắc đến ngu ngốc.
Tôi nghĩ là chưa bh trong ba mấy năm cuộc đời tôi thấy rõ chính tôi đến thế. Tôi biết tôi muốn gì, tôi thẳng thắn làm những gì tại thời điểm tôi muốn chỉ để đơn giản là “ko làm thì ngồi hối hận” thế thôi. Căn bản cũng do tôi đã có ko ít lần hối hận trong quá khứ rồi. Trong buổi tự phê bình nội bộ cty, tôi liệt kê toàn bộ những nhược điểm mà tôi dính phải mà sau đó đồng nghiệp và sếp “không còn gì để bổ sung vì nó nói hết rồi”. Nên nếu trong tình huống nào tôi cũng biết kha khá mình là ai, biết mình sai ở đâu ko đúng ở đâu tình huống này là gì, chỉ là bạn có đáng để tôi phải thừa nhận điều đó với bạn không thôi.
Và điều đó khiến tôi chả thấy mình thú vị chút nào, chẳng quyến rũ thu hút chút nào. Kiểu khi bạn biết quá nhiều, bạn nên bị diệt khẩu :))
Nói thế chứ vẫn còn khá nhiều thứ tôi chưa biết về nhận thức, nên để khui đống hỗn độn đó ra thì tôi cần phải được ném vào một cài lò tôi luyện khác, nơi mà tôi phải gồng mình lên thích nghi.
Đây không phải là thứ để trải lòng, đây chỉ là một màn tự huỷ. Đùa đấy, nếu bạn đọc được đến đây, hi vọng bạn có hứng thú nghe tiếp.
Có một thứ khá hay ho tôi tự nguệch ngoạc trong đầu, ví dụ như mỗi năm gần đây tôi đều có vài danh từ định vị như 2020 là năm kết thúc để khởi đầu (khi tôi trải qua việc chấm dứt một mối tình mà tôi biết chắc phải chia tay đi, chia tay ngay đi), 2021 là hoàn thiện trong loạn lạc (khi mà tôi hoàn toàn thay đổi thói quen sinh hoạt, đồng hồ sinh học trong thời đại covid), và đến năm 2022 của tôi là tử tế và tôn trọng (still loading…). Hoặc mỗi nyc của tôi đều có 1 bài hát riêng để tôi nhớ cảm xúc lquan đến họ :)))
Đến đây chắc ko ai đọc nữa rồi, it’s ok anw.
Làm chút rượu cho trôi truyện, như mọi khi 😌 cheers!
Tumblr media
0 notes
fukuroukekinoto · 8 months
Text
Cat Language (Bloganuary 26)
26. What language do you wish you could speak? I wish I could speak cat language, so I could understand what are my cats talking about. Although I kind of could guess what are they meowing about, I still wish I could speak it tho. I mean, when else I could jump into their fights or arguments, or simply join them talking if I could not speak cat languages? Continue reading Untitled
View On WordPress
0 notes
reistuwidias · 9 months
Text
Pertemuan Tak Sengaja
Pikirku kala itu bertemu denganmu hanyalah sebatas pertemuan pada umumnya
Tapi...
Pertemuan itu menjadi bagian warna tersendiri untuk mengenal kehidupan lebih luas lagi
Sepertinya semesta tak hanya ingin mengenalkan tentang kehidupan
Tapi...
Melalui teka -tekinya ia kenalkan karakter yang ada di dalam dirimu
Banyak hal kesamaan mendasar dan tak luput juga beberapa perbedaan
Mengenalmu membuatku bertanya apakah kau sebuah jawaban atau sebuah ujian?
Ada satu hal yg ku yakini teka teki ini blm usai
Jika suatu hari dengan ketidak sengajaan kembali berjumpa. Semoga itu akan menjadi kunci dari teka teki itu
1 note · View note