can we bring back fun fics? ya know when they weren’t taken too seriously, where we were simply writing them to feel that ooshy gooshy feeling and laugh and feel. nowadays i feel like all that matters is how intense the smut is, and trust i love smut. i am its number one fan. but i feel like its become a means to popularity, only writing it because it’s following a status quo of readers who only care about fics when it includes filth. like its not wrong to want the filth. we all love the filth. but please bring back the silly little plots. give me one bed, give me unrealistic fake dating, give me a wild crossover with fandoms that shouldn’t work together but do, give me something crazy like aliens invading or dinosaurs! like all of those things can lead to tooth rotting fluff or shaky knees smut. just bring back the feels! the silliness! the reasons why we all stay up until all hours of the night devouring these works of art!!
649 notes
·
View notes
Tragedy Dressed As Art
You say I’m the best you’ve ever had, but neither of us care to admit I’m the best you’ll never be able to keep. With us passion is boarding on madness and romanticism boarding on obsession. Take the specs of honey from my brown eyes, the warmth of my skin in the movement of my hips, and hold them closer when you pull me, for I do not know what it means to feel without you. To feel, to love, to touch, to be touched, without giving all of myself, is a foreign concept I do not wish to take part in. And the truth to take from it all, is I am as full of destruction as I am affection. You crave the sensation of me being on top of you yet you do not wish to understand me. Do not be fooled by the kindness of my eyes or the softness of my skin, I’m a multidimensional tragedy dressed as art.
2 notes
·
View notes
“Suy cho cùng, khung trời nào chẳng có bão giông, chỉ là người có chỗ trú, kẻ thì không”
Câu nói này từng là suy nghĩ của mình cách đây hai năm, thời điểm tình hình dịch bệnh đang có dấu hiệu biến động, mọi điều ập đến khiến bản thân trở nên “quá tải”, thời điểm ấy mình luôn nhìn đời qua lăng kính của sự tiêu cực, mọi thứ đều trở nên khó khăn, câu nói này thật sự chính là những suy nghĩ thật nhất của bản thân lúc ấy. Mình luôn tự đặt câu hỏi, tại sao mình lại rơi vào những rắc rối thay vì những điều may mắn giống như mọi người ngoài kia, tựa như hình ảnh bầu trời giông bão nhưng ai cũng có cho mình một chiếc ô vững trãi, đủ che chở mặc mưa gió, chỉ riêng bản thân bơ vơ không gì chống đỡ.
Mình sống với đống suy nghĩ ấy đến hiện tại, những thất bại hay vấp ngã bản thân luôn bám vào lý do đều do sự “may mắn”. Mình thất bại, do không may mắn biết được giải pháp tốt từ đầu, mình không tài giỏi, do không có điều kiện tiếp xúc từ sớm. Điểm chung của lối suy nghĩ này chính là hình ảnh một con đường mòn bản thân đã đi qua rất nhiều lần nhưng luôn luôn sẽ có cho mình những lý do để bao biện cho những sai lầm của chính mình. Lỗi lầm sẽ chẳng bao giờ xuất phát từ sự nỗ lực của chúng ta không đủ lớn, những thất bại đó luôn sẽ có một lý do khách quan gì đấy đến từ chính suy nghĩ chúng ta tạo nên.
Nhưng cô gái nhỏ của mình à, chắc gì sự so sánh đó đã là đúng, chắc gì những người có ô che vào những ngày bão giông chưa từng một lần bị ướt trong cơn mưa ấy. Em chỉ luôn nhìn cuộc đời theo suy nghĩ chủ quan của cá nhân mình đã vội đưa ra nhận định. Biết đâu rằng, những người có chỗ trú ấy đã từng trầm mình qua bao giông bão cuộc đời và ngay khoảnh khắc em gặp họ che ô đấy chính là lúc họ tự mình tạo nên một chỗ trú vững vàng cho riêng mình. Vậy cuối cùng, sự so sánh, suy nghĩ cuộc đời bất công của em có thật sự đúng?
Nhân một ngày cuối tháng 7, tôi của thời điểm hiện tại chỉ muốn gửi đến em, cô bé của 2 năm trước đôi lời, mong em có thể nhìn cuộc sống này một cách công bằng hơn, mong em nhìn nhận mọi điều xảy đến với cuộc đời mình một cách đa chiều và sẽ ngừng than trách mọi thất bại của bản thân bắt nguồn từ hoàn cảnh xung quanh nữa nhé!
Mong cô gái của mình bước trên con đường phía trước gặp khó khăn vẫn vững lòng, gặp thất bại không từ bỏ, gặp bất công chẳng so sánh thiệt hơn. Mong em tự tin vững bước đoạn đường của chính em, đoạn đường thẳng chỉ có mình em, mong em cũng hãy nhìn về những sai lầm trong quá khứ để là bài học cho tương lai.
7 notes
·
View notes
its so scary to put yourself out there but a SINGLE message saying "hi i loved what you made it touched me in some way" makes it all worth it 10000%
102K notes
·
View notes
when u go to write a mentally ill person in ur story you are presented two options. the first option is to write your mental illness realistically as you actually experience it with all the ups and downs and people who are like you will resonate with it and feel seen. except every person who reads instagram infographics on mental health that uses the phrase narcicisst for anyone who does anything that crosses them and unironically call themself a dark empath will call you scary and tell you that youre demonizing mentally ill people
the second option is to lie and write inspiration porn for those people to get hard to
52K notes
·
View notes